Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 71
Cố Nhất Nặc cầm lấy tai nghe, trước tiên là mở ra phần mềm Hứa Thụy đã cài đặt cho cô, tổng cộng có chín đoạn ghi âm cuộc gọi!
Mấy cuộc gọi đầu đều là gọi cho gã nhân tình kia, đều là mấy lời mắng mỏ nguyền rủa cô chết không được tử tế, rồi thì sẽ sống không bằng chết gì đó! Xem ra, Cố Minh Tuyết lên cơn nghiện ma túy, thật sự đã kích thích đến Trình Thi Lệ.
Đoạn ghi âm cuối cùng vang lên, khuôn mặt nhỏ của Cố Nhất Nặc trắng bệch ra một chút, lần này Trình Thi Lệ thật sự là chó cùng rứt giậu!
Cô lập tức gọi điện thoại cho Hứa Thụy.
Hứa Thụy vừa mới pha xong một ly cà phê, cậu đã viết phần mềm cả một ngày một đêm nên chẳng còn tinh thần, vừa thấy là Tiểu Nặc gọi tới, cậu ấy đã lập tức lấy lại tinh thần không ít.
"Tiểu Nặc!"
"Hứa Thụy, mấy ngày nay cậu phải cẩn thận một chút."
"Xảy ra chuyện gì? Có phải là bà mẹ kế kia của cậu lại muốn giở trò gì hay không?" Hứa Thụy lập tức khẩn trương lên, "Tiểu Nặc, bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Cậu đừng lo lắng, mình không sao, đợi đến thứ hai, chúng ta gặp nhau rồi hẵng nói."
"Được!" Hứa Thụy buông điện thoại, trong lòng một trận bất an, thật sự cậu ấy không có đủ tự tin là mình có thể bảo vệ được cho Tiểu Nặc!
Cậu ấy không có thực lực lớn mạnh như là Lục Dĩ Thừa! Cho nên, cậu ấy phải làm cho năng lực của mình trở nên cường đại, như vậy mới có tư cách đứng ở bên cạnh Tiểu Nặc được!
Cố Nhất Nặc mở QQ bình thường liên lạc với Tịch Văn Việt ra, phát hiện cũng có mấy cái tin nhắn.
【 Hạt gạo nhỏ, mục tiêu đến một bệnh viện nhỏ, tôi đã lén đi tìm hiểu, mục tiêu đã làm một số xét nghiệm ở đó, để bù đắp sai sót lần trước, tôi sẽ nghĩ cách lấy được báo cáo xét nghiệm cho cô.】
【 Mục tiêu đã thuê một căn chung cư nhỏ ở ngoại thành, chúng tôi đang ở đối diện chung cư, chuẩn bị thuê một căn, giám sát mục tiêu.】
【 Mỗi một lần chúng ta liên lạc với nhau như vậy quá phiền phức, căn bản là vì cô không có online, không biết, có thể cho tôi xin số điện thoại được không, để chúng ta tiện liên lạc với nhau.】
Cố Nhất Nặc xem xong mấy cái tin nhắn này, gửi lại một tin nhắn trả lời,【 Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ cho anh một cái địa chỉ, anh đem phần báo cáo xét nghiệm kia gửi đến địa chỉ đó giúp tôi, tiếp theo anh phải theo sát một chút, có thể tôi sẽ có một số yêu cầu, muốn mọi người theo dõi.】
Cô vừa mới gửi tin nhắn đi, Tịch Văn Việt bên kia liền gửi qua một cái tin nhắn trả lời.
【 Được, rốt cuộc cô cũng online rồi. Hạt gạo nhỏ, gửi số điện thoại qua cho tôi đi.】
Thấy Cố Nhất Nặc không có trả lời, Tịch Văn Việt lại gửi thêm một cái tin nhắn nữa 【Cô yên tâm, không có việc gì tôi sẽ không quấy rầy cô, nếu đã làm cái nghề này thì vấn đề đạo đức nghề nghiệp căn bản là phải có, chỉ là để cho thuận tiện thôi, những lúc đặc biệt cấp bách có thể liên lạc được với cô, tránh bỏ sót thứ gì. 】
Cố Nhất Nặc đem số điện thoại của mình gửi qua đi.
【 Được, cám ơn cô đã tin tưởng.】
Đóng QQ trò chuyện với Tịch Văn Việt lại, Cố Nhất Nặc nhìn cuộc gọi nhỡ trong máy, có vài cuộc là của Bạch Duật gọi tới, ngày hôm qua, cô và Lục Dĩ Thừa đi gấp, cũng không biết sau đó Bạch Duật như thế nào.
Cố Nhất Nặc bấm vào dãy số đó, gọi lại cho Bạch Duật.
Mới reo lên một tiếng, điện thoại đã có người nghe.
"Nặc Nhi?" Giọng nói của Bạch Duật có chút không chắc chắn vang lên.
"Là tôi, Bạch Duật."
"Ngày hôm qua, em không có bị thương chứ? Bây giờ em đang ở đâu?" Bạch Duật vội vàng dò hỏi.
"Tôi không sao, hiện giờ tôi đang ở Lục gia, anh không cần phải lo lắng cho tôi, chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự rất xin lỗi." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại.
Ở Lục gia...... Tay Bạch Duật đang cầm di động âm thầm tăng thêm vài phần sức lực.
Cô thật sự ở Lục gia, ở bên người Lục Dĩ Thừa.
"Nặc Nhi, tại sao em lại phải xin lỗi tôi? Ngày hôm qua tôi mang em đến đó, suýt chút nữa đã hại em, phải xin lỗi, cũng nên là tôi mới phải."
"Tôi là chỉ, chuyện ngày hôm qua Lục Dĩ Thừa động thủ đánh anh." Cố Nhất Nặc giải thích một chút.
"Vậy thì em càng không nên xin lỗi tôi, đó là chuyện giữa tôi và cậu ta, không liên quan gì đến em, có biết không?" giọng nói của Bạch Duật nghe rất ôn nhu.
Cố Nhất Nặc bị anh ta nói như thế, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề, trong cuộc nói chuyện này, cô đem bản thân và Lục Dĩ Thừa đặt ở chung một chỗ, có một loại cảm giác rất thân mật.
Kỳ thật, Bạch Duật cũng nghe ra được, chính là bởi vì nghe ra được cho nên mới nói ra một câu như thế.
"Nặc Nhi, tôi cũng không nghĩ tới Diệp Điệu Kha sẽ làm ra chuyện như vậy, là do tôi sơ sẩy, suýt chút nữa khiến em bị thương, tôi thật sự rất xin lỗi."
"Bạch Duật, anh cũng không cần phải xin lỗi, chuyện này, chúng ta cũng đừng nói nữa, đã qua rồi thì cho nó qua đi."
"Tôi nghe nói, quán bar bị phong toả, Diệp Điệu Kha cũng sẽ vì hành động của cô ta mà trả giá đắt, em yên tâm đi."
"À." Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Hẳn là Lục Dĩ Thừa làm đi?
Rốt cuộc là anh bị thương ở nơi đó, theo như tính cách của anh mà nói thì sẽ lập tức giải quyết chuyện này.
Cô có nghe qua thanh danh của Diệp gia, ở Đế Đô, Đỗ gia và Diệp gia là người trong giới chính trị, Lục gia và Cận gia là thương gia, còn có một cái Tô gia, mặc kệ là người của Tô gia là trai hay gái cũng đều ở quân khu, hơn nữa mấy người đó đều nắm trong tay quân quyền.
Tuy rằng không có vượt mặt được bốn nhà tài phiệt lớn như thế, nhưng bốn gia tộc này không một nhà nào là không bán cho Tô gia một chút thể diện.
Diệp gia đang hoạt động chính trị, cho dù là Lục Dĩ Thừa ra mặt, hẳn là cũng không thể khiến Diệp Điệu Kha khó khăn.
Cố Nhất Nặc nhớ đến thái độ của Diệp Điệu Kha đối với Bạch Duật, nhịn không được, nhắc nhở một câu, "Bạch Duật, nếu như anh không thích Diệp Điệu Kha, liền cách xa cô ta ra một chút đi."
"Nặc Nhi, đây là em đang quan tâm đến tôi sao?"
Cố Nhất Nặc trả lời không được vấn đề này. Nếu, là bạn bè mà nói, quan tâm một chút cũng là bình thường, nhưng mà cô cũng không biết, bọn họ có được tính là bạn bè hay không.
Cho đến nay, Bạch Duật khiến cô cảm giác anh ta đối với mọi người ấm áp giống như là mặt trời vậy, sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác được anh ta yêu thích. Hiện tại cô phát hiện, lúc anh ta nói chuyện với cô lại có thêm một phần ái muội, khiến cô không biết phải ứng đối như thế nào.
"Nặc Nhi, nghỉ hè em có rảnh hay không? Ở F quốc có một cuộc triển lãm tranh diễn ra ở Lạc Y Cung, có rất nhiều hoạ sĩ nổi tiếng đến tham dự, tôi nhận được một thư mời, không biết, em có muốn đi cùng tôi không."
F quốc từ trước đến nay là một đất nước rất lãng mạn, có một cái Lạc Y Cung trứ danh trên thế giới, rất hiếm khi mở cửa đón khách, lúc này mở cửa thế nhưng là làm triển lãm tranh!
Đây thật sự là một cơ hội rất hiếm có!
Phải biết là thư mời như vậy cũng không phải là người bình thường có thể nhận được! Có lẽ là vì danh tính hoạ sĩ của Bạch Duật, cho nên mới may mắn nhận được thư mời đi!
Diễm phúc như vậy bỗng dưng đánh trúng đầu làm cho đầu óc cô có chút choáng váng, nhưng mà nghĩ đến phải xuất ngoại, vẫn là đi cùng với Bạch Duật, cô lại có chút do dự.
"Dù sao thời gian cũng còn sớm, đợi đến lúc nghỉ hè rồi quyết định cũng không muộn, triển lãm tranh đến giữa tháng 8 mới mở cửa." Thanh âm của Bạch Duật lại vang lên lần nữa.
"Được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, trong lòng thật sự rất rối rắm.
Lục Dĩ Thừa đẩy cửa đi vào, Cố Nhất Nặc vừa vặn treo điện thoại. Vừa thấy đến bóng dáng Lục Dĩ Thừa, Cố Nhất Nặc liền nghĩ đến chuyện phát sinh vào tối qua, xấu hổ không chịu được.
"Rửa mặt một chút rồi xuống lầu ăn cơm." Lục Dĩ Thừa thì lại giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Đêm qua, chuyện xảy ra ở vũ hội, anh định xử lý như thế nào?" Cố Nhất Nặc nhìn anh nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện này, em không cần phải xen vào, tôi sẽ xử lý tốt."
"Ừm." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, đi vào toilet, việc này càng xác minh suy đoán của cô là chính xác, quán bar bị phong toả chính là Lục Dĩ Thừa xử lý, ngay cả việc anh sẽ xử lý Diệp Điệu Kha như thế nào, cô cũng không có quyền hỏi gì cả.
Mấy cuộc gọi đầu đều là gọi cho gã nhân tình kia, đều là mấy lời mắng mỏ nguyền rủa cô chết không được tử tế, rồi thì sẽ sống không bằng chết gì đó! Xem ra, Cố Minh Tuyết lên cơn nghiện ma túy, thật sự đã kích thích đến Trình Thi Lệ.
Đoạn ghi âm cuối cùng vang lên, khuôn mặt nhỏ của Cố Nhất Nặc trắng bệch ra một chút, lần này Trình Thi Lệ thật sự là chó cùng rứt giậu!
Cô lập tức gọi điện thoại cho Hứa Thụy.
Hứa Thụy vừa mới pha xong một ly cà phê, cậu đã viết phần mềm cả một ngày một đêm nên chẳng còn tinh thần, vừa thấy là Tiểu Nặc gọi tới, cậu ấy đã lập tức lấy lại tinh thần không ít.
"Tiểu Nặc!"
"Hứa Thụy, mấy ngày nay cậu phải cẩn thận một chút."
"Xảy ra chuyện gì? Có phải là bà mẹ kế kia của cậu lại muốn giở trò gì hay không?" Hứa Thụy lập tức khẩn trương lên, "Tiểu Nặc, bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Cậu đừng lo lắng, mình không sao, đợi đến thứ hai, chúng ta gặp nhau rồi hẵng nói."
"Được!" Hứa Thụy buông điện thoại, trong lòng một trận bất an, thật sự cậu ấy không có đủ tự tin là mình có thể bảo vệ được cho Tiểu Nặc!
Cậu ấy không có thực lực lớn mạnh như là Lục Dĩ Thừa! Cho nên, cậu ấy phải làm cho năng lực của mình trở nên cường đại, như vậy mới có tư cách đứng ở bên cạnh Tiểu Nặc được!
Cố Nhất Nặc mở QQ bình thường liên lạc với Tịch Văn Việt ra, phát hiện cũng có mấy cái tin nhắn.
【 Hạt gạo nhỏ, mục tiêu đến một bệnh viện nhỏ, tôi đã lén đi tìm hiểu, mục tiêu đã làm một số xét nghiệm ở đó, để bù đắp sai sót lần trước, tôi sẽ nghĩ cách lấy được báo cáo xét nghiệm cho cô.】
【 Mục tiêu đã thuê một căn chung cư nhỏ ở ngoại thành, chúng tôi đang ở đối diện chung cư, chuẩn bị thuê một căn, giám sát mục tiêu.】
【 Mỗi một lần chúng ta liên lạc với nhau như vậy quá phiền phức, căn bản là vì cô không có online, không biết, có thể cho tôi xin số điện thoại được không, để chúng ta tiện liên lạc với nhau.】
Cố Nhất Nặc xem xong mấy cái tin nhắn này, gửi lại một tin nhắn trả lời,【 Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ cho anh một cái địa chỉ, anh đem phần báo cáo xét nghiệm kia gửi đến địa chỉ đó giúp tôi, tiếp theo anh phải theo sát một chút, có thể tôi sẽ có một số yêu cầu, muốn mọi người theo dõi.】
Cô vừa mới gửi tin nhắn đi, Tịch Văn Việt bên kia liền gửi qua một cái tin nhắn trả lời.
【 Được, rốt cuộc cô cũng online rồi. Hạt gạo nhỏ, gửi số điện thoại qua cho tôi đi.】
Thấy Cố Nhất Nặc không có trả lời, Tịch Văn Việt lại gửi thêm một cái tin nhắn nữa 【Cô yên tâm, không có việc gì tôi sẽ không quấy rầy cô, nếu đã làm cái nghề này thì vấn đề đạo đức nghề nghiệp căn bản là phải có, chỉ là để cho thuận tiện thôi, những lúc đặc biệt cấp bách có thể liên lạc được với cô, tránh bỏ sót thứ gì. 】
Cố Nhất Nặc đem số điện thoại của mình gửi qua đi.
【 Được, cám ơn cô đã tin tưởng.】
Đóng QQ trò chuyện với Tịch Văn Việt lại, Cố Nhất Nặc nhìn cuộc gọi nhỡ trong máy, có vài cuộc là của Bạch Duật gọi tới, ngày hôm qua, cô và Lục Dĩ Thừa đi gấp, cũng không biết sau đó Bạch Duật như thế nào.
Cố Nhất Nặc bấm vào dãy số đó, gọi lại cho Bạch Duật.
Mới reo lên một tiếng, điện thoại đã có người nghe.
"Nặc Nhi?" Giọng nói của Bạch Duật có chút không chắc chắn vang lên.
"Là tôi, Bạch Duật."
"Ngày hôm qua, em không có bị thương chứ? Bây giờ em đang ở đâu?" Bạch Duật vội vàng dò hỏi.
"Tôi không sao, hiện giờ tôi đang ở Lục gia, anh không cần phải lo lắng cho tôi, chuyện xảy ra ngày hôm qua thật sự rất xin lỗi." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại.
Ở Lục gia...... Tay Bạch Duật đang cầm di động âm thầm tăng thêm vài phần sức lực.
Cô thật sự ở Lục gia, ở bên người Lục Dĩ Thừa.
"Nặc Nhi, tại sao em lại phải xin lỗi tôi? Ngày hôm qua tôi mang em đến đó, suýt chút nữa đã hại em, phải xin lỗi, cũng nên là tôi mới phải."
"Tôi là chỉ, chuyện ngày hôm qua Lục Dĩ Thừa động thủ đánh anh." Cố Nhất Nặc giải thích một chút.
"Vậy thì em càng không nên xin lỗi tôi, đó là chuyện giữa tôi và cậu ta, không liên quan gì đến em, có biết không?" giọng nói của Bạch Duật nghe rất ôn nhu.
Cố Nhất Nặc bị anh ta nói như thế, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề, trong cuộc nói chuyện này, cô đem bản thân và Lục Dĩ Thừa đặt ở chung một chỗ, có một loại cảm giác rất thân mật.
Kỳ thật, Bạch Duật cũng nghe ra được, chính là bởi vì nghe ra được cho nên mới nói ra một câu như thế.
"Nặc Nhi, tôi cũng không nghĩ tới Diệp Điệu Kha sẽ làm ra chuyện như vậy, là do tôi sơ sẩy, suýt chút nữa khiến em bị thương, tôi thật sự rất xin lỗi."
"Bạch Duật, anh cũng không cần phải xin lỗi, chuyện này, chúng ta cũng đừng nói nữa, đã qua rồi thì cho nó qua đi."
"Tôi nghe nói, quán bar bị phong toả, Diệp Điệu Kha cũng sẽ vì hành động của cô ta mà trả giá đắt, em yên tâm đi."
"À." Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Hẳn là Lục Dĩ Thừa làm đi?
Rốt cuộc là anh bị thương ở nơi đó, theo như tính cách của anh mà nói thì sẽ lập tức giải quyết chuyện này.
Cô có nghe qua thanh danh của Diệp gia, ở Đế Đô, Đỗ gia và Diệp gia là người trong giới chính trị, Lục gia và Cận gia là thương gia, còn có một cái Tô gia, mặc kệ là người của Tô gia là trai hay gái cũng đều ở quân khu, hơn nữa mấy người đó đều nắm trong tay quân quyền.
Tuy rằng không có vượt mặt được bốn nhà tài phiệt lớn như thế, nhưng bốn gia tộc này không một nhà nào là không bán cho Tô gia một chút thể diện.
Diệp gia đang hoạt động chính trị, cho dù là Lục Dĩ Thừa ra mặt, hẳn là cũng không thể khiến Diệp Điệu Kha khó khăn.
Cố Nhất Nặc nhớ đến thái độ của Diệp Điệu Kha đối với Bạch Duật, nhịn không được, nhắc nhở một câu, "Bạch Duật, nếu như anh không thích Diệp Điệu Kha, liền cách xa cô ta ra một chút đi."
"Nặc Nhi, đây là em đang quan tâm đến tôi sao?"
Cố Nhất Nặc trả lời không được vấn đề này. Nếu, là bạn bè mà nói, quan tâm một chút cũng là bình thường, nhưng mà cô cũng không biết, bọn họ có được tính là bạn bè hay không.
Cho đến nay, Bạch Duật khiến cô cảm giác anh ta đối với mọi người ấm áp giống như là mặt trời vậy, sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác được anh ta yêu thích. Hiện tại cô phát hiện, lúc anh ta nói chuyện với cô lại có thêm một phần ái muội, khiến cô không biết phải ứng đối như thế nào.
"Nặc Nhi, nghỉ hè em có rảnh hay không? Ở F quốc có một cuộc triển lãm tranh diễn ra ở Lạc Y Cung, có rất nhiều hoạ sĩ nổi tiếng đến tham dự, tôi nhận được một thư mời, không biết, em có muốn đi cùng tôi không."
F quốc từ trước đến nay là một đất nước rất lãng mạn, có một cái Lạc Y Cung trứ danh trên thế giới, rất hiếm khi mở cửa đón khách, lúc này mở cửa thế nhưng là làm triển lãm tranh!
Đây thật sự là một cơ hội rất hiếm có!
Phải biết là thư mời như vậy cũng không phải là người bình thường có thể nhận được! Có lẽ là vì danh tính hoạ sĩ của Bạch Duật, cho nên mới may mắn nhận được thư mời đi!
Diễm phúc như vậy bỗng dưng đánh trúng đầu làm cho đầu óc cô có chút choáng váng, nhưng mà nghĩ đến phải xuất ngoại, vẫn là đi cùng với Bạch Duật, cô lại có chút do dự.
"Dù sao thời gian cũng còn sớm, đợi đến lúc nghỉ hè rồi quyết định cũng không muộn, triển lãm tranh đến giữa tháng 8 mới mở cửa." Thanh âm của Bạch Duật lại vang lên lần nữa.
"Được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, trong lòng thật sự rất rối rắm.
Lục Dĩ Thừa đẩy cửa đi vào, Cố Nhất Nặc vừa vặn treo điện thoại. Vừa thấy đến bóng dáng Lục Dĩ Thừa, Cố Nhất Nặc liền nghĩ đến chuyện phát sinh vào tối qua, xấu hổ không chịu được.
"Rửa mặt một chút rồi xuống lầu ăn cơm." Lục Dĩ Thừa thì lại giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Đêm qua, chuyện xảy ra ở vũ hội, anh định xử lý như thế nào?" Cố Nhất Nặc nhìn anh nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện này, em không cần phải xen vào, tôi sẽ xử lý tốt."
"Ừm." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, đi vào toilet, việc này càng xác minh suy đoán của cô là chính xác, quán bar bị phong toả chính là Lục Dĩ Thừa xử lý, ngay cả việc anh sẽ xử lý Diệp Điệu Kha như thế nào, cô cũng không có quyền hỏi gì cả.