-
Chương 229
Rõ ràng là thời tiết xuân về hoa nở, Giang Hạo lại cảm thấy lạnh người, anh thông báo cho Kỷ Thâm trước. - Hành lang yên tĩnh, không khí cô đọng, Kỷ Thâm dẫn một đôi vợ chồng trung niên vội vã chạy đến, đó là cha mẹ của Kỷ Bân Bân. Tiếng gào khóc lớn truyền ra từ bên trong nhà xác, mẹ của Kỷ Bân Bân khóc đến ngất đi, hai vợ chồng già thật sự không chấp nhận được sự thật2này.
Giang Hạo ngồi trên ghế ngoài hành lang xem di động, tin tức Kỷ Bân Bân qua đời đã lan truyền khắp nơi trên mạng, tạo nên sự chấn động mãnh liệt trong xã hội, các loại thương tiếc, các loại đau buồn, thậm chí còn có tin tức fan tự sát.
Mấy hôm trước đầu đề vẫn là “Kỷ Bân Bân phơi phới dẫn vị hôn phu đến gặp người lớn”, không ngờ bây giờ lại thành “Kỷ Bân Bân hồng nhan bạc mệnh vì5đâu nên nỗi”, thực sự khiến người ta thổn thức. Trước khi phía cảnh sát chưa công bố chính thức nguyên nhân tử vong của Kỷ Bân Bân, mọi người đều suy đoán, có người nói là ở buổi họp mặt fan hâm mộ Kỷ Bân Bân vô ý bước hụt ngã xuống khán đài chết, có người nói Kỷ Bân Bân có khúc mắc uất ức vì tình nên bị phân tâm bước hụt, còn có người lấp lửng nói mạng của Kỷ Bân6Bân đã bị định sẵn, trốn không thoát là số mạng của cô ta.
Giang Hạo thở dài, hiện đại tự do ngôn luận, lời nói vô tri và ngu muội vẫn chiếm đại đa số, đây là nỗi buồn của toàn xã hội. Cửa phòng bệnh vừa mở, Kỷ Thâm đỏ mắt đi ra. Giang Hạo cất di động, đứng lên hỏi: “Bác gái vẫn ổn chứ?” Kỷ Thâm khàn khàn giọng nói: “Sức khỏe của dì tôi và dượng không đáng ngại, chỉ là5nhất thời không chấp nhận được sự thật này, ba mẹ tôi và San San đều ở cùng họ, chắc sẽ không sao đâu.”
Giang Hạo nghe thấy bên trong vẫn có tiếng khóc đứt quãng, nói: “Chấp nhận số phận thôi, chuyện thể này ai cũng không ngờ tới.” Kỷ Thâm nhìn Giang Hạo, vô vàn tự trách: Thủ trưởng Giang, nếu như tôi nghe lời anh từ trước, có lẽ Bân Bân đã không phải chết, hiện giờ cả nhà chúng tôi đều không3chấp nhận được cái chết của con bé, càng không chấp nhận được nó vì tiêm thuốc phiện quá liều mà chết, rõ ràng Bân Bân không phải là người như vậy.”
Giang Hạo: “Nói thật, tôi cũng cảm thấy chuyện có điểm kỳ lạ.”
“Là sao?”
“Cô ta đã dùng cách tiêm, còn thỏa mãn với việc cắn thuốc à?” “Phải.” Cái chết của Kỷ Bân Bân khiến manh mối của cảnh sát lại bị chặt đứt, mà một đầu mối khác là về “Tiểu Nam”, cũng theo cái chết của Kỷ Bân Bân mà gián đoạn.
Còn chỗ ở của Kỷ Bân Bân, cảnh sát đã điều tra nát cả rồi, lục soát ra từ trong hộp trang sức của cô ta phát hiện ước chừng một cân heroin, hơn nữa độ tinh khiết cực cao.
“Đội trưởng Thẩm, có phát hiện gì à?”
Đội trưởng Thẩm thấy Giang Hạo mang theo một người lạ tới, bèn hỏi: “Vị này là?”
“Anh ta là anh họ của Kỷ Bân Bân, tôi đưa anh ta đến đây xem thử có thể giúp đỡ gì không.”
Đội trưởng Thẩm chỉ một ngón tay về phía chiếc bàn ăn lớn, nói: “Chúng tôi phát hiện thứ đồ này, cơ bản có thể xác định Kỷ Bân Bân là một con nghiện, còn nghiện ma túy nặng.”
Kỷ Thâm nhìn theo, chỉ thấy trong đống vật chứng có một túi heroin to và vài ống tiêm, ngoài ra còn có một hộp trang sức cũ kỹ, anh ta hỏi: “Hộp trang sức này sao vậy?” Đội trưởng Thẩm: “Những thứ này để trong hộp trang sức, chúng tôi định mang về xem thử có dấu vân tay của những người khác không.”
Kỷ Thâm nói: “Hộp trang sức này là của bà ngoại chúng tôi để lại, khi Bân Bân còn nhỏ được bà ngoại nuôi lớn, tình cảm của con bé và bà ngoại rất tốt, nó không thể nào lấy di vật của bà ngoại giấu những thứ này được.”
Giang Hạo: “Anh chắc chắn?”
Kỷ Thâm: “Tôi chắc chắn, đây là đồ bà ngoại tôi để lại, Bân Bân vẫn luôn rất quý trọng, hơn nữa các anh thấy nó giống con nghiện không?” Giang Hạo và đội trưởng Thẩm nhìn nhau, đã gặp nhiều người dùng ma túy, họ vừa nhìn là có thể nhận ra người này có hút chích hay không, che giấu khá tốt là hút ít, người thật sự đã dùng ma túy tiêm vào, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay. Kỷ Thâm lại nói: “Với hiểu biết của tôi về Bân Bân, con bé sẽ không lừa tôi, nó nói nó mới cắn thuốc lần thứ hai, tôi tin, con bé đã giao hết thuốc lắc giấu ở trong nhà ra, tôi tin nhà nó không còn giấu hàng khác nữa, túi đổ này chắc chắn không phải của Bân Bân.”
Lúc này, Đội trưởng Thẩm nhận được điện thoại của pháp y: “Thật ư? Được, tôi hiểu rồi.” Bỏ di động xuống, anh ta nói: “Đã có báo cáo xét nghiệm tử thi, chứng thực Kỷ Bân Bân cũng không phải quen tiêm chích trong thời gian dài, mà là lần đầu tiêm thuốc liều lượng lớn hải loa âm, dẫn đến chết bất đắc kỳ tử.”
Nội tâm của Kỷ Thẩm đau đớn, nặng nề nói: “Chắc chắn là Bân Bân bị mưu sát, hơn nữa hung thủ còn muốn vu oan giá họa.”
Đội trưởng Thẩm và Giang Hạo đều im lặng, chẳng lẽ là bởi vì cảnh sát tham gia mới dẫn đến việc Kỷ Bân Bân bị mưu sát? Hễ là cảnh sát tra được một chút dấu vết để lại thì manh mối đều sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà gián đoạn, có thể thấy được sự lợi hại của đối phương. Đội trưởng Thẩm không khỏi cảm khái: “Đối phó với loại người biết chơi thủ đoạn này, còn không bằng đối phó với loại lão già quê mùa như Từ Uy, kể cả là Từ Nhật Thăng cũng dễ đối phó hơn nhiều, ít nhất tôi đọc được kịch bản của chúng.”
Đội trưởng Thẩm vỗ vai Giang Hạo, hàm súc nói: “Xem ra vẫn cần dựa vào con đường kia của cậu.” Giang Hạo im lặng, trước mắt, chẳng những anh phải tiếp tục tới gần Tiêu Thiên Ái mà còn phải nắm chặt thời gian. Anh bỗng nhiên nghĩ đến: “Đội trưởng Thẩm, có điều tra được ai là Tiểu Nam' không?” “Chưa, cũng đã đi tra xét Vị Hồ, không có ai biết “Tiểu Nam, chỉ biết một cái tên thôi thì khó điều tra đấy.”
Giang Hạo nhíu chặt lông mày: “Có tiến triển gì mới thì báo cho tôi biết, tôi phải đi báo cáo với Thủ trưởng Cận đây.” “Đi đi, tra án giao cho tôi, chuyện mấu chốt vẫn phải giao cho cậu.”
Giang Hạo và Kỷ Thâm đi ra khỏi chung cư, Kỷ Thâm vẫn chìm trong nỗi đau đớn, anh ta và Giang Hạo nói lời từ biệt, chắc giờ nhà của dượng có rất nhiều bạn bè thân thích đến, anh ta phải đi xem.
Giang Hạo ngồi vào xe, việc đầu tiên chính là mở trình duyệt web di động, tin tức có liên quan đến sự qua đời của Kỷ Bân Bân nhanh như chớp leo lên đầu bảng xếp hạng tìm kiếm, hơn nữa ném xa vị trí thứ hai mấy con phố.
Trong văn phòng bộ phận kế hoạch của Tập đoàn Viễn Đại, cuộc thảo luận có liên quan đến Kỷ Bân Bân cũng đã nổ tung. Người phát ngôn của dự án trung tâm thương mại tổng hợp này chính là Kỷ Bân Bân, quảng cáo đã quay, ảnh đã chụp, video tuyên truyền cũng đã hoàn thành, cô ta vừa chết, tất cả kế hoạch tuyên truyền đều đổ sông đổ biển. Kiều Tâm Duy lướt từng trang tin tức liên quan một, một ngôi sao lớn đang nổi lại ngã xuống như vậy, thật sự quá đáng tiếc. Cô nhìn lại phía bàn làm việc của Cố Vinh Sâm, người không còn, chẳng biết đã đi đâu rồi.
Tiểu Mật: “Mau xem mau xem, bên này có cư dân mạng nói cậu ta đến hiện trường buổi họp fan, chính mắt thấy tình huống lúc ấy, cậu ta còn nói trạng thái khi chết của Kỷ Bân Bân không loại trừ khả năng dùng ma túy quá liều gây ra. Còn có ảnh ở hiện trường của cư dân mạng chụp lại, chụp được trên cánh tay của Kỷ Bân Bân có dấu ven và vết bầm.”
Mã Khải Hàng lập tức nói: “Người đại diện của Kỷ Bân Bân đã đăng đính chính, chứng thực Kỷ Bân Bân lúc ấy là mang bệnh lên sân khấu, đó là dấu yen tiêm thuốc hạ sốt.” Tiếu Mật: “Ai biết được, trên mấy diễn đàn gossip không phải cả ngày có người moi móc ra đó, nói có rất nhiều ngôi sao đều dùng ma túy. Tôi thấy Kỷ Bân Bân chết rõ kỳ quặc, khán đài chỉ hơn một mét, có thể ngã chết à?” Phan Tuệ rất khó có khi cùng đứng về phía Tiểu Mật: “Chí phải, tôi rất ghét Kỷ Bân Bân, làm ra vẻ, dối trá, thích tự cho mình là quan trọng, hừ, chết thì cũng thôi đi, sắp chết còn muốn bôi đen Tổng giám đốc Cổ, thật đáng xấu hổ!”
Kiều Tâm Duy lẳng lặng nghe các đồng nghiệp có một câu tôi một câu thảo luận, ngẫm lại ngôi sao cũng không dễ dàng, có người yêu cũng có người hận.
Lúc này, Cố Vinh Sâm sải bước đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy tất cả mọi người đều tụ ở một chỗ bàn tán đến nảy lửa, nói: “Không cần làm việc à?” Lửa của mọi người tan đàn xẻ nghé, Phan Tuệ khép nép hỏi: “Tổng giám đốc Cố, hôm nay anh có xem tin tức không?”. “Sao, người phát ngôn chết rồi thì chúng ta không cần làm việc nữa à?” Anh ta lấy ra một bộ tài liệu đưa cho Phan Tuệ: “Ba người này là người phát ngôn tôi cảm thấy có thể thay thế Kỷ Bân Bân, cô tìm đủ tư liệu về họ, đợi lát nữa sẽ họp thảo luận chuyện tim người phát ngôn.” “Ồ... Tổng giám đốc Cố, hiệu suất của anh cũng cao thật.”
Cổ Vinh Sâm ném cho cô ta một câu: “Ít tán chuyện ngồi lê đôi mách thì hiệu suất sẽ cao thôi.” Anh ta quay sang nhìn Kiều Tâm Duy: “Cô lại đây một chút, có việc cần bàn với cô.”
Kiều Tâm Duy gật đầu, nghĩ thẩm, Kỷ Bân Bân đã chết rồi mà anh không buồn à? Nhanh như vậy đã đi tìm người phát ngôn mới, anh máu lạnh ghê thật.
Trong văn phòng, chỉ còn lại Cổ Vinh Sâm và Kiều Tâm Duy, Cổ Vinh Sâm còn chú ý cửa có đóng kín hay không, anh ta bình tĩnh nói: “Kiều Tâm Duy, cái chết của Kỷ Bân Bân làm chúng ta tổn thất rất lớn, kinh phí đầu tư quảng cáo đều bỏ trôi sông, nếu như chứng thực Kỷ Bân Bân chết vì dùng ma túy quá liều dự án trung tâm thương mại tổng hợp của chúng ta có khả năng sẽ bị buộc dừng lại.”
“Á, không nghiêm trọng như vậy chứ, đó là hành vi cá nhân của nghệ sĩ, huống hồ không phải dùng ma túy gì đó đều là suy đoán à?!”
Cố Vinh Sâm không hề có ý nói đùa, vẻ mặt biểu cảm rất nghiêm túc:“Tối hôm tiệc mừng thọ đó, tôi và cô ta cùng ngồi xe đến dự tiệc, ở trên xe, tôi nhìn thấy trong túi xách của cô ta rơi ra thuốc viên màu trắng, lúc ấy tôi không nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, đó chắc hẳn là thuốc phiện”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Tâm Duy, anh ta lại nói: “Tối hôm đó chắc chắn cô ta đã cắn thuốc, quá mức hưng phấn, nếu không phải bị người ta kéo xuống, chắc chắn chuyện đêm đó sẽ lộ ra. Sau đó cũng không biết cô ta đi đầu, cô ta dẫn tôi đến dự tiệc, không có lý nào lại biến mất trước chứ.”
“Sau đó cô ta không liên lạc với anh à?”
“Sau đó rất khuya, cô ta chỉ gửi một tin nhắn, nói tạm thời có việc rời khỏi đây, tôi cũng không truy hỏi, tôi không để việc này trong lòng, đồng ý đi dự tiệc với cô ta coi như nhiệm vụ, hoàn thành rồi thì không có chuyện gì của tôi nữa, tôi còn truy hỏi làm gì. Nói ngắn gọn, cô ta đã dùng ma túy, trước khi cảnh sát công bố nguyên nhân chết thật sự của cô ta, chúng ta phải tìm được người phát ngôn mới, bằng không tổn thất sẽ lớn hơn nữa.”