Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 399
“Lần đầu tiên gặp Tiểu Khanh, tôi hai mươi ba tuổi, bà ấy mười tám tuổi. Khi đó, bà ấy vẫn còn là trẻ con, không thành công như sau này. Cha bà ấy tới Mỹ công tác, mẹ và bà ấy cũng thuận đường cùng đi du ngoạn. Khi đó, đúng lúc mối tình đầu bảy năm của tôi tan vỡ.”
“Tôi đã từng rất thích một người con gái, bà ta lớn lên cùng tôi, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ cưới bà ta. Nhưng đến khi tôi tình nguyện không để ý đến điều gì để ở bên bà ta thì bà ta lại không muốn. Điều bà ta không muốn lại chính là tôi không để ý đến điều gì. Cha tôi muốn tôi đính hôn với một thiên kim thế gia, tôi muốn ở bên bà ta thì chỉ có thể buông bỏ hết mọi thứ. A, bây giờ nghĩ lại chính tôi cũng cảm thấy tình yêu đó thật cảm động. Nhưng bà ta lại từ chối tôi vì thứ tôi từ bỏ cũng chính là thứ mà bà ta quan tâm nhất. Bà ta cầm tiền của nhà họ Cố rồi biến mất.”
“Bà ta bỏ đi để lại tôi một mình đối diện với sự hoài nghi cuộc đời này. Sau khi bà ta đi, tôi cũng rời khỏi nhà họ Cố mà không cầm một đồng tiền nào, không mang theo cái gì. Sau đó, ở trên đường lại đánh nhau với người khác, khi cảnh sát tới tôi mới nhớ ra mình là một người không có thân phận, nhất định không được tới đồn cảnh sát. Để trốn thoát, tôi phải chạy trốn, rồi lẩn vào tránh trên một chiếc xe. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Khanh.”
“Khi đó trên xe chỉ có bà ấy và tài xế, bà ấy đang chờ ba mẹ. Tôi nói với bà ấy, tôi cũng là người Trung Quốc, không may bị người khác lừa đến nước Mỹ, bây giờ là một người không có thân phận nên không thể đến đồn cảnh sát được, thế là cô ấy tin ngay. Khi đó tôi bị thương nhẹ, trên người không có một cái gì, cũng không biết vì sao, có lẽ là thấy cô ấy là một cô gái nhỏ trong sáng rất dễ gạt, vì vậy tôi đã nói ra mấy câu ám chỉ, vậy mà cô ấy lại thật sự mềm lòng đưa tôi về nhà.”
“Ban đầu ba mẹ Tiểu Khanh cũng không đồng ý, dù sao cũng là một con người chứ đâu phải nuôi mèo nuôi chó, đâu thể tùy tiện nhặt một con bên đường về mà nuôi được. Nhưng Tiểu Khanh lại không ngừng để tâm đến lời nói của tôi mà cầu xin ba mẹ đưa tôi cùng về nước, cũng đảm bảo sau khi đưa tôi về nước, bà ấy sẽ không nuôi tôi nữa…”
Cố Viễn Chi nói đến đây thì cười thật khẽ, ký ức là thứ cho dù đã qua đi nhưng dẫu sao cũng đã tồn tại, đã từng tốt đẹp, đã từng động tâm, khi hồi tưởng lại, cho dù có bi thương thì trong nỗi bi thương ấy cũng sẽ luôn có vui vẻ.
“Ba Tiểu Khanh phải ở lại Mỹ một thời gian, nhiều lúc ông ấy cũng đưa mẹ Tiểu Khanh đi cùng, nhưng lại không tiện dẫn Tiểu Khanh đi cùng. Chi nên phần lớn thời gian khi bà ấy ở Mỹ đều là ngồi trên xe cùng tài xế chờ ba mẹ. Chẳng qua sau đó thì có thêm tôi bầu bạn cùng bà ấy, về sau bà ấy bị tôi làm cho to gan hơn, sẽ thừa dịp rảnh rỗi mà cùng tôi đi chơi loanh quanh. Sau đó tôi lại đưa bà ấy đến New York chơi, thái độ của bà ấy đối với tôi cũng dần dần thay đổi. Ban đầu bà ấy thật sự coi tôi như một con mèo con chó hoang ngoài đường nhặt về, cẩn thận chăm sóc, như thể… nếu cô ấy không cẩn thận thì tôi sẽ chết đói chết rét vậy. Càng về sau, khi chúng tôi rời khỏi Mỹ, bà ấy đã bắt đầu lệ thuộc vào tôi. Bà ấy không chỉ không sợ nếu không để ý thì sẽ khiến tôi chết đói chết rét, mà khi có chuyện cũng sẽ nói với tôi đầu tiên, hỏi ý kiến của tôi.”
