Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Một giờ rưỡi chiều, đề án quy hoạch đô thị được đưa đến văn phòng của Bí thư Lâm. Cán bộ trong bộ máy lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân không có ai ăn cơm cả, mọi người đều gọi thức ăn nhanh, đang ứng phó công việc tại văn phòng vào giữa trưa.
Bí thư Lâm đang xem đề án quy hoạch, ngồi cùng ở đó còn có đám người Chủ tịch huyện Uông, và Thái Hán Lâm. Trương Nhất Phàm cũng có cả trong đó. Sau khi xem xong đề án quy hoạch, Bí thư Lâm đưa ra chỉ thị.
- Ngoài các nhân viên liên quan ra thì tạm thời nên giữ bí mật bản đề án này. Buổi chiều mọi người chuẩn bị sẵn sang, dốc toàn lực tiếp đón lãnh đạo của tỉnh. Còn nữa chúng ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho đồng chí Lý Gia Minh.
Bí thư Lâm nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Đồng chí nhất Phàm, bên khu kinh tế mới chuẩn bị tới đâu rồi?
- Cũng đang trang bị những áp-phích tuyên truyền và tranh quảng cáo, còn có bản đồ quy hoạch trong tương lai của thành phố.
Trương Nhất Phàm nhìn vào đồng hồ nói:
- Khoảng nửa tiếng nữa là hoàn thành toàn bộ công việc.
- Tốt! Vậy thì mọi người về đi, buổi chiều chuẩn bị tiếp đón sự ghé thăm của lãnh đạo tỉnh.
Lúc Trương Nhất Phàm quay về văn phòng, thấy cửa phòng bên Tô Sĩ Dân không ngờ lại đóng lại. Bình thường thì cửa mở toang ra. Tên này đang làm gì vậy? Đang chuẩn bị bước vào văn phòng của mình thì đột nhiên nghe thấy bên Tô Sĩ Dân mơ hồ truyền đến tiếng chửi người nào đó:
- Đúng là tên rác rưởi, có chút việc này mà cũng làm không xong! Mẹ kiếp để các người ở lại thì có tác dụng gì chứ? Cút đi, cút hết đi!
Cũng không biết là y đang chửi ai? Trương Nhất Phàm đoán là y đang nói chuyện điện thoại. Vừa mới bước vào văn phòng của mình thì lại nghe thấy bên kia vọng lại một tiếng choang. Tô Sĩ Dân ném ly trà xuống đất.
Sau đó thấy Tô Sĩ Dân có vẻ giận dữ từ trong bước ra, bực tức đi xuống lầu.
Lúc hai giờ đúng, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại Âu Dương Viện Viện gọi tới. Bởi vì nhà của Trương Nhất Phàm có một cái điện thoại nên tiện lợi cho cô bé này.
- Anh Nhất Phàm à, bố và mẹ em hôm nay tới đón em. Anh có thể về một chút không, họ sắp tới rồi đó!
Giọng nói ngọt ngào của Âu Dương Viện Viện vọng lại, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, vừa đúng hai giờ.
Bố mẹ của Âu Dương Viện Viện này sớm không tới muộn không tới sao cứ phải tới đúng lúc này chứ? Hôm nay làm gì có thời gian rảnh đi gặp họ chứ? Bận muốn chết đây.
Trương Nhất Phàm đang muốn từ chối, nhưng lại nghĩ lại. Bọn họ tới cũng tốt, để đưa cô bé này về. Một người đàn ông như mình đỡ phải chăm sóc cho cô ta.
- Em có thể bảo họ đợi anh một chút được không? Tối anh mới quay về gặp mặt họ được. Hôm nay anh bận lắm, không có thời gian.
- Tối nay có lẽ em sẽ phải ngồi máy bay về Hồng Kông rồi. Anh thực sự không về gặp em lần cuối sao?
Âu Dương Viện Viện cắn môi, đột nhiên có vẻ thất vọng.
Thấy bên Trương Nhất Phàm không có phản ứng gì, Âu Dương Viện Viện liền nói:
- Có khi em về Hồng Kông sẽ không còn có thể gặp anh nữa. Anh Nhất Phàm à, anh là người tốt, em sẽ nhớ anh đó.
