Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 76
Cúp điện thoại, khóe môi Lục Dĩ Thừa cong lên một nụ cười.
"Lục thiếu, chúng ta đi bệnh viện đi?"
"Không, đến phòng vẽ tranh của Bạch Duật." Lục Dĩ Thừa phân phó một câu.
......
Lúc nghỉ giải lao giữa giờ, Cố Nhất Nặc đem đoạn ghi âm đó gửi qua cho Hứa Thụy, Hứa Thụy đeo tai phone lên nghe xong, trong lòng liền căng thẳng! Lập tức đứng dậy, kéo tay Cố Nhất Nặc đi ra khỏi phòng học.
Đi đến một chỗ vắng người, Hứa Thụy vội vàng hỏi Cố Nhất Nặc: "Tiểu Nặc, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Hay là báo cảnh sát đi!"
"Đúng là nhất định phải báo cảnh sát, bất quá bây giờ còn chưa phải là thời điểm thích hợp." Cố Nhất Nặc vẫn bình tĩnh trước sau như một, Trình Thi Lệ chỉ là phân phó người đó, muốn bắt cóc hai người bọn họ nhưng mà thời gian cụ thể là lúc nào còn chưa có xác định được.
Hơn nữa, chỉ bằng từng đó chứng cứ là không đủ, cô cần phải có chứng cứ đầy đủ có thể buộc tội được Trình Thi Lệ tội danh bắt cóc!
"Tiểu Nặc, chuyện này, chuyện này liên quan đến an nguy của cậu, không thể có nửa điểm sơ xuất được! Hay là chúng ta nói cho Lục Dĩ Thừa biết chuyện này đi, anh ta cũng bảo vệ cậu tốt hơn." Ngay lúc này, Hứa Thụy chỉ có thể nghĩ đến Lục Dĩ Thừa.
Tuy rằng lúc cậu ấy nói ra những lời này, trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng mà vấn đề an nguy của Tiểu Nặc mới là quan trọng nhất.
Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần nói cho anh ta biết."
Hứa Thụy sửng sốt một chút, không lên tiếng nữa.
Trong lòng cậu ấy âm thầm suy nghĩ, có lẽ là trong lòng Tiểu Nặc tin tưởng cậu ấy hơn là Lục Dĩ Thừa có phải không? Bỗng chốc, trong lòng Hứa Thụy tràn đầy tự tin.
"Hiện giờ chúng ta phải đợi xem bước tiếp theo bà ta sẽ sắp xếp như thế nào đã." Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói với Hứa Thụy.
"Được." Hứa Thụy gật gật đầu, nhưng mà trong lòng cậu vẫn còn có chút lo lắng: "Tiểu Nặc, mình cảm thấy cậu làm như vậy có chút mạo hiểm."
"Nếu như bây giờ đi báo án, nếu Trình Thi Lệ biết được, nhất định sẽ thay đổi kế hoạch." Cố Nhất Nặc biết Trình Thi Lệ rất giảo hoạt, lần đó rõ ràng là cô bị Cố Minh Tuyết đẩy xuống nước, cũng có thể bị Trình Thi Lệ làm cho đảo lộn thị phi, còn liên lụy đến Hứa Thụy. Cho nên, còn chưa có đủ chứng cứ, cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Kỳ thật, trong lòng cô cũng có vài phần lo lắng, Trình Thi Lệ sẽ nhân chuyện Cố Minh Tuyết bị nghiện ma túy mà sinh ra nghi ngờ với cô, cho nên cô muốn chú ý đường đi nước bước của Trình Thi Lệ, xem xem có điểm gì khác thường hay không.
......
Lục Dĩ Thừa đi vào phòng vẽ tranh của Bạch Duật, nhân viên đưa anh tới phòng nghỉ, lúc này, Bạch Duật đang hướng dẫn cho học sinh của mình. Lục Dĩ Thừa rất có kiên nhẫn ngồi đợi.
