Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Chỉ số thông minh chênh lệch
Editor: Bánh Tai Heo
Sự việc Hắc Thần tức giận thay fan trên internet gây ồn ào, từ sự việc bình thường trên mạng lập tức thăng cấp thành vụ án hình sự, Tư Dao bị mắng đến tối tăm mặt mày.
Cảnh sát đến Tinh Thế điều tra, Diêm Kiều Quân ra mặt giúp đỡ mới không gây ồn ào đến căn cứ Liệp Báo. Ngày kết hôn của Diêm Tử Ký và Tư Dao ngày càng gần, Diêm Kiều Quân không muốn lại có việc gây trở ngại cho bọn họ.
Có lẽ Tư Dao xây dựng hình tượng ngốc nghếch quá thành công, nên không ai nghĩ ra Hắc Thần và cô có thể là một, hơn nữa đợt trước Hắc Thần cũng xuất hiện trên Weibo Lê Tinh, đa số mọi người đều cảm thấy là do Hắc Thần muốn bênh vực kẻ yếu.
Mà con dân cũng xem nhiều phim truyền hình, thông qua phán đoán và suy luận đủ loại âm mưu, đoán ra Hắc Thần có lẽ có mối liên hệ với Tinh Thế, nếu không tại sao Hắc Thần luôn giúp đỡ cho minh tinh của Tinh Thế đây?
Nhờ sự kiện về Hắc Thần được đẩy lên mà scandal của Tư Dao và Mạc Thanh Thần bị ém nhẹm xuống rồi dần dần mất hút, chuyện này đối với Phong Thần đã bị hành hạ tới mệt lử coi như cũng là một sự an ủi.
Internet loạn thành nồi cháo lòng, mà vai chính Tư Dao lại ngốc ở căn cứ Liệp Báo, ăn uống no đủ cùng Diêm Tử Ký nói chuyện yêu đương, tiêu sái sung sướng khiến ai cũng phát thèm.
Diêm Tử Ký mỗi ngày đều bận rộn đi sớm về khuya, Tư Dao như con mèo cứ nằm ườn trong phòng ngủ như bệnh ung thư lười đã đến thời kì cuối, cuối cùng lén Diêm Tử Ký đi đến ký túc xá toàn là binh lính nam, cùng bọn họ đánh bài giết thời gian.
Sau khi bị Diêm Tử Ký biết được, tuy rằng làm mặt dữ răn dạy, nhưng nào nỡ đánh cô. Anh quản không được Tư Dao, chỉ có thể trút lên nhóm binh lính, tăng cường độ huấn luyện lên gấp mấy lần, khiến những nam binh đó muốn đập đầu vào tường chết cho rồi.
Diêm Tử Ký bị Lôi Thành kêu đi làm báo cáo, Tư Dao ở ký túc xá nam binh chơi bài, vừa mới bắt đầu mọi người còn khách sáo nhường cô, nhưng bị cô toàn thắng tiêu diệt cả chục ván cũng đều hoàn toàn quỳ phục.
Sau khi thua hết năm bọc khoai lát, Tằng Vũ Khả buồn rầu vò đầu bứt tai, đôi mắt tràn ngập hoài nghi nhìn Tư Dao "Chị dâu à, chắc chắn là chị không ăn gian đúng không?"
"Lão Miêu, là đàn ông phải dám làm dám chịu, đừng có thua rồi lại nói người ta chơi xấu chứ." Khương Ninh đang ngồi lau ủng trong góc, nghe Tằng Vũ Khả nói liền khinh bỉ đáp.
"Lo lau cái ủng thối của cậu đi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Tằng Vũ Khả ném hộp thuốc rỗng qua.
"Chỉ số thông minh của cậu không có cách nào thắng được số liệu của tôi đâu." Tư Dao lấy chiến lợi phẩm mở ra ăn, nghiêm túc khuyên Tằng Vũ Khả nên từ bỏ. "Tôi đã tính bài của mấy cậu cả rồi."
Tằng Vũ Khả ngơ ngác nửa ngày rồi hỏi lại "Số liệu gì cơ?"
Nhai nhai lát khoai vị cà chua, Tư Dao xòe bài cho Tằng Vũ Khả nhìn "Khi chơi bài, tôi sẽ dựa vào mấy lá trên tay tôi, sau đó nhìn mấy lá mà mọi người vừa đánh, từ đó sẽ tính toán ra được các lá bài còn lại của mọi người."
"Nghe hơi ảo a." Mấy cậu lính chơi bài với Tư Dao đều lộ vẻ không tin.
Thấy số liệu của mình bị hoài nghi, Tư Dao chỉ vào một người nói "Cậu đang còn lại ba lá bài, 9 cơ, K chuồn, 7 bích, thua chắc rồi."
Cậu lính bị Tư Dao đoán bài mặt nghệch ra, chậm rãi xòe bài, những người lính khác đều ngó vào xem, quả nhiên y hệt như Tư Dao đoán. Tư Dao tiếp tục đoán bài của những người khác, tất cả đều trúng phóc, vẻ mặt của mọi người đều trở nên khó có thể tin.
Tằng Vũ Khả khó khăn nuốt nước miếng, mắt nhìn Tư Dao như đang thấy thần tiên "Chị dâu, sao chị làm được vậy hả?"
"Cậu đã đánh 5 chuồn, tức là lá số 5 đã được đánh ra một con, nếu bài cậu là đôi 5 thì cậu sẽ không đánh như vậy, những người còn lại cũng sẽ không có lá số 5 nào, vậy thì tỷ lệ Chim Se đang giữ đôi 5 là 95%."
Cậu lính biệt danh Chim Sẻ xoè bài, đem đôi 5 lấy ra, Tằng Vũ Khả chắp tay tay quỳ xuống "Chị dâu, Lão Miêu em đây xin dập đầu trước chị."
Tư Dao đang chọn một bọc khoai lát khác, không để ý tới Tằng Vũ Khả bảo "Chỉ cần nắm được các lá bài đã đánh xuống, sau đó thông qua số liệu tính toán tỷ lệ, thật ra khá đơn giản."
Cậu lính dập đầu vào góc bàn "Thứ lỗi cho tôi chỉ là phàm phu tục tử."
"Lão Miêu, lão Miêu!" Dưới lầu, ngoài cửa sổ ký túc xá truyền đến tiếng hét lớn, Tằng Vũ Khả túm lưng quần, lao lại gần phía trước cửa sổ "Miêu gia ông đây đang bái lạy thần tiên, kêu làm gì hả?"
"Bái lạy cái đầu cậu, nhanh xuống lầu quét tuyết, Diêm Vương nói nếu quét tuyết không xong thì trưa nay liền nhịn đói." Cậu lính dưới lầu hùng hùng hổ hổ nói, tay ném một quả cầu tuyết lên cửa sổ.
Tằng Vũ Khả khom lưng né tránh, quả cầu tuyết chui qua cửa sổ rớt bộp trên bàn đánh bài, vụn tuyết nhỏ bắn vào mặt Tư Dao. Tư Dao nhắm mắt trầm mặc, nhóm binh lính trong phòng đều trợn trắng mắt.
Tằng Vũ Khả cầm lấy ly trà kế cửa sổ ném xuống lầu "Lão G cái tên khốn khiếp này, cậu ném vào mặt chị dâu cmnr! Còn muốn ăn cơm hả, tới gió Tây Bắc cũng cmn không có mà húp đâu!"
"Chị dâu à, chị không sao chứ?" Khương Ninh vây quanh Tư Dao, muốn giúp Tư Dao lau mặt, nhưng lại e ngại nam nữ khác nhau không dám tuỳ tiện chạm vào.
Tư Dao trầm mặc chà xát khuôn mặt đầy nước lẫn tuyết, chép chép miệng nhíu mày "Lạnh thật."
"Chị dâu a." Lão G nhào lên lầu loạng choạng té ngã, đứng tại chỗ nhảy loạn cả lên, không ngừng cúi người xin lỗi. "Thực xin lỗi, em không biết chịu dâu đang ở trong ký túc xá."
"Không sao." Cổ áo Tư Dao bị tuyết tan thấm vào làm lạnh đến run run, cô lấy khăn lông của Khương Ninh rồi lau mặt. "Mặt tôi vốn cứng hơn tuyết, không bị ném vỡ được đâu."
Tư Dao là nói thật, nhưng mọi người đều tưởng Tư Dao đang cố ý gây hài giải vây, ai nấy cũng cười thở phào nhẹ nhõm. Tư Dao đem đống khoai lát thắng được bỏ vào trong túi, mắt nhìn lão G nói "Muốn quét tuyết hả? Tôi cũng muốn chơi."
"Chị dâu à, trời tuyết lạnh lắm, chị......" Không chờ Tằng Vũ Khả nói xong, Tư Dao đã lao ra ngoài, binh lính trong phòng không có cách nào, chỉ có thể khoác áo bông nhanh chóng đuổi theo.
Binh lính dưới lầu người cầm xẻng người xúc tuyết làm việc bù đầu, Tư Dao lại thích thú nghịch tuyết, đẩy xe cào tuyết thẳng một đường. Khương Ninh kéo khăn choàng làm ấm lỗ tai, hét to với Tư Dao đang chạy phía xa "Chị dâu, chị vẫn nên về phòng ngồi đi."
"Tôi đang giúp mọi người cào tuyết đây." Tư Dao xe cào tuyết trực tiếp từ chối ý tốt của Khương Ninh.
Khuyên không được Tư Dao, nhóm binh lính đẩy nhanh tốc độ, muốn mau chóng dọn sạch đống tuyết. Tư Dao học theo binh lính dọn tuyết, gương mặt hồng hồng như quả táo, khiến ai nấy nhìn cũng vui vẻ lên.
"Tư Dao giúp dọn tuyết luôn à?" Quách Hách đang nghỉ chân thấy Tư Dao đi ngang liền trêu ghẹo nói.
Tư Dao nhìn thấy Quách Hách cười gian, đẩy xe cào tuyết chạy lại trước mặt anh, nhấc chân đá một phát làm tuyết bắn đầy người Quách Hách.
Quách Hách lui về sau hai bước không né tránh, vỗ tuyết đọng trên người nói "Sao như con nít vậy này, Diêm Vương sống cùng với cô chắc cũng cảm thấy tội lỗi lắm nhỉ?"
Tư Dao quay đầu nhìn một cậu lính đang quét tuyết, mặt ngốc ngốc hồ nghi "Anh ta nói vậy là có ý gì?"
Nhóm binh lính nghẹn cười không đáp, Quách Hách đây là đang nói Diêm Tử Ký trâu già gặm cỏ non. Nhưng bọn họ sao dám giải thích với Tư Dao, Diêm Tử Ký và Quách Hách giống như là Diêm Vương với Hồ ly, một hung thần ác sát, một âm hiểm xảo trá, bọn họ đều đắc tội không nổi.
Quách Hách tươi cười vô hại nói bậy bạ "Tôi khen cô đơn thuần đáng yêu đó, cùng Diêm Vương đúng là một đôi trời đất tạo nên."
"Tôi và Tử Ký đương nhiên là một đôi trời đất tạo nên rồi." Tư Dao ngẩng đầu vô cùng kiêu ngao.
Quách Hách nhẹ lắc đầu, chắp tay sau lưng chậm rì rì đi chỗ khác. "Thật nghiệt ngã a ~~"
Đợi Quách Hách đi xa, Chim Sẻ xoa xoa tay lại gần Tư Dao cười nói "Chị dâu cứ kệ Quách đội, đầu anh ta có bệnh đó."
"Bệnh gì?" Tư Dao không hiểu, Quách Hách nhìn rất khỏe mạnh mà.
Không nghĩ tới Tư Dao sẽ hỏi lại, Chim Sẻ khó xử nhìn Tằng Vũ Khả, Tằng Vũ Khả nghĩ một chút rồi nói "Là bệnh không giày vò người khác thì ngủ không được thôi." Nói không có sách mách không có chứng nhưng Tư Dao cũng tin.
Nhìn Tư Dao như đang suy nghĩ gì đó, nhóm binh lính sôi nổi thầm thì, một cô gái nhỏ đơn thuần, mà lại đi với Diêm Vương hung ác, thật muốn lặp lại lời nói của Quách Hách. ' Nghiệt ngã a ~'
Có Tư Dao làm cùng, nhóm binh lính tốc độ hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, Tư Dao hự hự đẩy xe cào tuyết, vui sướng nhìn đống tuyết chất chồng cao lên.
Muốn làm Tư Dao cao hứng, nhóm binh lính cố ý nặn người tuyết, tuy rằng hơi có chút dị dạng, nhưng miễn cưỡng cũng nhìn ra nguyên hình. Tư Dao cởi khăn quàng cổ giúp người tuyết đeo vào, Tằng Vũ Khả giật lấy mắt kính của chim sẻ cắm lên người tuyết, nhìn tới nhìn lui một hồi lại thấy rất giống.
"Nhìn giống Hàn đội thế nhỉ?" Khương Ninh chỉ vào người tuyết nói.
Cặp kính hào hoa phong nhã, khăn quàng cổ đeo lên trông rất nhu mì, cái khí chất ôn tồn lễ độ này, nhìn đúng là có nét na ná Hàn Kính. Nghĩ như vậy, nhóm binh lính đều không nhịn được cười.
Có thể sinh hoạt trong căn cứ Liệp Báo, trong đầu ít nhiều cũng có vài tật xấu. Ở trong căn cứ một thời gian, cho dù bản thân không bệnh, nhưng xung quanh lại toàn kẻ điên như thế này, thì cũng thành có bệnh.
Hàn Kính chính là điển hình của căn cứ, nhìn bề ngoài nho nhã ôn tồn lễ độ có học thức, nhưng người hiểu rõ anh ta đều biết, kẻ này bề ngoài như quan văn, bên trong thì thối nát. Mặt hiền từ tâm độc ác, mỗi năm khi căn cứ Liệp Báo tổ chức đặc huấn tuyển chọn người mới, những cách thức huấn luyện kỳ dị khiến ai cũng trợn mắt há mồm đều do người này nghĩ ra.
Nhiều năm rồi anh ta làm huấn luyện viên tuyển chọn tân binh, thời gian huấn luyện còn chưa kết thúc thì đám binh lính đã bị anh ta lạnh lùng đào thải, khổ sở kêu cha gọi mẹ lăn về căn cứ cũ. Bởi vì việc này mà các trưởng đoàn đem quân đến huấn luyện đều thiếu chút nữa là hợp lại tiêu diệt căn cứ Liệp Báo
"A Dao." Diêm Tử Ký từ xa đi đến gọi Tư Dao.
Thấy Diêm Tử Ký trở về, Tư Dao ném cây chổi xuống vui sướng chạy tới, chưa chạy được hai bước liền vấp phải lớp băng, té ngã lăn vào trong đống tuyết.
Diêm Tử Ký sợ tới mức sắc mặt đột biến, ném tư liệu trong tay vội vàng chạy tới, khom lưng ngồi xổm xuống đỡ Tư Dao dậy "Có bị đau ở đâu không?"
Tư Dao ngồi quỳ lên, nhếch miệng tươi cười lộ ra hàm răng trắng hếu "Không có."
Nhìn Tư Dao ngốc ngốc, Diêm Tử Ký bị chọc cười, đưa tay lau sạch tuyết trên mũi cô "Dưới chân trơn trượt toàn là tuyết, sao lại chạy nhanh như vậy."
Tư Dao đứng lên, Diêm Tử Ký khom lưng giúp cô phủi tuyết bám trên người, Tư Dao vuốt gương mặt bị tuyết tan làm cho ướt hỏi "Anh xong việc rồi hả?"
"Anh xong rồi, trên đường đi tới đây có gặp Quách Hách, cậu ta nói em đang quét tuyết ở chỗ này." Diêm Tử Ký nói xong liếc nhìn đám nam binh, mọi người nhanh chóng đứng thẳng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Tư Dao nắm tay Diêm Tử Ký chỉ vào người tuyết "Anh nhìn này, tụi em vừa nặn người tuyết đấy, đẹp không?"
' Thật xấu. ' Thấy Tư Dao mặt chờ mong, Diêm Tử Ký yên lặng đem lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. "Đẹp lắm, rất...... trừu tượng."
Tư Dao nghi hoặc nhìn nhóm binh lính, nhóm binh lính nhất trí giơ ngón tay cái lên, Diêm Tử Ký hơi nhướng mày, vô cùng vừa lòng với sự thức thời của bọn họ.
"Đi thôi, chúng ta trở về đi." Diêm Tử Ký mang theo Tư Dao xoay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi liền nhìn nhóm binh lính ý bảo "Tiếp tục quét."
"Rõ!" Nhóm binh lính lớn tiếng hô, khóe mắt lại ngó Diêm Tử Ký, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra Diêm Vương thương tình buông tha cho bọn họ rồi.
Trên đường theo Diêm Tử Ký về lại chung cư, Diêm Tử Ký thấp giọng nói với Tư Dao "Kiều Quân tới rồi, đang ở chung cư chờ em đấy."
"Tới giúp em làm váy cưới sao?" Tư Dao chờ mong hỏi.
"Ừ." Diêm Tử Ký mặt mày vui vẻ, nắm tay lạnh của Tư Dao giúp cô sưởi ấm. "Tuần sau chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới."
"Được." Tư Dao vui mừng ôm lấy Diêm Tử Ký.
Đảo mắt nhìn binh lính đang cười trộm xung quanh, Diêm Tử Ký ra vẻ nghiêm túc thâm trầm hù doạ "Đang ở bộ đội, phải chú ý hình tượng."
Tư Dao nghe vậy nhanh chóng buông tay, bẹp miệng trộm nói "Đợi về nhà lại ôm."
Diêm Tử Ký bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng mang theo ý cười lặng lẽ nắm tay Tư Dao. Tư Dao bỗng nhiên ngẩng đầu trợn tròn đôi mắt, Diêm Tử Ký nghiêm nghị mắt nhìn thẳng, cứ như người chủ động nắm tay không phải anh.
Nhìn đôi tay đan vào nhau, Tư Dao tiến lại sát bên Diêm Tử Ký, khoé mắt cong cong tràn ngập tươi cười.
——————
Đôi lời Tác giả:
Ps: Đề cử 《
trọng sinh quỷ mắt chịu gia 》
Sự việc Hắc Thần tức giận thay fan trên internet gây ồn ào, từ sự việc bình thường trên mạng lập tức thăng cấp thành vụ án hình sự, Tư Dao bị mắng đến tối tăm mặt mày.
Cảnh sát đến Tinh Thế điều tra, Diêm Kiều Quân ra mặt giúp đỡ mới không gây ồn ào đến căn cứ Liệp Báo. Ngày kết hôn của Diêm Tử Ký và Tư Dao ngày càng gần, Diêm Kiều Quân không muốn lại có việc gây trở ngại cho bọn họ.
Có lẽ Tư Dao xây dựng hình tượng ngốc nghếch quá thành công, nên không ai nghĩ ra Hắc Thần và cô có thể là một, hơn nữa đợt trước Hắc Thần cũng xuất hiện trên Weibo Lê Tinh, đa số mọi người đều cảm thấy là do Hắc Thần muốn bênh vực kẻ yếu.
Mà con dân cũng xem nhiều phim truyền hình, thông qua phán đoán và suy luận đủ loại âm mưu, đoán ra Hắc Thần có lẽ có mối liên hệ với Tinh Thế, nếu không tại sao Hắc Thần luôn giúp đỡ cho minh tinh của Tinh Thế đây?
Nhờ sự kiện về Hắc Thần được đẩy lên mà scandal của Tư Dao và Mạc Thanh Thần bị ém nhẹm xuống rồi dần dần mất hút, chuyện này đối với Phong Thần đã bị hành hạ tới mệt lử coi như cũng là một sự an ủi.
Internet loạn thành nồi cháo lòng, mà vai chính Tư Dao lại ngốc ở căn cứ Liệp Báo, ăn uống no đủ cùng Diêm Tử Ký nói chuyện yêu đương, tiêu sái sung sướng khiến ai cũng phát thèm.
Diêm Tử Ký mỗi ngày đều bận rộn đi sớm về khuya, Tư Dao như con mèo cứ nằm ườn trong phòng ngủ như bệnh ung thư lười đã đến thời kì cuối, cuối cùng lén Diêm Tử Ký đi đến ký túc xá toàn là binh lính nam, cùng bọn họ đánh bài giết thời gian.
Sau khi bị Diêm Tử Ký biết được, tuy rằng làm mặt dữ răn dạy, nhưng nào nỡ đánh cô. Anh quản không được Tư Dao, chỉ có thể trút lên nhóm binh lính, tăng cường độ huấn luyện lên gấp mấy lần, khiến những nam binh đó muốn đập đầu vào tường chết cho rồi.
Diêm Tử Ký bị Lôi Thành kêu đi làm báo cáo, Tư Dao ở ký túc xá nam binh chơi bài, vừa mới bắt đầu mọi người còn khách sáo nhường cô, nhưng bị cô toàn thắng tiêu diệt cả chục ván cũng đều hoàn toàn quỳ phục.
Sau khi thua hết năm bọc khoai lát, Tằng Vũ Khả buồn rầu vò đầu bứt tai, đôi mắt tràn ngập hoài nghi nhìn Tư Dao "Chị dâu à, chắc chắn là chị không ăn gian đúng không?"
"Lão Miêu, là đàn ông phải dám làm dám chịu, đừng có thua rồi lại nói người ta chơi xấu chứ." Khương Ninh đang ngồi lau ủng trong góc, nghe Tằng Vũ Khả nói liền khinh bỉ đáp.
"Lo lau cái ủng thối của cậu đi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Tằng Vũ Khả ném hộp thuốc rỗng qua.
"Chỉ số thông minh của cậu không có cách nào thắng được số liệu của tôi đâu." Tư Dao lấy chiến lợi phẩm mở ra ăn, nghiêm túc khuyên Tằng Vũ Khả nên từ bỏ. "Tôi đã tính bài của mấy cậu cả rồi."
Tằng Vũ Khả ngơ ngác nửa ngày rồi hỏi lại "Số liệu gì cơ?"
Nhai nhai lát khoai vị cà chua, Tư Dao xòe bài cho Tằng Vũ Khả nhìn "Khi chơi bài, tôi sẽ dựa vào mấy lá trên tay tôi, sau đó nhìn mấy lá mà mọi người vừa đánh, từ đó sẽ tính toán ra được các lá bài còn lại của mọi người."
"Nghe hơi ảo a." Mấy cậu lính chơi bài với Tư Dao đều lộ vẻ không tin.
Thấy số liệu của mình bị hoài nghi, Tư Dao chỉ vào một người nói "Cậu đang còn lại ba lá bài, 9 cơ, K chuồn, 7 bích, thua chắc rồi."
Cậu lính bị Tư Dao đoán bài mặt nghệch ra, chậm rãi xòe bài, những người lính khác đều ngó vào xem, quả nhiên y hệt như Tư Dao đoán. Tư Dao tiếp tục đoán bài của những người khác, tất cả đều trúng phóc, vẻ mặt của mọi người đều trở nên khó có thể tin.
Tằng Vũ Khả khó khăn nuốt nước miếng, mắt nhìn Tư Dao như đang thấy thần tiên "Chị dâu, sao chị làm được vậy hả?"
"Cậu đã đánh 5 chuồn, tức là lá số 5 đã được đánh ra một con, nếu bài cậu là đôi 5 thì cậu sẽ không đánh như vậy, những người còn lại cũng sẽ không có lá số 5 nào, vậy thì tỷ lệ Chim Se đang giữ đôi 5 là 95%."
Cậu lính biệt danh Chim Sẻ xoè bài, đem đôi 5 lấy ra, Tằng Vũ Khả chắp tay tay quỳ xuống "Chị dâu, Lão Miêu em đây xin dập đầu trước chị."
Tư Dao đang chọn một bọc khoai lát khác, không để ý tới Tằng Vũ Khả bảo "Chỉ cần nắm được các lá bài đã đánh xuống, sau đó thông qua số liệu tính toán tỷ lệ, thật ra khá đơn giản."
Cậu lính dập đầu vào góc bàn "Thứ lỗi cho tôi chỉ là phàm phu tục tử."
"Lão Miêu, lão Miêu!" Dưới lầu, ngoài cửa sổ ký túc xá truyền đến tiếng hét lớn, Tằng Vũ Khả túm lưng quần, lao lại gần phía trước cửa sổ "Miêu gia ông đây đang bái lạy thần tiên, kêu làm gì hả?"
"Bái lạy cái đầu cậu, nhanh xuống lầu quét tuyết, Diêm Vương nói nếu quét tuyết không xong thì trưa nay liền nhịn đói." Cậu lính dưới lầu hùng hùng hổ hổ nói, tay ném một quả cầu tuyết lên cửa sổ.
Tằng Vũ Khả khom lưng né tránh, quả cầu tuyết chui qua cửa sổ rớt bộp trên bàn đánh bài, vụn tuyết nhỏ bắn vào mặt Tư Dao. Tư Dao nhắm mắt trầm mặc, nhóm binh lính trong phòng đều trợn trắng mắt.
Tằng Vũ Khả cầm lấy ly trà kế cửa sổ ném xuống lầu "Lão G cái tên khốn khiếp này, cậu ném vào mặt chị dâu cmnr! Còn muốn ăn cơm hả, tới gió Tây Bắc cũng cmn không có mà húp đâu!"
"Chị dâu à, chị không sao chứ?" Khương Ninh vây quanh Tư Dao, muốn giúp Tư Dao lau mặt, nhưng lại e ngại nam nữ khác nhau không dám tuỳ tiện chạm vào.
Tư Dao trầm mặc chà xát khuôn mặt đầy nước lẫn tuyết, chép chép miệng nhíu mày "Lạnh thật."
"Chị dâu a." Lão G nhào lên lầu loạng choạng té ngã, đứng tại chỗ nhảy loạn cả lên, không ngừng cúi người xin lỗi. "Thực xin lỗi, em không biết chịu dâu đang ở trong ký túc xá."
"Không sao." Cổ áo Tư Dao bị tuyết tan thấm vào làm lạnh đến run run, cô lấy khăn lông của Khương Ninh rồi lau mặt. "Mặt tôi vốn cứng hơn tuyết, không bị ném vỡ được đâu."
Tư Dao là nói thật, nhưng mọi người đều tưởng Tư Dao đang cố ý gây hài giải vây, ai nấy cũng cười thở phào nhẹ nhõm. Tư Dao đem đống khoai lát thắng được bỏ vào trong túi, mắt nhìn lão G nói "Muốn quét tuyết hả? Tôi cũng muốn chơi."
"Chị dâu à, trời tuyết lạnh lắm, chị......" Không chờ Tằng Vũ Khả nói xong, Tư Dao đã lao ra ngoài, binh lính trong phòng không có cách nào, chỉ có thể khoác áo bông nhanh chóng đuổi theo.
Binh lính dưới lầu người cầm xẻng người xúc tuyết làm việc bù đầu, Tư Dao lại thích thú nghịch tuyết, đẩy xe cào tuyết thẳng một đường. Khương Ninh kéo khăn choàng làm ấm lỗ tai, hét to với Tư Dao đang chạy phía xa "Chị dâu, chị vẫn nên về phòng ngồi đi."
"Tôi đang giúp mọi người cào tuyết đây." Tư Dao xe cào tuyết trực tiếp từ chối ý tốt của Khương Ninh.
Khuyên không được Tư Dao, nhóm binh lính đẩy nhanh tốc độ, muốn mau chóng dọn sạch đống tuyết. Tư Dao học theo binh lính dọn tuyết, gương mặt hồng hồng như quả táo, khiến ai nấy nhìn cũng vui vẻ lên.
"Tư Dao giúp dọn tuyết luôn à?" Quách Hách đang nghỉ chân thấy Tư Dao đi ngang liền trêu ghẹo nói.
Tư Dao nhìn thấy Quách Hách cười gian, đẩy xe cào tuyết chạy lại trước mặt anh, nhấc chân đá một phát làm tuyết bắn đầy người Quách Hách.
Quách Hách lui về sau hai bước không né tránh, vỗ tuyết đọng trên người nói "Sao như con nít vậy này, Diêm Vương sống cùng với cô chắc cũng cảm thấy tội lỗi lắm nhỉ?"
Tư Dao quay đầu nhìn một cậu lính đang quét tuyết, mặt ngốc ngốc hồ nghi "Anh ta nói vậy là có ý gì?"
Nhóm binh lính nghẹn cười không đáp, Quách Hách đây là đang nói Diêm Tử Ký trâu già gặm cỏ non. Nhưng bọn họ sao dám giải thích với Tư Dao, Diêm Tử Ký và Quách Hách giống như là Diêm Vương với Hồ ly, một hung thần ác sát, một âm hiểm xảo trá, bọn họ đều đắc tội không nổi.
Quách Hách tươi cười vô hại nói bậy bạ "Tôi khen cô đơn thuần đáng yêu đó, cùng Diêm Vương đúng là một đôi trời đất tạo nên."
"Tôi và Tử Ký đương nhiên là một đôi trời đất tạo nên rồi." Tư Dao ngẩng đầu vô cùng kiêu ngao.
Quách Hách nhẹ lắc đầu, chắp tay sau lưng chậm rì rì đi chỗ khác. "Thật nghiệt ngã a ~~"
Đợi Quách Hách đi xa, Chim Sẻ xoa xoa tay lại gần Tư Dao cười nói "Chị dâu cứ kệ Quách đội, đầu anh ta có bệnh đó."
"Bệnh gì?" Tư Dao không hiểu, Quách Hách nhìn rất khỏe mạnh mà.
Không nghĩ tới Tư Dao sẽ hỏi lại, Chim Sẻ khó xử nhìn Tằng Vũ Khả, Tằng Vũ Khả nghĩ một chút rồi nói "Là bệnh không giày vò người khác thì ngủ không được thôi." Nói không có sách mách không có chứng nhưng Tư Dao cũng tin.
Nhìn Tư Dao như đang suy nghĩ gì đó, nhóm binh lính sôi nổi thầm thì, một cô gái nhỏ đơn thuần, mà lại đi với Diêm Vương hung ác, thật muốn lặp lại lời nói của Quách Hách. ' Nghiệt ngã a ~'
Có Tư Dao làm cùng, nhóm binh lính tốc độ hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều, Tư Dao hự hự đẩy xe cào tuyết, vui sướng nhìn đống tuyết chất chồng cao lên.
Muốn làm Tư Dao cao hứng, nhóm binh lính cố ý nặn người tuyết, tuy rằng hơi có chút dị dạng, nhưng miễn cưỡng cũng nhìn ra nguyên hình. Tư Dao cởi khăn quàng cổ giúp người tuyết đeo vào, Tằng Vũ Khả giật lấy mắt kính của chim sẻ cắm lên người tuyết, nhìn tới nhìn lui một hồi lại thấy rất giống.
"Nhìn giống Hàn đội thế nhỉ?" Khương Ninh chỉ vào người tuyết nói.
Cặp kính hào hoa phong nhã, khăn quàng cổ đeo lên trông rất nhu mì, cái khí chất ôn tồn lễ độ này, nhìn đúng là có nét na ná Hàn Kính. Nghĩ như vậy, nhóm binh lính đều không nhịn được cười.
Có thể sinh hoạt trong căn cứ Liệp Báo, trong đầu ít nhiều cũng có vài tật xấu. Ở trong căn cứ một thời gian, cho dù bản thân không bệnh, nhưng xung quanh lại toàn kẻ điên như thế này, thì cũng thành có bệnh.
Hàn Kính chính là điển hình của căn cứ, nhìn bề ngoài nho nhã ôn tồn lễ độ có học thức, nhưng người hiểu rõ anh ta đều biết, kẻ này bề ngoài như quan văn, bên trong thì thối nát. Mặt hiền từ tâm độc ác, mỗi năm khi căn cứ Liệp Báo tổ chức đặc huấn tuyển chọn người mới, những cách thức huấn luyện kỳ dị khiến ai cũng trợn mắt há mồm đều do người này nghĩ ra.
Nhiều năm rồi anh ta làm huấn luyện viên tuyển chọn tân binh, thời gian huấn luyện còn chưa kết thúc thì đám binh lính đã bị anh ta lạnh lùng đào thải, khổ sở kêu cha gọi mẹ lăn về căn cứ cũ. Bởi vì việc này mà các trưởng đoàn đem quân đến huấn luyện đều thiếu chút nữa là hợp lại tiêu diệt căn cứ Liệp Báo
"A Dao." Diêm Tử Ký từ xa đi đến gọi Tư Dao.
Thấy Diêm Tử Ký trở về, Tư Dao ném cây chổi xuống vui sướng chạy tới, chưa chạy được hai bước liền vấp phải lớp băng, té ngã lăn vào trong đống tuyết.
Diêm Tử Ký sợ tới mức sắc mặt đột biến, ném tư liệu trong tay vội vàng chạy tới, khom lưng ngồi xổm xuống đỡ Tư Dao dậy "Có bị đau ở đâu không?"
Tư Dao ngồi quỳ lên, nhếch miệng tươi cười lộ ra hàm răng trắng hếu "Không có."
Nhìn Tư Dao ngốc ngốc, Diêm Tử Ký bị chọc cười, đưa tay lau sạch tuyết trên mũi cô "Dưới chân trơn trượt toàn là tuyết, sao lại chạy nhanh như vậy."
Tư Dao đứng lên, Diêm Tử Ký khom lưng giúp cô phủi tuyết bám trên người, Tư Dao vuốt gương mặt bị tuyết tan làm cho ướt hỏi "Anh xong việc rồi hả?"
"Anh xong rồi, trên đường đi tới đây có gặp Quách Hách, cậu ta nói em đang quét tuyết ở chỗ này." Diêm Tử Ký nói xong liếc nhìn đám nam binh, mọi người nhanh chóng đứng thẳng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Tư Dao nắm tay Diêm Tử Ký chỉ vào người tuyết "Anh nhìn này, tụi em vừa nặn người tuyết đấy, đẹp không?"
' Thật xấu. ' Thấy Tư Dao mặt chờ mong, Diêm Tử Ký yên lặng đem lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. "Đẹp lắm, rất...... trừu tượng."
Tư Dao nghi hoặc nhìn nhóm binh lính, nhóm binh lính nhất trí giơ ngón tay cái lên, Diêm Tử Ký hơi nhướng mày, vô cùng vừa lòng với sự thức thời của bọn họ.
"Đi thôi, chúng ta trở về đi." Diêm Tử Ký mang theo Tư Dao xoay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi liền nhìn nhóm binh lính ý bảo "Tiếp tục quét."
"Rõ!" Nhóm binh lính lớn tiếng hô, khóe mắt lại ngó Diêm Tử Ký, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra Diêm Vương thương tình buông tha cho bọn họ rồi.
Trên đường theo Diêm Tử Ký về lại chung cư, Diêm Tử Ký thấp giọng nói với Tư Dao "Kiều Quân tới rồi, đang ở chung cư chờ em đấy."
"Tới giúp em làm váy cưới sao?" Tư Dao chờ mong hỏi.
"Ừ." Diêm Tử Ký mặt mày vui vẻ, nắm tay lạnh của Tư Dao giúp cô sưởi ấm. "Tuần sau chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới."
"Được." Tư Dao vui mừng ôm lấy Diêm Tử Ký.
Đảo mắt nhìn binh lính đang cười trộm xung quanh, Diêm Tử Ký ra vẻ nghiêm túc thâm trầm hù doạ "Đang ở bộ đội, phải chú ý hình tượng."
Tư Dao nghe vậy nhanh chóng buông tay, bẹp miệng trộm nói "Đợi về nhà lại ôm."
Diêm Tử Ký bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng mang theo ý cười lặng lẽ nắm tay Tư Dao. Tư Dao bỗng nhiên ngẩng đầu trợn tròn đôi mắt, Diêm Tử Ký nghiêm nghị mắt nhìn thẳng, cứ như người chủ động nắm tay không phải anh.
Nhìn đôi tay đan vào nhau, Tư Dao tiến lại sát bên Diêm Tử Ký, khoé mắt cong cong tràn ngập tươi cười.
——————
Đôi lời Tác giả:
Ps: Đề cử 《
trọng sinh quỷ mắt chịu gia 》