Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Lần này thấy thần sắc của mẹ Hà Tiêu Tiêu có vẻ tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt dần dần trở nên hồng hào hơn. Hơn nữa những đường nét trên khuôn mặt của bà ta rất tinh tế cho nên dù đã ngoài bốn mươi rồi nhưng trông diện mạo vẫn còn duyên dáng lắm.
Nếu không phải trải qua cơn bạo bệnh kia thì chắc chắn không thể nhận ra người phụ nữ này là mẹ của Hà Tiêu Tiêu. So với dáng người dong dỏng cao của Hà Tiêu Tiêu thì mẹ của cô ta hơi thấp, ước chừng khoảng một mét sáu mấy.
Bữa cơm trưa này, Trương Nhất Phàm đãi ở tiệm. Ba người ngồi trong một phòng riêng. Mẹ của Tiêu Tiêu cứ luôn nói những lời cảm ơn khiến cho Trương Nhất Phàm không được tự nhiên. Nhân lúc mẹ của Hà Tiêu Tiêu không để ý, anh ta lặng lẽ nháy mắt với Hà Tiêu Tiêu đang ngồi ngay ngắn, khép nép. Cũng không biết là mẹ của cô ta có phát hiện ra nụ hôn lưu lại trên cổ của Hà Tiêu Tiêu không.
Hai người thấp thỏm lo âu như kẻ phạm tội, ngồi ăn cho xong bữa cơm này. Sau khi tiễn hai mẹ con họ về nhà, Trương Nhất Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Sau này nếu không phải là trường hợp vạn bất đắc dĩ thì có đánh chết cũng không đi gặp ba mẹ của phụ nữ nữa.
Bốn giờ chiều, Trương Nhất Phàm còn đang ngủ trong khách sạn Thông Trình thì Hồ Lôi gọi điện thoại tới hỏi tối ăn cơm ở đâu. Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ
- Mới có bốn giờ mà, ăn cái đầu anh á, để người ta nghỉ ngơi chút coi.
Dường như Hồ Lôi đã nghe được điều gì đó trong điện thoại, ngoác miệng ra cười lớn, nói:
- Không phải mới chiều mà anh cũng lăn lộn đó chứ? Nhất Phàm, trong ấn tượng của tôi đâu phải là kiểu người quyến rũ như vậy nhỉ?
- Đi chết đi! Đừng làm phiền tôi, tôi đang ngủ.
Trương Nhất Phàm nói muốn tắt điện thoại thì ở đầu dây bên kia Hồ Lôi hét:
- Ngủ cái khỉ gì, tôi đã đến cửa rồi nè.
Chưa tắt điện thoại, chuông cửa đã reo rồi.
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu, miễn cưỡng đi mở cửa. Anh chàng này chỉ mặc mỗi cái quần lót, chẳng suy nghĩ gì, mở cửa xong liền xoay quay người trở về giường.
Băng Băng đi cùng với Hồ Lôi. Thấy người Trương Nhất Phàm từ trên xuống dưới chỉ có mỗi chiếc quần lót, khiến cho cô ta xấu hổ đỏ cả mặt, vội vàng lui ra ngoài.
- Trời đất! Băng Băng đến mà cũng không nói một tiếng.
Trương Nhất Phàm nhấc chăn lên rồi chui vào như con rắn vậy.
- Sợ gì? Cái cây tăm như cậu, Băng Băng nhà tôi không thèm đâu.
Hồ Lôi châm điếu thuốc, vô tình cười một cách gian manh.
Trương Nhất Phàm giơ ngón giữa về phía anh ta ra hiệu. Nhân lúc Băng Băng tránh đi, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hồ Lôi đến mép giường, vô tình nhặt được một sợi lông loăn xoăn, giật mình la lên:
- A, có chuyện! Tôi dám thề là sợi lông này tuyệt đối không phải của đàn ông. Ha ha… có gian tình!
Anh ta chỉ vào Trương Nhất Phàm, cười tinh quái.
Sắc mặt của Trương Nhất Phàm có chút biến dổi, đá anh ta một cái
- Biến!
Hồ Lôi đâu chịu bỏ qua cho anh ta dễ dàng như thế, uy hiếp:
- Khai thật đi, cô vợ lẽ kia là ai?
