Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404
Cô dọn được một nửa rồi lại dứt khoát vứt hết xuống. Có cái gì mà phải dọn! Cô chỉ lấy găng tay rồi đứng dậy đi.
“Thiếu phu nhân…” Đồng Tử đi theo sau cô.
Tân Hành đột nhiên quay lại nhìn về phía cô ấy. Từ lúc cô gái này xuất hiện vẫn luôn gọi cô như vậy! Lúc này tâm trạng cô không tốt, cho nên ánh mắt cũng không mấy kiên nhẫn. Đồng Tử gượng cười: “Em đưa chị đi.”
Tân Hành hơi nheo mắt.
“Tân thiếu dặn dò.”
Tân Hành nghi ngờ: “Thật à? Vậy bây giờ chị muốn về tìm anh ấy, em đưa chị đi chứ.”
Đồng Tử lắc đầu. Quả nhiên… Tân Hành cười nhạt.
“Tân thiếu nói rồi, trừ đi tìm anh ấy thì thế giới lớn như vậy, chị muốn đi đâu cũng được.”
“Lại còn trừ một nơi…” Tân Hành cười lạnh, nhưng chợt nhớ đến đến ngày hôm đó, lúc bọn họ tới đây, người nọ hình như có lơ đãng nói với cô một câu: Em muốn đi thì anh sẽ cho người đưa em đi… Hóa ra đó cũng không phải câu nói đùa!
Dịch Tân, rốt cuộc trong lời nói của anh có mấy câu là thật, mấy câu là giả, còn có câu nào có tái bút không? Anh luôn phải chờ một ngày, bất ngờ cho em một đạo sấm sét giữa trời quang, khiến cho em trở tay không kịp mới vui phải không?
Tân Hành cười nhạt, cứ thế quay người xông ra ngoài. Đồng Tử theo sát cô. Đến bờ biển, đã có thuyền máy chờ sẵn ở đó, Tân Hành đi thẳng đến đó, nhưng lại cản Đồng Tử lại: “Em không cần đi theo, chị không cần em đưa!”
Cô cứ muốn về tìm anh đấy! Cô không tin anh có thể làm gì được cô! Đồng Tử lui về sau một bước, rồi lại nhìn cô kiên định lắc đầu: “Vô dụng thôi, cho dù em không đi theo chị, chị cũng không về thành phố B được đâu. Tân thiếu sẽ không để chị trở về.”
“Em uy hiếp chị?”
“Không dám.”
“Anh ấy muốn em nói với chị như vậy à?”
“Không phải.”
“Vậy em không cần phải để ý, bây giờ chị rời khỏi đây, chẳng phải em có thể liên lạc với anh ấy sao? Vậy em cứ nói với anh ấy, có trở về hay không, có thể chết trên đường hay không cũng là chuyện của chị, không cần anh ấy quan tâm!” Tân Hành hừ lạnh rồi quay người định bước lên thuyền.
“Thiếu phu nhân!” Đồng Tử khẽ gọi, ngăn cản cô: “Tân thiếu thật sự hy vọng chị có thể ở lại đây chờ anh ấy.”
Bàn chân đã nhấc lên của cô không khỏi dừng lại, nhưng lại không hề quay đầu.
Đồng Tử thở dài: “Lần này Tân thiếu quay về là vì có chuyện quan trọng cần làm. Để chị ở lại đây thì anh ấy mới yên tâm. Đi đâu cũng được, nhưng không thể trở về thành phố B. Nếu không anh ấy sẽ sốt ruột, vì chuyện của chị mà phân tâm, sợ rằng chuyện nên làm sẽ không làm được. Tuy nói rằng chị có thể tùy ý rời đi, nhưng đó chẳng qua là cách anh ấy đền bù cho chuyện để chị lại đây, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với chị, cho nên không muốn hạn chế chị. Nhưng em có thể nhìn ra được, anh ấy rất mong chị có thể ở lại đây, chờ anh ấy trở lại.”
Cô cảm thấy mắt chua xót, lại bắt đầu nóng lên, Tân Hành lẩm bẩm hỏi lại: “Anh ấy sẽ trở lại ư?”
Anh có biết một câu “không biết có trở lại hay không” của anh gần như khiến cô sụp đổ không? Không biết khi nào mới về, cô không sợ, cô có thể chờ. Thời gian thì cô có, cho dù nóng lòng nhưng vẫn có thể chịu được. Nhưng mà… tại sao lại là không biết có trở lại hay không?
Nói như vậy để làm gì? Sao anh không nói thẳng với cô, để cho cô chờ anh? Ít nhất như thế thì cô còn có thể kiên định mà tin tưởng rằng anh sẽ quay lại, cô có thể chờ đợi.
“Sẽ.” Đồng Tử vội la lên: “Anh ấy nhất định sẽ trở lại!”
Cuối cùng, cô cũng thu chân lại, Tân Hành không nói một từ mà chỉ quay người.
Được, em chờ anh.
Em đã từng đồng ý với anh, lần sau, nếu như anh rời đi thì em nhất định sẽ ở tại chỗ chờ anh, như thế thì chỉ cần anh quay đầu là nhất định có thể tìm được em.
***
Một tháng sau, thành phố B, dưới tòa cao ốc chọc trời.
Từ sớm, phóng viên đã bao vây đến mức nước chảy không lọt. Đám người chen chúc, nào là máy quay phim, micro, còn cả tiếng người huyên náo khiến nơi sang trọng cao cấp này như thể sắp bị vỡ trận.
Bỗng nhiên trong đám người có một tiếng hô: “Tổng giám đốc Mạc đến rồi!”
Mọi nhất lập tức như tìm được mục tiêu, lập tức xông tới, cổng lớn lập tức bị vây chật kín.
“Tổng giám đốc Mạc, ông có thể nói rõ về động cơ cố ý giết người lần này không?”
