Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406
Edit: TranGemy
“Anh lừa em!”
Tân Hành giơ tay lên chỉ vào anh, phản ứng vô thức là không tin.
Đôi mắt Dịch Tân ánh lên vẻ tự giễu và… xấu hổ, hai mắt rũ xuống, hàng mi dài rợp vẽ lên một hàng bóng râm che trên mắt.
Ở bên Tân Hành lâu sẽ hiểu, càng nói nhiều cô càng không tin… Dịch Tân hiểu điều này nên anh chỉ xin lỗi: “Tân Hành, thật xin lỗi.”
Giọng nói bất lực và khó chịu. Ba chữ đã chứng minh sự thực.
Trái tim Tân Hành căng chặt, đôi mắt đong đầy chua xót, hoảng hốt đứng lên đi đến cạnh anh.
Anh đã bao giờ có dáng vẻ thất bại, bất lực và khó chịu như thế?
Hai mắt Tân Hành nóng lên, ngồi lên đùi anh rồi dựa sát vào vòm ngực vững chãi: “Dịch Tân…” Cô lên tiếng mà không biết phải nói gì tiếp.
Bởi trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Suy nghĩ một chút, cô dùng cách nói uyển chuyển nhất: “Sao lại thế chứ? Chúng ta từng có mà, còn rất dễ dàng nữa…”
Anh vuốt tóc cô: “Đã từng có thể… Nhưng mà lần trước, đụng độ với Mạc Thích Thanh… Tân Hành, đừng hỏi nữa.”
Editor: Đoạn này thương cảm cho Mạc Thích Thanh ghê, bị thằng con vu cho tội giết người, xong còn vu tội làm nó mất giống luôn =)). Đúng là gia môn bất hạnh.
Khi anh nói ‘đừng hỏi nữa’, giọng còn nghẹn ngào và khẽ run lên.
Trái tim Tân Hành như bị bóp chặt lại, cuống quýt ôm chặt lấy hông anh, thấp giọng nói: “Được, được, em không hỏi nữa.”
Anh đặt cằm lên đầu cô khiến cô không nhìn thấy ánh sáng tà ác trong mắt anh, ngoài ra còn có vẻ đắc ý.
Anh vừa cười gian, vừa vô tội và buồn bã xin lỗi cô: “Tân Hành, anh xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi…” Tân Hành bất ngờ nhổm dậy khỏi ngực anh, chỉ trong một giây cảm xúc trong mắt anh đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại bi thường và sầu muộn nồng đậm.
Tân Hành dịu dàng nhìn sâu vào mắt anh: “Không có gì có lỗi cả, thật ra em cũng không thích trẻ con lắm.”
“Không phải em vẫn nói là em thích sao? Anh biết, em đang an ủi anh… Anh không thể cho em thứ em muốn, là tại anh liên lụy đến em.”
“Không phải, em không thích! Em lừa anh đấy. Em không thích trẻ con, em nói thích chỉ vì muốn sinh con cho anh, để anh vui thôi.”
Trong mắt Dịch Tân ánh lên vẻ buồn thương: “Thật ra thì… Anh cũng thích trẻ con, đáng tiếc…”
Da đầu Tân Hành lại căng lên: “Không cần! Đừng thích trẻ con!”
Dịch Tân chậm rãi nhìn lại cô.
Tân Hành vội nói: “Trẻ con dễ bị thương, bị thương còn phải chữa trị, rất phiền phức, còn không sạch sẽ nữa…”
Thời thế thay đổi, bây giờ cô bắt đầu nhắc lại nguyên văn lời anh từng nói.
Ánh mắt anh vẫn mờ mịt như cũ.
Trái tim Tân Hành đã mềm như nước. Cô nghĩ thầm, chuyện này nhất định là ảnh hưởng rất lớn đến lòng tự ái của anh. Anh vốn là một người đàn ông kiêu ngạo có thể hô mưa gọi gió, muốn cái gì thì có cái đó, bây giờ… lại có lúc không thể có được một điều bình dị như vậy.
