Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Ngày ba mươi tháng tư, tức là trước ngày Lương Thần đến Liêu Dương một ngày. Đảng ủy, Ủy ban nhân dân huyện Tây Phòng mời toàn bộ cán bộ huyện tham gia hội nghị cán bộ Đảng về trong sạch hóa bộ máy nhà nước và công tác chống tham nhũng. Mất bò mới lo làm chuồng, trong chốn quan trường xưa nay đã luôn như vậy. Bởi vì có chuyên án giết cảnh sát ăn cắp súng số 424, cho nên mới có việc phòng Công an huyện chỉnh đốn tác phong cảnh sát, đẩy mạnh việc bắt đầu hoạt động sửa trị và kiến thiết đội ngũ công an; mà bởi vì Trưởng ban Tổ chức cán bộ Hứa Quốc Thụy bị cắt chức và bị bắt, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện mới có thể tổ chức cái gọi là Hội nghị làm trong sạch hóa bộ máy chính trị và công tác chống tham nhũng trên toàn bộ huyện.
Mặc dù một vài Hội nghị trong quá khứ mang danh chống tham nhũng, đẩy mạnh việc trong sạch hóa bộ máy cán bộ Đảng viên, vừa phải trừng phạt vừa kết hợp với dạy dỗ, nhưng trên thực tế, bất kể mỗi tỉnh, mỗi thành phố, mỗi huyện, chỉ đều sau khi xuất hiện một số vụ án lớn, mới vội vàng mở cuộc họp nói đến chuyện tuyên truyền nhấn mạnh tổng kết tự kiểm điểm, hoàn toàn chỉ thể hiện một vẻ ngoài chói mắt. Chỉ chú trọng trừng phạt, hoàn toàn không để tâm đến chuyện dự phòng lần sau. Không xảy ra chuyện thì không vội, nhưng thật ra chuyện thì không vội không được!
Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, Trưởng phòng giám sát Sài Thiết Lâm đang có bài phát biểu quan trọng. Hắn đặc biệt nhấn mạnh chuyện chống tham nhũng, phải kiên trì lấy đồng thời cả việc trừng phạt và hệ thống ngăn ngừa làm trọng điểm. Phải kiên trì đào tạo trước, củng cố lý tưởng niềm tin và tư tưởng đạo đức giáo dục; phải kiên trì giữ vững ranh giới, củng cố quy định đối với những người có quyền lực và giám sát, không ngừng tăng cường giám sát giữ cân bằng; phải kiên trì nghiêm trị đúng chỗ, cố gắng xét xử các vụ án làm trái pháp luật dù nặng hay nhẹ, liên tục tăng cường sự uy hiếp và trừng phạt.
Cuối cùng, Sài Thiết Lâm yêu cầu Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện coi việc xây dựng tác phong lãnh đạo của các cán bộ Đảng làm nhiệm vụ hàng đầu. Tích cực ngăn ngừa, kết hợp trừng trị và ngăn ngừa, tránh xuất hiện thêm nhiều hiện tượng giống như Hứa Quốc Thụy.
Sài Thiết Lâm nói xong, đến lượt Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt và Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh lần lượt phát biểu. Lý Tung Kiệt nhấn mạnh việc Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Huyện, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc, bốn bộ máy này phải rút kinh nghiệm xương máu, tích tực tổng kết kinh nghiệm vừa rồi, cũng muốn yêu cầu toàn bộ cán bộ Đảng viên trong huyện lấy vụ án của Hứa Quốc Thụy làm bài học, tăng cường tu dưỡng đạo đức bản thân, gia tăng sức chống cự đối với tiền và sắc.
Còn Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh thì tuyên đọc văn bản thứ mười ba của Hội nghị thường vụ Huyện về vụ án của Hứa Quốc Thụy, trong đó đề cập đến việc mua quan bán tước, nếu cán bộ lãnh đạo của xã, thị trấn nào có liên quan thì ngay lập tức sẽ bị cắt chức, truy cứu trách nhiệm hình sự theo pháp luật. Lấy hành động thực tế để chứng minh quyết tâm chống tham nhũng mạnh mẽ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
Nhìn Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt nghiêm nghị ngồi đó, trong lòng Lục Nhất Minh không thể không thừa nhận, người này quả thật là tài giỏi. Biết mình sẽ xuống tay với Hứa Quốc Thụy mà ra tay đoạt trước một bước, chẳng những bỏ qua mối quan hệ với Hứa Quốc Thụy, hơn nữa còn vì tiếng nói với cái ghế trống của Ủy viên thường vụ. Làm Bí thư Huyện ủy mà lại đẩy mạnh vụ án của Hứa Quốc Thụy, Thành ủy muốn quyết định chọn người kế nhiệm, nhất định sẽ phải hỏi ý kiến của Lý Tung Kiệt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Tên cáo già này, sao mà khó đối phó! Lục Nhất Minh thầm nghĩ.
Lý Tung Kiệt vẫn không hề thoải mái như Lục Nhất Minh tưởng tượng. Hứa Quốc Thụy theo phe ông, từ nhiều năm nay theo ông làm tùy tùng, tuy không có công lao, nhưng cũng phải chịu khổ. Nếu không phải bị Lục Nhất Minh nắm được nhược điểm, ông ta cũng không hề có ý muốn vứt bỏ, dù sao Hứa Quốc Thụy cũng chiếm một phiếu lợi thế. Mà hiện giờ Hứa Quốc Thụy bị cắt chức, vị trí trống trong ghế Ủy viên thường vụ nhất định sẽ ở trong tay Lục Nhất Minh. Lời nói của Lục Nhất Minh trong Hội nghị thường vụ lúc này sẽ quyền lực uy hiếp tuyệt đối.
Tuy nhiên điều khiến ông ta vui mừng chính là, việc lôi kéo và đầu tư vào Lương Thần là không hề uổng phí, sự thật cũng chứng minh, Lương Thần có quan hệ mật thiết với Bí thư Thành ủy Lương. Bước tiếp theo, chính là muốn thông qua Lương Thần, truyền đạt ý tứ của chính mình cho Bí thư Lương. Cho dù không thể trở thành phe phái của Bí thư Lương, ít nhất cũng có thể loại bỏ ý muốn muốn động đao với Tây Phong của Bí thư Lương.
Sau khi kết thúc Hội nghị, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đồng loạt đi ra, lúc ở cửa ra hội trường Thành ủy, hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại không hẹn mà cùng có vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó mới xoay người đi khỏi.
Nói là về nhà chuẩn bị một chút, thật ra Lương Thần căn bản cũng không có gì chuẩn bị. Đơn giản chỉ là một ít đồ dùng để rửa mặt, cộng thêm vài bộ quần áo để tắm rửa. Theo hắn dự đoán, nếu vụ án này không thuận lợi, phải ở lại Liêu Dương mười ngày nửa tháng cũng là chuyện bình thường. Biết con trai phải đi công tác phá án, ông Lương bà Lương cũng có chút lo lắng, hai người đều biết vụ án lần này chính là vụ án lớn, nói không chừng sẽ có nguy hiểm. Lương Thần cười hì hì an ủi cha mẹ nói:
- Cha, mẹ, hai người cũng đừng quá lo lắng lung tung! Con đi chỉ là tham dự cho đủ quân số. Cục Công an Thành phố Liêu Dương và cục Công an Thành phố chúng ta có biết bao người tài giỏi, con chỉ có cái danh, đơn giản là vì hung phạm là do con bắt được, nên phòng Công an Huyện muốn con tiếp tục tỏa sáng.
Nghe xong lời giải thích của con trai, ông Lương bà Lương hơi yên tâm. Tuy nhiên Hàn Yến Hoa vẫn đặc biệt dặn dò con trai phải cẩn thận một chút, có việc gì đừng làm bậy để chứng tỏ anh hùng! Lương Thần liên tục cười đồng ý.
Buổi tối, Lương Thần vào toilet tắm rửa. Không có buổi học, hơn nữa ngày hôm sau lại nghỉ, Lan Nguyệt hiếm có cơ hội được nghỉ ngơi lâu, đang ngồi trên salon xem TV. Hai người Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa trong phòng ngủ cũng có TV, cho nên cũng không ra ngoài nói chuyện vui vẻ với con trai và cô gái.
Lan Nguyệt vốn muốn Lương Thần đưa cô ra ngoài chơi, sau khi nghe nói ngày mai Lương Thần phải đi công tác thì đang vô cùng buồn bực, ngồi ở salon, mắt nhìn chằm chằm vào TV, nhưng lại nhấp nhổm không yên.
Trong lòng vô cùng buồn chán, bỗng nhiên cô nghe thấy chiếc di động của Lương Thần đang đặt trên bàn trà reo vang, sau khi chần chừ một lát, cô giơ tay nhấc máy. Dù sao anh Tiểu Thần đang tắm, cuộc điện thoại này cô nghe cũng phù họp.
- Chào, xin hỏi cô tìm ai?
Lan Nguyệt hỏi rất lễ phép.
- Ai thế? Cô là ai? Anh họ của tôi đâu?
Trong di động phát ra một giọng nói nghi ngờ.
- Khụ, xin chào Toa Toa, tôi là bạn gái của anh họ cô. Tôi thường nghe Tiểu Thần nhắc đến cô!
Lan Nguyệt nuốt chữ "anh" vào trong bụng, trong lòng nghĩ, xem như đây là em gái tương lai của chồng đi.
- Cô? Bạn gái của anh họ tôi? À, tôi biết rồi, cô là cô em mà anh họ tôi nhặt được đúng không?
Trong di động truyền đến giọng điệu bỗng nhiên hiểu ra của cô gái.
- Là bạn gái!
Lan Nguyệt tức giận sửa lại. Cái gì mà em, cô vốn không hề nhỏ! Cô chẳng những lớn, hơn nữa còn rất lớn đầu rồi!
- Biết rồi. Tôi đã nghe anh họ nhắc tới. Cô năm nay mới mười tám, đang học cấp ba. Mau lên, gọi một tiếng chị Toa Toa nghe đi, cô sắp thi vào trường đại học đúng không? Nếu có thể thi đỗ vào trường đại học Liêu Đông, thì sẽ có chị Toa Toa đây giúp đỡ cô!
Hàn Toa Toa tỏ thái độ chị cả, lên mặt nói.
- Cô cũng mới năm thứ nhất thôi chứ gì? Chẳng qua chỉ hơn tôi một tuổi thôi, đến lúc đó ai giúp ai còn chưa chắc đâu!
Lan Nguyệt chu miệng, đấu khẩu với đối phương.
- Tiểu Nguyệt, là điện thoại của ai thế?
Lương Thần vừa lau đầu vừa bước ra. Hắn liếc nhìn thì trông thấy Lan Nguyệt đang nghe điện thoại của hắn.
- Em họ Toa Toa!
Lan Nguyệt cố ý như nói với chồng. Sau đó đưa điện thoại cho Lương Thần.
- À, Toa Toa hả, nghĩ sao lại gọi điện thoại cho anh thế?
Lương Thần nhận điện thoại nói.
- Anh họ, ngày mai em đi xe đến chỗ anh. Thế nào, có chào đón không?
Trong di động, giọng nói của cô gái có vẻ rất nghịch ngợm.
- Anh giơ hai tay hai chân chào đón, nhưng thật đáng tiếc, ngày mai anh phải đi công tác, không thể đi chơi với em!
Lương Thần tiếc nuối nói.
- Sao cơ? Anh phải đi công tác à, ngày Quốc tế Lao động của anh thật là khác người?
Hàn Toa Toa giật mình, đồng thời lo lắng nói:
- Vốn muốn báo cho anh biết một tin tốt chứ, nói thật với anh, ngày mai chị Oánh Oánh và em cùng đến Tây Phong đó!
Chị Oánh Oánh? Lương Thần vô thức nhắc lại một lần, sau đó bỗng dưng hiểu ra chị Oánh Oánh mà Toa Toa vừa nói chắc chắn là Diệp Thanh Oánh! Cô ấy, ngày mai sẽ cùng Toa Toa đến đây ư? Đến đây, nhất định là muốn quay về Hòa Bình nghỉ cuối tuần. Thật đáng tiếc, ngày mai hắn lại phải tới Liêu Dương. Nghĩ một lát thì đúng là lấy làm tiếc, hắn đến Liêu Dương, ngược lại Diệp Thanh Oánh thì muốn tới Tây Phong, nếu để duy tâm một chút mà nói, hai người thật đúng là ít có duyên gặp mặt!
Hắn đang suy nghĩ, thì trong di động truyền tới âm thanh thở dài của Toa Toa:
- Chao ôi ông anh, anh và chị Oánh Oánh thật đúng là không có duyên phận! Người ta khó khăn lắm mới đến Tây Phong gặp anh, anh lại phải đi chỗ khác, cảnh sát các anh, quả thật là không có tự do!
Ngay trong lúc Hàn Toa Toa gọi điện thoại cho Lương Thần, Diệp Thanh Oánh đang ở nhà chuẩn bị đồ đạc và tắm rửa thay quần áo. Trong lúc cô đang sắp xếp quần áo vào túi du lịch thì cửa phòng ngủ bật mở. Vương Phi Hạm mặc chiếc váy dài màu tím đi vào, nhìn chiếc túi du lịch trên giường, thản nhiên nói:
- Rất xin lỗi, con gái yêu, chỉ sợ rằng ngày mai con không thể đến Tây Phong!
- Lý do!
Đôi lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt sáng đẹp thoáng hiện vẻ tức giận, cô hiểu tính của mẹ, nếu mẹ cô nói không thể đi, vậy nhất định có lý do không thể đi. Mà lý do này, trăm phần trăm là vì muốn ngăn cản cô ra ngoài.
- Ngày mai, bác Niếp của con muốn tới Liêu Dương, ông ấy chủ yếu là muốn thay Niếp Phong xin lỗi con, ngày thường bác Niếp rất thương con, cho nên lần này con sẽ không làm ông ấy thất vọng chứ?
Vương Phi Hạm tựa người vào cạnh cửa, bà vừa mới tham dự một buổi tiệc tối, còn chưa kịp thay quần áo. Một bông hoa hồng mặc chiếc váy dài, tôn lên dáng người thon dài hoàn mỹ tuyệt đẹp, giống như con thiên nga xinh đẹp đang vươn mình, chiếc vòng cổ hồng nhạt bằng pha lê lóe sáng chói mắt, cùng với làn da trắng như tuyết chiếu sáng lẫn nhau, khiến nữ chủ nhân tăng thêm vài phần quyến rũ. Có lẽ là vì trở về con người ở nhà, lúc này vị Vương phi điện hạ đã bỏ đi lớp ngụy trang lạnh lùng bình thường, khí chất đẹp đẽ tràn đầy.
Diệp Thanh Oánh không nói một lời, nhưng lại đem những bộ quần áo vừa xếp gọn gàng trong túi du lịch ra, đưa trở lại tủ quần áo.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con gái, Vương Phi Hạm khẽ thở dài một tiếng. Không biết từ lúc nào, quan hệ của con bé với bà ngày càng trở nên xa cách. Từ sau khi cô trọ ở trường, ngoại trừ dịp cuối tuần, bà gần như không khi nào nhìn thấy mặt con gái. Mà ngày thường bận rộn giải quyết việc của công ty, thực sự bà cũng không có nhiều thời gian bầu bạn với con gái.
Hiện giờ con bé, so với chính mình khi còn trẻ càng thêm xinh đẹp rực rỡ. Bà hy vọng con gái có thể có một kết cục hạnh phúc, bà không hy vọng con gái giống mình, cả đời chịu đủ sự giày vò tình cảm, đến giờ vẫn tự trách mình không thể thoát khỏi vòng xoáy tình cảm! Rời khỏi phòng ngủ của con gái, trở về phòng mình, Vương Phi Hạm mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một quyển sách bìa màu vàng. Bà lật đến trang cuối, ở đó có một tấm ảnh cũ, trong ảnh, chính là bà khi còn trẻ đang tựa vào ngực một người đàn ông, mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc. Mà người đàn ông này, và người mà con gái bà muốn gặp, trên nét mặt có sáu bảy phần giống nhau.
- Tử Hiên, không biết hiện giờ anh còn sống hay đã chết, nhưng em biết, cho dù anh còn sống hay đã chết, anh cũng sẽ không tha thứ cho em!
Vương Phi Hạm lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người đàn ông trong ảnh, nước mắt tràn ra, một giọt rơi xuống ngay trên bức ảnh.
Mặc dù một vài Hội nghị trong quá khứ mang danh chống tham nhũng, đẩy mạnh việc trong sạch hóa bộ máy cán bộ Đảng viên, vừa phải trừng phạt vừa kết hợp với dạy dỗ, nhưng trên thực tế, bất kể mỗi tỉnh, mỗi thành phố, mỗi huyện, chỉ đều sau khi xuất hiện một số vụ án lớn, mới vội vàng mở cuộc họp nói đến chuyện tuyên truyền nhấn mạnh tổng kết tự kiểm điểm, hoàn toàn chỉ thể hiện một vẻ ngoài chói mắt. Chỉ chú trọng trừng phạt, hoàn toàn không để tâm đến chuyện dự phòng lần sau. Không xảy ra chuyện thì không vội, nhưng thật ra chuyện thì không vội không được!
Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, Trưởng phòng giám sát Sài Thiết Lâm đang có bài phát biểu quan trọng. Hắn đặc biệt nhấn mạnh chuyện chống tham nhũng, phải kiên trì lấy đồng thời cả việc trừng phạt và hệ thống ngăn ngừa làm trọng điểm. Phải kiên trì đào tạo trước, củng cố lý tưởng niềm tin và tư tưởng đạo đức giáo dục; phải kiên trì giữ vững ranh giới, củng cố quy định đối với những người có quyền lực và giám sát, không ngừng tăng cường giám sát giữ cân bằng; phải kiên trì nghiêm trị đúng chỗ, cố gắng xét xử các vụ án làm trái pháp luật dù nặng hay nhẹ, liên tục tăng cường sự uy hiếp và trừng phạt.
Cuối cùng, Sài Thiết Lâm yêu cầu Huyện ủy và Ủy ban nhân dân Huyện coi việc xây dựng tác phong lãnh đạo của các cán bộ Đảng làm nhiệm vụ hàng đầu. Tích cực ngăn ngừa, kết hợp trừng trị và ngăn ngừa, tránh xuất hiện thêm nhiều hiện tượng giống như Hứa Quốc Thụy.
Sài Thiết Lâm nói xong, đến lượt Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt và Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh lần lượt phát biểu. Lý Tung Kiệt nhấn mạnh việc Huyện ủy, Ủy ban nhân dân Huyện, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc, bốn bộ máy này phải rút kinh nghiệm xương máu, tích tực tổng kết kinh nghiệm vừa rồi, cũng muốn yêu cầu toàn bộ cán bộ Đảng viên trong huyện lấy vụ án của Hứa Quốc Thụy làm bài học, tăng cường tu dưỡng đạo đức bản thân, gia tăng sức chống cự đối với tiền và sắc.
Còn Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh thì tuyên đọc văn bản thứ mười ba của Hội nghị thường vụ Huyện về vụ án của Hứa Quốc Thụy, trong đó đề cập đến việc mua quan bán tước, nếu cán bộ lãnh đạo của xã, thị trấn nào có liên quan thì ngay lập tức sẽ bị cắt chức, truy cứu trách nhiệm hình sự theo pháp luật. Lấy hành động thực tế để chứng minh quyết tâm chống tham nhũng mạnh mẽ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
Nhìn Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt nghiêm nghị ngồi đó, trong lòng Lục Nhất Minh không thể không thừa nhận, người này quả thật là tài giỏi. Biết mình sẽ xuống tay với Hứa Quốc Thụy mà ra tay đoạt trước một bước, chẳng những bỏ qua mối quan hệ với Hứa Quốc Thụy, hơn nữa còn vì tiếng nói với cái ghế trống của Ủy viên thường vụ. Làm Bí thư Huyện ủy mà lại đẩy mạnh vụ án của Hứa Quốc Thụy, Thành ủy muốn quyết định chọn người kế nhiệm, nhất định sẽ phải hỏi ý kiến của Lý Tung Kiệt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Tên cáo già này, sao mà khó đối phó! Lục Nhất Minh thầm nghĩ.
Lý Tung Kiệt vẫn không hề thoải mái như Lục Nhất Minh tưởng tượng. Hứa Quốc Thụy theo phe ông, từ nhiều năm nay theo ông làm tùy tùng, tuy không có công lao, nhưng cũng phải chịu khổ. Nếu không phải bị Lục Nhất Minh nắm được nhược điểm, ông ta cũng không hề có ý muốn vứt bỏ, dù sao Hứa Quốc Thụy cũng chiếm một phiếu lợi thế. Mà hiện giờ Hứa Quốc Thụy bị cắt chức, vị trí trống trong ghế Ủy viên thường vụ nhất định sẽ ở trong tay Lục Nhất Minh. Lời nói của Lục Nhất Minh trong Hội nghị thường vụ lúc này sẽ quyền lực uy hiếp tuyệt đối.
Tuy nhiên điều khiến ông ta vui mừng chính là, việc lôi kéo và đầu tư vào Lương Thần là không hề uổng phí, sự thật cũng chứng minh, Lương Thần có quan hệ mật thiết với Bí thư Thành ủy Lương. Bước tiếp theo, chính là muốn thông qua Lương Thần, truyền đạt ý tứ của chính mình cho Bí thư Lương. Cho dù không thể trở thành phe phái của Bí thư Lương, ít nhất cũng có thể loại bỏ ý muốn muốn động đao với Tây Phong của Bí thư Lương.
Sau khi kết thúc Hội nghị, Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh đồng loạt đi ra, lúc ở cửa ra hội trường Thành ủy, hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại không hẹn mà cùng có vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó mới xoay người đi khỏi.
Nói là về nhà chuẩn bị một chút, thật ra Lương Thần căn bản cũng không có gì chuẩn bị. Đơn giản chỉ là một ít đồ dùng để rửa mặt, cộng thêm vài bộ quần áo để tắm rửa. Theo hắn dự đoán, nếu vụ án này không thuận lợi, phải ở lại Liêu Dương mười ngày nửa tháng cũng là chuyện bình thường. Biết con trai phải đi công tác phá án, ông Lương bà Lương cũng có chút lo lắng, hai người đều biết vụ án lần này chính là vụ án lớn, nói không chừng sẽ có nguy hiểm. Lương Thần cười hì hì an ủi cha mẹ nói:
- Cha, mẹ, hai người cũng đừng quá lo lắng lung tung! Con đi chỉ là tham dự cho đủ quân số. Cục Công an Thành phố Liêu Dương và cục Công an Thành phố chúng ta có biết bao người tài giỏi, con chỉ có cái danh, đơn giản là vì hung phạm là do con bắt được, nên phòng Công an Huyện muốn con tiếp tục tỏa sáng.
Nghe xong lời giải thích của con trai, ông Lương bà Lương hơi yên tâm. Tuy nhiên Hàn Yến Hoa vẫn đặc biệt dặn dò con trai phải cẩn thận một chút, có việc gì đừng làm bậy để chứng tỏ anh hùng! Lương Thần liên tục cười đồng ý.
Buổi tối, Lương Thần vào toilet tắm rửa. Không có buổi học, hơn nữa ngày hôm sau lại nghỉ, Lan Nguyệt hiếm có cơ hội được nghỉ ngơi lâu, đang ngồi trên salon xem TV. Hai người Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa trong phòng ngủ cũng có TV, cho nên cũng không ra ngoài nói chuyện vui vẻ với con trai và cô gái.
Lan Nguyệt vốn muốn Lương Thần đưa cô ra ngoài chơi, sau khi nghe nói ngày mai Lương Thần phải đi công tác thì đang vô cùng buồn bực, ngồi ở salon, mắt nhìn chằm chằm vào TV, nhưng lại nhấp nhổm không yên.
Trong lòng vô cùng buồn chán, bỗng nhiên cô nghe thấy chiếc di động của Lương Thần đang đặt trên bàn trà reo vang, sau khi chần chừ một lát, cô giơ tay nhấc máy. Dù sao anh Tiểu Thần đang tắm, cuộc điện thoại này cô nghe cũng phù họp.
- Chào, xin hỏi cô tìm ai?
Lan Nguyệt hỏi rất lễ phép.
- Ai thế? Cô là ai? Anh họ của tôi đâu?
Trong di động phát ra một giọng nói nghi ngờ.
- Khụ, xin chào Toa Toa, tôi là bạn gái của anh họ cô. Tôi thường nghe Tiểu Thần nhắc đến cô!
Lan Nguyệt nuốt chữ "anh" vào trong bụng, trong lòng nghĩ, xem như đây là em gái tương lai của chồng đi.
- Cô? Bạn gái của anh họ tôi? À, tôi biết rồi, cô là cô em mà anh họ tôi nhặt được đúng không?
Trong di động truyền đến giọng điệu bỗng nhiên hiểu ra của cô gái.
- Là bạn gái!
Lan Nguyệt tức giận sửa lại. Cái gì mà em, cô vốn không hề nhỏ! Cô chẳng những lớn, hơn nữa còn rất lớn đầu rồi!
- Biết rồi. Tôi đã nghe anh họ nhắc tới. Cô năm nay mới mười tám, đang học cấp ba. Mau lên, gọi một tiếng chị Toa Toa nghe đi, cô sắp thi vào trường đại học đúng không? Nếu có thể thi đỗ vào trường đại học Liêu Đông, thì sẽ có chị Toa Toa đây giúp đỡ cô!
Hàn Toa Toa tỏ thái độ chị cả, lên mặt nói.
- Cô cũng mới năm thứ nhất thôi chứ gì? Chẳng qua chỉ hơn tôi một tuổi thôi, đến lúc đó ai giúp ai còn chưa chắc đâu!
Lan Nguyệt chu miệng, đấu khẩu với đối phương.
- Tiểu Nguyệt, là điện thoại của ai thế?
Lương Thần vừa lau đầu vừa bước ra. Hắn liếc nhìn thì trông thấy Lan Nguyệt đang nghe điện thoại của hắn.
- Em họ Toa Toa!
Lan Nguyệt cố ý như nói với chồng. Sau đó đưa điện thoại cho Lương Thần.
- À, Toa Toa hả, nghĩ sao lại gọi điện thoại cho anh thế?
Lương Thần nhận điện thoại nói.
- Anh họ, ngày mai em đi xe đến chỗ anh. Thế nào, có chào đón không?
Trong di động, giọng nói của cô gái có vẻ rất nghịch ngợm.
- Anh giơ hai tay hai chân chào đón, nhưng thật đáng tiếc, ngày mai anh phải đi công tác, không thể đi chơi với em!
Lương Thần tiếc nuối nói.
- Sao cơ? Anh phải đi công tác à, ngày Quốc tế Lao động của anh thật là khác người?
Hàn Toa Toa giật mình, đồng thời lo lắng nói:
- Vốn muốn báo cho anh biết một tin tốt chứ, nói thật với anh, ngày mai chị Oánh Oánh và em cùng đến Tây Phong đó!
Chị Oánh Oánh? Lương Thần vô thức nhắc lại một lần, sau đó bỗng dưng hiểu ra chị Oánh Oánh mà Toa Toa vừa nói chắc chắn là Diệp Thanh Oánh! Cô ấy, ngày mai sẽ cùng Toa Toa đến đây ư? Đến đây, nhất định là muốn quay về Hòa Bình nghỉ cuối tuần. Thật đáng tiếc, ngày mai hắn lại phải tới Liêu Dương. Nghĩ một lát thì đúng là lấy làm tiếc, hắn đến Liêu Dương, ngược lại Diệp Thanh Oánh thì muốn tới Tây Phong, nếu để duy tâm một chút mà nói, hai người thật đúng là ít có duyên gặp mặt!
Hắn đang suy nghĩ, thì trong di động truyền tới âm thanh thở dài của Toa Toa:
- Chao ôi ông anh, anh và chị Oánh Oánh thật đúng là không có duyên phận! Người ta khó khăn lắm mới đến Tây Phong gặp anh, anh lại phải đi chỗ khác, cảnh sát các anh, quả thật là không có tự do!
Ngay trong lúc Hàn Toa Toa gọi điện thoại cho Lương Thần, Diệp Thanh Oánh đang ở nhà chuẩn bị đồ đạc và tắm rửa thay quần áo. Trong lúc cô đang sắp xếp quần áo vào túi du lịch thì cửa phòng ngủ bật mở. Vương Phi Hạm mặc chiếc váy dài màu tím đi vào, nhìn chiếc túi du lịch trên giường, thản nhiên nói:
- Rất xin lỗi, con gái yêu, chỉ sợ rằng ngày mai con không thể đến Tây Phong!
- Lý do!
Đôi lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt sáng đẹp thoáng hiện vẻ tức giận, cô hiểu tính của mẹ, nếu mẹ cô nói không thể đi, vậy nhất định có lý do không thể đi. Mà lý do này, trăm phần trăm là vì muốn ngăn cản cô ra ngoài.
- Ngày mai, bác Niếp của con muốn tới Liêu Dương, ông ấy chủ yếu là muốn thay Niếp Phong xin lỗi con, ngày thường bác Niếp rất thương con, cho nên lần này con sẽ không làm ông ấy thất vọng chứ?
Vương Phi Hạm tựa người vào cạnh cửa, bà vừa mới tham dự một buổi tiệc tối, còn chưa kịp thay quần áo. Một bông hoa hồng mặc chiếc váy dài, tôn lên dáng người thon dài hoàn mỹ tuyệt đẹp, giống như con thiên nga xinh đẹp đang vươn mình, chiếc vòng cổ hồng nhạt bằng pha lê lóe sáng chói mắt, cùng với làn da trắng như tuyết chiếu sáng lẫn nhau, khiến nữ chủ nhân tăng thêm vài phần quyến rũ. Có lẽ là vì trở về con người ở nhà, lúc này vị Vương phi điện hạ đã bỏ đi lớp ngụy trang lạnh lùng bình thường, khí chất đẹp đẽ tràn đầy.
Diệp Thanh Oánh không nói một lời, nhưng lại đem những bộ quần áo vừa xếp gọn gàng trong túi du lịch ra, đưa trở lại tủ quần áo.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con gái, Vương Phi Hạm khẽ thở dài một tiếng. Không biết từ lúc nào, quan hệ của con bé với bà ngày càng trở nên xa cách. Từ sau khi cô trọ ở trường, ngoại trừ dịp cuối tuần, bà gần như không khi nào nhìn thấy mặt con gái. Mà ngày thường bận rộn giải quyết việc của công ty, thực sự bà cũng không có nhiều thời gian bầu bạn với con gái.
Hiện giờ con bé, so với chính mình khi còn trẻ càng thêm xinh đẹp rực rỡ. Bà hy vọng con gái có thể có một kết cục hạnh phúc, bà không hy vọng con gái giống mình, cả đời chịu đủ sự giày vò tình cảm, đến giờ vẫn tự trách mình không thể thoát khỏi vòng xoáy tình cảm! Rời khỏi phòng ngủ của con gái, trở về phòng mình, Vương Phi Hạm mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một quyển sách bìa màu vàng. Bà lật đến trang cuối, ở đó có một tấm ảnh cũ, trong ảnh, chính là bà khi còn trẻ đang tựa vào ngực một người đàn ông, mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc. Mà người đàn ông này, và người mà con gái bà muốn gặp, trên nét mặt có sáu bảy phần giống nhau.
- Tử Hiên, không biết hiện giờ anh còn sống hay đã chết, nhưng em biết, cho dù anh còn sống hay đã chết, anh cũng sẽ không tha thứ cho em!
Vương Phi Hạm lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người đàn ông trong ảnh, nước mắt tràn ra, một giọt rơi xuống ngay trên bức ảnh.