Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Ngày hôm sau là ngày Trương Nhất Phàm chính thức tới trấn Liễu Thủy đảm nhiệm chức vụ. Tám giờ rưỡi mở một cuộc họp hội ý, các cán bộ của các văn phòng đều đã đến đông đủ. Trương Nhất Phàm cũng dần dần tìm hiểu được một số tình hình của các ban.
Đám người nhìn thấy Chủ tịch thị trấn mới tới này trẻ tuổi như vậy, lúc đầu có chút xem thường. Thị trấn Liễu Thủy có cục diện hỗn loạn như vậy dựa vào tên nhãi ranh như hắn ta có xử lý được không? Những người này có tâm tư lẫn giữa thất vọng và sự mong đợi. Xem ra thị trấn Liễu Thủy mãi mãi không phát triển nổi.
Chỉ có điều mở xong hội nghĩ, nghe xong tình hình báo cáo của các ban, Trương Nhất Phàm tỏ ra rất bình tĩnh, nghiêm túc, không hề giận dữ lại còn khiến một số người thay đổi cách nhìn nhận vấn đề. Rốt cuộc làm qua thư ký của Chủ tịch huyện với thái độ bình tĩnh và tư thế phong độ này đã làm cho các cán bộ cảm thấy xấu hổ.
Đây chỉ là một cuộc họp mặt thường quy. Chuyện mà hôm qua Trương Nhất Phàm chứng kiến hắn có biết nhưng hắn ta vẫn chưa muốn nhắc tới. Bí thư thị trấn Trần Trí Phú vẫn luôn suy nghĩ về tâm tư của hắn ta, chỉ là nghĩ cả ngày trời mà không tài nào hiểu được.
Cho dù là ai khi gặp phải chuyện như hôm qua đều không thể nào không nhắc tới được. Nhưng Trương Nhất Phàm lại cứ thế mà làm. Tuổi còn trẻ mà lại sâu sắc như vậy thảo nào rất được Chủ tịch huyện yêu mến. Trương Nhất Phàm càng không nói gì về việc đó thì Trần Trí Phúc càng cảm thấy thị trấn Liễu Thủy sẽ xảy ra một cơn bão tố.
Vì thân phận đặc biệt của Trương Nhất Phàm cho nên Bí thư thị trấn Trần Trí Phú này cũng phần nào phải nể hắn ta. Sau khi mở xong cuộc họp này, ông ta nghĩ đi nghĩ lại bản thân mình đến thị trấn Liễu Thủy cũng đã lâu vẫn không có được gì. Có phải nên mượn cơ hội Trương Nhất Phàm tới này để tạo một cơ hội tốt?
Dù sao mình cũng vừa mới qua độ tuổi 40, tranh thủ trước khi về hưu tăng thêm một cấp, vẫn có thể lên chức lãnh đạo cấp huyện.
Có được suy nghĩ này, Trần Trí Phú liền trở nên thân thiết với Trương Nhất Phàm.
Tới thị trấn Liễu Thủy được một tuần, Trương Nhất Phàm cũng chỉ tiếp đãi và xử lý một chút công việc bình thường. Chính quyền thị trấn đang trong tình trạng thiếu nhân viên, Chủ tịch thi trấn và Bí thư ngay cả là thư ký cũng không có. Mỗi phòng ban nhiều lắm không quá bốn người, thông thường đều là ở cạnh hai người.
Việc khiến Trương Nhất Phàm buồn bực đó là bởi vì tài chính của thị trấn gặp khó khăn, ngay cả Trần Trí Phú cũng không có xe phối hợp. Cả một chính quyền thị trấn chỉ có đúng một chiếc xe Jeep rất cũ nên Trần Trí Phú cũng lười lái liền để ở đó cho các cán bộ tới nông thôn công tác dùng.
Nhưng mà nguyên một tháng trôi qua, thị trấn Liễu Thủy gặp phải một thời kỳ vô cùng nghiêm trong trong lịch sử, suốt hai tháng mà không hề có một cơn gió hay cơn mưa nào cả. Trương Nhất Phàm cũng chẳng có động tĩnh gì ngày nào cũng chỉ làm những công việc thường ngày ra ra vào vào. Thỉnh thoảng lại đi ra tìm gặp một số nhân dân, việc này làm cho Trần Trí Phú có chút khó hiểu.
Dương Chí Thành của đồn công an mấy ngày sống trong lo lắng, thấy trời yên biển lặng, khôi phục lại được sự kiêu ngạo như trước kia.
Rốt cuộc cũng chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa chẳng đáng tức giận gì cả. Nói là quan mới nhận chức rất có năng lực tôi thấy hắn ta cũng chẳng làm được gì hay ho đâu. Thị trấn Liễu Thủy vẫn là của ông đây!
Ngày này Trương Nhất Phàm đến văn phòng Bí thư đề nghị là muốn đến nông thôn xem thử tình hình. Trần Trí Phú cười ha hả trả lời:
- Được! Nếu chủ tịch Trương đã muốn xuống nông thôn thì tôi sẽ cùng anh đi vòng xem sao.
Tuy là nói vậy nhưng trong lòng Trần Trí Phú đang suy xét về dụng ý của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm tới đây gần được một tháng, không hề có quyết định gì chẳng lẽ hắn ta muốn tìm một sự đột phá nào sao?
Hai người đến gần chiếc xe Jeep cũ nát đang dừng ở trụ sở chính quyền, người lái xe Tiểu Lưu vội vàng chạy tới nói:
- Hai vị lãnh đạo muốn đi đâu ạ?
- Thôn Hà Đông.
Thôn Hà Đông là đầu nguồn của sông Liễu Thủy. Đường đi rất là khó đi, tại sao Trương Nhất Phàm lại đề nghị đi tới nơi đó chứ? Trần Trí Phú phất phất tay nói:
- Cứ làm theo lời của chủ tịch thị trấn Trương, chúng ta đi tới thôn Hà Đông xem thử.
Lúc xe lái ra khỏi trấn thì Trần Trí Phú đề nghị:
- Cá ở đó rất nhiều hay là chúng ta tới đó câu cá đi, giữa trưa thì ở đó ăn cơm, tôi quen biết với ông Lưu chăm lo ao cá ở đó.
- Được đó!
Trương Nhất Phàm thẳng thắn trả lời.
Đường đi của thị trấn Liễu Thủy quả thực rất khó đi, gồ ghề không có chỗ nào bằng phẳng. Xe Jeep đi qua bốc lên một lớp bụi, xe rất khó để có thể tiến tới trước, trên đường đi còn bị tắt máy mấy lần nữa.
Ở trong xe, hai người bàn về việc tìm kiếm thư ký phù hợp với công tác của Trương Nhất Phàm. Đa số các nhân viên trong trấn đều lớn tuổi hơn so với Trương Nhất Phàm vả lại không có nhiều kinh nghiệm. Học lực cao nhất cũng chỉ là trình độ trung cấp. Trương Nhất Phàm cám ơn ý tốt của Trần Trí Phú, nói là việc này cứ từ từ sẽ bàn sau.
Dọc trên đường đi, Trần Trí Phú đều đang suy xét về dụng ý lần này của Trương Nhất Phàm chỉ là đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu được Trương Nhất Phàm muốn làm gì?
Nửa tháng trời này, Trương Nhất Phàm ngoài làm công tác bình thường thì hầu như không nói tới vấn đề gì. Tất cả rất là lặng im làm cho Trần Trí Phú cảm thấy không tự tin.
Một số cán bộ trong trấn bắt đầu bàn tàn phía sau là rốt cuộc chỉ là làm thư ký thôi nghe theo lời vung tay múa chân của lãnh đạo quen rồi, không có chủ kiến gì. Tôi thấy Chủ tịch thị trấn mới tới chưa chắc có thể thay đổi được gì. Bởi vậy nên những người này thích làm gì thì làm, tất cả đều theo như cũ.
Trần Trí Phú lăn lộn nhiều năm tại cơ sở này có nhiều giao thiệp hơn so với Trương Nhất Phàm. Ông ta thấy trong khoảng thời gian này Trương Nhất Phàm có chút khác thường. Từ việc hôm nay mà xem, ông ta khẳng định Trương Nhất Phàm có dụng ý khác.
Quả nhiên lúc xe chạy tới thôn Hà Đông, không thể đi tiếp đoạn đường phía trước nữa. Trương Nhất Phàm liền kêu Tiểu Lưu dừng xe ven đường sau đó đề nghị lên đỉnh núi xem thử.
- Nghe nói bên kia núi chính là sông Vĩnh Tế phải không?
Sông Vĩnh Tế là một con sông giao nhau giữa Thông Thành và Tế Châu, giống như sông Liễu Thủy đều có nguồn gốc từ dãy núi Ngưu Lan, chỉ là lượng nước của sông Vĩnh Tế nhiều, một năm cũng phải có vài lần lũ lớn, chính quyền huyện Tế Châu đã nhiều lần khai thông đường sông, vẫn không thể thay đổi hiện trạng.
Bây giờ Trương Nhất Phàm đột nhiên nhắc đến vấn đề này, rốt cuộc hắn ta muốn gì chứ? Trần Trí Phú nhất thời không hiểu gì, gật gật đầu nói:
- Ừ! Xem ra chủ tịch Trương sớm đã có nghiên cứu về địa lý của Thông Thành rồi.
Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay nói:
- Cũng không phải nghiên cứu gì chỉ là đã nhìn thấy qua trong bản đồ, bởi vậy hôm nay muốn đích thân đến xem thử.
Lúc này, ba người họ đã leo lên đến cạnh sườn núi của thôn Hà Đông. Nhìn qua là có thể nhìn thấy sông Vĩnh Tế ở vài dặm. Từ hai năm trước, chính quyền huyện đã thi công ngọn nguồn của trấn Liễu Thủy, dựng đập nước Trương Gia. Sông Liễu Thủy liền xuất hiện hiện tượng ngừng chảy. Thêm vào mấy tháng liên tục khô hạn, trấn Liễu Thủy đã liên tiếp gặp phải khó khăn ngay cả việc sử dụng nước cũng trở thành vấn đề lớn.
Thôn Hà Đông có địa thế cao, đứng ở trên sườn núi có thể thu dòng chảy của hai con sông này vào tầm mắt, nhìn thấy Trương Nhất Phàm chỉ vào sông Vĩnh Tế nói:
- Nếu như chúng ta có thể dẫn nước của sông Vĩnh Tế đến sông Liễu Thủy, ở giữa hai con sông mở một kênh dẫn nước thì thị trấn Liễu Thủy có thể giải quyết vấn đề thiếu nước, Bí thư Trần thấy thế nào?
Trần Trí Phú rất kinh ngạc, vừa rồi còn suy xét cả ngày trời mà vẫn không nghĩ ra được vấn đề này. Trương Nhất Phàm quả là một tay mạnh bạo, không ngờ lại muốn mở một kênh dẫn nước giữa hai con sông. Trong lịch sử của thị trấn Liễu Thủy tuyệt đối là có thần đến giúp đỡ, quả là thư ký của Chủ tịch huyện có khác, khả năng quan sát thật là tinh tế. Trần Trí Phú không thể không cảm phục được!
Nếu giả thiết của Trương Nhất Phàm được thành lập không chỉ là thị trấn Liễu Thủy ngay cả toàn bộ thôn trang lân cận có sông Liễu Thủy chạy qua cũng có được nhiều lợi ích. Với khoản kinh phí lớn như vậy, đối với thị trấn Liễu Thủy ngay cả huyện Thông Thành đều là một hành động vĩ đại
Chỉ là kênh dẫn nước với mười mấy km này, là công trình lớn chưa nói tới là phải bỏ ra nhiều nhân lực thì nguồn vốn lại là một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Trần Trí Phú đã suy nghĩ rất nhiều. Ông ta cảm thấy hẳn là nên ủng hộ ý tưởng này của Trương Nhất Phàm. Nếu như việc này thành công, thì việc này không thể tính thiếu công của Bí thư thị trấn, chỉ là làm sao để đẩy vấn đề nguồn vốn cho Trương Nhất Phàm giải quyết, bản thân ngồi đó đợi thành quả mới là thượng sách.
- Được! Ý tưởng này được đó. Nói cho cùng là đã gặp phải người rất hiểu sự đời như cậu, sao tôi lại không nghĩ ra chứ?
Vẻ mặt của Trần Trí Phú rất là đa dạng. Có thể nói là có chút kích động, khiến Trương Nhất Phàm không hề hoài nghi gì về ông ta cả, vừa nãy trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn rồi.
- Chỉ là công trình này rất lớn, không có số vốn hơn trăm triệu thì e rằng không vận hành nổi. Với lại, bên Tế Châu chưa chắc đã đồng ý?
Sắc mặt của Trần Trí Phú có vẻ buồn rầu.
Thị trấn Liễu Thủy tài chính thâm hụt, vốn không thể trông cậy được, cấp trên cấp phát, Trần Trí Phú tự biết là mình không có bản lĩnh lớn như vậy. Có lẽ Cục tài chính sẽ cho Trương Nhất Phàm vay mượn.
Trương Nhất Phàm đã đến đây thì trong lòng sớm đã có quyết định:
- Việc tài chính thì tôi sẽ đi tìm cách giải quyết, chỉ là bên mặt nhân lực e rằng phải nhờ ông đích thân quản lý mới được. Nếu thật sự khởi công dự án này thì ông phải làm tốt công tác điều động công nhân viên. Người tham gia tu sửa kênh đều không có tiền công, nhưng có thể cung cấp suất ăn.
Ngay cả giải quyết vấn đề tiền công ra sao cũng tính trước hết rồi, xem ra Trương Nhất Phàm sớm đã suy xét đâu vào đó. Trần Trí Phú càng không dám coi thường tên Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này. Nếu như bản thân mình và hắn ta phối hợp tốt nói không chừng còn có thể kéo mình lên, việc về huyện không chừng sẽ không phải là việc khó.
Quyết định được chủ kiến, Trần Trí Phú sảng khoái nói:
- Nếu chủ tịch Trương đã lo nghĩ thấu đáo như vậy, tôi cũng không dám cản trở, công tác điều động nhân viên cứ để tôi phụ trách vậy.
Hai người họ ở trên sườn núi trao đổi, lúc này Trần Trí Phú cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Tại thị trấn Liễu Thủy đảm nhiệm Bí thư hai nhiệm kỳ rồi, trước giờ không được thoải mái như vậy từ trên sườn núi đi xuống, Trương Nhất Phàm lại hỏi:
- Không phải là thị trấn Liễu Thủy có mỏ than sao, sao bây giờ lại ngừng hoạt động rồi?
Nói đến mỏ than Nam Khê, Trần Trí Phú chỉ cười ngượng ngạo nói:
- Trước đây thời điểm mà giá thị trường tốt, thì mỏ than Nam Khê là nguồn phát triển kinh tế quan trọng của thị trấn Liễu Thủy, hiện trạng bây giờ của thị trấn Liễu Thủy cũng có quan hệ rất mật thiết với việc đóng cửa của mỏ than Nam Khê. Ba năm trước mỏ than xảy ra chuyện, chết hết mười mấy công nhân mỏ, mỏ than này cũng từ đó mà hoàn toàn bị đóng cửa.
- Vậy à!
Trương Nhất Phàm có chút suy nghĩ thoáng qua trong đầu, từ từ hai người cũng xuống đến dưới sườn núi, tài xế Tiểu Lưu theo sát phía sau, rất cẩn thận chăm sóc hai vị lãnh đạo.
Trần Trí Phú nói tiếp:
- Thật ra thị trấn Liễu Thủy vẫn có tài nguyên thiên nhiên chỉ là thiếu nguồn vốn để khởi động, chủ yếu là nơi hẻo lánh này khó mà có thể thu hút đầu tư từ bên ngoài.
Đang nói, thôn trước mặt liền phát ra một tiếng cãi vã ầm ĩ và tiếng khóc kêu lên, rất là ồn ào.
- Đi xem sao!
Trương Nhất Phàm nhíu mày lại, chỉ qua bên đó nói.
Đám người nhìn thấy Chủ tịch thị trấn mới tới này trẻ tuổi như vậy, lúc đầu có chút xem thường. Thị trấn Liễu Thủy có cục diện hỗn loạn như vậy dựa vào tên nhãi ranh như hắn ta có xử lý được không? Những người này có tâm tư lẫn giữa thất vọng và sự mong đợi. Xem ra thị trấn Liễu Thủy mãi mãi không phát triển nổi.
Chỉ có điều mở xong hội nghĩ, nghe xong tình hình báo cáo của các ban, Trương Nhất Phàm tỏ ra rất bình tĩnh, nghiêm túc, không hề giận dữ lại còn khiến một số người thay đổi cách nhìn nhận vấn đề. Rốt cuộc làm qua thư ký của Chủ tịch huyện với thái độ bình tĩnh và tư thế phong độ này đã làm cho các cán bộ cảm thấy xấu hổ.
Đây chỉ là một cuộc họp mặt thường quy. Chuyện mà hôm qua Trương Nhất Phàm chứng kiến hắn có biết nhưng hắn ta vẫn chưa muốn nhắc tới. Bí thư thị trấn Trần Trí Phú vẫn luôn suy nghĩ về tâm tư của hắn ta, chỉ là nghĩ cả ngày trời mà không tài nào hiểu được.
Cho dù là ai khi gặp phải chuyện như hôm qua đều không thể nào không nhắc tới được. Nhưng Trương Nhất Phàm lại cứ thế mà làm. Tuổi còn trẻ mà lại sâu sắc như vậy thảo nào rất được Chủ tịch huyện yêu mến. Trương Nhất Phàm càng không nói gì về việc đó thì Trần Trí Phúc càng cảm thấy thị trấn Liễu Thủy sẽ xảy ra một cơn bão tố.
Vì thân phận đặc biệt của Trương Nhất Phàm cho nên Bí thư thị trấn Trần Trí Phú này cũng phần nào phải nể hắn ta. Sau khi mở xong cuộc họp này, ông ta nghĩ đi nghĩ lại bản thân mình đến thị trấn Liễu Thủy cũng đã lâu vẫn không có được gì. Có phải nên mượn cơ hội Trương Nhất Phàm tới này để tạo một cơ hội tốt?
Dù sao mình cũng vừa mới qua độ tuổi 40, tranh thủ trước khi về hưu tăng thêm một cấp, vẫn có thể lên chức lãnh đạo cấp huyện.
Có được suy nghĩ này, Trần Trí Phú liền trở nên thân thiết với Trương Nhất Phàm.
Tới thị trấn Liễu Thủy được một tuần, Trương Nhất Phàm cũng chỉ tiếp đãi và xử lý một chút công việc bình thường. Chính quyền thị trấn đang trong tình trạng thiếu nhân viên, Chủ tịch thi trấn và Bí thư ngay cả là thư ký cũng không có. Mỗi phòng ban nhiều lắm không quá bốn người, thông thường đều là ở cạnh hai người.
Việc khiến Trương Nhất Phàm buồn bực đó là bởi vì tài chính của thị trấn gặp khó khăn, ngay cả Trần Trí Phú cũng không có xe phối hợp. Cả một chính quyền thị trấn chỉ có đúng một chiếc xe Jeep rất cũ nên Trần Trí Phú cũng lười lái liền để ở đó cho các cán bộ tới nông thôn công tác dùng.
Nhưng mà nguyên một tháng trôi qua, thị trấn Liễu Thủy gặp phải một thời kỳ vô cùng nghiêm trong trong lịch sử, suốt hai tháng mà không hề có một cơn gió hay cơn mưa nào cả. Trương Nhất Phàm cũng chẳng có động tĩnh gì ngày nào cũng chỉ làm những công việc thường ngày ra ra vào vào. Thỉnh thoảng lại đi ra tìm gặp một số nhân dân, việc này làm cho Trần Trí Phú có chút khó hiểu.