“Nghe nói bây giờ tổng giám đốc Dịch còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ ông có cảm thấy hối hận không?”
“Nghe nói trước đó không lâu, ông cũng vừa tự tay đả thương con trai ruột Mạc Tương Đằng, bây giờ Mạc thiếu gia đã thành người thực vật, ông lại giết hại tổng giám đốc Dịch, trong chuyện này có gì liên quan không?”
“Có nguồn tin đáng tin cậy tiết lộ, tổng giám đốc Dịch cũng là con trai ruột của ông, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông lại liên tục sát hại hai người con trai của mình, ông có thể nói gì đó về chuyện này không?”
“…”
Nhất thời, tất cả các loại âm thanh đều truy đuổi ông ta. Khuôn mặt Mạc Thích Thanh đen ngòm, đôi mắt ông ta trắng dã, đáy mắt vẫn tràn đầy sát khí như cũ. Sau lưng ông ta, hai viên cảnh sát đã còng tay ông ta lại khiến ông ta nhìn như một con thú mới bị bắt nhốt, dữ tợn và điên cuồng: “Tôi thấy thế nào? Tôi hận nó không chết quách đi cho rồi!”
“Hổ dữ không ăn thịt con? Là nó giết cha, nó giết cha, sao các người không đi mà hỏi nó đi?”
Cho dù bị trói thì ánh mắt ông ta vẫn tàn bạo như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm vào một phóng viên khiến anh ta hoảng sợ đến lảo đảo bước chân, không may đạp phải phóng viên ảnh phía sau đang giơ cao chiếc máy chụp hình. Ngay lập tức cả hai người gần như cùng ngã xuống.
“Đánh người! Đánh người rồi!” Trong đám đông lập tức có người hô to.
“Nhường một chút, nhường một chút…” Thấy tình hình sắp không khống chế được, hai viên cảnh sát mỗi người một bên gạt đám người ra để đưa Mạc Thích Thanh về phía xe cảnh sát. Máy chụp hình theo sát đến tận khi xe cảnh sát đi xa.
Màn ảnh bỗng nhiên tối đen. Dịch Phong Nghiêu nhẹ nhàng rót thêm rượu vào ly rồi ném điều khiển sang một bên: “Lần này Dịch Tân chơi đẹp ghê! Nhà họ Mạc gặp rắc rối lớn, anh ta còn có thể đẩy Mạc Thích Thanh vào ngục nữa. Nào, cheers!”
Vừa nói vừa cầm ly rượu bước tới cụng ly với Phong Dương ở bên cạnh. Phong Dương liếc qua ly rượu trong tay: “Nói rõ ra thì anh chúc mừng Dịch Tân hay tự chúc mừng mình? Chúc mừng Dịch Tân còn nghe được chứ chúc anh? Là chúc mừng anh xảo trá hay là lợi dụng thành công?”
Dịch Phong Nghiêu xem thường cười một tiếng: “Xảo trá? Lợi dụng? Nói cái gì thế không biết?”
“Nói thật.” Nguyên Thâm ở một bên cười lạnh, không quên khinh thường: “Rõ ràng tất cả đều là Tân thiếu bố trí, bày mưu tính kế, cuối cùng chẳng hiểu sao lại chia cho anh một bát canh, nói anh lợi dụng còn là tâng bốc anh rồi đấy!”
Dịch Phong Nghiêu sờ mũi, bị nói đến thế thì dứt khoát tự mình cạn ly: “Các người chẳng ra sao cả, xem ra rượu này vẫn phải chờ cụng ly với Dịch Tân thôi, mấy người các cậu chỉ có anh ta là biết nhìn người!”
Vừa nói lại vừa hỏi Phong Dương: “Đúng rồi, anh ta nằm trong phòng ICU đến bao giờ mới định ra thế?”
Phong Dương liếc anh ta một cái: “Không phải anh thông minh lắm sao? Tự đoán đi?”
Dịch Phong Nghiêu cười khan, quay sang Tang Nhuế: “Anh ta bị thương nặng thế, có cần chúng ta đi đón cô vợ bảo bối kia về không? Mà nói đến cô vợ đó, thật đúng là thuốc tiên của anh ta, có khi chỉ cần nhìn thấy thôi là đã có thể khỏi bệnh cũng nên đấy!”
Tang Nhuế cười giễu cợt, quay sang Phong Dương, hai người nhìn nhau cười tủm tỉm nhưng không ai lên tiếng. Cuối cùng Tang Nhuế cũng tốt bụng nói cho Dịch Phong Nghiêu biết: “Dịch Tân đã bay đến bên vợ anh ta lâu rồi! Còn chờ đến lượt anh nhiều chuyện à?”
Dịch Phong Nghiêu giật mình: “Thế còn người nằm trong phòng ICU…?”
Cả phòng yên tĩnh, không có ai trả lời anh ta. Câu trả lười này không cần nói ra cũng biết. Phòng ICU mà, dù sao thì người ngoài cũng không vào được, chụp cái bình dưỡng khí lên, làm sao mà phân biệt được ai là ai?
***
Trên đảo.
Sáng sớm, Tân Hành tỉnh dậy, giống như thường ngày đi chân không đến trước bàn trang điểm, cầm lấy cuốn sổ tay. Cô mở sổ ra, cuốn sổ có màu sắc cổ điển, tìm đến trang ngày hôm qua, cầm lấy bút gạch thêm một nét.
Đây là thói quen của cô từ sau khi anh rời khỏi. Đếm lại, đã có năm chữ “đồ tồi” được viết hoàn chỉnh, hôm nay lại thêm một nét nữa. Cô khép sổ lại, lúc này mới đi ra mở cửa phòng.
