• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-141

Chương 141: Hương vị quen thuộc




“Phòng riêng trên lầu này mở hồi nào vậy...” Chung Thủy Linh nói, mắt không ngừng xem xét, nhưng nói thật là không giống phòng riêng gì cả, chỉ đặt hai cái bàn lớn trên lầu, xung quanh cũng không lắp đặt thiết bị nào, không giống như để đãi khách.



“Không có mở phòng riêng, là tớ nhờ ông chủ dành riêng nơi này cho tớ.” Lê Tích vừa ăn vừa nói: “Các cậu uống ăn gì thì tự gọi món đi, để Thủy Linh bưng lên.”



Chung Thủy Linh bĩu môi, nhìn anh ta, nói: “Đúng là ngôi sao lớn nhỉ, không giống với người bình thường chúng tôi, ăn một bữa cơm cũng phiền phức như vậy.”



Lê Tích trừng mắt lườm cô, nói: “Cậu nghĩ tớ muốn sao, cậu biết đã bao lâu rồi tớ không được ăn một bữa cơm bình thường chưa!” Lần nào bước ra đường cũng phải trang bị cái này cái kia, rất sợ bị người ta nhận ra.



Thấy bọn họ nói chuyện, Tô Cẩn Nghiêm vỗ vỗ vai Chung Thủy Linh, hỏi: “Em muốn ăn cái gì, anh xuống dưới lấy cho em.”



“Phá lấu bò với súp thịt bò, còn có mì phá lấu lớn nữa.” Chung Thủy Linh chọn món với Tô Cẩn Nghiêm, những món này đều là lúc trước khi còn đi học thường đến đây ăn với Cố Hoàng Liên, mấy năm nay cũng không ăn lại, hôm nay đến, cô đã định phải ăn thật thỏa thích.



Tô Cẩn Nghiêm cười, gật đầu xoay người xuống lầu.



Nhìn Tô Cẩn Nghiêm xuống lầu, Lê Tích liếc mắt nhìn Chung Thủy Linh, cười nói: “Bạn trai này của cậu, đối xử với cậu thật tốt.”



Thấy anh ta nói vậy, Chung Thủy Linh cười đắc ý, nói: “Đó là do tớ có ánh mắt tốt, không phải người tốt sao có thể lọt vào mắt tớ được.”



“Chậc chậc chậc...” Lê Tích vẻ mặt ghét bỏ nhìn Chung Thủy Linh, nói: “Nhìn cậu đắc ý kìa, tớ thật thương thay cho bạn trai cậu, vớ phải một con cọp cái như cậu.”



“Cậu cút đi.” Chung Thủy Linh tóm lấy hộp giấy ăn trên bàn ném qua anh ta: “Đã ăn rồi mà vẫn không chặn được cái miệng của cậu!”



Lê Tích một tay chụp được, cười nói: “Được rồi, không làm loạn với cậu nữa, lâu ngày không gặp, mấy năm nay cậu thế nào?”



Chung Thủy Linh không quan tâm mà nói: “Cứ vậy thôi, nên cười thì cười, nên ăn thì ăn, rất tốt.”



Lê Tích liếc nhìn cô, buông đũa trong tay ra, hỏi: “Tớ thấy Facebook của cậu bị ăn cắp ý tưởng?”



“Đừng nói nữa, gần đây gặp phải hai tên ngốc.” Nhắc tới Lý Cảnh Thịnh và Ngô An Kỳ, Chung Thủy Linh cũng hơi phiền lòng, nhìn anh ta nói: “Cậu gần đây không tồi nha, đã là ngôi sao lớn rồi.”



“Ngôi sao lớn thì có gì hay đâu, nếu để tớ chọn lại lần nữa, tớ thà không đi con đường này, giống như cậu cũng rất tốt.” Lê Tích nói xong, trong lòng có nỗi u sầu không nói nên lời.



“Cậu thôi đi, lúc trước cũng không biết ai mỗi ngày đều mơ ước mình được nổi tiếng, sao hả, bây giờ nổi tiếng rồi, lại cảm thấy không tốt?” Chung Thủy Linh nhìn anh ta, vừa nói vừa cười.



“Haiz, có rất nhiều chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Lê Tích thở dài thườn thượt, nhìn Chung Thủy Linh nói: “Tớ có được danh lợi, nhưng lại mất đi không ít thứ, sinh hoạt riêng tư, tớ đâu còn có tự do riêng của mình nữa.”



“Được cái này mất cái kia mà, chuyện này rất bình thường.”



Lê Tích lắc đầu, nói: “Không nói những chuyện này nữa, khó khăn lắm mới gặp cậu, không nói những chuyện phiền lòng này nữa.”



Chung Thủy Linh cười, nói: “Cũng đúng, nói gì vui vẻ đi, những chuyện phiền não đó gạt qua một bên hết.”



Lê Tích nhìn cô, dường như là đấu tranh nội tâm rất lâu, mới hỏi: “Cậu, cậu gần đây có liên lạc với Cố Hoàng Liên không?”



Chung Thủy Linh nhướng mày, nhìn anh ta, nói: “Có chứ, sau khi tốt nghiệp bọn tớ vẫn luôn liên lạc với nhau.”



“Cô ấy, cô ấy dạo này có khỏe không?” Lê Tích nhìn cô, ánh mắt lấp ló, dường như hơi trốn tránh.



Chung Thủy Linh cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu ấy có khỏe không liên quan gì tới cậu, chẳng lẽ cậu còn muốn lấy người ta hả?”





Lê Tích giật giật khóe miệng, như thể nghe được chuyện cười, nói: “Cậu nghĩ gì vậy, tớ muốn biết cô ấy thế nào, mọi người dù sao cũng là bạn học với nhau, tớ chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi.”



“Chỉ đơn thuần là bạn học thôi sao?” Chung Thủy Linh nhíu mày, rõ ràng không tin anh ta.



Nếu không thì sao?” Lê Tích nói: “Từ trước đến giờ cũng chỉ là bạn học thôi, không phải sao?”



“Hoàng Liên đối với cậu là như vậy, có điều cậu đối với cậu ấy có phải vậy không thì tớ không biết.” Chung Thủy Linh nói một cách sâu xa.



“Suy nghĩ của tớ không quan trọng.” Lê Tích dời ánh mắt, tránh ánh mắt cô, cúi đầu ăn một miếng phá lấu bò.



Bọn họ đang nói chuyện, Tô Cẩn Nghiêm và trợ lý của Lê Tích đã bưng đồ ăn lên.



Dường như cảm giác không khí có hơi khác lạ, Tô Cẩn Nghiêm nhìn Chung Thủy Linh hỏi: “Sao vậy?”



Chung Thủy Linh cười cười, nhìn Lê Thiều, cười nói: “Không có gì, chỉ là bất cẩn nhắc đến chuyện đau lòng của cậu ấy.”



“Chuyện đau lòng?” Trợ lý nhỏ ở bên cạnh tò mò hỏi: “Anh Tưởng, anh cũng có chuyện đau lòng hả?”



Lê Tích trừng mắt liếc cậu ta, tức giận nói: “Cậu nhiều chuyện như vậy làm gì!”



“Không phải là em quan tâm anh sao.” Trợ lý nhỏ cười, biểu cảm kia lại khiến Lê Tích có kích động muốn ra tay đánh cậu ta.



Chung Thủy Linh ăn một miếng mì phá lấu bò, nhắm mắt lại vẻ mặt thỏa mãn: “Chính là hương vị này! Qua mấy năm cũng không thay đổi!”



Thấy cô ăn ngon lành, Tô Cẩn Nghiêm lại đem canh thịt bò và phá lấu bò đẩy qua chỗ cô.



Chung Thủy Linh ăn từng món, vẫn là hương vị trong ký ức, cô thật sự có chút nhớ nhung vô số buổi tối ăn ở đây.



Cô cảm thán: “Hôm nào tớ phải hẹn Hoàng Liên đến đây ăn lại lần nữa.”



Nói xong, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói: “Không được, Hoàng Liên gần đây chắc là không ăn được những thứ này.”



Nghe vậy, Lê Tích ở đối diện hỏi: “Vì sao?”



Chung Thủy Linh liếc anh ta một cái, cười nói: “Liên quan gì tới cậu đâu, lo lắng như vậy làm gì.”



“Tớ đâu có lo lắng!” Lê Tích phủ nhận, nói: “Tớ chỉ thuận miệng hỏi một chú thôi,”



Chung Thủy Linh cũng lười vạch mặt anh ta, nói: “Hoàng Liên mang thai.”



Nghe vậy, cái tay đang cầm đũa của Lê Tích không khỏi khựng lại, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, mắt không dám nhìn Chung Thủy Linh, chỉ ngại ngùng mà thấp giọng, nói: “Là... vậy sao.”



Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh nhíu mày, quay đầu nhìn Chung Thủy Linh, dường như muốn chứng thực suy đoán của mình.



Chung Thủy Linh khẽ gật đầu với anh, chứng thực suy nghĩ của anh là đúng.



Không biết qua bao lâu, Lê Tích dường như đã khôi phục tâm trạng, giả vờ không để ý, không nhìn Chung Thủy Linh, hỏi: “Cô ấy, cô ấy hiện giờ vẫn ở bên Lâm Vỹ Tường ư?”



Chung Thủy Linh gật đầu: “Ừ, nếu không có gì ngoài ý muốn, không chừng bọn họ sắp sửa kết hôn.” Cô đúng thật là muốn Hoàng Liên có thể thuận lợi kết hôn với Lâm Vỹ Tường, ít nhất là trong lòng cô nghĩ vậy. Nhưng cô luôn thấy hơi bất an, cảm giác thấy Lâm Vỹ Tường dường như là giấm giếm rất nhiều chuyện, mà chuyện anh ta giấu giếm rất có thể sẽ làm tổn thương Hoàng Liên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom