Mod nhà sắc
Tác Giả
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Tang Du Tinh
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 99
- Nguồn
- DĐ Lê Quý Đôn
- Lượt đọc
- 39,645
- Cập nhật
Tần Thiên Nham và Mạc Yên là một đôi thanh mai trúc mã quyền lực trong truyện Quân Hôn Độc Ái, một người có cha là tổng tư lệnh, một người là con gái cưng của tham mưu trưởng.
Hai người bọn họ từ bé đã là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, sau khi cưới lại càng thêm yêu thương lẫn nhau, làm cho mọi người ao ước với sự ân ái của họ.
Mạc Yên chưa từng nghĩ, có một ngày, người chồng cực kỳ yêu thương mình, Tần Thiên Nham, sẽ vì đại nghĩa của quốc gia mà cuối cùng cầm vật trong tay của mình bắn một viên đạn vào trong thân thể của cô.
Mạc Yên trừng lớn mắt, thể xác và tinh thần đều bị xé rách.
Cô đã hiểu sự lựa chọn của anh, nhưng mà một người hai mệnh, cô đến chết... cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!
Tần Thiên Nham nhìn vợ của mình ngã xuống, cảm giác thế giới đột nhiên trở nên tăm tối.
Từ đó, thế giới của Tần Thiên Nham đã không còn có ánh mặt trời, anh... đang sống trong địa ngục!
--- ------
Đoạn ngắn thứ nhất:
Ba năm sau.
Tại một buổi liên hoan thương nghiệp chính trị tráng lệ của cấp cao, Tần Thiên Nham đã nhìn thấy cô ấy, khuôn mặt kia nhìn rất giống Mạc Yên, làm cho tâm hồn và thần trí anh đều bị chấn động.
Cử chỉ và thần thái của cô ấy đều giống như Mạc Yên đã trở lại. Tần Thiên Nham chỉ cảm thấy trái tim của mình đang đập thình thịch. Người đã yên lặng chết đi ba năm, lại còn sống trở về.
Anh mau chóng bắt lấy một cơ hội, tóm chặt lấy tay của cô, một đôi mắt nóng rực mang theo đau đớn nhìn chằm chằm cô, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt vào trong yết hầu rồi nghẹn ngào hỏi ra một tiếng, "Cô... rốt cuộc là ai?"
"Tôi? Ha ha, tôi là một người đã chết rồi sống lại!" Cô nhìn anh cười xinh đẹp, nhưng nụ cười không hề có trong mắt, môi đỏ mọng nhếch lên, từng chữ từng chữ giống như cầm kim nhọn hung ác đâm vào tim của anh từng phát từng phát, "Tôi tên là Mạc Yên!"
Tần Thiên Nham như bị đánh một đòn nghiêm trọng, trong nháy mắt hai mắt trợn to, kích động đến muốn hỏng, ôm lấy cô, rơi lệ, "Yên nhi, Yên nhi của anh..."
Thiên sứ của anh đã trở lại!
Trong lúc anh đang cảm ơn ông trời đã ưu ái, thì Mạc Yên lại nhẹ nói một câu, "Thật xin lỗi! Bạn trai của tôi đã đến rồi!"
Tần Thiên Nham chấn động mạnh một cái, mặt vô cùng khiếp sợ nhìn một người đàn ông tràn đầy khí phách và lạnh lẽo cách đó không xa đang đi đến bên cạnh cô, thân mật ôm lấy vai của cô, người đàn ông này lại là người nên sớm chết đi, trùm ma tuý Nam Bá Đông!
Nam Bá Đông làm như không có nhìn thấy anh, trong mắt của anh ta hình như chỉ thấy được Mạc Yên, "Mệt mỏi sao? Mệt mỏi thì đi về thôi!"
Cô lắc đầu một cái, ngẩng đầu lên cười ngây thơ với anh, "A Đông, khó được gặp lại bạn cũ, hãy chào hỏi đi!"
Khi ánh mắt của hai người đàn ông này đụng nhau, trái tim của hai người đồng thời cuồn cuộn nổi lên cơn sóng gió động trời, tia lửa bắn ra bốn phía trên không trung.
Là anh ta?
Là anh ta?
Khi Nam Bá Đông nhìn anh, trong ánh mắt có sát khí mãnh liệt, "Tần Thiên Nham, tôi thua thiên hạ, anh thua Yên nhi, anh nói, chúng ta ai thắng ai thua đây?"
Tần Thiên Nham bị anh ta thoáng cái đâm trúng chỗ yếu ớt, nhất thời đau đến không thể nói ra lời, nhưng anh không thể yếu thế trước mặt Nam Bá Đông, càng không muốn Mạc Yên nhìn thấy anh tỏ ra mềm yếu, "Nam Bá Đông, giang sơn và mỹ nhân tôi đều muốn có lại!"
