Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cơm nước xong, Mậu Hinh cùng Diệp Diệu Tư xem một bộ phim tên 《 Săn bắn 》. Bộ phim cực kỳ thương tâm, Mậu Hinh xem rất chuyên chú.
Chờ xem xong, Diệp Diệu Tư liền hỏi: "Mậu kiểm, sau khi xem xong có có cảm nhận gì không?"
" Luật sư Diệp mời tôi xem bộ phim này dường như có dụng ý khác.". Mậu Hinh chỉ cảm thấy lời Diệp Diệu Tư chứa đầy hàm ý.
"Mậu kiểm hiểu rất nhanh, vì sao tôi mời cô xem bộ phim này?". Diệp Diệu Tư cười.
Mậu Hinh không nghĩ sâu xa, cô vốn định nói chuyện vụ án Vương Cường Đông cùng Diệp Diệu Tư, ai biết chưa nói được nửa câu liên quan tới án.
Diệp Diệu Tư đưa cô đến dưới lầu: "Chúc ngủ ngon, Mậu kiểm, hi vọng cô đã có một buổi tối vui vẻ."
" Tôi rất vui, cảm ơn.". Ít nhất xem bộ phim này khiến cô có thu hoạch đặc biệt.
Về đến nhà, mở cửa không thấy một bóng người, Mậu Hinh liền gọi điện thoại cho Minh Ý.
Một hồi lâu, Minh Ý mới tiếp điện thoại: "Em về rồi sao?"
"Vâng, cơm nước xong lại xem phim cho nên muộn, Tiểu Sâm đã ngủ chưa?". Mậu Hinh hỏi.
"..." Minh Ý thật lâu không trả lời, anh nghĩ anh và cô quen biết nhiều năm cũng chưa từng đi xem phim.
"Minh Ý." Mậu Hinh không nghe tiếng của anh, lại gọi một tiếng.
"Bé ngủ rồi, tối hôm nay để cho bé ngủ chỗ anh chắc không sao.". Minh Ý trả lời.
"Không cần, lát nữa em đón bé.". Mậu Hinh nói.
"Tùy em.". Nói xong, Minh Ý đã cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên, Minh Ý chủ động tắt điện thoại của cô, cô không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi lâu.
Tắm xong, cô còn đang suy nghĩ điều Diệp Diệu Tư nói. Anh nói, anh là thiếu niên cứu mình khiến cô chấn động không ít. Ở trong biển ra sức vẫy vùng, đó là giờ phút cô tuyệt vọng nhất.
Tại khoảnh khắc tóm được chân của anh, cô giống như tìm được hy vọng sống sót. Khi cô hôn mê, cô mơ hồ nghe được tiếng của anh, rõ ràng mà xa xôi như thế. Cô nhớ tới Diệp Diệu Tư tươi cười, tại bữa tiệc cưới anh cũng đã nhận ra cô.
Còn nhớ đến bộ phim 《 Săn bắn 》 một giáo sư tâm địa thiện lương, một bé gái bị một câu nói dối đẩy đến hoàn cảnh đáng sợ thậm chí bi thảm. Người nhà ly tán, bạn bè khinh miệt, hoàn toàn bị xã hội nhạo báng.
Diệp Diệu Tư là có ý gì?
Cô đi lên lầu đón Tiểu Sâm, trong đầu còn đang suy nghĩ.
Dẫn đến khi cô gặp Minh Ý có chút không tập trung, Minh Ý nói chuyện với cô, cô không nghe rõ.
" Xem ra hôm nay hẹn hò cực kỳ vui vẻ.". Giọng Minh Ý có phần chua xót, mặc dù anh cố gắng để cho ngữ khí mình bình thường một chút, nhưng vẫn không che giấu được.
Anh biết cô gặp mặt Diệp Diệu Tư, hai người ăn cơm xem phim đến mười giờ mới trở về. Lúc từ chối anh cô có 100 phương pháp, nhưng đối với Diệp Diệu Tư trái lại tiếp nhận rất nhanh.
Có phải chỉ cần không phải người Minh gia cô có thể suy xét hay không.
"Cái gì?". Mậu Hinh phục hồi tinh thần lại, cảm giác cảm xúc Minh Ý giống như không đúng.
"Anh hỏi em, hôm nay hẹn hò vui vẻ lắm sao?". Anh lại hỏi.
"Không định hẹn, nhưng vụ án Giang Nguyệt Đình em thua, trước đó giao hẹn cùng Diệp Diệu Tư, nếu vụ án này anh ta thắng, phải cùng anh ta ăn cơm một lần. Cơm nước xong, anh ta nói kế bên có rạp chiếu phim, cho nên đi xem phim.". Mậu Hinh cực kỳ tự nhiên giải thích.
"Phim hay sao?". Vẻ mặt Minh Ý dưới ngọn đèn tối tăm thực khó nắm bắt, giọng lại càng trầm thấp.
"Cũng không tệ lắm, một bộ phim Đan Mạch, rất nhiều cảm xúc.". Mậu Hinh nói.
Cơm nước xong, Mậu Hinh cùng Diệp Diệu Tư xem một bộ phim tên 《 Săn bắn 》. Bộ phim cực kỳ thương tâm, Mậu Hinh xem rất chuyên chú.
Chờ xem xong, Diệp Diệu Tư liền hỏi: "Mậu kiểm, sau khi xem xong có có cảm nhận gì không?"
" Luật sư Diệp mời tôi xem bộ phim này dường như có dụng ý khác.". Mậu Hinh chỉ cảm thấy lời Diệp Diệu Tư chứa đầy hàm ý.
"Mậu kiểm hiểu rất nhanh, vì sao tôi mời cô xem bộ phim này?". Diệp Diệu Tư cười.
Mậu Hinh không nghĩ sâu xa, cô vốn định nói chuyện vụ án Vương Cường Đông cùng Diệp Diệu Tư, ai biết chưa nói được nửa câu liên quan tới án.
Diệp Diệu Tư đưa cô đến dưới lầu: "Chúc ngủ ngon, Mậu kiểm, hi vọng cô đã có một buổi tối vui vẻ."
" Tôi rất vui, cảm ơn.". Ít nhất xem bộ phim này khiến cô có thu hoạch đặc biệt.
Về đến nhà, mở cửa không thấy một bóng người, Mậu Hinh liền gọi điện thoại cho Minh Ý.
Một hồi lâu, Minh Ý mới tiếp điện thoại: "Em về rồi sao?"
"Vâng, cơm nước xong lại xem phim cho nên muộn, Tiểu Sâm đã ngủ chưa?". Mậu Hinh hỏi.
"..." Minh Ý thật lâu không trả lời, anh nghĩ anh và cô quen biết nhiều năm cũng chưa từng đi xem phim.
"Minh Ý." Mậu Hinh không nghe tiếng của anh, lại gọi một tiếng.
"Bé ngủ rồi, tối hôm nay để cho bé ngủ chỗ anh chắc không sao.". Minh Ý trả lời.
"Không cần, lát nữa em đón bé.". Mậu Hinh nói.
"Tùy em.". Nói xong, Minh Ý đã cúp điện thoại.
Đây là lần đầu tiên, Minh Ý chủ động tắt điện thoại của cô, cô không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi lâu.
Tắm xong, cô còn đang suy nghĩ điều Diệp Diệu Tư nói. Anh nói, anh là thiếu niên cứu mình khiến cô chấn động không ít. Ở trong biển ra sức vẫy vùng, đó là giờ phút cô tuyệt vọng nhất.
Tại khoảnh khắc tóm được chân của anh, cô giống như tìm được hy vọng sống sót. Khi cô hôn mê, cô mơ hồ nghe được tiếng của anh, rõ ràng mà xa xôi như thế. Cô nhớ tới Diệp Diệu Tư tươi cười, tại bữa tiệc cưới anh cũng đã nhận ra cô.
Còn nhớ đến bộ phim 《 Săn bắn 》 một giáo sư tâm địa thiện lương, một bé gái bị một câu nói dối đẩy đến hoàn cảnh đáng sợ thậm chí bi thảm. Người nhà ly tán, bạn bè khinh miệt, hoàn toàn bị xã hội nhạo báng.
Diệp Diệu Tư là có ý gì?
Cô đi lên lầu đón Tiểu Sâm, trong đầu còn đang suy nghĩ.
Dẫn đến khi cô gặp Minh Ý có chút không tập trung, Minh Ý nói chuyện với cô, cô không nghe rõ.
" Xem ra hôm nay hẹn hò cực kỳ vui vẻ.". Giọng Minh Ý có phần chua xót, mặc dù anh cố gắng để cho ngữ khí mình bình thường một chút, nhưng vẫn không che giấu được.
Anh biết cô gặp mặt Diệp Diệu Tư, hai người ăn cơm xem phim đến mười giờ mới trở về. Lúc từ chối anh cô có 100 phương pháp, nhưng đối với Diệp Diệu Tư trái lại tiếp nhận rất nhanh.
Có phải chỉ cần không phải người Minh gia cô có thể suy xét hay không.
"Cái gì?". Mậu Hinh phục hồi tinh thần lại, cảm giác cảm xúc Minh Ý giống như không đúng.
"Anh hỏi em, hôm nay hẹn hò vui vẻ lắm sao?". Anh lại hỏi.
"Không định hẹn, nhưng vụ án Giang Nguyệt Đình em thua, trước đó giao hẹn cùng Diệp Diệu Tư, nếu vụ án này anh ta thắng, phải cùng anh ta ăn cơm một lần. Cơm nước xong, anh ta nói kế bên có rạp chiếu phim, cho nên đi xem phim.". Mậu Hinh cực kỳ tự nhiên giải thích.
"Phim hay sao?". Vẻ mặt Minh Ý dưới ngọn đèn tối tăm thực khó nắm bắt, giọng lại càng trầm thấp.
"Cũng không tệ lắm, một bộ phim Đan Mạch, rất nhiều cảm xúc.". Mậu Hinh nói.