Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 385
Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Nhớ cô, nhớ đến gần như sụp đổ, sụp đổ đến mức không muốn tỉnh lại, không ngừng uống rượu và hút thuốc, nhưng cô vẫn cứ bám chặt lấy tâm trí anh. Chán nản nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ, tổ chức, sắp đặt, tìm cô. Chính là như vậy, một đằng thì tuyệt vọng chán nản, một đằng vẫn không quên phải tỉnh táo, hai thái cực tương phản đó như cắn xé thân thể anh thành mảnh vụn.
Nhớ nhung và giận dữ gần như nhấn chìm anh, anh ra tay bóp chết nhà họ Tân và nhà họ Thẩm, anh cũng định hành hạ chết Thẩm Ngôn. Nhưng không ngờ giữa chừng cô lại tự mình trở về.
Khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy cô, thậm chí anh còn tưởng rằng đó là ảo giác, còn không dám nhúc nhích, chỉ vì mỗi lần thấy cô, chỉ cần anh khẽ ôm lấy cô thì cô sẽ lại biến mất. Nhưng mà cô lại quỵ xuống đất nhìn Thẩm Ngôn với vẻ mặt lo âu và thương xót…
Cuối cùng anh cũng tuyệt vọng đến phát điên… Nhưng may mà cuối cùng cô cũng không phụ bạc anh. Cô nói cô chỉ quan tâm đến việc Thẩm Ngôn sống hay chết, còn anh thì lúc nào cô cũng nhớ đến anh. Cô nói vậy thì anh sẽ tin. Anh ôm cô, còn cô thì rúc vào ngực anh, lặp lại một lần nữa: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho dù có một ngày em có đi lạc cũng sẽ nghĩ cách trở về.”
Nơi ngực trái anh bỗng nhiên như tiết trời sau cơn mưa lớn của tháng bảy, quang đãng và trong trẻo, cầu vồng từ từ nhô lên phía xa xa. Đó là niềm vui không cách nào gọi tên, nhưng anh chỉ khe khẽ hỏi cô: “Còn muốn đi lạc nữa à?”
Cô nghe thế lại cười, xoay mình nghển cổ nhổm dậy trên người anh, anh cẩn thận ôm lấy cô, cô cười, cúi đầu ôm lấy mặt anh: “Không đi lạc nữa. Sau này anh bảo em ở đâu chờ anh thì sẽ không chạy đi nữa. Em sẽ ở đúng chỗ đó, anh chỉ cần quay người lại là có thể tìm thấy em.”
Anh nghe thế thì hơi nheo mắt: “Thật à?”
Tân Hành cười rồi trịnh trọng gật đầu: “Thật chứ!”
Cô gật đầu hơi mạnh nên đụng phải đầu anh. Thực ra là cô có hơi cố ý một chút, ai ngờ đầu anh lại cứng như vậy, cuối cùng lại khiến mình bị đau đến mức phải hít sâu vào một hơi, còn rước lấy một tiếng cười nhạo trầm thấp của anh nữa. Anh đưa tay lên sờ trán cô: “Có ý đồ xấu, đáng đời!”
Cô hừ khẽ, ôm choàng lấy cổ anh, suy nghĩ một chút rồi khẽ khàng nói: “Anh còn không biết em có ý đồ gì à? Chẳng lẽ là đáng đời thật à?”
Anh nghe thế thì cứng ngắc. Nghĩ đến vết thương của cô, nghĩ đến nỗi đau của cô, còn cả đứa bé… Bỗng nhiên anh không nói nên lời. Cô vẫn ở bên tai anh bật cười khe khẽ: “Đồ ngốc! Anh muốn đi đâu? Em đều nghe theo anh, lần sau không được nói với em như thế nữa nhé?”
Anh khẽ khàng mơn trớn lưng cô, trong lòng có đủ mùi vị khó nói, lời ra khỏi miệng lại không rõ là tâm trạng gì: “Được.”
Cô cười: “Còn một chuyện nữa, sau này phải giữ phòng ốc sạch sẽ. Em không thích ngủ ở phòng khách, em thích ngủ trên giường của chúng ta.”
Anh hôn lên rái tai cô, thấp giọng nói: “Được.”
Cô ôm anh rồi ngáp một cái. Anh nói: “Mệt thì ngủ một lát đi.”
Cô hơi mệt nên gật gật đầu: “Vâng, anh ngủ với em, nếu không em sẽ lạ giường.”
Anh cười: “Chẳng lẽ anh có thể trị được chứng lạ giường của em à?”
Cô gật đầu: “Em không lạ anh.”
Nói rồi cô lại ngáp một cái nữa. Anh không nói gì nữa mà chỉ ôm cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Chỉ lát sau, Tân Hành đã ngủ thiếp đi. Anh ôm cô, không ngủ nhưng cũng không buông cô ra. Lúc Tân Hành tỉnh lại thì trời đã tối, bên cạnh cũng không thấy người đàn ông kia đâu. Cô xuống giường, thay đồ rồi xuống nhà.
Vừa xuống dưới thì đã bước tới, cười nói với cô: “Thiếu phu nhân, phòng của thiếu gia và cô đã được dọn sạch rồi ạ.”
Tân Hành gật đầu, nói cảm ơn quản gia. Quản gia mỉm cười đáp lại Tân Hành nhưng lại chưa đi ngay. Tân Hành nhìn ông ấy, cười: “Chú muốn nói gì với cháu à?”
Quản gia gật đầu: “Thiếu phu nhân đúng là sáng suốt.”
Tân Hành cười: “Phòng… Không phải là không dám dọn dẹp, mà là cố ý để lại để cho cháu thấy tận mắt à?”
Dịch Tân suốt ngày bận bịu chăm sóc cô nên chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này. Mà khi cô xuất viện, quản gia đã sống hơn nửa đời người ở nhà họ Dịch thì làm sao có thể không ý thức được vấn đề này? Làm sao có thể là vì sợ Dịch Tân mà không quét dọn phòng của bọn họ để cô về có chỗ tĩnh dưỡng được chứ?
Quả nhiên, quản gia nghe thế thì gật đầu, mỉm cười: “Dạ, đúng là không có cái gì là gạt được cô.” Vừa nói lại vừa như đột nhiên nhớ ra cái gì, sợ Tân Hành hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Nhưng mà thiếu gia không biết gì cả.”
Tân Hành nhìn quản gia, khẽ cười: “Dĩ nhiên là cháu biết, người như anh ấy thì sao có thể để cháu nhìn thấy sự thật lòng đó được chứ.”
“Thiếu phu nhân có thể hiểu được thiếu gia là tốt rồi.” Quản gia thở dài: “Thiếu gia… thật sự là rất yêu cô. Có lẽ cô không biết, thực ra tôi là người chăm sóc tiểu thư.”
Tân Hành hơi ngẩn người, ngay sau đó trợn lớn mắt: “Tiểu thư… Là mẹ của Dịch Tân ư?”
Quản gia gật đầu: “Dạ, tiểu thư chính là Dịch Ngưng tiểu thư. Dù sau đó quan hệ của tiểu thư và lão gia căng thẳng, tôi cũng đi theo tiểu thư sang Mỹ.”
Tân Hành giật mình, bật thốt lên: “Cho nên chú đã chứng kiến Dịch Tân ra đời.”
“Đúng.” Quản gia nhìn cô, cười vẻ hiểu rõ rồi nói: “Thực ra là thiếu phu nhân muốn hỏi, tôi biết hết chuyện trước khi thiếu gia năm tuổi đúng không?”
Tân Hành ngại ngùng gật đầu.
“Thiếu gia đi theo tiểu thư, tôi là người tận mắt chứng kiến cuộc sống của cậu ấy ở Mỹ trước khi năm tuổi.” Quản gia hơi ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục: “Thậm chí là cả chuyện năm đó tiểu thư dặn dò… Rồi cả chuyện tôi đưa thiếu gia về bên cạnh lão gia.”
Không hiểu sao quản gia còn chưa nói rõ cái gì, nhưng mắt Tân Hành đã cảm thấy cay cay, tròng mắt cũng xông lên một tầng hơi nước. Cô dùng sức chớp mắt một cái.
Quản gia nhìn cô rồi thở dài: “Thiếu gia thật sự sống không dễ dàng chút nào… Năm đó, Mạc Thích Thanh đùa giỡn tình cảm của tiểu thư, tính cách của tiểu thư thì điềm đạm và trong sáng nên chỉ có thể bị ức hiếp. Khi đó, phải mười ngày nửa tháng, Mạc Thích Thanh mới tới thăm mẹ con họ một lần, nhưng đều rất phách lối, cuối cùng còn công khai dãn theo người đàn bà khác đến trước mặt tiểu thư ra oai. Có một lần, tiểu thiếu gia tận mắt nhìn thấy Mạc Thích Thanh ức hiếp tiểu thư phát khóc, cậu ấy đã nắm chặt bàn tay nhỏ đánh Mạc Thích Thanh, nhưng khi đó cậu ấy mới có mấy tuổi, đâu phải đối thủ của ông ta chứ? Mạc Thích Thanh tức giận mới trở tay tát thiếu gia. Trên gương mặt trắng ngần của thiếu gia hằn đỏ năm vết ngón tay, nhưng ngay sau đó cậu ấy lại dùng thân thể nhỏ bé của mình húc mạnh vào người Mạc Thích Thanh… Mạc Thích Thanh đúng là lòng lang dạ sói, thật sự không hề nể tình cha con mà sai người trói tiểu thiếu gia lại rồi đánh cậu ấy một trận rất độc ác.”
Nhớ cô, nhớ đến gần như sụp đổ, sụp đổ đến mức không muốn tỉnh lại, không ngừng uống rượu và hút thuốc, nhưng cô vẫn cứ bám chặt lấy tâm trí anh. Chán nản nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ, tổ chức, sắp đặt, tìm cô. Chính là như vậy, một đằng thì tuyệt vọng chán nản, một đằng vẫn không quên phải tỉnh táo, hai thái cực tương phản đó như cắn xé thân thể anh thành mảnh vụn.
Nhớ nhung và giận dữ gần như nhấn chìm anh, anh ra tay bóp chết nhà họ Tân và nhà họ Thẩm, anh cũng định hành hạ chết Thẩm Ngôn. Nhưng không ngờ giữa chừng cô lại tự mình trở về.
Khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy cô, thậm chí anh còn tưởng rằng đó là ảo giác, còn không dám nhúc nhích, chỉ vì mỗi lần thấy cô, chỉ cần anh khẽ ôm lấy cô thì cô sẽ lại biến mất. Nhưng mà cô lại quỵ xuống đất nhìn Thẩm Ngôn với vẻ mặt lo âu và thương xót…
Cuối cùng anh cũng tuyệt vọng đến phát điên… Nhưng may mà cuối cùng cô cũng không phụ bạc anh. Cô nói cô chỉ quan tâm đến việc Thẩm Ngôn sống hay chết, còn anh thì lúc nào cô cũng nhớ đến anh. Cô nói vậy thì anh sẽ tin. Anh ôm cô, còn cô thì rúc vào ngực anh, lặp lại một lần nữa: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho dù có một ngày em có đi lạc cũng sẽ nghĩ cách trở về.”
Nơi ngực trái anh bỗng nhiên như tiết trời sau cơn mưa lớn của tháng bảy, quang đãng và trong trẻo, cầu vồng từ từ nhô lên phía xa xa. Đó là niềm vui không cách nào gọi tên, nhưng anh chỉ khe khẽ hỏi cô: “Còn muốn đi lạc nữa à?”
Cô nghe thế lại cười, xoay mình nghển cổ nhổm dậy trên người anh, anh cẩn thận ôm lấy cô, cô cười, cúi đầu ôm lấy mặt anh: “Không đi lạc nữa. Sau này anh bảo em ở đâu chờ anh thì sẽ không chạy đi nữa. Em sẽ ở đúng chỗ đó, anh chỉ cần quay người lại là có thể tìm thấy em.”
Anh nghe thế thì hơi nheo mắt: “Thật à?”
Tân Hành cười rồi trịnh trọng gật đầu: “Thật chứ!”
Cô gật đầu hơi mạnh nên đụng phải đầu anh. Thực ra là cô có hơi cố ý một chút, ai ngờ đầu anh lại cứng như vậy, cuối cùng lại khiến mình bị đau đến mức phải hít sâu vào một hơi, còn rước lấy một tiếng cười nhạo trầm thấp của anh nữa. Anh đưa tay lên sờ trán cô: “Có ý đồ xấu, đáng đời!”
Cô hừ khẽ, ôm choàng lấy cổ anh, suy nghĩ một chút rồi khẽ khàng nói: “Anh còn không biết em có ý đồ gì à? Chẳng lẽ là đáng đời thật à?”
Anh nghe thế thì cứng ngắc. Nghĩ đến vết thương của cô, nghĩ đến nỗi đau của cô, còn cả đứa bé… Bỗng nhiên anh không nói nên lời. Cô vẫn ở bên tai anh bật cười khe khẽ: “Đồ ngốc! Anh muốn đi đâu? Em đều nghe theo anh, lần sau không được nói với em như thế nữa nhé?”
Anh khẽ khàng mơn trớn lưng cô, trong lòng có đủ mùi vị khó nói, lời ra khỏi miệng lại không rõ là tâm trạng gì: “Được.”
Cô cười: “Còn một chuyện nữa, sau này phải giữ phòng ốc sạch sẽ. Em không thích ngủ ở phòng khách, em thích ngủ trên giường của chúng ta.”
Anh hôn lên rái tai cô, thấp giọng nói: “Được.”
Cô ôm anh rồi ngáp một cái. Anh nói: “Mệt thì ngủ một lát đi.”
Cô hơi mệt nên gật gật đầu: “Vâng, anh ngủ với em, nếu không em sẽ lạ giường.”
Anh cười: “Chẳng lẽ anh có thể trị được chứng lạ giường của em à?”
Cô gật đầu: “Em không lạ anh.”
Nói rồi cô lại ngáp một cái nữa. Anh không nói gì nữa mà chỉ ôm cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Chỉ lát sau, Tân Hành đã ngủ thiếp đi. Anh ôm cô, không ngủ nhưng cũng không buông cô ra. Lúc Tân Hành tỉnh lại thì trời đã tối, bên cạnh cũng không thấy người đàn ông kia đâu. Cô xuống giường, thay đồ rồi xuống nhà.
Vừa xuống dưới thì đã bước tới, cười nói với cô: “Thiếu phu nhân, phòng của thiếu gia và cô đã được dọn sạch rồi ạ.”
Tân Hành gật đầu, nói cảm ơn quản gia. Quản gia mỉm cười đáp lại Tân Hành nhưng lại chưa đi ngay. Tân Hành nhìn ông ấy, cười: “Chú muốn nói gì với cháu à?”
Quản gia gật đầu: “Thiếu phu nhân đúng là sáng suốt.”
Tân Hành cười: “Phòng… Không phải là không dám dọn dẹp, mà là cố ý để lại để cho cháu thấy tận mắt à?”
Dịch Tân suốt ngày bận bịu chăm sóc cô nên chắc chắn sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này. Mà khi cô xuất viện, quản gia đã sống hơn nửa đời người ở nhà họ Dịch thì làm sao có thể không ý thức được vấn đề này? Làm sao có thể là vì sợ Dịch Tân mà không quét dọn phòng của bọn họ để cô về có chỗ tĩnh dưỡng được chứ?
Quả nhiên, quản gia nghe thế thì gật đầu, mỉm cười: “Dạ, đúng là không có cái gì là gạt được cô.” Vừa nói lại vừa như đột nhiên nhớ ra cái gì, sợ Tân Hành hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Nhưng mà thiếu gia không biết gì cả.”
Tân Hành nhìn quản gia, khẽ cười: “Dĩ nhiên là cháu biết, người như anh ấy thì sao có thể để cháu nhìn thấy sự thật lòng đó được chứ.”
“Thiếu phu nhân có thể hiểu được thiếu gia là tốt rồi.” Quản gia thở dài: “Thiếu gia… thật sự là rất yêu cô. Có lẽ cô không biết, thực ra tôi là người chăm sóc tiểu thư.”
Tân Hành hơi ngẩn người, ngay sau đó trợn lớn mắt: “Tiểu thư… Là mẹ của Dịch Tân ư?”
Quản gia gật đầu: “Dạ, tiểu thư chính là Dịch Ngưng tiểu thư. Dù sau đó quan hệ của tiểu thư và lão gia căng thẳng, tôi cũng đi theo tiểu thư sang Mỹ.”
Tân Hành giật mình, bật thốt lên: “Cho nên chú đã chứng kiến Dịch Tân ra đời.”
“Đúng.” Quản gia nhìn cô, cười vẻ hiểu rõ rồi nói: “Thực ra là thiếu phu nhân muốn hỏi, tôi biết hết chuyện trước khi thiếu gia năm tuổi đúng không?”
Tân Hành ngại ngùng gật đầu.
“Thiếu gia đi theo tiểu thư, tôi là người tận mắt chứng kiến cuộc sống của cậu ấy ở Mỹ trước khi năm tuổi.” Quản gia hơi ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục: “Thậm chí là cả chuyện năm đó tiểu thư dặn dò… Rồi cả chuyện tôi đưa thiếu gia về bên cạnh lão gia.”
Không hiểu sao quản gia còn chưa nói rõ cái gì, nhưng mắt Tân Hành đã cảm thấy cay cay, tròng mắt cũng xông lên một tầng hơi nước. Cô dùng sức chớp mắt một cái.
Quản gia nhìn cô rồi thở dài: “Thiếu gia thật sự sống không dễ dàng chút nào… Năm đó, Mạc Thích Thanh đùa giỡn tình cảm của tiểu thư, tính cách của tiểu thư thì điềm đạm và trong sáng nên chỉ có thể bị ức hiếp. Khi đó, phải mười ngày nửa tháng, Mạc Thích Thanh mới tới thăm mẹ con họ một lần, nhưng đều rất phách lối, cuối cùng còn công khai dãn theo người đàn bà khác đến trước mặt tiểu thư ra oai. Có một lần, tiểu thiếu gia tận mắt nhìn thấy Mạc Thích Thanh ức hiếp tiểu thư phát khóc, cậu ấy đã nắm chặt bàn tay nhỏ đánh Mạc Thích Thanh, nhưng khi đó cậu ấy mới có mấy tuổi, đâu phải đối thủ của ông ta chứ? Mạc Thích Thanh tức giận mới trở tay tát thiếu gia. Trên gương mặt trắng ngần của thiếu gia hằn đỏ năm vết ngón tay, nhưng ngay sau đó cậu ấy lại dùng thân thể nhỏ bé của mình húc mạnh vào người Mạc Thích Thanh… Mạc Thích Thanh đúng là lòng lang dạ sói, thật sự không hề nể tình cha con mà sai người trói tiểu thiếu gia lại rồi đánh cậu ấy một trận rất độc ác.”