Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Hoàn chính văn
Edit: Cá
Thời gian trôi nhanh, vài ngày trước lá rụng báo hiệu mùa thu, giờ đây ngoài trời đã lất phất tuyết rơi, bên ngoài cửa Mỹ thực trong trí nhớ chất đầy tuyết. Lý Lượng ra ngoài quét tuyết, chuyên chú quét sạch tuyết đọng trước cửa tiệm.
Chu Thành An đưa Lục Trĩ đến bên ngoài cửa: “Thời tiết lạnh rồi, sau tan làm tôi qua đón cô về.”
Mối quan hệ của họ trông vẫn bình đạm như cũ, sáng hoặc tối Chu Thành An sẽ tiện tay vứt rác giúp Lục Trĩ, nếu hôm nào trời tối cô mới về thì Chu Thành An sẽ giả vờ ngẫu nhiên gặp mặt, cùng đi bộ về nhà. Hoặc hai người cùng ăn cơm tối, một người nấu một người rửa.
Chu Thành An cứ thế chen vào cuộc sống của Lục Trĩ, anh chưa nói câu thích cô, nhưng mỗi việc anh làm đều chứng tỏ rằng anh thích cô.
Lục Trĩ bước vào tiệm: “Chào buổi sáng!”
Lý Lượng vui tươi hớn hở thò lại gần: “Bà chủ nhỏ ới, về bánh dứa nướng tôi có ý này, dứa được cung cấp đến làm số lượng nhiều hơn chút, sau chúng ta chuyển sang nhà hàng thì cô có muốn mở thêm chi nhánh ở các thành phố khác, chỉ chuyên bán sản phẩm đóng gói không? Có thể đưa vào bán trong siêu thị, giờ có nhiều siêu thị tìm chúng ta muốn hợp tác lắm, nhưng sản phẩm thật sự cung không đủ cầu.”
Lục Trĩ: “Chờ lát Chu Thành An đến chúng ta trả tiền thuê bên nhà hàng cho anh ấy, sau đó mua nguyên liệu để chuẩn bị ra món số lượng lớn, trước tiên đưa vào siêu thị khảo sát lượng mua, sau khi ổn định thì xem xét mở thêm chi nhánh ở thành phố khác. Trong khoảng thời gian này, anh tranh thủ tìm trước người quản lý phù hợp cho chi nhánh mới.”
Lục Trĩ ngồi trên ghế đưa mắt nhìn bàn ghế trong tiệm, nhìn quầy thanh toán, thấp giọng cười.
Cô không trở thành nữ phụ bị lôi ra so sánh với nữ chính, Trần Tân lựa chọn không kết hôn với nữ chính để níu giữ hình tượng công ty, Lục Trạch trở thành ngôi sao lớn, Mỹ thực trong trí nhớ từ một tiệm cơm nhỏ giờ đã trở thành nhà hàng, thi công sắp hoàn thành rồi.
Trương Tiếu vén rèm đi vào: “Bà chủ nhỏ à, chồng tôi mua nhiều măng khô lắm, tôi mang qua đây cho cô một ít, cô nhìn xem có ok không, măng này được phơi khô rất tốt luôn.”
Lục Trĩ đứng lên: “Cô đang mang thai đấy, đi chậm thôi.”
Trương Tiếu: “Không sao đâu, tôi mới thôi mà.” Sắc mặt cô ấy hồng hào, nói: “Nhà hàng bên kia của bà chủ nhỏ sắp khai trương chưa? Vợ chồng tôi mới mua căn nhà gần đó, sau này có thể thường xuyên đến ăn rồi.”
Chồng Trương Tiếu giờ đang sửa sang cho nhà mới gần nhà hàng của Mỹ thực trong trí nhớ, Trương Tiếu mang thai nên chồng cô ấy không cho làm gì cả.
Trương Tiếu nói: “Hay bà chủ nhỏ cũng mua một căn gần đó, tiện đi lại hơn.”
Lỗ tai Lý Lượng giật giật: “Tôi có thể làm hàng xóm với bà chủ nhỏ hông?”
Phùng Thịnh: “Em cũng có thể.”
Tôn Y: “Em cũng thế.”
Lục Trĩ: “Chờ khai trương xong rồi tính.”
Trương Tiếu nói chuyện một lúc với Lục Trĩ xong mới đi về, ngay lập tức mấy người Lý Lượng vây lại bàn, hai mắt sáng long lanh nhìn Lục Trĩ, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn hỏi Lục Trĩ tính dùng măng khô làm món gì, khách quen của tiệm hay lui tới thường xuyên tặng đồ thế đấy.
Lục Trĩ: “Măng khô xào thịt?”
Mấy người kia đồng thanh nói được, Lục Trĩ đứng lên: “Mọi người làm việc đi, buổi trưa chúng ta ăn măng khô xào thịt.”
Đến giờ mở cửa, như thường ngày chật kín chỗ ngồi, mùi thơm của thức ăn tràn ngập tiệm cơm.
“Ha ha ha ha, hôm trước tôi mới mua được bánh dứa nướng bán ở tiệm cơ.”
“Tôi mới cướp được trên gian hàng online roài.”
“Bà chủ nhỏ mở số lượng lớn bánh hạt dẻ mà tôi vẫn không cướp được hu hu….”
Chờ tới buổi trưa nghỉ bán, Lục Trĩ như thường lệ làm một món, còn lại giao hết cho Phùng Thịnh, việc này khá tốt, như vậy bữa cơm sẽ phong phú hơn nhiều. Thi thoảng cơm tối cũng là Phùng Thịnh làm, ăn xong thì ai về nhà nấy.
Lục Trĩ làm xong món măng khô xào thịt thì ra ngoài đánh bàn tính, lúc Chu Thành An đi vào cô hơi ngước mắt nhìn qua: “Buổi trưa tôi làm măng khô xào thịt, Phùng Thịnh còn đang nấu nướng trong bếp, đợi làm xong hết thì chúng ta ăn cơm.”
Chu Thành An: “Bọn họ ở trong bếp hết à?”
Lục Trĩ: “Ừ, Phùng Thịnh nấu, Lý Lượng đứng bên cạnh giám sát, Tôn Y rửa rau, hỗ trợ việc vặt.”
Chu Thành An đi đến trước mặt Lục Trĩ, cười nói: “Nhà hàng bên bờ sông kia sắp thi công xong rồi, tôi muốn ngày nào cũng ăn cơm ở Mỹ thực trong trí nhớ nên định dọn qua gần đó ở, vừa lúc có hai căn hộ bên đó, cùng một tầng, nếu bà chủ nhỏ không ngại thì cũng dọn qua đi, coi như là tôi trả tiền cơm.” Nói xong liền nhấc chân đi nhanh vào trong bếp: “Tôi vào trong giúp đỡ bọn họ.”
Lục Trĩ gọi anh lại: “Anh không cầu hôn em thì lần sau đừng tới đây ăn ké cơm nữa.”
[*] Đoạn này mềnh đổi xưng hô từ tôi-anh sang em-anh vì hai người này sắp kết hôn đến nơi rồi.
Cả người Chu Thành An chấn động, anh quay người nhìn cô, Lục Trĩ cười nhạt: “Sao? Anh không thích em? Hay là chỉ tính yêu đương tạm thời, không nghĩ đến việc kết hôn?”
Chu Thành An: “Cưới, anh cưới!”
Cô nhìn Chu Thành An chạy ra rồi lại chạy vào, có chút mờ mịt, sau đó liền thấy Chu Thành An cầm lon Coca bật ra, cầm tay cô đeo nắp tròn lên, nở nụ cười xán lạn: “Chờ anh đi mua nhẫn kim cương.”
Khoảnh khắc cầu hôn của họ không oanh động, rất bình đạm nhưng cả hai đều cảm thấy như pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, hạnh phúc nhân đôi.
Lục Trĩ nhìn thấy mấy người Phùng Thịnh, hỏi: “Không ăn cơm sao?”
Lý Lượng: “Ăn ăn ăn, ăn cơm chứ, chúc mừng bà chủ nhỏ nha!”
Lục Trĩ đưa Chu Thành An một hộp măng khô xào thịt để riêng xong mọi người mới ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm, Lý Lượng rất chi là ghen tị luôn, Lục Trạch muốn ăn gì bà chủ nhỏ làm luôn, giờ Chu Thành An tuy cùng ngồi ăn cơm nhưng vẫn được thêm một hộp măng khô xào thịt riêng mang về ăn sau.
Lý Lượng gắp một đũa măng khô xào thịt, ngoạm một miếng ăn hết.
Hu hu hu, ngon quá trời quá đất, măng khô có vị riêng, thịt tươi và ngon.
Lục Trĩ chọn thịt để xào măng khô là loại nạc mỡ đan xen, kết hợp với măng khô tạo nên một món rất chi là đưa cơm, Lý Lượng ăn ngon hai mắt sáng lấp lánh, gì mà Lục Trạch với Chu Thành An, gì mà ghen tị với không ghen tị chớ, ăn cơm xong nói sau.
Lý Lượng: “Măng khô xào thịt ngon xĩu đó.”
Măng khô xào thịt, hai nguyên liệu chính kết hợp lại quả thật ngon khó cưỡng, một bên giòn một bên mềm, thật sự là mỹ vị.
Chu Thành An về nhà ngoài chuẩn bị nhẫn kim cương, còn có sính lễ, anh dùng cổ phần công ty làm sính lễ sau đó đến trước cửa tiệm Mỹ thực trong trí nhớ cầu hôn. Lục Trĩ phát hiện thời tiết bên ngoài ngày càng lạnh hơn, Chu Thành An đã đổ một lớp mồ hôi mỏng rồi.
Lục Trĩ: “Đồng ý, đồng ý, em đồng ý.” Cô đỡ Chu Thành An đang quỳ một gối lên: “Mau đứng lên đi, vào ăn cơm.”
Chu Thành An: “Anh sẽ cưng chiều em, tiền kiếm được cho em tất.”
Lục Trĩ: “Được.”
Chu Thành An: “Anh sẽ đón em tan làm, cùng em đi mua nguyên liệu nấu ăn, đưa em đến những nơi em muốn đến.”
Lục Trĩ nắm tay Chu Thành An, anh không nói thêm gì, hai người cùng dảo bước, Chu Thành An nhìn trâm bạc cài trên tóc cô cười vui vẻ: “Anh cũng sẽ mua thật nhiều trâm cài cho em.”
—
Ngày Mỹ thực trong trí nhớ khai trương nhà hàng, sáng sớm Lục Trĩ đã cài cây trâm Chu Thành An mua cho cô lên bắt đầu sở soạn, cô vẫn ở khu nhà lúc trước, chưa dọn qua gần nhà hàng, lúc đi ra ngoài Chu Thành An cũng mở cửa nhà bước ra, hai người nhìn nhau cười vui vẻ.
Lục Trĩ: “Em mới gọi cho Lý Lượng, dặn anh ấy đăng thực đơn lên mạng cho khách nắm rõ giá cả. Tuy nhà hàng mở bán theo hình thức đặt trước nhưng vẫn có rất đông khách xếp hàng bên ngoài vì không rõ chuyện đặt bàn trước ấy, Lý Lượng đang hỗ trợ họ bên đó rồi.”
Chu Thành An giúp Lục Trĩ cầm túi rác xuống tầng vứt: “Em đi chậm thôi, đừng vội.”
Lục Trĩ: “Em biết rồi, em không vội.”
Hai người đến nhà hàng, Lục Trĩ nhìn một lượt trong mắt ngập tràn niềm vui, cuối cùng cô cũng mở được nhà hàng như mong muốn rồi, thiết kế phong cách yêu thích, đình đài lầu các mang hơi thở thời cổ đại, chỗ ăn cơm bên trong chính là kiểu đình viện.
Phùng Thịnh đi đến: “Bà chủ Lục à, chị giúp em nếm thử xem món này đã ok chưa?”
Lục Trĩ cầm thìa múc một muỗng canh: “Được lắm, không tệ.”
Chu Thành An cũng nếm thử: “Ừm, không tệ.”
Lục Trạch và người đại diện, còn có Tôn Duy và Trần Tuấn Lực cũng đến, bọn họ chào hỏi Lục Trĩ, Lục Trạch khuôn mặt phức tạp nhìn Chu Thành An, người này chính là anh rể đấy, anh còn phát hiện người anh rể này đã âm thầm giúp đỡ mình rất nhiều trên con đường sự nghiệp, trái ngược hoàn toàn với nhà họ Trần khi xưa luôn lo lắng anh sẽ chiếm lợi từ bọn họ, Trần Tân thật sự không có cửa để so sánh với người anh rể này.
Lục Trạch: “Chị à, hôm nay chị tính ra món gì mới thế?”
Lục Trĩ: “Món chay, gà chiên coca, thịt xào nấm hương.”
Lục Trĩ vừa dứt lời Lục Trạch đã chạy mất dạng, rất vất vả mới có ngày nghỉ đến ăn cơm chị mình nấu nên phải tranh giành thật nhanh, người đại diện của Lục Trạch, Tôn Duy và Trần Tuấn Lực cũng nhanh chóng chạy theo.
Lục Trĩ: “Mọi người làm gì thế!”
Mấy người đồng thanh: “Lên tầng ăn cơm!”
Lục Trĩ: “……”
Lục Trĩ nhìn mấy người họ chạy nhanh lên tầng xong mới nói: “Chưa đến giờ gọi món đâu, mấy người ăn cơm gì chứ.”
Chu Thành An: “Nghĩ đến món em làm nên chảy nước miếng hết rồi đó.”
Hai người nhìn nhau cười, anh nói tiếp: “Chúc mừng bà chủ nhỏ của anh khai trương nhà hàng.”
Giấy chứng nhận kết hôn có hiệu lực từ ngày hôm qua, Lục Trĩ nói: “Ừm, cảm ơn ông chủ…… chồng yêu.”
HOÀN CHÍNH VĂN
Thời gian trôi nhanh, vài ngày trước lá rụng báo hiệu mùa thu, giờ đây ngoài trời đã lất phất tuyết rơi, bên ngoài cửa Mỹ thực trong trí nhớ chất đầy tuyết. Lý Lượng ra ngoài quét tuyết, chuyên chú quét sạch tuyết đọng trước cửa tiệm.
Chu Thành An đưa Lục Trĩ đến bên ngoài cửa: “Thời tiết lạnh rồi, sau tan làm tôi qua đón cô về.”
Mối quan hệ của họ trông vẫn bình đạm như cũ, sáng hoặc tối Chu Thành An sẽ tiện tay vứt rác giúp Lục Trĩ, nếu hôm nào trời tối cô mới về thì Chu Thành An sẽ giả vờ ngẫu nhiên gặp mặt, cùng đi bộ về nhà. Hoặc hai người cùng ăn cơm tối, một người nấu một người rửa.
Chu Thành An cứ thế chen vào cuộc sống của Lục Trĩ, anh chưa nói câu thích cô, nhưng mỗi việc anh làm đều chứng tỏ rằng anh thích cô.
Lục Trĩ bước vào tiệm: “Chào buổi sáng!”
Lý Lượng vui tươi hớn hở thò lại gần: “Bà chủ nhỏ ới, về bánh dứa nướng tôi có ý này, dứa được cung cấp đến làm số lượng nhiều hơn chút, sau chúng ta chuyển sang nhà hàng thì cô có muốn mở thêm chi nhánh ở các thành phố khác, chỉ chuyên bán sản phẩm đóng gói không? Có thể đưa vào bán trong siêu thị, giờ có nhiều siêu thị tìm chúng ta muốn hợp tác lắm, nhưng sản phẩm thật sự cung không đủ cầu.”
Lục Trĩ: “Chờ lát Chu Thành An đến chúng ta trả tiền thuê bên nhà hàng cho anh ấy, sau đó mua nguyên liệu để chuẩn bị ra món số lượng lớn, trước tiên đưa vào siêu thị khảo sát lượng mua, sau khi ổn định thì xem xét mở thêm chi nhánh ở thành phố khác. Trong khoảng thời gian này, anh tranh thủ tìm trước người quản lý phù hợp cho chi nhánh mới.”
Lục Trĩ ngồi trên ghế đưa mắt nhìn bàn ghế trong tiệm, nhìn quầy thanh toán, thấp giọng cười.
Cô không trở thành nữ phụ bị lôi ra so sánh với nữ chính, Trần Tân lựa chọn không kết hôn với nữ chính để níu giữ hình tượng công ty, Lục Trạch trở thành ngôi sao lớn, Mỹ thực trong trí nhớ từ một tiệm cơm nhỏ giờ đã trở thành nhà hàng, thi công sắp hoàn thành rồi.
Trương Tiếu vén rèm đi vào: “Bà chủ nhỏ à, chồng tôi mua nhiều măng khô lắm, tôi mang qua đây cho cô một ít, cô nhìn xem có ok không, măng này được phơi khô rất tốt luôn.”
Lục Trĩ đứng lên: “Cô đang mang thai đấy, đi chậm thôi.”
Trương Tiếu: “Không sao đâu, tôi mới thôi mà.” Sắc mặt cô ấy hồng hào, nói: “Nhà hàng bên kia của bà chủ nhỏ sắp khai trương chưa? Vợ chồng tôi mới mua căn nhà gần đó, sau này có thể thường xuyên đến ăn rồi.”
Chồng Trương Tiếu giờ đang sửa sang cho nhà mới gần nhà hàng của Mỹ thực trong trí nhớ, Trương Tiếu mang thai nên chồng cô ấy không cho làm gì cả.
Trương Tiếu nói: “Hay bà chủ nhỏ cũng mua một căn gần đó, tiện đi lại hơn.”
Lỗ tai Lý Lượng giật giật: “Tôi có thể làm hàng xóm với bà chủ nhỏ hông?”
Phùng Thịnh: “Em cũng có thể.”
Tôn Y: “Em cũng thế.”
Lục Trĩ: “Chờ khai trương xong rồi tính.”
Trương Tiếu nói chuyện một lúc với Lục Trĩ xong mới đi về, ngay lập tức mấy người Lý Lượng vây lại bàn, hai mắt sáng long lanh nhìn Lục Trĩ, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn hỏi Lục Trĩ tính dùng măng khô làm món gì, khách quen của tiệm hay lui tới thường xuyên tặng đồ thế đấy.
Lục Trĩ: “Măng khô xào thịt?”
Mấy người kia đồng thanh nói được, Lục Trĩ đứng lên: “Mọi người làm việc đi, buổi trưa chúng ta ăn măng khô xào thịt.”
Đến giờ mở cửa, như thường ngày chật kín chỗ ngồi, mùi thơm của thức ăn tràn ngập tiệm cơm.
“Ha ha ha ha, hôm trước tôi mới mua được bánh dứa nướng bán ở tiệm cơ.”
“Tôi mới cướp được trên gian hàng online roài.”
“Bà chủ nhỏ mở số lượng lớn bánh hạt dẻ mà tôi vẫn không cướp được hu hu….”
Chờ tới buổi trưa nghỉ bán, Lục Trĩ như thường lệ làm một món, còn lại giao hết cho Phùng Thịnh, việc này khá tốt, như vậy bữa cơm sẽ phong phú hơn nhiều. Thi thoảng cơm tối cũng là Phùng Thịnh làm, ăn xong thì ai về nhà nấy.
Lục Trĩ làm xong món măng khô xào thịt thì ra ngoài đánh bàn tính, lúc Chu Thành An đi vào cô hơi ngước mắt nhìn qua: “Buổi trưa tôi làm măng khô xào thịt, Phùng Thịnh còn đang nấu nướng trong bếp, đợi làm xong hết thì chúng ta ăn cơm.”
Chu Thành An: “Bọn họ ở trong bếp hết à?”
Lục Trĩ: “Ừ, Phùng Thịnh nấu, Lý Lượng đứng bên cạnh giám sát, Tôn Y rửa rau, hỗ trợ việc vặt.”
Chu Thành An đi đến trước mặt Lục Trĩ, cười nói: “Nhà hàng bên bờ sông kia sắp thi công xong rồi, tôi muốn ngày nào cũng ăn cơm ở Mỹ thực trong trí nhớ nên định dọn qua gần đó ở, vừa lúc có hai căn hộ bên đó, cùng một tầng, nếu bà chủ nhỏ không ngại thì cũng dọn qua đi, coi như là tôi trả tiền cơm.” Nói xong liền nhấc chân đi nhanh vào trong bếp: “Tôi vào trong giúp đỡ bọn họ.”
Lục Trĩ gọi anh lại: “Anh không cầu hôn em thì lần sau đừng tới đây ăn ké cơm nữa.”
[*] Đoạn này mềnh đổi xưng hô từ tôi-anh sang em-anh vì hai người này sắp kết hôn đến nơi rồi.
Cả người Chu Thành An chấn động, anh quay người nhìn cô, Lục Trĩ cười nhạt: “Sao? Anh không thích em? Hay là chỉ tính yêu đương tạm thời, không nghĩ đến việc kết hôn?”
Chu Thành An: “Cưới, anh cưới!”
Cô nhìn Chu Thành An chạy ra rồi lại chạy vào, có chút mờ mịt, sau đó liền thấy Chu Thành An cầm lon Coca bật ra, cầm tay cô đeo nắp tròn lên, nở nụ cười xán lạn: “Chờ anh đi mua nhẫn kim cương.”
Khoảnh khắc cầu hôn của họ không oanh động, rất bình đạm nhưng cả hai đều cảm thấy như pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, hạnh phúc nhân đôi.
Lục Trĩ nhìn thấy mấy người Phùng Thịnh, hỏi: “Không ăn cơm sao?”
Lý Lượng: “Ăn ăn ăn, ăn cơm chứ, chúc mừng bà chủ nhỏ nha!”
Lục Trĩ đưa Chu Thành An một hộp măng khô xào thịt để riêng xong mọi người mới ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm, Lý Lượng rất chi là ghen tị luôn, Lục Trạch muốn ăn gì bà chủ nhỏ làm luôn, giờ Chu Thành An tuy cùng ngồi ăn cơm nhưng vẫn được thêm một hộp măng khô xào thịt riêng mang về ăn sau.
Lý Lượng gắp một đũa măng khô xào thịt, ngoạm một miếng ăn hết.
Hu hu hu, ngon quá trời quá đất, măng khô có vị riêng, thịt tươi và ngon.
Lục Trĩ chọn thịt để xào măng khô là loại nạc mỡ đan xen, kết hợp với măng khô tạo nên một món rất chi là đưa cơm, Lý Lượng ăn ngon hai mắt sáng lấp lánh, gì mà Lục Trạch với Chu Thành An, gì mà ghen tị với không ghen tị chớ, ăn cơm xong nói sau.
Lý Lượng: “Măng khô xào thịt ngon xĩu đó.”
Măng khô xào thịt, hai nguyên liệu chính kết hợp lại quả thật ngon khó cưỡng, một bên giòn một bên mềm, thật sự là mỹ vị.
Chu Thành An về nhà ngoài chuẩn bị nhẫn kim cương, còn có sính lễ, anh dùng cổ phần công ty làm sính lễ sau đó đến trước cửa tiệm Mỹ thực trong trí nhớ cầu hôn. Lục Trĩ phát hiện thời tiết bên ngoài ngày càng lạnh hơn, Chu Thành An đã đổ một lớp mồ hôi mỏng rồi.
Lục Trĩ: “Đồng ý, đồng ý, em đồng ý.” Cô đỡ Chu Thành An đang quỳ một gối lên: “Mau đứng lên đi, vào ăn cơm.”
Chu Thành An: “Anh sẽ cưng chiều em, tiền kiếm được cho em tất.”
Lục Trĩ: “Được.”