"Vậy chúng ta chờ xem!" Nam Bá Đông ôm cả người cô, tự nhiên rời đi, bỏ lại Tần Thiên Nham đang hối hận.
Hai người đàn ông này ở trong lĩnh vực của họ đều là người nắm quyền tuyệt đối, lại một lần nữa đứng trên lôi đài, lấy cô làm lợi thế, lại một lần nữa quyết một trận tử chiến. Ai thắng? Ai thua?
Còn cô thì phải đi con đường nào? Hay là, trong lúc hai người đàn ông này đang tranh chấp, cô hoa lệ xoay người cho mình một cơ hội?
--- ------
Đoạn ngắn thứ hai:
Tần Thiên Nham ôm cô thật chặt, "Yên nhi, anh không thể để cho em đi, cho anh một cơ hội, để cho anh bồi thường..."
"Bồi thường?" Mạc Yên lạnh lùng cười, ánh mắt oán hận nhìn anh, "Tần Thiên Nham, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, thời điểm khi anh về nhà, nhìn giấy chẩn đoán mang thai kia, anh có hối hận vì chính mình đã từng vĩ đại, bỏ quên vợ và con để lựa chọn quốc gia?"
Tần Thiên Thạch không nói gì, lúc này khó có thể che dấu thống khổ trên khuôn mặt.
Mạc Yên xoay người, đi mất.
Bỏ lại Tần Thiên Nham, lệ rơi đầy mặt, ngửa đầu khóc thét. Ai có thể tới nói cho anh biết, vào thời khắc đó anh vì hạnh phúc của nhân dân lại đánh mất đi vợ con, anh... thật sự đã sai rồi sao?
--- ------
Đoạn ngắn thứ ba:
Nam Bá Đông lạnh lùng liếc nhìn cô: "Nhìn căn cứ của anh bị phá hủy, em vui mừng sao?"
Mạc Yên oán hận nói: "Vui mừng, nếu như tất cả của anh bị phá hủy, nếu như anh ngã xuống, thì tôi lại càng vui mừng!"
Khéo môi của Nam Bá Đông nhếch lên: "Rất tốt! Chỉ cần em vui mừng thì đủ rồi! Hay là anh lại xây thêm một cái căn cứ để làm em vui sướng?"
p/s: Truyện có chút ngược nhưng nam chính rất sủng nữ chính ) kết thúc rất có hậu :yoyo60:
Hai người bọn họ từ bé đã là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, sau khi cưới lại càng thêm yêu thương lẫn nhau, làm cho mọi người ao ước với sự ân ái của họ.
Mạc Yên chưa từng nghĩ, có một ngày, người chồng cực kỳ yêu thương mình, Tần Thiên Nham, sẽ vì đại nghĩa của quốc gia mà cuối cùng cầm vật trong tay của mình bắn một viên đạn vào trong thân thể của cô.
Mạc Yên trừng lớn mắt, thể xác và tinh thần đều bị xé rách.
Cô đã hiểu sự lựa chọn của anh, nhưng mà một người hai mệnh, cô đến chết... cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!
Tần Thiên Nham nhìn vợ của mình ngã xuống, cảm giác thế giới đột nhiên trở nên tăm tối.
Từ đó, thế giới của Tần Thiên Nham đã không còn có ánh mặt trời, anh... đang sống trong địa ngục!
--- ------
Đoạn ngắn thứ nhất:
Ba năm sau.
Tại một buổi liên hoan thương nghiệp chính trị tráng lệ của cấp cao, Tần Thiên Nham đã nhìn thấy cô ấy, khuôn mặt kia nhìn rất giống Mạc Yên, làm cho tâm hồn và thần trí anh đều bị chấn động.
Cử chỉ và thần thái của cô ấy đều giống như Mạc Yên đã trở lại. Tần Thiên Nham chỉ cảm thấy trái tim của mình đang đập thình thịch. Người đã yên lặng chết đi ba năm, lại còn sống trở về.
Anh mau chóng bắt lấy một cơ hội, tóm chặt lấy tay của cô, một đôi mắt nóng rực mang theo đau đớn nhìn chằm chằm cô, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt vào trong yết hầu rồi nghẹn ngào hỏi ra một tiếng, "Cô... rốt cuộc là ai?"
"Tôi? Ha ha, tôi là một người đã chết rồi sống lại!" Cô nhìn anh cười xinh đẹp, nhưng nụ cười không hề có trong mắt, môi đỏ mọng nhếch lên, từng chữ từng chữ giống như cầm kim nhọn hung ác đâm vào tim của anh từng phát từng phát, "Tôi tên là Mạc Yên!"
Tần Thiên Nham như bị đánh một đòn nghiêm trọng, trong nháy mắt hai mắt trợn to, kích động đến muốn hỏng, ôm lấy cô, rơi lệ, "Yên nhi, Yên nhi của anh..."
Thiên sứ của anh đã trở lại!
Trong lúc anh đang cảm ơn ông trời đã ưu ái, thì Mạc Yên lại nhẹ nói một câu, "Thật xin lỗi! Bạn trai của tôi đã đến rồi!"
Tần Thiên Nham chấn động mạnh một cái, mặt vô cùng khiếp sợ nhìn một người đàn ông tràn đầy khí phách và lạnh lẽo cách đó không xa đang đi đến bên cạnh cô, thân mật ôm lấy vai của cô, người đàn ông này lại là người nên sớm chết đi, trùm ma tuý Nam Bá Đông!
Nam Bá Đông làm như không có nhìn thấy anh, trong mắt của anh ta hình như chỉ thấy được Mạc Yên, "Mệt mỏi sao? Mệt mỏi thì đi về thôi!"
Cô lắc đầu một cái, ngẩng đầu lên cười ngây thơ với anh, "A Đông, khó được gặp lại bạn cũ, hãy chào hỏi đi!"
Khi ánh mắt của hai người đàn ông này đụng nhau, trái tim của hai người đồng thời cuồn cuộn nổi lên cơn sóng gió động trời, tia lửa bắn ra bốn phía trên không trung.
Là anh ta?
Là anh ta?
Khi Nam Bá Đông nhìn anh, trong ánh mắt có sát khí mãnh liệt, "Tần Thiên Nham, tôi thua thiên hạ, anh thua Yên nhi, anh nói, chúng ta ai thắng ai thua đây?"
Tần Thiên Nham bị anh ta thoáng cái đâm trúng chỗ yếu ớt, nhất thời đau đến không thể nói ra lời, nhưng anh không thể yếu thế trước mặt Nam Bá Đông, càng không muốn Mạc Yên nhìn thấy anh tỏ ra mềm yếu, "Nam Bá Đông, giang sơn và mỹ nhân tôi đều muốn có lại!"
"Vậy chúng ta chờ xem!" Nam Bá Đông ôm cả người cô, tự nhiên rời đi, bỏ lại Tần Thiên Nham đang hối hận.
Hai người đàn ông này ở trong lĩnh vực của họ đều là người nắm quyền tuyệt đối, lại một lần nữa đứng trên lôi đài, lấy cô làm lợi thế, lại một lần nữa quyết một trận tử chiến. Ai thắng? Ai thua?
Còn cô thì phải đi con đường nào? Hay là, trong lúc hai người đàn ông này đang tranh chấp, cô hoa lệ xoay người cho mình một cơ hội?
--- ------
Đoạn ngắn thứ hai:
Tần Thiên Nham ôm cô thật chặt, "Yên nhi, anh không thể để cho em đi, cho anh một cơ hội, để cho anh bồi thường..."
"Bồi thường?" Mạc Yên lạnh lùng cười, ánh mắt oán hận nhìn anh, "Tần Thiên Nham, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, thời điểm khi anh về nhà, nhìn giấy chẩn đoán mang thai kia, anh có hối hận vì chính mình đã từng vĩ đại, bỏ quên vợ và con để lựa chọn quốc gia?"
Tần Thiên Thạch không nói gì, lúc này khó có thể che dấu thống khổ trên khuôn mặt.
Mạc Yên xoay người, đi mất.
Bỏ lại Tần Thiên Nham, lệ rơi đầy mặt, ngửa đầu khóc thét. Ai có thể tới nói cho anh biết, vào thời khắc đó anh vì hạnh phúc của nhân dân lại đánh mất đi vợ con, anh... thật sự đã sai rồi sao?
--- ------
Đoạn ngắn thứ ba:
Nam Bá Đông lạnh lùng liếc nhìn cô: "Nhìn căn cứ của anh bị phá hủy, em vui mừng sao?"
Mạc Yên oán hận nói: "Vui mừng, nếu như tất cả của anh bị phá hủy, nếu như anh ngã xuống, thì tôi lại càng vui mừng!"
Khéo môi của Nam Bá Đông nhếch lên: "Rất tốt! Chỉ cần em vui mừng thì đủ rồi! Hay là anh lại xây thêm một cái căn cứ để làm em vui sướng?"
p/s: Truyện có chút ngược nhưng nam chính rất sủng nữ chính
Last edited: