Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 674
Quan Thanh
Quyển 8: Trụ đá giữa dòng
Chương 702: Sự kiện cưỡng chế phá dỡ đổ máu (2)
Người dịch: KoCo
Nguồn: metruyen.com
Không liên lạc được với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Trợ lý chủ tịch thành phố Tiết Liệt cảm thấy hết sức bất an.
Nhưng rõ ràng là Hầu Dương Minh không bận tâm vì chuyện này. Trong mắt y, chướng ngại duy nhất của y tại Phòng Sơn là An Tại Đào, đối với Dương Hoa, y cho rằng cô chỉ là con rối của An Tại Đào, không đáng để nhắc tới. Dù là Phó chủ tịch thành phố, nhưng y không tôn trọng mấy đối với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, càng chưa nói là kính nể cô.
Hầu Dương Minh thản nhiên cười, lấy điện thoại di động ra gọi đến văn phòng của An Tại Đào, nhưng cũng không có ai tiếp điện thoại, nhíu mày, y lại bấm số di động của An Tại Đào, nhưng hắn đã tắt máy.
- Sao lại thế này? Sao đều không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch Dương?
Hầu Dương Minh trầm giọng nói:
- Lão Tiết, anh lập tức liên hệ với Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương, hỏi xem Bí thư An có ở trong thành phố hay không?
Tiết Liệt gật đầu, gọi cho Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ kiêm Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương:
- Này, Trưởng ban Thư ký Đồng, tôi là Tiết Liệt.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Tiết, tôi là Đồng Hồng Cương. Xin hỏi lãnh đạo có gì chỉ thị?
Giọng nói trầm thấp của Đồng Hồng Cương toát ra một chút kính cẩn. Đồng Hồng Cương là người xử sự hết sức khiêm tốn, dù hiện giờ có chức vị quan trọng, lại là người tâm phúc của Bí thư Thành uỷ An Tại Đào, nhưng y không hề kiêu căng, bất kể là đối với lãnh đạo hay cán bộ bình thường, thái độ của y vẫn khiêm tốn như nhau.
- Trưởng ban Thư ký Thành uỷ Đồng, không biết Bí thư An có ở thành phố hay không? Chủ tịch thành phố Hầu và tôi muốn báo cáo một số công tác với Bí thư An, nhưng văn phòng không ai tiếp điện thoại, di động cũng tắt.
- Ồ, Chủ tịch thành phố Tiết, là thế này. Bí thư An về Bắc Kinh thăm người thân, nghe nói là vợ Bí thư An bị bệnh, có thể phải hai ba ngày mới quay lại thành phố. Trước khi Bí thư An đi, có dặn là công tác bên Thành uỷ sẽ do Bí thư Mã phụ trách.
Đồng Hồng Cương cười:
- Di động tắt máy, có lẽ là di động của Bí thư An hết pin, vừa rồi tôi còn gọi được kia mà!
- Ồ, là vậy sao.
Tiết Liệt cúp điện thoại, nhìn Hầu Dương Minh cười khổ:
- Chủ tịch thành phố Hầu, nhà Bí thư An có việc, Bí thư An về Thủ đô thăm người nhà, điện thoại không gọi được có thể là do bị hết pin. Chúng ta lại gọi sau?
Hầu Dương Minh nhíu chặt chân mày, gật đầu:
- Được, lát nữa lại gọi.
…
Mãi cho đến chiều, Tiết Liệt cũng không gọi được cho An Tại Đào. Lúc 4 giờ chiều, Dương Hoa bảo thư ký Mạnh Hiểu Huy gọi điện về, nói cô đang khảo sát ở ngoài hiện trường, đối tác bố trí thời gian rất sít sao, chuyện ở cơ quan, nhờ Hầu Dương Minh và Tiết Liệt cùng với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến bàn bạc giải quyết, khoảng ngày mốt, tức ngày 12 cô sẽ về.
Hầu Dương Minh ngước nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tường, trầm ngâm thật lâu. Thời gian từng giây, từng giây trôi đi, tất cả mọi người tham dự trong phòng im lặng một cách khác thường. Có người buồn chán hút thuốc lá, có người cúi xuống nghịch điện thoại di động của mình.
Trời chiều xuyên qua vết nứt trên cửa sổ, chiếu vào phòng, rọi lên thân hình hơi yếu ớt của Hầu Dương Minh một quầng sáng vàng nhạt. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, thần sắc trở nên kiên định.
Y khoát tay, trầm giọng nói một cách dứt khoát:
- Các đồng chí, chuyện đã khẩn cáp, hôm nay là ngày 10 tháng 4, cách thời hạn Thành uỷ đưa ra không xa, để bảo đảm kỳ hạn cho công trình trường Đại học Bách khoa Đông Sơn và công tác di dời thôn Phòng Nam hoàn thành tốt đẹp, chúng ta phải chiếu theo pháp luật áp dụng một số biện pháp cưỡng chế. Cưỡng chế phá dỡ, lập tức tổ chức cưỡng chế phá dỡ, không chờ đợi nữa!
Hầu Dương Minh nói, từng tiếng như rít qua kẽ răng.
Mọi người giật mình kinh hãi, đều hít vào một hơi khí lạnh, nhưng không ai dám nói gì. Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ trong lòng chấn động, trao đổi một ánh mắt lo lắng, sau đó Tiết Liệt mỉm cười. nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thành phố Hầu, nên chăng chờ chỉ thị của Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương rồi hãy quyết định?
- Bí thư An liên lạc không được, Chủ tịch thành phố Dương đi khảo sát bên ngoài…
Hầu Dương Minh thản nhiên cười:
- Tôi là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Phó chủ tịch thành phố, lại là tổng chỉ huy công tác cải tạo di dời, có quyền xử lý đặc biệt, theo luật tôi có quyền thi hành biện pháp cưỡng chế. Tôi nghĩ, Bí thư An hay Chủ tịch Dương đều sẽ ủng hộ công tác của chúng ta. Các thủ tục đều đã đầy đủ, các khoản bồi thường đều đã phát tận tay bọn họ. Nhưng có người có ý định quấy rối, ý đồ đục nước béo cò, đây là hành động hết sức tồi tệ, chúng ta kiên quyết không dung túng cho hành động này!
Hầu Dương Minh hung hăng đập bàn.
Tiết Liệt mắng thầm vài câu, thầm nghĩ cho dù không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương, ngươi cũng không thể tự ý làm chủ chuyện này. Tối thiểu, cũng phải trao đổi với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến một chút, hai người cùng đưa ra quyết định. Hơn nữa, liên lạc không được chỉ là tạm thời, nhiều lắm là vài ngày, hai vị lãnh đạo sẽ trở lại thành phố, chuyện lớn như vậy, ngươi không đợi hai vị lãnh đạo về, liền tự tiện quyết định, đây là điều tối kị.
Chớ quên, ngưoi chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, cho dù là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, thì cũng chỉ là Phó chủ tịch thành phố. Loại chuyện cưỡng chế phá dỡ này, ngay cả Chủ tịch thành phố, cũng không dám tự tiện làm chủ nếu không được Bí thưThành uỷ đồng ý.
Người này quá cuồng vọng, rất không có sự đúng mực về chính trị. Ác cảm trong lòng Tiết Liệt đối với Hầu Dương Minh chợt tăng lên đến mức cao nhất.
Nhưng trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại không thể nói gì, Tiết Liệt do dự một chút, chuyện quan hệ đến trách nhiệm lãnh đạo của mình, cho dù y biết sẽ đắc tội với Hầu Dương Minh, cũng không thể không tiếp tục khuyên can:
- Chủ tịch thành phố Hầu, chuyện này rất quan trọng, có lẽ nên chờ Bí thư An và Chủ tịch Dương trở về rồi…
Y còn chưa nói xong, đã bị Hầu Dương Minh cắt ngang một cách không khách khí:
- Được rồi, chuyện này tôi làm chủ, tôi có quyền làm chuyện này. Các đồng chí yên tâm, quyết sách là tôi làm, mệnh lệnh là tôi đưa ra, tôi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm.
Nói xong, Hầu Dương Minh bỗng đứng dậy, lạnh lùng mà quả quyết nói:
- Thời gian không chờ đợi, phải lập tức đẩy mạnh việc giải phóng mặt bằng. Chủ nhiệm Âu Dương, anh lập tức phái tổ công tác chạy tơi hiện trường, cố gắng làm công tác tư tưởng lần cuối cùng với các nông dân liên quan. Nếu không có kết quả, lão Tiết, anh lập tức liên hệ với công an và bên quản lý đô thị, bảo họ phái người đến hiện trường duy trì trật tự. Chủ nhiệm Âu Dương, anh tổ chức đội thi công cơ giới tiến vào thôn đợi lệnh, đồng thời, phái người truyền đạt thông báo mệnh lệnh cưỡng chế giải phóng mặt bằng. Các ngành có liên quan của thành phố, các đơn vị có liên quan của khu vực mới được thành lập của Phòng Sơn, lãnh đạo thôn trấn đều phải trình diện.
Sắc mặt Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ rất khó coi, nhưng Hầu Dương Minh là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, lại là người phụ trách chủ yếu của công tác này, nếu y đã sử dụng quyền lực ra lệnh cưỡng chế phá dỡ, hai người là trợ thủ và cấp dưới, đành phải chấp hành quyết định của lãnh đạo, không thể phản kháng.
Trời đã hoàng hôn, một cuộc cưỡng chế giải phóng mặt bằng có thanh thế to lớn sắp diễn ra tại Phòng Sơn. Công an thành phố Phòng Sơn, quản lý đô thị, Uỷ ban xây dựng cùng với nhiều ngành khác phối hợp tạo thành đội công tác tập trung tại hiện trường. Mười mấy máy xúc và máy ủi loại lớn đậu trong thôn Phòng Nam, cửa thôn bị cảnh sát ra lệnh giới nghiêm đóng lại, còi xe cảnh sát hụ vang ầm ĩ.
Vào lúc này, An Tại Đào đang ở Bắc Kinh, mới từ cơ quan Bộ ngoại giao đi ra. Hắn đến Bắc Kinh nghỉ ngơi, đi đến các bộ và uỷ ban Trung ương, khi đi ngang qua Bộ ngoại giao liền vào thăm hỏi một số lãnh đạo quen thuộc.
Từ Bộ ngoại giao đi ra, An Tại Đào ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thấy giờ này đã vào lúc tan tầm, liền đi xe hơi thẳng đến trụ sở của tập đoàn Long Đằng ở toà cao ốc Long Đằng, thuộc trung tâm thành phố, chuẩn bị đón Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc.
Chiếc xe của hắn đang đi chính là chiếc Mercedes-Benz màu đen do Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị cho hắn, tuy thoạt nhìn bề ngoài cũng bình thường nhưng nội thất rất sang trọng và hiện đại.
Xe dừng lại trước toà cao ốc Long Đằng, hắn liền bước vào tiền sảnh rộng lớn xa hoa của toà cao ốc. Hắn hầu như không đến trụ sở của Long Đằng, cho nên vừa bước vào, đã bị bảo vệ của tập đoàn Long Đằng ngăn cản.
Hiện giờ, tập đoàn Long Đằng là một tập đoàn rất lớn, chưa nói trong nước, mà ngay cả ở toàn bộ châu Á, cũng đứng hàng đầu, bảo vệ làm việc cẩn mật là tất nhiên.
- Xin hỏi ngài tìm ai? Bàn chuyện nghiệp vụ hay tìm người?
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngăn An Tại Đào lại trông tác phong rất chuyên nghiệp, miệng nở nụ cười, không kiêu ngạo, không xu nịnh, cử chỉ khéo léo. Cạnh đó, một số bảo vệ khác cũng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên này.
Không hổ là nhân viên của một tập đoàn nổi tiếng, khá lắm. An Tại Đào thầm khen, cười nói:
- Tôi tìm người.
- Xin hỏi anh tìm ai? Tên gọi là gì? Xin mời qua đây đăng ký một chút, xong rồi, nữ lễ tân của chúng tôi sẽ gọi điện xác nhận, thông báo cho người ngài muốn gặp. Ở lầu một, công ty chúng tôi có một đại sảnh dùng làm phòng tiếp khách.
Bảo vệ vẫn như cũ, không nóng không lạnh nói, vẻ mặt rất ung dung.
Nhân viên bảo vệ này khiến An Tại Đào có một sự hứng thú nhất định, hắn chăm chú nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười:
- Được, tôi tìm Hạ Hiểu Tuyết, mà nói là tìm Mạnh Cúc cũng đúng.
Nhân viên bảo vệ kia giật mình kinh hãi, ánh mắt kinh dị lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Tại Đào, nhíu mày nói:
- Tìm bà chủ của chúng tôi? Có hẹn trước không?
Nói xong, bảo vệ quay sang lễ tân kêu lên:
- Tiểu Lệ, ban hành chính sự vụ có thông báo về việc chiều nay có khách gặp Hạ đổng và Mạnh tổng không?
Nữ lễ tân dung mạo thanh tú kia cúi xuống nhìn vào sổ ghi chép, lắc đầu:
- Không có.
Bảo vệ quay lại nhìn An Tại Đào, khẽ mỉm cười:
- Thật ngại quá, ngài không có hẹn trước, theo quy định của công ty, mời ngài lần sau lại đến. Hoặc là, ngày mai ngài liên hệ với thư ký của Hạ đổng, hẹn trước thời gian gặp mặt, rồi lại đến.
An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai nhân viên bảo vệ, người bảo vệ kia cảnh giác tránh sang một bên.
- Đồng chí, ngại quá, tôi tới gấp, quên hẹn trước. Anh có thể dàn xếp một chút không, chuyển lời giúp tôi, nói tôi họ An, ở dưới lầu chờ cô ấy.
Khoé miệng An Tại Đào càng tươi cười hơn. Thái độ của hắn khiến nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia lưỡng lự một lát, thầm nghĩ, cử chỉ và dáng dấp của người đàn ông trẻ tuổi này cũng không giống người bình thường, có lẽ đúng là bằng hữu của bà chủ. Nhưng do dự một hồi, rồi anh ta kiên quyết lắc đầu:
- Không được, xin ngài trở về đi. Bà chủ chúng tôi đã dặn dò, công ty cũng có quy định, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn công ty bận rộn công việc, không có hẹn trước, không thể vào được, xin thứ lỗi.
An Tại Đào nhún vai, cười nói:
- Như vậy, tôi nhờ anh gọi điện thoại cho cô ấy nhé? Anh yên tâm, tôi và bà chủ các anh là người quen, rất quen thuộc.
Bảo vệ lại liếc An Tại Đào một cái, chần chừ một chút rồi dẫn An Tại Đào tới trước mấy bước:
- Tiểu Lệ, vị này nói là bằng hữu của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ và Mạnh tổng, cô gọi điện cho thư ký của Chủ tịch Hạ hỏi xem.
- Xin lỗi, ngài họ gì?
- Tôi họ An.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
Gọi điện xong, An Tại Đào đứng trong tiền sảnh nói chuyện phiếm với tay bảo vệ trẻ tuổi. Vẫn nói chuyện với hắn, tuy nhiên tay bảo vệ kia vẫn không hoàn toàn mất vẻ cảnh giác, điều này càng khiến An Tại Đào thích thú.
- Anh là bộ đội xuất ngũ?
- Vâng, nắm kia tôi xuất ngũ, năm ngoái vào làm ở công ty.
- Tiền lương của các anh ở Long Đằng thế nào? Nghe nói cũng không tệ lắm?
- Tiền lương và chế độ phúc lợi của công ty chúng tôi đứng hàng đầu ở Thủ đô, ngay cả các doanh nghiệp nhiều tiền thế lớn cũng không bằng công ty chúng tôi.
Tay bảo vệ có chút tự hào ưỡn ngực lên.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, lại cười hỏi:
- Như vậy một tháng anh được lãnh bao nhiêu tiền lương?
- Tiền lương, tiền thưởng, tiền tăng ca tổng cộng chừng 2000 tệ, cuối năm còn có thưởng.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Không tệ, so với tiền lương Bí thư Thành uỷ của tôi cũng không kém bao nhiêu.
“Bí thư Thành uỷ?” nhân viên bảo vệ giật mình, còn đang kinh ngạc nhìn An Tại Đào, thì hắn đã xoay người đi về phía mấy phụ nữ vừa ra khỏi thang máy.
Đó là Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ Hiểu Tuyết, Phó chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Mạnh Cúc, Phó tổng giám đốc Quý Mộng Khiết, hai thư ký của Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, ngoài ra còn có Trưởng ban quản lý hành chính Tôn Lệ.
