Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Hai người ăn tối tại một nhà hàng lẩu nổi tiếng, chọn một cái lẩu uyên ương và một cái lẩu thập cẩm cho Mục Lương Hòa. Anh không kén ăn mà cô thì cũng không kiêng kị gì, lúc chọn đồ ăn đa phần đều kêu thịt, Mục Lương Hòa liếc nhìn trên thực đơn cô vợ nhỏ chọn toàn là thịt thì mới kêu thêm vài món rau.
"Anh muốn uống gì?"
"Giống em đi."
Lại gọi thêm hai lon nước ngọt.
"Ôi nhiều quá, thủ trưởng anh phải ăn cho hết nha." Lúc kêu chưa thấy gì, đợi người ta mang đồ ra mới biết là kêu quá nhiều, những hơn hai mươi đĩa. Mục Lương Hòa nhìn cái khay, chân mày nhảy lên một cái, đây là muốn biến anh thành heo mà!
Từ quán lẩu đi ra đã gần 10 giờ, mới vừa lên xe thì điện thoại Mục Lương Hòa vang lên, Thanh Ninh vừa thắt dây an toàn, anh nhìn thấy tên trên màn hình liền mở cửa xe bước xuống.
Là điện thoại của Diêm Nhuận Hoa gọi tới, Thanh Ninh ngắm nhìn dáng nghe điện thoại của anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là chuyện trong bộ đội thôi.
Mục Lương Hòa nghe điện thoại xong cũng không nói gì mà chuyên tâm lái xe về đại viện.
Sau khi trở về, Thanh Ninh đi tắm, Mục Lương Hòa vào thư phòng. Thư phòng đã được Thanh Ninh trang trí lại, hết sức ấm áp, trên ghế để một chiếc gối ôm in hình hoạt hình rất đáng yêu, dựa vào vô cùng thoải mái. Nhưng tối nay Mục Lương Hòa không có tâm tình này, bởi vì một cuộc điện thoại đã khiến cho người luôn luôn bình tĩnh như anh cũng bắt đầu dễ nổi nóng, nếu không cũng sẽ không đứng ở chỗ này như một đứa trẻ bơ vơ không biết làm thế nào, vô cùng hoảng sợ.
Trước khi ngủ Thanh Ninh xem đồng hồ trên di động, đã gần 12 giờ mà anh vẫn còn ở trong thư phòng, cô tắt điện thoại, đắp kín chăn rồi ngủ.
Sáng hôm sau Diêm Nhuận Hoa đến, hầu như lần nào anh ta đến sớm đều có chuyện, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên Thanh Ninh sáng sớm xuống lầu nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, trực giác cho biết sắp có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Kiết Nhiên đã lâu không gặp được Thanh Ninh, cộng thêm gần đây có vài việc xảy ra khiến hắn không thể không hoài nghi đã bị theo dõi, đúng là vấn đề đau đầu.
"Tin tức truyền đến mấy ngày trước có chính xác không?"
"Đáng tin."
"Nhưng tại sao chuyện lần này lại bị lộ, Vệ Đông, cậu làm việc từ trước đến giờ tôi đều yên tâm." Lúc Mạnh Kiết Nhiên biết Vệ Đông, mọi người đều rất nghèo túng, giúp đỡ hỗ trợ nhau cho đến tận hôm nay hắn không có lý do hoài nghi Vệ Đông.
"Lần sau tôi sẽ chú ý."
"Ừ, cậu ra ngoài đi."
Vệ Đông đóng cửa lại đi sang phòng thư kí, Mạnh Kiết Nhiên mở máy, đây là di động dùng riêng vì người kia, trong đó một cuộc điện thoại cũng không có, cũng không có tin nhắn, hắn tự cười trào phúng, chẳng lẽ còn trông cậy nha đầu kia chủ động gọi cho hắn ư?
"Đừng vội, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi. . . . . . Cũng không nhớ anh sao? . . . . . . Ha ha, em càng như vậy, càng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông. . . . . . Chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm. . . . . ."
Tạ Thanh Ninh hung tợn cúp điện thoại, bữa ăn tối nay cô không thể không đi, không những phải đi mà còn phải chuẩn bị nguy cơ bất ngờ có thể xảy ra.
Còn chưa hết giờ làm xe của Mạnh Kiết Nhiên đã chờ dưới lầu. Thanh Ninh bỗng cực kỳ mong đợi thời gian ngừng lại vào giờ khắc này, đừng tiếp tục trôi đi, chỉ tiếc là không thể. Rất nhanh đã hết giờ làm, Thanh Ninh cố ý lề mề thu dọn, lúc đi ngang qua phòng quản lý Từ Tông cũng đang mở cửa đi ra, cô gật đầu một cái, bước đi nhanh hơn.
Xe của Mạnh Kiết Nhiên đã đỗ ở cửa tòa nhà công ty, người đến người đi, không ít người quay lại nhìn chiếc xe sang trọng, Thanh Ninh ra đến nhìn xung quanh thấy không có đồng nghiệp nhanh chóng mở cửa chui vào trong xe.
"Lái xe đi."
Mạnh Kiết Nhiên phân phó tài xế xong đưa tay muốn cầm tay cô, bị cô né tránh, mang theo vài phần phòng bị dựa vào cửa xe. Thấy cô như vậy, hắn có chút không thoải mái nới lỏng cà vạt, lại nghĩ đến những lời Mục Lương Hòa nói lần trước thì càng không thoải mái.
Cửa xe hạ xuống, gió đêm thổi vào đã làm đầu óc dịu xuống.
Thanh Ninh dựa vào cửa xe bên cạnh, cùng hắn giữ một khoảng cách, trong xe có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, cô ngửi cảm thấy khó chịu, cũng hạ kính xe xuống.
"Tắt radio đi."
Tài xế nghe vậy liền tắt radio, trong xe đột nhiên an tĩnh, cửa kính cũng đã kéo cả lên ngăn hết mọi âm thanh ồn ào của thành phố. Mạnh Kiết Nhiên thu hết biểu tình khó chịu của Thanh Ninh trong đáy mắt, nhỏ giọng cười lên: "Thanh Ninh, chớ khẩn trương, anh làm sao có thể làm gì em đây, ngay cả một cọng tóc của em anh cũng không nỡ đụng, chỉ là muốn trò chuyện vài câu thôi."
Cô gật đầu: "Muốn nói gì cứ nói đi, tôi nghe ."
"Buổi tối muốn ăn gì, anh xuống bếp làm cho em." Không phải chỉ có phụ nữ là hay thay đổi, đàn ông cũng vậy, Mạnh Kiết Nhiên nhắc tới bữa tối tâm tình lại tốt lên, bị cô vội vàng cắt đứt.
"Bây giờ đến nhà anh?"
Hắn giống như buông lỏng cười cười: "Ừm, không cần kinh ngạc như vậy, em đã về lâu như vậy rồi mà cũng chưa tới nhà anh, hôm nay đúng dịp đến chơi một chút."
" Mạnh Kiết Nhiên, chúng ta có thể đi ăn cái khác." Cô cố gắng thuyết phục hắn đi chỗ khác.
Giọng hắn chợt trầm xuống: "Thanh Ninh, đừng phá hư không khí bữa tối."
Chuyện Mạnh Kiết Nhiên đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, hắn cũng không cho phép thay đổi, xe dừng ở dưới lầu chung cư, hắn kéo cô xuống xe.
Căn hộ của Mạnh Kiết Nhiên nằm trong chung cư hạng sang trung tâm thành phố, hoàn cảnh chung quanh rất tiện nghi, vệ sĩ của hắn cũng không cần theo lên lầu, hắn mở cửa lôi kéo cô vào nhà.
Cửa trước hắn đổi giầy rồi lại lấy từ trên kệ một đôi dép nữ đưa cho cô, Thanh Ninh ngẩn ra mấy giây mới nhận lấy.
"Thích không, mua theo ý thích của em đấy." Mạnh Kiết Nhiên nói câu này thân thể đồng thời cúi xuống ép cô giữa cửa và lồng ngực hắn. Chuyện cô dự đoán đã xảy ra nhưng may là hắn chỉ sờ tóc cô rồi cười đi vào trong. Trong nháy mắt Thanh Ninh có loại ý muốn mãnh liệt muốn né tránh ra nhưng cuối cùng vẫn theo chân hắn vào bên trong.
Vào phòng khách sau mới phát hiện này nhà trọ cũng không nhỏ, đoán chừng 200 bình chừng, toàn thân phong cách là chếch nam tính hóa hắc bạch kinh điển sắc, Mạnh Kiết Nhiên đứng ở trước sô pha cởi xuống áo khoác cuộn lên tay áo vào phòng bếp, một hồi cầm thức uống ra ngoài.
"Thanh Ninh, đừng khách sáo, anh đi nấu cơm, rất nhanh sẽ xong, em tùy ý xem đi."
Một Mạnh Kiết Nhiên Như mang tạp dề hết sức ôn hòa, nét mặt sắc bén cũng bị ánh sáng ngọn đèn vàng làm dịu đi khá nhiều, không có chút cảm giác nguy hiểm nào, thế mà lại là cùng một người, một tội phạm không chịu sự câu thúc của pháp luật.
"Ừ, anh đi đi."
Mạnh Kiết Nhiên vào phòng bếp trước tiên lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo tủ bếp đem ra bàn trà, Thanh Ninh xem nhãn hiệu đa số đều là thứ cô thích, còn cả đôi dép dưới chân nữa.
Nhìn quanh thiết kế căn bếp, Thanh Ninh lờ mờ hiểu được mục đích Mạnh Kiết Nhiên đưa cô về nhà. Ngày còn bên nhau họ đã từng bàn chuyện tương lai, phòng không nên quá lớn, đủ ở là tốt rồi, lắp đặt thiết bị không nên quá tốt, đủ ấm áp thoải mái là được rồi, tiền cũng không cần quá nhiều, đủ là tốt rồi.
Hiện tại hắn đã đạt được những thứ này, chỉ là bọn họ đã không thể quay lại quá khứ, có một số việc đã qua chính là đã qua. Thanh Ninh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt vào quang cảnh ban đêm của thành phố C, ánh đèn sáng chói, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi vào toilet trở ra vừa hay nhìn thấy phòng đối diện mở cửa, đi vào mới phát hiện là thư phòng của hắn, liếc nhìn lại phòng bếp.
Trở ra lại bên ngoài rồi mà tay Tạ Thanh Ninh vẫn còn run, chân như vô lực, lại đi vào toilet, khoát nước lên rửa mặt. Xem ra cô đúng là không thích hợp làm những việc này, nắm thật chặt túi, vừa đúng gặp phải Mạnh Kiết Nhiên.
"Em xem tivi một lát đi, cơm sắp xong rồi."
"Ừ, cần giúp một tay không?"
"Không cần, anh làm được."
Tivi mở lên, Thanh Ninh nhấp nhổn nhìn hình ảnh, là một bộ phim kịch tính cẩu huyết, đoạn quảng cáo nhàm chán, cô cầm lấy điều khiển nâng cao âm lượng, chỉ có như vậy mới có thể che giấu tâm tình khẩn trương của cô.
Mạnh Kiết Nhiên làm bữa ăn kiểu tây, nói là bữa tối dưới nến tuyệt không quá, trong phòng ánh đèn bị tắt hết, trên bàn châm mấy cây nến, căn phòng từ từ sáng lên, ánh sáng mờ mờ kéo dài bóng hai người hắt lên tường.
"Cạn chén!"
Hai cái ly dài chạm nhau trên không trung, thủy tinh phát ra âm thanh trong trẻo, kéo về lý trí của cô. Tối nay Mạnh Kiết Nhiên rất vui, chuyện hắn mong đợi thật lâu đã hoàn thành, căn phòng này là hắn đặc biệt thiết kế vì cô, đây là hứa hẹn cũng là chấp niệm của mình, khi đã ngấm càng sâu thì giống như thuốc phiện vậy, cai không được.
"Thanh Ninh, cám ơn em."
"Cám ơn cái gì, chúng ta cũng không ai nợ ai, à thịt bò bít tết ăn thật ngon."
Mạnh Kiết Nhiên vừa ăn bít tết, nhâp chút rượu đỏ, vừa nhìn ngắm người con gái trong lòng. Để tạo không khí, hắn đã bật nhạc, khúc dương cầm chậm rãi du dương tan hòa trong không gian, hắn hắng giọng nói: "Anh ta tốt như vậy ư?"
"Ừ, tối thiểu đối với tôi rất tốt, là một quân nhân chuyên nghiệp thời gian không nhiều lắm, nhưng chỉ cần có thời gian thì anh ấy đều dành cho tôi. Cái này cũng không là gì cả, anh ấy sẽ tự mình ăn bánh bao nguội ngắt mà để lại cơm nóng cho tôi, sẽ quát ầm lên bảo rằng nơi này nguy hiểm. Mạnh Kiết Nhiên, có thể anh cảm thấy những thứ này chẳng là gì cả, nhưng anh nên biết phụ nữ rất cảm tính, tôi cũng không ngoại lệ."
"Đừng nói ahhh... Đừng nói nữa." Mạnh Kiết Nhiên đầu đau muốn nứt ra, không nhẹ không nặng thả cái ly đang cầm xuống.
"Không, anh không biết anh ấy đối với tôi tốt bao nhiêu, tốt đến mức tôi cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà sinh con, Mạnh Kiết Nhiên, xin hãy buông tay đi."
Cái ly ta nát dưới đất, Mạnh Kiết Nhiên bỗng đứng dậy, cũng làm đổ chai rượu "Thanh Ninh, anh đưa em về."
"Anh muốn uống gì?"
"Giống em đi."
Lại gọi thêm hai lon nước ngọt.
"Ôi nhiều quá, thủ trưởng anh phải ăn cho hết nha." Lúc kêu chưa thấy gì, đợi người ta mang đồ ra mới biết là kêu quá nhiều, những hơn hai mươi đĩa. Mục Lương Hòa nhìn cái khay, chân mày nhảy lên một cái, đây là muốn biến anh thành heo mà!
Từ quán lẩu đi ra đã gần 10 giờ, mới vừa lên xe thì điện thoại Mục Lương Hòa vang lên, Thanh Ninh vừa thắt dây an toàn, anh nhìn thấy tên trên màn hình liền mở cửa xe bước xuống.
Là điện thoại của Diêm Nhuận Hoa gọi tới, Thanh Ninh ngắm nhìn dáng nghe điện thoại của anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là chuyện trong bộ đội thôi.
Mục Lương Hòa nghe điện thoại xong cũng không nói gì mà chuyên tâm lái xe về đại viện.
Sau khi trở về, Thanh Ninh đi tắm, Mục Lương Hòa vào thư phòng. Thư phòng đã được Thanh Ninh trang trí lại, hết sức ấm áp, trên ghế để một chiếc gối ôm in hình hoạt hình rất đáng yêu, dựa vào vô cùng thoải mái. Nhưng tối nay Mục Lương Hòa không có tâm tình này, bởi vì một cuộc điện thoại đã khiến cho người luôn luôn bình tĩnh như anh cũng bắt đầu dễ nổi nóng, nếu không cũng sẽ không đứng ở chỗ này như một đứa trẻ bơ vơ không biết làm thế nào, vô cùng hoảng sợ.
Trước khi ngủ Thanh Ninh xem đồng hồ trên di động, đã gần 12 giờ mà anh vẫn còn ở trong thư phòng, cô tắt điện thoại, đắp kín chăn rồi ngủ.
Sáng hôm sau Diêm Nhuận Hoa đến, hầu như lần nào anh ta đến sớm đều có chuyện, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên Thanh Ninh sáng sớm xuống lầu nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, trực giác cho biết sắp có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Kiết Nhiên đã lâu không gặp được Thanh Ninh, cộng thêm gần đây có vài việc xảy ra khiến hắn không thể không hoài nghi đã bị theo dõi, đúng là vấn đề đau đầu.
"Tin tức truyền đến mấy ngày trước có chính xác không?"
"Đáng tin."
"Nhưng tại sao chuyện lần này lại bị lộ, Vệ Đông, cậu làm việc từ trước đến giờ tôi đều yên tâm." Lúc Mạnh Kiết Nhiên biết Vệ Đông, mọi người đều rất nghèo túng, giúp đỡ hỗ trợ nhau cho đến tận hôm nay hắn không có lý do hoài nghi Vệ Đông.
"Lần sau tôi sẽ chú ý."
"Ừ, cậu ra ngoài đi."
Vệ Đông đóng cửa lại đi sang phòng thư kí, Mạnh Kiết Nhiên mở máy, đây là di động dùng riêng vì người kia, trong đó một cuộc điện thoại cũng không có, cũng không có tin nhắn, hắn tự cười trào phúng, chẳng lẽ còn trông cậy nha đầu kia chủ động gọi cho hắn ư?
"Đừng vội, chúng ta đã lâu không gặp mặt rồi. . . . . . Cũng không nhớ anh sao? . . . . . . Ha ha, em càng như vậy, càng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông. . . . . . Chúng ta buổi tối cùng nhau ăn cơm. . . . . ."
Tạ Thanh Ninh hung tợn cúp điện thoại, bữa ăn tối nay cô không thể không đi, không những phải đi mà còn phải chuẩn bị nguy cơ bất ngờ có thể xảy ra.
Còn chưa hết giờ làm xe của Mạnh Kiết Nhiên đã chờ dưới lầu. Thanh Ninh bỗng cực kỳ mong đợi thời gian ngừng lại vào giờ khắc này, đừng tiếp tục trôi đi, chỉ tiếc là không thể. Rất nhanh đã hết giờ làm, Thanh Ninh cố ý lề mề thu dọn, lúc đi ngang qua phòng quản lý Từ Tông cũng đang mở cửa đi ra, cô gật đầu một cái, bước đi nhanh hơn.
Xe của Mạnh Kiết Nhiên đã đỗ ở cửa tòa nhà công ty, người đến người đi, không ít người quay lại nhìn chiếc xe sang trọng, Thanh Ninh ra đến nhìn xung quanh thấy không có đồng nghiệp nhanh chóng mở cửa chui vào trong xe.
"Lái xe đi."
Mạnh Kiết Nhiên phân phó tài xế xong đưa tay muốn cầm tay cô, bị cô né tránh, mang theo vài phần phòng bị dựa vào cửa xe. Thấy cô như vậy, hắn có chút không thoải mái nới lỏng cà vạt, lại nghĩ đến những lời Mục Lương Hòa nói lần trước thì càng không thoải mái.
Cửa xe hạ xuống, gió đêm thổi vào đã làm đầu óc dịu xuống.
Thanh Ninh dựa vào cửa xe bên cạnh, cùng hắn giữ một khoảng cách, trong xe có mùi nước hoa nam nhàn nhạt, cô ngửi cảm thấy khó chịu, cũng hạ kính xe xuống.
"Tắt radio đi."
Tài xế nghe vậy liền tắt radio, trong xe đột nhiên an tĩnh, cửa kính cũng đã kéo cả lên ngăn hết mọi âm thanh ồn ào của thành phố. Mạnh Kiết Nhiên thu hết biểu tình khó chịu của Thanh Ninh trong đáy mắt, nhỏ giọng cười lên: "Thanh Ninh, chớ khẩn trương, anh làm sao có thể làm gì em đây, ngay cả một cọng tóc của em anh cũng không nỡ đụng, chỉ là muốn trò chuyện vài câu thôi."
Cô gật đầu: "Muốn nói gì cứ nói đi, tôi nghe ."
"Buổi tối muốn ăn gì, anh xuống bếp làm cho em." Không phải chỉ có phụ nữ là hay thay đổi, đàn ông cũng vậy, Mạnh Kiết Nhiên nhắc tới bữa tối tâm tình lại tốt lên, bị cô vội vàng cắt đứt.
"Bây giờ đến nhà anh?"
Hắn giống như buông lỏng cười cười: "Ừm, không cần kinh ngạc như vậy, em đã về lâu như vậy rồi mà cũng chưa tới nhà anh, hôm nay đúng dịp đến chơi một chút."
" Mạnh Kiết Nhiên, chúng ta có thể đi ăn cái khác." Cô cố gắng thuyết phục hắn đi chỗ khác.
Giọng hắn chợt trầm xuống: "Thanh Ninh, đừng phá hư không khí bữa tối."
Chuyện Mạnh Kiết Nhiên đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, hắn cũng không cho phép thay đổi, xe dừng ở dưới lầu chung cư, hắn kéo cô xuống xe.
Căn hộ của Mạnh Kiết Nhiên nằm trong chung cư hạng sang trung tâm thành phố, hoàn cảnh chung quanh rất tiện nghi, vệ sĩ của hắn cũng không cần theo lên lầu, hắn mở cửa lôi kéo cô vào nhà.
Cửa trước hắn đổi giầy rồi lại lấy từ trên kệ một đôi dép nữ đưa cho cô, Thanh Ninh ngẩn ra mấy giây mới nhận lấy.
"Thích không, mua theo ý thích của em đấy." Mạnh Kiết Nhiên nói câu này thân thể đồng thời cúi xuống ép cô giữa cửa và lồng ngực hắn. Chuyện cô dự đoán đã xảy ra nhưng may là hắn chỉ sờ tóc cô rồi cười đi vào trong. Trong nháy mắt Thanh Ninh có loại ý muốn mãnh liệt muốn né tránh ra nhưng cuối cùng vẫn theo chân hắn vào bên trong.
Vào phòng khách sau mới phát hiện này nhà trọ cũng không nhỏ, đoán chừng 200 bình chừng, toàn thân phong cách là chếch nam tính hóa hắc bạch kinh điển sắc, Mạnh Kiết Nhiên đứng ở trước sô pha cởi xuống áo khoác cuộn lên tay áo vào phòng bếp, một hồi cầm thức uống ra ngoài.
"Thanh Ninh, đừng khách sáo, anh đi nấu cơm, rất nhanh sẽ xong, em tùy ý xem đi."
Một Mạnh Kiết Nhiên Như mang tạp dề hết sức ôn hòa, nét mặt sắc bén cũng bị ánh sáng ngọn đèn vàng làm dịu đi khá nhiều, không có chút cảm giác nguy hiểm nào, thế mà lại là cùng một người, một tội phạm không chịu sự câu thúc của pháp luật.
"Ừ, anh đi đi."
Mạnh Kiết Nhiên vào phòng bếp trước tiên lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo tủ bếp đem ra bàn trà, Thanh Ninh xem nhãn hiệu đa số đều là thứ cô thích, còn cả đôi dép dưới chân nữa.
Nhìn quanh thiết kế căn bếp, Thanh Ninh lờ mờ hiểu được mục đích Mạnh Kiết Nhiên đưa cô về nhà. Ngày còn bên nhau họ đã từng bàn chuyện tương lai, phòng không nên quá lớn, đủ ở là tốt rồi, lắp đặt thiết bị không nên quá tốt, đủ ấm áp thoải mái là được rồi, tiền cũng không cần quá nhiều, đủ là tốt rồi.
Hiện tại hắn đã đạt được những thứ này, chỉ là bọn họ đã không thể quay lại quá khứ, có một số việc đã qua chính là đã qua. Thanh Ninh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, phóng tầm mắt vào quang cảnh ban đêm của thành phố C, ánh đèn sáng chói, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi vào toilet trở ra vừa hay nhìn thấy phòng đối diện mở cửa, đi vào mới phát hiện là thư phòng của hắn, liếc nhìn lại phòng bếp.
Trở ra lại bên ngoài rồi mà tay Tạ Thanh Ninh vẫn còn run, chân như vô lực, lại đi vào toilet, khoát nước lên rửa mặt. Xem ra cô đúng là không thích hợp làm những việc này, nắm thật chặt túi, vừa đúng gặp phải Mạnh Kiết Nhiên.
"Em xem tivi một lát đi, cơm sắp xong rồi."
"Ừ, cần giúp một tay không?"
"Không cần, anh làm được."
Tivi mở lên, Thanh Ninh nhấp nhổn nhìn hình ảnh, là một bộ phim kịch tính cẩu huyết, đoạn quảng cáo nhàm chán, cô cầm lấy điều khiển nâng cao âm lượng, chỉ có như vậy mới có thể che giấu tâm tình khẩn trương của cô.
Mạnh Kiết Nhiên làm bữa ăn kiểu tây, nói là bữa tối dưới nến tuyệt không quá, trong phòng ánh đèn bị tắt hết, trên bàn châm mấy cây nến, căn phòng từ từ sáng lên, ánh sáng mờ mờ kéo dài bóng hai người hắt lên tường.
"Cạn chén!"
Hai cái ly dài chạm nhau trên không trung, thủy tinh phát ra âm thanh trong trẻo, kéo về lý trí của cô. Tối nay Mạnh Kiết Nhiên rất vui, chuyện hắn mong đợi thật lâu đã hoàn thành, căn phòng này là hắn đặc biệt thiết kế vì cô, đây là hứa hẹn cũng là chấp niệm của mình, khi đã ngấm càng sâu thì giống như thuốc phiện vậy, cai không được.
"Thanh Ninh, cám ơn em."
"Cám ơn cái gì, chúng ta cũng không ai nợ ai, à thịt bò bít tết ăn thật ngon."
Mạnh Kiết Nhiên vừa ăn bít tết, nhâp chút rượu đỏ, vừa nhìn ngắm người con gái trong lòng. Để tạo không khí, hắn đã bật nhạc, khúc dương cầm chậm rãi du dương tan hòa trong không gian, hắn hắng giọng nói: "Anh ta tốt như vậy ư?"
"Ừ, tối thiểu đối với tôi rất tốt, là một quân nhân chuyên nghiệp thời gian không nhiều lắm, nhưng chỉ cần có thời gian thì anh ấy đều dành cho tôi. Cái này cũng không là gì cả, anh ấy sẽ tự mình ăn bánh bao nguội ngắt mà để lại cơm nóng cho tôi, sẽ quát ầm lên bảo rằng nơi này nguy hiểm. Mạnh Kiết Nhiên, có thể anh cảm thấy những thứ này chẳng là gì cả, nhưng anh nên biết phụ nữ rất cảm tính, tôi cũng không ngoại lệ."
"Đừng nói ahhh... Đừng nói nữa." Mạnh Kiết Nhiên đầu đau muốn nứt ra, không nhẹ không nặng thả cái ly đang cầm xuống.
"Không, anh không biết anh ấy đối với tôi tốt bao nhiêu, tốt đến mức tôi cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà sinh con, Mạnh Kiết Nhiên, xin hãy buông tay đi."
Cái ly ta nát dưới đất, Mạnh Kiết Nhiên bỗng đứng dậy, cũng làm đổ chai rượu "Thanh Ninh, anh đưa em về."