Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Cái đề nghị kia không vớ vẩn chút nào!". Anh nâng mặt cô lên. "Chỉ cần gả cho anh, em mới có thể thật sự buông tha chính em.".
"Anh đừng ép em...". Mậu Hinh muốn kéo tay anh ra, cô không nghĩ muốn nói chuyện với anh như vậy.
"Giống như quan hệ hợp đồng mà anh từng đề nghị cũng được, sau vụ án Giang Nguyệt Đình, chúng ta kết hôn.". Minh Ý lại nhấn mạnh.
"Hiện tại em không muốn trả lời vấn đề này, em nói, Minh Ý, đừng ép em.". Mậu Hinh nói xong đẩy anh ra rời khỏi.
Nhưng một tay Minh Ý kéo cô trở về, bất chấp tay bị thương, trực tiếp ôm cô vào lòng: "Anh không chấp nhận bất kỳ đáp án từ chối gì!".
"Cho dù hiện tại anh bức em, em nhất định không đáp ứng anh.". Tay Mậu Hinh để trước ngực anh. "Minh Ý, từ khi nào thì anh thích gây sự như vậy?".
Minh Ý trong trí nhớ, cho cô cảm giác bất kể chuyện gì xảy ra, anh đều im lặng, giống như không đếm xỉa đến bất kỳ chuyện gì, không có quan hệ gì với anh.
"Trước kia anh quá ngốc, chưa kịp làm cái gì cả, mới để em chạy trốn.". Minh Ý trả lời.
Anh, anh có ý gì? Vì sao anh lại nói những điều này, cô đã từng nói với mình từ lâu, muốn buông bỏ tất cả trước kia, cô thật sự rất sợ anh nói như vậy, làm cho cô nghĩ ngợi lung tung.
"Em, em không biết anh đang nói cái gì?". Mậu Hinh theo bản năng bài xích.
"Em không biết không sao cả, chỉ cần em cho anh đáp án anh muốn là được.". Anh nói.
"..." Cô căn bản không có cách nào trả lời anh, bởi vì cô căn bản không biết, nếu thật sự cùng anh kết hôn sẽ phát sinh chuyện gì.
"Hinh Hinh, vì sao đến bây giờ em lại biến thành nhát gan a?". Minh Ý nhìn ra do dự của cô, "Năm đó em chưa đến mười tám tuổi, đã dũng cảm dám đi hơn hai trăm km tới Thanh Đảo tìm anh, vì sao hiện tại ngay cả dũng khí gả cho anh cũng không có?".
"Kia khác nhau.". Năm đó mình không biết sợ, mà bây giờ cô có quá nhiều băn khoăn.
"Thực ra giống nhau, thay vì một mình em chiến đấu hăng hái, vì sao em không chịu tìm một người che phía trước em và Tiểu Sâm?". Minh Ý nói.
Mậu Hinh nhìn anh, cô cảm nhận được hơi thở người đàn ông phát ra, mỗi một chữ của anh, ánh mắt anh, thậm chí sức nóng thân thể dưới vải dệt quần áo đều trêu chọc trái tim ngủ yên đã lâu của cô.
"Em...Em nói rồi, sau khi vụ án Giang Nguyệt Đình kết thúc em sẽ cho anh đáp án, không phải anh đã nói sẽ chờ sao?". Cô hơi run rẩy nói.
"Anh có thể đợi, nhưng không hy vọng em lấy đó làm cái cớ từ chối anh.". Anh nói.
"..." Bị nhìn thấu sao? Cô không muốn thừa nhận, thực ra cô căn bản không có dũng khí gả cho anh, cô lại càng không muốn sau khi gả cho anh, không ngừng bị Minh Nhất Kỳ ép.
"Nếu em không đáp ứng, anh định làm gì?". Dựa vào cái gì cô phải nghe theo lời anh.
Minh Ý nghe lời này khẽ cười, đang định nói chuyện, bên ngoài đột nhiên ầm vang một tiếng, tiếng sấm vang vọng phía chân trời. Anh rõ ràng cảm giác được người trong lòng run lên một cái, anh lập tức ôm cô chặt hơn.
" Nếu em không đáp ứng...". Ánh mắt Minh Ý càng nóng bỏng hơn, môi tiến vào trong miệng cô, giọng nói càng phát ra khàn khàn, "Anh đành phải, hôn em...".
Nói xong, tiếng của anh chìm ngập trong môi cô.
Mậu Hinh muốn phản kháng, lúc này một tia sét đánh xuống, cô suýt nữa kêu lên, kết quả không cẩn thận đã bị anh mút đầu lưỡi.
Người đàn ông giảo hoạt, thế mà lại thừa dịp trống không mà vào, tay Mậu Hinh lui về phía sau, lại cảm giác người đàn ông kéo đầu lưỡi của cô dài tới môi anh, hôn cô đến đầu choáng váng hoa mắt.
"Cái đề nghị kia không vớ vẩn chút nào!". Anh nâng mặt cô lên. "Chỉ cần gả cho anh, em mới có thể thật sự buông tha chính em.".
"Anh đừng ép em...". Mậu Hinh muốn kéo tay anh ra, cô không nghĩ muốn nói chuyện với anh như vậy.
"Giống như quan hệ hợp đồng mà anh từng đề nghị cũng được, sau vụ án Giang Nguyệt Đình, chúng ta kết hôn.". Minh Ý lại nhấn mạnh.
"Hiện tại em không muốn trả lời vấn đề này, em nói, Minh Ý, đừng ép em.". Mậu Hinh nói xong đẩy anh ra rời khỏi.
Nhưng một tay Minh Ý kéo cô trở về, bất chấp tay bị thương, trực tiếp ôm cô vào lòng: "Anh không chấp nhận bất kỳ đáp án từ chối gì!".
"Cho dù hiện tại anh bức em, em nhất định không đáp ứng anh.". Tay Mậu Hinh để trước ngực anh. "Minh Ý, từ khi nào thì anh thích gây sự như vậy?".
Minh Ý trong trí nhớ, cho cô cảm giác bất kể chuyện gì xảy ra, anh đều im lặng, giống như không đếm xỉa đến bất kỳ chuyện gì, không có quan hệ gì với anh.
"Trước kia anh quá ngốc, chưa kịp làm cái gì cả, mới để em chạy trốn.". Minh Ý trả lời.
Anh, anh có ý gì? Vì sao anh lại nói những điều này, cô đã từng nói với mình từ lâu, muốn buông bỏ tất cả trước kia, cô thật sự rất sợ anh nói như vậy, làm cho cô nghĩ ngợi lung tung.
"Em, em không biết anh đang nói cái gì?". Mậu Hinh theo bản năng bài xích.
"Em không biết không sao cả, chỉ cần em cho anh đáp án anh muốn là được.". Anh nói.
"..." Cô căn bản không có cách nào trả lời anh, bởi vì cô căn bản không biết, nếu thật sự cùng anh kết hôn sẽ phát sinh chuyện gì.
"Hinh Hinh, vì sao đến bây giờ em lại biến thành nhát gan a?". Minh Ý nhìn ra do dự của cô, "Năm đó em chưa đến mười tám tuổi, đã dũng cảm dám đi hơn hai trăm km tới Thanh Đảo tìm anh, vì sao hiện tại ngay cả dũng khí gả cho anh cũng không có?".
"Kia khác nhau.". Năm đó mình không biết sợ, mà bây giờ cô có quá nhiều băn khoăn.
"Thực ra giống nhau, thay vì một mình em chiến đấu hăng hái, vì sao em không chịu tìm một người che phía trước em và Tiểu Sâm?". Minh Ý nói.
Mậu Hinh nhìn anh, cô cảm nhận được hơi thở người đàn ông phát ra, mỗi một chữ của anh, ánh mắt anh, thậm chí sức nóng thân thể dưới vải dệt quần áo đều trêu chọc trái tim ngủ yên đã lâu của cô.
"Em...Em nói rồi, sau khi vụ án Giang Nguyệt Đình kết thúc em sẽ cho anh đáp án, không phải anh đã nói sẽ chờ sao?". Cô hơi run rẩy nói.
"Anh có thể đợi, nhưng không hy vọng em lấy đó làm cái cớ từ chối anh.". Anh nói.
"..." Bị nhìn thấu sao? Cô không muốn thừa nhận, thực ra cô căn bản không có dũng khí gả cho anh, cô lại càng không muốn sau khi gả cho anh, không ngừng bị Minh Nhất Kỳ ép.
"Nếu em không đáp ứng, anh định làm gì?". Dựa vào cái gì cô phải nghe theo lời anh.
Minh Ý nghe lời này khẽ cười, đang định nói chuyện, bên ngoài đột nhiên ầm vang một tiếng, tiếng sấm vang vọng phía chân trời. Anh rõ ràng cảm giác được người trong lòng run lên một cái, anh lập tức ôm cô chặt hơn.
" Nếu em không đáp ứng...". Ánh mắt Minh Ý càng nóng bỏng hơn, môi tiến vào trong miệng cô, giọng nói càng phát ra khàn khàn, "Anh đành phải, hôn em...".
Nói xong, tiếng của anh chìm ngập trong môi cô.
Mậu Hinh muốn phản kháng, lúc này một tia sét đánh xuống, cô suýt nữa kêu lên, kết quả không cẩn thận đã bị anh mút đầu lưỡi.
Người đàn ông giảo hoạt, thế mà lại thừa dịp trống không mà vào, tay Mậu Hinh lui về phía sau, lại cảm giác người đàn ông kéo đầu lưỡi của cô dài tới môi anh, hôn cô đến đầu choáng váng hoa mắt.