Bảo vệ giật mình kinh hãi, thầm nghĩ người đàn ông kia là ai mà cả ba lãnh đạo cao nhất của tập đoàn cùng ra đón, chẳng lẽ là… Nhưng không đúng, hắn đi một mình, không vệ sĩ, không tiền hô hậu ủng, cũng không giống một nhân vật tai to mặt lớn của Thủ đô.
Bảo vệ đang ngờ vực, lại nghe Hạ Hiểu Tuyết cười vang:
- Ông xã, em và chị Cúc đang muốn gọi anh sang đây, mấy lãnh đạo công ty đều muốn gặp anh. Chúng tôi vừa cùng ăn cơm, không ngờ anh đã tới rồi.
Hai tiếng “ông xã” lọt vào tai bảo vệ và nữ lễ tân, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu như có tiếng sấm nổ, không ngờ, không ngờ là chồng của Chủ tịch Hạ. Nghe nói ông ta là Bí thư Thành uỷ.
Trong lòng khiếp sợ, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi thầm cảm thấy may mắn, vừa rồi mình cũng không làm khó người đó, lại còn nói chuyện khá cởi mở với người ta. Thấy An Tại Đào và nhóm Hạ Hiểu Tuyết thân thiết đi về phía thang máy, bảo vệ thở phảo một cái, nhìn nữ lễ tân nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Lệ, không ngờ người kia là chồng của Chủ tịch Hạ, trông ông ta khá hoà nhã, cũng giống như Chủ tịch Hạ.
Đúng lúc này, bảo vệ bỗng thấy An Tại Đào dừng chân lại, quay đầu nhìn y khẽ mỉm cười.
- Hiểu Tuyết, chị Cúc, Mông Khiết, công ty của mấy người quản lý khá nghiêm, thiếu chút nữa tôi không vào được, ha ha! Đúng rồi, tây bảo vệ kia không tồi, rất lễ độ và hoà nhã, rất có tố chất, rất tốt.
An Tại Đào tuỳ ý nói một câu, hắn không thể nào biết được, bởi vì câu nói tuỳ ý của hắn, vận mệnh của nhân viên bảo vệ kia liền thay đổi.
Sau này, Quý Mộng Khiết gọi điện tới phòng bảo vệ, đề bạt nhân viên bảo vệ kia làm đội trưởng đội bảo vệ, vài năm sau, cậu ta trở thành Giám đốc Ban bảo vệ, lĩnh lương hơn trăm nghìn một năm.
Ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng của Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc cười nói:
- Tiểu Đào, sao cậu lại tắt điện thoại di động? Vừa rồi tôi gọi cho cậu một lúc lâu vẫn không được.
An Tại Đào lấy điện thoại di động ra nhìn thử, cười cười:
- Hết pin rồi.
Quý Mộng Khiết đứng ở phía sau cười nói:
- Bí thư An, để tôi bảo thư ký thay điện thoại khác đi, anh là lãnh đạo, sao lại để điện thoại hết pin như thế?
- Không cần, cũng không có chuyện gì quan trọng, dù sao thì tôi đang đi nghỉ, đợi về nhà sạc pin cũng được.
An Tại Đào thản nhiên cười, ánh mắt lại loé lên một tia nhìn cổ quái và tàn khốc.
- Ừm.
Quý Mộng Khiết cũng không nằn nì.
- Quý tổng, cô đi sắp xếp một chút.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn Quý Mộng Khiếtgật đầu, sau đó lại nhìn An Tại Đào cười, nói:
- Ông xã, mấy quản lý cao cấp của công ty chúng ta chưa được gặp anh, họ đề nghị gặp anh một lần. Em và chị Cúc bàn bạc, sắp xếp để anh gặp mọi người, tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm. Với lại, lát nữa Lưu Ngạn cũng sẽ đến.
…
Buổi tối hôm đó, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và bảy quản lý cao cấp của tập đoàn Long Đằng cùng ăn cơm tối, vui vẻ đến tận lúc tàn tiệc.
Tuy Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều có phòng riêng tại biệt thự của nhà họ An, nhưng để tránh tai mắt người ngoài, hai cô rất ít khi đến ở.
Cơm nước xong, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết bí mật lên xe đi trước, chỉ còn lại An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào biết hai cô cố ý tạo điều kiện để mình và Lưu Ngạn được ở chung, cũng không câu nệ, liền cùng Lưu Ngạn lái xe về biệt thự của Lưu Ngạn.
Tuy biệt thự không ở thường xuyên nhưng thường ngày đều có người làm lau chùi dọn dẹp. Vào lúc này, đương nhiên Lưu Ngạn cho tất cả tạm nghỉ, định cùng An Tại Đào vui thú vài ngày trong thế giới riêng của hai người.
Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đều đã có con, theo ước định của ba cô trước đó, bây giờ nên đến lượt Lưu Ngạn. Cho nên, khi giờ đây An Tại Đào về thăm nhà, đó cũng là một nhiệm vụ quan trọng của hắn.
- Đào, anh có muốn em không?
Vào biệt thự, đóng cửa lại, Lưu Ngạn liền nhào vào lòng An Tại Đào ôm ghì lấy hắn, ánh mắt nồng nàn mê đắm, giọng nói nỉ non tha thiết.
An Tại Đào cũng ôm chặt lấy cô, tình cảm dịu dàng dâng trào trong lòng, hoà lẫn với một chút áy náy. Trong ba cô, người mà hắn áy náy nhiều nhất là Lưu Ngạn, bởi vì sự phát triển của Long Đằng, phần lớn thời gian, Lưu Ngạn đều ở Nam Dương, hai người ít khi được ở bên nhau.
Quyển 8: Trụ đá giữa dòng
Chương 702: Sự kiện cưỡng chế phá dỡ đổ máu (2)
Người dịch: KoCo
Nguồn: metruyen.com
Không liên lạc được với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Trợ lý chủ tịch thành phố Tiết Liệt cảm thấy hết sức bất an.
Nhưng rõ ràng là Hầu Dương Minh không bận tâm vì chuyện này. Trong mắt y, chướng ngại duy nhất của y tại Phòng Sơn là An Tại Đào, đối với Dương Hoa, y cho rằng cô chỉ là con rối của An Tại Đào, không đáng để nhắc tới. Dù là Phó chủ tịch thành phố, nhưng y không tôn trọng mấy đối với Chủ tịch thành phố Dương Hoa, càng chưa nói là kính nể cô.
Hầu Dương Minh thản nhiên cười, lấy điện thoại di động ra gọi đến văn phòng của An Tại Đào, nhưng cũng không có ai tiếp điện thoại, nhíu mày, y lại bấm số di động của An Tại Đào, nhưng hắn đã tắt máy.
- Sao lại thế này? Sao đều không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch Dương?
Hầu Dương Minh trầm giọng nói:
- Lão Tiết, anh lập tức liên hệ với Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương, hỏi xem Bí thư An có ở trong thành phố hay không?
Tiết Liệt gật đầu, gọi cho Phó trưởng ban thư ký Thành uỷ kiêm Chánh văn phòng Thành uỷ Đồng Hồng Cương:
- Này, Trưởng ban Thư ký Đồng, tôi là Tiết Liệt.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Tiết, tôi là Đồng Hồng Cương. Xin hỏi lãnh đạo có gì chỉ thị?
Giọng nói trầm thấp của Đồng Hồng Cương toát ra một chút kính cẩn. Đồng Hồng Cương là người xử sự hết sức khiêm tốn, dù hiện giờ có chức vị quan trọng, lại là người tâm phúc của Bí thư Thành uỷ An Tại Đào, nhưng y không hề kiêu căng, bất kể là đối với lãnh đạo hay cán bộ bình thường, thái độ của y vẫn khiêm tốn như nhau.
- Trưởng ban Thư ký Thành uỷ Đồng, không biết Bí thư An có ở thành phố hay không? Chủ tịch thành phố Hầu và tôi muốn báo cáo một số công tác với Bí thư An, nhưng văn phòng không ai tiếp điện thoại, di động cũng tắt.
- Ồ, Chủ tịch thành phố Tiết, là thế này. Bí thư An về Bắc Kinh thăm người thân, nghe nói là vợ Bí thư An bị bệnh, có thể phải hai ba ngày mới quay lại thành phố. Trước khi Bí thư An đi, có dặn là công tác bên Thành uỷ sẽ do Bí thư Mã phụ trách.
Đồng Hồng Cương cười:
- Di động tắt máy, có lẽ là di động của Bí thư An hết pin, vừa rồi tôi còn gọi được kia mà!
- Ồ, là vậy sao.
Tiết Liệt cúp điện thoại, nhìn Hầu Dương Minh cười khổ:
- Chủ tịch thành phố Hầu, nhà Bí thư An có việc, Bí thư An về Thủ đô thăm người nhà, điện thoại không gọi được có thể là do bị hết pin. Chúng ta lại gọi sau?
Hầu Dương Minh nhíu chặt chân mày, gật đầu:
- Được, lát nữa lại gọi.
…
Mãi cho đến chiều, Tiết Liệt cũng không gọi được cho An Tại Đào. Lúc 4 giờ chiều, Dương Hoa bảo thư ký Mạnh Hiểu Huy gọi điện về, nói cô đang khảo sát ở ngoài hiện trường, đối tác bố trí thời gian rất sít sao, chuyện ở cơ quan, nhờ Hầu Dương Minh và Tiết Liệt cùng với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến bàn bạc giải quyết, khoảng ngày mốt, tức ngày 12 cô sẽ về.
Hầu Dương Minh ngước nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cũ trên tường, trầm ngâm thật lâu. Thời gian từng giây, từng giây trôi đi, tất cả mọi người tham dự trong phòng im lặng một cách khác thường. Có người buồn chán hút thuốc lá, có người cúi xuống nghịch điện thoại di động của mình.
Trời chiều xuyên qua vết nứt trên cửa sổ, chiếu vào phòng, rọi lên thân hình hơi yếu ớt của Hầu Dương Minh một quầng sáng vàng nhạt. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, thần sắc trở nên kiên định.
Y khoát tay, trầm giọng nói một cách dứt khoát:
- Các đồng chí, chuyện đã khẩn cáp, hôm nay là ngày 10 tháng 4, cách thời hạn Thành uỷ đưa ra không xa, để bảo đảm kỳ hạn cho công trình trường Đại học Bách khoa Đông Sơn và công tác di dời thôn Phòng Nam hoàn thành tốt đẹp, chúng ta phải chiếu theo pháp luật áp dụng một số biện pháp cưỡng chế. Cưỡng chế phá dỡ, lập tức tổ chức cưỡng chế phá dỡ, không chờ đợi nữa!
Hầu Dương Minh nói, từng tiếng như rít qua kẽ răng.
Mọi người giật mình kinh hãi, đều hít vào một hơi khí lạnh, nhưng không ai dám nói gì. Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ trong lòng chấn động, trao đổi một ánh mắt lo lắng, sau đó Tiết Liệt mỉm cười. nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thành phố Hầu, nên chăng chờ chỉ thị của Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương rồi hãy quyết định?
- Bí thư An liên lạc không được, Chủ tịch thành phố Dương đi khảo sát bên ngoài…
Hầu Dương Minh thản nhiên cười:
- Tôi là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, Phó chủ tịch thành phố, lại là tổng chỉ huy công tác cải tạo di dời, có quyền xử lý đặc biệt, theo luật tôi có quyền thi hành biện pháp cưỡng chế. Tôi nghĩ, Bí thư An hay Chủ tịch Dương đều sẽ ủng hộ công tác của chúng ta. Các thủ tục đều đã đầy đủ, các khoản bồi thường đều đã phát tận tay bọn họ. Nhưng có người có ý định quấy rối, ý đồ đục nước béo cò, đây là hành động hết sức tồi tệ, chúng ta kiên quyết không dung túng cho hành động này!
Hầu Dương Minh hung hăng đập bàn.
Tiết Liệt mắng thầm vài câu, thầm nghĩ cho dù không liên lạc được với Bí thư An và Chủ tịch thành phố Dương, ngươi cũng không thể tự ý làm chủ chuyện này. Tối thiểu, cũng phải trao đổi với Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến một chút, hai người cùng đưa ra quyết định. Hơn nữa, liên lạc không được chỉ là tạm thời, nhiều lắm là vài ngày, hai vị lãnh đạo sẽ trở lại thành phố, chuyện lớn như vậy, ngươi không đợi hai vị lãnh đạo về, liền tự tiện quyết định, đây là điều tối kị.
Chớ quên, ngưoi chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, cho dù là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, thì cũng chỉ là Phó chủ tịch thành phố. Loại chuyện cưỡng chế phá dỡ này, ngay cả Chủ tịch thành phố, cũng không dám tự tiện làm chủ nếu không được Bí thưThành uỷ đồng ý.
Người này quá cuồng vọng, rất không có sự đúng mực về chính trị. Ác cảm trong lòng Tiết Liệt đối với Hầu Dương Minh chợt tăng lên đến mức cao nhất.
Nhưng trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại không thể nói gì, Tiết Liệt do dự một chút, chuyện quan hệ đến trách nhiệm lãnh đạo của mình, cho dù y biết sẽ đắc tội với Hầu Dương Minh, cũng không thể không tiếp tục khuyên can:
- Chủ tịch thành phố Hầu, chuyện này rất quan trọng, có lẽ nên chờ Bí thư An và Chủ tịch Dương trở về rồi…
Y còn chưa nói xong, đã bị Hầu Dương Minh cắt ngang một cách không khách khí:
- Được rồi, chuyện này tôi làm chủ, tôi có quyền làm chuyện này. Các đồng chí yên tâm, quyết sách là tôi làm, mệnh lệnh là tôi đưa ra, tôi sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm.
Nói xong, Hầu Dương Minh bỗng đứng dậy, lạnh lùng mà quả quyết nói:
- Thời gian không chờ đợi, phải lập tức đẩy mạnh việc giải phóng mặt bằng. Chủ nhiệm Âu Dương, anh lập tức phái tổ công tác chạy tơi hiện trường, cố gắng làm công tác tư tưởng lần cuối cùng với các nông dân liên quan. Nếu không có kết quả, lão Tiết, anh lập tức liên hệ với công an và bên quản lý đô thị, bảo họ phái người đến hiện trường duy trì trật tự. Chủ nhiệm Âu Dương, anh tổ chức đội thi công cơ giới tiến vào thôn đợi lệnh, đồng thời, phái người truyền đạt thông báo mệnh lệnh cưỡng chế giải phóng mặt bằng. Các ngành có liên quan của thành phố, các đơn vị có liên quan của khu vực mới được thành lập của Phòng Sơn, lãnh đạo thôn trấn đều phải trình diện.
Sắc mặt Tiết Liệt và Âu Dương Hạ Phổ rất khó coi, nhưng Hầu Dương Minh là uỷ viên thường vụ Thành uỷ, lại là người phụ trách chủ yếu của công tác này, nếu y đã sử dụng quyền lực ra lệnh cưỡng chế phá dỡ, hai người là trợ thủ và cấp dưới, đành phải chấp hành quyết định của lãnh đạo, không thể phản kháng.
Trời đã hoàng hôn, một cuộc cưỡng chế giải phóng mặt bằng có thanh thế to lớn sắp diễn ra tại Phòng Sơn. Công an thành phố Phòng Sơn, quản lý đô thị, Uỷ ban xây dựng cùng với nhiều ngành khác phối hợp tạo thành đội công tác tập trung tại hiện trường. Mười mấy máy xúc và máy ủi loại lớn đậu trong thôn Phòng Nam, cửa thôn bị cảnh sát ra lệnh giới nghiêm đóng lại, còi xe cảnh sát hụ vang ầm ĩ.
Vào lúc này, An Tại Đào đang ở Bắc Kinh, mới từ cơ quan Bộ ngoại giao đi ra. Hắn đến Bắc Kinh nghỉ ngơi, đi đến các bộ và uỷ ban Trung ương, khi đi ngang qua Bộ ngoại giao liền vào thăm hỏi một số lãnh đạo quen thuộc.
Từ Bộ ngoại giao đi ra, An Tại Đào ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thấy giờ này đã vào lúc tan tầm, liền đi xe hơi thẳng đến trụ sở của tập đoàn Long Đằng ở toà cao ốc Long Đằng, thuộc trung tâm thành phố, chuẩn bị đón Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc.
Chiếc xe của hắn đang đi chính là chiếc Mercedes-Benz màu đen do Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị cho hắn, tuy thoạt nhìn bề ngoài cũng bình thường nhưng nội thất rất sang trọng và hiện đại.
Xe dừng lại trước toà cao ốc Long Đằng, hắn liền bước vào tiền sảnh rộng lớn xa hoa của toà cao ốc. Hắn hầu như không đến trụ sở của Long Đằng, cho nên vừa bước vào, đã bị bảo vệ của tập đoàn Long Đằng ngăn cản.
Hiện giờ, tập đoàn Long Đằng là một tập đoàn rất lớn, chưa nói trong nước, mà ngay cả ở toàn bộ châu Á, cũng đứng hàng đầu, bảo vệ làm việc cẩn mật là tất nhiên.
- Xin hỏi ngài tìm ai? Bàn chuyện nghiệp vụ hay tìm người?
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngăn An Tại Đào lại trông tác phong rất chuyên nghiệp, miệng nở nụ cười, không kiêu ngạo, không xu nịnh, cử chỉ khéo léo. Cạnh đó, một số bảo vệ khác cũng xuất hiện, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên này.
Không hổ là nhân viên của một tập đoàn nổi tiếng, khá lắm. An Tại Đào thầm khen, cười nói:
- Tôi tìm người.
- Xin hỏi anh tìm ai? Tên gọi là gì? Xin mời qua đây đăng ký một chút, xong rồi, nữ lễ tân của chúng tôi sẽ gọi điện xác nhận, thông báo cho người ngài muốn gặp. Ở lầu một, công ty chúng tôi có một đại sảnh dùng làm phòng tiếp khách.
Bảo vệ vẫn như cũ, không nóng không lạnh nói, vẻ mặt rất ung dung.
Nhân viên bảo vệ này khiến An Tại Đào có một sự hứng thú nhất định, hắn chăm chú nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười:
- Được, tôi tìm Hạ Hiểu Tuyết, mà nói là tìm Mạnh Cúc cũng đúng.
Nhân viên bảo vệ kia giật mình kinh hãi, ánh mắt kinh dị lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá An Tại Đào, nhíu mày nói:
- Tìm bà chủ của chúng tôi? Có hẹn trước không?
Nói xong, bảo vệ quay sang lễ tân kêu lên:
- Tiểu Lệ, ban hành chính sự vụ có thông báo về việc chiều nay có khách gặp Hạ đổng và Mạnh tổng không?
Nữ lễ tân dung mạo thanh tú kia cúi xuống nhìn vào sổ ghi chép, lắc đầu:
- Không có.
Bảo vệ quay lại nhìn An Tại Đào, khẽ mỉm cười:
- Thật ngại quá, ngài không có hẹn trước, theo quy định của công ty, mời ngài lần sau lại đến. Hoặc là, ngày mai ngài liên hệ với thư ký của Hạ đổng, hẹn trước thời gian gặp mặt, rồi lại đến.
An Tại Đào cười ha hả, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vai nhân viên bảo vệ, người bảo vệ kia cảnh giác tránh sang một bên.
- Đồng chí, ngại quá, tôi tới gấp, quên hẹn trước. Anh có thể dàn xếp một chút không, chuyển lời giúp tôi, nói tôi họ An, ở dưới lầu chờ cô ấy.
Khoé miệng An Tại Đào càng tươi cười hơn. Thái độ của hắn khiến nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia lưỡng lự một lát, thầm nghĩ, cử chỉ và dáng dấp của người đàn ông trẻ tuổi này cũng không giống người bình thường, có lẽ đúng là bằng hữu của bà chủ. Nhưng do dự một hồi, rồi anh ta kiên quyết lắc đầu:
- Không được, xin ngài trở về đi. Bà chủ chúng tôi đã dặn dò, công ty cũng có quy định, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn công ty bận rộn công việc, không có hẹn trước, không thể vào được, xin thứ lỗi.
An Tại Đào nhún vai, cười nói:
- Như vậy, tôi nhờ anh gọi điện thoại cho cô ấy nhé? Anh yên tâm, tôi và bà chủ các anh là người quen, rất quen thuộc.
Bảo vệ lại liếc An Tại Đào một cái, chần chừ một chút rồi dẫn An Tại Đào tới trước mấy bước:
- Tiểu Lệ, vị này nói là bằng hữu của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ và Mạnh tổng, cô gọi điện cho thư ký của Chủ tịch Hạ hỏi xem.
- Xin lỗi, ngài họ gì?
- Tôi họ An.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
Gọi điện xong, An Tại Đào đứng trong tiền sảnh nói chuyện phiếm với tay bảo vệ trẻ tuổi. Vẫn nói chuyện với hắn, tuy nhiên tay bảo vệ kia vẫn không hoàn toàn mất vẻ cảnh giác, điều này càng khiến An Tại Đào thích thú.
- Anh là bộ đội xuất ngũ?
- Vâng, nắm kia tôi xuất ngũ, năm ngoái vào làm ở công ty.
- Tiền lương của các anh ở Long Đằng thế nào? Nghe nói cũng không tệ lắm?
- Tiền lương và chế độ phúc lợi của công ty chúng tôi đứng hàng đầu ở Thủ đô, ngay cả các doanh nghiệp nhiều tiền thế lớn cũng không bằng công ty chúng tôi.
Tay bảo vệ có chút tự hào ưỡn ngực lên.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, lại cười hỏi:
- Như vậy một tháng anh được lãnh bao nhiêu tiền lương?
- Tiền lương, tiền thưởng, tiền tăng ca tổng cộng chừng 2000 tệ, cuối năm còn có thưởng.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Không tệ, so với tiền lương Bí thư Thành uỷ của tôi cũng không kém bao nhiêu.
“Bí thư Thành uỷ?” nhân viên bảo vệ giật mình, còn đang kinh ngạc nhìn An Tại Đào, thì hắn đã xoay người đi về phía mấy phụ nữ vừa ra khỏi thang máy.
Đó là Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ Hiểu Tuyết, Phó chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Mạnh Cúc, Phó tổng giám đốc Quý Mộng Khiết, hai thư ký của Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, ngoài ra còn có Trưởng ban quản lý hành chính Tôn Lệ.
Bảo vệ giật mình kinh hãi, thầm nghĩ người đàn ông kia là ai mà cả ba lãnh đạo cao nhất của tập đoàn cùng ra đón, chẳng lẽ là… Nhưng không đúng, hắn đi một mình, không vệ sĩ, không tiền hô hậu ủng, cũng không giống một nhân vật tai to mặt lớn của Thủ đô.
Bảo vệ đang ngờ vực, lại nghe Hạ Hiểu Tuyết cười vang:
- Ông xã, em và chị Cúc đang muốn gọi anh sang đây, mấy lãnh đạo công ty đều muốn gặp anh. Chúng tôi vừa cùng ăn cơm, không ngờ anh đã tới rồi.
Hai tiếng “ông xã” lọt vào tai bảo vệ và nữ lễ tân, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu như có tiếng sấm nổ, không ngờ, không ngờ là chồng của Chủ tịch Hạ. Nghe nói ông ta là Bí thư Thành uỷ.
Trong lòng khiếp sợ, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi thầm cảm thấy may mắn, vừa rồi mình cũng không làm khó người đó, lại còn nói chuyện khá cởi mở với người ta. Thấy An Tại Đào và nhóm Hạ Hiểu Tuyết thân thiết đi về phía thang máy, bảo vệ thở phảo một cái, nhìn nữ lễ tân nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Lệ, không ngờ người kia là chồng của Chủ tịch Hạ, trông ông ta khá hoà nhã, cũng giống như Chủ tịch Hạ.
Đúng lúc này, bảo vệ bỗng thấy An Tại Đào dừng chân lại, quay đầu nhìn y khẽ mỉm cười.
- Hiểu Tuyết, chị Cúc, Mông Khiết, công ty của mấy người quản lý khá nghiêm, thiếu chút nữa tôi không vào được, ha ha! Đúng rồi, tây bảo vệ kia không tồi, rất lễ độ và hoà nhã, rất có tố chất, rất tốt.
An Tại Đào tuỳ ý nói một câu, hắn không thể nào biết được, bởi vì câu nói tuỳ ý của hắn, vận mệnh của nhân viên bảo vệ kia liền thay đổi.
Sau này, Quý Mộng Khiết gọi điện tới phòng bảo vệ, đề bạt nhân viên bảo vệ kia làm đội trưởng đội bảo vệ, vài năm sau, cậu ta trở thành Giám đốc Ban bảo vệ, lĩnh lương hơn trăm nghìn một năm.
Ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng của Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc cười nói:
- Tiểu Đào, sao cậu lại tắt điện thoại di động? Vừa rồi tôi gọi cho cậu một lúc lâu vẫn không được.
An Tại Đào lấy điện thoại di động ra nhìn thử, cười cười:
- Hết pin rồi.
Quý Mộng Khiết đứng ở phía sau cười nói:
- Bí thư An, để tôi bảo thư ký thay điện thoại khác đi, anh là lãnh đạo, sao lại để điện thoại hết pin như thế?
- Không cần, cũng không có chuyện gì quan trọng, dù sao thì tôi đang đi nghỉ, đợi về nhà sạc pin cũng được.
An Tại Đào thản nhiên cười, ánh mắt lại loé lên một tia nhìn cổ quái và tàn khốc.
- Ừm.
Quý Mộng Khiết cũng không nằn nì.
- Quý tổng, cô đi sắp xếp một chút.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn Quý Mộng Khiếtgật đầu, sau đó lại nhìn An Tại Đào cười, nói:
- Ông xã, mấy quản lý cao cấp của công ty chúng ta chưa được gặp anh, họ đề nghị gặp anh một lần. Em và chị Cúc bàn bạc, sắp xếp để anh gặp mọi người, tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm. Với lại, lát nữa Lưu Ngạn cũng sẽ đến.
…
Buổi tối hôm đó, An Tại Đào cùng Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và bảy quản lý cao cấp của tập đoàn Long Đằng cùng ăn cơm tối, vui vẻ đến tận lúc tàn tiệc.
Tuy Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều có phòng riêng tại biệt thự của nhà họ An, nhưng để tránh tai mắt người ngoài, hai cô rất ít khi đến ở.
Cơm nước xong, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết bí mật lên xe đi trước, chỉ còn lại An Tại Đào và Lưu Ngạn. An Tại Đào biết hai cô cố ý tạo điều kiện để mình và Lưu Ngạn được ở chung, cũng không câu nệ, liền cùng Lưu Ngạn lái xe về biệt thự của Lưu Ngạn.
Tuy biệt thự không ở thường xuyên nhưng thường ngày đều có người làm lau chùi dọn dẹp. Vào lúc này, đương nhiên Lưu Ngạn cho tất cả tạm nghỉ, định cùng An Tại Đào vui thú vài ngày trong thế giới riêng của hai người.
Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đều đã có con, theo ước định của ba cô trước đó, bây giờ nên đến lượt Lưu Ngạn. Cho nên, khi giờ đây An Tại Đào về thăm nhà, đó cũng là một nhiệm vụ quan trọng của hắn.
- Đào, anh có muốn em không?
Vào biệt thự, đóng cửa lại, Lưu Ngạn liền nhào vào lòng An Tại Đào ôm ghì lấy hắn, ánh mắt nồng nàn mê đắm, giọng nói nỉ non tha thiết.
An Tại Đào cũng ôm chặt lấy cô, tình cảm dịu dàng dâng trào trong lòng, hoà lẫn với một chút áy náy. Trong ba cô, người mà hắn áy náy nhiều nhất là Lưu Ngạn, bởi vì sự phát triển của Long Đằng, phần lớn thời gian, Lưu Ngạn đều ở Nam Dương, hai người ít khi được ở bên nhau.