Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-19
Chương 19: HỔ THỊ LANG KHUY
- Tiểu thiếu gia, ngài muốn nói có người động tới những thứ này?
Nhìn Nhạc Vũ đang thật cẩn thận lật qua lật lại mấy nồi đất trên mặt cỏ, sắc mặt Nhiễm Lực đen thui như muốn chảy ra nước.
Thật ra hắn vẫn luôn thấy kỳ quái Nhạc Vũ từ lúc nào học được bản lĩnh quan sát như vậy. Nhưng không thể nghi ngờ chính là ở phương diện này năng lực của Nhạc Vũ đúng là lợi hại, nếu kết luận như vậy, hơn phân nửa đã đúng sự thật.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhiễm Lực không ngốc, ngược lại rất thông minh, giờ phút này chẳng qua thoáng liên tưởng liền đoán được có người sinh nghi đối với những hành động của bọn họ.
- Hẳn là không sai được, ta đã kiểm tra, những dấu vết bên ngoài không phải do yêu thú gây nên.
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, sắc mặt như băng sương đứng lên:
- Còn có những cặn bã trong nồi thuốc, đã bị người động tới. Nhưng cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả.
Nếu đã giả vờ nghiên cứu chế thuốc trị xương cốt, vậy không thể chỉ hai ba ngày đã bỏ mặc. Vì vậy cơ hồ mỗi ngày Nhạc Vũ đều từ trong thành mang ra chút dược liệu, số lượng khi nhiều khi ít. Dù sao những thứ này rẻ tiền, cũng không tốn hao bao nhiêu. Mà dược vật hữu dụng cho Bồi Nguyên hoàn, đã được hắn lấy ra chứa trong một bình sứ, chưa xem là lãng phí.
Bởi nguyên nhân e ngại phiền toái, ngoại trừ thanh đồng tiểu đỉnh họ dùng nấu thuốc, những công cụ phụ trợ khác bình thường họ đều để lại trên bãi cỏ. Mà giờ khắc này, những nồi đất được sắp xếp chỉnh tề toàn bộ đều bị lật úp, trong đó còn có nhiều nồi bị vỡ vụn.
Hàng rào gỗ bên ngoài đã bị đụng thủng hai lỗ, ở bên trong bãi cỏ Nhạc Vũ phát hiện mấy dấu vết bị yêu thú giẫm đạp. Song người ngụy trang hiện trường này, sợ rằng không bao giờ nghĩ tới hệ thống phụ trợ trí năng của hắn, có thể ghi chép lại chức năng phân lượng của những cặn thuốc còn sót lại, còn có năng lực phân tích chỉ tay.
Trên thực tế cho dù không có những thứ này, dấu vết những người đó lưu lại cũng không thể lừa gạt được ánh mắt của hắn.
Nhưng Nhạc Vũ nói nghe thật dễ dàng, Nhiễm Lực khi nghe được những lời này, tâm tình ngược lại càng thêm nặng nề, chân mày cau chặt lại thành đường thẳng.
Từ ý đồ của những người đó, chuyện xảy ra lần này cũng không phải là chuyện gì khó lường. Những người đó không hoài nghi bọn họ đang chế tạo ra Bồi Nguyên hoàn, mà chỉ cố gắng từ trong những cặn thuốc kia phân biệt ra tiến độ chế tạo thuốc trị thương của Nhạc Vũ.
Song Nhiễm Lực lại nghĩ xa hơn một chút, hai tháng trước những người hạ thủ với Nhạc Vũ, hiển nhiên mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha việc rình rập Nhạc Vũ.
Đây cũng là muốn nói, nguy hiểm vẫn đang kề cận bên người bọn họ, thời thời khắc khắc sẽ đến. Hơn nữa bọn hắn còn cố gắng phong sát hoàn toàn những cơ hội mà Nhạc Vũ có thể thừa kế sản nghiệp…
- Tiểu thiếu gia, ta xem ngày sau nên cảnh giác một chút mới tốt!
- Yên tâm, chuyện này ta tự nhiên hiểu rõ!
Ánh mắt liếc nhìn thần sắc lo lắng của thiếu niên bên cạnh, Nhạc Vũ cười nhạt. Thật ra chuyện này cũng không tới mức nghiêm trọng như Nhạc Vũ đã nghĩ, nếu như những người đó lần đầu tiên hạ độc thủ thành công thì cũng thôi, một ít lão hữu của "phụ thân" hắn cho dù bất mãn nhưng sẽ không nói gì. Nhưng nếu còn xuất hiện lần thứ hai, hơn phân nửa sẽ kích khởi công phẫn.
Ở Nhạc gia thành, những người có được sản nghiệp cũng sẽ không nguyện ý sau khi mình chết, hậu thế của họ sẽ bị đối đãi như thế. Cho nên dù cho người kia có quyền thế bao thiên trong tông tộc, cũng sẽ không dám tùy ý làm bậy.
Nhưng ở trong lòng Nhạc Vũ vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực giống như trước. Tư vị bị giám thị từng thời khắc thật không dễ chịu chút nào.
Ngoài ra hắn còn lo lắng, kế hoạch mình muốn dùng dược vật đề cao thực lực sẽ bị ảnh hưởng. Lấy lý do chế luyện thuốc trị thương để lừa dối, cuối cùng vẫn chỉ có thể giấu diếm được nhất thời. Còn có phương diện mua dược vật, bỏ qua khốn cảnh về tiền tài eo hẹp, ngày sau không thể chỉ dựa vào loại dược vật như Bồi Nguyên hoàn để đề cao thực lực.
Cho nên vô luận từ phương diện nào mà nói, hắn đều phải nghĩ biện pháp, vì chuyện ngày sau cần phòng ngừa chu đáo một phen. Nhưng vấn đề là, mãi cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra thủ đoạn để phá bố cục này.
Thật ra lúc ban đầu Nhạc Vũ từng tính toán qua, có nên mở tiệm thuốc hay không.
Từ trước tới giờ Nhạc thị chưa từng cấm đoán tộc nhân buôn bán bên trong thành. Dĩ nhiên phải có một điều kiện tiên quyết, chính là những ngành buôn bán do tông tộc lũng đoạn không thể bị ảnh hưởng.
Trên thực tế bên trong Nhạc gia thành, tổng cộng có mười mấy tiệm thuốc tồn tại, tông tộc để ý chỉ là việc thu mua cùng bán ra những loại dược vật quý trọng mà thôi. Trên thực tế vì khách quan cho lợi nhuận bán ra, những việc buôn bán linh tinh chỉ có thể xem như là chuyện nhỏ.
Mà ý đồ của Nhạc Vũ không phải vì kiếm tiền, chẳng qua dự định dùng lý do này để che giấu việc mình thu mua dược liệu. Dĩ nhiên lấy năng lực của hắn, thay đổi một chút dược hiệu của Bổ Khí hoàn hay thuốc trị thương nào đó, không phải là việc gì khó khăn.
Nhưng mãi cho đến nay Nhạc Vũ vẫn luôn chần chờ do dự. Nguyên do là vì một tộc quy khác trong tông tộc, nếu trong tộc có con cháu có thể nhờ vào tiền lãi từ điền sản của mình mà thuê mướn bốn gã võ sư trở lên, như vậy vẫn sẽ có tư cách thừa kế điền sản do bậc cha chú lưu lại.
Đây là phương thức mà tông tộc sử dụng để khích lệ những con cháu không có thiên phú tập võ kiếm sống, xem như chính sách để giảm bớt gánh nặng cho tông tộc, vừa vặn có thể cho hắn sử dụng. Vốn với tính cách của Nhạc Trương thị, nếu như nhìn không thấy tiền lãi tuyệt đối sẽ không đồng ý lời cầu xin của hắn, nhưng nếu thật sự có thể phát sinh ra được lợi nhuận, cũng giống như bức bách những người có mưu đồ trong tông tộc hạ thủ càng nhanh hơn mà thôi.
Trừ phi ngay bây giờ hắn đã có đầy đủ năng lực để tự vệ, hoặc là gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không chủ ý mở tiệm thuốc không thể thực hiện.
Bất quá ý nghĩ này tuy bị Nhạc Vũ tạm thời đặt sang bên, nhưng hắn sẽ không bao giờ buông tha. Mua những dược liệu kia là vì che giấu, cũng vì nghiên cứu, làm sao bắt tay chế luyện cải tạo thuốc trị thương cùng với một ít thuốc pha chế sẵn có thể đại lượng giao dịch, sau đó mang về tiến hành nghiên cứu cải tạo.
Những phương thuốc này bên trong Tàng Thư quán của Nhạc gia đều có ghi chép lại, nhưng phân lượng cụ thể cùng trình tự và phương pháp chế tạo, bên trong còn gia tăng thêm bí phương đặc biệt gì đó, những điều này không thể công khai bày ra cho người khác biết, xem như đoạn tuyệt khả năng có người khác nhúng tay vào việc buôn bán của tiệm thuốc gia tộc.
Dĩ nhiên chuyện này không làm khó được Nhạc Vũ, chỉ cần mua những loại thuốc này về tiến hành phân tích, sau đó thu thập đầy đủ dược liệu là có thể. Hắn cũng không dám đem dược hiệu tăng cao quá nhiều, một loại dược vật chỉ cần tăng lên tác dụng chừng 10% mà thôi. So sánh với việc đơn thuần tăng lên dược hiệu ngược lại càng thêm khó khăn khống chế.
Ngoài ra phương diện dược liệu cũng cần phải suy tính, chẳng những phải lựa chọn loại dược liệu tương đối thường gặp, hơn nữa giá tiền không thể quá đắt hoặc là quá mức tiện nghi.
Mà Nhạc Vũ cũng kinh ngạc phát hiện, nếu đem toàn bộ những suy nghĩ này gom lại cùng một chỗ mà suy tính, lượng công việc cải tạo dược vật thế này không có thời gian nửa năm tới một năm, căn bản không thể nào hoàn thành. So sánh với việc luyện chế Bồi Nguyên hoàn còn phiền toái hơn một chút.
Kết quả này làm Nhạc Vũ liên tục cười khổ. Thật ra nếu hiện tại cần hắn toàn lực ứng phó, ước chừng hai tháng sau có thể cơ bản hoàn thành. Nhưng phần lớn tinh lực của hắn đến tột cùng còn phải đặt vào việc đề cao thực lực. Đây là căn bản cho hắn đặt chân ở thế giới này, nếu căn bản không cứng rắn, chuyện khác bất quá chỉ là hư ảo.
Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ vươn tay cùng Nhiễm Lực thu dọn những nồi đất bị lật úp. Lại phải tốn thêm nửa ngày chữa trị lại rào chắn bị tổn hại.
Có câu nói "tái ông mất ngựa biết đâu là phúc", lần này Nhạc Vũ cũng đã có đầy đủ lý do đem hàng rào vốn có khe hở cho một bàn tay đưa vào thăng cấp thành một vách tường gỗ kín mít cao chừng nửa thân người.
Mặc dù điều này căn bản không ngăn được những ánh mắt cố ý nhìn trộm, song có vách tường gỗ này tồn tại, cũng giúp cho hắn giảm thấp khả năng bị bại lộ trong phạm vi lớn khi luyện đao luyện kiếm.
Trong mười mấy ngày kế tiếp, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực làm tỏ vẻ không biết nguyên nhân phía sau, hết thảy vẫn làm việc y như trước đó. Nhiễm Lực được Bồi Nguyên hoàn hỗ trợ, toàn lực đánh sâu vào cấp tám Hóa Trần Đại Chân Lực. Mà Nhạc Vũ vừa tu tập Đại Hỗn Nguyên Công vừa bắt đầu tiến hành cải tạo kiếm thuật trụ cột và đao pháp mình tập luyện hàng ngày.
Sau đó mấy lần liên tục hai người đều phát hiện đồ vật bên trong tường gỗ từng bị người đụng qua. Ba lần thừa dịp trời mưa, hai lần làm lại trò cũ, trong quá trình lại cực kỳ cẩn thận. Cho tới hai tháng sau, tựa hồ đối với thiên phú chế thuốc của Nhạc Vũ đã có được phán đoán xác định, lúc này mới từ từ giảm bớt. Điều này làm thần kinh luôn căng thẳng của hai người rốt cục được thả lỏng xuống.
Mà ở tuần cuối cùng của tháng thứ ba, rốt cục Nhiễm Lực lại có đột phá.
- Tiểu thiếu gia, ngài muốn nói có người động tới những thứ này?
Nhìn Nhạc Vũ đang thật cẩn thận lật qua lật lại mấy nồi đất trên mặt cỏ, sắc mặt Nhiễm Lực đen thui như muốn chảy ra nước.
Thật ra hắn vẫn luôn thấy kỳ quái Nhạc Vũ từ lúc nào học được bản lĩnh quan sát như vậy. Nhưng không thể nghi ngờ chính là ở phương diện này năng lực của Nhạc Vũ đúng là lợi hại, nếu kết luận như vậy, hơn phân nửa đã đúng sự thật.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhiễm Lực không ngốc, ngược lại rất thông minh, giờ phút này chẳng qua thoáng liên tưởng liền đoán được có người sinh nghi đối với những hành động của bọn họ.
- Hẳn là không sai được, ta đã kiểm tra, những dấu vết bên ngoài không phải do yêu thú gây nên.
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, sắc mặt như băng sương đứng lên:
- Còn có những cặn bã trong nồi thuốc, đã bị người động tới. Nhưng cũng không phải là chuyện gì quan trọng cả.
Nếu đã giả vờ nghiên cứu chế thuốc trị xương cốt, vậy không thể chỉ hai ba ngày đã bỏ mặc. Vì vậy cơ hồ mỗi ngày Nhạc Vũ đều từ trong thành mang ra chút dược liệu, số lượng khi nhiều khi ít. Dù sao những thứ này rẻ tiền, cũng không tốn hao bao nhiêu. Mà dược vật hữu dụng cho Bồi Nguyên hoàn, đã được hắn lấy ra chứa trong một bình sứ, chưa xem là lãng phí.
Bởi nguyên nhân e ngại phiền toái, ngoại trừ thanh đồng tiểu đỉnh họ dùng nấu thuốc, những công cụ phụ trợ khác bình thường họ đều để lại trên bãi cỏ. Mà giờ khắc này, những nồi đất được sắp xếp chỉnh tề toàn bộ đều bị lật úp, trong đó còn có nhiều nồi bị vỡ vụn.
Hàng rào gỗ bên ngoài đã bị đụng thủng hai lỗ, ở bên trong bãi cỏ Nhạc Vũ phát hiện mấy dấu vết bị yêu thú giẫm đạp. Song người ngụy trang hiện trường này, sợ rằng không bao giờ nghĩ tới hệ thống phụ trợ trí năng của hắn, có thể ghi chép lại chức năng phân lượng của những cặn thuốc còn sót lại, còn có năng lực phân tích chỉ tay.
Trên thực tế cho dù không có những thứ này, dấu vết những người đó lưu lại cũng không thể lừa gạt được ánh mắt của hắn.
Nhưng Nhạc Vũ nói nghe thật dễ dàng, Nhiễm Lực khi nghe được những lời này, tâm tình ngược lại càng thêm nặng nề, chân mày cau chặt lại thành đường thẳng.
Từ ý đồ của những người đó, chuyện xảy ra lần này cũng không phải là chuyện gì khó lường. Những người đó không hoài nghi bọn họ đang chế tạo ra Bồi Nguyên hoàn, mà chỉ cố gắng từ trong những cặn thuốc kia phân biệt ra tiến độ chế tạo thuốc trị thương của Nhạc Vũ.
Song Nhiễm Lực lại nghĩ xa hơn một chút, hai tháng trước những người hạ thủ với Nhạc Vũ, hiển nhiên mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha việc rình rập Nhạc Vũ.
Đây cũng là muốn nói, nguy hiểm vẫn đang kề cận bên người bọn họ, thời thời khắc khắc sẽ đến. Hơn nữa bọn hắn còn cố gắng phong sát hoàn toàn những cơ hội mà Nhạc Vũ có thể thừa kế sản nghiệp…
- Tiểu thiếu gia, ta xem ngày sau nên cảnh giác một chút mới tốt!
- Yên tâm, chuyện này ta tự nhiên hiểu rõ!
