Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quan-hon-chop-nhoang-457.html
Chương 457: Về nhà
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đây, chị mua cho em khoai tây chiên và chocolate, ăn cơm xong em có thể ăn một chút.”
Tiểu Thiên rất vui vẻ, huơ tay múa chân.
Mỗi lần Hạ Chí về nhà, cả nhà lại tràn đầy tiếng cười nói, ông bà nội nhìn hai chị em cô cũng cười đến không khép miệng được
Hà Hoàn bưng thức ăn ra, Hạ Chính Đông vẫn ở trong bếp canh lửa
Nhìn thấy Hạ Chí, Hà Hoàn nói: “Tiểu Chí, mau đi rửa tay, có thể ăn cơm ngay rồi
Ba con đã nấu những món con thích nhất đó.”
“Ha ha ha, con đã ngửi thấy mùi thơm rồi, là nạm bò hầm khoai tây.” Hạ Chí bỏ túi xuống, tung ta tung tăng chạy vào phòng bếp, nịnh nọt đấm lưng cho ba: “Ba, ba vất vả rồi.”
Hạ Chính Đông2ra vẻ phô trương: “Ôi mẹ ơi, làm phiền công chúa đại nhân vì một đầu bếp như tôi mà đấm lưng, thật đúng là được yêu chiều mà sợ
Công chúa, mời lui về phía sau hai bước, tránh hơi nóng làm hỏng lớp phấn son của người.” Hạ Chỉ cười đau cả bụng, một mực tiến lên: “Ba, ba để con nếm thử xem mùi vị thế nào.” Hạ Chính Đông đậy chặt nắp nồi nói: “Ba đã thử rồi, mùi vị vô cùng tuyệt vời, con đi ra ngoài chờ đi.”
“Hu hu hu, không muốn đâu, con không nhịn được nữa, nước miếng chảy ra rồi này.”
Hà Hoàn đi vào, thấy hai cha con đang trêu chọc nhau, bà liền bảo: “Hạ Chính Đông, mọi người còn đang chờ ông để ăn cơm đây, ông9còn không mau lên?” “Được rồi, lập tức có ngay đây.” Vừa nói, Hạ Chính Đông vừa mở nắp nồi, lập tức hơi nóng bốc lên, mùi thơm cũng tràn ra, làm mọi người đều thèm đến chảy nước miếng
Người một nhà ngồi ăn cơm quanh cái bàn lớn
Hạ Thiên hoàn toàn có thể tự mình ăn cơm, thành thạo hơn rất nhiều so với trước kia
Hà Hoàn nói: “Mẹ dạy nó cầm đũa bao nhiêu năm như vậy mà nó đều không dùng được, nhưng đi điều trị ở Đô Thành ba lần là nó có thể dùng đũa tốt lên rất nhiều
Viện trưởng Lý đúng là có y thuật rất cao.”
Hạ Chính Đông nói: “Đúng rồi Tiểu Chí, con phải cảm ơn sếp của con thật đàng hoàng nhé.” Hạ Chí ra sức gật đầu:6“Vâng, vâng, con sẽ làm vậy ạ.” Hà Hoàn lại nói: “Tiểu Chí, ngày mai lên thị trấn mua quần áo với mẹ nhé, thuận tiện thăm di út của con nữa.” “ ” Hạ Chỉ dừng một chút rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng làm việc vô ích nữa, mẹ lại lừa con đi xem mắt phải không, mẹ đừng chối
Lễ Quốc khánh con muốn ở nhà xem duyệt binh, không muốn đi xem mắt đâu.” Hạ Chính Đông đáp lại: “Đúng vậy, đúng là chẳng thú vị gì.” Hà Hoàn trợn mắt nhìn chồng: “Ông này
Tiểu Chí, con chờ đó, mẹ lấy điện thoại di động lại cho con xem.” Vừa nói, Hà Hoàn vừa buông đũa xuống đi lấy điện thoại, rồi tiếp đó là tìm cái gì đó trong điện thoại: “Đây, con xem,0chính là chàng trai này
Dáng dấp như vậy cũng được xem là ngay thẳng, con xem xem.” Hạ Chỉ lại gần nhìn, một mũi hai mắt, ừ, là một người bình thường
Hạ Chính Đông cũng nghiêng đầu qua nhìn và khen: “Ừ, thằng nhóc này dáng dấp cũng nhanh nhẹn, xứng với con gái chúng ta
Tiểu Chí này, nếu không thì đi gặp mặt xem, ngày mai không được thì ngày mốt cũng được mà.” “Ba, rốt cuộc là ba giúp ai vậy ạ?”
