Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-134
Chương 134: Cho tớ thời gian
Nhìn thấy mẹ Cố như vậy, Chung Thủy Linh cảm thấy hơi xót xa cho bà ấy, có lẽ mẹ Cố thực sự hơi nịnh bợ, nhưng theo như cô thấy thì trong lòng bà ấy tuyệt đối không xấu xa, cô và Cố Hoàng Liên đã quen nhau từ hồi học đại học, mấy năm gần đây có thể nói là số lần cô đến nhà họ Cố còn nhiều hơn số lần cô về khu nhà mình, mẹ Cố luôn coi cô như con gái ruột của mình, ngoại trừ thái độ của bà hơi quá cố chấp và cứng đầu về chuyện của Hoàng Liên và Lâm Vỹ Tường.
Mẹ Cố lại thở dài, vừa nhìn Chung Thủy Linh vừa nói: "Cháu có biết là vừa nãy sau khi cháu rời khỏi, Hoàng Liên không nói một lời nào với cô. Cô và con bé ở trong phòng bệnh, thậm chí nó còn không thèm nhìn cô. Trong lòng cô thực sự rất khó chịu. "
Chung Thùy Linh nhẹ nhàng ôm bà, vỗ vai rồi nói: "Cô yên tâm, Hoàng Liên sẽ nghĩ thông suốt thôi. Cậu ấy biết cô làm vậy là muốn tốt cho cậu ấy."
Mẹ Cố hơi khó chịu rơi nước mắt, bà thoát khỏi vòng tay của Chung Thủy Linh, lau khóe mắt, nhìn Chung Thủy Linh nói: "Thủy Linh, nếu có thời gian, hãy giúp cô thuyết phục con bé, được không? Cháu là người bạn tốt nhất của con bé. Nó nhất định sẽ nghe lời cháu.”
Chung Thủy Linh căn bản không thể nói gì để từ chối yêu cầu như vậy của mẹ Cố, cô gật đầu nói: "Được ạ, cháu sẽ làm như vậy. Cháu sẽ giúp cô nói với cậu ấy, cô yên tâm đi."
Nghe được lời hứa của Chung Thủy Linh, tâm trạng mẹ Cố hơi kích động, nắm tay Chung Thủy Linh nói: "Vậy sau này cháu nhất định phải nói chuyện với con bé."
Ngồi bên ngoài với mẹ Cố một lúc, đợi đến khi hai người bên trong không còn dính lấy nhau nữa, Chung Thủy Linh mới vươn tay gõ cửa phòng bệnh rồi từ bên ngoài đi vào.
Cố Hoàng Liên trên giường bệnh nhìn thấy cô bước vào, mặt mày hớn hở nói: “Thủy Linh, cậu đến rồi.” Vừa nói, cô vừa đưa tay về phía Chung Thủy Linh.
Chung Thùy Linh không nhìn Lâm Vỹ Tường, mà đi thẳng tới chỗ Cố Hoàng Liên, vươn tay nắm lấy tay cô, cười nói: “Nhìn dáng vẻ này của cậu đi, nào có chỗ nào giống như người bị suy dinh dưỡng đâu.” Cô của lúc này với cô của lúc mới thức dậy buổi sáng với nét mặt không còn một chút khí huyết nào hoàn toàn là hai người, khác biệt cũng không nên quá lớn như vậy chứ.
Cố Hoàng Liên mỉm cười, liếc nhìn Lâm Vỹ Tường đang ngồi bên cạnh mình, không hề kiêng nể hay ngại ngùng nói: "Vỹ Tường chính là liều thuốc bổ tốt nhất của tớ. Chỉ cần anh ấy ở đây thì tớ có thể khỏe lên rồi."
“Cậu còn có thể cảm nhận được sao.” Chung Thủy Linh cười mắng một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Vỹ Tường ở bên cạnh.
Lâm Vỹ Tường bối rối đảo mắt trốn tránh, hoàn toàn không dám nhìn cô.
Thấy anh ta lương tâm cắn rứt không dám nhìn cô như vậy, Chung Thùy Linh hơi muốn xuyên thủng tấm mặt nạ đạo đức giả của anh ta, cố ý nhìn Lâm Vỹ Tường hỏi: “Lâm Vỹ Tường, mấy ngày nay anh đều không liên lạc với cậu ấy, vậy anh đã đi làm gì. "
Còn chưa đợi Lâm Vỹ Tường mở miệng trả lời, Cố Hoàng Liên đang ngồi bên cạnh đã thay anh ta đã đáp lời: "Nhà Vỹ Tường có chuyện, nên tạm thời vội vã quay về, thậm chí đến thời gian liên lạc với tớ để nói chuyện này cũng không có."
Chung Thùy Linh liếc nhìn cô, cảm thấy hơi xót xa cho cô gái ngốc nghếch này, không hỏi thêm nữa mà chỉ đành nói: "Được rồi, hai người nói chuyện đi. Tớ phải đi đây."
“Cậu cứ như thế đã đi sao.” Cố Hoàng Liên có vẻ hơi miễn cưỡng, ánh mắt nhìn Chung Thủy Linh dường như muốn giữ cô ở lại.
Chung Thủy Linh cười nói: "Hai người sum họp sau khi chia xa, tớ sẽ không làm bóng đèn của hai người nữa. Lát nữa miễn lại muốn gạt bỏ tớ cho đỡ chướng mắt."
Nghe thấy vậy, Cố Hoàng Liên mỉm cười, nũng nịu nói: "Tớ sẽ không làm vậy đâu."
“Được rồi, tớ còn chưa biết phẩm hạnh của cậu sao.” Chung Thủy Linh cười mắng mỏ không chút nể mặt, xua tay nói: “Tớ đi đây.”
“Vậy cậu đi đường phải cẩn thận nhé.” Cố Hoàng Liên không quên nói với theo sau lưng cô.
“Biết rồi.” Chung Thủy Linh nói, vừa định vươn tay mở cửa phòng từ bên trong đi ra thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Cố Hoàng Liên đang ở trên giường nói: “Đúng rồi, tớ vừa mới gặp được mẹ Cố bên ngoài phòng bệnh. "
Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt ban đầu của Cố Hoàng Liên chợt nhạt đi, chỉ thấp giọng thì thầm: "Ồ."
Nhìn thấy cô như vậy, Chung Thủy Linh không nhịn được nói thêm: "Hoàng Liên, mẹ Cố lúc trước có thể đã làm rất nhiều chuyện không đúng, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của cậu, mà bây giờ bà ấy cũng đã nói ra. Bà ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi. Sau này sẽ không phản đối việc cậu ở bên Lâm Vỹ Tường nữa. "
Cố Hoàng Liên gật đầu nhìn Chung Thủy Linh nói: "Thủy Linh, những gì cậu nói tớ đều biết, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ muốn tớ tha thứ cho bà ấy ngay lập tức thì tớ thật sự không thể làm được. Cậu cho tớ một chút thời gian được không?"
Hiện tại cô thực sự không có cách nào có thể mỉm cười chấp nhận như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô không muốn nói dối bà ấy, cũng không muốn nói dối chính mình.
Chung Thủy Linh không nói nhiều thêm mà chỉ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Mẹ Cố nhìn thấy cô đi ra, hơi căng thẳng nhìn Chung Thủy Linh hỏi: "Sao rồi sao rồi, cháu đã nói cho Hoàng Liên chưa?"
Chung Thủy Linh gật đầu, vỗ vai an ủi mẹ Cố rồi nói: "Cháu đã nói rồi, nhưng mẹ Cố à, cô cũng nên hiểu Hoàng Liên một chút chứ. Cậu ấy vừa trải qua những chuyện này. Cô muốn cô ấy lập tức chấp nhận tha thứ đối với cô ấy mà nói thật quá khó khăn. Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng. Nếu cô đối xử tốt với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm nhận được."
Mẹ Cố lại gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, cô phải cho con bé một thời gian, cô sẽ cho con bé thời gian để từ từ tha thứ cho cô."
Chung Thùy Linh cười với bà ấy nói: "Đi thôi, chúng ta về đi. Bây giờ đã có Lâm Vỹ Tường cũng ở đây với cậu ấy rồi, có lẽ chúng ta không cần thiết phải ở lại đây nữa."
“Cô, hay là cô ở lại đây đi.” Mẹ Cố vẫn hơi lo lắng, dù sao cũng là con gái ruột của mình, làm sao bà có thể nói rời đi là rời đi ngay được, dù sao thì trong lòng vẫn chưa hẳn yên tâm.
Chung Thủy Linh xoa vai mẹ Cố và thuyết phục bà: "Cô đã lo lắng cả buổi sáng rồi. Bây giờ Lâm Vỹ Tường đã quay lại rồi, Hoàng Liên cuối cùng cũng nở nụ cười. Thay vì ngồi đây với cậu ấy, tốt hơn là nên cho bọn họ nhiều thời gian ở cùng với nhau hơn. Cô quay về ngủ một giấc và nghỉ ngơi đi. Đợi đến tối cô có thể làm vài món ngon mang đến cho Hoàng Liên."
Nghe Chung Thủy Linh nói vậy, mẹ Cố quay đầu lại nhìn vào trong phòng bệnh, Cố Hoàng Liên đang mỉm cười nhìn Lâm Vỹ Tường, không biết hai người đang nói gì, có điều từ bên cạnh cánh cửa bà ấy có thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của con gái ở bên trong, có lẽ Lâm Vỹ Tường thực sự là liều thuốc tốt nhất của con bé, có cậu ta ở đây, bệnh gì của con bé cũng sẽ không còn nữa.
Nghĩ vậy, mẹ Cố cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý sẽ quay về với Chung Thủy Linh.
Trên đường trở về, mẹ Cố mới để ý thấy Tô Cẩn Nghiêm vẫn luôn theo bên cạnh Chung Thủy Linh, bà nhìn Chung Thủy Linh tò mò hỏi: "Thủy Linh, đây là bạn trai của cháu phải không?"
Nhìn thấy mẹ Cố như vậy, Chung Thủy Linh cảm thấy hơi xót xa cho bà ấy, có lẽ mẹ Cố thực sự hơi nịnh bợ, nhưng theo như cô thấy thì trong lòng bà ấy tuyệt đối không xấu xa, cô và Cố Hoàng Liên đã quen nhau từ hồi học đại học, mấy năm gần đây có thể nói là số lần cô đến nhà họ Cố còn nhiều hơn số lần cô về khu nhà mình, mẹ Cố luôn coi cô như con gái ruột của mình, ngoại trừ thái độ của bà hơi quá cố chấp và cứng đầu về chuyện của Hoàng Liên và Lâm Vỹ Tường.
Mẹ Cố lại thở dài, vừa nhìn Chung Thủy Linh vừa nói: "Cháu có biết là vừa nãy sau khi cháu rời khỏi, Hoàng Liên không nói một lời nào với cô. Cô và con bé ở trong phòng bệnh, thậm chí nó còn không thèm nhìn cô. Trong lòng cô thực sự rất khó chịu. "
Chung Thùy Linh nhẹ nhàng ôm bà, vỗ vai rồi nói: "Cô yên tâm, Hoàng Liên sẽ nghĩ thông suốt thôi. Cậu ấy biết cô làm vậy là muốn tốt cho cậu ấy."
Mẹ Cố hơi khó chịu rơi nước mắt, bà thoát khỏi vòng tay của Chung Thủy Linh, lau khóe mắt, nhìn Chung Thủy Linh nói: "Thủy Linh, nếu có thời gian, hãy giúp cô thuyết phục con bé, được không? Cháu là người bạn tốt nhất của con bé. Nó nhất định sẽ nghe lời cháu.”
Chung Thủy Linh căn bản không thể nói gì để từ chối yêu cầu như vậy của mẹ Cố, cô gật đầu nói: "Được ạ, cháu sẽ làm như vậy. Cháu sẽ giúp cô nói với cậu ấy, cô yên tâm đi."
Nghe được lời hứa của Chung Thủy Linh, tâm trạng mẹ Cố hơi kích động, nắm tay Chung Thủy Linh nói: "Vậy sau này cháu nhất định phải nói chuyện với con bé."
Ngồi bên ngoài với mẹ Cố một lúc, đợi đến khi hai người bên trong không còn dính lấy nhau nữa, Chung Thủy Linh mới vươn tay gõ cửa phòng bệnh rồi từ bên ngoài đi vào.
Cố Hoàng Liên trên giường bệnh nhìn thấy cô bước vào, mặt mày hớn hở nói: “Thủy Linh, cậu đến rồi.” Vừa nói, cô vừa đưa tay về phía Chung Thủy Linh.
Chung Thùy Linh không nhìn Lâm Vỹ Tường, mà đi thẳng tới chỗ Cố Hoàng Liên, vươn tay nắm lấy tay cô, cười nói: “Nhìn dáng vẻ này của cậu đi, nào có chỗ nào giống như người bị suy dinh dưỡng đâu.” Cô của lúc này với cô của lúc mới thức dậy buổi sáng với nét mặt không còn một chút khí huyết nào hoàn toàn là hai người, khác biệt cũng không nên quá lớn như vậy chứ.
Cố Hoàng Liên mỉm cười, liếc nhìn Lâm Vỹ Tường đang ngồi bên cạnh mình, không hề kiêng nể hay ngại ngùng nói: "Vỹ Tường chính là liều thuốc bổ tốt nhất của tớ. Chỉ cần anh ấy ở đây thì tớ có thể khỏe lên rồi."
“Cậu còn có thể cảm nhận được sao.” Chung Thủy Linh cười mắng một tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Vỹ Tường ở bên cạnh.
Lâm Vỹ Tường bối rối đảo mắt trốn tránh, hoàn toàn không dám nhìn cô.
Thấy anh ta lương tâm cắn rứt không dám nhìn cô như vậy, Chung Thùy Linh hơi muốn xuyên thủng tấm mặt nạ đạo đức giả của anh ta, cố ý nhìn Lâm Vỹ Tường hỏi: “Lâm Vỹ Tường, mấy ngày nay anh đều không liên lạc với cậu ấy, vậy anh đã đi làm gì. "
Còn chưa đợi Lâm Vỹ Tường mở miệng trả lời, Cố Hoàng Liên đang ngồi bên cạnh đã thay anh ta đã đáp lời: "Nhà Vỹ Tường có chuyện, nên tạm thời vội vã quay về, thậm chí đến thời gian liên lạc với tớ để nói chuyện này cũng không có."
Chung Thùy Linh liếc nhìn cô, cảm thấy hơi xót xa cho cô gái ngốc nghếch này, không hỏi thêm nữa mà chỉ đành nói: "Được rồi, hai người nói chuyện đi. Tớ phải đi đây."
“Cậu cứ như thế đã đi sao.” Cố Hoàng Liên có vẻ hơi miễn cưỡng, ánh mắt nhìn Chung Thủy Linh dường như muốn giữ cô ở lại.
Chung Thủy Linh cười nói: "Hai người sum họp sau khi chia xa, tớ sẽ không làm bóng đèn của hai người nữa. Lát nữa miễn lại muốn gạt bỏ tớ cho đỡ chướng mắt."
Nghe thấy vậy, Cố Hoàng Liên mỉm cười, nũng nịu nói: "Tớ sẽ không làm vậy đâu."
“Được rồi, tớ còn chưa biết phẩm hạnh của cậu sao.” Chung Thủy Linh cười mắng mỏ không chút nể mặt, xua tay nói: “Tớ đi đây.”
“Vậy cậu đi đường phải cẩn thận nhé.” Cố Hoàng Liên không quên nói với theo sau lưng cô.
“Biết rồi.” Chung Thủy Linh nói, vừa định vươn tay mở cửa phòng từ bên trong đi ra thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Cố Hoàng Liên đang ở trên giường nói: “Đúng rồi, tớ vừa mới gặp được mẹ Cố bên ngoài phòng bệnh. "
Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt ban đầu của Cố Hoàng Liên chợt nhạt đi, chỉ thấp giọng thì thầm: "Ồ."
Nhìn thấy cô như vậy, Chung Thủy Linh không nhịn được nói thêm: "Hoàng Liên, mẹ Cố lúc trước có thể đã làm rất nhiều chuyện không đúng, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của cậu, mà bây giờ bà ấy cũng đã nói ra. Bà ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi. Sau này sẽ không phản đối việc cậu ở bên Lâm Vỹ Tường nữa. "
Cố Hoàng Liên gật đầu nhìn Chung Thủy Linh nói: "Thủy Linh, những gì cậu nói tớ đều biết, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ muốn tớ tha thứ cho bà ấy ngay lập tức thì tớ thật sự không thể làm được. Cậu cho tớ một chút thời gian được không?"
Hiện tại cô thực sự không có cách nào có thể mỉm cười chấp nhận như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô không muốn nói dối bà ấy, cũng không muốn nói dối chính mình.
Chung Thủy Linh không nói nhiều thêm mà chỉ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Mẹ Cố nhìn thấy cô đi ra, hơi căng thẳng nhìn Chung Thủy Linh hỏi: "Sao rồi sao rồi, cháu đã nói cho Hoàng Liên chưa?"
Chung Thủy Linh gật đầu, vỗ vai an ủi mẹ Cố rồi nói: "Cháu đã nói rồi, nhưng mẹ Cố à, cô cũng nên hiểu Hoàng Liên một chút chứ. Cậu ấy vừa trải qua những chuyện này. Cô muốn cô ấy lập tức chấp nhận tha thứ đối với cô ấy mà nói thật quá khó khăn. Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng. Nếu cô đối xử tốt với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm nhận được."
Mẹ Cố lại gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, cô phải cho con bé một thời gian, cô sẽ cho con bé thời gian để từ từ tha thứ cho cô."
Chung Thùy Linh cười với bà ấy nói: "Đi thôi, chúng ta về đi. Bây giờ đã có Lâm Vỹ Tường cũng ở đây với cậu ấy rồi, có lẽ chúng ta không cần thiết phải ở lại đây nữa."
“Cô, hay là cô ở lại đây đi.” Mẹ Cố vẫn hơi lo lắng, dù sao cũng là con gái ruột của mình, làm sao bà có thể nói rời đi là rời đi ngay được, dù sao thì trong lòng vẫn chưa hẳn yên tâm.
Chung Thủy Linh xoa vai mẹ Cố và thuyết phục bà: "Cô đã lo lắng cả buổi sáng rồi. Bây giờ Lâm Vỹ Tường đã quay lại rồi, Hoàng Liên cuối cùng cũng nở nụ cười. Thay vì ngồi đây với cậu ấy, tốt hơn là nên cho bọn họ nhiều thời gian ở cùng với nhau hơn. Cô quay về ngủ một giấc và nghỉ ngơi đi. Đợi đến tối cô có thể làm vài món ngon mang đến cho Hoàng Liên."
Nghe Chung Thủy Linh nói vậy, mẹ Cố quay đầu lại nhìn vào trong phòng bệnh, Cố Hoàng Liên đang mỉm cười nhìn Lâm Vỹ Tường, không biết hai người đang nói gì, có điều từ bên cạnh cánh cửa bà ấy có thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của con gái ở bên trong, có lẽ Lâm Vỹ Tường thực sự là liều thuốc tốt nhất của con bé, có cậu ta ở đây, bệnh gì của con bé cũng sẽ không còn nữa.
Nghĩ vậy, mẹ Cố cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý sẽ quay về với Chung Thủy Linh.
Trên đường trở về, mẹ Cố mới để ý thấy Tô Cẩn Nghiêm vẫn luôn theo bên cạnh Chung Thủy Linh, bà nhìn Chung Thủy Linh tò mò hỏi: "Thủy Linh, đây là bạn trai của cháu phải không?"
Bình luận facebook