Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 30
Nghỉ ngơi giữa giờ, Cố Nhất Nặc đang chép bài của ngày hôm qua, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận náo nhiệt cười vang, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện các bạn học đều hướng xuống dưới lầu, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Nhất Nặc, Nhất Nặc, cậu mau xem!" Hà Vi đi tới, kéo Cố Nhất Nặc đi ra ngoài phòng học.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu quên rồi sao? Lý Tư Tư đó!"
Lý Tư Tư? Cố Nhất Nặc không quên, chỉ là tạm thời không nhớ tới việc này, cô nhìn lại dưới lầu, chỉ thấy Lý Tư Tư một mình đứng ở nơi đó, bên cạnh là một ít học sinh vây quanh náo nhiệt nhìn xem, đối với Lý Tư Tư chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Người kia là ai vậy?"
"Cao tam Lý Tư Tư, nghe nói cô ta phải xin lỗi Cố Nhất Nặc đó."
"Ai kêu miệng cô ta hạ tiện, xứng đáng."
"Chuyện của Cố Nhất Nặc và Hứa Thụy, đều đã điều tra xong, cô ta còn dám làm trò vũ nhục Cố Nhất Nặc, đáng đời!"
"Nếu là tôi, tôi phải bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi!"
Lý Tư Tư nhìn quanh bốn phía, hận đến hai vai phát run. Những lời này, giống như là cô ta bị giẫm đạp tự tôn, lại hung hăng bị đạp cho mấy đá.
Cô ta quả thật muốn tìm một cái khe đất chui vào!
Cố Nhất Nặc từ trên cao nhìn xuống Lý tư tư, thần thái lạnh nhạt. Một bên bạn học nhìn cô, đều yên lặng xuống.
Không biết vì cái gì, bọn họ đều cảm thấy, Cố Nhất Nặc so với trước kia không quá giống nhau.
Trước kia cô không thích nói chuyện, trừ bỏ cùng Hứa Thụy còn có Hà Vi thân thiết được một chút, không có bạn bè gì khác, tính cách cũng có tiếng là nhu nhược, không hề tỏ vẻ là con nhà có tiền, đại tiểu thư.
Hiện tại, cô liền đứng ở chỗ này như thế, cả người tản ra khí thế kiêu ngạo thanh lãnh không-muốn-người-tới-gần.
Hứa Thụy nhìn thoáng qua Cố Nhất Nặc, vốn định khuyên cô nếu là bạn học thì nên tìm chỗ mà khoan dung độ lượng, nhưng mà Cố Nhất Nặc thờ ơ, làm cậu tức khắc từ bỏ ngay cái ý tưởng này.
Lý Tư Tư có ngày hôm nay, cũng là cô ta nên bị vậy!
"Cố Nhất Nặc! Hứa Thụy! Thật xin lỗi, tôi không nên nghe những lời đồn đó, nói ra nhiều lời hãm hại hai người như vậy, hôm nay tôi ở chỗ này, trước mặt toàn bộ mọi người xin lỗi hai người, hy vọng hai người có thể tha thứ cho tôi!" Lý Tư Tư nói xong, lập tức cúi đầu, trong lòng cảm thấy một trận hổ thẹn.
Cố Nhất Nặc xoay người, trở lại phòng học, mở vở ra tiếp tục viết bài.
Lý Tư Tư ngẩng đầu, trên lầu đã không có bóng dáng Cố Nhất Nặc, chỉ còn lại một ít bạn học, chỉ vào cô ta một trận nhạo báng.
Cô ta bước nhanh chạy tới chân cầu thang, một hơi chạy đến trước mặt Cố Nhất Nặc.
"Cố Nhất Nặc, tôi đã xin lỗi cô! Cô nên đem cái đoạn ghi âm đó xóa đi?" Trong mắt Lý Tư Tư, nước mắt đảo quanh, cô ta cố nén mới không có khóc ra.
Cố Nhất Nặc lấy bút ghi âm ra ném lên trên bàn học.
Lý Tư Tư cầm lấy bút, xoay người liền đi.
"Khoang đã."
"Cô còn muốn làm cái gì?" Lý Tư Tư xoay người, căm tức nhìn Cố Nhất Nặc.
"Nhớ rõ đem bút trả lại cho tôi. Chuyện này chấm dứt như vậy, nhưng mà cô lại có cái gì chửi bới tôi, hoặc là làm chuyện khác nhằm vào tôi, tôi cam đoan, không chỉ là xin lỗi đơn giản như thế."
Lý Tư Tư nước mắt rốt cuộc nhịn không được tràn mi mà ra, đem đoạn ghi âm xoá bỏ, đem bút ném tới trước mặt Cố Nhất Nặc, trở lại chỗ của mình, ghé vào trên bàn khóc lóc thảm thiết.
Bạn học trong lớp đều yên lặng hết, không có một người nào lên tiếng.
Hà Vi trở lại chỗ ngồi, ghé vào tai Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói: "Nhất Nặc, cậu có phải đã làm có chút quá đáng rồi không?"
"Kẻ yếu được đến chỉ là đồng tình cùng đáng thương, nhưng mà, người đáng thương tất có chỗ đáng giận." Cố Nhất Nặc nâng cũng không nâng mắt lên, đáp lại một câu.
Hà Vi nửa ngày tiếp thu không được lời này, cô trong lòng có chút nghi hoặc, từ lúc nào thì tính tình Cố Nhất Nặc trở nên mạnh mẽ, yêu hận rõ ràng như vậy?
"Nhất Nặc, cậu và Hứa Thụy thật sự không phải là quan hệ yêu đương nam nữ?" Hà Vi lại hỏi.
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn Hà Ci, cười cười, "Không phải, cậu yên tâm theo đuổi đi."
"A! Cậu nói cái gì vậy hả! Mình mới không có!" Hà Vi bụm mặt, vội vàng phủ nhận.
"Cố Nhất Nặc, em đến văn phòng một chút."
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, thấy chủ nhiệm lớp đứng ở ngoài phòng học, cô lập tức thả bút xuống, đuổi kịp bước chân chủ nhiệm lớp.
"Ngồi đi."
Cố Nhất Nặc ngồi ở một bên trên sofa, không có lên tiếng.
"Cố Nhất Nặc, em muốn đổi ngành thi?"
"Thầy, thời gian không phải là còn kịp sao?" Cố Nhất Nặc hỏi lại.
Chủ nhiệm lớp thiếu chút nữa đau sốc hông, "Chuyện lớn như thế, ba em có biết không?"
"Em nghĩ, đây là cuộc đời của em, em có quyền tự mình lựa chọn."
"Em muốn thi vào học viện Mỹ Thuật, cái này cùng với kế hoạch ban đầu của em, kém xa vạn dặm! Em cần phải nghĩ kỹ, ba em chính là Cố Tùng Bác, em thi vào học viện Mỹ Thuật, có cái gì dùng được?"
"Thầy, em đã quyết định."
"Em thật sự quyết định rồi? Cố Nhất Nặc, tôi hy vọng em suy xét cho thật kỹ."
"Em đã nghĩ kỹ......"
"Hiện tại em không cần trả lời tôi vội vã, lấy thành tích của em, tuy rằng không bằng em gái mình, cũng là rất có hy vọng thi đỗ. Em đi về học trước đi."
Cố Nhất Nặc đứng lên đi ra khỏi văn phòng.
......
"Nhất Nặc! Con nói rõ cho ba, rốt cuộc là con muốn như thế nào? Tại sao lại muốn thi vào học viện Mỹ Thuật gì đó?" Cố Tùng Bác tức giận chất vấn.
Cố Nhất Nặc đứng ở trước mặt Cố Tùng Bác, đối mặt với Cố Tùng Bác ngập trời tức giận, không có chút nào sợ hãi, từ một ngày kia khi cô quyết định bản thân phải nắm giữ chính vận mệnh của mình, cô liền biết sẽ khó khăn như thế nào.
"Ba, đây là con muốn."
"Con muốn?" Cố Tùng Bác tức giận đến chống nạnh, mãnh liệt hít thở mấy hơi, "Đây không phải ta muốn, cũng không phải Lục gia muốn! Con có biết, con là con gái Cố Tùng Bác ta, sau này là con dâu Lục gia! Con thế nhưng muốn đi học cái trường vẽ tranh vô dụng kia?"
"Đúng vậy." Cố Nhất Nặc gật đầu.
Cố Tùng Bác tức giận giơ tay lên, nhìn dấu tay trên mặt Cố Nhất Nặc còn chưa có hoàn toàn biến mất, lại nghĩ đến lời Lục Dĩ Thừa nói, không có đánh tiếp.
"Ta đã cùng trường học liên lạc, chuyện này coi như là một sự sai lầm, con chọn một lần nữa, tranh thủ thi vào đại học H!" Cố Tùng Bác ra lệnh, khẩu khí không cho phép cự tuyệt.
"Ba, nếu ba không đồng ý, con sẽ bỏ thi đại học." giọng Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng nhưng cũng đồng thời rất kiên quyết.
"Mày! Mày muốn tức chết ta! Mày có biết, mày học vẽ tranh đối với Lục gia, không có một chút bổ ích, sản nghiệp của Lục phụ, tương lai đều sẽ giao cho Lục Dĩ Thừa! Mày chẳng những là vợ nó, mày càng phải trở thành vợ hiền của nó! Như vậy, mày mới có thể cho Cố gia chúng ta, giúp Cố thị mang đến lợi ích!"
"Ba, còn con? Việc con thích làm thì sao?"
"Mày? Mày thích những cái đó, xem như hứng thú là được! Làm sao có thể mê muội mất cả ý chí như thế, không có theo đuổi, không có lý tưởng! Mày đi thi vẽ, chẳng những vứt hết mặt mũi Cố Tùng Bác ta, càng là mặt mũi của Lục gia!"
"Đó chỉ là suy nghĩ của một mình ba?"
"Mày còn dám tranh luận!"
Cố Nhất Nặc trầm mặc không nói.
Cố Tùng Bác tức giận đến ngồi ở trên sofa, thô nặng thở hổn hển.
Cố Minh Tuyết đứng ở cầu thang xem một màn này.
"Nhất Nặc, Nhất Nặc, cậu mau xem!" Hà Vi đi tới, kéo Cố Nhất Nặc đi ra ngoài phòng học.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu quên rồi sao? Lý Tư Tư đó!"
Lý Tư Tư? Cố Nhất Nặc không quên, chỉ là tạm thời không nhớ tới việc này, cô nhìn lại dưới lầu, chỉ thấy Lý Tư Tư một mình đứng ở nơi đó, bên cạnh là một ít học sinh vây quanh náo nhiệt nhìn xem, đối với Lý Tư Tư chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Người kia là ai vậy?"
"Cao tam Lý Tư Tư, nghe nói cô ta phải xin lỗi Cố Nhất Nặc đó."
"Ai kêu miệng cô ta hạ tiện, xứng đáng."
"Chuyện của Cố Nhất Nặc và Hứa Thụy, đều đã điều tra xong, cô ta còn dám làm trò vũ nhục Cố Nhất Nặc, đáng đời!"
"Nếu là tôi, tôi phải bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi!"
Lý Tư Tư nhìn quanh bốn phía, hận đến hai vai phát run. Những lời này, giống như là cô ta bị giẫm đạp tự tôn, lại hung hăng bị đạp cho mấy đá.
Cô ta quả thật muốn tìm một cái khe đất chui vào!
Cố Nhất Nặc từ trên cao nhìn xuống Lý tư tư, thần thái lạnh nhạt. Một bên bạn học nhìn cô, đều yên lặng xuống.
Không biết vì cái gì, bọn họ đều cảm thấy, Cố Nhất Nặc so với trước kia không quá giống nhau.
Trước kia cô không thích nói chuyện, trừ bỏ cùng Hứa Thụy còn có Hà Vi thân thiết được một chút, không có bạn bè gì khác, tính cách cũng có tiếng là nhu nhược, không hề tỏ vẻ là con nhà có tiền, đại tiểu thư.
Hiện tại, cô liền đứng ở chỗ này như thế, cả người tản ra khí thế kiêu ngạo thanh lãnh không-muốn-người-tới-gần.
Hứa Thụy nhìn thoáng qua Cố Nhất Nặc, vốn định khuyên cô nếu là bạn học thì nên tìm chỗ mà khoan dung độ lượng, nhưng mà Cố Nhất Nặc thờ ơ, làm cậu tức khắc từ bỏ ngay cái ý tưởng này.
Lý Tư Tư có ngày hôm nay, cũng là cô ta nên bị vậy!
"Cố Nhất Nặc! Hứa Thụy! Thật xin lỗi, tôi không nên nghe những lời đồn đó, nói ra nhiều lời hãm hại hai người như vậy, hôm nay tôi ở chỗ này, trước mặt toàn bộ mọi người xin lỗi hai người, hy vọng hai người có thể tha thứ cho tôi!" Lý Tư Tư nói xong, lập tức cúi đầu, trong lòng cảm thấy một trận hổ thẹn.
Cố Nhất Nặc xoay người, trở lại phòng học, mở vở ra tiếp tục viết bài.
Lý Tư Tư ngẩng đầu, trên lầu đã không có bóng dáng Cố Nhất Nặc, chỉ còn lại một ít bạn học, chỉ vào cô ta một trận nhạo báng.
Cô ta bước nhanh chạy tới chân cầu thang, một hơi chạy đến trước mặt Cố Nhất Nặc.
"Cố Nhất Nặc, tôi đã xin lỗi cô! Cô nên đem cái đoạn ghi âm đó xóa đi?" Trong mắt Lý Tư Tư, nước mắt đảo quanh, cô ta cố nén mới không có khóc ra.
Cố Nhất Nặc lấy bút ghi âm ra ném lên trên bàn học.
Lý Tư Tư cầm lấy bút, xoay người liền đi.
"Khoang đã."
"Cô còn muốn làm cái gì?" Lý Tư Tư xoay người, căm tức nhìn Cố Nhất Nặc.
"Nhớ rõ đem bút trả lại cho tôi. Chuyện này chấm dứt như vậy, nhưng mà cô lại có cái gì chửi bới tôi, hoặc là làm chuyện khác nhằm vào tôi, tôi cam đoan, không chỉ là xin lỗi đơn giản như thế."
Lý Tư Tư nước mắt rốt cuộc nhịn không được tràn mi mà ra, đem đoạn ghi âm xoá bỏ, đem bút ném tới trước mặt Cố Nhất Nặc, trở lại chỗ của mình, ghé vào trên bàn khóc lóc thảm thiết.
Bạn học trong lớp đều yên lặng hết, không có một người nào lên tiếng.
Hà Vi trở lại chỗ ngồi, ghé vào tai Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói: "Nhất Nặc, cậu có phải đã làm có chút quá đáng rồi không?"
"Kẻ yếu được đến chỉ là đồng tình cùng đáng thương, nhưng mà, người đáng thương tất có chỗ đáng giận." Cố Nhất Nặc nâng cũng không nâng mắt lên, đáp lại một câu.
Hà Vi nửa ngày tiếp thu không được lời này, cô trong lòng có chút nghi hoặc, từ lúc nào thì tính tình Cố Nhất Nặc trở nên mạnh mẽ, yêu hận rõ ràng như vậy?
"Nhất Nặc, cậu và Hứa Thụy thật sự không phải là quan hệ yêu đương nam nữ?" Hà Vi lại hỏi.
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn Hà Ci, cười cười, "Không phải, cậu yên tâm theo đuổi đi."
"A! Cậu nói cái gì vậy hả! Mình mới không có!" Hà Vi bụm mặt, vội vàng phủ nhận.
"Cố Nhất Nặc, em đến văn phòng một chút."
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, thấy chủ nhiệm lớp đứng ở ngoài phòng học, cô lập tức thả bút xuống, đuổi kịp bước chân chủ nhiệm lớp.
"Ngồi đi."
Cố Nhất Nặc ngồi ở một bên trên sofa, không có lên tiếng.
"Cố Nhất Nặc, em muốn đổi ngành thi?"
"Thầy, thời gian không phải là còn kịp sao?" Cố Nhất Nặc hỏi lại.
Chủ nhiệm lớp thiếu chút nữa đau sốc hông, "Chuyện lớn như thế, ba em có biết không?"
"Em nghĩ, đây là cuộc đời của em, em có quyền tự mình lựa chọn."
"Em muốn thi vào học viện Mỹ Thuật, cái này cùng với kế hoạch ban đầu của em, kém xa vạn dặm! Em cần phải nghĩ kỹ, ba em chính là Cố Tùng Bác, em thi vào học viện Mỹ Thuật, có cái gì dùng được?"
"Thầy, em đã quyết định."
"Em thật sự quyết định rồi? Cố Nhất Nặc, tôi hy vọng em suy xét cho thật kỹ."
"Em đã nghĩ kỹ......"
"Hiện tại em không cần trả lời tôi vội vã, lấy thành tích của em, tuy rằng không bằng em gái mình, cũng là rất có hy vọng thi đỗ. Em đi về học trước đi."
Cố Nhất Nặc đứng lên đi ra khỏi văn phòng.
......
"Nhất Nặc! Con nói rõ cho ba, rốt cuộc là con muốn như thế nào? Tại sao lại muốn thi vào học viện Mỹ Thuật gì đó?" Cố Tùng Bác tức giận chất vấn.
Cố Nhất Nặc đứng ở trước mặt Cố Tùng Bác, đối mặt với Cố Tùng Bác ngập trời tức giận, không có chút nào sợ hãi, từ một ngày kia khi cô quyết định bản thân phải nắm giữ chính vận mệnh của mình, cô liền biết sẽ khó khăn như thế nào.
"Ba, đây là con muốn."
"Con muốn?" Cố Tùng Bác tức giận đến chống nạnh, mãnh liệt hít thở mấy hơi, "Đây không phải ta muốn, cũng không phải Lục gia muốn! Con có biết, con là con gái Cố Tùng Bác ta, sau này là con dâu Lục gia! Con thế nhưng muốn đi học cái trường vẽ tranh vô dụng kia?"
"Đúng vậy." Cố Nhất Nặc gật đầu.
Cố Tùng Bác tức giận giơ tay lên, nhìn dấu tay trên mặt Cố Nhất Nặc còn chưa có hoàn toàn biến mất, lại nghĩ đến lời Lục Dĩ Thừa nói, không có đánh tiếp.
"Ta đã cùng trường học liên lạc, chuyện này coi như là một sự sai lầm, con chọn một lần nữa, tranh thủ thi vào đại học H!" Cố Tùng Bác ra lệnh, khẩu khí không cho phép cự tuyệt.
"Ba, nếu ba không đồng ý, con sẽ bỏ thi đại học." giọng Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng nhưng cũng đồng thời rất kiên quyết.
"Mày! Mày muốn tức chết ta! Mày có biết, mày học vẽ tranh đối với Lục gia, không có một chút bổ ích, sản nghiệp của Lục phụ, tương lai đều sẽ giao cho Lục Dĩ Thừa! Mày chẳng những là vợ nó, mày càng phải trở thành vợ hiền của nó! Như vậy, mày mới có thể cho Cố gia chúng ta, giúp Cố thị mang đến lợi ích!"
"Ba, còn con? Việc con thích làm thì sao?"
"Mày? Mày thích những cái đó, xem như hứng thú là được! Làm sao có thể mê muội mất cả ý chí như thế, không có theo đuổi, không có lý tưởng! Mày đi thi vẽ, chẳng những vứt hết mặt mũi Cố Tùng Bác ta, càng là mặt mũi của Lục gia!"
"Đó chỉ là suy nghĩ của một mình ba?"
"Mày còn dám tranh luận!"
Cố Nhất Nặc trầm mặc không nói.
Cố Tùng Bác tức giận đến ngồi ở trên sofa, thô nặng thở hổn hển.
Cố Minh Tuyết đứng ở cầu thang xem một màn này.