“Ba giúp lý lẽ không giúp người thân, ai có lý ba giúp người đó
Con mà còn không tìm đối tượng nữa thì thực sự sẽ thành một bà cô già, ông nội bà nội con vẫn đang chờ ôm chặt đấy.”
Lần này thì hay rồi, ngay cả ba cũng phản bội rồi
Haiz, nhất7định là đã bị mẹ tẩy não.
Hà Hoàn nói: “Cậu ta là giáo viên cấp hai dạy vật lý, từng đi du học
Làm thầy kẻ khác nên kiến thức uyên bác, ngay cả hiệu trưởng cũng rất coi trọng cậu ta
Nếu không phải là hiệu trưởng chỉ có một đứa con trai thì sao lại đến phiên con được, con nên mừng thẩm đi
Cứ như vậy nhé, ngày mốt hẹn dì út đi gặp mặt đấy.”
“...” Hạ Chỉ căn bản không có cơ hội từ chối, cứ qua loa quyết định như vậy
Buổi tối cổ nấu cháo điện thoại với Nguyễn Tấn rất lâu, tâm sự chuyện gia đình, tâm sự về Tiểu Thiên, nói chuyện rất vui vẻ
Nhưng ngày hôm sau, cố gửi WeChat cho Nguyễn Tấn thì anh không nhắn lại ngay, nhắn lại thì cũng chỉ là mấy chữ rất ngắn gọn
Cô giận dỗi gửi một tin nhắn qua WeChat: [Hừm, về đến địa bàn của mình là quên mất em luôn! Em đi xem mắt đấy!]
Nguyễn Tấn không nhắn lại, cô cũng lười ngóng trông điện thoại nên ném nó sang một bên, cùng xem duyệt binh với người nhà
Năm nay duyệt binh cực kỳ hoành tráng, cô lại nghĩ đến người đàn ông mình yêu nhất đang ở thành phố diễn ra buổi duyệt binh đó, trong lòng có cảm giác tự hào, cũng không biết cảm giác đó đến từ đâu.
Hà Hoàn nhắc lại lần nữa: “Tiểu Chí, ngày mai lên thị trấn đấy nhé, mẹ đã hẹn với dì út con rồi đấy.”
“Con không đi!” Hạ Chí níu lấy em trai nói: “Con muốn ở nhà chơi với Tiểu Thiên
Tiểu Thiên, ngày mai chị đưa em đến bờ kênh đào xem chiếc tàu to có được không?”
Tiểu Thiên vỗ tay nói: “Được ạ, được ạ.”
Nguyễn Tấn mãi vẫn không trả lời tin nhắn, buổi sáng xem duyệt binh rồi cùng người nhà chuyện phiếm một lúc, thời gian cũng trôi qua nhanh
Nhưng buổi chiều rảnh rỗi làm Hạ Chí cảm thấy nhàm chán
Ngủ trưa dậy, Nguyễn Tấn vẫn chưa nhắn lại, cô bèn gọi điện thoại thẳng cho anh.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Nguyễn Tấn bắt máy ngay: “Alo.” Anh rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
“Em gửi tin nhắn qua WeChat cho anh sao anh không trả lời? Có phải ở nhà anh bận chuyện gì không?” “Tạm ổn cả.” Giọng anh bình thản, dường như anh đang cố làm ra vẻ lạnh nhạt
Hạ Chí cảm thấy không bình thường, không tự giác được mà hạ giọng hỏi: “Sao vậy?” “Không sao, đừng lo.” “Ừm, vậy bây giờ anh có rảnh để nói chuyện với em không?” “Có.”
Hạ Chí trở nên căng thẳng một cách lạ lùng, cô nói: “Ngày mai mẹ em muốn kéo em lên thị trấn, mục đích là để em đi xem mắt
Mẹ em nói đã hẹn trước với dì út của em rồi
Có điều anh yên tâm, em chỉ đi để đối phó thôi, được không?” Nguyễn Tấn hờ hững phun ra một chữ: “Được.” “Nếu anh cảm thấy không được thì em sẽ không đi, anh đừng giận mà.”
“Anh không giận, em đi đi
Nếu đã hẹn với dì út em rồi mà không đi thì mẹ em cũng khó ăn nói với người ta
Em biết phải làm gì là được, anh tin tưởng em.”
Nghe anh nói vậy, Hạ Chỉ trở nên yên tâm: “Dạ, chỗ anh thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có.”
“Ừm, vậy em cúp máy đây, em nghe thấy tiếng bước chân, chắc là mẹ em lên lầu rồi, không nói chuyện nữa.”
“Được.”
Điện thoại vừa ngắt, cửa phòng đã bị đẩy ra, Hà Hoàn bưng một bát canh nấm tuyết táo đỏ đi vào, cười với cô: “Gọi điện thoại với ai thế?”
“Mẹ, mẹ ở bên ngoài nghe lén!”
“Không không, quả thật không có, mẹ thấy con để điện thoại xuống nên mới hỏi thử thôi.” Hạ Chí giả bộ tức giận nói: “Mẹ đi vào cũng chẳng gõ cửa, càng ngày càng ghét mẹ” “Ái chà cái con nhóc này, con là ai mà mẹ phải lịch sự với con? Ghét mẹ phải không? Mẹ có đáng ghét nữa thì cũng là người sinh ra con, nuôi lớn con, mau uống hết cái bát này cho mẹ.” Hạ Chí không kìm được mà cười khẽ và nói: “Mẹ, rằng con không tốt như vậy đâu, chắc chắn là con không cắn nổi cái bát này.”
Hà Hoàn cười muốn đánh cô: “Mẹ nói là canh nấm tuyết táo đỏ, mau ăn di cho bổ người.”
Thật ra thì Hạ Chí rất muốn nói chuyện phiếm với mẹ
Hai người là mẹ con, cũng là bạn bè
Nhưng những năm gần đây mẹ cô bắt đầu trở nên lải nhải, thế nào cũng nhắc đi nhắc lại về chuyện chưa có đối tượng, điều này làm có rất nhức đầu.
“Haiz, mẹ, mẹ đừng nói chuyện đó nữa, con đồng ý ngày mai đi cùng mẹ là được chứ gì?”.
Hà Hoàn cười hài lòng: “Vậy là được rồi.”
“Đúng rồi mẹ ơi, gần đây mẹ có xem gameshow nào không? Con giới thiệu cho mẹ một gameshow được không?”
“Được.”
Vừa nói, Hạ Chí vừa đứng dậy ngồi vào bàn làm việc, mở trang web lên rồi gõ vào chữ Running, phía dưới lập tức hiện ra vô số tiêu đề liên quan đến Running Man
Hạ chí chọn một chương trình gần đây, rồi nói: “ Mẹ, bây giờ gameshow nhiều lắm
Tiết mục này nhẹ nhàng và hài hước, còn có cực nhiều cậu bé trẻ đẹp trai, nhất định là mẹ sẽ thấy thích.” Hà Hoàn nhìn vào màn hình máy tính, vừa nhìn thấy video đầu tiên, bà đã đập bàn nói: “Running Man hả, mẹ đang xem đấy
Mẹ thích nhất là Tiểu Lộc (Lộc Hàm), dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, giống như Tiểu Thiên khi còn nhỏ.” “.” Khụ khụ khụ, Hạ Chí nhất thời không biết nên phản ứng thế nào
Hà Hoàn vỗ vai cô đuổi cô ra, còn mình thì ngồi xuống bàn, bà thích thú nhìn vào màn hình máy tính nói: “Thật trùng hợp, kì này mẹ mới chỉ xem một nửa, phần sau quảng cáo mẹ ngủ mất, ba con lại không gọi mẹ dậy, làm mẹ tức chết
Tiểu Lộc trông giống con gái thật, rất giống với con khi còn bé đấy
Mẹ thích cậu ta quá, Tiểu Thiên mà có thể khỏe mạnh lớn lên, chắc chắn nó cũng giống như vậy.”
“..
Mẹ, vậy mẹ coi Tiểu Lộc thành con trai mẹ sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Chỉ này, con có thể lập giúp mẹ một tài khoản WeChat không? Mẹ sẽ nhắn với Tiểu Lộc, xem cậu ta có trả lời không.” “Không cần đâu mẹ, người ta là ngôi sao lớn, WeChat đều có nhóm quản lý, không phải tự cậu ta sử dụng đâu.” “Vậy mẹ làm thế nào để liên lạc được với cậu ấy? Không biết khi nào cậu ấy đến Hàng Châu, lúc đó mẹ sẽ đi thăm cậu ấy” “...” Hạ Chí lắc đầu: “Mẹ à, mẹ không liên lạc được với cậu ta đâu, mà cậu ta cũng không có ý định đi Hàng Châu
Mẹ bỏ ý định này đi.” Bỗng nhiên cô hơi hối hận khi nhắc đến chủ đề Running Man này, còn không bằng hỏi xem ba đi đầu rồi.
Hạ Chí ngồi ở trên giường, cùng mẹ xem Running Man, vừa xem hai mẹ con vừa cùng cười to giống như hai người điên vậy, hoàn toàn không màng đến hình tượng
Hạ Chí nhở tới khi còn nhỏ, ba mẹ không có ở bên cạnh cô
Họ thường xuyên phải đưa em trai ra ngoài chữa bệnh
Dường như những lúc ở nhà, sự chú ý của họ cũng đều dành hết cho việc chăm em trai
Sau đó, bệnh của em trai cô đã chữa trị rất lâu mà không có hiệu quả, bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận số mệnh
So với đưa em trai đi bôn ba thì thà rằng ở nhà chăm sóc em thật tốt.
Khi ấy, hình như cô mới mười mấy tuổi, mẹ thường đến phòng cô vào lúc nửa đêm, ngồi bên giường cô và che miệng khóc
Sau đó mẹ không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô, vừa khóc vừa nói xin lỗi
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là mẹ cảm thấy đã đem tất cả sức lực dồn cho em trai, nên cảm thấy thiếu nợ cô con gái này
Nhưng cho tới giờ cô cũng chưa từng oán trách mẹ, thậm chí còn cảm thấy bà là người mẹ vĩ đại nhất trên đời này
Bây giờ, chỉ cần cố về nhà, hễ mẹ rảnh là sẽ đến phòng cô ngồi một lát
Hai mẹ con luôn có rất nhiều điều muốn nói, bất kể lúc nào, bất kể lời mẹ nói làm cổ phiền lòng, cô đều sẵn sàng nghe
Nhìn mẹ càng ngày càng nhiều tóc bạc, Hạ Chỉ thấy lòng vô cùng chua xót, cười mà mắt ngấn lệ
Cô nghĩ điều làm mẹ cô hạnh phúc nhất chính là việc cô có thể tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn
Mẹ, con sẽ cố gắng hết sức, năm nay nhất định sẽ cho mẹ gặp chàng rể tốt.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tiểu Thiên rất vui vẻ, huơ tay múa chân.
Mỗi lần Hạ Chí về nhà, cả nhà lại tràn đầy tiếng cười nói, ông bà nội nhìn hai chị em cô cũng cười đến không khép miệng được
Hà Hoàn bưng thức ăn ra, Hạ Chính Đông vẫn ở trong bếp canh lửa
Nhìn thấy Hạ Chí, Hà Hoàn nói: “Tiểu Chí, mau đi rửa tay, có thể ăn cơm ngay rồi
Ba con đã nấu những món con thích nhất đó.”
“Ha ha ha, con đã ngửi thấy mùi thơm rồi, là nạm bò hầm khoai tây.” Hạ Chí bỏ túi xuống, tung ta tung tăng chạy vào phòng bếp, nịnh nọt đấm lưng cho ba: “Ba, ba vất vả rồi.”
Hạ Chính Đông2ra vẻ phô trương: “Ôi mẹ ơi, làm phiền công chúa đại nhân vì một đầu bếp như tôi mà đấm lưng, thật đúng là được yêu chiều mà sợ
Công chúa, mời lui về phía sau hai bước, tránh hơi nóng làm hỏng lớp phấn son của người.” Hạ Chỉ cười đau cả bụng, một mực tiến lên: “Ba, ba để con nếm thử xem mùi vị thế nào.” Hạ Chính Đông đậy chặt nắp nồi nói: “Ba đã thử rồi, mùi vị vô cùng tuyệt vời, con đi ra ngoài chờ đi.”
“Hu hu hu, không muốn đâu, con không nhịn được nữa, nước miếng chảy ra rồi này.”
Hà Hoàn đi vào, thấy hai cha con đang trêu chọc nhau, bà liền bảo: “Hạ Chính Đông, mọi người còn đang chờ ông để ăn cơm đây, ông9còn không mau lên?” “Được rồi, lập tức có ngay đây.” Vừa nói, Hạ Chính Đông vừa mở nắp nồi, lập tức hơi nóng bốc lên, mùi thơm cũng tràn ra, làm mọi người đều thèm đến chảy nước miếng
Người một nhà ngồi ăn cơm quanh cái bàn lớn
Hạ Thiên hoàn toàn có thể tự mình ăn cơm, thành thạo hơn rất nhiều so với trước kia
Hà Hoàn nói: “Mẹ dạy nó cầm đũa bao nhiêu năm như vậy mà nó đều không dùng được, nhưng đi điều trị ở Đô Thành ba lần là nó có thể dùng đũa tốt lên rất nhiều
Viện trưởng Lý đúng là có y thuật rất cao.”
Hạ Chính Đông nói: “Đúng rồi Tiểu Chí, con phải cảm ơn sếp của con thật đàng hoàng nhé.” Hạ Chí ra sức gật đầu:6“Vâng, vâng, con sẽ làm vậy ạ.” Hà Hoàn lại nói: “Tiểu Chí, ngày mai lên thị trấn mua quần áo với mẹ nhé, thuận tiện thăm di út của con nữa.” “ ” Hạ Chỉ dừng một chút rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng làm việc vô ích nữa, mẹ lại lừa con đi xem mắt phải không, mẹ đừng chối
Lễ Quốc khánh con muốn ở nhà xem duyệt binh, không muốn đi xem mắt đâu.” Hạ Chính Đông đáp lại: “Đúng vậy, đúng là chẳng thú vị gì.” Hà Hoàn trợn mắt nhìn chồng: “Ông này
Tiểu Chí, con chờ đó, mẹ lấy điện thoại di động lại cho con xem.” Vừa nói, Hà Hoàn vừa buông đũa xuống đi lấy điện thoại, rồi tiếp đó là tìm cái gì đó trong điện thoại: “Đây, con xem,0chính là chàng trai này
Dáng dấp như vậy cũng được xem là ngay thẳng, con xem xem.” Hạ Chỉ lại gần nhìn, một mũi hai mắt, ừ, là một người bình thường
Hạ Chính Đông cũng nghiêng đầu qua nhìn và khen: “Ừ, thằng nhóc này dáng dấp cũng nhanh nhẹn, xứng với con gái chúng ta
Tiểu Chí này, nếu không thì đi gặp mặt xem, ngày mai không được thì ngày mốt cũng được mà.” “Ba, rốt cuộc là ba giúp ai vậy ạ?”
“Ba giúp lý lẽ không giúp người thân, ai có lý ba giúp người đó
Con mà còn không tìm đối tượng nữa thì thực sự sẽ thành một bà cô già, ông nội bà nội con vẫn đang chờ ôm chặt đấy.”
Lần này thì hay rồi, ngay cả ba cũng phản bội rồi
Haiz, nhất7định là đã bị mẹ tẩy não.
Hà Hoàn nói: “Cậu ta là giáo viên cấp hai dạy vật lý, từng đi du học
Làm thầy kẻ khác nên kiến thức uyên bác, ngay cả hiệu trưởng cũng rất coi trọng cậu ta
Nếu không phải là hiệu trưởng chỉ có một đứa con trai thì sao lại đến phiên con được, con nên mừng thẩm đi
Cứ như vậy nhé, ngày mốt hẹn dì út đi gặp mặt đấy.”
“...” Hạ Chỉ căn bản không có cơ hội từ chối, cứ qua loa quyết định như vậy
Buổi tối cổ nấu cháo điện thoại với Nguyễn Tấn rất lâu, tâm sự chuyện gia đình, tâm sự về Tiểu Thiên, nói chuyện rất vui vẻ
Nhưng ngày hôm sau, cố gửi WeChat cho Nguyễn Tấn thì anh không nhắn lại ngay, nhắn lại thì cũng chỉ là mấy chữ rất ngắn gọn
Cô giận dỗi gửi một tin nhắn qua WeChat: [Hừm, về đến địa bàn của mình là quên mất em luôn! Em đi xem mắt đấy!]
Nguyễn Tấn không nhắn lại, cô cũng lười ngóng trông điện thoại nên ném nó sang một bên, cùng xem duyệt binh với người nhà
Năm nay duyệt binh cực kỳ hoành tráng, cô lại nghĩ đến người đàn ông mình yêu nhất đang ở thành phố diễn ra buổi duyệt binh đó, trong lòng có cảm giác tự hào, cũng không biết cảm giác đó đến từ đâu.
Hà Hoàn nhắc lại lần nữa: “Tiểu Chí, ngày mai lên thị trấn đấy nhé, mẹ đã hẹn với dì út con rồi đấy.”
“Con không đi!” Hạ Chí níu lấy em trai nói: “Con muốn ở nhà chơi với Tiểu Thiên
Tiểu Thiên, ngày mai chị đưa em đến bờ kênh đào xem chiếc tàu to có được không?”
Tiểu Thiên vỗ tay nói: “Được ạ, được ạ.”
Nguyễn Tấn mãi vẫn không trả lời tin nhắn, buổi sáng xem duyệt binh rồi cùng người nhà chuyện phiếm một lúc, thời gian cũng trôi qua nhanh
Nhưng buổi chiều rảnh rỗi làm Hạ Chí cảm thấy nhàm chán
Ngủ trưa dậy, Nguyễn Tấn vẫn chưa nhắn lại, cô bèn gọi điện thoại thẳng cho anh.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Nguyễn Tấn bắt máy ngay: “Alo.” Anh rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
“Em gửi tin nhắn qua WeChat cho anh sao anh không trả lời? Có phải ở nhà anh bận chuyện gì không?” “Tạm ổn cả.” Giọng anh bình thản, dường như anh đang cố làm ra vẻ lạnh nhạt
Hạ Chí cảm thấy không bình thường, không tự giác được mà hạ giọng hỏi: “Sao vậy?” “Không sao, đừng lo.” “Ừm, vậy bây giờ anh có rảnh để nói chuyện với em không?” “Có.”
Hạ Chí trở nên căng thẳng một cách lạ lùng, cô nói: “Ngày mai mẹ em muốn kéo em lên thị trấn, mục đích là để em đi xem mắt
Mẹ em nói đã hẹn trước với dì út của em rồi
Có điều anh yên tâm, em chỉ đi để đối phó thôi, được không?” Nguyễn Tấn hờ hững phun ra một chữ: “Được.” “Nếu anh cảm thấy không được thì em sẽ không đi, anh đừng giận mà.”
“Anh không giận, em đi đi
Nếu đã hẹn với dì út em rồi mà không đi thì mẹ em cũng khó ăn nói với người ta
Em biết phải làm gì là được, anh tin tưởng em.”
Nghe anh nói vậy, Hạ Chỉ trở nên yên tâm: “Dạ, chỗ anh thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có.”
“Ừm, vậy em cúp máy đây, em nghe thấy tiếng bước chân, chắc là mẹ em lên lầu rồi, không nói chuyện nữa.”
“Được.”
Điện thoại vừa ngắt, cửa phòng đã bị đẩy ra, Hà Hoàn bưng một bát canh nấm tuyết táo đỏ đi vào, cười với cô: “Gọi điện thoại với ai thế?”
“Mẹ, mẹ ở bên ngoài nghe lén!”
“Không không, quả thật không có, mẹ thấy con để điện thoại xuống nên mới hỏi thử thôi.” Hạ Chí giả bộ tức giận nói: “Mẹ đi vào cũng chẳng gõ cửa, càng ngày càng ghét mẹ” “Ái chà cái con nhóc này, con là ai mà mẹ phải lịch sự với con? Ghét mẹ phải không? Mẹ có đáng ghét nữa thì cũng là người sinh ra con, nuôi lớn con, mau uống hết cái bát này cho mẹ.” Hạ Chí không kìm được mà cười khẽ và nói: “Mẹ, rằng con không tốt như vậy đâu, chắc chắn là con không cắn nổi cái bát này.”
Hà Hoàn cười muốn đánh cô: “Mẹ nói là canh nấm tuyết táo đỏ, mau ăn di cho bổ người.”
Thật ra thì Hạ Chí rất muốn nói chuyện phiếm với mẹ
Hai người là mẹ con, cũng là bạn bè
Nhưng những năm gần đây mẹ cô bắt đầu trở nên lải nhải, thế nào cũng nhắc đi nhắc lại về chuyện chưa có đối tượng, điều này làm có rất nhức đầu.
“Haiz, mẹ, mẹ đừng nói chuyện đó nữa, con đồng ý ngày mai đi cùng mẹ là được chứ gì?”.
Hà Hoàn cười hài lòng: “Vậy là được rồi.”
“Đúng rồi mẹ ơi, gần đây mẹ có xem gameshow nào không? Con giới thiệu cho mẹ một gameshow được không?”
“Được.”
Vừa nói, Hạ Chí vừa đứng dậy ngồi vào bàn làm việc, mở trang web lên rồi gõ vào chữ Running, phía dưới lập tức hiện ra vô số tiêu đề liên quan đến Running Man
Hạ chí chọn một chương trình gần đây, rồi nói: “ Mẹ, bây giờ gameshow nhiều lắm
Tiết mục này nhẹ nhàng và hài hước, còn có cực nhiều cậu bé trẻ đẹp trai, nhất định là mẹ sẽ thấy thích.” Hà Hoàn nhìn vào màn hình máy tính, vừa nhìn thấy video đầu tiên, bà đã đập bàn nói: “Running Man hả, mẹ đang xem đấy
Mẹ thích nhất là Tiểu Lộc (Lộc Hàm), dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch, giống như Tiểu Thiên khi còn nhỏ.” “.” Khụ khụ khụ, Hạ Chí nhất thời không biết nên phản ứng thế nào
Hà Hoàn vỗ vai cô đuổi cô ra, còn mình thì ngồi xuống bàn, bà thích thú nhìn vào màn hình máy tính nói: “Thật trùng hợp, kì này mẹ mới chỉ xem một nửa, phần sau quảng cáo mẹ ngủ mất, ba con lại không gọi mẹ dậy, làm mẹ tức chết
Tiểu Lộc trông giống con gái thật, rất giống với con khi còn bé đấy
Mẹ thích cậu ta quá, Tiểu Thiên mà có thể khỏe mạnh lớn lên, chắc chắn nó cũng giống như vậy.”
“..
Mẹ, vậy mẹ coi Tiểu Lộc thành con trai mẹ sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Chỉ này, con có thể lập giúp mẹ một tài khoản WeChat không? Mẹ sẽ nhắn với Tiểu Lộc, xem cậu ta có trả lời không.” “Không cần đâu mẹ, người ta là ngôi sao lớn, WeChat đều có nhóm quản lý, không phải tự cậu ta sử dụng đâu.” “Vậy mẹ làm thế nào để liên lạc được với cậu ấy? Không biết khi nào cậu ấy đến Hàng Châu, lúc đó mẹ sẽ đi thăm cậu ấy” “...” Hạ Chí lắc đầu: “Mẹ à, mẹ không liên lạc được với cậu ta đâu, mà cậu ta cũng không có ý định đi Hàng Châu
Mẹ bỏ ý định này đi.” Bỗng nhiên cô hơi hối hận khi nhắc đến chủ đề Running Man này, còn không bằng hỏi xem ba đi đầu rồi.
Hạ Chí ngồi ở trên giường, cùng mẹ xem Running Man, vừa xem hai mẹ con vừa cùng cười to giống như hai người điên vậy, hoàn toàn không màng đến hình tượng
Hạ Chí nhở tới khi còn nhỏ, ba mẹ không có ở bên cạnh cô
Họ thường xuyên phải đưa em trai ra ngoài chữa bệnh
Dường như những lúc ở nhà, sự chú ý của họ cũng đều dành hết cho việc chăm em trai
Sau đó, bệnh của em trai cô đã chữa trị rất lâu mà không có hiệu quả, bọn họ cũng chỉ đành chấp nhận số mệnh
So với đưa em trai đi bôn ba thì thà rằng ở nhà chăm sóc em thật tốt.
Khi ấy, hình như cô mới mười mấy tuổi, mẹ thường đến phòng cô vào lúc nửa đêm, ngồi bên giường cô và che miệng khóc
Sau đó mẹ không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô, vừa khóc vừa nói xin lỗi
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là mẹ cảm thấy đã đem tất cả sức lực dồn cho em trai, nên cảm thấy thiếu nợ cô con gái này
Nhưng cho tới giờ cô cũng chưa từng oán trách mẹ, thậm chí còn cảm thấy bà là người mẹ vĩ đại nhất trên đời này
Bây giờ, chỉ cần cố về nhà, hễ mẹ rảnh là sẽ đến phòng cô ngồi một lát
Hai mẹ con luôn có rất nhiều điều muốn nói, bất kể lúc nào, bất kể lời mẹ nói làm cổ phiền lòng, cô đều sẵn sàng nghe
Nhìn mẹ càng ngày càng nhiều tóc bạc, Hạ Chỉ thấy lòng vô cùng chua xót, cười mà mắt ngấn lệ
Cô nghĩ điều làm mẹ cô hạnh phúc nhất chính là việc cô có thể tìm được một người đàn ông tốt để kết hôn
Mẹ, con sẽ cố gắng hết sức, năm nay nhất định sẽ cho mẹ gặp chàng rể tốt.