Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Bốn cô gái được gọi vào phòng riêng, trong số đó có Hà Tiêu Tiêu là xinh nhất, Hoàng Thái Long cho dù rất là háo hắc cũng không dám chiếm làm của riêng. Với tính cách nịnh hót của mình, anh ta sắp xếp cho Hà Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Trưởng ban thư ký Đỗ.
Sau đó các cô gái xinh đẹp được phân cho từng người, cô gái bên cạnh Trương Nhất Phàm cũng khá xinh, nhưng so với Hà Tiêu Tiêu thì vẫn còn kém xa.
Trương Nhất Phàm theo lẽ thường cũng tỏ ra không thích các cô gái loại này, nhưng Hà Tiêu Tiêu lại là ngoại lệ, nhất là khi hắn biết được Hà Tiêu Tiêu vẫn là một cô gái trong sáng, thì trong lòng có chút băn khoăn, hắn không biết cái tên Hồ Lôi này đã làm gì, đương nhiên cũng không biết Hồ Lôi đã trả một số tiền lớn, mới khiến cho Hà Tiêu Tiêu tự nguyện dâng hiến, khi nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Trưởng ban thư ký Đỗ, trong lòng cảm thấy chút ít khó chịu.
Hà Tiêu Tiêu hôm nay mặc áo khoát màu xanh nhạt, bên dưới vận một chiếc quần Jean bó chặt, vừa vặn bó sát với thân hình gợi cảm cùng với cặp chân thon dài, cùng phối hợp với cặp mông tròn lẳng làm mê hoặc lòng người.
Bốn cô gái vừa đi vào, lập tức bị người ta tách ra, sau khi Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy Trương Nhất Phàm, tâm trạng cũng thay đổi rất phức tạp, trên mặt hai người không có lấy một nụ cười, ngồi đây nhưng tâm hồn cứ để đâu đâu, luôn ứng phó với những trò đùa của đám người Hoàng Thái Long.
Trưởng ban thư ký Đỗ tâm trạng hôm nay rất tốt, đã bốn mươi mấy tuổi rồi, vẫn còn rất phong độ, Lương Chính Hòa chọn cho ông ta mấy bài hát, không ngờ rằng giọng hát của Trưởng ban thư ký này cũng không đến nỗi tệ, tiếng hát cất lên cũng có khí chất của một ca sỹ.
Trong phòng riêng mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng bị tiếng hát lanh lảnh của ông ta làm cho lay động, kìm lòng không được cũng cổ vũ cho ông ta, Trưởng ban thư ký Đỗ cũng không hề đơn giản, hát một bài hành khúc, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy đầy nhiệt huyết, khí thế hào hùng rất hiên ngang.
Hoàng Thái Long đúng là lão già háo sắc, có tiếng nhất trong số những người ở đây. Ngay trước mặt Thư ký Đỗ, ông ta cũng không nghiêm túc, rất tự nhiên kéo eo cô gái vào sát bên cạnh mình, sau đó hai người bắt đầu ra sàn nhảy.
Lương Chính Hòa tiến sát lại gần nói thầm vào tai Trương Nhất Phàm:
Chú em Nhất Phàm, tại sao chú không ra nhảy?
Trương Nhất Phàm lắc đầu không có hứng thú.
Khi Lương Chính Hòa ra ám hiệu, cô gái bên cạnh nũng nịu tiến sát qua nói:
- Chúng ta đi khiêu vũ nhé anh?
Ở trong phòng riêng có máy lạnh, cô gái lại ăn mặc mát mẻ, thân hình kể ra cũng không tệ, Trương Nhất Phàm liền tỏ ý không có hứng thú nói:
- Em tự nhảy một mình nhé! Anh ngồi đây nhìn mọi người nhảy được rồi.
- Vậy em sẽ ngồi đây uống rượu cùng anh!
Cô gái cũng không có ý kiến, rất nhanh ý rót hai ly rượu, sau đó bưng ly lên nói:
- Nể mặt em nhé anh đẹp trai. Anh xem đấy, những chị em của em đều có người thích như vậy, em cũng không muốn bị ông chủ phạt đâu.
Nghe giọng điệu năn nỉ của cô gái, Trương Nhất Phàm cũng mềm lòng uống với cô ta một ly.
Trưởng ban thư ký Đỗ đang say sưa ca hát, Hà Tiêu Tiêu tự nhiên bị bỏ lại ngồi một mình, cô ta luôn quan sát Trương Nhất Phàm, thấy hắn không vì cô gái bên cạnh mà động lòng thì trong lòng càng thêm thắc mắc.
Có người tự nguyện tốn 20.000 tệ để mua vui cho hắn, nhưng hắn lại chẳng có chút hứng thú gì với cô gái làng chơi này, hơn nữa hắn lại đến đây cùng với những nhân vật tai to mặt lớn ở Huyện Thông Thành, vậy rốt cuộc hắn là ai?
Hà Tiêu Tiêu đang đoán mò, Hoàng Thái Long sớm đã để mắt đến con mồi là cô ta đang đang rời sàn nhảy đi đến:
- Ồ! Tại sao em không ra nhảy, Thư ký Đỗ hát xong rồi, lại nhảy với anh ta một bài.
Sau đó ông ta lại nói:
- Chú em Nhất Phàm à, chú như vậy là sao hả? Là người đàn ông đừng quá cứng nhắc chứ? Ơ kìa, cô em Tiểu Lệ, tối nay Chủ tịch Thị Trấn giao cho cô em. Cô em phải vui vẻ với hắn đấy nhé!
- Đi thôi! Anh đẹp trai. Nếu anh lại không đi, em sẽ phải mạng họa đấy.
Cô gái tên gọi Tiểu Lệ này lại năn nỉ mấy câu, cuối cùng vẫn cứ kéo Trương Nhất Phàm bước ra sàn nhảy.
Tiếp theo là Lương Chính Hòa chọn bài hát “Dòng sông trong mơ”, Trương Nhất Phàm cùng với mấy người họ du dương theo tiếng nhạc. Sáu người chia thành ba đôi, Trưởng ban thư ký Đỗ nhẹ nhàng ôm vòng eo mảnh khảnh của Hà Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng cơ thể của hai người cũng dính sát với nhau.
Trưởng ban thư ký Đỗ quay đầu lại:
- Không ngờ Chủ tịch Thị trấn khiêu vũ cũng không tệ nhỉ!
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Sao có thể so được với Trưởng ban thư ký các ngài, các ngài đây nhảy mới gọi là có trình độ chuyên nghiệp.
Nói xong, hắn lại nhìn Hà Tiêu Tiêu đang trong vòng tay của Trưởng ban thư ký Đỗ khiêu vũ.
Hà Tiêu Tiêu lúc này cũng đang len lén nhìn hắn, bốn mắt gặp nhau, khuôn mặt Hà Tiêu Tiêu thoáng chút ửng đỏ.
- Ha ha..tôi còn chưa phát hiện ra, hóa ra Chủ tịch Thị trấn Trương lại biết ăn nói như vậy.
Trưởng ban thư ký Đỗ ôm người đẹp trong lòng, rất là hồ hởi nói.
Lại một bài hát nữa kết thúc, phía sau là bài hát của Hoàng Thái Long. Bài hát đó có tựa đề là “ Lên kiệu hoa”
Ca hát là do thiên phú, Hoàng Thái Long so với Trưởng ban thư ký Đỗ và Lương Chính Hòa vẫn còn kém xa. Giọng hát của ông ta khàn khàn như vịt, nếu so với Tăng Chí Vỹ thì cũng ngang ngửa, nhưng ông ta chỉ thích rống, dùng hết sức của mình mà gào thét.
Trưởng ban thư ký Đỗ cười ông ta, đó không gọi là hát mà gọi là kêu gào.
Hoàng Thái Long lập tức tiếp lời ngay.
- Muốn gào thét vẫn còn hơi sớm đấy? Bên cạnh sếp Đỗ đã có người đẹp, tối nay là diễm phúc nhất rồi!
Ở chốn ăn chơi này, bọn họ đều không gọi theo chức vụ của Đỗ Kiếm Phong, mà thay đổi theo cách khó hiểu là sếp Đỗ, Đỗ Kiếm Phong nhìn Hà Tiêu Tiêu nói:
- Cô Hà vẫn đang là sinh viên à?
Hà Tiêu Tiêu không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói tránh đi.
