Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
"Cái này..." Tôi lui vai lại, khuôn mặt cậu quá gần, thân thể nóng rực, gần như có chút oan ức: "Có chuyện thì từ từ nói..."
Cậu cúi đầu lặp lại một lần: "Tôi nói cái gì cũng đều được?"
Khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, gò má tôi nóng lên có thể cảm giác được, hô hấp hỗn loạn, lỗ chân lông trên cánh tay không tự giác dựn thẳng lên, thẹn quá thành giận la lên: "Nhâm Tây Cố em còn như vậy chị sẽ nỗi giận!"
"Chậc, chị làm gì luôn dùng qua dùng lại một chiêu như thế." Không biết có phải do uống rượu hay không, trong hoàng hôn dần chìm xuống, bóng tối dần dần buông xuống hành lang, cả người cậu lộ ra cảm giác nguy hiểm càn rỡ đang vận sức chờ phát động.
Tôi bị cậu xé lớp vỏ hổ giấy, thầm nghĩ thân là nữ thanh niên lại bị một cậu bé chưa thành niên như vậy ngăn chặn rất mất mặt, nghiêng đầu qua nỗ lực giãy dụa, thế nhưng người chế trụ tay tôi tuy rằng nhỏ lại rất có lực, tay kia của cậu vắt ngang bên sườn tôi ấn vào trên tường, đem tôi cố định vững vàng vô pháp phản kháng.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói cậu khàn khàn u ám.
Tôi ngoan ngoãn bất động, lông tơ toàn thân đứng nghiêm chào cờ.
"Đừng nhúc nhích." Cậu lặp lại lần nữa, tay đè ngang lưng tôi, tôi chăm chú nhìn cậu, trong lòng lộ vẻ yếu ớt: "Chỉ cần cho tôi ôm một chút là tốt rồi..."
Tây Cố nha ôm cũng ôm rồi, tôi nói còn tác dụng gì sao.
Tôi cùng cậu không tiếng động giằng co ở hành lang chật hẹp, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trong bóng tối có cái gì đó mềm mại ấm áp nhẹ nhàng khắc ở gò má tôi, tôi hơi sửng sốt, trong chốc lát không kịp phản ứng: "Tây Cố em..."
Cậu buộc chặt cánh tay, lần nữa hạ xuống cảm xúc ấm nóng, đứng ở khóe môi tôi.
Tôi một lần nữa giãy dụa, hổn hển nói: "Nhâm Tây Cố ."
Bỗng dưng cằm bị nâng lên, lập tức một nụ hôn nặng nề rơi vào trên môi tôi!
Tôi thoáng chốc giật mình, tức giận đến thân thể không nhịn được run lên, nụ hôn đầu lão nương cực khổ canh giữ hai mươi hai năm nay --
Cậu vẫn chưa phát giác ra, nôn nóng mà không có cách thức hút lấy môi tôi, hàm răng cùng đầu lưỡi muốn tách môi tôi tiến vào... ( U Hồn Cốc Chủ: Hôn rồi nhe, tung bông, tung hoa, tung dép nào haha.)
Dây thần kinh trong đầu tôi đứt "bựt" một cái! Không biết thần lực từ đâu ra, vùng lên quăng cho cậu một cái tát --
Bốp!
Nương theo tiếng tát tai lanh lảnh cậu buông lỏng kiềm chế, tôi căm giận giơ tay cố sức chùi môi, trên môi lưu lại mùi rượu của người khác. May là vừa rồi còn nhớ rõ trước tiên cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi cậu tiến vào, thực sự là... Lửa giận bốc lên, tôi nghĩ cả tóc tôi cũng có thể bốc cháy.
Cậu nghiêng đầu, bị tôi đánh lệch mặt, có lẽ lúc cơn giận bốc lên là lúc sức lực tôi tăng mạnh, qua vài giây, trên mặt cậu liền hiện lên dấu đỏ nhàn nhạt.
Ý thức được nụ hôn đầu của tôi vậy mà lại bị một học sinh trung học cướp đi.
Tôi trừng mắt nhìn cậu, trong lòng khóc ra máu, hận không thể lại quăng cho cậu một cái bạt tai, "Nhâm Tây Cố ! Khó trách em làm cho người ta thích không nổi, cá tính của em thực sự là rất làm cho người ta chán ghét!"
Tay trái cậu bưng mặt cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt kia phức tạp khó có thể nói lên lời.
Tôi một bước cũng không nhường trừng mắt với cậu, trong lòng xấu hổ giận dữ không thôi.
Cậu rủ mắt, lộ ra biểu tình bị thương, thử thăm dò vươn tay về phía tôi...
Tôi căm giận dùng sức hất đi.
"...Tôi hiểu rồi." Cậu nhấc lên cặp sách bị nhét ở dưới chân, xoay người rời đi nhanh.
Về đến nhà tôi trước tiên chạy vào toilet đánh răng, vừa đánh vừa nguyền rủa, ngày sau không thèm để ý đến tiểu quỷ kia nữa, cho cậu tự sinh tự diệt đi!
Ban đêm nằm ở trên giường, nhớ tới sự tình lúc chạng vạng kia càng nghĩ càng không ngủ được, tức giận đến nửa đêm ôm lấy gối, tưởng tượng là khuôn mặt của tiểu quỷ sát vách, dùng sức điên cuồng nện đến quá nửa đêm...
Tảng sáng thì mới lờ mờ cảm thấy buồn ngủ, sát vách đột nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa mở cửa, Nhâm Tây Cố một đêm không về, hừng đông mới vừa về.
Đồng hồ báo thức chỉ hướng 5 giờ, thời gian tôi đi làm là 9 giờ, tôi với cậu hận cũ thù mới nổi lên, do đó nhăn mày lẩm bẩm một tiếng lại nặng nề ngủ.
Đêm thứ hai, cậu về sớm hơn một chút, , nhưng vẫn như cũ khuya khoắc mới trở về, cơm chiều cũng không qua gõ cửa, cố gắng giải quyết bên ngoài.
Tôi vẫn còn nổi nóng, liên tục vài ngày tiếp cũng không muốn để ý đến cậu.
Sau một tuần rốt cục cùng cậu gặp nhau ở phía cuối hành lang, khi gặp cậu thoáng qua tôi lãnh đạm, vô ý thức thần kinh căng lên, nghe được trên người cậu mùi rượu càng ngày càng nặng, tôi không có quay đầu lại, nhưng phía sau có thể cảm giác được ánh mắt chuyên chú mạnh mẽ nhìn theo.
Tôi đi nhanh vài bước mở cửa nhà, cấp tốc đóng cửa. Một lát sau bên cạnh cũng truyền đến âm thanh mở cửa.
Tôi bỗng dưng nhớ tới bây giờ trong nhà cậu dọn đi gần như trống không, dì Nhâm cũng không thấy trở về, dì trước khi đi có cho cậu tiền sinh hoạt không? Cậu hôm nay... sinh hoạt thế nào?
Tôi nghĩ cuối cùng mình vẫn là ngoài lạnh trong nóng, theo thời gian trôi qua, trong lòng không còn bị giận hờn chiếm cứ, ngược lại có lúc còn nhớ tới biểu tình bị thương của Nhâm Tây Cố ngày đó, lúc đó tôi tức giận mà nói năng không lựa lời...
-- "Nhâm Tây Cố! Khó trách em làm cho người ta thích không nổi, cá tính của em thực sự là rất làm cho người ta chán ghét!"
Tôi thấy lời này hơi nặng nề, lại vừa vặn đánh vào vết thương khi mẹ cậu bỏ đi... Thật phiền! Chỉ cần gặp gỡ người khác không thể tránh khỏi tiếp xúc đến những phiền toái này, cho nên tính khí tôi như vậy không nên cùng người khác quan hệ, trong lòng dính dính, không giống như trước là một người thanh tịnh tự tại.
"Hu hu oa a a a -- "
Đêm khuya một tháng sau, La Lỵ khóc thét đánh thức tôi trong lúc mơ ngủ.
May mà tôi không có hơi rời giường, mang theo điện thoại còn có thể bảo trì khẩu khí sắm vai chị gái tri tâm: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
La Lỵ khóc thút thít nghẹn hết nửa ngày, nói, "Tớ... Tớ bị quản lý quấy rối tình dục... Oa aaa!"