Trời! Cô bé này, đừng nói những lời ướt át đó được không? Trương Nhất Phàm cau mày, hình như nghe thấy được tâm sự của Âu Dương Viện Viện. Cô bé này làm việc khác người như vậy, tốt nhất là vẫn nên tự tay giao cho bố mẹ của cô ta. Nếu không cô ta mà làm loạn ra chuyện gì nữa thì khó mà chấp nhận được. Nghĩ tới đây, Trương Nhất Phàm đành nói:
- Vậy thì đợi lát anh sẽ tranh thủ chút thời gian về chút vậy.
- Dạ! Vậy em chờ anh.
Lúc này Âu Dương Viện Viện mới ngoan ngoãn cúp máy.
Ba giờ chiều, đoàn xe của tỉnh đã xuất hiện rất đúng giờ trước tầm mắt của bốn bộ máy chính quyền của Thông Thành.
Xe cảnh sát phía trước mở đường, xe cảnh sát phía sau áp trận. Mười mấy chiếc xe chậm rãi chạy tới theo hướng huyện Thông Thành. Bí thư Lâm dẫn theo các cán bộ quan trọng của bốn bộ máy chính quyền đứng nghênh đón ở bên đường của Thông Thành
Con đường này, khu công nghiệp mới sớm đã treo sẵn bản đồ quy hoạch huyện Thông Thành. Bản đồ đã bày ra rất rõ ràng phương hướng cải cách và quy hoạch cụ thể mười năm trong tương lai của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân và mục tiêu phát triển của thành phố.
Bản quảng cáo cỡ bự, cao hơn mười mấy mét, rộng khoảng 20 mét, ước chừng khoảng hơn 300 mét vuông.
Đội xe của tỉnh dừng lại ở một chỗ trống rộng rãi. Từ trong xe cảnh sát bước xuống khoảng mười mấy cảnh sát vũ trang. Sau đó thì nhìn thấy Chủ tịch tỉnh Trương Kính Hiên xuống xe cùng một vị khoảng hơn sau mười tuổi, sau lưng ông ta còn có một nam và một nữ đi theo, còn có một người trợ lý có dáng vẻ như trung niên.
Ông lão này không cần phải nói cũng khẳng định chắc hẳn là Thủ phủ Lý Gia Minh trong lời đồn rồi. Hai người nam và nữ đi theo sau ông ta cũng có vể rất tuấn tú, rất có dáng dấp. Nam khoảng bốn mươi lăm tuổi rất có khí phách. Làm cho người ta có cảm giác là một người thành công. Mặc đồ tây cổ áo bằng da, tác phong nhanh nhẹn, đang ở độ trung niên, phong thái rất khác thường.
Người phụ nữ nhìn có vẻ rất xinh, làm cho người ta khó mà đoán ra tuổi tác thực sự. Một bộ đồ công sở màu đen làm nổi bật một thân hình được chăm chút rất là hoàn mỹ. Tuy là không trang điểm đẹp đẽ gì, nhưng trên người toát ra một khí chất cao quý của xã hội thượng lưu.
Người phụ nữ này, nếu như trẻ hơn một chút tuyệt đối sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Nhất là trên người cô ta toát ra một khí chất cao quý, khiến những cô gái bình thường khó mà theo kịp.
Thẩm Uyển Vân lẫn vào trong đám người, lén lút chụp lại từng khoảnh khắc.
Chủ tịch tỉnh Trương đi cùng ông ta đến cùng các lãnh đạo ngang hàng của huyện bắt tay. Lúc mà mắt của Trương Kính Hiên nhìn Trương Nhất Phàm, thì mặt liền hiện lên một nụ cười kỳ quái. Ông ta không có ngờ là Trương Nhất Phàm cũng ở trong đó. Theo lý mà nói hắn ta không có tư cách xuất hiện tại nơi này. Bởi vậy có thể nói, Trương Nhất Phàm có được sự yêu thích sâu sắc của người cầm quyền của Thông Thành.
Đoàn xe của tỉnh cứ tiếp tục chạy, không có đi qua thành phố, Bí thư Thành ủy Phùng vẫn là chạy vội tới, cẩn thận đi cạnh Chủ tịch tỉnh Trương.
Chủ tịch tỉnh Trương tới bên cạnh Trương Nhất Phàm. Lúc hai cha con bắt tay thì Trương Nhất Phàm phát hiện trong tay có một món đồ. Đó là một tờ giấy nhỏ, cũng không biết là từ lúc nào mà bố lại đưa cho mình. Trương Nhất Phàm tranh thủ lúc không có ai lén mở ra xem:
- Rảnh thì gọi điện thoại về, mẹ con rất nhớ con đó.
Nhìn thấy tờ giấy này, Trương Nhất Phàm cảm thấy trong lòng nóng lên. Hình như gần đây đã mấy tháng không có gọi điện về nhà. Thật là tội bố mẹ quá! Không ngờ Trương Kính Hiên cũng là vì bận tâm đến thân phận lại dùng phương thức này để truyền lời muốn nói cho con.
Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua người bố đang cùng Bí thư Lâm nói chuyện. Chỉ thấy trên mặt của bố mình từ đầu đến cuối đều mỉm cười vui vẻ.
Sau khi Chủ tịch tỉnh cùng người của huyện gặp mặt xong, lại lên xe. Bí thư Lâm gọi tài xế lái xe đi trước dẫn đường. Đoàn xe tiếp tục đi tới trước, hướng theo phía nhà khách của Thông Thành.
Dọc theo đường đi, Chủ tịch tỉnh Trương nhìn thấy tranh tuyên truyền của Thông Thành làm và bản đồ quy hoạch phát triển 10 năm trong tương lai thì không ngừng gật đầu. Huyện Thông Thành cuối cùng cũng thay đổi rồi. Ít nhất thì tư tưởng của bọn họ đã có tiến bộ. Nếu như thật sự dựa vào dòng suy nghĩ này mà tiếp tục tiến hành thì tương lai của Thông Thành, không cần phải mười năm, nói không chừng có thể trở thành huyện tốt nhất của thành phố Đông Lâm.
Bí thư Thành ủy Phùng ngồi vào xe của thủ trưởng, nghe thấy sự tán dương tất cả các việc mà các cán bộ lãnh đạo của huyện Thông Thành làm được, trong lòng cũng rất là vui mừng. Xem ra bổ nhiệm Lâm Đông Hải là Bí thư Huyện ủy, bước này coi như là đi đúng hướng rồi.
Lúc này, hắn liền thầm quyết định, sẽ xóa bỏ cái chữ thay thế phía trước của Bí thư.
Lúc này, Trương Nhất Phàm về văn phòng trước một bước, đi tìm Lý Trị Quốc lấy tư liệu phương án quy hoạch đô thị.
Đoàn xe dừng ở nhà khách Thông Thành, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ nhà khách. Ngài Lý đã được sắp xếp ở tạm nơi này. Dọc đường đi, ngài Lý phát biểu nhận xét về những gì đã nhìn thấy, nghe thấy:
- Rất nhiều năm không có tới đại lục rồi, đại lục quả là đã thay đổi rất nhiều. Năm nay Hồng Kông phải trả về rồi. Làm một người Trung Quốc tôi cũng muốn làm chút đầu từ gì đó. Vì nhân dân, quốc gia và xã hội làm việc thực tế gì đó. Chủ tịch tỉnh Trương, tôi thấy bộ máy chính quyền huyện Thông Thành rất khá, ít nhất là tôi thấy được niềm hy vọng từ chỗ họ. Tư tưởng của họ mạnh hơn rất nhiều so với những người nơi khác. Trong ý thức của họ thực sự là có chữ cải cách này.
- Một địa phương mà lạc hậu thì không sợ, chỉ cần có ý thức không lạc hậu. Đây chính là vốn liếng. Đây chính là hy vọng. Hôm nay nói chung là tôi đã nhìn thấy được quyết tâm và niềm tin cải cách của nhân dân tổ quốc. Năm chín mươi hai, sự phát triển của Thẩm Quyến đã tạo ra một kỳ tích, sáng lập ra một thần thoại. Sự trưởng thành của nó, khiến người ta nhìn thấy được niềm hy vọng của Trung Quốc! Sự trưởng thành của Trung Quốc! Tương lai của Trung Quốc!
Ngài Lý nói tới lúc kích động, không kìm nổi mà ho khan lên. Người phụ nữ xinh đẹp đằng sau đó lập tức bưng ly nước nói:
- Bố à! Bố uống miếng nước đã nào!
- Ừ!
Ông Lý nhận ly nước từ tay của con gái nói:
- Tuệ Hoa à, con và Kiến Thành đi đón Viện Viện trước đi! Mấy ngày nay chắc nó phải chịu khổ rồi. Bố phải ở đây tiếp chuyện với một số cán bộ này đã!
- Dạ, thưa bố!
Người phụ nữ xinh đẹp đó nhìn người đàn ông đó một cái nói:
- Kiến Thành à, chúng ta đi thôi!
Nhìn bóng dáng của hai người đó rời khỏi, mọi người không kìm nổi tán thưởng nói:
- Quả là đẹp đôi.
Nghe thấy người phụ nữ đó gọi ngài Lý là bố, thì chắc người đàn ông này là con rể của ông ta.
Chủ tịch tỉnh Trưởng mỉm cười nói:
- Ngài Lý à, con gái và con rể ngài quả là long phụng giữa đám người trần đó! Là trời sinh một đôi, được đó, được đó!
- Ha ha… Chủ tịch tỉnh Trương ông quá khen rồi. Nhưng mà Tuệ Hoa là một trong bốn người con gái mà tôi yêu quý nhất.
Xem ra câu nói ca ngợi này rất là hữu dụng, ngài Lý nghe xong cảm thấy rất thoải mái.
Ở đây có thể có tư cách cùng người Hoa giàu có bậc nhất này nói chuyện chỉ có thể là Chủ tịch tỉnh Trương mà thôi. Người khác chỉ có thể phụ họa thêm thôi. Ngài Lý uống một ngụm trà rồi hỏi:
- Nghe nói hai đứa con trai của Chủ tịch tỉnh cũng là hai nhân vật rất cừ, nếu có cơ hội tôi cũng muốn làm quen với họ đó.
Chủ tịch tỉnh Trương cười ha hả, thầm nghĩ, ông đã thấy qua rồi chỉ là chưa quen biết mà thôi.
Không khí của phòng khách rất tốt, ngài Lý cũng liên tục hỏi một số tình hình của huyện Thông Thành và quyết tâm của lãnh đạo bộ máy chính quyền huyện Thông Thành.
Trương Nhất Phàm đang ở trong văn phòng của Bí thư Lâm. Làm sao cũng không tìm thấy được bản quy hoạch thành phố đó. Rõ ràng là làm thành tập văn bản rồi sao mãi vẫn không tìm thấy chứ?
Lý Trị Quốc có vẻ mặt cầu xin nói:
- Rõ ràng là tôi để ở đây mà, sao lại không thấy được chứ?
Sau đó, hai người họ lại lục tung cả phòng để tìm.
Không có, khắp nơi đã tìm hết rồi mà vẫn không phát hiện ra văn bản vừa mới được in xong.
- Thư ký Lý, lúc nãy có ai vào đây không?
Trong đầu của Trương Nhất Phàm liền hiện lên một suy nghĩ không tốt trong đầu. Có khi nào có người lén lút gian lận đánh cắp mất bản quy hoạch không?
- Chắc là không đâu, tôi mới vừa bỏ vào túi mà, chỉ là có vào nhà vệ sinh một lúc. Không ngờ lúc quay về liền không thấy rồi.
Lý Trị Quốc luống cuống cả lên.
- Chủ tịch huyện Trương phải làm sao đây? Lần này chết chắc rồi.
- Không kịp nữa rồi! Qua đó trước hãy tính vậy!
Trương Nhất Phàm nhất thời không nghĩ ra cách gì cả. Đành được bước nào hay bước đó. May là trong khoảng thời gian này mình có đích thân tham gia vào những chính sách của đề án đó tại Phòng quy hoạch nên một số số liệu và bước đi mấu chốt mình cũng đã nắm bắt rất rõ ràng.
Hai người vừa mới tới nhà khách Thông Thành, Bí thư Lâm vừa lúc gọi điện cho hắn, thấy hai người bước tới, vội hỏi:
- Sao giờ mới tới, ngài Lý đã đợi rất lâu rồi đó.
Trương Nhất Phàm nói nhỏ vào tai của Bí thư Lâm:
- Bản quy hoạch bị lấy cắp rồi ạ.
Hả?
Sắc mặt của Bí thư Lâm bỗng thay đổi rất lớn, nói:
- Sao lại thế này? Lý Quốc Trị.
Lý Quốc Trị lúc này sợ đến ngẩn cả ra, ngồi bệt xuống dưới đất nói:
- Thưa bí thư Lâm, Bí thư Lâm… Tôi cũng không biết… Rõ ràng là tôi đã bỏ vào túi đặt trên bàn, tới lúc tôi đi vệ sinh xong quay về thì không thấy rồi.
Khốn khiếp!
Bí thư Lâm giận dữ chửi một tiếng, xém chút nữa là đá cho anh ta một phát!
Bí thư Lâm đang xem đề án quy hoạch, ngồi cùng ở đó còn có đám người Chủ tịch huyện Uông, và Thái Hán Lâm. Trương Nhất Phàm cũng có cả trong đó. Sau khi xem xong đề án quy hoạch, Bí thư Lâm đưa ra chỉ thị.
- Ngoài các nhân viên liên quan ra thì tạm thời nên giữ bí mật bản đề án này. Buổi chiều mọi người chuẩn bị sẵn sang, dốc toàn lực tiếp đón lãnh đạo của tỉnh. Còn nữa chúng ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho đồng chí Lý Gia Minh.
Bí thư Lâm nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Đồng chí nhất Phàm, bên khu kinh tế mới chuẩn bị tới đâu rồi?
- Cũng đang trang bị những áp-phích tuyên truyền và tranh quảng cáo, còn có bản đồ quy hoạch trong tương lai của thành phố.
Trương Nhất Phàm nhìn vào đồng hồ nói:
- Khoảng nửa tiếng nữa là hoàn thành toàn bộ công việc.
- Tốt! Vậy thì mọi người về đi, buổi chiều chuẩn bị tiếp đón sự ghé thăm của lãnh đạo tỉnh.
Lúc Trương Nhất Phàm quay về văn phòng, thấy cửa phòng bên Tô Sĩ Dân không ngờ lại đóng lại. Bình thường thì cửa mở toang ra. Tên này đang làm gì vậy? Đang chuẩn bị bước vào văn phòng của mình thì đột nhiên nghe thấy bên Tô Sĩ Dân mơ hồ truyền đến tiếng chửi người nào đó:
- Đúng là tên rác rưởi, có chút việc này mà cũng làm không xong! Mẹ kiếp để các người ở lại thì có tác dụng gì chứ? Cút đi, cút hết đi!
Cũng không biết là y đang chửi ai? Trương Nhất Phàm đoán là y đang nói chuyện điện thoại. Vừa mới bước vào văn phòng của mình thì lại nghe thấy bên kia vọng lại một tiếng choang. Tô Sĩ Dân ném ly trà xuống đất.
Sau đó thấy Tô Sĩ Dân có vẻ giận dữ từ trong bước ra, bực tức đi xuống lầu.
Lúc hai giờ đúng, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại Âu Dương Viện Viện gọi tới. Bởi vì nhà của Trương Nhất Phàm có một cái điện thoại nên tiện lợi cho cô bé này.
- Anh Nhất Phàm à, bố và mẹ em hôm nay tới đón em. Anh có thể về một chút không, họ sắp tới rồi đó!
Giọng nói ngọt ngào của Âu Dương Viện Viện vọng lại, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, vừa đúng hai giờ.
Bố mẹ của Âu Dương Viện Viện này sớm không tới muộn không tới sao cứ phải tới đúng lúc này chứ? Hôm nay làm gì có thời gian rảnh đi gặp họ chứ? Bận muốn chết đây.
Trương Nhất Phàm đang muốn từ chối, nhưng lại nghĩ lại. Bọn họ tới cũng tốt, để đưa cô bé này về. Một người đàn ông như mình đỡ phải chăm sóc cho cô ta.
- Em có thể bảo họ đợi anh một chút được không? Tối anh mới quay về gặp mặt họ được. Hôm nay anh bận lắm, không có thời gian.
- Tối nay có lẽ em sẽ phải ngồi máy bay về Hồng Kông rồi. Anh thực sự không về gặp em lần cuối sao?
Âu Dương Viện Viện cắn môi, đột nhiên có vẻ thất vọng.
Thấy bên Trương Nhất Phàm không có phản ứng gì, Âu Dương Viện Viện liền nói:
- Có khi em về Hồng Kông sẽ không còn có thể gặp anh nữa. Anh Nhất Phàm à, anh là người tốt, em sẽ nhớ anh đó.
Trời! Cô bé này, đừng nói những lời ướt át đó được không? Trương Nhất Phàm cau mày, hình như nghe thấy được tâm sự của Âu Dương Viện Viện. Cô bé này làm việc khác người như vậy, tốt nhất là vẫn nên tự tay giao cho bố mẹ của cô ta. Nếu không cô ta mà làm loạn ra chuyện gì nữa thì khó mà chấp nhận được. Nghĩ tới đây, Trương Nhất Phàm đành nói:
- Vậy thì đợi lát anh sẽ tranh thủ chút thời gian về chút vậy.