- Kỹ năng khiêu vũ của sếp Đỗ thật tuyệt vời! Tiêu Tiêu thật đúng là kém cỏi.
- Hử!
Đỗ Kiếm Phong lắc đầu.
- Các người cứ gán ghép cho ta, thật sự khiêu vũ hay nhất ở đây chỉ có đồng chí Nhất Phàm.
Sau đó ông ta quay sang hỏi:
- Trước kia có phải chú đã từng học qua lớp huấn luyện chuyên nghiệp?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Sếp Đỗ cứ nói đùa, trước kia tôi chẳng qua cũng chỉ học một thời gian ở trong trường. Một hai năm nay rồi không có khiêu vũ.
- Ồ?
Đỗ Kiếm Phong gật gật đầu. Lúc này, Hoàng Thái Long cuối cùng cũng rống xong, Lương Chính Hòa liền đề nghị Trương Nhất Phàm cũng chọn bài hát. Trương Nhất Phàm từ chối, nói rằng ngữ âm của mình không chuẩn, nên không muốn làm xấu mặt.
Mọi người thấy Trương Nhất Phàm khăng khăng không chịu, Trưởng ban thư ký Đỗ lại đề nghị:
- Mọi người nghỉ ngơi một chút đi nhé! Mấy cô em xinh đẹp tối nay uống khá nhiều rượu rồi, xem ra các em uống không nổi nữa rồi.
Đề nghị của Trưởng ban thư ký Đỗ đương nhiên được mọi người đều ủng hộ, Hoàng Thái Long nhảy ra trước tiên.
- Cô Hà, đều là do cô em bắt đầu, phải chăm sóc cho sếp Đỗ của chúng tôi. Nếu như làm sếp Đỗ hài lòng, chỉ cần sếp Đỗ nói một câu, sau mày cô Hà muốn đi dọc về ngang ở Thông Thành đều được, ha ha…
Hoàng Thái Long đã nói trắng ra như vậy, Đỗ Kiếm Phong cũng không có ý từ chối, xem ra Hà Tiêu Tiêu tối nay không thoát được rồi. Ai ngờ Hà Tiêu Tiêu bưng ly rượu đứng lên.
- Cục trưởng Hoàng nói không đúng rồi, tục ngữ nói sống phải hiên ngang ngay thẳng, đi tắt không phải là một việc tốt, anh không phải có ý đang trù dập em đấy chứ? Phạt rượu đi!
- Ha ha…
Mọi người được một trận cười to, Hà Tiêu Tiêu thật là cao kiến! Lại có thể đối đáp được với Hoàng Thái Long.
Hoàng Thái Long cũng tự nhận mình sai, uống liền tù tì ba ly. Sau đó Hà Tiêu Tiêu lại kính Đõ Kiếm Phong một ly, rồi đến Lương Chính Hòa một ly, và cuối cùng là Trương Nhất Phàm một ly, lúc này mới ngồi xuống.
Nhưng sự việc lại không dễ dàng như vậy, Hoàng Thái Long đâu phải là một người dễ chịu thua, trước mặt một người con gái, không ngờ lại bẽ mặt như vậy, ông ta hẳn nhiên sẽ không chịu thua rồi.
Không đợi Hà Tiêu Tiêu ngồi yên vị, ông ta đứng dậy nói:
- Cô Hà, cô em vừa mới gọi ta là gì nhỉ?
- Cục trưởng Hoàng? Có gì sai sao?
Hà Tiêu Tiêu không biết là có bẫy, lặp lại câu nói lúc nãy.
Hoàng Thái Long nắm ngay nhược điểm này.
- Cô em gọi ta là Cục trưởng Hoàng sao? Trời ơi, ta rất vàng ư? Ta nhiều nhất là hơi có màu một chút, cô em tại sao lại có thể xưng hô với người ta như vậy? Đến đây phạt rượu nào!
- Ah? Thế em gọi anh là anh Hoàng có được không?
Hà Tiêu Tiêu sắc mặt đã đổi màu, vừa rồi uống liền mấy ly, lại phạt ba ly nữa, cô có phải là con sâu rượu đâu.
Hoàng Thái Long nhất định không đồng ý.
- Không được, không được! Uống trước đã rồi hãy nói. Vừa rồi ta cũng bị phạt ba ly, cô em không thể chơi xấu như vậy được.
Hà Tiêu Tiêu dường như muốn cầu cứu Trương Nhất Phàm, nhưng nghe những gì bọn họ vừa nói, Trương Nhất Phàm chẳng qua chỉ là một Chủ tịch Thị trấn nhỏ bé, sao có thể đường đường sánh ngang với Cục trưởng cục giao thông được, cô chỉ là bí quá hóa làm liều mà thôi.
Xem ra tối nay sợ là trốn không thoát với đám người này. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai của mình, sắp bị rơi vào hoàn cảnh sa đọa nữa rồi, lờ mờ hiểu ra, từ nay về sau, mình thật sự suy đồi như những phụ nữ phong trần sao?
Sắc mặt Hà Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên ủ dột.
Lúc này, điện thoại của Trương Nhất Phàm đổ chuông, là Hồ Lôi gọi đến. Trương Nhất Phàm đi chung với bọn người này, Hồ Lôi cảm thấy không yên tâm, hỏi thăm tình hình. Đợi lúc Trương Nhất Phàm trả lời, mấy người trong phòng riêng đang cụng ly.
- Chủ tịch Thị trấn Trương mau lại đây, chúng ta phải đi rồi.
Đỗ Kiếm Phong nhìn hắn vẫy tay, uống xong ly này thì giải tán, Đỗ Kiếm Phong nói:
- Thật ngại quá, ông chủ có việc, ta phải đi rồi. Các anh cũng đừng vui chơi quá muộn nhé.
Trưởng ban thư ký Đỗ phải đi, Hoàng Thái Long làm sao có thể mặt dày ở lại đây chứ? Ông ta có chút luyến tiếc nhìn cô gái bên cạnh, lưu luyến không đành lòng ra khỏi phòng riêng.
Cuối cùng, Đỗ Kiếm Phong dùng sức vỗ vào vai Trương Nhất Phàm. Lúc này mới ngồi vào chiếu xe Audi, phi nhanh mất hút trong ánh đèn đường.
Trương Nhất Phàm và Lương Chính Hòa, Hoàng Thái Long chia tay nhau, đi đến bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm. Ở trước cửa Vạn Tử Thiên Hồng có một gốc cây to, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hà Tiêu Tiêu đang ngồi xổm bên cạnh, ói ra tất cả những thứ đã nạp vào người.
Sau đó các cô gái xinh đẹp được phân cho từng người, cô gái bên cạnh Trương Nhất Phàm cũng khá xinh, nhưng so với Hà Tiêu Tiêu thì vẫn còn kém xa.
Trương Nhất Phàm theo lẽ thường cũng tỏ ra không thích các cô gái loại này, nhưng Hà Tiêu Tiêu lại là ngoại lệ, nhất là khi hắn biết được Hà Tiêu Tiêu vẫn là một cô gái trong sáng, thì trong lòng có chút băn khoăn, hắn không biết cái tên Hồ Lôi này đã làm gì, đương nhiên cũng không biết Hồ Lôi đã trả một số tiền lớn, mới khiến cho Hà Tiêu Tiêu tự nguyện dâng hiến, khi nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh Trưởng ban thư ký Đỗ, trong lòng cảm thấy chút ít khó chịu.
Hà Tiêu Tiêu hôm nay mặc áo khoát màu xanh nhạt, bên dưới vận một chiếc quần Jean bó chặt, vừa vặn bó sát với thân hình gợi cảm cùng với cặp chân thon dài, cùng phối hợp với cặp mông tròn lẳng làm mê hoặc lòng người.
Bốn cô gái vừa đi vào, lập tức bị người ta tách ra, sau khi Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy Trương Nhất Phàm, tâm trạng cũng thay đổi rất phức tạp, trên mặt hai người không có lấy một nụ cười, ngồi đây nhưng tâm hồn cứ để đâu đâu, luôn ứng phó với những trò đùa của đám người Hoàng Thái Long.
Trưởng ban thư ký Đỗ tâm trạng hôm nay rất tốt, đã bốn mươi mấy tuổi rồi, vẫn còn rất phong độ, Lương Chính Hòa chọn cho ông ta mấy bài hát, không ngờ rằng giọng hát của Trưởng ban thư ký này cũng không đến nỗi tệ, tiếng hát cất lên cũng có khí chất của một ca sỹ.
