Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
- Con mẹ mày muốn chết à!
Dịch Gia Quyền bị Trương Nhất Phàm tát như vậy, ngơ ngác mất một lúc mới phản ứng lại. Ở cái đất Thông Thành, lại có người dám đánh gã ư?
Gã nắm lấy bình rượu, muốn đập Trương Nhất Phàm.
- Dừng lại
Một tiếng quát lớn phát ra từ phía cửa quán rượu, mười mấy người đàn ông tay cầm gậy sắt, đao kiếm xông vào.
- Ai gây sự ở đây?
- Hồ Khoa, mày đến đúng lúc lắm. Hôm nay mày phải cho tao một lời giải thích, không thì đừng hi vọng có thể tiếp tục kinh doanh quán rượu này.
Dịch Gia Quyền ra vẻ đại ca xã hội đen, từ trong người rút ra một điếu xì gà.
- Giải thích cái rắm? Mày còn không bằng một cọng lông.
Không ngờ Hồ Khoa trở mặt, quay sang đạp Dịch Gia Quyền một cái. Dịch Gia Quyền nào có đề phòng việc này, bình thường Hồ Khoa đối với đại ca Thủy Thanh Đường là gã còn khúm na khúm núm, sao hôm nay tại tỏ thái độ khác thường như vậy, dám ra tay đánh người nữa.
Tuy rằng hai người không trực tiếp có quan hệ trên dưới, nhưng tốt xấu gì cũng đều lăn lộn trên cùng một con đường, bị Hồ Khoa đá một cái, Dịch Gia Quyền giận tím mặt, thế nhưng hắn chưa kịp đứng lên, Hồ Khoa đã kêu tay chân lôi hắn dậy.
- Đánh chết chúng nó cho tao. Đánh chết mới thôi!
Trong quán rượu lập tức trở nên náo loạn, Âu Dương Viện Viện nhân cơ hội này trốn ra, trốn sau lưng Trương Nhất Phàm.
Hồ Lôi không biết nhảy ra từ chỗ nào.
- Anh Phàm, đi thôi, chuyện ở đây cứ để bọn họ xử lý.
Trương Nhất Phàm cũng không nhiều lời, dù sao tình hình cũng loạn đến mức này rồi, nói nhiều cũng vô ích.
Về đến nhà, Trương Nhất Phàm không nói một lời, tức giận ngồi xuống sofa.
Âu Dương Viện Viện dường như cũng ý thức được việc làm sai trái của mình, bèn ngoan ngoãn rót cho hắn cốc nước.
- Anh đừng giận. Lần sau tôi không đi nữa không phải là được sao?
- Còn có lần sau sao? Ngày mai cô ngay lập tức về nhà cho tôi.
Trương Nhất Phàm mắng xong, Âu Dương Viện Viện làm ra vẻ oan ức, đứng ở một bên không nói gì.
- Đưa đây!
Trương Nhất Phàm chìa tay ra.
Âu Dương Viện Viện lập tức lấy từ trên người ra số tiền một đồng năm hào còn thừa và chùm chìa khóa, rồi đặt lên bàn trà.
Trương Nhất Phàm nhíu mày, con bé này giỏi thật, chỉ trong một ngày mà một trăm đồng chỉ còn lại một đồng năm hào sao? Đúng là chúa tiêu tiền.
- Đưa cho tôi số điện thoại nhà cô!
- Ngài không cần phải kể tội, tôi đã gọi về nhà rồi, ngày kia họ sẽ đến đón tôi.
Âu Dương Viện Viện đưa ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, trong nháy mắt dường như đã biến thành người khác, chẳng còn chút dáng vẻ nào của cái người ở trong quán rượu.
Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu, Âu Dương Viện Viện này so với Chu Phán Phán thực sự chỉ có hơn chứ không có kém. Chu Phán Phán ít ra còn biết làm việc nhà, còn Âu Dương Viện Viện này quả thật là một tiểu thư yêu kiều chuyên đi gây họa.
Vừa mới từ hang hùm miệng cọp ra, lại dám đến cái chỗ tạp nham như vậy. Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Hồ Lôi.
- Không cần làm lớn chuyện, trừng trị một trận là được.
Hồ Lôi đáp:
- Em có chừng mực mà, anh yên tâm!
- Tên cầm đầu ấy là ai?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Ồ, nó là Hồ Khoa, là anh em họ mấy đời nhà em! Yên tâm đi, nó là bộ đội chuyển nghề, không có công việc, chỉ lang thang đầu đường xó chợ. Có nhiều việc không tiện ra mặt, cũng đều phải nhờ nó giải quyết giúp.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, ngồi trên sofa trầm tư suy nghĩ. Hi vọng vụ việc ngày hôm nay không gây ầm ĩ là được, dù sao hắn cũng là cán bộ nhà nước, xảy ra xung đột với mấy tên côn đồ đó cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Ai ngờ tình hình lại không như mong muốn, một màn náo loạn xảy ra trong quán rượu, vừa hay bị một người chứng kiến, người này chính là cháu ngoại Tô Sĩ Dân, cũng là ông chủ của khu chung cư Tứ Quý Hoa Thành —— Thi Vĩnh Nhiên.
Trong các thế lực ở huyện Thông Thành, Thi Vĩnh Nhiên vẫn là một nhân vật đứng phía sau. Tuy gã là chủ công ty bất động sản Dật Thái, nhưng rất ít khi xuất hiện công khai, chỉ khi có chuyện bất bình xảy ra, gã mới âm thầm tiết lộ cho cậu mình là Tô Sĩ Dân.
Trên thương trường, Thi Vĩnh Nhiên cũng có thể coi là một nhân vật có danh tiếng, ít nhất là gã không giống với người cùng đảng Thái Tử như gã, hắn biết cách làm ăn, lại có thể làm chút chuyện chính đáng.
Thế nhưng lợi ích của cả gia đình, chắc chắn đều bắt nguồn từ cái cây đại thụ Tô Sĩ Dân, nếu không có ảnh hưởng từ cái chức Phó chủ tịch thường trực huyện của Tô Sĩ Dân thì gã hoàn toàn không có khả năng leo lên cái vị trí trên vạn người này.
Cho nên, vị trí của cậu ở huyện Thông Thành, đối với Tô gia vô cùng quan trọng. Do đó, gã bình thường sẽ chú ý tới những đối thủ của cậu, hoặc những người không đứng cùng phe.
Mà cái tên Dịch Gia Quyền này, vừa hay là tên chó săn trong tay gã. Bình thường dẫn theo một nhóm người âm thầm giúp gã giải quyết không ít chuyện. Hôm nay, cái tên chuyên đi đánh lộn Dịch Gia Quyền này, không ngờ lại bị người đánh, thử hỏi Thi Vĩnh Nhiên không khiếp sợ có được không?
Dịch Gia Quyền cũng được coi là đại ca ở Thông Thành, tuy huyện Thông Thành chưa phát triển đến độ xã hội đen hoàng hành, nhưng những việc mà cái tên Dịch Gia Quyền này làm ra, so với xã hội đen chẳng khác nhau là mấy.
Đánh người, trộm cướp, bắt cóc, hiếp dâm, hút chích ma túy cơ hồ chẳng có gì là chưa làm. Chỉ có những chuyện buôn lậu thuốc phiện, giết người là bọn họ không dám làm bừa. Nhưng kéo bè kéo lũ đánh nhau lại là chuyện như cơm bữa.
Thi Vĩnh Nhiên đem chuyện này kể cho cậu qua điện thoại, Tô Sĩ Dân đang tranh cãi với vợ, hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, khi Tô Sĩ Dân tiếp điện thoại, vợ gã Lý Đông Mai đóng sập cửa đi ra ngoài.
Tô Sĩ Dân đấm mạnh một cái lên tường, trừng mắt nhìn Lý Đông Mai rời khỏi, hung hăng chửi.
- Đồ đàn bà lẳng lơ, sớm muộn cũng có ngày tôi cho cô đẹp mặt!
Sau đó hắn nghe điện thoại, rất không vui nói một câu:
- Có chuyện gì?
- Cậu hai, vừa rồi ở quán rượu Kim Phong xảy ra trận ẩu đả với xã hội đen.
Thi Vĩnh Nhiên hưng phấn nói trong điện thoại.
- Bọn chúng đánh nhau thì có liên quan gì đến tao, gọi cho phòng Công an là được rồi.
Tô Sĩ Dân lửa giận bốc lên, tâm tình cũng cực kỳ khó chịu.
Thi Vĩnh Nhiên hơi sửng sốt, biết mình gọi điện thoại không đúng lúc, phỏng chừng lại là chuyện tình vụng trộm của mợ mà hắn cũng biết. Haiz! Lý Đông Mai này, đúng là chúa làm người ta lo lắng.
Tuy nhiên cũng đã mở lời rồi, dù sao cũng phải nói cho cậu, vì đây là cơ hội tốt nhất để đánh đổ Trương Nhất Phàm. Bởi vậy, Thi Vĩnh Nhiên đợi cậu hết giận mới nói tiếp:
- Cậu à, cháu muốn nói là, việc này có liên quan đến Trương Nhất Phàm, sự tình chính là do hắn gây nên.
- Cái gì? Mày nói rõ hơn chút đi.
Nghe nói tới việc này có liên quan đến Trương Nhất Phàm, Tô Sĩ Dân lập tức có hứng thú.
Thế là, Thi Vĩnh Nhiên đem sự việc xảy ra ở quán rượu Kim Phong từ đầu đến cuối kể lại cho gã nghe. Sau đó đợi nghe quyết định của Tô Sĩ Dân.
Tô Sĩ Dân có chút không tin.h
- Mày thấy rõ ràng à?
- Vâng ạ, cháu tận mắt chứng kiến mà, sao có thể là giả được.
- Vậy mày đi tìm một tay phóng viên, đem chuyện này truyền ra ngoài.
Tô Sĩ Dân trong mắt ánh lên một tia độc ác, hung hăng nói:
- Trương Nhất Phàm ơi là Trương Nhất Phàm, ông đây sẽ không để các người cho qua như vậy đâu.
- Ha ha... Cháu biết phải làm thế nào rồi.
Thi Vĩnh Nhiên gác điện thoại, sau đó vỗ vỗ vào người cô gái bên cạnh.
- Em biết phải làm gì rồi chứ! Sáng mai anh muốn thấy tin này được đăng trên báo huyện.
Cô gái kia đứng lên, chỉnh lại quần áo bị Thi Vĩnh Nhiên làm cho lộn xộn, rồi luồn tay vào trong áo cài lại áo lót.
- Yên tâm đi, Tổng giám đốc Thi. Chỉ có điều bên Chủ biên Tào e là phải đánh tiếng một chút?
- Tiền không thành vấn đề. Từng này đủ rồi chứ?
Thi Vĩnh Nhiên móc từ trong ví ra năm ngàn đồng, quơ quơ trước mặt nữ phóng viên kia.
- Đây chỉ là tiền đặt cọc, số còn lại đợi báo ra hẵng nói.
s
Nữ phóng viên đưa tay ra nhận tiền, Thi Vĩnh Nhiên tóm lấy tay cô ta rồi kéo lại, tiện tay nhét tiền vào trong áo lót cô ta.
Nữ phóng viên đánh hắn một cái, dịu dàng nói:
- Đáng ghét! Ngày nào chẳng sờ mà vẫn còn táy máy như vậy!
Ngay khi nữ phóng viên kia cầm tiền đi ra cửa, Thi Vĩnh Nhiên lại gọi cô:
- Dương Mễ, nghe nói vị phóng viên mà báo thành phố cử đến đây là sư tỷ đồng môn với em, lúc nào đó hẹn cô ta ra ngoài gặp mặt nhé?
Dương Mễ ưỡn bộ ngực lớn, không vui nói:
- Anh không phải lại có ý gì với chị ta đấy chứ? Nói thật cho anh biết, chị ta quả thực rất xinh đẹp. Có thể hẹn ra ngoài hay không, tôi cũng không dám chắc...
Thi Vĩnh Nhiên cười say đắm, đến bên cạnh Dương Liễu, hung hăng nhéo ngực cô ta một cái.
- Yên tâm đi, chỉ cần em có thể hẹn cô ta ra ngoài, anh cho em số này.v
Thi Vĩnh Nhiên quơ quơ một ngón tay.
- Một ngàn.
- Hừ!
Thi Vĩnh Nhiên lắc đầu.
- Mười ngàn!
- Mười ngàn? Không phải chứ! Được, tôi sẽ làm, anh đừng có hòng giở trò với tôi.
Dương Mễ vẫy tay bye bye, lắc lư vòng eo khêu gợi, ngâm nga một điệu nhạc rồi rời đi.
- Phóng viên, không phải cũng là kỹ nữ sao? (chơi chữ, phóng viên và kỹ nữ đều là “jizhe”) Hừm! Nhất định phải nghĩ cách đối phó Thẩm Uyển Vân, có cô ta giúp đỡ, chuyện gì cũng có thể trực tiếp đăng lên báo thành phố, Trương Nhất Phàm cùng với Lâm Đông Hải còn có thể đứng ở cái đất Thông Thành này sao?
Nhìn cặp mông đầy đặn của Dương Mễ dần biến mất, Thi Vĩnh Nhiên lộ ra ý cười gian xảo.
Dịch Gia Quyền bị Trương Nhất Phàm tát như vậy, ngơ ngác mất một lúc mới phản ứng lại. Ở cái đất Thông Thành, lại có người dám đánh gã ư?
Gã nắm lấy bình rượu, muốn đập Trương Nhất Phàm.
- Dừng lại
Một tiếng quát lớn phát ra từ phía cửa quán rượu, mười mấy người đàn ông tay cầm gậy sắt, đao kiếm xông vào.
- Ai gây sự ở đây?
- Hồ Khoa, mày đến đúng lúc lắm. Hôm nay mày phải cho tao một lời giải thích, không thì đừng hi vọng có thể tiếp tục kinh doanh quán rượu này.
Dịch Gia Quyền ra vẻ đại ca xã hội đen, từ trong người rút ra một điếu xì gà.
- Giải thích cái rắm? Mày còn không bằng một cọng lông.
Không ngờ Hồ Khoa trở mặt, quay sang đạp Dịch Gia Quyền một cái. Dịch Gia Quyền nào có đề phòng việc này, bình thường Hồ Khoa đối với đại ca Thủy Thanh Đường là gã còn khúm na khúm núm, sao hôm nay tại tỏ thái độ khác thường như vậy, dám ra tay đánh người nữa.
Tuy rằng hai người không trực tiếp có quan hệ trên dưới, nhưng tốt xấu gì cũng đều lăn lộn trên cùng một con đường, bị Hồ Khoa đá một cái, Dịch Gia Quyền giận tím mặt, thế nhưng hắn chưa kịp đứng lên, Hồ Khoa đã kêu tay chân lôi hắn dậy.
- Đánh chết chúng nó cho tao. Đánh chết mới thôi!
Trong quán rượu lập tức trở nên náo loạn, Âu Dương Viện Viện nhân cơ hội này trốn ra, trốn sau lưng Trương Nhất Phàm.
Hồ Lôi không biết nhảy ra từ chỗ nào.
- Anh Phàm, đi thôi, chuyện ở đây cứ để bọn họ xử lý.
Trương Nhất Phàm cũng không nhiều lời, dù sao tình hình cũng loạn đến mức này rồi, nói nhiều cũng vô ích.
Về đến nhà, Trương Nhất Phàm không nói một lời, tức giận ngồi xuống sofa.
Âu Dương Viện Viện dường như cũng ý thức được việc làm sai trái của mình, bèn ngoan ngoãn rót cho hắn cốc nước.
- Anh đừng giận. Lần sau tôi không đi nữa không phải là được sao?
- Còn có lần sau sao? Ngày mai cô ngay lập tức về nhà cho tôi.
Trương Nhất Phàm mắng xong, Âu Dương Viện Viện làm ra vẻ oan ức, đứng ở một bên không nói gì.
- Đưa đây!
Trương Nhất Phàm chìa tay ra.
Âu Dương Viện Viện lập tức lấy từ trên người ra số tiền một đồng năm hào còn thừa và chùm chìa khóa, rồi đặt lên bàn trà.
Trương Nhất Phàm nhíu mày, con bé này giỏi thật, chỉ trong một ngày mà một trăm đồng chỉ còn lại một đồng năm hào sao? Đúng là chúa tiêu tiền.
- Đưa cho tôi số điện thoại nhà cô!
- Ngài không cần phải kể tội, tôi đã gọi về nhà rồi, ngày kia họ sẽ đến đón tôi.
Âu Dương Viện Viện đưa ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp, trong nháy mắt dường như đã biến thành người khác, chẳng còn chút dáng vẻ nào của cái người ở trong quán rượu.
Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu, Âu Dương Viện Viện này so với Chu Phán Phán thực sự chỉ có hơn chứ không có kém. Chu Phán Phán ít ra còn biết làm việc nhà, còn Âu Dương Viện Viện này quả thật là một tiểu thư yêu kiều chuyên đi gây họa.
Vừa mới từ hang hùm miệng cọp ra, lại dám đến cái chỗ tạp nham như vậy. Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Hồ Lôi.
- Không cần làm lớn chuyện, trừng trị một trận là được.
Hồ Lôi đáp:
- Em có chừng mực mà, anh yên tâm!
- Tên cầm đầu ấy là ai?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Ồ, nó là Hồ Khoa, là anh em họ mấy đời nhà em! Yên tâm đi, nó là bộ đội chuyển nghề, không có công việc, chỉ lang thang đầu đường xó chợ. Có nhiều việc không tiện ra mặt, cũng đều phải nhờ nó giải quyết giúp.
Trương Nhất Phàm gác điện thoại, ngồi trên sofa trầm tư suy nghĩ. Hi vọng vụ việc ngày hôm nay không gây ầm ĩ là được, dù sao hắn cũng là cán bộ nhà nước, xảy ra xung đột với mấy tên côn đồ đó cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Ai ngờ tình hình lại không như mong muốn, một màn náo loạn xảy ra trong quán rượu, vừa hay bị một người chứng kiến, người này chính là cháu ngoại Tô Sĩ Dân, cũng là ông chủ của khu chung cư Tứ Quý Hoa Thành —— Thi Vĩnh Nhiên.
Trong các thế lực ở huyện Thông Thành, Thi Vĩnh Nhiên vẫn là một nhân vật đứng phía sau. Tuy gã là chủ công ty bất động sản Dật Thái, nhưng rất ít khi xuất hiện công khai, chỉ khi có chuyện bất bình xảy ra, gã mới âm thầm tiết lộ cho cậu mình là Tô Sĩ Dân.
Trên thương trường, Thi Vĩnh Nhiên cũng có thể coi là một nhân vật có danh tiếng, ít nhất là gã không giống với người cùng đảng Thái Tử như gã, hắn biết cách làm ăn, lại có thể làm chút chuyện chính đáng.
Thế nhưng lợi ích của cả gia đình, chắc chắn đều bắt nguồn từ cái cây đại thụ Tô Sĩ Dân, nếu không có ảnh hưởng từ cái chức Phó chủ tịch thường trực huyện của Tô Sĩ Dân thì gã hoàn toàn không có khả năng leo lên cái vị trí trên vạn người này.
Cho nên, vị trí của cậu ở huyện Thông Thành, đối với Tô gia vô cùng quan trọng. Do đó, gã bình thường sẽ chú ý tới những đối thủ của cậu, hoặc những người không đứng cùng phe.
Mà cái tên Dịch Gia Quyền này, vừa hay là tên chó săn trong tay gã. Bình thường dẫn theo một nhóm người âm thầm giúp gã giải quyết không ít chuyện. Hôm nay, cái tên chuyên đi đánh lộn Dịch Gia Quyền này, không ngờ lại bị người đánh, thử hỏi Thi Vĩnh Nhiên không khiếp sợ có được không?
Dịch Gia Quyền cũng được coi là đại ca ở Thông Thành, tuy huyện Thông Thành chưa phát triển đến độ xã hội đen hoàng hành, nhưng những việc mà cái tên Dịch Gia Quyền này làm ra, so với xã hội đen chẳng khác nhau là mấy.
Đánh người, trộm cướp, bắt cóc, hiếp dâm, hút chích ma túy cơ hồ chẳng có gì là chưa làm. Chỉ có những chuyện buôn lậu thuốc phiện, giết người là bọn họ không dám làm bừa. Nhưng kéo bè kéo lũ đánh nhau lại là chuyện như cơm bữa.
Thi Vĩnh Nhiên đem chuyện này kể cho cậu qua điện thoại, Tô Sĩ Dân đang tranh cãi với vợ, hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, khi Tô Sĩ Dân tiếp điện thoại, vợ gã Lý Đông Mai đóng sập cửa đi ra ngoài.
Tô Sĩ Dân đấm mạnh một cái lên tường, trừng mắt nhìn Lý Đông Mai rời khỏi, hung hăng chửi.
- Đồ đàn bà lẳng lơ, sớm muộn cũng có ngày tôi cho cô đẹp mặt!
Sau đó hắn nghe điện thoại, rất không vui nói một câu:
- Có chuyện gì?
- Cậu hai, vừa rồi ở quán rượu Kim Phong xảy ra trận ẩu đả với xã hội đen.
Thi Vĩnh Nhiên hưng phấn nói trong điện thoại.
- Bọn chúng đánh nhau thì có liên quan gì đến tao, gọi cho phòng Công an là được rồi.
Tô Sĩ Dân lửa giận bốc lên, tâm tình cũng cực kỳ khó chịu.
Thi Vĩnh Nhiên hơi sửng sốt, biết mình gọi điện thoại không đúng lúc, phỏng chừng lại là chuyện tình vụng trộm của mợ mà hắn cũng biết. Haiz! Lý Đông Mai này, đúng là chúa làm người ta lo lắng.
Tuy nhiên cũng đã mở lời rồi, dù sao cũng phải nói cho cậu, vì đây là cơ hội tốt nhất để đánh đổ Trương Nhất Phàm. Bởi vậy, Thi Vĩnh Nhiên đợi cậu hết giận mới nói tiếp:
- Cậu à, cháu muốn nói là, việc này có liên quan đến Trương Nhất Phàm, sự tình chính là do hắn gây nên.
- Cái gì? Mày nói rõ hơn chút đi.
Nghe nói tới việc này có liên quan đến Trương Nhất Phàm, Tô Sĩ Dân lập tức có hứng thú.
Thế là, Thi Vĩnh Nhiên đem sự việc xảy ra ở quán rượu Kim Phong từ đầu đến cuối kể lại cho gã nghe. Sau đó đợi nghe quyết định của Tô Sĩ Dân.
Tô Sĩ Dân có chút không tin.h
- Mày thấy rõ ràng à?
- Vâng ạ, cháu tận mắt chứng kiến mà, sao có thể là giả được.
- Vậy mày đi tìm một tay phóng viên, đem chuyện này truyền ra ngoài.
Tô Sĩ Dân trong mắt ánh lên một tia độc ác, hung hăng nói:
- Trương Nhất Phàm ơi là Trương Nhất Phàm, ông đây sẽ không để các người cho qua như vậy đâu.
- Ha ha... Cháu biết phải làm thế nào rồi.
Thi Vĩnh Nhiên gác điện thoại, sau đó vỗ vỗ vào người cô gái bên cạnh.
- Em biết phải làm gì rồi chứ! Sáng mai anh muốn thấy tin này được đăng trên báo huyện.
Cô gái kia đứng lên, chỉnh lại quần áo bị Thi Vĩnh Nhiên làm cho lộn xộn, rồi luồn tay vào trong áo cài lại áo lót.
- Yên tâm đi, Tổng giám đốc Thi. Chỉ có điều bên Chủ biên Tào e là phải đánh tiếng một chút?
- Tiền không thành vấn đề. Từng này đủ rồi chứ?
Thi Vĩnh Nhiên móc từ trong ví ra năm ngàn đồng, quơ quơ trước mặt nữ phóng viên kia.
- Đây chỉ là tiền đặt cọc, số còn lại đợi báo ra hẵng nói.
s
Nữ phóng viên đưa tay ra nhận tiền, Thi Vĩnh Nhiên tóm lấy tay cô ta rồi kéo lại, tiện tay nhét tiền vào trong áo lót cô ta.
Nữ phóng viên đánh hắn một cái, dịu dàng nói:
- Đáng ghét! Ngày nào chẳng sờ mà vẫn còn táy máy như vậy!
Ngay khi nữ phóng viên kia cầm tiền đi ra cửa, Thi Vĩnh Nhiên lại gọi cô:
- Dương Mễ, nghe nói vị phóng viên mà báo thành phố cử đến đây là sư tỷ đồng môn với em, lúc nào đó hẹn cô ta ra ngoài gặp mặt nhé?
Dương Mễ ưỡn bộ ngực lớn, không vui nói:
- Anh không phải lại có ý gì với chị ta đấy chứ? Nói thật cho anh biết, chị ta quả thực rất xinh đẹp. Có thể hẹn ra ngoài hay không, tôi cũng không dám chắc...
Thi Vĩnh Nhiên cười say đắm, đến bên cạnh Dương Liễu, hung hăng nhéo ngực cô ta một cái.
- Yên tâm đi, chỉ cần em có thể hẹn cô ta ra ngoài, anh cho em số này.v
Thi Vĩnh Nhiên quơ quơ một ngón tay.
- Một ngàn.
- Hừ!
Thi Vĩnh Nhiên lắc đầu.
- Mười ngàn!
- Mười ngàn? Không phải chứ! Được, tôi sẽ làm, anh đừng có hòng giở trò với tôi.
Dương Mễ vẫy tay bye bye, lắc lư vòng eo khêu gợi, ngâm nga một điệu nhạc rồi rời đi.
- Phóng viên, không phải cũng là kỹ nữ sao? (chơi chữ, phóng viên và kỹ nữ đều là “jizhe”) Hừm! Nhất định phải nghĩ cách đối phó Thẩm Uyển Vân, có cô ta giúp đỡ, chuyện gì cũng có thể trực tiếp đăng lên báo thành phố, Trương Nhất Phàm cùng với Lâm Đông Hải còn có thể đứng ở cái đất Thông Thành này sao?
Nhìn cặp mông đầy đặn của Dương Mễ dần biến mất, Thi Vĩnh Nhiên lộ ra ý cười gian xảo.