“Nhưng sau khi về nước, theo cam kết của bà ấy đối với ba mẹ, bà ấy không thể nuôi tôi nữa. Đêm trước khi tạm biệt, bà ấy đến phòng tôi, ôm tôi khóc lớn một hồi. Tôi hỏi bà ấy sao thế, bà ấy khóc thút thít nói bà ấy cũng không biết nữa, bà ấy chỉ cảm thấy rất đau khổ…”
Cố Viễn Chi nói đến đây thì lại bật cười…
“Tôi cũng đã từng trải qua cái tuổi mới biết yêu như bà ấy, nên tất nhiên tôi không thể không hiểu được, mà thái độ của tôi khi đó rất mâu thuẫn, một mặt tôi không nói thẳng ra, nhưng một mặt lại dung túng cho sự lệ thuộc của bà ấy vào mình, bởi vì tôi mơ hồ nhận ra, không chỉ có bà ấy không thể rời bỏ tôi, chính tôi cũng không muốn rời khỏi bà ấy. Cho nên tôi nói với bà ấy, thật ra ở trong nước tôi đã không còn người thân nào, hơn nữa còn ám chỉ với bà ấy, chỉ cần bà ấy muốn thì tôi sẽ ở lại bên bà ấy.”
“Quả nhiên bà ấy đồng ý, lập tức mang mấy món đồ trang sức quý giá của mình đi bán, khi đó còn chưa giống như bây giờ, giá phòng còn chưa cao… Bà ấy giúp tôi thuê một nhà trọ nhỏ một cách khác dễ dàng, coi như giúp tôi có chỗ tránh nắng trú mưa.”
“Một thời gian dài sau đó, bà ấy gạt ba mẹ gặp riêng tôi, tôi cũng thường thừa dịp ba mẹ bà ấy không ở nhà để đưa bà ấy đi chơi. Chúng tôi… Chính là như vậy, nói dễ nghe một chút thì là nhất kiến chung tình, nói khó nghe một chút thì có lẽ giống như người khác nói, chính là tôi đã lừa sạch con gái nhà người ta.”
“Con người luôn luôn tham lam. Ngay từ đầu, tôi chỉ muốn có được tình cảm của bà ấy, sau khi đạt được tôi lại muốn nhiều hơn nữa, tôi muốn cưới bà ấy, muốn có được cả con người bà ấy, muốn đưa bà ấy về Mỹ. Nhưng trong lúc tôi còn đang nghĩ phải mở miệng nói thế nào với bà ấy, thế mà bà ấy lại chủ động bày tỏ với tôi. Bà ấy đỏ mặt hỏi tôi có muốn cưới bà ấy về nhà không… Nhất thời tôi hơi kinh ngạc, mặc dù là ở Mỹ, tôi cũng chưa từng được cô gái nào cầu hôn như vậy. Bà ấy còn nói chỉ cần tôi lấy bà ấy, bà ấy có thể nuôi tôi cả đời này.”
“Đó là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, có một người con gái nói với tôi rằng bà ấy muốn nuôi tôi cả đời, mà không phải là để Cố Viễn Chi nuôi bà ấy cả đời. Thật ra, ngoài người nhà họ Cố ra thì không ai biết giá trị con người của Cố Viễn Chi lúc đó đã rất cao rồi. Lúc đó ở nước Mỹ, tôi đã có công ty của riêng mình, thật ra tôi không cần bà ấy nuôi.”
“Nhưng tôi vẫn không nói với bà ấy, tôi chỉ nói được. Cũng chính vì thế nên sau đó, bà ấy vẫn luôn cho rằng, là bà ấy đã buộc tôi phải cưới bà ấy. Đương nhiên, lúc đầu bà ấy vô cùng vui vẻ, bà ấy không để ý đến việc khi đó tôi chỉ có hai bàn tay trắng mà thẳng thắn nói với ba mẹ bà ấy. Tất nhiên ba mẹ bà ấy không hài lòng cho lắm, tôi không thể để bà ấy đau lòng được nên đã chủ động thừa nhận thân phận của mình. Tôi cho rằng chẳng qua là bọn họ khinh thường tôi bần cùng.”
“Nhưng mà kết quả lại nằm ngoài dự kiến của tôi. Ban đầu ba mẹ bà ấy chỉ không hài lòng lắm, nhưng sau khi biết rõ thân phận của tôi thì kiên quyết phản đối. Tiểu Khanh thì vì sự lừa gạt của tôi mà giận dỗi với tôi rất lâu, may mà cuối cùng chúng tôi cũng làm lành, bà ấy vẫn kiên quyết không phải là tôi thì không lấy chồng. Thái độ ba mẹ bà ấy cũng một mực kiên quyết như cũ, tuyên bố hai người họ và tôi, bà ấy chỉ được chọn một mà thôi.”
“Bỗng nhiên phải đứng ở vị trí giữa tình yêu và tình thân, thời gian đó bà ấy thật sự rất trăn trở. Cuối cùng bà ấy lựa chọn về Mỹ với tôi.”
