• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Quân Hôn Chớp Nhoáng Full dịch 2023 (36 Viewers)

  • quân hôn chớp nhoáng-471

Chương 471: Hẹn gặp lại, tuổi trẻ của tôi




Khoảng thời gian này là những ngày đen tối của Hạ Chí Cô ở nhà ngủ một tuần, không đánh răng rửa mặt, không ra ngoài, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, ăn đồ trữ trong tủ lạnh, không mở điện thoại di động, mỗi ngày từ sáng đến tôi chỉ có mình cô trốn trong phòng. Sau đó, dưới sự chuyên nhủ của Đường Tư Điềm, cô gói ghém sơ sơ rồi ra khỏi nhà. Đeo ba lô trên lưng, đựng vài bộ quần áo đơn giản để tắm rửa, cô ra ngoài du lịch.



Đi một mạch về3hướng Bắc không có mục đích, cô đi tới rất nhiều nơi, đi vòng quanh Đô Thành nhưng cô không dám đến thành phố lớn phồn hoa kia, nó là bóng ma lớn nhất trong lòng cô.



Cô đi ra ngoài hai tháng, lúc về Hàng Châu đã là tháng sáu dương liễu lả lướt. Cô trở về để làm hai việc, một là từ chức, hai là dọn nhà. Dương Thâm nhận được đơn từ chức của cô và xem một hồi, cuối cùng nặng nề hỏi: “Đã quyết định rồi à?” Hạ Chí không nói, chỉ im lặng0gật đầu. Kí ức gần một năm khiến cô không chịu nổi, thậm chí ngay cả bước vào công ty cũng cảm thấy đau khổ. Bây giờ, trước mặt Dương Thâm, trước mặt bạn tốt của Nguyễn Tấn, cô lại buộc phải nhớ tới Nguyễn Tấn, điều này làm cô không chịu nổi. “Cô đã quyết định thì tôi không có lý do để giữ người, tôi hiểu... Tiểu Hạ, có cần tôi giới thiệu công ty khác cho cô không?” Hạ Chí lắc đầu: “Không cần, cảm ơn Dương tổng, đúng rồi, làm phiền anh một chuyện.” Cô5cầm một tài liệu đưa tới trước mặt Dương Thâm và nói: “Xin anh đưa tài liệu này cho anh ấy, anh ấy thấy sẽ tự xử lý, cảm ơn.” Dương Thâm cầm lấy và tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Đương nhiên, nếu như cô đồng ý nói...” Hạ Chí đáp: “Đây là giấy tờ bất động sản của căn hộ tôi đang ở. Anh ấy đã mua và ghi tên tôi, tôi phải trả lại anh ấy. Tôi đã ký trên đó rồi, chỉ cần anh ấy đi xử lý là được. Nếu anh ấy không4đi được thì có thể ủy quyền cho người khác.”



“Cô cần gì phải làm vậy, cậu ấy không nói lấy lại, cho cô thì là của cô.” “Tôi không cần...” Hạ Chí lạnh nhạt nói, tâm trạng bình tĩnh hơn trước nhiều: “Không công không nhận lộc, anh ấy không nợ tôi cái gì. Căn nhà đó không rẻ, tôi phải trả lại cho anh ấy. Còn nữa, đồ đạc của tôi tôi sẽ mang đi, những thứ còn lại đều không cần dùng đến, tùy anh ấy xử lý, một ít đồ đạc của anh ấy cũng đều9còn đó.” “Tiểu Hạ...” Dương Thâm cảm thấy cô rất đáng thương, vốn là cô gái tốt, lạc quan, hoạt bát và phóng khoáng, lại bị Nguyễn Tấn hành tới mức này, đúng là làm người ta đau lòng. Anh cũng là người làm cha làm mẹ, nếu ba mẹ Hạ Chí biết con gái mình gặp chuyện như vậy không biết sẽ đau lòng cỡ nào. “Dương tổng, cảm ơn sự tin tưởng và chăm sóc của anh trong mấy năm nay. Tôi sẽ ổn thôi, cảm ơn anh.” Cô không nói hẹn gặp lại, chỉ nói cảm ơn. Dương Thâm trịnh trọng nói: “Được, những lời này tôi sẽ thuật lại cho cậu ấy không thiếu chữ nào, tài liệu cũng sẽ đưa cho cậu ấy. Hạ Chí, phải sống tốt nhé.”



Hạ Chí cười gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng, từ bỏ công việc đầu tiên cô làm khi tốt nghiệp. Nơi này có sự ngây thơ của cô, có máu và mồ hôi của cô, có tình yêu của cô, cũng có sự đau xót của cô.



Tạm biệt, tuổi trẻ của tôi.



*****



Trong một quán café dựa núi gần hồ, yên tĩnh thoải mái, vị trí hẻo lánh nhưng lại rất ý nhị. Vị trí sát cửa sổ, vừa vặn có thể thấy được dòng thác dựng đứng ở sau núi, bên dưới cầu có dòng suối trong suốt, hai bên là thảm thực vật màu xanh biếc sum suê, ngắm nhìn lại khiến lòng thoải mái hơn. Hạ Chí ngồi vị trí sát cửa sổ, uống trà xanh hơi đắng, nhìn dòng thác đang rơi xuống kia, trong lòng cảm thấy mát mẻ.



Cạnh chỗ ngồi là một vali lớn, trong đó là toàn bộ những gì cô có ở thành phố này. “Chào mừng quý khách.” Phục vụ lễ phép chào hỏi vị khách vừa bước vào. Hạ Chí nhìn ra và lập tức vẫy tay: “Tư Điềm, ở đây.”



Đường Tư Điềm bước nhanh đến: “Cậu biết tìm chỗ đấy, may có hướng dẫn, nếu không tớ không tìm ra rồi.” “Cô uống gì ạ?”



“Giống cô ấy.”



“Vâng, xin đợi một lát.” Đường Tự Điểm quan sát kĩ cô và nói: “Nghe bảo hôm qua cậu đến công ty nộp đơn từ chức, sao lại chọn lúc tớ không ở đó thế?”



“Tớ sợ cậu sẽ ngăn cản tới.” Đường Tư Điềm thở dài: “Quyết định thật rồi hả?” “Ừ, quyết định rồi.”



“Thể sau này cậu tính sao?”



Hạ Chí im lặng, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, miệng nhếch lên nụ cười đầy cay đắng: “Chưa nghĩ ra, không muốn ở chỗ cũ nữa. Nơi quá quen thuộc sẽ làm tớ nhớ tới anh ấy. Tớ muốn nhanh chóng quên anh ấy đi.” Đường Tư Điềm: “Như thế cũng tốt, chỗ ở thì sao?” “Chuyển đi, ha ha... Tớ muốn về nhà ở một thời gian, ra ngoài hai tháng chưa về nhà, trở về thăm người nhà rồi mới quyết định.”



“Được, cậu nghĩ kĩ rồi liên hệ với tớ bất cứ lúc nào. Nếu như muốn làm việc thì tớ sẽ giới thiệu cho cậu.”



“Cảm ơn.” “Khách sáo với tớ làm gì?... Đúng rồi, có muốn tâm sự với Chu Hạo Lâm không? Theo tớ biết, cậu ta còn FA đó, cả ngày bị người nhà giục đi xem mắt.”



Hạ Chí cười cười hỏi: “Cậu cảm thấy như tớ bây giờ thích hợp tìm anh ta nói chuyện hay sao?”



“Ha ha, tớ nghĩ cậu ta không để ý đâu.” “Thôi, tớ không muốn làm trễ nải người ta. Hơn nữa bây giờ tớ không muốn yêu đương, để bình tĩnh lại đã.”



Đường Tư Điềm tán thành: “Đúng, đi du lịch quả là phương pháp chữa lành vết thương tốt nhất. Cậu nhìn cậu đi, bây giờ lý trí hơn nhiều rồi, tớ không cần lo nữa.”



Hạ Chí nở nụ cười nhạt. Đúng vậy, cô thật sự muốn hủy diệt hình ảnh khóc lớn trên đường như bà điên kia. “Đúng rồi Tư Điềm, tớ muốn thay số điện thoại mới, đợi thay xong báo cậu. Số cũ không dùng nữa, số mới chỉ có cậu biết, đừng nói cho ai hết nhé.”



“Ừ, tớ biết.” Đường Tư Điềm nhìn vali cạnh cô: “Hôm nay cậu về hả?”



“Ừ, lát nữa tớ lên xe về.”



“Tớ tiễn cậu đi. Hạ Chí, nhanh quay lại nhé.” Hạ Chí mỉm cười, cầm ly trà lên uống, trà Long Tĩnh ngon nhất, trong đắng có ngọt, đời người trăm vị, chỉ mong tháng năm yên ổn.



***



Hạ Chính Đông và Hà Hoàn rất tò mò lý do con gái về nhà. Mề công việc đến mức cuối tuần cũng rất ít khi về mà lại bỏ lại công việc về nhà.



Hạ Chính Đông cầm vali giúp con gái, Hà Hoàn liên tục ra hiệu với ông bằng mắt. “Bà hỏi con gái thử xem, bà thân với nó hơn.” Hạ Chính Đông khẽ nói. Hà Hoàn kéo Hạ chí hỏi: “Tiểu Chí, để cho ba con xách vali đi, con lại đây ngồi.”



Hạ Chí biết ba mẹ lo lắng, cô cười nói: “Mẹ, bây giờ công ty vào mùa kinh doanh chậm, sếp thấy con làm tốt nên cho con nghỉ đồng sớm. Nhưng con mới vào công ty hai năm, không nhiều ngày nghỉ. Sếp bảo nghỉ trước một tuần, xem công ty có nhiều việc không, không nhiều thì có thể chơi thêm mấy ngày.”