Tôi có chút bí lời, ngoại trừ an ủi cô ấy đừng khóc, bớt buồn cũng không biết nên nói những gì. Sự tình đều đã xảy ra, lẽ nào muốn nói: Thân là m ột người xinh đẹp gợi cảm, bị quản lý quấy rối tình dục là rất bình thường, cho nên phải nổ lực cư xử như bình thường?
La Lỵ gào đến nửa ngày, đột nhiên nói: " Manh Manh tớ không nên ở Thượng Hải làm việc, tớ trở về tìm cậu nương tựa."
Tôi gật đầu nói được, tuy nhiên bỏ thêm một điều kiện: "Cái kia... Mặc kệ làm sao mình vẫn muốn nhắc nhở cậu, loại nam sinh vật hèn mọn này không chỉ có ở khu vực đó, mà phạm vi phân bố toàn cầu, việc ấy... Cậu hiễu rõ? Cho dù quay về thành phố F cũng có thể gặp phải."
Đầu điện thoại bên kia lại cao vút âm thanh oa oa aaaa, La Lỵ kiên định nói: "Hay là tớ lựa chọn quay về thiến ông chủ tớ..."
"Không, không nên kích động a!"
Cô nàng không đợi tôi nói xong lại đập nồi dìm thuyền rống! Cúp điện thoại.
Tôi thoát được, nằm úp sấp, cái này chỉ có Tiểu Bạch bề ngoài xinh đẹp khôn khéo
mới có thể làm ra loại sự tình này, mấy ngày nay xem ra phải liên tục tiếp điện thoại của cô ấy rồi.
Cùng La Lỵ hàn huyên nửa ngày tôi hơi khát nước, đứng dậy đến phòng bếp rót nước uống, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nhưng tối nay tiếng bước chân có chút lảo đảo, tôi quay đầu nhìn xem thời gian, đã sắp đến 3 giờ sáng, không đợi tôi phản ứng, cơ thể đã có ý thức tự chủ.
Đột nhiên mở cửa --.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Cậu cúi đầu lặp lại một lần: "Tôi nói cái gì cũng đều được?"
Khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, gò má tôi nóng lên có thể cảm giác được, hô hấp hỗn loạn, lỗ chân lông trên cánh tay không tự giác dựn thẳng lên, thẹn quá thành giận la lên: "Nhâm Tây Cố em còn như vậy chị sẽ nỗi giận!"
"Chậc, chị làm gì luôn dùng qua dùng lại một chiêu như thế." Không biết có phải do uống rượu hay không, trong hoàng hôn dần chìm xuống, bóng tối dần dần buông xuống hành lang, cả người cậu lộ ra cảm giác nguy hiểm càn rỡ đang vận sức chờ phát động.
Tôi bị cậu xé lớp vỏ hổ giấy, thầm nghĩ thân là nữ thanh niên lại bị một cậu bé chưa thành niên như vậy ngăn chặn rất mất mặt, nghiêng đầu qua nỗ lực giãy dụa, thế nhưng người chế trụ tay tôi tuy rằng nhỏ lại rất có lực, tay kia của cậu vắt ngang bên sườn tôi ấn vào trên tường, đem tôi cố định vững vàng vô pháp phản kháng.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói cậu khàn khàn u ám.
Tôi ngoan ngoãn bất động, lông tơ toàn thân đứng nghiêm chào cờ.
"Đừng nhúc nhích." Cậu lặp lại lần nữa, tay đè ngang lưng tôi, tôi chăm chú nhìn cậu, trong lòng lộ vẻ yếu ớt: "Chỉ cần cho tôi ôm một chút là tốt rồi..."
Tây Cố nha ôm cũng ôm rồi, tôi nói còn tác dụng gì sao.
Tôi cùng cậu không tiếng động giằng co ở hành lang chật hẹp, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trong bóng tối có cái gì đó mềm mại ấm áp nhẹ nhàng khắc ở gò má tôi, tôi hơi sửng sốt, trong chốc lát không kịp phản ứng: "Tây Cố em..."
Cậu buộc chặt cánh tay, lần nữa hạ xuống cảm xúc ấm nóng, đứng ở khóe môi tôi.
Tôi một lần nữa giãy dụa, hổn hển nói: "Nhâm Tây Cố ."
Bỗng dưng cằm bị nâng lên, lập tức một nụ hôn nặng nề rơi vào trên môi tôi!
Tôi thoáng chốc giật mình, tức giận đến thân thể không nhịn được run lên, nụ hôn đầu lão nương cực khổ canh giữ hai mươi hai năm nay --
Cậu vẫn chưa phát giác ra, nôn nóng mà không có cách thức hút lấy môi tôi, hàm răng cùng đầu lưỡi muốn tách môi tôi tiến vào... ( U Hồn Cốc Chủ: Hôn rồi nhe, tung bông, tung hoa, tung dép nào haha.)
Dây thần kinh trong đầu tôi đứt "bựt" một cái! Không biết thần lực từ đâu ra, vùng lên quăng cho cậu một cái tát --
Bốp!
Nương theo tiếng tát tai lanh lảnh cậu buông lỏng kiềm chế, tôi căm giận giơ tay cố sức chùi môi, trên môi lưu lại mùi rượu của người khác. May là vừa rồi còn nhớ rõ trước tiên cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi cậu tiến vào, thực sự là... Lửa giận bốc lên, tôi nghĩ cả tóc tôi cũng có thể bốc cháy.
Cậu nghiêng đầu, bị tôi đánh lệch mặt, có lẽ lúc cơn giận bốc lên là lúc sức lực tôi tăng mạnh, qua vài giây, trên mặt cậu liền hiện lên dấu đỏ nhàn nhạt.
Ý thức được nụ hôn đầu của tôi vậy mà lại bị một học sinh trung học cướp đi.
Tôi trừng mắt nhìn cậu, trong lòng khóc ra máu, hận không thể lại quăng cho cậu một cái bạt tai, "Nhâm Tây Cố ! Khó trách em làm cho người ta thích không nổi, cá tính của em thực sự là rất làm cho người ta chán ghét!"
Tay trái cậu bưng mặt cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt kia phức tạp khó có thể nói lên lời.
Tôi một bước cũng không nhường trừng mắt với cậu, trong lòng xấu hổ giận dữ không thôi.
Cậu rủ mắt, lộ ra biểu tình bị thương, thử thăm dò vươn tay về phía tôi...
Tôi căm giận dùng sức hất đi.
"...Tôi hiểu rồi." Cậu nhấc lên cặp sách bị nhét ở dưới chân, xoay người rời đi nhanh.
Về đến nhà tôi trước tiên chạy vào toilet đánh răng, vừa đánh vừa nguyền rủa, ngày sau không thèm để ý đến tiểu quỷ kia nữa, cho cậu tự sinh tự diệt đi!
Ban đêm nằm ở trên giường, nhớ tới sự tình lúc chạng vạng kia càng nghĩ càng không ngủ được, tức giận đến nửa đêm ôm lấy gối, tưởng tượng là khuôn mặt của tiểu quỷ sát vách, dùng sức điên cuồng nện đến quá nửa đêm...
Tảng sáng thì mới lờ mờ cảm thấy buồn ngủ, sát vách đột nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa mở cửa, Nhâm Tây Cố một đêm không về, hừng đông mới vừa về.
Đồng hồ báo thức chỉ hướng 5 giờ, thời gian tôi đi làm là 9 giờ, tôi với cậu hận cũ thù mới nổi lên, do đó nhăn mày lẩm bẩm một tiếng lại nặng nề ngủ.
Đêm thứ hai, cậu về sớm hơn một chút, , nhưng vẫn như cũ khuya khoắc mới trở về, cơm chiều cũng không qua gõ cửa, cố gắng giải quyết bên ngoài.
Tôi vẫn còn nổi nóng, liên tục vài ngày tiếp cũng không muốn để ý đến cậu.
Sau một tuần rốt cục cùng cậu gặp nhau ở phía cuối hành lang, khi gặp cậu thoáng qua tôi lãnh đạm, vô ý thức thần kinh căng lên, nghe được trên người cậu mùi rượu càng ngày càng nặng, tôi không có quay đầu lại, nhưng phía sau có thể cảm giác được ánh mắt chuyên chú mạnh mẽ nhìn theo.
Tôi đi nhanh vài bước mở cửa nhà, cấp tốc đóng cửa. Một lát sau bên cạnh cũng truyền đến âm thanh mở cửa.
Tôi bỗng dưng nhớ tới bây giờ trong nhà cậu dọn đi gần như trống không, dì Nhâm cũng không thấy trở về, dì trước khi đi có cho cậu tiền sinh hoạt không? Cậu hôm nay... sinh hoạt thế nào?
Tôi nghĩ cuối cùng mình vẫn là ngoài lạnh trong nóng, theo thời gian trôi qua, trong lòng không còn bị giận hờn chiếm cứ, ngược lại có lúc còn nhớ tới biểu tình bị thương của Nhâm Tây Cố ngày đó, lúc đó tôi tức giận mà nói năng không lựa lời...
-- "Nhâm Tây Cố! Khó trách em làm cho người ta thích không nổi, cá tính của em thực sự là rất làm cho người ta chán ghét!"
Tôi thấy lời này hơi nặng nề, lại vừa vặn đánh vào vết thương khi mẹ cậu bỏ đi... Thật phiền! Chỉ cần gặp gỡ người khác không thể tránh khỏi tiếp xúc đến những phiền toái này, cho nên tính khí tôi như vậy không nên cùng người khác quan hệ, trong lòng dính dính, không giống như trước là một người thanh tịnh tự tại.
"Hu hu oa a a a -- "
Đêm khuya một tháng sau, La Lỵ khóc thét đánh thức tôi trong lúc mơ ngủ.
May mà tôi không có hơi rời giường, mang theo điện thoại còn có thể bảo trì khẩu khí sắm vai chị gái tri tâm: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
La Lỵ khóc thút thít nghẹn hết nửa ngày, nói, "Tớ... Tớ bị quản lý quấy rối tình dục... Oa aaa!"
Tôi có chút bí lời, ngoại trừ an ủi cô ấy đừng khóc, bớt buồn cũng không biết nên nói những gì. Sự tình đều đã xảy ra, lẽ nào muốn nói: Thân là m ột người xinh đẹp gợi cảm, bị quản lý quấy rối tình dục là rất bình thường, cho nên phải nổ lực cư xử như bình thường?
La Lỵ gào đến nửa ngày, đột nhiên nói: " Manh Manh tớ không nên ở Thượng Hải làm việc, tớ trở về tìm cậu nương tựa."
Tôi gật đầu nói được, tuy nhiên bỏ thêm một điều kiện: "Cái kia... Mặc kệ làm sao mình vẫn muốn nhắc nhở cậu, loại nam sinh vật hèn mọn này không chỉ có ở khu vực đó, mà phạm vi phân bố toàn cầu, việc ấy... Cậu hiễu rõ? Cho dù quay về thành phố F cũng có thể gặp phải."
Đầu điện thoại bên kia lại cao vút âm thanh oa oa aaaa, La Lỵ kiên định nói: "Hay là tớ lựa chọn quay về thiến ông chủ tớ..."
"Không, không nên kích động a!"
Cô nàng không đợi tôi nói xong lại đập nồi dìm thuyền rống! Cúp điện thoại.
Tôi thoát được, nằm úp sấp, cái này chỉ có Tiểu Bạch bề ngoài xinh đẹp khôn khéo
mới có thể làm ra loại sự tình này, mấy ngày nay xem ra phải liên tục tiếp điện thoại của cô ấy rồi.
Cùng La Lỵ hàn huyên nửa ngày tôi hơi khát nước, đứng dậy đến phòng bếp rót nước uống, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nhưng tối nay tiếng bước chân có chút lảo đảo, tôi quay đầu nhìn xem thời gian, đã sắp đến 3 giờ sáng, không đợi tôi phản ứng, cơ thể đã có ý thức tự chủ.
Đột nhiên mở cửa --.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn