Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Quan Thanh
Quyển 1: Nghịch chuyển
Chương 20: Cố nhân.
Người dịch: KoCo
Nguồn: metruyen.com
- Tôi thích thế đấy, các anh quản được sao?
Mã Hiểu Lệ trước giờ chưa bao giờ biết sợ chuyện gì, ưỡn ngực lên nhìn Mạnh Dương một cách đầy khiêu khích.
- Được rồi, mọi người đừng có cãi nhau nữa, khẩn trương đi làm việc. Mã Hiểu Lệ, cô sang Ủy ban Thể dục Thể thao phỏng vấn lãnh đạo. Mạnh Dương, Nhà máy sản xuất bánh xe Tân Hải đang diễn ra Đại hội thể dục thể thao dành cho công nhân viên chức, anh nhanh chóng qua đó. Hồ Dũng đi làm tin về Lễ hội bia...
Trương Cương vội vàng chen vào, dặn dò thêm:
- Đã nhớ kĩ chưa, không được uống bia rượu, buổi chiều về phải viết bài ngay.
...
...
An Tại Đào đi xuống lầu, thấy có một chiếc xe tải hiệu Iveco. Hắn đang ngó nghiêng thì thấy người lái xe nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, có vẻ hơi cáu kỉnh:
- Anh có xuống hiện trường không? Lên xe đi, 9h khai mạc, còn khoảng nữa tiếng nữa thôi.
Cửa xe mở ra, An Tại Đào cúi đầu xuống chui vào. Ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trong xe có năm phóng viên, có cả nam và nữ, có phóng viên ảnh, cũng có phóng viên viết. Trong lòng hắn cười khoái chá, đều là người quen biết cả!
An Tại Đào đi đến ghế cuối ngồi, cũng không nói câu gì. Nhưng ở phía trước có một phóng viên nam tóc húi cua chừng ngoài 30 tuổi quay đầu lại nhìn về phía hắn, người này mắt rất nhỏ, nhìn qua tưởng là mắt hí, nhưng lúc nhìn người khác, thì ánh mắt như một mũi dao sắc nhọn, làm cho người ta cảm thấy rất cổ quái.
- Anh là phóng viên Thần báo An Tại Đào? Nghe nói vừa mới tốt nghiệp trường Đại học Yến Sơn?
Tên tóc húi cua cười híp mắt, làm cho đôi mắt của y lại càng nhỏ thêm:
- Trương Vĩ, phóng viên thời sự Nhật báo Tân Hải.
Kỳ thực mấy người này, An Tại Đào đều biết, nhất là tên Trương Vĩ này, cũng đều là bằng hữu của hắn. Kiếp trước, hắn cũng hay giao du với mấy người này. Bọn họ đều là những nhân vật khá nổi tiếng của các tòa soạn, với một đại hội có quy mô lớn như thế này, các tòa soạn nhất định sẽ phái bọn họ đi. Nói về tên Trương Vĩ này, là một cây bút cứng trong giới truyền thông, sau này Tân Hải xét biên chế công chức cho phóng viên, thì y là người được xét đầu tiên.
Người này sau đó được điều động đến Đài truyền hình, làm Trưởng ban Thư ký biên tập, chưa đầy hai năm sau làm Phó bí thư đảng ủy, Phó cục trưởng Cục thông tin, đồng thời vẫn kiêm nhiệm chức vụ ở Đài phát thanh và truyền hình Tân Hải.
Kiếp trước, giới truyền thông cũng chỉ có eo hẹp vài người, hôm nay đều đã tề tựu trong chiếc xe này. An Tại Đào có chút cảm thán, hắn khẽ mỉm cười đưa tay ra:
- An Tại Đào, xin các vị tiền bối chỉ giáo thêm.
Một khi mọi người đã bắt đầu nói chuyện, thì không khí trong xe liền trở nên náo nhiệt. Hơn nữa, cái tên An Tại Đào hai ngày hôm nay đang thu hút sự chú ý của cánh phóng viên. Một phóng viên bình thường lại có thể viết bài khiến cho Bí thư Thành ủy phải đích thân duyệt. Đây là chuyện xôn xao cả giới truyền thông Tân Hải.
Sau khi bọn họ đọc cẩn thận bản thảo của An Tại Đào đều tới tấp tán dương. Ngòi bút cực kỳ điêu luyện, hiểu được vấn đề, thoạt nhìn không giống như là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường.
Nữ phóng viên Vương Nhã Lệ, Bản tin cuối ngày Tân Hải, quay đầu lại, nhìn về phía An Tại Đào đưa ngón cái ra:
- Tiểu An, còn nhớ mình không?
An Tại Đào sửng sốt. Những ký ức trước đó đang nhanh chóng thức dậy. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không thể nhớ nổi quãng thời gian hắn làm ở tờ Tin tức buổi sáng của Tân Hải từng có quan hệ gì với Vương Nhã Lệ. Vương Nhã Lệ đương nhiên là biết rất rõ về hắn. Chồng của cô sau này còn trở thành thủ hạ dưới quyền hắn. Thế mà hiện tại hắn vẫn không thể nhớ ra cô.
An Tại Đào đang lúng túng thì lại nghe thấy tiếng Vương Nhã Lệ hì hì cười:
- Tiểu An, hình như trí nhớ của anh không được tốt lắm. Năm đó ông chủ Dân Thái có phần thưởng một vạn tệ cho Thủ khoa của kỳ thi đại học. Tôi chính là người đưa tin…
An Tại Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra đây là nữ phóng viên hồi trước đã phỏng vấn hắn khi mà kết quả của kỳ thi đại học được công bố. Vào thời điểm đó, giới truyền thông rất chú ý đến Thủ khoa của kỳ thi đại học ở lĩnh vực xã hội nhưng cũng không náo nhiệt như sau này. Kết quả của kỳ thi đại học vừa được thông báo. Vương Nhã Lệ liền nhanh chóng đưa tin. An Tại Đào vẫn còn nhớ rất rõ, bài báo đó giật title là “Nghị lực của một học sinh nghèo”.
Sau khi Vương Nhã Lệ đưa tin trên báo thì ông chủ của doanh nghiệp tư nhân Dân Thái Lộ Phùng Xuân liền chủ động liên lạc với tòa soạn báo Tân Hải, muốn đem hai vạn tệ đặc biệt tặng cho hai thủ khoa ở mảng xã hội và tự nhiên. Tòa soạn báo cũng muốn khích lệ tinh thần hiếu học của học sinh sinh viên nên mời lãnh đạo thành phố tham dự, ầm ĩ một thời gian. Bởi vì năm 94, một vạn tệ đối với dân chúng bình thường là một khoản lớn.
Đúng là nhờ có một vạn này, An Tại Đào có thể thu xếp chuyện nhà cửa cho hai mẹ con. Sau khi đã chi hết tám ngàn cho việc này, chút tiền thừa còn lại cũng đủ để An Tại Đào sống dư dả một thời gian.
- À, hóa ra là chị Vương!
An Tại Đào đưa tay ra nhẹ nhàng bắt bàn tay nhỏ bé của Vương Nhã Lệ.
Lúc đó, có phóng viên tên là Tôn Manh Manh tò mò quan sát hắn, kinh ngạc hỏi:
- Chị Vương, Tiểu An là Thủ khoa kỳ thi đại học năm trước à?
- Thủ khoa khoa Văn năm 94.
Vương Nhã Lệ quay đầu, mỉm cười:
- Tiểu An không đơn giản đâu, lúc đó tôi đã đọc hết tiểu sử của hắn, từ thời tiểu học, trung học… Hắn là dạng gà chọi đấy. Hai ngày trước tôi thoáng thấy Tiểu An đã có cảm giác tò mò, sau nghe ngóng được quả nhiên là hắn.
Không để cho An Tại Đào kịp chen vào, Vương Nhã Lệ từ đầu đến cuối luôn mỉm cười:
- Tiểu An, ông xã tôi với mẹ của cậu là bạn đồng môn. Lúc trước, tôi nghe nói lão Tống nhà tôi nhắc đến tên cậu, sau này mới đi phỏng vấn.
An Tại Đào cười cười:
- Em nhớ ra rồi, Giáo sư Tống còn dạy hai năm môn chính trị.
Xe chạy thẳng một mạch, qua hai đường cắt, cuối cùng cũng thấy hiện trường phía trước. Gần đến nơi, đã thấy cảnh sát giao thông chặn kín mít. Bên ngoài tấp nập người xe, bên trong bày bàn ghế, trải thảm đỏ, sắp xếp chỗ ngồi khá trang trọng. Mà mặt sau có giăng biểu ngữ: Hiện trường nghiên cứu giải quyết vấn đề cầu vượt. Công an và cảnh sát đeo vũ khí bao thành vòng tròn, đem hiện trường hội nghị bảo vệ nghiêm ngặt, cấm mọi người bước vào.
An Tại Đào và đám phóng viên đã rất thân mật với nhau cùng cười nói xuống xe, thấy một người trung niên mặc quần áo màu trắng đi tới. An Tại Đào tuy không quen ông ta nhưng đoán nhất định là cán bộ Ban tuyên giáo Thành ủy.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên đã cất tiếng:
- Lãnh đạo Thành ủy và UBND thành phố đánh gia rất cao sự việc này. Hy vọng mọi người chú ý, tranh thủ viết những bài báo tốt. Hội nghị sắp khai mạc, mọi người qua bên kia ghi danh.
Thông thường, tham gia các hoạt động này phóng viên thường có quà tặng kèm theo, điều đó đã thành quy tắc văn thành văn. Thậm chí có nhiều nơi còn công khai đưa phong bì cho phóng viên.
An Tại Đào đi theo Vương Nhã Lệ và Trương Vĩ Mông, ký tên vào danh sách phóng viên, nhận một bộ quần áo.
codon.trai
Quyển 1: Nghịch chuyển
Chương 20: Cố nhân.
Người dịch: KoCo
Nguồn: metruyen.com
- Tôi thích thế đấy, các anh quản được sao?
Mã Hiểu Lệ trước giờ chưa bao giờ biết sợ chuyện gì, ưỡn ngực lên nhìn Mạnh Dương một cách đầy khiêu khích.
- Được rồi, mọi người đừng có cãi nhau nữa, khẩn trương đi làm việc. Mã Hiểu Lệ, cô sang Ủy ban Thể dục Thể thao phỏng vấn lãnh đạo. Mạnh Dương, Nhà máy sản xuất bánh xe Tân Hải đang diễn ra Đại hội thể dục thể thao dành cho công nhân viên chức, anh nhanh chóng qua đó. Hồ Dũng đi làm tin về Lễ hội bia...
Trương Cương vội vàng chen vào, dặn dò thêm:
- Đã nhớ kĩ chưa, không được uống bia rượu, buổi chiều về phải viết bài ngay.
...
...
An Tại Đào đi xuống lầu, thấy có một chiếc xe tải hiệu Iveco. Hắn đang ngó nghiêng thì thấy người lái xe nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, có vẻ hơi cáu kỉnh:
- Anh có xuống hiện trường không? Lên xe đi, 9h khai mạc, còn khoảng nữa tiếng nữa thôi.
Cửa xe mở ra, An Tại Đào cúi đầu xuống chui vào. Ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy trong xe có năm phóng viên, có cả nam và nữ, có phóng viên ảnh, cũng có phóng viên viết. Trong lòng hắn cười khoái chá, đều là người quen biết cả!
An Tại Đào đi đến ghế cuối ngồi, cũng không nói câu gì. Nhưng ở phía trước có một phóng viên nam tóc húi cua chừng ngoài 30 tuổi quay đầu lại nhìn về phía hắn, người này mắt rất nhỏ, nhìn qua tưởng là mắt hí, nhưng lúc nhìn người khác, thì ánh mắt như một mũi dao sắc nhọn, làm cho người ta cảm thấy rất cổ quái.
- Anh là phóng viên Thần báo An Tại Đào? Nghe nói vừa mới tốt nghiệp trường Đại học Yến Sơn?
Tên tóc húi cua cười híp mắt, làm cho đôi mắt của y lại càng nhỏ thêm:
- Trương Vĩ, phóng viên thời sự Nhật báo Tân Hải.
Kỳ thực mấy người này, An Tại Đào đều biết, nhất là tên Trương Vĩ này, cũng đều là bằng hữu của hắn. Kiếp trước, hắn cũng hay giao du với mấy người này. Bọn họ đều là những nhân vật khá nổi tiếng của các tòa soạn, với một đại hội có quy mô lớn như thế này, các tòa soạn nhất định sẽ phái bọn họ đi. Nói về tên Trương Vĩ này, là một cây bút cứng trong giới truyền thông, sau này Tân Hải xét biên chế công chức cho phóng viên, thì y là người được xét đầu tiên.
Người này sau đó được điều động đến Đài truyền hình, làm Trưởng ban Thư ký biên tập, chưa đầy hai năm sau làm Phó bí thư đảng ủy, Phó cục trưởng Cục thông tin, đồng thời vẫn kiêm nhiệm chức vụ ở Đài phát thanh và truyền hình Tân Hải.
Kiếp trước, giới truyền thông cũng chỉ có eo hẹp vài người, hôm nay đều đã tề tựu trong chiếc xe này. An Tại Đào có chút cảm thán, hắn khẽ mỉm cười đưa tay ra:
- An Tại Đào, xin các vị tiền bối chỉ giáo thêm.
Một khi mọi người đã bắt đầu nói chuyện, thì không khí trong xe liền trở nên náo nhiệt. Hơn nữa, cái tên An Tại Đào hai ngày hôm nay đang thu hút sự chú ý của cánh phóng viên. Một phóng viên bình thường lại có thể viết bài khiến cho Bí thư Thành ủy phải đích thân duyệt. Đây là chuyện xôn xao cả giới truyền thông Tân Hải.
Sau khi bọn họ đọc cẩn thận bản thảo của An Tại Đào đều tới tấp tán dương. Ngòi bút cực kỳ điêu luyện, hiểu được vấn đề, thoạt nhìn không giống như là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường.
Nữ phóng viên Vương Nhã Lệ, Bản tin cuối ngày Tân Hải, quay đầu lại, nhìn về phía An Tại Đào đưa ngón cái ra:
- Tiểu An, còn nhớ mình không?
An Tại Đào sửng sốt. Những ký ức trước đó đang nhanh chóng thức dậy. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không thể nhớ nổi quãng thời gian hắn làm ở tờ Tin tức buổi sáng của Tân Hải từng có quan hệ gì với Vương Nhã Lệ. Vương Nhã Lệ đương nhiên là biết rất rõ về hắn. Chồng của cô sau này còn trở thành thủ hạ dưới quyền hắn. Thế mà hiện tại hắn vẫn không thể nhớ ra cô.
An Tại Đào đang lúng túng thì lại nghe thấy tiếng Vương Nhã Lệ hì hì cười:
- Tiểu An, hình như trí nhớ của anh không được tốt lắm. Năm đó ông chủ Dân Thái có phần thưởng một vạn tệ cho Thủ khoa của kỳ thi đại học. Tôi chính là người đưa tin…
An Tại Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra đây là nữ phóng viên hồi trước đã phỏng vấn hắn khi mà kết quả của kỳ thi đại học được công bố. Vào thời điểm đó, giới truyền thông rất chú ý đến Thủ khoa của kỳ thi đại học ở lĩnh vực xã hội nhưng cũng không náo nhiệt như sau này. Kết quả của kỳ thi đại học vừa được thông báo. Vương Nhã Lệ liền nhanh chóng đưa tin. An Tại Đào vẫn còn nhớ rất rõ, bài báo đó giật title là “Nghị lực của một học sinh nghèo”.
Sau khi Vương Nhã Lệ đưa tin trên báo thì ông chủ của doanh nghiệp tư nhân Dân Thái Lộ Phùng Xuân liền chủ động liên lạc với tòa soạn báo Tân Hải, muốn đem hai vạn tệ đặc biệt tặng cho hai thủ khoa ở mảng xã hội và tự nhiên. Tòa soạn báo cũng muốn khích lệ tinh thần hiếu học của học sinh sinh viên nên mời lãnh đạo thành phố tham dự, ầm ĩ một thời gian. Bởi vì năm 94, một vạn tệ đối với dân chúng bình thường là một khoản lớn.
Đúng là nhờ có một vạn này, An Tại Đào có thể thu xếp chuyện nhà cửa cho hai mẹ con. Sau khi đã chi hết tám ngàn cho việc này, chút tiền thừa còn lại cũng đủ để An Tại Đào sống dư dả một thời gian.
- À, hóa ra là chị Vương!
An Tại Đào đưa tay ra nhẹ nhàng bắt bàn tay nhỏ bé của Vương Nhã Lệ.
Lúc đó, có phóng viên tên là Tôn Manh Manh tò mò quan sát hắn, kinh ngạc hỏi:
- Chị Vương, Tiểu An là Thủ khoa kỳ thi đại học năm trước à?
- Thủ khoa khoa Văn năm 94.
Vương Nhã Lệ quay đầu, mỉm cười:
- Tiểu An không đơn giản đâu, lúc đó tôi đã đọc hết tiểu sử của hắn, từ thời tiểu học, trung học… Hắn là dạng gà chọi đấy. Hai ngày trước tôi thoáng thấy Tiểu An đã có cảm giác tò mò, sau nghe ngóng được quả nhiên là hắn.
Không để cho An Tại Đào kịp chen vào, Vương Nhã Lệ từ đầu đến cuối luôn mỉm cười:
- Tiểu An, ông xã tôi với mẹ của cậu là bạn đồng môn. Lúc trước, tôi nghe nói lão Tống nhà tôi nhắc đến tên cậu, sau này mới đi phỏng vấn.
An Tại Đào cười cười:
- Em nhớ ra rồi, Giáo sư Tống còn dạy hai năm môn chính trị.
Xe chạy thẳng một mạch, qua hai đường cắt, cuối cùng cũng thấy hiện trường phía trước. Gần đến nơi, đã thấy cảnh sát giao thông chặn kín mít. Bên ngoài tấp nập người xe, bên trong bày bàn ghế, trải thảm đỏ, sắp xếp chỗ ngồi khá trang trọng. Mà mặt sau có giăng biểu ngữ: Hiện trường nghiên cứu giải quyết vấn đề cầu vượt. Công an và cảnh sát đeo vũ khí bao thành vòng tròn, đem hiện trường hội nghị bảo vệ nghiêm ngặt, cấm mọi người bước vào.
An Tại Đào và đám phóng viên đã rất thân mật với nhau cùng cười nói xuống xe, thấy một người trung niên mặc quần áo màu trắng đi tới. An Tại Đào tuy không quen ông ta nhưng đoán nhất định là cán bộ Ban tuyên giáo Thành ủy.
Quả nhiên, người đàn ông trung niên đã cất tiếng:
- Lãnh đạo Thành ủy và UBND thành phố đánh gia rất cao sự việc này. Hy vọng mọi người chú ý, tranh thủ viết những bài báo tốt. Hội nghị sắp khai mạc, mọi người qua bên kia ghi danh.
Thông thường, tham gia các hoạt động này phóng viên thường có quà tặng kèm theo, điều đó đã thành quy tắc văn thành văn. Thậm chí có nhiều nơi còn công khai đưa phong bì cho phóng viên.
An Tại Đào đi theo Vương Nhã Lệ và Trương Vĩ Mông, ký tên vào danh sách phóng viên, nhận một bộ quần áo.
codon.trai