Dương Chí Thành của đồn công an mấy ngày sống trong lo lắng, thấy trời yên biển lặng, khôi phục lại được sự kiêu ngạo như trước kia.
Rốt cuộc cũng chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa chẳng đáng tức giận gì cả. Nói là quan mới nhận chức rất có năng lực tôi thấy hắn ta cũng chẳng làm được gì hay ho đâu. Thị trấn Liễu Thủy vẫn là của ông đây!
Ngày này Trương Nhất Phàm đến văn phòng Bí thư đề nghị là muốn đến nông thôn xem thử tình hình. Trần Trí Phú cười ha hả trả lời:
- Được! Nếu chủ tịch Trương đã muốn xuống nông thôn thì tôi sẽ cùng anh đi vòng xem sao.
Tuy là nói vậy nhưng trong lòng Trần Trí Phú đang suy xét về dụng ý của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm tới đây gần được một tháng, không hề có quyết định gì chẳng lẽ hắn ta muốn tìm một sự đột phá nào sao?
Hai người đến gần chiếc xe Jeep cũ nát đang dừng ở trụ sở chính quyền, người lái xe Tiểu Lưu vội vàng chạy tới nói:
- Hai vị lãnh đạo muốn đi đâu ạ?
- Thôn Hà Đông.
Thôn Hà Đông là đầu nguồn của sông Liễu Thủy. Đường đi rất là khó đi, tại sao Trương Nhất Phàm lại đề nghị đi tới nơi đó chứ? Trần Trí Phú phất phất tay nói:
- Cứ làm theo lời của chủ tịch thị trấn Trương, chúng ta đi tới thôn Hà Đông xem thử.
Lúc xe lái ra khỏi trấn thì Trần Trí Phú đề nghị:
- Cá ở đó rất nhiều hay là chúng ta tới đó câu cá đi, giữa trưa thì ở đó ăn cơm, tôi quen biết với ông Lưu chăm lo ao cá ở đó.
- Được đó!
Trương Nhất Phàm thẳng thắn trả lời.
Đường đi của thị trấn Liễu Thủy quả thực rất khó đi, gồ ghề không có chỗ nào bằng phẳng. Xe Jeep đi qua bốc lên một lớp bụi, xe rất khó để có thể tiến tới trước, trên đường đi còn bị tắt máy mấy lần nữa.
Ở trong xe, hai người bàn về việc tìm kiếm thư ký phù hợp với công tác của Trương Nhất Phàm. Đa số các nhân viên trong trấn đều lớn tuổi hơn so với Trương Nhất Phàm vả lại không có nhiều kinh nghiệm. Học lực cao nhất cũng chỉ là trình độ trung cấp. Trương Nhất Phàm cám ơn ý tốt của Trần Trí Phú, nói là việc này cứ từ từ sẽ bàn sau.
Dọc trên đường đi, Trần Trí Phú đều đang suy xét về dụng ý lần này của Trương Nhất Phàm chỉ là đến bây giờ ông ta vẫn không hiểu được Trương Nhất Phàm muốn làm gì?
Nửa tháng trời này, Trương Nhất Phàm ngoài làm công tác bình thường thì hầu như không nói tới vấn đề gì. Tất cả rất là lặng im làm cho Trần Trí Phú cảm thấy không tự tin.
Một số cán bộ trong trấn bắt đầu bàn tàn phía sau là rốt cuộc chỉ là làm thư ký thôi nghe theo lời vung tay múa chân của lãnh đạo quen rồi, không có chủ kiến gì. Tôi thấy Chủ tịch thị trấn mới tới chưa chắc có thể thay đổi được gì. Bởi vậy nên những người này thích làm gì thì làm, tất cả đều theo như cũ.
Trần Trí Phú lăn lộn nhiều năm tại cơ sở này có nhiều giao thiệp hơn so với Trương Nhất Phàm. Ông ta thấy trong khoảng thời gian này Trương Nhất Phàm có chút khác thường. Từ việc hôm nay mà xem, ông ta khẳng định Trương Nhất Phàm có dụng ý khác.