Bây giờ cô chỉ muốn an ủi anh, bù đắp cho anh.
Mặt cô nóng lên, cô chủ động ngậm lấy môi anh, ánh mắt nửa thật nửa giả hờn dỗi: “Đừng thích trẻ con… Sự yêu thích của anh chỉ có thể dành cho em, không được chia cho ai…”
“Thật ư?” Sắc mặt anh bắt đầu dao động.
Tân Hành ôm lấy đầu anh, nở một nụ cười mềm mại và đáng yêu với anh: “Thật, thật ra thì em thích hưởng thụ quá trình hơn…”
Ánh mắt anh thoáng qua một mảnh tối, lại có một chút tà khí, anh kề môi bên tai cô, thấp giọng nói: “Không tin lắm, hưởng thụ cho anh xem nào?”
Mặt cô đỏ lên, ánh mắt thẹn thùng nhìn anh.
Anh cong môi cười, ôm cô lên tầng.
…
Từ đó về sau, ở trước mặt Dịch Tân, Tân Hành không hề đề cập đến chuyện sinh con nữa.
Dịch Tân thì lại được voi đòi tiên, bắt nạt cô đến nghiện, thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt đau thương và bất lực đầy hàm ý: Anh thật khổ sở, em mau đến an ủi anh đi…
Tuy sự tham lam và được voi đòi tiên kiểu này rất dễ bị lộ sơ hở, đến cuối cùng còn có thể mất hết cả vốn, nhưng Dịch Tân lại không phải người bình thường. Mức độ và tần suất làm việc của anh đều rất đúng chuẩn. Anh không chỉ ăn sạch Tân Hành mà còn có thể khiến cô chết tâm.
Bởi Tân Hành đã bị tẩy não thành công. Trước đây ra khỏi cửa, chỉ cần thấy trẻ con là ánh mắt cô sẽ tự động nhìn theo, gương mặt thể hiện tình mẹ bao la. Mà bây giờ cho dù có Dịch Tân bên cạnh hay không, cô cũng tự động không nhìn, thậm chí vẻ mặt còn hờ hững và tránh đi.
Thậm chí uốn nắn quá tay còn có vẻ khiến cô hơi máu lạnh… Ví dụ có một lần, Dịch Tân và Tân Hành tay trong tay ra ngoài, trên đường có một đứa nhỏ chạy về phía cô, cả người mềm mềm thơm thơm, đáng yêu đến mức ai cũng muốn sờ một cái, Tân Hành nhìn thấy cũng cảm thấy trái tim như tan chảy.
Nhưng đứa bé đó chạy một hồi đến ngay trước mặt Tân Hành lại bất ngờ ngã bịch xuống đất.
Bình thường, trẻ con ngã sẽ không khóc ngay.
Đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ, đầu tiên không khóc mà ngẩng đầu lên nhìn Tân Hành.
Khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt, một đôi mắt to trong như hai quả nho mọng nước, thấy thế tình mẹ trong lòng Tân Hành lại trỗi dậy. Cô cong lưng định ôm đứa bé lên, nhưng chợt liếc về phía người đàn ông…
Sau đó cánh tay đã vươn ra một nửa lại thu về, đứng thẳng người lên, còn ghét bỏ nhìn đứa nhỏ đáng thương kia một cái.
Trẻ con đều rất biết nhìn ánh mắt người lớn, nhất là đứa bé này, có lẽ thấy Tân Hành xinh đẹp nên muốn lấy lòng, kết quả… ai ngờ Tân Hành còn ghét bỏ nó!
Nó nhất thời ‘oa’ một tiếng, cứ thế òa khóc.
Khóe môi Tân Hành mếu một cái, cứng đờ,… Tiểu hồ ly này! Rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Quay đầu nhìn Dịch Tân lại thấy người đàn ông này đang nhìn cô đầy sâu xa, khóe môi hơi mỉm cười, nhưng nụ cười này có vẻ buồn buồn.
Tân Hành hơi giật mình, thầm nghĩ: Nguy rồi, lại làm tổn thương anh rồi!
Nghĩ thế nên cô lập tức túm lấy cánh tay Dịch Tân, ghét bỏ nhìn đứa bé khóc không dừng lại được dưới chân, lớn tiếng nói với Dịch Tân: “Chúng ta đi thôi, tiểu quỷ này thật đáng ghét!”
Mắt Dịch Tân đầy vui vẻ, gần như không khống chế được suýt lộ ra sơ hở.
Ai ngờ tiếng Tân Hành có vẻ hơi lớn, khiến cha mẹ đứa bé kia vừa chạy tới đang đứng cạnh cũng nghe rõ ràng câu ‘tiểu quỷ này thật đáng ghét!’…
Vì vậy tình huống này ở trong mắt cha mẹ đứa bé đã trở thành…
A, con nhà tôi đáng yêu thế này ngã ngay dưới chân cô, cô thuận tay đỡ một cái đã sao? Cô không đỡ thì thôi còn ghét bỏ, còn mắng nó là tiểu quỷ!
Khó trách con tôi khóc đau lòng đến thế!
Hai cha mẹ kia trợn mắt hung dữ nhìn Tân Hành, rồi xông tới ôm bé con vào trong lòng, dỗ dành bảo bối nhỏ…
Mặt Tân Hành cứng đờ.
Cô vội quay người, vùi mặt vào lòng Dịch Tân…
Nhưng người mẹ kia vẫn tức không chịu được, cao giọng mắng: “Ai thế này không biết! Bên ngoài nhìn cũng ra dạng người đấy mà lại không thở ra được tiếng người!”
Cả người Tân Hành cứng đờ, không dám lên tiếng, vội vàng kéo Dịch Tân chạy trốn.
Sau lưng, tiếng của hai vợ chồng kia và tiếng khóc của đứa trẻ vẫn còn vọng đến.
Người vợ có vẻ vẫn không chấp nhận được việc con mình bị bắt nạt, vẫn còn mắng mấy câu kiểu “Vô nhân tính!”
Người chồng lại điềm tĩnh, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu.
Tân Hành lôi kéo Dịch Tân đi thật xa mới dám dừng lại. Vừa quẫn bách lại không biết làm sao, hai chân mày cứ thế nhăn tít lại.
Dịch Tân bất ngờ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, anh cúi đầu nặng nề đặt môi lên trán cô, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi… Tân Hành, thật xin lỗi.”
Lần này là thật. Sự đau đớn và bất lực ấy gần như chiếm trọn lấy anh.
Nếu không phải là anh thì sao cô lại phải như hôm nay. Cô thích trẻ con đến thế, sao anh có thể không biết chứ? Vốn dĩ cô cũng có thể có đứa trẻ đáng yêu như thế, nhưng anh lại hại cô không thể có con được nữa.
Bây giờ lại vì thương anh mà đến thích cũng không dám…
Tân Hành không biết suy nghĩ của Dịch Tân lúc này, chỉ cho rằng anh thấy đứa bé đó nên lại nhớ lại chuyện đau lòng kia. Lòng cô mềm ra, nhón chân hôn lên môi anh.
Cô đã nói hết những gì nên nói, cô nghĩ anh thông minh như vậy thì sẽ hiểu nói, có nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô chỉ…
Cô cẩn thận hỏi anh: “Nghe nói bây giờ internet rất lợi hại, anh nói xem vừa rồi em máu lạnh thế có khi nào bị người ta thấy không? Sau đó bị quay lại tung lên mạng, sau đó bị nhân dân cả nước phỉ nhổ thì sao?”
Khóe môi Dịch Tân bất đắc dĩ cong lên, không kiềm chế được mỉm cười đầy nuông chiều nhìn cô. Khó trách vừa rồi cô lại cắm đầu vào ngực anh không dám ngẩng lên.
“Không đâu.”
“Thật à?”
“Thật.”
“Sao anh biết?”
“…”
“Bị tung lên thật thì làm sao giờ?”
“…”
“Ấy anh đi nhanh thế làm gì? Chờ em với.”
“Anh không muốn bị tung lên cùng em đâu.”
“…”
“Anh lừa em!”
Tân Hành giơ tay lên chỉ vào anh, phản ứng vô thức là không tin.
Đôi mắt Dịch Tân ánh lên vẻ tự giễu và… xấu hổ, hai mắt rũ xuống, hàng mi dài rợp vẽ lên một hàng bóng râm che trên mắt.
Ở bên Tân Hành lâu sẽ hiểu, càng nói nhiều cô càng không tin… Dịch Tân hiểu điều này nên anh chỉ xin lỗi: “Tân Hành, thật xin lỗi.”
Giọng nói bất lực và khó chịu. Ba chữ đã chứng minh sự thực.
Trái tim Tân Hành căng chặt, đôi mắt đong đầy chua xót, hoảng hốt đứng lên đi đến cạnh anh.
Anh đã bao giờ có dáng vẻ thất bại, bất lực và khó chịu như thế?
Hai mắt Tân Hành nóng lên, ngồi lên đùi anh rồi dựa sát vào vòm ngực vững chãi: “Dịch Tân…” Cô lên tiếng mà không biết phải nói gì tiếp.
Bởi trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Suy nghĩ một chút, cô dùng cách nói uyển chuyển nhất: “Sao lại thế chứ? Chúng ta từng có mà, còn rất dễ dàng nữa…”
Anh vuốt tóc cô: “Đã từng có thể… Nhưng mà lần trước, đụng độ với Mạc Thích Thanh… Tân Hành, đừng hỏi nữa.”
Editor: Đoạn này thương cảm cho Mạc Thích Thanh ghê, bị thằng con vu cho tội giết người, xong còn vu tội làm nó mất giống luôn =)). Đúng là gia môn bất hạnh.
Khi anh nói ‘đừng hỏi nữa’, giọng còn nghẹn ngào và khẽ run lên.
Trái tim Tân Hành như bị bóp chặt lại, cuống quýt ôm chặt lấy hông anh, thấp giọng nói: “Được, được, em không hỏi nữa.”
Anh đặt cằm lên đầu cô khiến cô không nhìn thấy ánh sáng tà ác trong mắt anh, ngoài ra còn có vẻ đắc ý.
Anh vừa cười gian, vừa vô tội và buồn bã xin lỗi cô: “Tân Hành, anh xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi…” Tân Hành bất ngờ nhổm dậy khỏi ngực anh, chỉ trong một giây cảm xúc trong mắt anh đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại bi thường và sầu muộn nồng đậm.
Tân Hành dịu dàng nhìn sâu vào mắt anh: “Không có gì có lỗi cả, thật ra em cũng không thích trẻ con lắm.”
“Không phải em vẫn nói là em thích sao? Anh biết, em đang an ủi anh… Anh không thể cho em thứ em muốn, là tại anh liên lụy đến em.”
“Không phải, em không thích! Em lừa anh đấy. Em không thích trẻ con, em nói thích chỉ vì muốn sinh con cho anh, để anh vui thôi.”
Trong mắt Dịch Tân ánh lên vẻ buồn thương: “Thật ra thì… Anh cũng thích trẻ con, đáng tiếc…”
Da đầu Tân Hành lại căng lên: “Không cần! Đừng thích trẻ con!”
Dịch Tân chậm rãi nhìn lại cô.
Tân Hành vội nói: “Trẻ con dễ bị thương, bị thương còn phải chữa trị, rất phiền phức, còn không sạch sẽ nữa…”
Thời thế thay đổi, bây giờ cô bắt đầu nhắc lại nguyên văn lời anh từng nói.
Ánh mắt anh vẫn mờ mịt như cũ.
Trái tim Tân Hành đã mềm như nước. Cô nghĩ thầm, chuyện này nhất định là ảnh hưởng rất lớn đến lòng tự ái của anh. Anh vốn là một người đàn ông kiêu ngạo có thể hô mưa gọi gió, muốn cái gì thì có cái đó, bây giờ… lại có lúc không thể có được một điều bình dị như vậy.
Bây giờ cô chỉ muốn an ủi anh, bù đắp cho anh.
Mặt cô nóng lên, cô chủ động ngậm lấy môi anh, ánh mắt nửa thật nửa giả hờn dỗi: “Đừng thích trẻ con… Sự yêu thích của anh chỉ có thể dành cho em, không được chia cho ai…”
“Thật ư?” Sắc mặt anh bắt đầu dao động.
Tân Hành ôm lấy đầu anh, nở một nụ cười mềm mại và đáng yêu với anh: “Thật, thật ra thì em thích hưởng thụ quá trình hơn…”
Ánh mắt anh thoáng qua một mảnh tối, lại có một chút tà khí, anh kề môi bên tai cô, thấp giọng nói: “Không tin lắm, hưởng thụ cho anh xem nào?”
Mặt cô đỏ lên, ánh mắt thẹn thùng nhìn anh.
Anh cong môi cười, ôm cô lên tầng.
…
Từ đó về sau, ở trước mặt Dịch Tân, Tân Hành không hề đề cập đến chuyện sinh con nữa.
Dịch Tân thì lại được voi đòi tiên, bắt nạt cô đến nghiện, thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt đau thương và bất lực đầy hàm ý: Anh thật khổ sở, em mau đến an ủi anh đi…
Tuy sự tham lam và được voi đòi tiên kiểu này rất dễ bị lộ sơ hở, đến cuối cùng còn có thể mất hết cả vốn, nhưng Dịch Tân lại không phải người bình thường. Mức độ và tần suất làm việc của anh đều rất đúng chuẩn. Anh không chỉ ăn sạch Tân Hành mà còn có thể khiến cô chết tâm.
Bởi Tân Hành đã bị tẩy não thành công. Trước đây ra khỏi cửa, chỉ cần thấy trẻ con là ánh mắt cô sẽ tự động nhìn theo, gương mặt thể hiện tình mẹ bao la. Mà bây giờ cho dù có Dịch Tân bên cạnh hay không, cô cũng tự động không nhìn, thậm chí vẻ mặt còn hờ hững và tránh đi.
Thậm chí uốn nắn quá tay còn có vẻ khiến cô hơi máu lạnh… Ví dụ có một lần, Dịch Tân và Tân Hành tay trong tay ra ngoài, trên đường có một đứa nhỏ chạy về phía cô, cả người mềm mềm thơm thơm, đáng yêu đến mức ai cũng muốn sờ một cái, Tân Hành nhìn thấy cũng cảm thấy trái tim như tan chảy.
Nhưng đứa bé đó chạy một hồi đến ngay trước mặt Tân Hành lại bất ngờ ngã bịch xuống đất.
Bình thường, trẻ con ngã sẽ không khóc ngay.
Đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ, đầu tiên không khóc mà ngẩng đầu lên nhìn Tân Hành.
Khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt, một đôi mắt to trong như hai quả nho mọng nước, thấy thế tình mẹ trong lòng Tân Hành lại trỗi dậy. Cô cong lưng định ôm đứa bé lên, nhưng chợt liếc về phía người đàn ông…
Sau đó cánh tay đã vươn ra một nửa lại thu về, đứng thẳng người lên, còn ghét bỏ nhìn đứa nhỏ đáng thương kia một cái.
Trẻ con đều rất biết nhìn ánh mắt người lớn, nhất là đứa bé này, có lẽ thấy Tân Hành xinh đẹp nên muốn lấy lòng, kết quả… ai ngờ Tân Hành còn ghét bỏ nó!
Nó nhất thời ‘oa’ một tiếng, cứ thế òa khóc.
Khóe môi Tân Hành mếu một cái, cứng đờ,… Tiểu hồ ly này! Rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Quay đầu nhìn Dịch Tân lại thấy người đàn ông này đang nhìn cô đầy sâu xa, khóe môi hơi mỉm cười, nhưng nụ cười này có vẻ buồn buồn.
Tân Hành hơi giật mình, thầm nghĩ: Nguy rồi, lại làm tổn thương anh rồi!