Lúc này chuông điện thoại của Trương Nhất Phàm vang lên. Không thèm để ý đến Hồ Lôi nữa, đi về đầu giường trả lời điện thoại. Trần Trí Phú và Đường Vũ đã đến rồi, hỏi tập trung chỗ nào. Trương Nhất Phàm nói:
- Bên dưới khách sạn Thông Trình đi, bọn tôi xuống ngay.
Sau đó vỗ Hồ Lô một cái :
- Đi thôi, họ đến rồi.
Lúc này Hồ Lôi mới ôm Băng Băng, trong tay còn cầm sợi lông đó, cười một cách gian xảo. Băng Băng chau mày, lén huých anh ta một cái:
- Đừng có mà quá đáng.
Sau đó Hồ Lôi liền lấy sợi lông kia nhét vào chỗ eo mảnh mai khêu gợi của Băng Băng:
- Về so sánh thử coi, xem của em dài hơn hay của cô ta dài hơn?
Băng Băng hận anh ta lắm lắm, cắn răng, nhéo vào cánh tay của Hồ Lôi một cách hung hăng, rồi không kiêng nể gì xuât chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
- A, cứu mạng, có người muốn giết chồng.
Ở dưới lầu của khách sạn Thông Trình, Đường Vũ lái chiếc xe Santana mang biển số cảnh sát rất bắt mắt. Trương Nhất Phàm vẫy hai người.
- Chủ tịch thị trấn Trương.
Hai người chạy vội tới, trong tay Trần Trí Phú còn xách một vài thứ.
- Những thứ này là đặc sản để tỏ chút lòng thành.
Không ngờ là Trần Trí Phú lại tặng quà cho mình nên sắc mặt của Trương Nhất Phàm trầm xuống.
- Anh làm gì vậy? Giữa chúng ta mà phải cần đến nghi thức xã giao này à? Cầm về, cầm về. Anh cũng biết là ngay cả chỗ ở tôi cũng không có mà.
Trần Trí Phú đứng đó có chút lúng túng. Đường Vũ mỉm cười. May mà đồ của mình để ở trên xe. Anh ta chưa lấy ra vì sợ chiêu này của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm liền hỏi Đường Vũ:
- Đã đến chỗ Trưởng Phòng Vệ chưa? Anh phải qua lại chỗ ông ta nhiều một chút, tranh thủ để năm nay điều khỏi thị trấn Liễu Thủy.
Đường Vũ sờ sờ đầu:
- Anh biết là Trưởng phòng Vệ không thích mấy trò này mà. Ông ta cứ như Diêm Vương sống vậy. Tôi thật không dám đi.
- Vậy đi thôi, Hồ Lôi. Anh nói coi đi đâu ăn cơm đây.
Trương Nhất Phàm hét lên với Hồ Lôi hai người bọn họ đang nói chuyện rôm rả ở phía sau
- Nếu ăn cơm thì đến Vương Phủ Nhân Gia. Nếu chơi thì đi Vạn Tử Thiên Hồng.
Hồ Lôi trả lời.
- Mấy chỗ đó rất gây chú ý, hay là đổi chỗ khác đi.
Dạo này, tình hình Thông Thành tương đối phức tạp. Trương Nhất Phàm nghĩ đến một vài điều lo ngại nên bỏ cái suy nghĩ này đi.
- Nếu không thì đến tiệm ăn mới mở của một người bạn của tôi được không? Không đẳng cấp lắm nhưng hương vị cũng không đến nỗi nào.
Hồ Lôi ngẫm nghĩ nói.
- Ở đâu?
Hồi Vị Vô Cùng ở đường Trung Sơn. Ăn xong có thể đến Nam Nhân Hải Dương tắm rửa.
Nghe nói đi Nam Nhân Hải Dương, Băng Băng chu miệng lại lén véo Hồ Lôi một cái.
Hồ Lội chịu đau, nói nhỏ bên tai Băng Băng:
- Yên tâm đi, chúng ta chỉ chơi thôi. Cùng lắm thì nhịn rồi về “ăn thịt” em.
Băng Băng lập tức xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong. Trời à! Sao lại dính vô tên hề như thế này chứ, không để ý đến tình huống gì cả.
Năm người, hai xe tiến thẳng về phía Hồi Vị Vô Cùng ở đường Trung Sơn.
Cô phục vụ xinh đẹp dẫn năm người vào một phòng riêng rất khác biệt. Chưa kịp gọi món ăn thì ông chủ đã đến.
- Ái chà, cơn gió nào đem đại thiếu gia Hồ đến đây vậy.
Đó là một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc chừng mực. Nhìn là biết đại thiếu gia con nhà nhiều tiền. Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi quen biết nhau lâu như vậy mà lại chưa từng gặp người này nên không khỏi có chút cân nhắc.
Hồ Lôi vỗ vai người đó giới thiệu:
- Người này là cháu ngoại của Bí thư Lôi, Lý Minh Huy, cũng là ông chủ ở đây.
Sau đó anh ta lại giới thiệu Trương Nhất Phàm và mọi người.
Thì ra là cháu ngoại của Bí thư Đảng ủy Công an, Lôi Đình. Dạo này Bí thư Đảng ủy Công an và Chủ tịch huyện Lâm rất thân thiết cho nên anh ta cũng tương đối yên tâm về tên Lý Minh Huy này. Nhìn Lý Minh Huy không giống kẻ tiểu nhân bí hiểm. Hắn khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ, rất có sức hấp dẫn.
Lý Minh Huy nghe nói người thanh niên trước mắt lại là Trương Nhất Phàm liền tỏ vẻ cung kính. Vì mấy ngày trước anh ta có nghe phong phanh là Thông Thành sẽ có một bước chuyển lớn. Rất có thể nhân cơ hội này Trương Nhất Phàm sẽ được điều đến huyện làm lãnh đạo trong các phòng ban. Còn về Phòng ban nào thì cũng nghe ý của cậu là đang cân nhắc.
Rất có thể là sẽ điều đến Phòng Đất đai hoặc Phòng Giao thông. Hai phòng ban này đều rất béo bở. Không thể không nịnh bợ tên Trương Nhất Phàm này được. Lý Minh Huy cũng được coi như là người trong cùng một hội. Hơn nữa bây giờ là tết, anh ta sẽ không ý kiến gì đâu:
- Chủ tịch thị trấn Trương, bữa cơm hôm nay tôi mời. Chà, mọi người nhất định phải nể mặt tôi đó. Sau này mọi người đều là người một nhà, không được khách khí với tôi đâu nha.
Ha ha
Sau đó, trong phòng riêng vang lên một trận cười.
Nếu không phải trải qua cơn bạo bệnh kia thì chắc chắn không thể nhận ra người phụ nữ này là mẹ của Hà Tiêu Tiêu. So với dáng người dong dỏng cao của Hà Tiêu Tiêu thì mẹ của cô ta hơi thấp, ước chừng khoảng một mét sáu mấy.
Bữa cơm trưa này, Trương Nhất Phàm đãi ở tiệm. Ba người ngồi trong một phòng riêng. Mẹ của Tiêu Tiêu cứ luôn nói những lời cảm ơn khiến cho Trương Nhất Phàm không được tự nhiên. Nhân lúc mẹ của Hà Tiêu Tiêu không để ý, anh ta lặng lẽ nháy mắt với Hà Tiêu Tiêu đang ngồi ngay ngắn, khép nép. Cũng không biết là mẹ của cô ta có phát hiện ra nụ hôn lưu lại trên cổ của Hà Tiêu Tiêu không.
Hai người thấp thỏm lo âu như kẻ phạm tội, ngồi ăn cho xong bữa cơm này. Sau khi tiễn hai mẹ con họ về nhà, Trương Nhất Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Sau này nếu không phải là trường hợp vạn bất đắc dĩ thì có đánh chết cũng không đi gặp ba mẹ của phụ nữ nữa.
Bốn giờ chiều, Trương Nhất Phàm còn đang ngủ trong khách sạn Thông Trình thì Hồ Lôi gọi điện thoại tới hỏi tối ăn cơm ở đâu. Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ
- Mới có bốn giờ mà, ăn cái đầu anh á, để người ta nghỉ ngơi chút coi.
Dường như Hồ Lôi đã nghe được điều gì đó trong điện thoại, ngoác miệng ra cười lớn, nói:
- Không phải mới chiều mà anh cũng lăn lộn đó chứ? Nhất Phàm, trong ấn tượng của tôi đâu phải là kiểu người quyến rũ như vậy nhỉ?
- Đi chết đi! Đừng làm phiền tôi, tôi đang ngủ.
Trương Nhất Phàm nói muốn tắt điện thoại thì ở đầu dây bên kia Hồ Lôi hét:
- Ngủ cái khỉ gì, tôi đã đến cửa rồi nè.
Chưa tắt điện thoại, chuông cửa đã reo rồi.
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu, miễn cưỡng đi mở cửa. Anh chàng này chỉ mặc mỗi cái quần lót, chẳng suy nghĩ gì, mở cửa xong liền xoay quay người trở về giường.
Băng Băng đi cùng với Hồ Lôi. Thấy người Trương Nhất Phàm từ trên xuống dưới chỉ có mỗi chiếc quần lót, khiến cho cô ta xấu hổ đỏ cả mặt, vội vàng lui ra ngoài.
- Trời đất! Băng Băng đến mà cũng không nói một tiếng.
Trương Nhất Phàm nhấc chăn lên rồi chui vào như con rắn vậy.
- Sợ gì? Cái cây tăm như cậu, Băng Băng nhà tôi không thèm đâu.
Hồ Lôi châm điếu thuốc, vô tình cười một cách gian manh.
Trương Nhất Phàm giơ ngón giữa về phía anh ta ra hiệu. Nhân lúc Băng Băng tránh đi, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hồ Lôi đến mép giường, vô tình nhặt được một sợi lông loăn xoăn, giật mình la lên:
- A, có chuyện! Tôi dám thề là sợi lông này tuyệt đối không phải của đàn ông. Ha ha… có gian tình!
Anh ta chỉ vào Trương Nhất Phàm, cười tinh quái.
Sắc mặt của Trương Nhất Phàm có chút biến dổi, đá anh ta một cái
- Biến!
Hồ Lôi đâu chịu bỏ qua cho anh ta dễ dàng như thế, uy hiếp:
- Khai thật đi, cô vợ lẽ kia là ai?
Lúc này chuông điện thoại của Trương Nhất Phàm vang lên. Không thèm để ý đến Hồ Lôi nữa, đi về đầu giường trả lời điện thoại. Trần Trí Phú và Đường Vũ đã đến rồi, hỏi tập trung chỗ nào. Trương Nhất Phàm nói:
- Bên dưới khách sạn Thông Trình đi, bọn tôi xuống ngay.
Sau đó vỗ Hồ Lô một cái :
- Đi thôi, họ đến rồi.
Lúc này Hồ Lôi mới ôm Băng Băng, trong tay còn cầm sợi lông đó, cười một cách gian xảo. Băng Băng chau mày, lén huých anh ta một cái:
- Đừng có mà quá đáng.
Sau đó Hồ Lôi liền lấy sợi lông kia nhét vào chỗ eo mảnh mai khêu gợi của Băng Băng:
- Về so sánh thử coi, xem của em dài hơn hay của cô ta dài hơn?
Băng Băng hận anh ta lắm lắm, cắn răng, nhéo vào cánh tay của Hồ Lôi một cách hung hăng, rồi không kiêng nể gì xuât chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
- A, cứu mạng, có người muốn giết chồng.
Ở dưới lầu của khách sạn Thông Trình, Đường Vũ lái chiếc xe Santana mang biển số cảnh sát rất bắt mắt. Trương Nhất Phàm vẫy hai người.
- Chủ tịch thị trấn Trương.
Hai người chạy vội tới, trong tay Trần Trí Phú còn xách một vài thứ.
- Những thứ này là đặc sản để tỏ chút lòng thành.
Không ngờ là Trần Trí Phú lại tặng quà cho mình nên sắc mặt của Trương Nhất Phàm trầm xuống.
- Anh làm gì vậy? Giữa chúng ta mà phải cần đến nghi thức xã giao này à? Cầm về, cầm về. Anh cũng biết là ngay cả chỗ ở tôi cũng không có mà.
Trần Trí Phú đứng đó có chút lúng túng. Đường Vũ mỉm cười. May mà đồ của mình để ở trên xe. Anh ta chưa lấy ra vì sợ chiêu này của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm liền hỏi Đường Vũ:
- Đã đến chỗ Trưởng Phòng Vệ chưa? Anh phải qua lại chỗ ông ta nhiều một chút, tranh thủ để năm nay điều khỏi thị trấn Liễu Thủy.
Đường Vũ sờ sờ đầu:
- Anh biết là Trưởng phòng Vệ không thích mấy trò này mà. Ông ta cứ như Diêm Vương sống vậy. Tôi thật không dám đi.
- Vậy đi thôi, Hồ Lôi. Anh nói coi đi đâu ăn cơm đây.
Trương Nhất Phàm hét lên với Hồ Lôi hai người bọn họ đang nói chuyện rôm rả ở phía sau
- Nếu ăn cơm thì đến Vương Phủ Nhân Gia. Nếu chơi thì đi Vạn Tử Thiên Hồng.
Hồ Lôi trả lời.
- Mấy chỗ đó rất gây chú ý, hay là đổi chỗ khác đi.
Dạo này, tình hình Thông Thành tương đối phức tạp. Trương Nhất Phàm nghĩ đến một vài điều lo ngại nên bỏ cái suy nghĩ này đi.
- Nếu không thì đến tiệm ăn mới mở của một người bạn của tôi được không? Không đẳng cấp lắm nhưng hương vị cũng không đến nỗi nào.
Hồ Lôi ngẫm nghĩ nói.
- Ở đâu?
Hồi Vị Vô Cùng ở đường Trung Sơn. Ăn xong có thể đến Nam Nhân Hải Dương tắm rửa.
Nghe nói đi Nam Nhân Hải Dương, Băng Băng chu miệng lại lén véo Hồ Lôi một cái.
Hồ Lội chịu đau, nói nhỏ bên tai Băng Băng:
- Yên tâm đi, chúng ta chỉ chơi thôi. Cùng lắm thì nhịn rồi về “ăn thịt” em.
Băng Băng lập tức xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong. Trời à! Sao lại dính vô tên hề như thế này chứ, không để ý đến tình huống gì cả.
Năm người, hai xe tiến thẳng về phía Hồi Vị Vô Cùng ở đường Trung Sơn.
Cô phục vụ xinh đẹp dẫn năm người vào một phòng riêng rất khác biệt. Chưa kịp gọi món ăn thì ông chủ đã đến.
- Ái chà, cơn gió nào đem đại thiếu gia Hồ đến đây vậy.
Đó là một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc chừng mực. Nhìn là biết đại thiếu gia con nhà nhiều tiền. Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi quen biết nhau lâu như vậy mà lại chưa từng gặp người này nên không khỏi có chút cân nhắc.
Hồ Lôi vỗ vai người đó giới thiệu:
- Người này là cháu ngoại của Bí thư Lôi, Lý Minh Huy, cũng là ông chủ ở đây.
Sau đó anh ta lại giới thiệu Trương Nhất Phàm và mọi người.
Thì ra là cháu ngoại của Bí thư Đảng ủy Công an, Lôi Đình. Dạo này Bí thư Đảng ủy Công an và Chủ tịch huyện Lâm rất thân thiết cho nên anh ta cũng tương đối yên tâm về tên Lý Minh Huy này. Nhìn Lý Minh Huy không giống kẻ tiểu nhân bí hiểm. Hắn khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ, rất có sức hấp dẫn.
Lý Minh Huy nghe nói người thanh niên trước mắt lại là Trương Nhất Phàm liền tỏ vẻ cung kính. Vì mấy ngày trước anh ta có nghe phong phanh là Thông Thành sẽ có một bước chuyển lớn. Rất có thể nhân cơ hội này Trương Nhất Phàm sẽ được điều đến huyện làm lãnh đạo trong các phòng ban. Còn về Phòng ban nào thì cũng nghe ý của cậu là đang cân nhắc.
Rất có thể là sẽ điều đến Phòng Đất đai hoặc Phòng Giao thông. Hai phòng ban này đều rất béo bở. Không thể không nịnh bợ tên Trương Nhất Phàm này được. Lý Minh Huy cũng được coi như là người trong cùng một hội. Hơn nữa bây giờ là tết, anh ta sẽ không ý kiến gì đâu:
- Chủ tịch thị trấn Trương, bữa cơm hôm nay tôi mời. Chà, mọi người nhất định phải nể mặt tôi đó. Sau này mọi người đều là người một nhà, không được khách khí với tôi đâu nha.
Ha ha
Sau đó, trong phòng riêng vang lên một trận cười.