Trong phòng riêng mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng bị tiếng hát lanh lảnh của ông ta làm cho lay động, kìm lòng không được cũng cổ vũ cho ông ta, Trưởng ban thư ký Đỗ cũng không hề đơn giản, hát một bài hành khúc, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy đầy nhiệt huyết, khí thế hào hùng rất hiên ngang.
Hoàng Thái Long đúng là lão già háo sắc, có tiếng nhất trong số những người ở đây. Ngay trước mặt Thư ký Đỗ, ông ta cũng không nghiêm túc, rất tự nhiên kéo eo cô gái vào sát bên cạnh mình, sau đó hai người bắt đầu ra sàn nhảy.
Lương Chính Hòa tiến sát lại gần nói thầm vào tai Trương Nhất Phàm:
Chú em Nhất Phàm, tại sao chú không ra nhảy?
Trương Nhất Phàm lắc đầu không có hứng thú.
Khi Lương Chính Hòa ra ám hiệu, cô gái bên cạnh nũng nịu tiến sát qua nói:
- Chúng ta đi khiêu vũ nhé anh?
Ở trong phòng riêng có máy lạnh, cô gái lại ăn mặc mát mẻ, thân hình kể ra cũng không tệ, Trương Nhất Phàm liền tỏ ý không có hứng thú nói:
- Em tự nhảy một mình nhé! Anh ngồi đây nhìn mọi người nhảy được rồi.
- Vậy em sẽ ngồi đây uống rượu cùng anh!
Cô gái cũng không có ý kiến, rất nhanh ý rót hai ly rượu, sau đó bưng ly lên nói:
- Nể mặt em nhé anh đẹp trai. Anh xem đấy, những chị em của em đều có người thích như vậy, em cũng không muốn bị ông chủ phạt đâu.
Nghe giọng điệu năn nỉ của cô gái, Trương Nhất Phàm cũng mềm lòng uống với cô ta một ly.
Trưởng ban thư ký Đỗ đang say sưa ca hát, Hà Tiêu Tiêu tự nhiên bị bỏ lại ngồi một mình, cô ta luôn quan sát Trương Nhất Phàm, thấy hắn không vì cô gái bên cạnh mà động lòng thì trong lòng càng thêm thắc mắc.
Có người tự nguyện tốn 20.000 tệ để mua vui cho hắn, nhưng hắn lại chẳng có chút hứng thú gì với cô gái làng chơi này, hơn nữa hắn lại đến đây cùng với những nhân vật tai to mặt lớn ở Huyện Thông Thành, vậy rốt cuộc hắn là ai?
Hà Tiêu Tiêu đang đoán mò, Hoàng Thái Long sớm đã để mắt đến con mồi là cô ta đang đang rời sàn nhảy đi đến:
- Ồ! Tại sao em không ra nhảy, Thư ký Đỗ hát xong rồi, lại nhảy với anh ta một bài.
Sau đó ông ta lại nói:
- Chú em Nhất Phàm à, chú như vậy là sao hả? Là người đàn ông đừng quá cứng nhắc chứ? Ơ kìa, cô em Tiểu Lệ, tối nay Chủ tịch Thị Trấn giao cho cô em. Cô em phải vui vẻ với hắn đấy nhé!
- Đi thôi! Anh đẹp trai. Nếu anh lại không đi, em sẽ phải mạng họa đấy.
Cô gái tên gọi Tiểu Lệ này lại năn nỉ mấy câu, cuối cùng vẫn cứ kéo Trương Nhất Phàm bước ra sàn nhảy.
Tiếp theo là Lương Chính Hòa chọn bài hát “Dòng sông trong mơ”, Trương Nhất Phàm cùng với mấy người họ du dương theo tiếng nhạc. Sáu người chia thành ba đôi, Trưởng ban thư ký Đỗ nhẹ nhàng ôm vòng eo mảnh khảnh của Hà Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng cơ thể của hai người cũng dính sát với nhau.
Trưởng ban thư ký Đỗ quay đầu lại:
- Không ngờ Chủ tịch Thị trấn khiêu vũ cũng không tệ nhỉ!
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Sao có thể so được với Trưởng ban thư ký các ngài, các ngài đây nhảy mới gọi là có trình độ chuyên nghiệp.