Vừa mở ra đã thấy một người đàn ông ở trước mắt, nhưng cô lại cứng đờ người, thoáng chốc không thể nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt không thể động đậy. Ánh mắt cô nhìn đăm đăm về phía trước. Đây không phải là người đàn ông khiến cô ngày nhớ đêm mong, vừa yêu lại vừa hận thì là ai?
Người nọ không biết đã đứng ở đó bao lâu, lúc này cũng nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhận thức của cô dần dần quay về. Trở tay lập tức đóng cửa lại. Nhưng Dịch Tân sao thể để cô làm thế? Anh nhấc tay lên giữ cánh cửa đang đóng lại.
Nhưng lần này Tân Hành có vẻ rất quyết tâm, cô không mềm lòng chút nào, sức lực toàn thân đều đè lên cửa chỉ một lòng muốn nhốt anh ở ngoài. Nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của anh?
Ban đầu còn tưởng cô chỉ muốn náo loạn nên anh chỉ dừng chút lực chơi với cô. Không ngờ càng về sau cô càng muốn làm thật, còn suýt thì đuổi được anh ra ngoài. Anh cuống lên, sức lực trên tay cũng không thu lại mà đột nhiên đẩy mạnh một cái.
“A!” Lúc này Tân Hành bị đẩy ngã xuống đất. Mông cô tiếp đất, sau đó cứ thế lộn mèo một cái.
Dịch Tân nhìn thấy thế thì luống cuống, vội vàng bước tới đỡ cô: “Sao thế?”
Lúc này, cuối cùng mắt cô cũng nóng lên, vừa ngước nhìn anh, nước mắt đã chảy dài. Còn chưa lên tiếng đã bắt đầu u oán. Dịch Tân chỉ cảm thấy tim mình như bị giày xéo, vội vàng ôm cô vào lòng: “Anh xin lỗi.”
“Ai cần anh xin lỗi!” Cô khẽ nói, vừa khóc vừa đẩy anh ra.
Nhưng sao anh có thể để cô đẩy ra được ? Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt, cuối cùng dứt khoát ép chặt cô vào ngực, cúi đầu hôn lên mặt cô, vừa luôn miệng nhận lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh sẽ không đi nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa…”
“Sau này đi đâu anh cũng đưa em đi cùng được không?” Anh vừa nói vừa hôn lên môi cô.
Phút giây đó cả người cô như mềm nhũn đi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy tức giận mà đẩy anh ra: “Ai cần anh đưa đi! Anh đi ra ngoài, em phải ở lại đây, sau này em không đi đâu nữa, không đi đâu cả!”
Cô vừa khóc vừa đẩy anh. Còn anh thì bận bịu giữ lấy cô, dỗ dành: “Được, cũng được, sau này ở lại đây, chúng ta không đi đâu nữa.”
“Không thèm!” Cô khẽ kêu: “Em ở đây, không cho anh ở đây! Anh đi ra ngoài!”
Cô vừa nói vừa đứng lên, nhất quyết phải đẩy anh ra ngoài. Anh không còn cách nào đành phải lùi về sau hai bước, nhưng vốn dĩ anh cũng không phải một người bị động. Lúc này, anh chẳng để ý đến cô mà dứt khoát trở tay khóa trái cửa lại, sau đó ôm cô lên, bước vài bước rồi ngã lên giường.
Cô bị kẹt dưới người anh, lại tức giận đấm anh hai cái. Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng lại được. Anh không để ý đến sự kháng cự của cô mà nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Đừng khóc nữa…”
“Anh mới khóc ấy!” Cô còn bận tranh luận.
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc: “Ừ, anh khóc. Chính là vào ngày đó, khi anh bỏ em lại…”
Cô cứng đờ người, ai oán nhìn anh: “Anh cũng thừa nhận là anh bỏ em lại… Bây giờ chỗ này là của em, em không cho anh quay lại! Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về, trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy?”
“Có em yêu anh, còn chưa đủ ư?”
“Ai thèm thích anh? Ai thèm yêu anh? Em thay lòng rồi! Không cần anh nữa! Anh đi ra ngoài đi, nơi này là của em rồi, bây giờ không cho anh quay lại nữa!”
“Tân Hành,… Nghe nói em không ký tên, cho nên chỗ này vẫn là của anh.”
“… Vậy anh đi ra, em đi tìm tài liệu đó, bây giờ ký tên!”
“Em xé nó rồi.”
“Em dính lại!”
Anh phì cười, một tay nhẹ nhàng khống chế động tác náo loạn của cô, bờ môi thì rơi xuống bên tai cô: “Xuỵt, đừng loạn, anh mệt lắm, để cho anh ngủ một lát.”
Tai cô nóng lên, hừ hừ: “Em không mệt, em vừa mới tỉnh dậy… Anh bỏ em ra.”
Anh coi như không nghe thấy, ôm cô, trở mình: “Ngủ với anh.”
Anh vừa nói vừa thật sự nhắm mắt lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt đến mức khiến cô phát đau, bá đạo ấn cô vào trong ngực. Cô giãy mấy cái cũng không được, vừa mới thức dậy thì ngủ kiểu gì? Người này… đúng là vô lý. Suy nghĩ như thế khiến cô càng bực, lại dùng bàn tay nhỏ đẩy mí mắt anh lên: “Không được ngủ!”
Anh cười tủm tỉm, dùng một tay kéo tay cô xuống, nhìn cô chăm chú: “Không ngủ à? Thế em muốn làm gì nào?”
“…” Tân Hành dở khóc dở cười, đây là câu hỏi kiểu gì vậy?