Bốn mươi phút sau, Bạch Duật đẩy cửa bước vào.
"Lục tiên sinh, xin chào." Bạch Duật khách khí bước tới chào hỏi.
"Hẳn là cậu biết tại sao hôm nay tôi tới đây, chuyện của quán Bar Phượng Hoàng, không phải là Bạch tiên sinh nên cho tôi một lời giải thích sao?" Lục Dĩ Thừa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, ngay cả một câu chào cũng lười phải nói.
"Cậu là chỉ việc quán Bar Phượng Hoàng bị phong toả hay là việc Nặc Nhi cùng tôi xuất hiện ở vũ hội?"
Lục Dĩ Thừa đứng lên, tóm chặt cổ áo Bạch Duật, "Nặc Nhi? Cũng là mày có thể tùy tiện kêu?"
"Tôi xưng hô với Nặc Nhi như thế nào là chuyện của tôi và cô ấy, đâu tới lượt Lục tiên sinh đây quản phải không?"
Lục Dĩ Thừa buông tay xuống, khi thấy vết thương trên mặt Bạch Duật còn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, thật sự là muốn đấm cho Bạch Duật thêm một quyền thật mạnh!
Bạch Duật giơ tay lên búng búng cổ áo bị nắm nhăn nhúm, chậm rãinói: "Chuyện của quán Bar Phượng Hoàng là vì tôi mới phát sinh cho nên để tôi ra mặt giải quyết là tốt nhất, Lục tiên sinh không cần nhúng tay vào."
"Chuyện này, tôi là nạn nhân, không tới phiên cậu tới xử lý."
"Vậy sao?" Bạch Duật cười cười, "Vậy Lục tiên sinh tới tìm tôi làm cái gì, đi tìm người phụ trách chuyện này mà giải quyết là được rồi."
"Cậu yên tâm, bà xã của tôi không tới phiên người khác tới xum xoe." Lục Dĩ Thừa đứng dậy, cầm một cái túi giấy ném tới trước mặt Bạch Duật.
Bên trong chính là chiếc váy mà Cố Nhất Nặc mặc đi dự tiệc buổi tối hôm đó, còn có giày, túi xách, mấy thứ này đều là của Bạch Duật tặng hôm đó.
Bạch Duật nhìn thấy mấy thứ đó, ánh mắt hơi trầm xuống, "Lục tiên sinh, cậu độc đoán như vậy thật sự tốt sao?"
"Thật xin lỗi, vừa rồi đã quên nói cho cậu biết, bà xã của tôi không rảnh, là cô ấy bảo tôi giúp cô ấy trả lại mấy thứ này cho cậu, không tin, cậu có thể gọi điện thoại cho cô ấy mà xác nhận!"
Bạch Duật nắm chặt hai tay, nụ cười có chút cứng đờ.
"Mấy thứ này cộng lại còn chưa tới bảy mươi vạn, nếu như bà xã của tôi đã mặc qua tôi sẽ theo giá gốc trả tiền lại cho cậu. Bất quá mấy món lễ phục này, chúng tôi vứt bỏ, bà xã của tôi không thích hợp mặc mấy thứ lễ phục rẻ bèo như vậy."
Lục Dĩ Thừa nói xong, lấy ra một tấm chi phiếu có trị giá bảy mươi vạn đặt lên trên bàn, xoay người rời đi.
Bạch Duật nhìn đến số lễ phục này, trong đầu không tự chủ được hiện ra dáng vẻ ngày hôm đó Cố Nhất Nặc thay xong trang phục bước ra ngoài, ngay lập tức khiến anh ta kinh diễm hai tròng mắt.
Mấy thứ này thật sự là cô bảo Lục Dĩ Thừa trả lại sao?
Anh ta cầm lấy di động, làm như thế nào cũng không có dũng khí gọi điện cho Cố Nhất Nặc. Thậm chí, không dám đi xác minh lời nói của Lục Dĩ Thừa có đúng là thật hay không, nếu, thật sự là cô bảo Lục Dĩ Thừa trả lại trang phục thì anh ta phải làm như thế nào đây?
Lục Dĩ Thừa ra khỏi phòng vẽ tranh, Tiểu Lưu lập tức mở cửa xe ra, "Đại thiếu, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Đi dạo khắp nơi, xem nhà."
"Đại thiếu, cậu muốn mua nhà ở sao?" Tiểu Lưu giật mình dò hỏi.
"Ừ, chuyện này, không cần nói cho ông nội biết."
"Vâng, đại thiếu." Tiểu Lưu lập tức gật đầu, bất quá trong lòng tràn đầy nghi vấn, sao đột nhiên đại thiếu lại nghĩ đến việc mua nhà? Thật là quá kỳ quái.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Cố Nhất Nặc đều theo dõi sát sao các cuộc ghi âm cuộc gọi của Trình Thi Lệ, từ các cuộc gọi mấy ngày hôm nay của bà ta mà nói, nội dung cũng không có gì bất thường.
Chiều nay 6 giờ, Lục Dĩ Thừa phải rời khỏi G thị, trở về quân khu.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lục Dĩ Thừa có mặt đúng giờ ở trước cổng trường, lúc này cách thời gian anh xuất phát chỉ còn 1 giờ 35 phút.
Cố Nhất Nặc vừa đi ra khỏi sân trường liền nhìn thấy bóng dáng Lục Dĩ Thừa.
"Không phải hôm nay anh phải đi sao? Sao còn tới đón tôi?"
"Vẫn còn thời gian, lên xe đi, lên xe rồi nói." Lục Dĩ Thừa mở cửa xe giúp cô.
Cố Nhất Nặc lên xe, phát hiện thế nhưng Tiểu Lưu không có trên xe, cô vừa cài dây an toàn vừa hỏi Lục Dĩ Thừa đang ngồi bên ghế lái: "Vết thương của anh còn chưa có đỡ, sao không để Tiểu Lưu đến đây?"
"Anh đưa em đến một nơi." Lục Dĩ Thừa nói xong, cười rất thần bí.
Xe chạy ở trên đường, Cố Nhất Nặc không hiểu ra làm sao, không biết rốt cuộc là anh muốn đưa cô đi đâu, đây không phải là đường về Lục gia, cái dáng vẻ này cũng không phải là muốn đi ăn cơm.
Một lát sau, Cố Nhất Nặc phát hiện hướng xe chạy là một khu đô thị cao cấp ở G thị.
"Xuống xe đi." Lục Dĩ Thừa ngừng xe.
"Khoang đã! Chúng ta đến đây làm gì?" Vẻ mặt Cố Nhất Nặc nghi hoặc.
"Mua nhà đó! Hai hôm trước không phải đã nói rồi sao?"
"Chờ một chút! Trước tiên anh đừng có xuống xe, mua nhà cái gì? Hai hôm trước đã nói cái gì?" Cố Nhất Nặc càng ngốc hơn.
"Không phải đã nói sau khi kết hôn hai chúng ta sẽ ra ở riêng sao? Chỗ này cách Lục gia chưa đến nửa giờ lái xe, vừa vặn ở đây có một cái trung tâm thương mại lớn, có phần náo nhiệt, ông nội không thích, cũng đề phòng lão nhân gia mỗi ngày tới đây ăn ké uống ké rồi ở nhờ! Anh phải chọn mấy ngày mới chọn được chỗ này đấy."
Lục Dĩ Thừa nói xong liền định xuống xe, Cố Nhất Nặc lập tức bắt lấy cánh tay anh, kéo anh lại.
"Lục Dĩ Thừa, anh bị điên rồi sao? Tôi đồng ý đi mua nhà với anh lúc nào? Anh không cần làm loạn lên có được không? Chúng ta trở về đi!"
"Lục thiếu, chúng ta đi bệnh viện đi?"
"Không, đến phòng vẽ tranh của Bạch Duật." Lục Dĩ Thừa phân phó một câu.
......
Lúc nghỉ giải lao giữa giờ, Cố Nhất Nặc đem đoạn ghi âm đó gửi qua cho Hứa Thụy, Hứa Thụy đeo tai phone lên nghe xong, trong lòng liền căng thẳng! Lập tức đứng dậy, kéo tay Cố Nhất Nặc đi ra khỏi phòng học.
Đi đến một chỗ vắng người, Hứa Thụy vội vàng hỏi Cố Nhất Nặc: "Tiểu Nặc, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Hay là báo cảnh sát đi!"
"Đúng là nhất định phải báo cảnh sát, bất quá bây giờ còn chưa phải là thời điểm thích hợp." Cố Nhất Nặc vẫn bình tĩnh trước sau như một, Trình Thi Lệ chỉ là phân phó người đó, muốn bắt cóc hai người bọn họ nhưng mà thời gian cụ thể là lúc nào còn chưa có xác định được.
Hơn nữa, chỉ bằng từng đó chứng cứ là không đủ, cô cần phải có chứng cứ đầy đủ có thể buộc tội được Trình Thi Lệ tội danh bắt cóc!
"Tiểu Nặc, chuyện này, chuyện này liên quan đến an nguy của cậu, không thể có nửa điểm sơ xuất được! Hay là chúng ta nói cho Lục Dĩ Thừa biết chuyện này đi, anh ta cũng bảo vệ cậu tốt hơn." Ngay lúc này, Hứa Thụy chỉ có thể nghĩ đến Lục Dĩ Thừa.
Tuy rằng lúc cậu ấy nói ra những lời này, trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng mà vấn đề an nguy của Tiểu Nặc mới là quan trọng nhất.
Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, "Không cần nói cho anh ta biết."
Hứa Thụy sửng sốt một chút, không lên tiếng nữa.
Trong lòng cậu ấy âm thầm suy nghĩ, có lẽ là trong lòng Tiểu Nặc tin tưởng cậu ấy hơn là Lục Dĩ Thừa có phải không? Bỗng chốc, trong lòng Hứa Thụy tràn đầy tự tin.
"Hiện giờ chúng ta phải đợi xem bước tiếp theo bà ta sẽ sắp xếp như thế nào đã." Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói với Hứa Thụy.
"Được." Hứa Thụy gật gật đầu, nhưng mà trong lòng cậu vẫn còn có chút lo lắng: "Tiểu Nặc, mình cảm thấy cậu làm như vậy có chút mạo hiểm."
"Nếu như bây giờ đi báo án, nếu Trình Thi Lệ biết được, nhất định sẽ thay đổi kế hoạch." Cố Nhất Nặc biết Trình Thi Lệ rất giảo hoạt, lần đó rõ ràng là cô bị Cố Minh Tuyết đẩy xuống nước, cũng có thể bị Trình Thi Lệ làm cho đảo lộn thị phi, còn liên lụy đến Hứa Thụy. Cho nên, còn chưa có đủ chứng cứ, cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Kỳ thật, trong lòng cô cũng có vài phần lo lắng, Trình Thi Lệ sẽ nhân chuyện Cố Minh Tuyết bị nghiện ma túy mà sinh ra nghi ngờ với cô, cho nên cô muốn chú ý đường đi nước bước của Trình Thi Lệ, xem xem có điểm gì khác thường hay không.
......
Lục Dĩ Thừa đi vào phòng vẽ tranh của Bạch Duật, nhân viên đưa anh tới phòng nghỉ, lúc này, Bạch Duật đang hướng dẫn cho học sinh của mình. Lục Dĩ Thừa rất có kiên nhẫn ngồi đợi.
Bốn mươi phút sau, Bạch Duật đẩy cửa bước vào.
"Lục tiên sinh, xin chào." Bạch Duật khách khí bước tới chào hỏi.
"Hẳn là cậu biết tại sao hôm nay tôi tới đây, chuyện của quán Bar Phượng Hoàng, không phải là Bạch tiên sinh nên cho tôi một lời giải thích sao?" Lục Dĩ Thừa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, ngay cả một câu chào cũng lười phải nói.
"Cậu là chỉ việc quán Bar Phượng Hoàng bị phong toả hay là việc Nặc Nhi cùng tôi xuất hiện ở vũ hội?"
Lục Dĩ Thừa đứng lên, tóm chặt cổ áo Bạch Duật, "Nặc Nhi? Cũng là mày có thể tùy tiện kêu?"
"Tôi xưng hô với Nặc Nhi như thế nào là chuyện của tôi và cô ấy, đâu tới lượt Lục tiên sinh đây quản phải không?"
Lục Dĩ Thừa buông tay xuống, khi thấy vết thương trên mặt Bạch Duật còn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn, thật sự là muốn đấm cho Bạch Duật thêm một quyền thật mạnh!
Bạch Duật giơ tay lên búng búng cổ áo bị nắm nhăn nhúm, chậm rãinói: "Chuyện của quán Bar Phượng Hoàng là vì tôi mới phát sinh cho nên để tôi ra mặt giải quyết là tốt nhất, Lục tiên sinh không cần nhúng tay vào."
"Chuyện này, tôi là nạn nhân, không tới phiên cậu tới xử lý."
"Vậy sao?" Bạch Duật cười cười, "Vậy Lục tiên sinh tới tìm tôi làm cái gì, đi tìm người phụ trách chuyện này mà giải quyết là được rồi."
"Cậu yên tâm, bà xã của tôi không tới phiên người khác tới xum xoe." Lục Dĩ Thừa đứng dậy, cầm một cái túi giấy ném tới trước mặt Bạch Duật.
Bên trong chính là chiếc váy mà Cố Nhất Nặc mặc đi dự tiệc buổi tối hôm đó, còn có giày, túi xách, mấy thứ này đều là của Bạch Duật tặng hôm đó.
Bạch Duật nhìn thấy mấy thứ đó, ánh mắt hơi trầm xuống, "Lục tiên sinh, cậu độc đoán như vậy thật sự tốt sao?"
"Thật xin lỗi, vừa rồi đã quên nói cho cậu biết, bà xã của tôi không rảnh, là cô ấy bảo tôi giúp cô ấy trả lại mấy thứ này cho cậu, không tin, cậu có thể gọi điện thoại cho cô ấy mà xác nhận!"
Bạch Duật nắm chặt hai tay, nụ cười có chút cứng đờ.
"Mấy thứ này cộng lại còn chưa tới bảy mươi vạn, nếu như bà xã của tôi đã mặc qua tôi sẽ theo giá gốc trả tiền lại cho cậu. Bất quá mấy món lễ phục này, chúng tôi vứt bỏ, bà xã của tôi không thích hợp mặc mấy thứ lễ phục rẻ bèo như vậy."
Lục Dĩ Thừa nói xong, lấy ra một tấm chi phiếu có trị giá bảy mươi vạn đặt lên trên bàn, xoay người rời đi.
Bạch Duật nhìn đến số lễ phục này, trong đầu không tự chủ được hiện ra dáng vẻ ngày hôm đó Cố Nhất Nặc thay xong trang phục bước ra ngoài, ngay lập tức khiến anh ta kinh diễm hai tròng mắt.
Mấy thứ này thật sự là cô bảo Lục Dĩ Thừa trả lại sao?
Anh ta cầm lấy di động, làm như thế nào cũng không có dũng khí gọi điện cho Cố Nhất Nặc. Thậm chí, không dám đi xác minh lời nói của Lục Dĩ Thừa có đúng là thật hay không, nếu, thật sự là cô bảo Lục Dĩ Thừa trả lại trang phục thì anh ta phải làm như thế nào đây?
Lục Dĩ Thừa ra khỏi phòng vẽ tranh, Tiểu Lưu lập tức mở cửa xe ra, "Đại thiếu, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Đi dạo khắp nơi, xem nhà."
"Đại thiếu, cậu muốn mua nhà ở sao?" Tiểu Lưu giật mình dò hỏi.
"Ừ, chuyện này, không cần nói cho ông nội biết."
"Vâng, đại thiếu." Tiểu Lưu lập tức gật đầu, bất quá trong lòng tràn đầy nghi vấn, sao đột nhiên đại thiếu lại nghĩ đến việc mua nhà? Thật là quá kỳ quái.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Cố Nhất Nặc đều theo dõi sát sao các cuộc ghi âm cuộc gọi của Trình Thi Lệ, từ các cuộc gọi mấy ngày hôm nay của bà ta mà nói, nội dung cũng không có gì bất thường.
Chiều nay 6 giờ, Lục Dĩ Thừa phải rời khỏi G thị, trở về quân khu.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lục Dĩ Thừa có mặt đúng giờ ở trước cổng trường, lúc này cách thời gian anh xuất phát chỉ còn 1 giờ 35 phút.
Cố Nhất Nặc vừa đi ra khỏi sân trường liền nhìn thấy bóng dáng Lục Dĩ Thừa.
"Không phải hôm nay anh phải đi sao? Sao còn tới đón tôi?"
"Vẫn còn thời gian, lên xe đi, lên xe rồi nói." Lục Dĩ Thừa mở cửa xe giúp cô.
Cố Nhất Nặc lên xe, phát hiện thế nhưng Tiểu Lưu không có trên xe, cô vừa cài dây an toàn vừa hỏi Lục Dĩ Thừa đang ngồi bên ghế lái: "Vết thương của anh còn chưa có đỡ, sao không để Tiểu Lưu đến đây?"
"Anh đưa em đến một nơi." Lục Dĩ Thừa nói xong, cười rất thần bí.
Xe chạy ở trên đường, Cố Nhất Nặc không hiểu ra làm sao, không biết rốt cuộc là anh muốn đưa cô đi đâu, đây không phải là đường về Lục gia, cái dáng vẻ này cũng không phải là muốn đi ăn cơm.
Một lát sau, Cố Nhất Nặc phát hiện hướng xe chạy là một khu đô thị cao cấp ở G thị.
"Xuống xe đi." Lục Dĩ Thừa ngừng xe.
"Khoang đã! Chúng ta đến đây làm gì?" Vẻ mặt Cố Nhất Nặc nghi hoặc.
"Mua nhà đó! Hai hôm trước không phải đã nói rồi sao?"
"Chờ một chút! Trước tiên anh đừng có xuống xe, mua nhà cái gì? Hai hôm trước đã nói cái gì?" Cố Nhất Nặc càng ngốc hơn.
"Không phải đã nói sau khi kết hôn hai chúng ta sẽ ra ở riêng sao? Chỗ này cách Lục gia chưa đến nửa giờ lái xe, vừa vặn ở đây có một cái trung tâm thương mại lớn, có phần náo nhiệt, ông nội không thích, cũng đề phòng lão nhân gia mỗi ngày tới đây ăn ké uống ké rồi ở nhờ! Anh phải chọn mấy ngày mới chọn được chỗ này đấy."
Lục Dĩ Thừa nói xong liền định xuống xe, Cố Nhất Nặc lập tức bắt lấy cánh tay anh, kéo anh lại.
"Lục Dĩ Thừa, anh bị điên rồi sao? Tôi đồng ý đi mua nhà với anh lúc nào? Anh không cần làm loạn lên có được không? Chúng ta trở về đi!"