Nói xong, hắn lại nhìn Hà Tiêu Tiêu đang trong vòng tay của Trưởng ban thư ký Đỗ khiêu vũ.
Hà Tiêu Tiêu lúc này cũng đang len lén nhìn hắn, bốn mắt gặp nhau, khuôn mặt Hà Tiêu Tiêu thoáng chút ửng đỏ.
- Ha ha..tôi còn chưa phát hiện ra, hóa ra Chủ tịch Thị trấn Trương lại biết ăn nói như vậy.
Trưởng ban thư ký Đỗ ôm người đẹp trong lòng, rất là hồ hởi nói.
Lại một bài hát nữa kết thúc, phía sau là bài hát của Hoàng Thái Long. Bài hát đó có tựa đề là “ Lên kiệu hoa”
Ca hát là do thiên phú, Hoàng Thái Long so với Trưởng ban thư ký Đỗ và Lương Chính Hòa vẫn còn kém xa. Giọng hát của ông ta khàn khàn như vịt, nếu so với Tăng Chí Vỹ thì cũng ngang ngửa, nhưng ông ta chỉ thích rống, dùng hết sức của mình mà gào thét.
Trưởng ban thư ký Đỗ cười ông ta, đó không gọi là hát mà gọi là kêu gào.
Hoàng Thái Long lập tức tiếp lời ngay.
- Muốn gào thét vẫn còn hơi sớm đấy? Bên cạnh sếp Đỗ đã có người đẹp, tối nay là diễm phúc nhất rồi!
Ở chốn ăn chơi này, bọn họ đều không gọi theo chức vụ của Đỗ Kiếm Phong, mà thay đổi theo cách khó hiểu là sếp Đỗ, Đỗ Kiếm Phong nhìn Hà Tiêu Tiêu nói:
- Cô Hà vẫn đang là sinh viên à?
Hà Tiêu Tiêu không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói tránh đi.
- Kỹ năng khiêu vũ của sếp Đỗ thật tuyệt vời! Tiêu Tiêu thật đúng là kém cỏi.
- Hử!
Đỗ Kiếm Phong lắc đầu.
- Các người cứ gán ghép cho ta, thật sự khiêu vũ hay nhất ở đây chỉ có đồng chí Nhất Phàm.
Sau đó ông ta quay sang hỏi:
- Trước kia có phải chú đã từng học qua lớp huấn luyện chuyên nghiệp?
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Sếp Đỗ cứ nói đùa, trước kia tôi chẳng qua cũng chỉ học một thời gian ở trong trường. Một hai năm nay rồi không có khiêu vũ.
- Ồ?
Đỗ Kiếm Phong gật gật đầu. Lúc này, Hoàng Thái Long cuối cùng cũng rống xong, Lương Chính Hòa liền đề nghị Trương Nhất Phàm cũng chọn bài hát. Trương Nhất Phàm từ chối, nói rằng ngữ âm của mình không chuẩn, nên không muốn làm xấu mặt.
Mọi người thấy Trương Nhất Phàm khăng khăng không chịu, Trưởng ban thư ký Đỗ lại đề nghị:
- Mọi người nghỉ ngơi một chút đi nhé! Mấy cô em xinh đẹp tối nay uống khá nhiều rượu rồi, xem ra các em uống không nổi nữa rồi.
Đề nghị của Trưởng ban thư ký Đỗ đương nhiên được mọi người đều ủng hộ, Hoàng Thái Long nhảy ra trước tiên.
- Cô Hà, đều là do cô em bắt đầu, phải chăm sóc cho sếp Đỗ của chúng tôi. Nếu như làm sếp Đỗ hài lòng, chỉ cần sếp Đỗ nói một câu, sau mày cô Hà muốn đi dọc về ngang ở Thông Thành đều được, ha ha…
Hoàng Thái Long đã nói trắng ra như vậy, Đỗ Kiếm Phong cũng không có ý từ chối, xem ra Hà Tiêu Tiêu tối nay không thoát được rồi. Ai ngờ Hà Tiêu Tiêu bưng ly rượu đứng lên.
- Cục trưởng Hoàng nói không đúng rồi, tục ngữ nói sống phải hiên ngang ngay thẳng, đi tắt không phải là một việc tốt, anh không phải có ý đang trù dập em đấy chứ? Phạt rượu đi!