Cô lườm anh: “Anh không cảm thấy anh cần giải thích với em một chút à? Bao lâu như vậy mà anh không nhận điện thoại của em. Nhiều lần em phải lừa gạt Đồng Tử gọi điện cho anh, muốn ở bên cạnh lén nghe tiếng anh, thế mà anh còn uy hiếp cô ấy nếu còn để bị em gạt thì sẽ đuổi cô ấy ra ngoài, làm sau đó cô ấy cũng không nghe lời em nữa… Anh vô tình như vậy, bây giờ nói trở về là trở về, không thèm giải thích lấy một câu, làm gì có người chồng nào như anh?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt đầu lưu luyến, nhất là khi nghe cô nói câu: Muốn lén nghe tiếng anh…
Anh đè đầu cô vào ngực, thở dài: “Anh trở về báo thù, vốn dĩ Mạc Thích Thanh đáng chết, nhưng anh trúng độc của em quá sâu, cuối cùng cũng không giết ông ta, chỉ đoạt hết mọi thứ của ông ra rồi đưa ông ta vào tù, từ giờ đến hai mươi năm nữa ông ta cũng không được bước chân ra khỏi nhà giam. Mạc Tương Đằng bị chính tay Mạc Thích Thanh ngộ thương, cũng đã thành người thực vật. Tân Hành, cuối cùng anh cũng báo được thù rồi!”
Khi anh nói mấy từ cuối cùng, bởi vì kích động mà gần như phát run. Cô cũng có thể cảm nhận được cánh tay anh ôm cô thật chặt nhưng đầy vẻ không yên lòng.
“Từ cái ngày mẹ chết, anh đã bắt đầu tìm cách báo thù, bây giờ, cuối cùng anh cũng làm được rồi!”
“Năm đó, cuối cùng bà ấy cũng không chịu nổi, lần tiếp theo trở về đây đã lập tức đưa anh về chỗ ông ngoại, sau đó một mình chết ở đây. Từ đó trở đi, anh đã thề anh nhất định sẽ khiến Mạc Thích Thanh nợ máu phải trả bằng máu, anh cũng phải cướp sạch mọi thứ của Mạc Thích Thanh, anh muốn cướp sạch nhà họ Mạc, anh muốn khiến nhà họ Mạc tuyệt hậu, anh muốn Mạc Thích Thanh phải chết tức tưởi…”
“Bây giờ, anh đã làm được, anh làm được thật rồi. Là mẹ giúp anh, là mẹ giúp anh!”
“Năm đó, ông cụ nhà họ Mạc muốn chuộc tội với mẹ nên trong lúc không ai hay biết đã chuyển 10% cổ phần cho mẹ, tất cả mọi người đều không biết. Sau đó, 10% đó cũng chuyển sang tên anh, ngay cả Mạc Thích Thanh cũng không biết, chỉ coi như số cổ phần thần bí đó đã biến mất, bên ngoài vẫn cho rằng ông ta có 40% cổ phần, nhưng thực tế chỉ có 30%. Mạc Tương Đằng cũng bị người của anh lừa, trong tay còn không đến 20%. Anh lại dùng giá cao mua vào cổ phiếu của những cổ đông khác, chính bằng cách đó anh đã cướp được nhà họ Mạc!”
“Tân Hành, em nói xem có phải là mẹ đã giúp anh không?”
Khi chiến đấu thì không thể để cô tham dự, nhưng lúc thắng lợi lại không đợi được muốn chia sẻ cùng cô. Giờ khắc này, Tân Hành đột nhiên bật ra kết luận này. Không phải là cô không thể đồng cam cộng khổ, chẳng qua là anh không chịu được, không chịu được chuyện để cô theo anh chịu khổ, nhưng vui vẻ thì luôn không chờ được mà muốn chia sẻ với cô.
Bàn tay kháng cự anh cuối cùng cũng buông xuống, cô ôm lấy eo anh, đầu chôn vào trong ngực anh: “Ừ, mẹ nhìn thấy, mẹ luôn giúp anh, anh nói đúng, em biết mà. Dịch Tân…”
“Lần này, em không trách anh nữa.”
Thân thể của người đang ôm cô thoáng chấn động, sau đó bất ngờ rối rít hôn lên mặt cô. Kích động đến không thể ngăn lại, anh vừa ôm hôn cô vừa vội vàng nói đầy hạnh phúc: “Cảm ơn, cảm ơn em…”
Cô vừa đón nhận nụ hôn của anh, vừa bận bịu lấy hơi nói: “Đồng ý với em, sau này chúng ta phải luôn ở bên nhau.”
“Được, cả đời này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!” Anh gấp gáp trả lời cô. Hai người lại âu yếm một hồi, anh dần lộ vẻ mệt mỏi. Suốt cả tháng này, không cần biết là ngày hay đêm, anh luôn ở trong tình trạng căng thẳng bày mưu tính kế, không phút giây nào dám lười biếng, cho đến khi kết quả đã định thì anh lại không ngừng lại mà lập tức chạy đến bên cô.
Lúc đến đây là vào nửa đêm, cô còn đang ngủ, không hiểu sao anh lại lui ra ngoài, không dám làm phiền cô, đứng ở ngoài cửa phòng đợi cô cả đêm. Lúc này, khi mây mù đã tan đi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm, cuối cùng mới dám để lộ sự căng thẳng và mệt mỏi.
Cô đau lòng cho anh, ôm lấy anh để anh ngủ. Chẳng mấy chốc sau, anh đã chìm vào giấc ngủ. Cô nằm trong lòng anh, yên lặng nhìn anh ngủ, ngón tay nhẹ nhàng mô tả lại ngũ quan tuyệt đẹp của anh, môi bất giác cong lên, nhè nhẹ và dịu dàng.
Hạnh phúc, chính là… cô nằm trong ngực anh, anh ở ngay trước mắt cô, cả hai đều chỉ có đối phương trong mắt nhau. Bỏ qua tất cả hiểu lầm và cách trở, cuộc sống có thể từ từ trầm tĩnh lại, có thể tĩnh lặng và sâu xa như dòng nước, sự gắn kết như sinh mệnh của anh và cô cũng nhất định có thể như dòng nước, chảy mãi thành sông.
(Hoàn chính văn)
“Thiếu phu nhân…” Đồng Tử đi theo sau cô.
Tân Hành đột nhiên quay lại nhìn về phía cô ấy. Từ lúc cô gái này xuất hiện vẫn luôn gọi cô như vậy! Lúc này tâm trạng cô không tốt, cho nên ánh mắt cũng không mấy kiên nhẫn. Đồng Tử gượng cười: “Em đưa chị đi.”
Tân Hành hơi nheo mắt.
“Tân thiếu dặn dò.”
Tân Hành nghi ngờ: “Thật à? Vậy bây giờ chị muốn về tìm anh ấy, em đưa chị đi chứ.”
Đồng Tử lắc đầu. Quả nhiên… Tân Hành cười nhạt.
“Tân thiếu nói rồi, trừ đi tìm anh ấy thì thế giới lớn như vậy, chị muốn đi đâu cũng được.”
“Lại còn trừ một nơi…” Tân Hành cười lạnh, nhưng chợt nhớ đến đến ngày hôm đó, lúc bọn họ tới đây, người nọ hình như có lơ đãng nói với cô một câu: Em muốn đi thì anh sẽ cho người đưa em đi… Hóa ra đó cũng không phải câu nói đùa!
Dịch Tân, rốt cuộc trong lời nói của anh có mấy câu là thật, mấy câu là giả, còn có câu nào có tái bút không? Anh luôn phải chờ một ngày, bất ngờ cho em một đạo sấm sét giữa trời quang, khiến cho em trở tay không kịp mới vui phải không?
Tân Hành cười nhạt, cứ thế quay người xông ra ngoài. Đồng Tử theo sát cô. Đến bờ biển, đã có thuyền máy chờ sẵn ở đó, Tân Hành đi thẳng đến đó, nhưng lại cản Đồng Tử lại: “Em không cần đi theo, chị không cần em đưa!”
Cô cứ muốn về tìm anh đấy! Cô không tin anh có thể làm gì được cô! Đồng Tử lui về sau một bước, rồi lại nhìn cô kiên định lắc đầu: “Vô dụng thôi, cho dù em không đi theo chị, chị cũng không về thành phố B được đâu. Tân thiếu sẽ không để chị trở về.”
“Em uy hiếp chị?”
“Không dám.”
“Anh ấy muốn em nói với chị như vậy à?”
“Không phải.”
“Vậy em không cần phải để ý, bây giờ chị rời khỏi đây, chẳng phải em có thể liên lạc với anh ấy sao? Vậy em cứ nói với anh ấy, có trở về hay không, có thể chết trên đường hay không cũng là chuyện của chị, không cần anh ấy quan tâm!” Tân Hành hừ lạnh rồi quay người định bước lên thuyền.
“Thiếu phu nhân!” Đồng Tử khẽ gọi, ngăn cản cô: “Tân thiếu thật sự hy vọng chị có thể ở lại đây chờ anh ấy.”
Bàn chân đã nhấc lên của cô không khỏi dừng lại, nhưng lại không hề quay đầu.
Đồng Tử thở dài: “Lần này Tân thiếu quay về là vì có chuyện quan trọng cần làm. Để chị ở lại đây thì anh ấy mới yên tâm. Đi đâu cũng được, nhưng không thể trở về thành phố B. Nếu không anh ấy sẽ sốt ruột, vì chuyện của chị mà phân tâm, sợ rằng chuyện nên làm sẽ không làm được. Tuy nói rằng chị có thể tùy ý rời đi, nhưng đó chẳng qua là cách anh ấy đền bù cho chuyện để chị lại đây, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với chị, cho nên không muốn hạn chế chị. Nhưng em có thể nhìn ra được, anh ấy rất mong chị có thể ở lại đây, chờ anh ấy trở lại.”
Cô cảm thấy mắt chua xót, lại bắt đầu nóng lên, Tân Hành lẩm bẩm hỏi lại: “Anh ấy sẽ trở lại ư?”
Anh có biết một câu “không biết có trở lại hay không” của anh gần như khiến cô sụp đổ không? Không biết khi nào mới về, cô không sợ, cô có thể chờ. Thời gian thì cô có, cho dù nóng lòng nhưng vẫn có thể chịu được. Nhưng mà… tại sao lại là không biết có trở lại hay không?
Nói như vậy để làm gì? Sao anh không nói thẳng với cô, để cho cô chờ anh? Ít nhất như thế thì cô còn có thể kiên định mà tin tưởng rằng anh sẽ quay lại, cô có thể chờ đợi.
“Sẽ.” Đồng Tử vội la lên: “Anh ấy nhất định sẽ trở lại!”
Cuối cùng, cô cũng thu chân lại, Tân Hành không nói một từ mà chỉ quay người.
Được, em chờ anh.
Em đã từng đồng ý với anh, lần sau, nếu như anh rời đi thì em nhất định sẽ ở tại chỗ chờ anh, như thế thì chỉ cần anh quay đầu là nhất định có thể tìm được em.
***
Một tháng sau, thành phố B, dưới tòa cao ốc chọc trời.
Từ sớm, phóng viên đã bao vây đến mức nước chảy không lọt. Đám người chen chúc, nào là máy quay phim, micro, còn cả tiếng người huyên náo khiến nơi sang trọng cao cấp này như thể sắp bị vỡ trận.
Bỗng nhiên trong đám người có một tiếng hô: “Tổng giám đốc Mạc đến rồi!”
Mọi nhất lập tức như tìm được mục tiêu, lập tức xông tới, cổng lớn lập tức bị vây chật kín.
“Tổng giám đốc Mạc, ông có thể nói rõ về động cơ cố ý giết người lần này không?”
“Nghe nói bây giờ tổng giám đốc Dịch còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ ông có cảm thấy hối hận không?”
“Nghe nói trước đó không lâu, ông cũng vừa tự tay đả thương con trai ruột Mạc Tương Đằng, bây giờ Mạc thiếu gia đã thành người thực vật, ông lại giết hại tổng giám đốc Dịch, trong chuyện này có gì liên quan không?”
“Có nguồn tin đáng tin cậy tiết lộ, tổng giám đốc Dịch cũng là con trai ruột của ông, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông lại liên tục sát hại hai người con trai của mình, ông có thể nói gì đó về chuyện này không?”
“…”
Nhất thời, tất cả các loại âm thanh đều truy đuổi ông ta. Khuôn mặt Mạc Thích Thanh đen ngòm, đôi mắt ông ta trắng dã, đáy mắt vẫn tràn đầy sát khí như cũ. Sau lưng ông ta, hai viên cảnh sát đã còng tay ông ta lại khiến ông ta nhìn như một con thú mới bị bắt nhốt, dữ tợn và điên cuồng: “Tôi thấy thế nào? Tôi hận nó không chết quách đi cho rồi!”
“Hổ dữ không ăn thịt con? Là nó giết cha, nó giết cha, sao các người không đi mà hỏi nó đi?”
Cho dù bị trói thì ánh mắt ông ta vẫn tàn bạo như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm vào một phóng viên khiến anh ta hoảng sợ đến lảo đảo bước chân, không may đạp phải phóng viên ảnh phía sau đang giơ cao chiếc máy chụp hình. Ngay lập tức cả hai người gần như cùng ngã xuống.
“Đánh người! Đánh người rồi!” Trong đám đông lập tức có người hô to.
“Nhường một chút, nhường một chút…” Thấy tình hình sắp không khống chế được, hai viên cảnh sát mỗi người một bên gạt đám người ra để đưa Mạc Thích Thanh về phía xe cảnh sát. Máy chụp hình theo sát đến tận khi xe cảnh sát đi xa.
Màn ảnh bỗng nhiên tối đen. Dịch Phong Nghiêu nhẹ nhàng rót thêm rượu vào ly rồi ném điều khiển sang một bên: “Lần này Dịch Tân chơi đẹp ghê! Nhà họ Mạc gặp rắc rối lớn, anh ta còn có thể đẩy Mạc Thích Thanh vào ngục nữa. Nào, cheers!”
Vừa nói vừa cầm ly rượu bước tới cụng ly với Phong Dương ở bên cạnh. Phong Dương liếc qua ly rượu trong tay: “Nói rõ ra thì anh chúc mừng Dịch Tân hay tự chúc mừng mình? Chúc mừng Dịch Tân còn nghe được chứ chúc anh? Là chúc mừng anh xảo trá hay là lợi dụng thành công?”
Dịch Phong Nghiêu xem thường cười một tiếng: “Xảo trá? Lợi dụng? Nói cái gì thế không biết?”
“Nói thật.” Nguyên Thâm ở một bên cười lạnh, không quên khinh thường: “Rõ ràng tất cả đều là Tân thiếu bố trí, bày mưu tính kế, cuối cùng chẳng hiểu sao lại chia cho anh một bát canh, nói anh lợi dụng còn là tâng bốc anh rồi đấy!”
Dịch Phong Nghiêu sờ mũi, bị nói đến thế thì dứt khoát tự mình cạn ly: “Các người chẳng ra sao cả, xem ra rượu này vẫn phải chờ cụng ly với Dịch Tân thôi, mấy người các cậu chỉ có anh ta là biết nhìn người!”
Vừa nói lại vừa hỏi Phong Dương: “Đúng rồi, anh ta nằm trong phòng ICU đến bao giờ mới định ra thế?”
Phong Dương liếc anh ta một cái: “Không phải anh thông minh lắm sao? Tự đoán đi?”
Dịch Phong Nghiêu cười khan, quay sang Tang Nhuế: “Anh ta bị thương nặng thế, có cần chúng ta đi đón cô vợ bảo bối kia về không? Mà nói đến cô vợ đó, thật đúng là thuốc tiên của anh ta, có khi chỉ cần nhìn thấy thôi là đã có thể khỏi bệnh cũng nên đấy!”
Tang Nhuế cười giễu cợt, quay sang Phong Dương, hai người nhìn nhau cười tủm tỉm nhưng không ai lên tiếng. Cuối cùng Tang Nhuế cũng tốt bụng nói cho Dịch Phong Nghiêu biết: “Dịch Tân đã bay đến bên vợ anh ta lâu rồi! Còn chờ đến lượt anh nhiều chuyện à?”
Dịch Phong Nghiêu giật mình: “Thế còn người nằm trong phòng ICU…?”
Cả phòng yên tĩnh, không có ai trả lời anh ta. Câu trả lười này không cần nói ra cũng biết. Phòng ICU mà, dù sao thì người ngoài cũng không vào được, chụp cái bình dưỡng khí lên, làm sao mà phân biệt được ai là ai?
***
Trên đảo.
Sáng sớm, Tân Hành tỉnh dậy, giống như thường ngày đi chân không đến trước bàn trang điểm, cầm lấy cuốn sổ tay. Cô mở sổ ra, cuốn sổ có màu sắc cổ điển, tìm đến trang ngày hôm qua, cầm lấy bút gạch thêm một nét.
Đây là thói quen của cô từ sau khi anh rời khỏi. Đếm lại, đã có năm chữ “đồ tồi” được viết hoàn chỉnh, hôm nay lại thêm một nét nữa. Cô khép sổ lại, lúc này mới đi ra mở cửa phòng.
Vừa mở ra đã thấy một người đàn ông ở trước mắt, nhưng cô lại cứng đờ người, thoáng chốc không thể nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt không thể động đậy. Ánh mắt cô nhìn đăm đăm về phía trước. Đây không phải là người đàn ông khiến cô ngày nhớ đêm mong, vừa yêu lại vừa hận thì là ai?
Người nọ không biết đã đứng ở đó bao lâu, lúc này cũng nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhận thức của cô dần dần quay về. Trở tay lập tức đóng cửa lại. Nhưng Dịch Tân sao thể để cô làm thế? Anh nhấc tay lên giữ cánh cửa đang đóng lại.
Nhưng lần này Tân Hành có vẻ rất quyết tâm, cô không mềm lòng chút nào, sức lực toàn thân đều đè lên cửa chỉ một lòng muốn nhốt anh ở ngoài. Nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của anh?
Ban đầu còn tưởng cô chỉ muốn náo loạn nên anh chỉ dừng chút lực chơi với cô. Không ngờ càng về sau cô càng muốn làm thật, còn suýt thì đuổi được anh ra ngoài. Anh cuống lên, sức lực trên tay cũng không thu lại mà đột nhiên đẩy mạnh một cái.
“A!” Lúc này Tân Hành bị đẩy ngã xuống đất. Mông cô tiếp đất, sau đó cứ thế lộn mèo một cái.
Dịch Tân nhìn thấy thế thì luống cuống, vội vàng bước tới đỡ cô: “Sao thế?”
Lúc này, cuối cùng mắt cô cũng nóng lên, vừa ngước nhìn anh, nước mắt đã chảy dài. Còn chưa lên tiếng đã bắt đầu u oán. Dịch Tân chỉ cảm thấy tim mình như bị giày xéo, vội vàng ôm cô vào lòng: “Anh xin lỗi.”
“Ai cần anh xin lỗi!” Cô khẽ nói, vừa khóc vừa đẩy anh ra.
Nhưng sao anh có thể để cô đẩy ra được ? Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt, cuối cùng dứt khoát ép chặt cô vào ngực, cúi đầu hôn lên mặt cô, vừa luôn miệng nhận lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh sẽ không đi nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa…”
“Sau này đi đâu anh cũng đưa em đi cùng được không?” Anh vừa nói vừa hôn lên môi cô.
Phút giây đó cả người cô như mềm nhũn đi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy tức giận mà đẩy anh ra: “Ai cần anh đưa đi! Anh đi ra ngoài, em phải ở lại đây, sau này em không đi đâu nữa, không đi đâu cả!”
Cô vừa khóc vừa đẩy anh. Còn anh thì bận bịu giữ lấy cô, dỗ dành: “Được, cũng được, sau này ở lại đây, chúng ta không đi đâu nữa.”
“Không thèm!” Cô khẽ kêu: “Em ở đây, không cho anh ở đây! Anh đi ra ngoài!”
Cô vừa nói vừa đứng lên, nhất quyết phải đẩy anh ra ngoài. Anh không còn cách nào đành phải lùi về sau hai bước, nhưng vốn dĩ anh cũng không phải một người bị động. Lúc này, anh chẳng để ý đến cô mà dứt khoát trở tay khóa trái cửa lại, sau đó ôm cô lên, bước vài bước rồi ngã lên giường.
Cô bị kẹt dưới người anh, lại tức giận đấm anh hai cái. Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng lại được. Anh không để ý đến sự kháng cự của cô mà nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Đừng khóc nữa…”
“Anh mới khóc ấy!” Cô còn bận tranh luận.
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc: “Ừ, anh khóc. Chính là vào ngày đó, khi anh bỏ em lại…”
Cô cứng đờ người, ai oán nhìn anh: “Anh cũng thừa nhận là anh bỏ em lại… Bây giờ chỗ này là của em, em không cho anh quay lại! Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về, trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy?”
“Có em yêu anh, còn chưa đủ ư?”
“Ai thèm thích anh? Ai thèm yêu anh? Em thay lòng rồi! Không cần anh nữa! Anh đi ra ngoài đi, nơi này là của em rồi, bây giờ không cho anh quay lại nữa!”
“Tân Hành,… Nghe nói em không ký tên, cho nên chỗ này vẫn là của anh.”
“… Vậy anh đi ra, em đi tìm tài liệu đó, bây giờ ký tên!”
“Em xé nó rồi.”
“Em dính lại!”
Anh phì cười, một tay nhẹ nhàng khống chế động tác náo loạn của cô, bờ môi thì rơi xuống bên tai cô: “Xuỵt, đừng loạn, anh mệt lắm, để cho anh ngủ một lát.”
Tai cô nóng lên, hừ hừ: “Em không mệt, em vừa mới tỉnh dậy… Anh bỏ em ra.”
Anh coi như không nghe thấy, ôm cô, trở mình: “Ngủ với anh.”
Anh vừa nói vừa thật sự nhắm mắt lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt đến mức khiến cô phát đau, bá đạo ấn cô vào trong ngực. Cô giãy mấy cái cũng không được, vừa mới thức dậy thì ngủ kiểu gì? Người này… đúng là vô lý. Suy nghĩ như thế khiến cô càng bực, lại dùng bàn tay nhỏ đẩy mí mắt anh lên: “Không được ngủ!”
Anh cười tủm tỉm, dùng một tay kéo tay cô xuống, nhìn cô chăm chú: “Không ngủ à? Thế em muốn làm gì nào?”
“…” Tân Hành dở khóc dở cười, đây là câu hỏi kiểu gì vậy?
Cô lườm anh: “Anh không cảm thấy anh cần giải thích với em một chút à? Bao lâu như vậy mà anh không nhận điện thoại của em. Nhiều lần em phải lừa gạt Đồng Tử gọi điện cho anh, muốn ở bên cạnh lén nghe tiếng anh, thế mà anh còn uy hiếp cô ấy nếu còn để bị em gạt thì sẽ đuổi cô ấy ra ngoài, làm sau đó cô ấy cũng không nghe lời em nữa… Anh vô tình như vậy, bây giờ nói trở về là trở về, không thèm giải thích lấy một câu, làm gì có người chồng nào như anh?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt đầu lưu luyến, nhất là khi nghe cô nói câu: Muốn lén nghe tiếng anh…
Anh đè đầu cô vào ngực, thở dài: “Anh trở về báo thù, vốn dĩ Mạc Thích Thanh đáng chết, nhưng anh trúng độc của em quá sâu, cuối cùng cũng không giết ông ta, chỉ đoạt hết mọi thứ của ông ra rồi đưa ông ta vào tù, từ giờ đến hai mươi năm nữa ông ta cũng không được bước chân ra khỏi nhà giam. Mạc Tương Đằng bị chính tay Mạc Thích Thanh ngộ thương, cũng đã thành người thực vật. Tân Hành, cuối cùng anh cũng báo được thù rồi!”
Khi anh nói mấy từ cuối cùng, bởi vì kích động mà gần như phát run. Cô cũng có thể cảm nhận được cánh tay anh ôm cô thật chặt nhưng đầy vẻ không yên lòng.
“Từ cái ngày mẹ chết, anh đã bắt đầu tìm cách báo thù, bây giờ, cuối cùng anh cũng làm được rồi!”
“Năm đó, cuối cùng bà ấy cũng không chịu nổi, lần tiếp theo trở về đây đã lập tức đưa anh về chỗ ông ngoại, sau đó một mình chết ở đây. Từ đó trở đi, anh đã thề anh nhất định sẽ khiến Mạc Thích Thanh nợ máu phải trả bằng máu, anh cũng phải cướp sạch mọi thứ của Mạc Thích Thanh, anh muốn cướp sạch nhà họ Mạc, anh muốn khiến nhà họ Mạc tuyệt hậu, anh muốn Mạc Thích Thanh phải chết tức tưởi…”
“Bây giờ, anh đã làm được, anh làm được thật rồi. Là mẹ giúp anh, là mẹ giúp anh!”
“Năm đó, ông cụ nhà họ Mạc muốn chuộc tội với mẹ nên trong lúc không ai hay biết đã chuyển 10% cổ phần cho mẹ, tất cả mọi người đều không biết. Sau đó, 10% đó cũng chuyển sang tên anh, ngay cả Mạc Thích Thanh cũng không biết, chỉ coi như số cổ phần thần bí đó đã biến mất, bên ngoài vẫn cho rằng ông ta có 40% cổ phần, nhưng thực tế chỉ có 30%. Mạc Tương Đằng cũng bị người của anh lừa, trong tay còn không đến 20%. Anh lại dùng giá cao mua vào cổ phiếu của những cổ đông khác, chính bằng cách đó anh đã cướp được nhà họ Mạc!”
“Tân Hành, em nói xem có phải là mẹ đã giúp anh không?”
Khi chiến đấu thì không thể để cô tham dự, nhưng lúc thắng lợi lại không đợi được muốn chia sẻ cùng cô. Giờ khắc này, Tân Hành đột nhiên bật ra kết luận này. Không phải là cô không thể đồng cam cộng khổ, chẳng qua là anh không chịu được, không chịu được chuyện để cô theo anh chịu khổ, nhưng vui vẻ thì luôn không chờ được mà muốn chia sẻ với cô.
Bàn tay kháng cự anh cuối cùng cũng buông xuống, cô ôm lấy eo anh, đầu chôn vào trong ngực anh: “Ừ, mẹ nhìn thấy, mẹ luôn giúp anh, anh nói đúng, em biết mà. Dịch Tân…”
“Lần này, em không trách anh nữa.”
Thân thể của người đang ôm cô thoáng chấn động, sau đó bất ngờ rối rít hôn lên mặt cô. Kích động đến không thể ngăn lại, anh vừa ôm hôn cô vừa vội vàng nói đầy hạnh phúc: “Cảm ơn, cảm ơn em…”
Cô vừa đón nhận nụ hôn của anh, vừa bận bịu lấy hơi nói: “Đồng ý với em, sau này chúng ta phải luôn ở bên nhau.”
“Được, cả đời này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!” Anh gấp gáp trả lời cô. Hai người lại âu yếm một hồi, anh dần lộ vẻ mệt mỏi. Suốt cả tháng này, không cần biết là ngày hay đêm, anh luôn ở trong tình trạng căng thẳng bày mưu tính kế, không phút giây nào dám lười biếng, cho đến khi kết quả đã định thì anh lại không ngừng lại mà lập tức chạy đến bên cô.
Lúc đến đây là vào nửa đêm, cô còn đang ngủ, không hiểu sao anh lại lui ra ngoài, không dám làm phiền cô, đứng ở ngoài cửa phòng đợi cô cả đêm. Lúc này, khi mây mù đã tan đi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm, cuối cùng mới dám để lộ sự căng thẳng và mệt mỏi.
Cô đau lòng cho anh, ôm lấy anh để anh ngủ. Chẳng mấy chốc sau, anh đã chìm vào giấc ngủ. Cô nằm trong lòng anh, yên lặng nhìn anh ngủ, ngón tay nhẹ nhàng mô tả lại ngũ quan tuyệt đẹp của anh, môi bất giác cong lên, nhè nhẹ và dịu dàng.
Hạnh phúc, chính là… cô nằm trong ngực anh, anh ở ngay trước mắt cô, cả hai đều chỉ có đối phương trong mắt nhau. Bỏ qua tất cả hiểu lầm và cách trở, cuộc sống có thể từ từ trầm tĩnh lại, có thể tĩnh lặng và sâu xa như dòng nước, sự gắn kết như sinh mệnh của anh và cô cũng nhất định có thể như dòng nước, chảy mãi thành sông.
(Hoàn chính văn)