- Dạ! Vậy em chờ anh.
Lúc này Âu Dương Viện Viện mới ngoan ngoãn cúp máy.
Ba giờ chiều, đoàn xe của tỉnh đã xuất hiện rất đúng giờ trước tầm mắt của bốn bộ máy chính quyền của Thông Thành.
Xe cảnh sát phía trước mở đường, xe cảnh sát phía sau áp trận. Mười mấy chiếc xe chậm rãi chạy tới theo hướng huyện Thông Thành. Bí thư Lâm dẫn theo các cán bộ quan trọng của bốn bộ máy chính quyền đứng nghênh đón ở bên đường của Thông Thành
Con đường này, khu công nghiệp mới sớm đã treo sẵn bản đồ quy hoạch huyện Thông Thành. Bản đồ đã bày ra rất rõ ràng phương hướng cải cách và quy hoạch cụ thể mười năm trong tương lai của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân và mục tiêu phát triển của thành phố.
Bản quảng cáo cỡ bự, cao hơn mười mấy mét, rộng khoảng 20 mét, ước chừng khoảng hơn 300 mét vuông.
Đội xe của tỉnh dừng lại ở một chỗ trống rộng rãi. Từ trong xe cảnh sát bước xuống khoảng mười mấy cảnh sát vũ trang. Sau đó thì nhìn thấy Chủ tịch tỉnh Trương Kính Hiên xuống xe cùng một vị khoảng hơn sau mười tuổi, sau lưng ông ta còn có một nam và một nữ đi theo, còn có một người trợ lý có dáng vẻ như trung niên.
Ông lão này không cần phải nói cũng khẳng định chắc hẳn là Thủ phủ Lý Gia Minh trong lời đồn rồi. Hai người nam và nữ đi theo sau ông ta cũng có vể rất tuấn tú, rất có dáng dấp. Nam khoảng bốn mươi lăm tuổi rất có khí phách. Làm cho người ta có cảm giác là một người thành công. Mặc đồ tây cổ áo bằng da, tác phong nhanh nhẹn, đang ở độ trung niên, phong thái rất khác thường.
Người phụ nữ nhìn có vẻ rất xinh, làm cho người ta khó mà đoán ra tuổi tác thực sự. Một bộ đồ công sở màu đen làm nổi bật một thân hình được chăm chút rất là hoàn mỹ. Tuy là không trang điểm đẹp đẽ gì, nhưng trên người toát ra một khí chất cao quý của xã hội thượng lưu.
Người phụ nữ này, nếu như trẻ hơn một chút tuyệt đối sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Nhất là trên người cô ta toát ra một khí chất cao quý, khiến những cô gái bình thường khó mà theo kịp.
Thẩm Uyển Vân lẫn vào trong đám người, lén lút chụp lại từng khoảnh khắc.
Chủ tịch tỉnh Trương đi cùng ông ta đến cùng các lãnh đạo ngang hàng của huyện bắt tay. Lúc mà mắt của Trương Kính Hiên nhìn Trương Nhất Phàm, thì mặt liền hiện lên một nụ cười kỳ quái. Ông ta không có ngờ là Trương Nhất Phàm cũng ở trong đó. Theo lý mà nói hắn ta không có tư cách xuất hiện tại nơi này. Bởi vậy có thể nói, Trương Nhất Phàm có được sự yêu thích sâu sắc của người cầm quyền của Thông Thành.
Đoàn xe của tỉnh cứ tiếp tục chạy, không có đi qua thành phố, Bí thư Thành ủy Phùng vẫn là chạy vội tới, cẩn thận đi cạnh Chủ tịch tỉnh Trương.
Chủ tịch tỉnh Trương tới bên cạnh Trương Nhất Phàm. Lúc hai cha con bắt tay thì Trương Nhất Phàm phát hiện trong tay có một món đồ. Đó là một tờ giấy nhỏ, cũng không biết là từ lúc nào mà bố lại đưa cho mình. Trương Nhất Phàm tranh thủ lúc không có ai lén mở ra xem:
- Rảnh thì gọi điện thoại về, mẹ con rất nhớ con đó.
Nhìn thấy tờ giấy này, Trương Nhất Phàm cảm thấy trong lòng nóng lên. Hình như gần đây đã mấy tháng không có gọi điện về nhà. Thật là tội bố mẹ quá! Không ngờ Trương Kính Hiên cũng là vì bận tâm đến thân phận lại dùng phương thức này để truyền lời muốn nói cho con.
Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua người bố đang cùng Bí thư Lâm nói chuyện. Chỉ thấy trên mặt của bố mình từ đầu đến cuối đều mỉm cười vui vẻ.
Sau khi Chủ tịch tỉnh cùng người của huyện gặp mặt xong, lại lên xe. Bí thư Lâm gọi tài xế lái xe đi trước dẫn đường. Đoàn xe tiếp tục đi tới trước, hướng theo phía nhà khách của Thông Thành.
Dọc theo đường đi, Chủ tịch tỉnh Trương nhìn thấy tranh tuyên truyền của Thông Thành làm và bản đồ quy hoạch phát triển 10 năm trong tương lai thì không ngừng gật đầu. Huyện Thông Thành cuối cùng cũng thay đổi rồi. Ít nhất thì tư tưởng của bọn họ đã có tiến bộ. Nếu như thật sự dựa vào dòng suy nghĩ này mà tiếp tục tiến hành thì tương lai của Thông Thành, không cần phải mười năm, nói không chừng có thể trở thành huyện tốt nhất của thành phố Đông Lâm.
Bí thư Thành ủy Phùng ngồi vào xe của thủ trưởng, nghe thấy sự tán dương tất cả các việc mà các cán bộ lãnh đạo của huyện Thông Thành làm được, trong lòng cũng rất là vui mừng. Xem ra bổ nhiệm Lâm Đông Hải là Bí thư Huyện ủy, bước này coi như là đi đúng hướng rồi.
Lúc này, hắn liền thầm quyết định, sẽ xóa bỏ cái chữ thay thế phía trước của Bí thư.
Lúc này, Trương Nhất Phàm về văn phòng trước một bước, đi tìm Lý Trị Quốc lấy tư liệu phương án quy hoạch đô thị.
Đoàn xe dừng ở nhà khách Thông Thành, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ nhà khách. Ngài Lý đã được sắp xếp ở tạm nơi này. Dọc đường đi, ngài Lý phát biểu nhận xét về những gì đã nhìn thấy, nghe thấy:
- Rất nhiều năm không có tới đại lục rồi, đại lục quả là đã thay đổi rất nhiều. Năm nay Hồng Kông phải trả về rồi. Làm một người Trung Quốc tôi cũng muốn làm chút đầu từ gì đó. Vì nhân dân, quốc gia và xã hội làm việc thực tế gì đó. Chủ tịch tỉnh Trương, tôi thấy bộ máy chính quyền huyện Thông Thành rất khá, ít nhất là tôi thấy được niềm hy vọng từ chỗ họ. Tư tưởng của họ mạnh hơn rất nhiều so với những người nơi khác. Trong ý thức của họ thực sự là có chữ cải cách này.
- Một địa phương mà lạc hậu thì không sợ, chỉ cần có ý thức không lạc hậu. Đây chính là vốn liếng. Đây chính là hy vọng. Hôm nay nói chung là tôi đã nhìn thấy được quyết tâm và niềm tin cải cách của nhân dân tổ quốc. Năm chín mươi hai, sự phát triển của Thẩm Quyến đã tạo ra một kỳ tích, sáng lập ra một thần thoại. Sự trưởng thành của nó, khiến người ta nhìn thấy được niềm hy vọng của Trung Quốc! Sự trưởng thành của Trung Quốc! Tương lai của Trung Quốc!
Ngài Lý nói tới lúc kích động, không kìm nổi mà ho khan lên. Người phụ nữ xinh đẹp đằng sau đó lập tức bưng ly nước nói:
- Bố à! Bố uống miếng nước đã nào!
- Ừ!
Ông Lý nhận ly nước từ tay của con gái nói:
- Tuệ Hoa à, con và Kiến Thành đi đón Viện Viện trước đi! Mấy ngày nay chắc nó phải chịu khổ rồi. Bố phải ở đây tiếp chuyện với một số cán bộ này đã!
- Dạ, thưa bố!
Người phụ nữ xinh đẹp đó nhìn người đàn ông đó một cái nói:
- Kiến Thành à, chúng ta đi thôi!
Nhìn bóng dáng của hai người đó rời khỏi, mọi người không kìm nổi tán thưởng nói:
- Quả là đẹp đôi.
Nghe thấy người phụ nữ đó gọi ngài Lý là bố, thì chắc người đàn ông này là con rể của ông ta.
Chủ tịch tỉnh Trưởng mỉm cười nói:
- Ngài Lý à, con gái và con rể ngài quả là long phụng giữa đám người trần đó! Là trời sinh một đôi, được đó, được đó!
- Ha ha… Chủ tịch tỉnh Trương ông quá khen rồi. Nhưng mà Tuệ Hoa là một trong bốn người con gái mà tôi yêu quý nhất.
Xem ra câu nói ca ngợi này rất là hữu dụng, ngài Lý nghe xong cảm thấy rất thoải mái.
Ở đây có thể có tư cách cùng người Hoa giàu có bậc nhất này nói chuyện chỉ có thể là Chủ tịch tỉnh Trương mà thôi. Người khác chỉ có thể phụ họa thêm thôi. Ngài Lý uống một ngụm trà rồi hỏi:
- Nghe nói hai đứa con trai của Chủ tịch tỉnh cũng là hai nhân vật rất cừ, nếu có cơ hội tôi cũng muốn làm quen với họ đó.
Chủ tịch tỉnh Trương cười ha hả, thầm nghĩ, ông đã thấy qua rồi chỉ là chưa quen biết mà thôi.
Không khí của phòng khách rất tốt, ngài Lý cũng liên tục hỏi một số tình hình của huyện Thông Thành và quyết tâm của lãnh đạo bộ máy chính quyền huyện Thông Thành.
Trương Nhất Phàm đang ở trong văn phòng của Bí thư Lâm. Làm sao cũng không tìm thấy được bản quy hoạch thành phố đó. Rõ ràng là làm thành tập văn bản rồi sao mãi vẫn không tìm thấy chứ?
Lý Trị Quốc có vẻ mặt cầu xin nói:
- Rõ ràng là tôi để ở đây mà, sao lại không thấy được chứ?
Sau đó, hai người họ lại lục tung cả phòng để tìm.
Không có, khắp nơi đã tìm hết rồi mà vẫn không phát hiện ra văn bản vừa mới được in xong.
- Thư ký Lý, lúc nãy có ai vào đây không?
Trong đầu của Trương Nhất Phàm liền hiện lên một suy nghĩ không tốt trong đầu. Có khi nào có người lén lút gian lận đánh cắp mất bản quy hoạch không?
- Chắc là không đâu, tôi mới vừa bỏ vào túi mà, chỉ là có vào nhà vệ sinh một lúc. Không ngờ lúc quay về liền không thấy rồi.
Lý Trị Quốc luống cuống cả lên.
- Chủ tịch huyện Trương phải làm sao đây? Lần này chết chắc rồi.
- Không kịp nữa rồi! Qua đó trước hãy tính vậy!
Trương Nhất Phàm nhất thời không nghĩ ra cách gì cả. Đành được bước nào hay bước đó. May là trong khoảng thời gian này mình có đích thân tham gia vào những chính sách của đề án đó tại Phòng quy hoạch nên một số số liệu và bước đi mấu chốt mình cũng đã nắm bắt rất rõ ràng.
Hai người vừa mới tới nhà khách Thông Thành, Bí thư Lâm vừa lúc gọi điện cho hắn, thấy hai người bước tới, vội hỏi:
- Sao giờ mới tới, ngài Lý đã đợi rất lâu rồi đó.
Trương Nhất Phàm nói nhỏ vào tai của Bí thư Lâm:
- Bản quy hoạch bị lấy cắp rồi ạ.
Hả?
Sắc mặt của Bí thư Lâm bỗng thay đổi rất lớn, nói:
- Sao lại thế này? Lý Quốc Trị.
Lý Quốc Trị lúc này sợ đến ngẩn cả ra, ngồi bệt xuống dưới đất nói:
- Thưa bí thư Lâm, Bí thư Lâm… Tôi cũng không biết… Rõ ràng là tôi đã bỏ vào túi đặt trên bàn, tới lúc tôi đi vệ sinh xong quay về thì không thấy rồi.
Khốn khiếp!
Bí thư Lâm giận dữ chửi một tiếng, xém chút nữa là đá cho anh ta một phát!