- Ha ha…
Mọi người được một trận cười to, Hà Tiêu Tiêu thật là cao kiến! Lại có thể đối đáp được với Hoàng Thái Long.
Hoàng Thái Long cũng tự nhận mình sai, uống liền tù tì ba ly. Sau đó Hà Tiêu Tiêu lại kính Đõ Kiếm Phong một ly, rồi đến Lương Chính Hòa một ly, và cuối cùng là Trương Nhất Phàm một ly, lúc này mới ngồi xuống.
Nhưng sự việc lại không dễ dàng như vậy, Hoàng Thái Long đâu phải là một người dễ chịu thua, trước mặt một người con gái, không ngờ lại bẽ mặt như vậy, ông ta hẳn nhiên sẽ không chịu thua rồi.
Không đợi Hà Tiêu Tiêu ngồi yên vị, ông ta đứng dậy nói:
- Cô Hà, cô em vừa mới gọi ta là gì nhỉ?
- Cục trưởng Hoàng? Có gì sai sao?
Hà Tiêu Tiêu không biết là có bẫy, lặp lại câu nói lúc nãy.
Hoàng Thái Long nắm ngay nhược điểm này.
- Cô em gọi ta là Cục trưởng Hoàng sao? Trời ơi, ta rất vàng ư? Ta nhiều nhất là hơi có màu một chút, cô em tại sao lại có thể xưng hô với người ta như vậy? Đến đây phạt rượu nào!
- Ah? Thế em gọi anh là anh Hoàng có được không?
Hà Tiêu Tiêu sắc mặt đã đổi màu, vừa rồi uống liền mấy ly, lại phạt ba ly nữa, cô có phải là con sâu rượu đâu.
Hoàng Thái Long nhất định không đồng ý.
- Không được, không được! Uống trước đã rồi hãy nói. Vừa rồi ta cũng bị phạt ba ly, cô em không thể chơi xấu như vậy được.
Hà Tiêu Tiêu dường như muốn cầu cứu Trương Nhất Phàm, nhưng nghe những gì bọn họ vừa nói, Trương Nhất Phàm chẳng qua chỉ là một Chủ tịch Thị trấn nhỏ bé, sao có thể đường đường sánh ngang với Cục trưởng cục giao thông được, cô chỉ là bí quá hóa làm liều mà thôi.
Xem ra tối nay sợ là trốn không thoát với đám người này. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai của mình, sắp bị rơi vào hoàn cảnh sa đọa nữa rồi, lờ mờ hiểu ra, từ nay về sau, mình thật sự suy đồi như những phụ nữ phong trần sao?
Sắc mặt Hà Tiêu Tiêu đột nhiên trở nên ủ dột.
Lúc này, điện thoại của Trương Nhất Phàm đổ chuông, là Hồ Lôi gọi đến. Trương Nhất Phàm đi chung với bọn người này, Hồ Lôi cảm thấy không yên tâm, hỏi thăm tình hình. Đợi lúc Trương Nhất Phàm trả lời, mấy người trong phòng riêng đang cụng ly.
- Chủ tịch Thị trấn Trương mau lại đây, chúng ta phải đi rồi.
Đỗ Kiếm Phong nhìn hắn vẫy tay, uống xong ly này thì giải tán, Đỗ Kiếm Phong nói:
- Thật ngại quá, ông chủ có việc, ta phải đi rồi. Các anh cũng đừng vui chơi quá muộn nhé.
Trưởng ban thư ký Đỗ phải đi, Hoàng Thái Long làm sao có thể mặt dày ở lại đây chứ? Ông ta có chút luyến tiếc nhìn cô gái bên cạnh, lưu luyến không đành lòng ra khỏi phòng riêng.
Cuối cùng, Đỗ Kiếm Phong dùng sức vỗ vào vai Trương Nhất Phàm. Lúc này mới ngồi vào chiếu xe Audi, phi nhanh mất hút trong ánh đèn đường.
Trương Nhất Phàm và Lương Chính Hòa, Hoàng Thái Long chia tay nhau, đi đến bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm. Ở trước cửa Vạn Tử Thiên Hồng có một gốc cây to, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hà Tiêu Tiêu đang ngồi xổm bên cạnh, ói ra tất cả những thứ đã nạp vào người.