Chu Thành An: “Anh sẽ đón em tan làm, cùng em đi mua nguyên liệu nấu ăn, đưa em đến những nơi em muốn đến.”
Lục Trĩ nắm tay Chu Thành An, anh không nói thêm gì, hai người cùng dảo bước, Chu Thành An nhìn trâm bạc cài trên tóc cô cười vui vẻ: “Anh cũng sẽ mua thật nhiều trâm cài cho em.”
—
Ngày Mỹ thực trong trí nhớ khai trương nhà hàng, sáng sớm Lục Trĩ đã cài cây trâm Chu Thành An mua cho cô lên bắt đầu sở soạn, cô vẫn ở khu nhà lúc trước, chưa dọn qua gần nhà hàng, lúc đi ra ngoài Chu Thành An cũng mở cửa nhà bước ra, hai người nhìn nhau cười vui vẻ.
Lục Trĩ: “Em mới gọi cho Lý Lượng, dặn anh ấy đăng thực đơn lên mạng cho khách nắm rõ giá cả. Tuy nhà hàng mở bán theo hình thức đặt trước nhưng vẫn có rất đông khách xếp hàng bên ngoài vì không rõ chuyện đặt bàn trước ấy, Lý Lượng đang hỗ trợ họ bên đó rồi.”
Chu Thành An giúp Lục Trĩ cầm túi rác xuống tầng vứt: “Em đi chậm thôi, đừng vội.”
Lục Trĩ: “Em biết rồi, em không vội.”
Hai người đến nhà hàng, Lục Trĩ nhìn một lượt trong mắt ngập tràn niềm vui, cuối cùng cô cũng mở được nhà hàng như mong muốn rồi, thiết kế phong cách yêu thích, đình đài lầu các mang hơi thở thời cổ đại, chỗ ăn cơm bên trong chính là kiểu đình viện.
Phùng Thịnh đi đến: “Bà chủ Lục à, chị giúp em nếm thử xem món này đã ok chưa?”
Lục Trĩ cầm thìa múc một muỗng canh: “Được lắm, không tệ.”
Chu Thành An cũng nếm thử: “Ừm, không tệ.”
Lục Trạch và người đại diện, còn có Tôn Duy và Trần Tuấn Lực cũng đến, bọn họ chào hỏi Lục Trĩ, Lục Trạch khuôn mặt phức tạp nhìn Chu Thành An, người này chính là anh rể đấy, anh còn phát hiện người anh rể này đã âm thầm giúp đỡ mình rất nhiều trên con đường sự nghiệp, trái ngược hoàn toàn với nhà họ Trần khi xưa luôn lo lắng anh sẽ chiếm lợi từ bọn họ, Trần Tân thật sự không có cửa để so sánh với người anh rể này.
Lục Trạch: “Chị à, hôm nay chị tính ra món gì mới thế?”
Lục Trĩ: “Món chay, gà chiên coca, thịt xào nấm hương.”
Lục Trĩ vừa dứt lời Lục Trạch đã chạy mất dạng, rất vất vả mới có ngày nghỉ đến ăn cơm chị mình nấu nên phải tranh giành thật nhanh, người đại diện của Lục Trạch, Tôn Duy và Trần Tuấn Lực cũng nhanh chóng chạy theo.
Lục Trĩ: “Mọi người làm gì thế!”
Mấy người đồng thanh: “Lên tầng ăn cơm!”
Lục Trĩ: “……”
Lục Trĩ nhìn mấy người họ chạy nhanh lên tầng xong mới nói: “Chưa đến giờ gọi món đâu, mấy người ăn cơm gì chứ.”
Chu Thành An: “Nghĩ đến món em làm nên chảy nước miếng hết rồi đó.”
Hai người nhìn nhau cười, anh nói tiếp: “Chúc mừng bà chủ nhỏ của anh khai trương nhà hàng.”
Giấy chứng nhận kết hôn có hiệu lực từ ngày hôm qua, Lục Trĩ nói: “Ừm, cảm ơn ông chủ…… chồng yêu.”
HOÀN CHÍNH VĂN