“Lúc tôi và bà ấy bỏ đi, ba mẹ bà ấy vẫn kịp đuổi đến sân bay, ba bà ấy nước mắt đầu mặt nói với bà ấy, tình cảm của Tiểu Khanh với tôi chẳng qua là hoa trong nước, chỉ là sự xúc động, hoàn toàn không có sự cam kết, gánh vác và trách nhiệm của hôn nhân, không cẩn thận thì cuộc sống của bà ấy cũng sẽ bị phá hủy.”
“Trong lòng tôi cười lạnh, cười ông ấy không hiểu được tình cảm của tôi và Tiểu Khanh. Nhưng Tiểu Khanh chỉ khóc nói với ba mẹ bà ấy rằng bà ấy và ta nhất định sẽ hạnh phúc trở về gặp hai người họ.”
Cố Viễn Chi nói đến đây thì thở dài: “Cho nên sau này, khi Tiểu Khanh rời khỏi tôi mới nói với tôi rằng: Bà ấy sai rồi, bà ấy phải quay về nhà nhận lỗi với ba mẹ.”
Khóe mắt Cố Viễn Chi ướt mèm.
“Sau khi chúng tôi trở về Mỹ thật sự đã có một thời gian sống rất hạnh phúc. Khi đó, bởi vì tôi rời khỏi nhà một thời gian ngắn, ba tôi cũng đã tỉnh ngộ, ông ấy không bức bách tôi chuyện hôn sự nữa, cho nên tôi và Tiểu Khanh có thể kết hôn dễ dàng. Tiệc cưới của chúng tôi có thể gọi là hôn lễ thế kỷ, vô cùng náo nhiệt. Khi đó tôi và Tiểu Khanh tin chắc rằng chúng tôi nhất định sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.”
“Cứ thế cuộc hôn nhân của chúng tôi đã được ba năm, ba năm ấy hai người chúng tôi sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Sau đó, Tiểu Khanh mang thai, hai mươi ba tuổi, thật ra thì còn quá trẻ, thực tế thì tôi cũng không thích đứa trẻ này lắm, tôi cảm thấy Tiểu Khanh vẫn còn là trẻ con, tôi có bà ấy là đủ rồi, tóm lại là tôi và đứa trẻ này… Cũng không phải là thật sự không muốn, cùng lắm là trong lòng cảm thấy không hào hứng lắm, thậm chí là… ghen tị, ghen tị đứa bé đã chia mất hơn phân nửa sự quan tâm của bà ấy.”
“Nhưng đúng lúc này thì mối tình đầu của tôi trở về. Bà ta nói với tôi rằng bà ta bỏ đi chẳng qua là vì bất đắc dĩ, bà ta không muốn vì bà ta mà tôi không có bất cứ cái gì, cho nên bà ta không thể không chán nản mà rời đi. Tất nhiên tôi không phải đứa ngốc nên không thể tin vào lời nói xằng bậy của bà ta. Quan trọng nhất là khi đó tôi đã có Tiểu Khanh, tôi không thể dành cho người phụ nữ khác một chút tình cảm, thậm chí là thương tiếc cũng không. Cứ coi như bà ta bỏ đi vì thật sự là bất đắc dĩ thì tôi cũng không thể làm gì có lỗi với Tiểu Khanh được. Cho nên khi đó tôi chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại: Vậy sao không bỏ đi dứt khoát một chút? Thật ra thì cô có thể vĩnh viễn không trở về nữa.”
Tôi cho là tôi đã xử lý tốt đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn này, nhưng lại không ngờ Tiểu Khanh lại biết bà ta trở về, bà ấy một mực làm loạn với tôi vì quãng thời gian đó, nhất quyết không chịu nghe tôi giải thích. Tôi vừa nói là bà ấy lại khóc. Tôi nhìn cái bụng đã nhô cao lên của bà ấy nên cũng không dám làm gì kích thích bà ấy, chỉ muốn chờ bà ấy sinh đứa trẻ ra thì tôi sẽ lại giải thích với bà ấy.
“Nhưng đến một ngày tôi bất ngờ nhận được một cuốn băng thu âm. Trong đó là đoạn thu âm Tiểu Khanh cười nhạo người đàn bà đã từng phản bội tôi, bà ấy cười nói bà ta có mắt không tròng, bà ấy nói: Cố Viễn Chi là một người đàn ông có thân phận tôn quý, nhưng nếu để cho anh ấy biết cô chỉ coi trọng thân phận của anh ấy thì cả đời này cô cũng đừng mơ lấy được anh ấy! Cho nên tôi mới có thể nhân lúc ông ấy khốn cùng nhất mà giả bộ không biết gì, nói thẳng ra thì cũng chẳng khác nào trò chơi đầu tư của anh ấy. Không giống nhau là ở chỗ sự đầu tư của anh ấy quá phân tán, còn tôi chỉ đầu tư vào mình anh ấy, có anh ấy, chỉ cần bắt được anh ấy thì tôi sẽ có tất cả.”
Lúc ấy Cố Viễn Chi đã nghe thấy giọng nói hết sức rõ ràng của bà ấy… Ông đã từng nói đùa với bà ấy rằng: “Nếu có một ngày anh chết mà nằm trong quan tài, chỉ cần em khóc ở bên cạnh thì anh vẫn sẽ nghe thấy.”
Sẽ không sai được, không nhầm được… Giọng nói ấy, thậm chí là tiết tấu ngắt nghỉ quen thuộc như vậy, không thể sai được, chính là bà ấy. Thoáng chốc, trái tim ông như bị bà ấy dùng móng tay cào rách thành từng vệt máu thịt nhầy nhụa. Ông nhắm chặt mắt lại không thể tin được.
Ông cho rằng Tiểu Khanh của ông luôn tốt đẹp không nhiễm bụi trần như vậy, bà ấy và cả người nhà bà ấy đều y như những món quà của thần linh. Lần đầu tiên khi bà ấy gặp ông, ông không có bất cứ cái gì mà bà ấy vẫn tình nguyện yêu ông, bà ấy chăm sóc ông cẩn thận, nuôi ông, bà ấy đã cho ông một tình yêu không có điều kiện. Ông cho rằng thứ bà ấy yêu là chính bản thân ông.
Nhưng có nằm mơ ông cũng không ngờ rằng tất cả những thứ này đều đã được sắp xếp từ trước! Mưu tính của bà ấy đáng sợ đến mức cả người ông phát run, vì vừa lạnh lại vừa hận. Ông dùng một tay bóp nát cuốn băng rồi ném mạnh đi.
Thật ra sau này Cố Viễn Chi vẫn thường nghĩ lại, nếu như ông yêu bà ấy nhưng không đủ chân thật, không đủ nhiều, không đủ sâu nặng, không đủ đến mức không thể kiềm chế như vậy, thậm chí chỉ cần ít đi một chút thôi, vậy thì ông nhất định sẽ không phá hủy cuốn băng đó. Ông sẽ giữ nó lại để đối chất với bà ấy, để nhìn bà ấy trở thành một kẻ thất bại không có chỗ ẩn trốn trước mắt ông.
Nhưng ông không làm vậy. Thực tế thì ông còn sợ hơn bà ấy, sợ nói hết những thứ này ra thì chính ông sẽ sụp đổ mất, bởi vì nếu vậy ông và bà ấy không thể quay về được nữa. Ông không nói gì với bà ấy, nhưng mỗi một ánh mắt, một hành động lại ít nhiều thể hiện sự chán ghét đối với bà ấy.
Thật ra thì chán ghét là giả, mâu thuẫn mới là thật. Chán ghét bà ấy, chán ghét bà ấy vì đã lừa dối ông, hận điều bà ấy yêu không phải là con người ông. Nhưng một mặt lại cảm thấy may mắn, may mắn vì ít ra ông vẫn còn có thứ có thể hấp dẫn được bà ấy. Tài sản, địa vị, hư vinh cũng không sao, cái gì cũng không sao cả, chỉ cần… có thể giữ bà ấy ở lại là được.
Ông biết lòng tự tôn của bà ấy rất cao, nếu bị ông nói toạc ra thì bà ấy nhất định sẽ không cố chấp nín nhịn, bà ấy sẽ hoàn toàn bỏ rơi ông. Nhưng đến nửa đêm ông lại điên cuồng mà nghĩ: Nếu như bà ấy rời khỏi ông thì mục tiêu kế tiếp của bà ấy sẽ là người đàn ông nào? Bà ấy sẽ đi tìm ai?
Suy nghĩ đó như một mảng mây đen từ trong xó xỉnh tâm hồn ông ngày một sinh sôi và bén rễ sâu trong lòng ông, khó chịu đến mức khiến cả người phát run, ông không chấp nhận được việc bà ấy sẽ đi tìm người khác! Bà ấy là người của ông, ông đã vuốt ve cơ thể bà ấy vô số lần, làm sao ông có thể dễ dàng để cho người khác làm thế với bà ấy?
Lúc đó ông lại không thể nghĩ rằng thật may mắn vì ông còn có tiền, ông còn có tiền để có thể níu kéo bà ấy. Nhưng hôn nhân và tình yêu là hai thứ không thể tồn tại mâu thuẫn nhất. Bởi vì hai người cùng chung chăn gối là mẫn cảm nhất. Ông không thích bà ấy, ghét bà ấy, làm sao mà bà ấy có thể không cảm nhận được chứ?
Sau đó, có một ngày bà ấy đột nhiên cầm một cuốn băng thu âm ném mạnh vào mặt ông. Da mặt ông đau rát. Bà ấy đứng trước mặt ông, bụng đã nhô cao, gương mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ u oán nhìn ông. Sau này dù đến khi chết ông cũng sẽ không bao giờ quên hình ảnh đó của bà ấy.
“Tôi đã từng rất thích một người con gái, bà ta lớn lên cùng tôi, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ cưới bà ta. Nhưng đến khi tôi tình nguyện không để ý đến điều gì để ở bên bà ta thì bà ta lại không muốn. Điều bà ta không muốn lại chính là tôi không để ý đến điều gì. Cha tôi muốn tôi đính hôn với một thiên kim thế gia, tôi muốn ở bên bà ta thì chỉ có thể buông bỏ hết mọi thứ. A, bây giờ nghĩ lại chính tôi cũng cảm thấy tình yêu đó thật cảm động. Nhưng bà ta lại từ chối tôi vì thứ tôi từ bỏ cũng chính là thứ mà bà ta quan tâm nhất. Bà ta cầm tiền của nhà họ Cố rồi biến mất.”
“Bà ta bỏ đi để lại tôi một mình đối diện với sự hoài nghi cuộc đời này. Sau khi bà ta đi, tôi cũng rời khỏi nhà họ Cố mà không cầm một đồng tiền nào, không mang theo cái gì. Sau đó, ở trên đường lại đánh nhau với người khác, khi cảnh sát tới tôi mới nhớ ra mình là một người không có thân phận, nhất định không được tới đồn cảnh sát. Để trốn thoát, tôi phải chạy trốn, rồi lẩn vào tránh trên một chiếc xe. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Khanh.”
“Khi đó trên xe chỉ có bà ấy và tài xế, bà ấy đang chờ ba mẹ. Tôi nói với bà ấy, tôi cũng là người Trung Quốc, không may bị người khác lừa đến nước Mỹ, bây giờ là một người không có thân phận nên không thể đến đồn cảnh sát được, thế là cô ấy tin ngay. Khi đó tôi bị thương nhẹ, trên người không có một cái gì, cũng không biết vì sao, có lẽ là thấy cô ấy là một cô gái nhỏ trong sáng rất dễ gạt, vì vậy tôi đã nói ra mấy câu ám chỉ, vậy mà cô ấy lại thật sự mềm lòng đưa tôi về nhà.”
“Ban đầu ba mẹ Tiểu Khanh cũng không đồng ý, dù sao cũng là một con người chứ đâu phải nuôi mèo nuôi chó, đâu thể tùy tiện nhặt một con bên đường về mà nuôi được. Nhưng Tiểu Khanh lại không ngừng để tâm đến lời nói của tôi mà cầu xin ba mẹ đưa tôi cùng về nước, cũng đảm bảo sau khi đưa tôi về nước, bà ấy sẽ không nuôi tôi nữa…”
Cố Viễn Chi nói đến đây thì cười thật khẽ, ký ức là thứ cho dù đã qua đi nhưng dẫu sao cũng đã tồn tại, đã từng tốt đẹp, đã từng động tâm, khi hồi tưởng lại, cho dù có bi thương thì trong nỗi bi thương ấy cũng sẽ luôn có vui vẻ.
“Ba Tiểu Khanh phải ở lại Mỹ một thời gian, nhiều lúc ông ấy cũng đưa mẹ Tiểu Khanh đi cùng, nhưng lại không tiện dẫn Tiểu Khanh đi cùng. Chi nên phần lớn thời gian khi bà ấy ở Mỹ đều là ngồi trên xe cùng tài xế chờ ba mẹ. Chẳng qua sau đó thì có thêm tôi bầu bạn cùng bà ấy, về sau bà ấy bị tôi làm cho to gan hơn, sẽ thừa dịp rảnh rỗi mà cùng tôi đi chơi loanh quanh. Sau đó tôi lại đưa bà ấy đến New York chơi, thái độ của bà ấy đối với tôi cũng dần dần thay đổi. Ban đầu bà ấy thật sự coi tôi như một con mèo con chó hoang ngoài đường nhặt về, cẩn thận chăm sóc, như thể… nếu cô ấy không cẩn thận thì tôi sẽ chết đói chết rét vậy. Càng về sau, khi chúng tôi rời khỏi Mỹ, bà ấy đã bắt đầu lệ thuộc vào tôi. Bà ấy không chỉ không sợ nếu không để ý thì sẽ khiến tôi chết đói chết rét, mà khi có chuyện cũng sẽ nói với tôi đầu tiên, hỏi ý kiến của tôi.”
“Nhưng sau khi về nước, theo cam kết của bà ấy đối với ba mẹ, bà ấy không thể nuôi tôi nữa. Đêm trước khi tạm biệt, bà ấy đến phòng tôi, ôm tôi khóc lớn một hồi. Tôi hỏi bà ấy sao thế, bà ấy khóc thút thít nói bà ấy cũng không biết nữa, bà ấy chỉ cảm thấy rất đau khổ…”
Cố Viễn Chi nói đến đây thì lại bật cười…
“Tôi cũng đã từng trải qua cái tuổi mới biết yêu như bà ấy, nên tất nhiên tôi không thể không hiểu được, mà thái độ của tôi khi đó rất mâu thuẫn, một mặt tôi không nói thẳng ra, nhưng một mặt lại dung túng cho sự lệ thuộc của bà ấy vào mình, bởi vì tôi mơ hồ nhận ra, không chỉ có bà ấy không thể rời bỏ tôi, chính tôi cũng không muốn rời khỏi bà ấy. Cho nên tôi nói với bà ấy, thật ra ở trong nước tôi đã không còn người thân nào, hơn nữa còn ám chỉ với bà ấy, chỉ cần bà ấy muốn thì tôi sẽ ở lại bên bà ấy.”
“Quả nhiên bà ấy đồng ý, lập tức mang mấy món đồ trang sức quý giá của mình đi bán, khi đó còn chưa giống như bây giờ, giá phòng còn chưa cao… Bà ấy giúp tôi thuê một nhà trọ nhỏ một cách khác dễ dàng, coi như giúp tôi có chỗ tránh nắng trú mưa.”
“Một thời gian dài sau đó, bà ấy gạt ba mẹ gặp riêng tôi, tôi cũng thường thừa dịp ba mẹ bà ấy không ở nhà để đưa bà ấy đi chơi. Chúng tôi… Chính là như vậy, nói dễ nghe một chút thì là nhất kiến chung tình, nói khó nghe một chút thì có lẽ giống như người khác nói, chính là tôi đã lừa sạch con gái nhà người ta.”
“Con người luôn luôn tham lam. Ngay từ đầu, tôi chỉ muốn có được tình cảm của bà ấy, sau khi đạt được tôi lại muốn nhiều hơn nữa, tôi muốn cưới bà ấy, muốn có được cả con người bà ấy, muốn đưa bà ấy về Mỹ. Nhưng trong lúc tôi còn đang nghĩ phải mở miệng nói thế nào với bà ấy, thế mà bà ấy lại chủ động bày tỏ với tôi. Bà ấy đỏ mặt hỏi tôi có muốn cưới bà ấy về nhà không… Nhất thời tôi hơi kinh ngạc, mặc dù là ở Mỹ, tôi cũng chưa từng được cô gái nào cầu hôn như vậy. Bà ấy còn nói chỉ cần tôi lấy bà ấy, bà ấy có thể nuôi tôi cả đời này.”
“Đó là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, có một người con gái nói với tôi rằng bà ấy muốn nuôi tôi cả đời, mà không phải là để Cố Viễn Chi nuôi bà ấy cả đời. Thật ra, ngoài người nhà họ Cố ra thì không ai biết giá trị con người của Cố Viễn Chi lúc đó đã rất cao rồi. Lúc đó ở nước Mỹ, tôi đã có công ty của riêng mình, thật ra tôi không cần bà ấy nuôi.”
“Nhưng tôi vẫn không nói với bà ấy, tôi chỉ nói được. Cũng chính vì thế nên sau đó, bà ấy vẫn luôn cho rằng, là bà ấy đã buộc tôi phải cưới bà ấy. Đương nhiên, lúc đầu bà ấy vô cùng vui vẻ, bà ấy không để ý đến việc khi đó tôi chỉ có hai bàn tay trắng mà thẳng thắn nói với ba mẹ bà ấy. Tất nhiên ba mẹ bà ấy không hài lòng cho lắm, tôi không thể để bà ấy đau lòng được nên đã chủ động thừa nhận thân phận của mình. Tôi cho rằng chẳng qua là bọn họ khinh thường tôi bần cùng.”
“Nhưng mà kết quả lại nằm ngoài dự kiến của tôi. Ban đầu ba mẹ bà ấy chỉ không hài lòng lắm, nhưng sau khi biết rõ thân phận của tôi thì kiên quyết phản đối. Tiểu Khanh thì vì sự lừa gạt của tôi mà giận dỗi với tôi rất lâu, may mà cuối cùng chúng tôi cũng làm lành, bà ấy vẫn kiên quyết không phải là tôi thì không lấy chồng. Thái độ ba mẹ bà ấy cũng một mực kiên quyết như cũ, tuyên bố hai người họ và tôi, bà ấy chỉ được chọn một mà thôi.”
“Bỗng nhiên phải đứng ở vị trí giữa tình yêu và tình thân, thời gian đó bà ấy thật sự rất trăn trở. Cuối cùng bà ấy lựa chọn về Mỹ với tôi.”
“Lúc tôi và bà ấy bỏ đi, ba mẹ bà ấy vẫn kịp đuổi đến sân bay, ba bà ấy nước mắt đầu mặt nói với bà ấy, tình cảm của Tiểu Khanh với tôi chẳng qua là hoa trong nước, chỉ là sự xúc động, hoàn toàn không có sự cam kết, gánh vác và trách nhiệm của hôn nhân, không cẩn thận thì cuộc sống của bà ấy cũng sẽ bị phá hủy.”
“Trong lòng tôi cười lạnh, cười ông ấy không hiểu được tình cảm của tôi và Tiểu Khanh. Nhưng Tiểu Khanh chỉ khóc nói với ba mẹ bà ấy rằng bà ấy và ta nhất định sẽ hạnh phúc trở về gặp hai người họ.”
Cố Viễn Chi nói đến đây thì thở dài: “Cho nên sau này, khi Tiểu Khanh rời khỏi tôi mới nói với tôi rằng: Bà ấy sai rồi, bà ấy phải quay về nhà nhận lỗi với ba mẹ.”
Khóe mắt Cố Viễn Chi ướt mèm.
“Sau khi chúng tôi trở về Mỹ thật sự đã có một thời gian sống rất hạnh phúc. Khi đó, bởi vì tôi rời khỏi nhà một thời gian ngắn, ba tôi cũng đã tỉnh ngộ, ông ấy không bức bách tôi chuyện hôn sự nữa, cho nên tôi và Tiểu Khanh có thể kết hôn dễ dàng. Tiệc cưới của chúng tôi có thể gọi là hôn lễ thế kỷ, vô cùng náo nhiệt. Khi đó tôi và Tiểu Khanh tin chắc rằng chúng tôi nhất định sẽ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.”
“Cứ thế cuộc hôn nhân của chúng tôi đã được ba năm, ba năm ấy hai người chúng tôi sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Sau đó, Tiểu Khanh mang thai, hai mươi ba tuổi, thật ra thì còn quá trẻ, thực tế thì tôi cũng không thích đứa trẻ này lắm, tôi cảm thấy Tiểu Khanh vẫn còn là trẻ con, tôi có bà ấy là đủ rồi, tóm lại là tôi và đứa trẻ này… Cũng không phải là thật sự không muốn, cùng lắm là trong lòng cảm thấy không hào hứng lắm, thậm chí là… ghen tị, ghen tị đứa bé đã chia mất hơn phân nửa sự quan tâm của bà ấy.”
“Nhưng đúng lúc này thì mối tình đầu của tôi trở về. Bà ta nói với tôi rằng bà ta bỏ đi chẳng qua là vì bất đắc dĩ, bà ta không muốn vì bà ta mà tôi không có bất cứ cái gì, cho nên bà ta không thể không chán nản mà rời đi. Tất nhiên tôi không phải đứa ngốc nên không thể tin vào lời nói xằng bậy của bà ta. Quan trọng nhất là khi đó tôi đã có Tiểu Khanh, tôi không thể dành cho người phụ nữ khác một chút tình cảm, thậm chí là thương tiếc cũng không. Cứ coi như bà ta bỏ đi vì thật sự là bất đắc dĩ thì tôi cũng không thể làm gì có lỗi với Tiểu Khanh được. Cho nên khi đó tôi chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại: Vậy sao không bỏ đi dứt khoát một chút? Thật ra thì cô có thể vĩnh viễn không trở về nữa.”
Tôi cho là tôi đã xử lý tốt đoạn nhạc đệm ngoài ý muốn này, nhưng lại không ngờ Tiểu Khanh lại biết bà ta trở về, bà ấy một mực làm loạn với tôi vì quãng thời gian đó, nhất quyết không chịu nghe tôi giải thích. Tôi vừa nói là bà ấy lại khóc. Tôi nhìn cái bụng đã nhô cao lên của bà ấy nên cũng không dám làm gì kích thích bà ấy, chỉ muốn chờ bà ấy sinh đứa trẻ ra thì tôi sẽ lại giải thích với bà ấy.
“Nhưng đến một ngày tôi bất ngờ nhận được một cuốn băng thu âm. Trong đó là đoạn thu âm Tiểu Khanh cười nhạo người đàn bà đã từng phản bội tôi, bà ấy cười nói bà ta có mắt không tròng, bà ấy nói: Cố Viễn Chi là một người đàn ông có thân phận tôn quý, nhưng nếu để cho anh ấy biết cô chỉ coi trọng thân phận của anh ấy thì cả đời này cô cũng đừng mơ lấy được anh ấy! Cho nên tôi mới có thể nhân lúc ông ấy khốn cùng nhất mà giả bộ không biết gì, nói thẳng ra thì cũng chẳng khác nào trò chơi đầu tư của anh ấy. Không giống nhau là ở chỗ sự đầu tư của anh ấy quá phân tán, còn tôi chỉ đầu tư vào mình anh ấy, có anh ấy, chỉ cần bắt được anh ấy thì tôi sẽ có tất cả.”
Lúc ấy Cố Viễn Chi đã nghe thấy giọng nói hết sức rõ ràng của bà ấy… Ông đã từng nói đùa với bà ấy rằng: “Nếu có một ngày anh chết mà nằm trong quan tài, chỉ cần em khóc ở bên cạnh thì anh vẫn sẽ nghe thấy.”
Sẽ không sai được, không nhầm được… Giọng nói ấy, thậm chí là tiết tấu ngắt nghỉ quen thuộc như vậy, không thể sai được, chính là bà ấy. Thoáng chốc, trái tim ông như bị bà ấy dùng móng tay cào rách thành từng vệt máu thịt nhầy nhụa. Ông nhắm chặt mắt lại không thể tin được.
Ông cho rằng Tiểu Khanh của ông luôn tốt đẹp không nhiễm bụi trần như vậy, bà ấy và cả người nhà bà ấy đều y như những món quà của thần linh. Lần đầu tiên khi bà ấy gặp ông, ông không có bất cứ cái gì mà bà ấy vẫn tình nguyện yêu ông, bà ấy chăm sóc ông cẩn thận, nuôi ông, bà ấy đã cho ông một tình yêu không có điều kiện. Ông cho rằng thứ bà ấy yêu là chính bản thân ông.
Nhưng có nằm mơ ông cũng không ngờ rằng tất cả những thứ này đều đã được sắp xếp từ trước! Mưu tính của bà ấy đáng sợ đến mức cả người ông phát run, vì vừa lạnh lại vừa hận. Ông dùng một tay bóp nát cuốn băng rồi ném mạnh đi.
Thật ra sau này Cố Viễn Chi vẫn thường nghĩ lại, nếu như ông yêu bà ấy nhưng không đủ chân thật, không đủ nhiều, không đủ sâu nặng, không đủ đến mức không thể kiềm chế như vậy, thậm chí chỉ cần ít đi một chút thôi, vậy thì ông nhất định sẽ không phá hủy cuốn băng đó. Ông sẽ giữ nó lại để đối chất với bà ấy, để nhìn bà ấy trở thành một kẻ thất bại không có chỗ ẩn trốn trước mắt ông.
Nhưng ông không làm vậy. Thực tế thì ông còn sợ hơn bà ấy, sợ nói hết những thứ này ra thì chính ông sẽ sụp đổ mất, bởi vì nếu vậy ông và bà ấy không thể quay về được nữa. Ông không nói gì với bà ấy, nhưng mỗi một ánh mắt, một hành động lại ít nhiều thể hiện sự chán ghét đối với bà ấy.
Thật ra thì chán ghét là giả, mâu thuẫn mới là thật. Chán ghét bà ấy, chán ghét bà ấy vì đã lừa dối ông, hận điều bà ấy yêu không phải là con người ông. Nhưng một mặt lại cảm thấy may mắn, may mắn vì ít ra ông vẫn còn có thứ có thể hấp dẫn được bà ấy. Tài sản, địa vị, hư vinh cũng không sao, cái gì cũng không sao cả, chỉ cần… có thể giữ bà ấy ở lại là được.
Ông biết lòng tự tôn của bà ấy rất cao, nếu bị ông nói toạc ra thì bà ấy nhất định sẽ không cố chấp nín nhịn, bà ấy sẽ hoàn toàn bỏ rơi ông. Nhưng đến nửa đêm ông lại điên cuồng mà nghĩ: Nếu như bà ấy rời khỏi ông thì mục tiêu kế tiếp của bà ấy sẽ là người đàn ông nào? Bà ấy sẽ đi tìm ai?
Suy nghĩ đó như một mảng mây đen từ trong xó xỉnh tâm hồn ông ngày một sinh sôi và bén rễ sâu trong lòng ông, khó chịu đến mức khiến cả người phát run, ông không chấp nhận được việc bà ấy sẽ đi tìm người khác! Bà ấy là người của ông, ông đã vuốt ve cơ thể bà ấy vô số lần, làm sao ông có thể dễ dàng để cho người khác làm thế với bà ấy?
Lúc đó ông lại không thể nghĩ rằng thật may mắn vì ông còn có tiền, ông còn có tiền để có thể níu kéo bà ấy. Nhưng hôn nhân và tình yêu là hai thứ không thể tồn tại mâu thuẫn nhất. Bởi vì hai người cùng chung chăn gối là mẫn cảm nhất. Ông không thích bà ấy, ghét bà ấy, làm sao mà bà ấy có thể không cảm nhận được chứ?
Sau đó, có một ngày bà ấy đột nhiên cầm một cuốn băng thu âm ném mạnh vào mặt ông. Da mặt ông đau rát. Bà ấy đứng trước mặt ông, bụng đã nhô cao, gương mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ u oán nhìn ông. Sau này dù đến khi chết ông cũng sẽ không bao giờ quên hình ảnh đó của bà ấy.