Nghĩ thế nên cô lập tức túm lấy cánh tay Dịch Tân, ghét bỏ nhìn đứa bé khóc không dừng lại được dưới chân, lớn tiếng nói với Dịch Tân: “Chúng ta đi thôi, tiểu quỷ này thật đáng ghét!”
Mắt Dịch Tân đầy vui vẻ, gần như không khống chế được suýt lộ ra sơ hở.
Ai ngờ tiếng Tân Hành có vẻ hơi lớn, khiến cha mẹ đứa bé kia vừa chạy tới đang đứng cạnh cũng nghe rõ ràng câu ‘tiểu quỷ này thật đáng ghét!’…
Vì vậy tình huống này ở trong mắt cha mẹ đứa bé đã trở thành…
A, con nhà tôi đáng yêu thế này ngã ngay dưới chân cô, cô thuận tay đỡ một cái đã sao? Cô không đỡ thì thôi còn ghét bỏ, còn mắng nó là tiểu quỷ!
Khó trách con tôi khóc đau lòng đến thế!
Hai cha mẹ kia trợn mắt hung dữ nhìn Tân Hành, rồi xông tới ôm bé con vào trong lòng, dỗ dành bảo bối nhỏ…
Mặt Tân Hành cứng đờ.
Cô vội quay người, vùi mặt vào lòng Dịch Tân…
Nhưng người mẹ kia vẫn tức không chịu được, cao giọng mắng: “Ai thế này không biết! Bên ngoài nhìn cũng ra dạng người đấy mà lại không thở ra được tiếng người!”
Cả người Tân Hành cứng đờ, không dám lên tiếng, vội vàng kéo Dịch Tân chạy trốn.
Sau lưng, tiếng của hai vợ chồng kia và tiếng khóc của đứa trẻ vẫn còn vọng đến.
Người vợ có vẻ vẫn không chấp nhận được việc con mình bị bắt nạt, vẫn còn mắng mấy câu kiểu “Vô nhân tính!”
Người chồng lại điềm tĩnh, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu.
Tân Hành lôi kéo Dịch Tân đi thật xa mới dám dừng lại. Vừa quẫn bách lại không biết làm sao, hai chân mày cứ thế nhăn tít lại.
Dịch Tân bất ngờ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, anh cúi đầu nặng nề đặt môi lên trán cô, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi… Tân Hành, thật xin lỗi.”
Lần này là thật. Sự đau đớn và bất lực ấy gần như chiếm trọn lấy anh.
Nếu không phải là anh thì sao cô lại phải như hôm nay. Cô thích trẻ con đến thế, sao anh có thể không biết chứ? Vốn dĩ cô cũng có thể có đứa trẻ đáng yêu như thế, nhưng anh lại hại cô không thể có con được nữa.
Bây giờ lại vì thương anh mà đến thích cũng không dám…
Tân Hành không biết suy nghĩ của Dịch Tân lúc này, chỉ cho rằng anh thấy đứa bé đó nên lại nhớ lại chuyện đau lòng kia. Lòng cô mềm ra, nhón chân hôn lên môi anh.
Cô đã nói hết những gì nên nói, cô nghĩ anh thông minh như vậy thì sẽ hiểu nói, có nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô chỉ…
Cô cẩn thận hỏi anh: “Nghe nói bây giờ internet rất lợi hại, anh nói xem vừa rồi em máu lạnh thế có khi nào bị người ta thấy không? Sau đó bị quay lại tung lên mạng, sau đó bị nhân dân cả nước phỉ nhổ thì sao?”
Khóe môi Dịch Tân bất đắc dĩ cong lên, không kiềm chế được mỉm cười đầy nuông chiều nhìn cô. Khó trách vừa rồi cô lại cắm đầu vào ngực anh không dám ngẩng lên.
“Không đâu.”
“Thật à?”
“Thật.”
“Sao anh biết?”
“…”
“Bị tung lên thật thì làm sao giờ?”
“…”
“Ấy anh đi nhanh thế làm gì? Chờ em với.”
“Anh không muốn bị tung lên cùng em đâu.”
“…”