Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Khi cửa phòng mở ra, gương mặt người đàn ông nho nhã đứng ngoài cửa nháy mắt biến sắc. Đi nhanh vào cửa, lại tức giận khi nhìn thấy trên tay cô gái đang chảy ra rơi xuống, thấm không ít trên thảm long trắng tinh.
“Tại sao lại bị như vậy?”
Ánh mắt hắn thương tiếc, giống như vì tại hắn mà cô bị thương, nhìn thấy bộ dạng không biểu tình của cô, không khỏi sinh tức giận, giọng điệu càng trầm: “Tân Hoành!”
Tân Hoành lúc này mới nhíu mày cười có lỗi: “Vừa trong phòng tắm, không cẩn thận đụng phải cái cốc, lại bị trượt ngã, cánh tay chà vào mảnh thủy tinh.”
Hắn nhíu chặt mày, giống như muốn dạy dỗ, ngoài cửa lại có giọng nói truyền đến.
“Trầm Ngôn, anh đang ở cùng chị em trên đó sao? Những người dưới này muốn xử trí như thế nào?”
Tân Hoành nghe xong, ánh mắt luôn lạnh nhạt cũng xẹt qua tia cười lạnh, người cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt, thấy Tân Hoành toàn máu, vội vàng che mũi lại.
Trầm Ngôn lúc này mới nhớ đến, vội vàng nói với Tân Hoành: “Vừa rồi có người xâm nhập, hình như muốn lên lầu, bị lưới điện vậy lại, ném xuống dưới, chỗ này có ai xông vào không?”
Tân Hoành cười nhẹ: “Đâu có a?”
“Đúng vậy, Trầm Ngôn anh đúng là nghĩ nhiều, phòng của chị, rất nhiều cơ quan, ai mà xông vào được chứ?”
Tân Hoành nhẹ nhàng nhìn về phía Tân Giác.
“Em gái, có thể phiền em và Trầm Ngôn lấy giúp chị hòm thuốc không?”
Cô nói xong, nhẹ nhàng giơ cánh tay bị thương lắc lắc trước mặt họ, hài lòng nhìn thấy thái độ chán ghét của Tân Giác. Trầm Ngôn vẫn đăm chiêu nhìn Tân Hoành. Lấy hòm thuốc thì vẫn còn hai người. Tân Hoành lại không chút nào che dấu biểu tình cô không muốn cùng hắn một chỗ. Tay Tân Giác kéo hắn: “Đi thôi, đi lấy hòm thuốc cho chị.”
Lúc hòm thuốc được cầm đến, Tân Hoành nghĩ, hẳn là Trầm Ngôn vẫn sợ cô không để ý tới sinh mệnh, còn Tân Giác, chỉ mong sao cô bị chảy máu nhiều cho đến chết!
“Mọi người nghỉ sớm một chút đi!”
Tân Hoành nhận lấy, liền muốn đóng cửa phòng. Trầm Ngôn lại lấy tay ngăn lại, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Anh giúp em.”
Tân Hoành lẳng lặng nhìn vẻ mặt tức giận của Tân Giác, ngẫm nghĩ, nháy mắt cười nói: “Cám ơn!”
Trầm Ngôn không ngờ cô lại cười, có chút thụ sủng nhược kinh*, đang muốn kéo cô vào trong phòng, bên tai lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi.
*: được sủng ái mà sinh sợ hãi.
“A!”
Là Tân Giác, cô ta giống như nhìn thấy cái gì, nên bị hoảng sợ, nhất thời xông vào lòng Trầm Ngôn, thậm chí còn không cẩn thận đụng vào Tân Hoành. Tân Hoành lui về phía sau một bước, đáy mắt hiện lên ý cười. Cười nhạo, tự giễu.
“Trầm Ngôn, có người!” Tân Giác dường như bj dọa sợ, tiến thẳng vào lòng Trầm Ngôn, ngón tay chỉ về phía phòng bên ngoài, giọng nói có chút hoảng sợ: “Em vừa mới nhìn thấy có người vào phòng em!”
Trầm Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng không có đẩy cô tar a, còn chưa kịp nói chuyện, Tân Hoành đã phản ứng trức hắn.
“Phải không? Thật đáng sợ…! Trầm Ngôn, vậy anh mau cùng Tân Giác vào xem đi!”
Lúc này trên mặt Tân Hoành lại có biểu tình như bị hoảng sợ, nhưng trong mắt lại có ý cười. Tân Hoành cười, không rõ ý, như trêu chọc Trầm Ngôn, Trầm Ngôn nhất thời sắc mặt trầm xuống, hung hăng nhìn cô chăm chú, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”
Hai người rời đi, lúc này Tân Hoành mới thở ra một hơi rồi lại cười tự giễu.
“Cám ơn!”
Phía sau, giọng nói của người đàn ông vang lên, không ôn nhu như Trầm Ngôn, nhưng cũng rất dễ nghe. Tân Hoành quay đầu, đối diện với anh nở nụ cười:
“Không cần cám ơn!”
“Tại sao lại bị như vậy?”
Ánh mắt hắn thương tiếc, giống như vì tại hắn mà cô bị thương, nhìn thấy bộ dạng không biểu tình của cô, không khỏi sinh tức giận, giọng điệu càng trầm: “Tân Hoành!”
Tân Hoành lúc này mới nhíu mày cười có lỗi: “Vừa trong phòng tắm, không cẩn thận đụng phải cái cốc, lại bị trượt ngã, cánh tay chà vào mảnh thủy tinh.”
Hắn nhíu chặt mày, giống như muốn dạy dỗ, ngoài cửa lại có giọng nói truyền đến.
“Trầm Ngôn, anh đang ở cùng chị em trên đó sao? Những người dưới này muốn xử trí như thế nào?”
Tân Hoành nghe xong, ánh mắt luôn lạnh nhạt cũng xẹt qua tia cười lạnh, người cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt, thấy Tân Hoành toàn máu, vội vàng che mũi lại.
Trầm Ngôn lúc này mới nhớ đến, vội vàng nói với Tân Hoành: “Vừa rồi có người xâm nhập, hình như muốn lên lầu, bị lưới điện vậy lại, ném xuống dưới, chỗ này có ai xông vào không?”
Tân Hoành cười nhẹ: “Đâu có a?”
“Đúng vậy, Trầm Ngôn anh đúng là nghĩ nhiều, phòng của chị, rất nhiều cơ quan, ai mà xông vào được chứ?”
Tân Hoành nhẹ nhàng nhìn về phía Tân Giác.
“Em gái, có thể phiền em và Trầm Ngôn lấy giúp chị hòm thuốc không?”
Cô nói xong, nhẹ nhàng giơ cánh tay bị thương lắc lắc trước mặt họ, hài lòng nhìn thấy thái độ chán ghét của Tân Giác. Trầm Ngôn vẫn đăm chiêu nhìn Tân Hoành. Lấy hòm thuốc thì vẫn còn hai người. Tân Hoành lại không chút nào che dấu biểu tình cô không muốn cùng hắn một chỗ. Tay Tân Giác kéo hắn: “Đi thôi, đi lấy hòm thuốc cho chị.”
Lúc hòm thuốc được cầm đến, Tân Hoành nghĩ, hẳn là Trầm Ngôn vẫn sợ cô không để ý tới sinh mệnh, còn Tân Giác, chỉ mong sao cô bị chảy máu nhiều cho đến chết!
“Mọi người nghỉ sớm một chút đi!”
Tân Hoành nhận lấy, liền muốn đóng cửa phòng. Trầm Ngôn lại lấy tay ngăn lại, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Anh giúp em.”
Tân Hoành lẳng lặng nhìn vẻ mặt tức giận của Tân Giác, ngẫm nghĩ, nháy mắt cười nói: “Cám ơn!”
Trầm Ngôn không ngờ cô lại cười, có chút thụ sủng nhược kinh*, đang muốn kéo cô vào trong phòng, bên tai lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi.
*: được sủng ái mà sinh sợ hãi.
“A!”
Là Tân Giác, cô ta giống như nhìn thấy cái gì, nên bị hoảng sợ, nhất thời xông vào lòng Trầm Ngôn, thậm chí còn không cẩn thận đụng vào Tân Hoành. Tân Hoành lui về phía sau một bước, đáy mắt hiện lên ý cười. Cười nhạo, tự giễu.
“Trầm Ngôn, có người!” Tân Giác dường như bj dọa sợ, tiến thẳng vào lòng Trầm Ngôn, ngón tay chỉ về phía phòng bên ngoài, giọng nói có chút hoảng sợ: “Em vừa mới nhìn thấy có người vào phòng em!”
Trầm Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng không có đẩy cô tar a, còn chưa kịp nói chuyện, Tân Hoành đã phản ứng trức hắn.
“Phải không? Thật đáng sợ…! Trầm Ngôn, vậy anh mau cùng Tân Giác vào xem đi!”
Lúc này trên mặt Tân Hoành lại có biểu tình như bị hoảng sợ, nhưng trong mắt lại có ý cười. Tân Hoành cười, không rõ ý, như trêu chọc Trầm Ngôn, Trầm Ngôn nhất thời sắc mặt trầm xuống, hung hăng nhìn cô chăm chú, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Được!”
Hai người rời đi, lúc này Tân Hoành mới thở ra một hơi rồi lại cười tự giễu.
“Cám ơn!”
Phía sau, giọng nói của người đàn ông vang lên, không ôn nhu như Trầm Ngôn, nhưng cũng rất dễ nghe. Tân Hoành quay đầu, đối diện với anh nở nụ cười:
“Không cần cám ơn!”