Quả nhiên lúc xe chạy tới thôn Hà Đông, không thể đi tiếp đoạn đường phía trước nữa. Trương Nhất Phàm liền kêu Tiểu Lưu dừng xe ven đường sau đó đề nghị lên đỉnh núi xem thử.
- Nghe nói bên kia núi chính là sông Vĩnh Tế phải không?
Sông Vĩnh Tế là một con sông giao nhau giữa Thông Thành và Tế Châu, giống như sông Liễu Thủy đều có nguồn gốc từ dãy núi Ngưu Lan, chỉ là lượng nước của sông Vĩnh Tế nhiều, một năm cũng phải có vài lần lũ lớn, chính quyền huyện Tế Châu đã nhiều lần khai thông đường sông, vẫn không thể thay đổi hiện trạng.
Bây giờ Trương Nhất Phàm đột nhiên nhắc đến vấn đề này, rốt cuộc hắn ta muốn gì chứ? Trần Trí Phú nhất thời không hiểu gì, gật gật đầu nói:
- Ừ! Xem ra chủ tịch Trương sớm đã có nghiên cứu về địa lý của Thông Thành rồi.
Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay nói:
- Cũng không phải nghiên cứu gì chỉ là đã nhìn thấy qua trong bản đồ, bởi vậy hôm nay muốn đích thân đến xem thử.
Lúc này, ba người họ đã leo lên đến cạnh sườn núi của thôn Hà Đông. Nhìn qua là có thể nhìn thấy sông Vĩnh Tế ở vài dặm. Từ hai năm trước, chính quyền huyện đã thi công ngọn nguồn của trấn Liễu Thủy, dựng đập nước Trương Gia. Sông Liễu Thủy liền xuất hiện hiện tượng ngừng chảy. Thêm vào mấy tháng liên tục khô hạn, trấn Liễu Thủy đã liên tiếp gặp phải khó khăn ngay cả việc sử dụng nước cũng trở thành vấn đề lớn.
Thôn Hà Đông có địa thế cao, đứng ở trên sườn núi có thể thu dòng chảy của hai con sông này vào tầm mắt, nhìn thấy Trương Nhất Phàm chỉ vào sông Vĩnh Tế nói:
- Nếu như chúng ta có thể dẫn nước của sông Vĩnh Tế đến sông Liễu Thủy, ở giữa hai con sông mở một kênh dẫn nước thì thị trấn Liễu Thủy có thể giải quyết vấn đề thiếu nước, Bí thư Trần thấy thế nào?
Trần Trí Phú rất kinh ngạc, vừa rồi còn suy xét cả ngày trời mà vẫn không nghĩ ra được vấn đề này. Trương Nhất Phàm quả là một tay mạnh bạo, không ngờ lại muốn mở một kênh dẫn nước giữa hai con sông. Trong lịch sử của thị trấn Liễu Thủy tuyệt đối là có thần đến giúp đỡ, quả là thư ký của Chủ tịch huyện có khác, khả năng quan sát thật là tinh tế. Trần Trí Phú không thể không cảm phục được!
Nếu giả thiết của Trương Nhất Phàm được thành lập không chỉ là thị trấn Liễu Thủy ngay cả toàn bộ thôn trang lân cận có sông Liễu Thủy chạy qua cũng có được nhiều lợi ích. Với khoản kinh phí lớn như vậy, đối với thị trấn Liễu Thủy ngay cả huyện Thông Thành đều là một hành động vĩ đại
Chỉ là kênh dẫn nước với mười mấy km này, là công trình lớn chưa nói tới là phải bỏ ra nhiều nhân lực thì nguồn vốn lại là một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Trần Trí Phú đã suy nghĩ rất nhiều. Ông ta cảm thấy hẳn là nên ủng hộ ý tưởng này của Trương Nhất Phàm. Nếu như việc này thành công, thì việc này không thể tính thiếu công của Bí thư thị trấn, chỉ là làm sao để đẩy vấn đề nguồn vốn cho Trương Nhất Phàm giải quyết, bản thân ngồi đó đợi thành quả mới là thượng sách.
- Được! Ý tưởng này được đó. Nói cho cùng là đã gặp phải người rất hiểu sự đời như cậu, sao tôi lại không nghĩ ra chứ?
Vẻ mặt của Trần Trí Phú rất là đa dạng. Có thể nói là có chút kích động, khiến Trương Nhất Phàm không hề hoài nghi gì về ông ta cả, vừa nãy trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn rồi.
- Chỉ là công trình này rất lớn, không có số vốn hơn trăm triệu thì e rằng không vận hành nổi. Với lại, bên Tế Châu chưa chắc đã đồng ý?
Sắc mặt của Trần Trí Phú có vẻ buồn rầu.
Thị trấn Liễu Thủy tài chính thâm hụt, vốn không thể trông cậy được, cấp trên cấp phát, Trần Trí Phú tự biết là mình không có bản lĩnh lớn như vậy. Có lẽ Cục tài chính sẽ cho Trương Nhất Phàm vay mượn.
Trương Nhất Phàm đã đến đây thì trong lòng sớm đã có quyết định:
- Việc tài chính thì tôi sẽ đi tìm cách giải quyết, chỉ là bên mặt nhân lực e rằng phải nhờ ông đích thân quản lý mới được. Nếu thật sự khởi công dự án này thì ông phải làm tốt công tác điều động công nhân viên. Người tham gia tu sửa kênh đều không có tiền công, nhưng có thể cung cấp suất ăn.
Ngay cả giải quyết vấn đề tiền công ra sao cũng tính trước hết rồi, xem ra Trương Nhất Phàm sớm đã suy xét đâu vào đó. Trần Trí Phú càng không dám coi thường tên Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này. Nếu như bản thân mình và hắn ta phối hợp tốt nói không chừng còn có thể kéo mình lên, việc về huyện không chừng sẽ không phải là việc khó.
Quyết định được chủ kiến, Trần Trí Phú sảng khoái nói:
- Nếu chủ tịch Trương đã lo nghĩ thấu đáo như vậy, tôi cũng không dám cản trở, công tác điều động nhân viên cứ để tôi phụ trách vậy.
Hai người họ ở trên sườn núi trao đổi, lúc này Trần Trí Phú cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Tại thị trấn Liễu Thủy đảm nhiệm Bí thư hai nhiệm kỳ rồi, trước giờ không được thoải mái như vậy từ trên sườn núi đi xuống, Trương Nhất Phàm lại hỏi:
- Không phải là thị trấn Liễu Thủy có mỏ than sao, sao bây giờ lại ngừng hoạt động rồi?
Nói đến mỏ than Nam Khê, Trần Trí Phú chỉ cười ngượng ngạo nói:
- Trước đây thời điểm mà giá thị trường tốt, thì mỏ than Nam Khê là nguồn phát triển kinh tế quan trọng của thị trấn Liễu Thủy, hiện trạng bây giờ của thị trấn Liễu Thủy cũng có quan hệ rất mật thiết với việc đóng cửa của mỏ than Nam Khê. Ba năm trước mỏ than xảy ra chuyện, chết hết mười mấy công nhân mỏ, mỏ than này cũng từ đó mà hoàn toàn bị đóng cửa.
- Vậy à!
Trương Nhất Phàm có chút suy nghĩ thoáng qua trong đầu, từ từ hai người cũng xuống đến dưới sườn núi, tài xế Tiểu Lưu theo sát phía sau, rất cẩn thận chăm sóc hai vị lãnh đạo.
Trần Trí Phú nói tiếp:
- Thật ra thị trấn Liễu Thủy vẫn có tài nguyên thiên nhiên chỉ là thiếu nguồn vốn để khởi động, chủ yếu là nơi hẻo lánh này khó mà có thể thu hút đầu tư từ bên ngoài.
Đang nói, thôn trước mặt liền phát ra một tiếng cãi vã ầm ĩ và tiếng khóc kêu lên, rất là ồn ào.
- Đi xem sao!
Trương Nhất Phàm nhíu mày lại, chỉ qua bên đó nói.