Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Ngày hôm sau trở về khách sạn, toàn thân và tinh thần đều trở nên sảng khoái, tuổi trẻ giống như được lột xác. Trần Trí Phú lại đến đây xin chỉ thị lịch trình của ngày hôm nay, Trương Nhất Phàm nói:
- Cứ cho bọn họ vui chơi tự do trước đi đã, buổi chiều 2 giờ tập hợp ở đây.
Trần Trí Phú cũng không biết Trương Nhất Phàm muốn làm cái gì, mà lại đột nhiên lại thay đổi kế hoạch. Nếu Trương Nhất Phàm không nói, gã cũng không hỏi liền rời khỏi phòng.
Cùng Hà Tiêu Tiêu lăn lộn một đêm, Trương Nhất Phàm tìm lại được cảm giác thỏa mãn đã khá lâu không còn có. Ngẫm lại đêm qua, được ôm người con gái quyến rũ, dịu dàng đến nhường này, cảm xúc có khi đến hàng nghìn vạn năm.
Nếu trong cuộc đời có được mấy cô gái như thế làm bạn, vì sao nhất định cứ phải vật lộn chốn quan trường? Nhưng chỉ trong nửa giây hắn đã dập tắt ý nghĩ đó trong đầu.
Xem thời gian không nhiều lắm, hắn gọi điện thoại cho chú Hai:
- Chú hai, cháu là Nhất Phàm.
- Ta biết, cháu ở Thâm Quyến rồi phải không! Tiểu Tử thối, sao đến mà không gọi cho chú luôn.
Chú Hai vẫn vậy trước mặt bọn trẻ rất nhân từ khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chú như là một người bạn vậy. Đây cũng là cách chú đối nhân xử thế, tuy nhiên trong công việc chú lại hoàn toàn là một người khác.
- Tiêu Tiêu nói cho chú biết ạ?
Trương Nhất Phàm suy nghĩ ngoại trừ Tiêu Tiêu, hắn không gặp bất cứ kẻ nào.
Chú Hai ở bên kia cười nói:
- Không có, cô nàng Tiêu Tiêu ấy kín miệng lắm, chú Hai là ai chứ? Trước kia cũng là nhân vật kha khá ở thủ đô nay đấy, chẳng nhẽ chuyện như vậy mà cũng không biết sao. Chậc!
- Rốt cục chú nhìn ra cái gì?
Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ tới lần đưa Hà Tiêu Tiêu đi mua quần áo, liệu shop quần áo đó có bán đứng mình không nhỉ? Chắc không chứ! Chuyện con gái thay đổi quần áo mới mà chú Hai cũng đoán ra từ chuyện đó thì quả nhiên là thần thánh rồi.
Quả chú Hai cười nói trong điện thoại:
- Có chút tài mọn mà hòng gạt ta sao? Nói cho cháu biết, ở trước mặt ta cháu còn non nớt lắm. Bây giờ chú nói cho cháu biết làm sao mà chú biết nhé!
Trương Nhất Phàm đành phải liên tục đáp dạ dạ!
Chú Hai nói:
- Cho tới bây giờ cô bé Tiêu Tiêu kia đều rất tiết kiệm, cô ta làm sao nỡ bỏ tiền ra mua quần áo cho mình. Hơn nữa, lại là quần áo hàng hiệu trên thế giới, giá của nó ít nhất cũng khoảng vài nghìn.
Quả nhiên vấn đề là ở quần áo, Trương Nhất phàm nói:
- Cũng không thể nói là ngoài cháu ra, còn người khác cũng sẽ tặng cô ấy quần áo chứ.
- Quả đúng là như thế, nhưng nếu nói như vậy thì cháu lại cho rằng chú Hai đã không quan tâm, để ý đến cô bé Tiêu Tiêu đó rồi. Kỳ thực hai tháng gần đây, chú đều chú ý đến cô bé đó. Đối với cô gái như vậy coi như là rất hiểu biết. Quen biết ở nơi xa, xem như cô ấy đã độc chiếm ngôi đầu không có người con gái nào có thể tranh giành sắc đẹp với cô ấy, tôi nói thật và nhìn xem cô ấy có chút tán thưởng không. Nhưng cô cố tình không để ý đến bất cứ kẻ nào nhất là khác phái, cô không nói mà chỉ cười muốn làm bạn. Mỗi lần nói đến vấn đề của cháu cô ấy mới vui mừng, tiểu tử xem như cháu có phúc.
Tiêu Tiêu cô bé kia thật là, không ngờ dùng phương thức này để bảo vệ chính mình? Trương Nhất Phàm nghe xong vô cùng cảm động. Lập tức cảm ơn trong điện thoại:
- Cảm ơn chú Hai đã lo lắng, chiếu cố cô ấy.
Chú Hai cười ha hả:
- Tiểu tử thối, cháu khách khí với ta từ khi nào thế? Còn như vậy ta sẽ đánh mông đấy. Tuy nhiên nguyên nhân chính khiến cháu đến Thâm Quyến cũng không phải vì bộ quần áo kia, mà là vì vẻ mặt của Tiêu Tiêu. Hôm nay con bé Tiêu Tiêu không giống như ngày thường, không những rất chịu khó, lại còn gặp ai cũng cười khiến mọi người đều vui như nở hoa.
- Còn nữa, tiểu tử thối, cháu làm gì cũng không làm sạch sẽ một chút, thích lưu lại cái đuôi. Đêm qua lăn lộn thế nào mà trên cổ cô bé còn lưu lại mấy dấu vết!
Nói đến đó, chú Hai còn cười một trận ha hả, người dường như trẻ ra hơn mười tuổi. Không hổ năm đó là thiếu gia thủ đô, tay từng trải, tay từng trải.
Trương Nhất Phàm xấuu hổ, chú Hai nói:
- Cháu nghĩ xem, trừ cháu ra thì ai có thể khiến cô ta thay đổi như vậy chứ? Cho nên khi ta hỏi có phải cháu đã đến rồi hay không, cô ấy gật đầu, đến cổ cũng đều đỏ ửng lên.
- Được rồi, được rồi, chú Hai lợi hại lắm. Chú Hai này, cháu muốn nói với chú chuyện này.
Trương Nhất Phàm thật khâm phục chú Hai của mình, chuyện như vậy mà cũng có thể nói với cháu của mình. Chỉ có điều chú Hai dường như không muốn buông tha hắn, nói tiếp:
- Thằng ranh này có phải đang xấu hổ không đấy? Một người đàn ông có vài cô vợ, vài cô nhân tình thì có đáng gì? Nhưng chú nói cái cô bé Tiêu Tiêu muốn cùng cháu kết hôn e rằng hơi khó khăn. Chú khẳng định tiểu thư nhà Đổng gia không dễ dàng buông tay đâu.
- Việc này tự cháu sẽ sắp xếp, cảm ơn chú Hai ạ.
Trương Nhất Phàm chỉ trả lời ứng phó.
- Được rồi! Tán gẫu xong rồi, nói vào chuyện chính đi, đến Thâm Quyến để làm gì vậy?
Cuối cùng thì chú Hai cũng không trêu chọc nữa, mà đề cập đến chuyện chính. Trương Nhất Phàm liền kể cho chú Hai nghe chuyện đoàn khảo sát đến Thâm Quyến.
Đêm qua hắn suy xét mãi, nếu không có chú Hai giúp đỡ, thì những người này cũng chẳng làm nên trò chống gì ở Thâm Quyến cả. Có câu nói rằng: đừng đánh giá người khác qúa thông minh, kỳ thực có đôi khi con người rất ngu dốt.
Mấy tay nhà quê ở Thành phố Thông Thành đến thành phố lớn, mắt cứ hoa cả lên, làm gì còn biết mình phải làm cái gì chứ? Cho nên Trương Nhất Phàm đã nghĩ đến nhờ các mối quan hệ của chú Hai, do chính quyền địa phương tiếp đãi, tốt nhất là nên có chuyên gia giải thích cho việc nên quy hoạch phát triển thành thị như thế nào.
Nghe Trương Nhất Phàm nói xong, chú Hai mỉm cười:
- Ta còn tưởng rằng chuyện gì lớn lắm. Được thôi, vậy thì buổi trưa chú sẽ hẹn cho Chủ tịch thành phố cùng đến. Còn công việc cụ thể mọi người tự bàn bạc nhé. Nói rồi đó, chú chỉ là khách mời đi theo thôi nhé.
Trương Nhất Phàm làm sao có thể không hiểu ý của chú Hai, chú muốn nhìn một chút năng lực xã giao của mình. Bỏ điện thoại xuống, Trương Nhất Phàm liền đi thẳng đến khu giao dịch chứng khoán Thâm Quyến.
Đã lâu không gặp chú Hai rồi, chú vẫn phong thái hăng hái, phong lưu, phóng khoáng như thế. Vẫn là tướng mạo tuấn tú – sát thủ của các cô gái đẹp. So với cha, chú Hai chỉ như 45 tuổi và đang là lúc tráng niên.
Đeo kính mắt, thể hiện một khí chất vô cùng nhã nhặn. Sau khi hai người gặp mặt chú Hai lập tức ôm cháu trai bảo bối của mình:
- Tiểu tử tốt, nhanh nhẹn, thông minh lắm, chỉ có điều hơi ngăm đen!
Trương Nhất Phàm cười ngại ngùng:
- Thường xuyên phải chạy ở nông thôn, có thể không đen sao được.
- Ừ! Có chí khí, toàn bộ gia tộc, cũng chỉ có mình cháu dám dứt bỏ gia tộc mà lăn lộn ở ngoài. Chú cho đó là chuyện tốt. Tầng lớp cơ sở rèn luyện người ta rất tốt, chú tin chắc chỉ vài năm nữa thôi, cháu sẽ trở thành một cây đại thụ đấy. Cháu sẽ trở thành một trụ cột của Trương gia chúng ta đó!
Trương Nhất Phàm đẩy chú ra một cái:
- Chú khen người cùng nhà sao? À! Mạnh Phàm đâu? Cậu ấy dạo này ở đâu?
- Ôi đừng nói nữa, thằng ranh này ta không chấp nhận được, cả ngày chỉ ăn chơi đàng điếm. Năm trước cho nó sang Mỹ kết quả là bôi tro chát chấu vào mặt ta, lại còn gây chuyện với cả con gái của Giáo Đổng. Chuyện này còn đỡ, kết quả là thằng ranh ấy cãi nhau cùng với Giáo Đổng, rồi đánh ông ta gãy cả chân. Bây giờ lại đi làm cái gì mà đầu tư điện ảnh, làm nhà sản xuất. Chú thấy thằng này đúng là chẳng ra thể thống gì, chẳng được tích sự gì cả, đúng là vô dụng.
Nói đến con trai Trương Mạnh Phàm, chú Hai nhức cả đầu. Trương Mạnh Phàm hình như mới hai mươi hai tuổi, là con trai độc nhất của chú Hai. Không ngờ với tình hình của chú Hai như vậy, đáng nhẽ phải là chuyện đáng mừng, thế mà trông chú Hai lại không giống như vậy.
- Ôi, chú Hai đừng nói Mạnh Phàm như vậy, đến năm ba mươi tuổi là sẽ tu chí thôi.
Trương Nhất Phàm định nói một câu như vậy, chỉ có điều đây là chú Hai nên hắn đành im không nói nữa.
Chú Hai nói xong vỗ vỗ bả vai cháu:
- Vẫn còn sớm, để chú dẫn cháu đi xem bảo bối Tiêu Tiêu của cháu nhé!
Trong căn phòng ở sở giao dịch, Hà Tiêu Tiêu đang chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, chăm chăm nhìn vào những con số nhảy lên nhảy xuống, có hai người sau lưng lặng lẽ xuất hiện mà cô cũng không biết.
Hôm nay, Hà Tiêu Tiêu mặc chính bộ đồ Nhất Phàm mua ở Chanel, màu đen thần bí bao phủ trên người cô khiến cô ta có một vẻ thu hút, hấp dẫn vô cùng.
Đây là phòng của Sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến, rất ít khi cho người ngoài vào. Chú Hai đưa mắt ra hiệu cho Trương Nhất Phàm rằng chú sẽ ra ngoài đợi, nói rồi lẳng lặng lui ra ngoài. Trương Nhất Phàm đến gần Hà Tiêu Tiêu vỗ nhẹ vào bả vai cô. Hà Tiêu Tiêu giật mình sợ hãi, nhảy dựng lên như lò xo.
- Anh Nhất Phàm!
Khi cô ta nhận thấy người đó chính là Trương Nhất Phàm thì kích động đến nỗi bổ nhào vào lòng hắn.
Trương Nhất Phàm nhân lúc đó hôn cô một chút, cô duyên dáng, yêu kiều xinh đẹp làm lay động lòng người. Hắn nói nhẹ nhàng nói bên tai cô:
- Tiêu Tiêu em thật xinh đẹp!
Hà Tiêu Tiêu cúi đầu xấu hổ, lúc đó hiện lên màn hình máy tính giá cổ phiếu tăng lên điên cuồng, một chút đã đến năm mươi điểm.
Trương Nhất Phàm liếc mắt:
- Em mua cổ chi này?
Lúc này Hà Tiêu Tiêu mới chú ý tới sự biến hóa trên màn hình, ánh mắt của cô lập tức trở nên hưng phấn:
- Em hôm qua mua hết.
- Mua bao nhiêu?
- Toàn bộ là sáu mươi bảy vạn.
- Sáu mươi bảy vạn?
Trương Nhất Phàm gần như không tin, trong thời gian ngắn như vậy mà Hà Tiêu Tiêu buôn bán lãi được mười bảy vạn. Thật là thần kì!
Nhìn chỉ số đang lúc đi xuống rồi lại tiếp tục được nâng lên đến 8%. Trương Nhất Phàm đã quan sát thấy sự thay đổi của số liệu, cũng không có lượng làm to lên, hẳn là tự lực kéo giá cổ phiếu lên.
Hà Tiêu Tiêu quan sát kết quả giao dịch thay đổi, lại còn sự cao thấp của mức điểm trần sàn, dự tính trước:
- Nếu nhìn không sai, thì hôm nay nó sẽ tăng lên kịch trần.
Đối với cái nhìn của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm có chút đồng ý, dù sao thì cô ta cũng có chút hiểu biết về thị trường chứng khoán. Nhìn đồng hồ, vừa vặn là 9 giờ 45 phút, phiên giao dịch mới bắt đầu được 15 phút mà đã có được số điểm như vậy rồi, hơn nữa không hề phóng đại hẳn có thể yên tâm được.
Quả nhiên, đến 8% có tạm dừng một chút, xuống phía dưới trở về sáu điểm sau, lại bắt đầu kéo cao lên một chút, lại tiếp tục lần thứ ba cao, đột nhiên một tay hơn mười mấy vạn, khiến lập tức làm giá tăng kịch trần.
- Thành công rồi!
Hà Tiêu Têu vui sướng nhảy dựng lên, ôm lấy Trương Nhất Phàm. Một cái là trúng liền 67 vạn. Hà Tiêu Tiêu nhìn lại trên tài khoản, đúng là hơn 73 vạn rồi.
Nhìn lại bảng điểm số, thấp mở cao đi, đang đứng lên cao trong thông đạo khá vững vàng. Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai em có thể yên tâm. Đi thôi, đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Hà Tiêu Tiêu nhìn, mới mấy giờ mà đã ăn rồi chứ!
Trương Nhất Phàm nói cho cô biết, hôm nay hẹn chủ tịch thành phố Thâm Quyến, giữa trưa có cuộc hẹn. Nghe nói là có nhân vật lớn xuất hiện. Hà Tiêu Tiêu như thế nào cũng đều không muốn đi.
Lúc này, chú Hai đi vào gọi hắn:
- Sắp mười giờ rồi, chúng ta bắt đầu đi!
Trương Nhất Phàm đành phải buông Hà Tiêu Tiêu ra rồi cùng chú Hai đi đến cuộc hẹn.
Bữa cơm trưa thật là thoải mái, Chủ tịch thành phố cũng là người rất thoải mái. Nghe nói Trương Nhất Phàm là cháu trai của cục trưởng ở phòng giao dịch chứng khoán, không nói hai lời, buổi chiều liền sắp xếp người ở khách sạn gặp Trương Nhất Phàm. Sau đó để thư kí tự gặp và đích thân đưa đoàn đi khảo sát Thâm Quyến một vòng, còn có chuyên gia đi cùng giải đáp những thắc mắc của đoàn.
- Cứ cho bọn họ vui chơi tự do trước đi đã, buổi chiều 2 giờ tập hợp ở đây.
Trần Trí Phú cũng không biết Trương Nhất Phàm muốn làm cái gì, mà lại đột nhiên lại thay đổi kế hoạch. Nếu Trương Nhất Phàm không nói, gã cũng không hỏi liền rời khỏi phòng.
Cùng Hà Tiêu Tiêu lăn lộn một đêm, Trương Nhất Phàm tìm lại được cảm giác thỏa mãn đã khá lâu không còn có. Ngẫm lại đêm qua, được ôm người con gái quyến rũ, dịu dàng đến nhường này, cảm xúc có khi đến hàng nghìn vạn năm.
Nếu trong cuộc đời có được mấy cô gái như thế làm bạn, vì sao nhất định cứ phải vật lộn chốn quan trường? Nhưng chỉ trong nửa giây hắn đã dập tắt ý nghĩ đó trong đầu.
Xem thời gian không nhiều lắm, hắn gọi điện thoại cho chú Hai:
- Chú hai, cháu là Nhất Phàm.
- Ta biết, cháu ở Thâm Quyến rồi phải không! Tiểu Tử thối, sao đến mà không gọi cho chú luôn.
Chú Hai vẫn vậy trước mặt bọn trẻ rất nhân từ khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chú như là một người bạn vậy. Đây cũng là cách chú đối nhân xử thế, tuy nhiên trong công việc chú lại hoàn toàn là một người khác.
- Tiêu Tiêu nói cho chú biết ạ?
Trương Nhất Phàm suy nghĩ ngoại trừ Tiêu Tiêu, hắn không gặp bất cứ kẻ nào.
Chú Hai ở bên kia cười nói:
- Không có, cô nàng Tiêu Tiêu ấy kín miệng lắm, chú Hai là ai chứ? Trước kia cũng là nhân vật kha khá ở thủ đô nay đấy, chẳng nhẽ chuyện như vậy mà cũng không biết sao. Chậc!
- Rốt cục chú nhìn ra cái gì?
Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ tới lần đưa Hà Tiêu Tiêu đi mua quần áo, liệu shop quần áo đó có bán đứng mình không nhỉ? Chắc không chứ! Chuyện con gái thay đổi quần áo mới mà chú Hai cũng đoán ra từ chuyện đó thì quả nhiên là thần thánh rồi.
Quả chú Hai cười nói trong điện thoại:
- Có chút tài mọn mà hòng gạt ta sao? Nói cho cháu biết, ở trước mặt ta cháu còn non nớt lắm. Bây giờ chú nói cho cháu biết làm sao mà chú biết nhé!
Trương Nhất Phàm đành phải liên tục đáp dạ dạ!
Chú Hai nói:
- Cho tới bây giờ cô bé Tiêu Tiêu kia đều rất tiết kiệm, cô ta làm sao nỡ bỏ tiền ra mua quần áo cho mình. Hơn nữa, lại là quần áo hàng hiệu trên thế giới, giá của nó ít nhất cũng khoảng vài nghìn.
Quả nhiên vấn đề là ở quần áo, Trương Nhất phàm nói:
- Cũng không thể nói là ngoài cháu ra, còn người khác cũng sẽ tặng cô ấy quần áo chứ.
- Quả đúng là như thế, nhưng nếu nói như vậy thì cháu lại cho rằng chú Hai đã không quan tâm, để ý đến cô bé Tiêu Tiêu đó rồi. Kỳ thực hai tháng gần đây, chú đều chú ý đến cô bé đó. Đối với cô gái như vậy coi như là rất hiểu biết. Quen biết ở nơi xa, xem như cô ấy đã độc chiếm ngôi đầu không có người con gái nào có thể tranh giành sắc đẹp với cô ấy, tôi nói thật và nhìn xem cô ấy có chút tán thưởng không. Nhưng cô cố tình không để ý đến bất cứ kẻ nào nhất là khác phái, cô không nói mà chỉ cười muốn làm bạn. Mỗi lần nói đến vấn đề của cháu cô ấy mới vui mừng, tiểu tử xem như cháu có phúc.
Tiêu Tiêu cô bé kia thật là, không ngờ dùng phương thức này để bảo vệ chính mình? Trương Nhất Phàm nghe xong vô cùng cảm động. Lập tức cảm ơn trong điện thoại:
- Cảm ơn chú Hai đã lo lắng, chiếu cố cô ấy.
Chú Hai cười ha hả:
- Tiểu tử thối, cháu khách khí với ta từ khi nào thế? Còn như vậy ta sẽ đánh mông đấy. Tuy nhiên nguyên nhân chính khiến cháu đến Thâm Quyến cũng không phải vì bộ quần áo kia, mà là vì vẻ mặt của Tiêu Tiêu. Hôm nay con bé Tiêu Tiêu không giống như ngày thường, không những rất chịu khó, lại còn gặp ai cũng cười khiến mọi người đều vui như nở hoa.
- Còn nữa, tiểu tử thối, cháu làm gì cũng không làm sạch sẽ một chút, thích lưu lại cái đuôi. Đêm qua lăn lộn thế nào mà trên cổ cô bé còn lưu lại mấy dấu vết!
Nói đến đó, chú Hai còn cười một trận ha hả, người dường như trẻ ra hơn mười tuổi. Không hổ năm đó là thiếu gia thủ đô, tay từng trải, tay từng trải.
Trương Nhất Phàm xấuu hổ, chú Hai nói:
- Cháu nghĩ xem, trừ cháu ra thì ai có thể khiến cô ta thay đổi như vậy chứ? Cho nên khi ta hỏi có phải cháu đã đến rồi hay không, cô ấy gật đầu, đến cổ cũng đều đỏ ửng lên.
- Được rồi, được rồi, chú Hai lợi hại lắm. Chú Hai này, cháu muốn nói với chú chuyện này.
Trương Nhất Phàm thật khâm phục chú Hai của mình, chuyện như vậy mà cũng có thể nói với cháu của mình. Chỉ có điều chú Hai dường như không muốn buông tha hắn, nói tiếp:
- Thằng ranh này có phải đang xấu hổ không đấy? Một người đàn ông có vài cô vợ, vài cô nhân tình thì có đáng gì? Nhưng chú nói cái cô bé Tiêu Tiêu muốn cùng cháu kết hôn e rằng hơi khó khăn. Chú khẳng định tiểu thư nhà Đổng gia không dễ dàng buông tay đâu.
- Việc này tự cháu sẽ sắp xếp, cảm ơn chú Hai ạ.
Trương Nhất Phàm chỉ trả lời ứng phó.
- Được rồi! Tán gẫu xong rồi, nói vào chuyện chính đi, đến Thâm Quyến để làm gì vậy?
Cuối cùng thì chú Hai cũng không trêu chọc nữa, mà đề cập đến chuyện chính. Trương Nhất Phàm liền kể cho chú Hai nghe chuyện đoàn khảo sát đến Thâm Quyến.
Đêm qua hắn suy xét mãi, nếu không có chú Hai giúp đỡ, thì những người này cũng chẳng làm nên trò chống gì ở Thâm Quyến cả. Có câu nói rằng: đừng đánh giá người khác qúa thông minh, kỳ thực có đôi khi con người rất ngu dốt.
Mấy tay nhà quê ở Thành phố Thông Thành đến thành phố lớn, mắt cứ hoa cả lên, làm gì còn biết mình phải làm cái gì chứ? Cho nên Trương Nhất Phàm đã nghĩ đến nhờ các mối quan hệ của chú Hai, do chính quyền địa phương tiếp đãi, tốt nhất là nên có chuyên gia giải thích cho việc nên quy hoạch phát triển thành thị như thế nào.
Nghe Trương Nhất Phàm nói xong, chú Hai mỉm cười:
- Ta còn tưởng rằng chuyện gì lớn lắm. Được thôi, vậy thì buổi trưa chú sẽ hẹn cho Chủ tịch thành phố cùng đến. Còn công việc cụ thể mọi người tự bàn bạc nhé. Nói rồi đó, chú chỉ là khách mời đi theo thôi nhé.
Trương Nhất Phàm làm sao có thể không hiểu ý của chú Hai, chú muốn nhìn một chút năng lực xã giao của mình. Bỏ điện thoại xuống, Trương Nhất Phàm liền đi thẳng đến khu giao dịch chứng khoán Thâm Quyến.
Đã lâu không gặp chú Hai rồi, chú vẫn phong thái hăng hái, phong lưu, phóng khoáng như thế. Vẫn là tướng mạo tuấn tú – sát thủ của các cô gái đẹp. So với cha, chú Hai chỉ như 45 tuổi và đang là lúc tráng niên.
Đeo kính mắt, thể hiện một khí chất vô cùng nhã nhặn. Sau khi hai người gặp mặt chú Hai lập tức ôm cháu trai bảo bối của mình:
- Tiểu tử tốt, nhanh nhẹn, thông minh lắm, chỉ có điều hơi ngăm đen!
Trương Nhất Phàm cười ngại ngùng:
- Thường xuyên phải chạy ở nông thôn, có thể không đen sao được.
- Ừ! Có chí khí, toàn bộ gia tộc, cũng chỉ có mình cháu dám dứt bỏ gia tộc mà lăn lộn ở ngoài. Chú cho đó là chuyện tốt. Tầng lớp cơ sở rèn luyện người ta rất tốt, chú tin chắc chỉ vài năm nữa thôi, cháu sẽ trở thành một cây đại thụ đấy. Cháu sẽ trở thành một trụ cột của Trương gia chúng ta đó!
Trương Nhất Phàm đẩy chú ra một cái:
- Chú khen người cùng nhà sao? À! Mạnh Phàm đâu? Cậu ấy dạo này ở đâu?
- Ôi đừng nói nữa, thằng ranh này ta không chấp nhận được, cả ngày chỉ ăn chơi đàng điếm. Năm trước cho nó sang Mỹ kết quả là bôi tro chát chấu vào mặt ta, lại còn gây chuyện với cả con gái của Giáo Đổng. Chuyện này còn đỡ, kết quả là thằng ranh ấy cãi nhau cùng với Giáo Đổng, rồi đánh ông ta gãy cả chân. Bây giờ lại đi làm cái gì mà đầu tư điện ảnh, làm nhà sản xuất. Chú thấy thằng này đúng là chẳng ra thể thống gì, chẳng được tích sự gì cả, đúng là vô dụng.
Nói đến con trai Trương Mạnh Phàm, chú Hai nhức cả đầu. Trương Mạnh Phàm hình như mới hai mươi hai tuổi, là con trai độc nhất của chú Hai. Không ngờ với tình hình của chú Hai như vậy, đáng nhẽ phải là chuyện đáng mừng, thế mà trông chú Hai lại không giống như vậy.
- Ôi, chú Hai đừng nói Mạnh Phàm như vậy, đến năm ba mươi tuổi là sẽ tu chí thôi.
Trương Nhất Phàm định nói một câu như vậy, chỉ có điều đây là chú Hai nên hắn đành im không nói nữa.
Chú Hai nói xong vỗ vỗ bả vai cháu:
- Vẫn còn sớm, để chú dẫn cháu đi xem bảo bối Tiêu Tiêu của cháu nhé!
Trong căn phòng ở sở giao dịch, Hà Tiêu Tiêu đang chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, chăm chăm nhìn vào những con số nhảy lên nhảy xuống, có hai người sau lưng lặng lẽ xuất hiện mà cô cũng không biết.
Hôm nay, Hà Tiêu Tiêu mặc chính bộ đồ Nhất Phàm mua ở Chanel, màu đen thần bí bao phủ trên người cô khiến cô ta có một vẻ thu hút, hấp dẫn vô cùng.
Đây là phòng của Sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến, rất ít khi cho người ngoài vào. Chú Hai đưa mắt ra hiệu cho Trương Nhất Phàm rằng chú sẽ ra ngoài đợi, nói rồi lẳng lặng lui ra ngoài. Trương Nhất Phàm đến gần Hà Tiêu Tiêu vỗ nhẹ vào bả vai cô. Hà Tiêu Tiêu giật mình sợ hãi, nhảy dựng lên như lò xo.
- Anh Nhất Phàm!
Khi cô ta nhận thấy người đó chính là Trương Nhất Phàm thì kích động đến nỗi bổ nhào vào lòng hắn.
Trương Nhất Phàm nhân lúc đó hôn cô một chút, cô duyên dáng, yêu kiều xinh đẹp làm lay động lòng người. Hắn nói nhẹ nhàng nói bên tai cô:
- Tiêu Tiêu em thật xinh đẹp!
Hà Tiêu Tiêu cúi đầu xấu hổ, lúc đó hiện lên màn hình máy tính giá cổ phiếu tăng lên điên cuồng, một chút đã đến năm mươi điểm.
Trương Nhất Phàm liếc mắt:
- Em mua cổ chi này?
Lúc này Hà Tiêu Tiêu mới chú ý tới sự biến hóa trên màn hình, ánh mắt của cô lập tức trở nên hưng phấn:
- Em hôm qua mua hết.
- Mua bao nhiêu?
- Toàn bộ là sáu mươi bảy vạn.
- Sáu mươi bảy vạn?
Trương Nhất Phàm gần như không tin, trong thời gian ngắn như vậy mà Hà Tiêu Tiêu buôn bán lãi được mười bảy vạn. Thật là thần kì!
Nhìn chỉ số đang lúc đi xuống rồi lại tiếp tục được nâng lên đến 8%. Trương Nhất Phàm đã quan sát thấy sự thay đổi của số liệu, cũng không có lượng làm to lên, hẳn là tự lực kéo giá cổ phiếu lên.
Hà Tiêu Tiêu quan sát kết quả giao dịch thay đổi, lại còn sự cao thấp của mức điểm trần sàn, dự tính trước:
- Nếu nhìn không sai, thì hôm nay nó sẽ tăng lên kịch trần.
Đối với cái nhìn của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm có chút đồng ý, dù sao thì cô ta cũng có chút hiểu biết về thị trường chứng khoán. Nhìn đồng hồ, vừa vặn là 9 giờ 45 phút, phiên giao dịch mới bắt đầu được 15 phút mà đã có được số điểm như vậy rồi, hơn nữa không hề phóng đại hẳn có thể yên tâm được.
Quả nhiên, đến 8% có tạm dừng một chút, xuống phía dưới trở về sáu điểm sau, lại bắt đầu kéo cao lên một chút, lại tiếp tục lần thứ ba cao, đột nhiên một tay hơn mười mấy vạn, khiến lập tức làm giá tăng kịch trần.
- Thành công rồi!
Hà Tiêu Têu vui sướng nhảy dựng lên, ôm lấy Trương Nhất Phàm. Một cái là trúng liền 67 vạn. Hà Tiêu Tiêu nhìn lại trên tài khoản, đúng là hơn 73 vạn rồi.
Nhìn lại bảng điểm số, thấp mở cao đi, đang đứng lên cao trong thông đạo khá vững vàng. Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai em có thể yên tâm. Đi thôi, đi ra ngoài ăn một bữa cơm.
Hà Tiêu Tiêu nhìn, mới mấy giờ mà đã ăn rồi chứ!
Trương Nhất Phàm nói cho cô biết, hôm nay hẹn chủ tịch thành phố Thâm Quyến, giữa trưa có cuộc hẹn. Nghe nói là có nhân vật lớn xuất hiện. Hà Tiêu Tiêu như thế nào cũng đều không muốn đi.
Lúc này, chú Hai đi vào gọi hắn:
- Sắp mười giờ rồi, chúng ta bắt đầu đi!
Trương Nhất Phàm đành phải buông Hà Tiêu Tiêu ra rồi cùng chú Hai đi đến cuộc hẹn.
Bữa cơm trưa thật là thoải mái, Chủ tịch thành phố cũng là người rất thoải mái. Nghe nói Trương Nhất Phàm là cháu trai của cục trưởng ở phòng giao dịch chứng khoán, không nói hai lời, buổi chiều liền sắp xếp người ở khách sạn gặp Trương Nhất Phàm. Sau đó để thư kí tự gặp và đích thân đưa đoàn đi khảo sát Thâm Quyến một vòng, còn có chuyên gia đi cùng giải đáp những thắc mắc của đoàn.