Ánh mắt liếc nhìn thần sắc lo lắng của thiếu niên bên cạnh, Nhạc Vũ cười nhạt. Thật ra chuyện này cũng không tới mức nghiêm trọng như Nhạc Vũ đã nghĩ, nếu như những người đó lần đầu tiên hạ độc thủ thành công thì cũng thôi, một ít lão hữu của "phụ thân" hắn cho dù bất mãn nhưng sẽ không nói gì. Nhưng nếu còn xuất hiện lần thứ hai, hơn phân nửa sẽ kích khởi công phẫn.
Ở Nhạc gia thành, những người có được sản nghiệp cũng sẽ không nguyện ý sau khi mình chết, hậu thế của họ sẽ bị đối đãi như thế. Cho nên dù cho người kia có quyền thế bao thiên trong tông tộc, cũng sẽ không dám tùy ý làm bậy.
Nhưng ở trong lòng Nhạc Vũ vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực giống như trước. Tư vị bị giám thị từng thời khắc thật không dễ chịu chút nào.
Ngoài ra hắn còn lo lắng, kế hoạch mình muốn dùng dược vật đề cao thực lực sẽ bị ảnh hưởng. Lấy lý do chế luyện thuốc trị thương để lừa dối, cuối cùng vẫn chỉ có thể giấu diếm được nhất thời. Còn có phương diện mua dược vật, bỏ qua khốn cảnh về tiền tài eo hẹp, ngày sau không thể chỉ dựa vào loại dược vật như Bồi Nguyên hoàn để đề cao thực lực.
Cho nên vô luận từ phương diện nào mà nói, hắn đều phải nghĩ biện pháp, vì chuyện ngày sau cần phòng ngừa chu đáo một phen. Nhưng vấn đề là, mãi cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra thủ đoạn để phá bố cục này.
Thật ra lúc ban đầu Nhạc Vũ từng tính toán qua, có nên mở tiệm thuốc hay không.
Từ trước tới giờ Nhạc thị chưa từng cấm đoán tộc nhân buôn bán bên trong thành. Dĩ nhiên phải có một điều kiện tiên quyết, chính là những ngành buôn bán do tông tộc lũng đoạn không thể bị ảnh hưởng.
Trên thực tế bên trong Nhạc gia thành, tổng cộng có mười mấy tiệm thuốc tồn tại, tông tộc để ý chỉ là việc thu mua cùng bán ra những loại dược vật quý trọng mà thôi. Trên thực tế vì khách quan cho lợi nhuận bán ra, những việc buôn bán linh tinh chỉ có thể xem như là chuyện nhỏ.
Mà ý đồ của Nhạc Vũ không phải vì kiếm tiền, chẳng qua dự định dùng lý do này để che giấu việc mình thu mua dược liệu. Dĩ nhiên lấy năng lực của hắn, thay đổi một chút dược hiệu của Bổ Khí hoàn hay thuốc trị thương nào đó, không phải là việc gì khó khăn.
Nhưng mãi cho đến nay Nhạc Vũ vẫn luôn chần chờ do dự. Nguyên do là vì một tộc quy khác trong tông tộc, nếu trong tộc có con cháu có thể nhờ vào tiền lãi từ điền sản của mình mà thuê mướn bốn gã võ sư trở lên, như vậy vẫn sẽ có tư cách thừa kế điền sản do bậc cha chú lưu lại.
Đây là phương thức mà tông tộc sử dụng để khích lệ những con cháu không có thiên phú tập võ kiếm sống, xem như chính sách để giảm bớt gánh nặng cho tông tộc, vừa vặn có thể cho hắn sử dụng. Vốn với tính cách của Nhạc Trương thị, nếu như nhìn không thấy tiền lãi tuyệt đối sẽ không đồng ý lời cầu xin của hắn, nhưng nếu thật sự có thể phát sinh ra được lợi nhuận, cũng giống như bức bách những người có mưu đồ trong tông tộc hạ thủ càng nhanh hơn mà thôi.
Trừ phi ngay bây giờ hắn đã có đầy đủ năng lực để tự vệ, hoặc là gặp phải tình huống vạn bất đắc dĩ, nếu không chủ ý mở tiệm thuốc không thể thực hiện.
Bất quá ý nghĩ này tuy bị Nhạc Vũ tạm thời đặt sang bên, nhưng hắn sẽ không bao giờ buông tha. Mua những dược liệu kia là vì che giấu, cũng vì nghiên cứu, làm sao bắt tay chế luyện cải tạo thuốc trị thương cùng với một ít thuốc pha chế sẵn có thể đại lượng giao dịch, sau đó mang về tiến hành nghiên cứu cải tạo.
Những phương thuốc này bên trong Tàng Thư quán của Nhạc gia đều có ghi chép lại, nhưng phân lượng cụ thể cùng trình tự và phương pháp chế tạo, bên trong còn gia tăng thêm bí phương đặc biệt gì đó, những điều này không thể công khai bày ra cho người khác biết, xem như đoạn tuyệt khả năng có người khác nhúng tay vào việc buôn bán của tiệm thuốc gia tộc.
Dĩ nhiên chuyện này không làm khó được Nhạc Vũ, chỉ cần mua những loại thuốc này về tiến hành phân tích, sau đó thu thập đầy đủ dược liệu là có thể. Hắn cũng không dám đem dược hiệu tăng cao quá nhiều, một loại dược vật chỉ cần tăng lên tác dụng chừng 10% mà thôi. So sánh với việc đơn thuần tăng lên dược hiệu ngược lại càng thêm khó khăn khống chế.
Ngoài ra phương diện dược liệu cũng cần phải suy tính, chẳng những phải lựa chọn loại dược liệu tương đối thường gặp, hơn nữa giá tiền không thể quá đắt hoặc là quá mức tiện nghi.
Mà Nhạc Vũ cũng kinh ngạc phát hiện, nếu đem toàn bộ những suy nghĩ này gom lại cùng một chỗ mà suy tính, lượng công việc cải tạo dược vật thế này không có thời gian nửa năm tới một năm, căn bản không thể nào hoàn thành. So sánh với việc luyện chế Bồi Nguyên hoàn còn phiền toái hơn một chút.
Kết quả này làm Nhạc Vũ liên tục cười khổ. Thật ra nếu hiện tại cần hắn toàn lực ứng phó, ước chừng hai tháng sau có thể cơ bản hoàn thành. Nhưng phần lớn tinh lực của hắn đến tột cùng còn phải đặt vào việc đề cao thực lực. Đây là căn bản cho hắn đặt chân ở thế giới này, nếu căn bản không cứng rắn, chuyện khác bất quá chỉ là hư ảo.
Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ vươn tay cùng Nhiễm Lực thu dọn những nồi đất bị lật úp. Lại phải tốn thêm nửa ngày chữa trị lại rào chắn bị tổn hại.
Có câu nói "tái ông mất ngựa biết đâu là phúc", lần này Nhạc Vũ cũng đã có đầy đủ lý do đem hàng rào vốn có khe hở cho một bàn tay đưa vào thăng cấp thành một vách tường gỗ kín mít cao chừng nửa thân người.
Mặc dù điều này căn bản không ngăn được những ánh mắt cố ý nhìn trộm, song có vách tường gỗ này tồn tại, cũng giúp cho hắn giảm thấp khả năng bị bại lộ trong phạm vi lớn khi luyện đao luyện kiếm.
Trong mười mấy ngày kế tiếp, Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực làm tỏ vẻ không biết nguyên nhân phía sau, hết thảy vẫn làm việc y như trước đó. Nhiễm Lực được Bồi Nguyên hoàn hỗ trợ, toàn lực đánh sâu vào cấp tám Hóa Trần Đại Chân Lực. Mà Nhạc Vũ vừa tu tập Đại Hỗn Nguyên Công vừa bắt đầu tiến hành cải tạo kiếm thuật trụ cột và đao pháp mình tập luyện hàng ngày.
Sau đó mấy lần liên tục hai người đều phát hiện đồ vật bên trong tường gỗ từng bị người đụng qua. Ba lần thừa dịp trời mưa, hai lần làm lại trò cũ, trong quá trình lại cực kỳ cẩn thận. Cho tới hai tháng sau, tựa hồ đối với thiên phú chế thuốc của Nhạc Vũ đã có được phán đoán xác định, lúc này mới từ từ giảm bớt. Điều này làm thần kinh luôn căng thẳng của hai người rốt cục được thả lỏng xuống.
Mà ở tuần cuối cùng của tháng thứ ba, rốt cục Nhiễm Lực lại có đột phá.