“Thật sao?” Hà Hoàn nửa tin nửa ngờ.



“Đương nhiên là thật, nghỉ chỉ lấy lương cơ bản không có phúc lợi, cũng coi như tiết kiệm tiền cho công ty không phải sao? Sếp con không làm ăn lỗ vốn đầu, người làm ăn tinh lắm.”



Hà Hoàn thấy cô nói tự nhiên thì tin: “Ừ, sếp các con tốt thật, là người giới thiệu viện trưởng Lý lần trước cho chúng ta hả?” Lòng Hạ Chí chùng xuống, cô vội vàng phủ nhận: “Không phải, con đã không làm với anh ấy từ lâu rồi, người cho con nghỉ là sếp lớn. Mẹ, con lên phòng trước, dọn dẹp đồ cái đã... Ba, đợi con, để con mở cửa.” “Ấy ấy, chậm một chút, chậm một chút.” Ngày tháng ở nhà thật sự thoải mái, Hạ Chí không có gì làm thì giúp ba ở nhà hàng, hoặc cùng mẹ đưa em trai đến bệnh viện là chữa trị phục hồi, hoặc nói chuyện với ông bà nội, mỗi ngày đều rất phong phú. Nhưng đồng thời cũng rất buồn chán. Hôm ấy, Hạ Chí và Hà Hoàn đưa em trai đến bệnh viện phục hồi chức năng. Cô lái xe của Hạ Chính Đông, là chiếc xe MPV vừa to vừa rộng. Giao thông ở thị trấn nhỏ không tắc như Hàng Châu nên cô lái rất thoải mái. “Lái xe tốt vậy khi nào thế?” Hà Hoàn hỏi.



“Lái tốt ạ? Ha ha, không có đâu, chẳng qua năm ngoái lái xe công ty mấy lần thôi ạ.” “Nếu không để ba con mua xe cho con nhé? Sau này đi làm từ lái xe cũng được.”



“Không cần, Hàng Châu tắc đường lắm, đi tàu điện ngầm sướng hơn.” Đến bệnh viện rất nhanh, vừa xuống xe, Hà Hoàn đã thấy người quen. Bà vẫy tay từ xa và chào hỏi: “Tiểu Từ, trùng hợp thế.”



Hạ Chí nhìn theo mẹ thì thấy một người quen đi tới, đúng là người quen, cô đã từng gặp nhưng không nhớ ra.



Hà Hoàn dùng cùi chỏ chọc cô: “Thầy Từ, hồi Quốc khánh năm ngoái các con còn xem mắt đó.”



Hạ Chí bừng tỉnh: “À, hóa ra là anh ta à?”



Từ Hạo Nhiên tới gần, lễ phép nói: “Chào dì, dì đưa Tiểu Hạ đến làm chữa trị phục hồi ạ?”



“Ừ, đúng vậy.” “Hạ Chí, chào em, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Từ Hạo Nhiên chủ động vươn tay chào hỏi. “Chào thầy Từ.” Hạ Chí nhẹ nhàng bắt tay anh ta: “Đúng thế, chúng ta lại gặp nhau rồi, sao anh lại ở bệnh viện?” Từ Hạo Nhiên giơ cái túi thuốc to trong tay lên: “Dạ dày của mẹ tôi không khỏe, đang uống thuốc Đông y để điều trị. Hôm nay tôi tới lấy thuốc cho bà ấy.” Hà Hoàn: “Tiểu Từ đúng là người con hiếu thảo.” “Nào có ạ, đây đều là chuyện nên làm mà.” “Ôi, Tiểu Từ, cháu có rảnh không? Tiểu Chí vừa bảo muốn đến trường cũ đi dạo, không biết có được không?” Hạ Chí sửng sốt, còn định hỏi gì thì bị Hà Hoàn kéo tay: “Ha ha, Tiểu Chi nhà có được nghỉ ngơi ở nhà mấy hôm, mỗi ngày đều rất chán. Con bé định về thăm trường cấp ba cũ nhưng trường cấp ba không cho người vào tùy ý.” Từ Hạo Lâm sảng khoái đồng ý: “Vậy ạ? Thể đi với cháu, đúng lúc cháu phải về trường học.”



Hạ Chí bất đắc dĩ, cô biết mẹ có ý muốn tác hợp cho hai người nên cô tìm cớ từ chối: “Nhưng mẹ ở đây một mình được không?”



Hà Hoàn: “Sao không được? Lần nào mẹ cũng đi một mình, con đi dạo đi.” Từ Hạo Lâm cũng nói: “Dù sao trường cấp ba cũng gần đây, chiều tôi mới có lớp, có thể đưa em về lại đây.” Hà Hoàn vô cùng vui vẻ: “Đúng đúng, Tiểu Thiên phải tập cả nửa ngày, con đi đi.” Đối mặt với sự kiên trì của mẹ và nhiệt tình của Từ Hạo Lâm, Hạ Chí không dám đùn đẩy nữa, đành đồng ý: “Thế cũng được.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom