Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 742
Tô Bồi Ân hoảng sợ, cô càng mừng ý chứ.
Vốn dĩ muốn trốn đi tham dự buổi party của công ty, nhưng với tình hình này, cô là không cần đi nữa.
Tô Bồi Ân đi rồi, Hoắc Vi Vũ nằm trên sô pha ngẩn người.
Nhớ tới Cố Cảo Đình, nhớ tới tối hôm qua, anh nhẹ nhàng, anh cuồng dã anh mạnh mẽ tiến vào sâu trong cô...
Đúng rồi, cô chưa mua thuốc.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi tới cửa hàng gần đó mua thuốc tránh thai tác dụng trong vòng 72 giờ, còn mua thêm một ít thuốc có thể dùng lâu dài, sẵn tiện mua hai hộp bao cao su.
Vừa từ cửa bước ra, di động đã vang lên, là Tô Bồi Ân.
"Chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ lãnh đạm hỏi.
Tô Bồi Ân chau mày, trong lời nói mang theo chút khó chịu: "Từ chỗ em tới công ty chỉ mất nửa tiếng, giờ đã hơn một tiếng rồi, bao giờ em mới tới hả?"
"Thân thể không thoải mái, không tới được, thật xin lỗi." Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt.
Cô là người đầu tiên cự tuyệt lời anh.
Anh bực mình, rất bực mình, sắc mặt kém đi vài phần, ngay cả đôi mắt luôn nóng bỏng cũng lạnh dần, "Hoắc Vi Vũ, em không muốn đảm nhận phần công tác này đúng không? Một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có, em quá tự do thoải mái rồi."
"Là anh nói trong một tháng, tôi có thể tự do làm mọi thứ. Chẳng qua tôi hiện tại không thể tới buổi party của công ty được." Hoắc Vi Vũ không khách khí đáp trả.
"Em chắc chắn chọn không tới. Em có quyền lực, có năng lực, không cần tới lần công tác này, nhưng làm việc chung với em còn có Chu Hiểu Ba, theo như anh biết, là cô ấy đề cử em tới?" Tô Bồi Ân lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ dừng chân.
Đúng vậy, Tiểu Ba đối với cô rất tốt.
Cô ra sao cũng không sao cả, cô thậm chí còn từng nghĩ, nếu như thi đấu thua, cô có thể ra nước ngoài học y khoa, thay đổi nghề nghiệp.
Nhưng Tiểu Ba phải làm sao bây giờ?
Cô bé còn nhỏ, không có kinh nghiệp, cần phải rèn luyện nhiều.
"Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới." Hoắc Vi Vũ thỏa hiệp.
"Đừng quên mặc ta bộ váy anh đưa cho em." Tô Bồi Ân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình.
Trở về, cô nhìn thoáng qua bộ váy Tô Bồi Ân mua cho.
Chiếc váy dài màu xanh lam kết hợp với áo sơ mi tím nhạt kiểu Hàn, không tồi.
Cô thay đồ, tùy ý tô son lên, sau đó tới buổi party.
Lên tầng cao nhất, người tới dự còn đông hơn tưởng tượng của cô, ai cũng ăn mặc rất sang trọng.
Tô Bồi Ân đi về phía cô..
Một thân tây trang xanh lam phong độ, cao nhã.
Nhưng là, bọn họ đang mặc đồ tình nhân sao?
"Em đến muộn." Tô Bồi Ân nói, khóe miệng cong lên.
Hoắc Vi Vũ có dự cảm không lành, "Cũng đâu quy định thời gian."
"Nhìn bảng đen đi." Tô Bồi Ân hất cằm về phía bảng đen.
Mười giờ mà mười một giờ tới, phạt một chén rượu.
Mười giờ mà mười hai giờ tới, phạt hai chén rượu.
Tới sau mười hai giờ, phạt ba chén rượu.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô nhìn di động, đã mười hai rưỡi rồi.
Tô Bồi Ân phất phất tay, người phục vụ bưng khay đi tới.
Trên khau toàn là rượu.
Chết mất.
Ly rượu cũng quá lớn, uống xong ba chén cô đã say mèm.
Rượu còn chưa uống vào miệng, bản thân cô đã cảm thấy sợ hãi.
"Có thể đổi sang ly nhỏ hơn được không?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng..
"Hoắc Vi Vũ, em có biết, nếu em là tân binh, ở trong quân đội mà làm như vậy thì bị phạt như thế nào không?" Tô Bồi Ân nâng một chén rượ đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Vốn dĩ muốn trốn đi tham dự buổi party của công ty, nhưng với tình hình này, cô là không cần đi nữa.
Tô Bồi Ân đi rồi, Hoắc Vi Vũ nằm trên sô pha ngẩn người.
Nhớ tới Cố Cảo Đình, nhớ tới tối hôm qua, anh nhẹ nhàng, anh cuồng dã anh mạnh mẽ tiến vào sâu trong cô...
Đúng rồi, cô chưa mua thuốc.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, đi tới cửa hàng gần đó mua thuốc tránh thai tác dụng trong vòng 72 giờ, còn mua thêm một ít thuốc có thể dùng lâu dài, sẵn tiện mua hai hộp bao cao su.
Vừa từ cửa bước ra, di động đã vang lên, là Tô Bồi Ân.
"Chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ lãnh đạm hỏi.
Tô Bồi Ân chau mày, trong lời nói mang theo chút khó chịu: "Từ chỗ em tới công ty chỉ mất nửa tiếng, giờ đã hơn một tiếng rồi, bao giờ em mới tới hả?"
"Thân thể không thoải mái, không tới được, thật xin lỗi." Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt.
Cô là người đầu tiên cự tuyệt lời anh.
Anh bực mình, rất bực mình, sắc mặt kém đi vài phần, ngay cả đôi mắt luôn nóng bỏng cũng lạnh dần, "Hoắc Vi Vũ, em không muốn đảm nhận phần công tác này đúng không? Một chút tinh thần trách nhiệm cũng không có, em quá tự do thoải mái rồi."
"Là anh nói trong một tháng, tôi có thể tự do làm mọi thứ. Chẳng qua tôi hiện tại không thể tới buổi party của công ty được." Hoắc Vi Vũ không khách khí đáp trả.
"Em chắc chắn chọn không tới. Em có quyền lực, có năng lực, không cần tới lần công tác này, nhưng làm việc chung với em còn có Chu Hiểu Ba, theo như anh biết, là cô ấy đề cử em tới?" Tô Bồi Ân lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ dừng chân.
Đúng vậy, Tiểu Ba đối với cô rất tốt.
Cô ra sao cũng không sao cả, cô thậm chí còn từng nghĩ, nếu như thi đấu thua, cô có thể ra nước ngoài học y khoa, thay đổi nghề nghiệp.
Nhưng Tiểu Ba phải làm sao bây giờ?
Cô bé còn nhỏ, không có kinh nghiệp, cần phải rèn luyện nhiều.
"Nửa tiếng nữa tôi sẽ tới." Hoắc Vi Vũ thỏa hiệp.
"Đừng quên mặc ta bộ váy anh đưa cho em." Tô Bồi Ân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình.
Trở về, cô nhìn thoáng qua bộ váy Tô Bồi Ân mua cho.
Chiếc váy dài màu xanh lam kết hợp với áo sơ mi tím nhạt kiểu Hàn, không tồi.
Cô thay đồ, tùy ý tô son lên, sau đó tới buổi party.
Lên tầng cao nhất, người tới dự còn đông hơn tưởng tượng của cô, ai cũng ăn mặc rất sang trọng.
Tô Bồi Ân đi về phía cô..
Một thân tây trang xanh lam phong độ, cao nhã.
Nhưng là, bọn họ đang mặc đồ tình nhân sao?
"Em đến muộn." Tô Bồi Ân nói, khóe miệng cong lên.
Hoắc Vi Vũ có dự cảm không lành, "Cũng đâu quy định thời gian."
"Nhìn bảng đen đi." Tô Bồi Ân hất cằm về phía bảng đen.
Mười giờ mà mười một giờ tới, phạt một chén rượu.
Mười giờ mà mười hai giờ tới, phạt hai chén rượu.
Tới sau mười hai giờ, phạt ba chén rượu.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô nhìn di động, đã mười hai rưỡi rồi.
Tô Bồi Ân phất phất tay, người phục vụ bưng khay đi tới.
Trên khau toàn là rượu.
Chết mất.
Ly rượu cũng quá lớn, uống xong ba chén cô đã say mèm.
Rượu còn chưa uống vào miệng, bản thân cô đã cảm thấy sợ hãi.
"Có thể đổi sang ly nhỏ hơn được không?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng..
"Hoắc Vi Vũ, em có biết, nếu em là tân binh, ở trong quân đội mà làm như vậy thì bị phạt như thế nào không?" Tô Bồi Ân nâng một chén rượ đưa cho Hoắc Vi Vũ.