Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Edit: Cá
Bạn game Lý Thắng của bạn cùng phòng Chu Siêu tức giận cực kỳ, đã hẹn cùng nhau làm vài ván game, kết quả lại lỡ hẹn. Nếu lý do là bận hẹn hò thì còn tạm, đằng này lỡ hẹn vì xếp hàng đi ăn, vì bữa cơm mà lỡ hẹn ván game!
Lý Thắng chờ đợi ván game tuần sau, kết quả sao, vẫn bị ra đê vì bữa ăn, à lần này là canh món rong biển mở bán.
Lý Thắng: “???”
Vì rong biển mà ván game bị ra đê ư?
Đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ rất ngon sao, đây là lần thứ mấy cậu bị cho ra đê rồi, nghĩ tới nghĩ lui Lý Thắng cảm thấy bản thân đang bị lừa, cậu quyết định đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn thử xem, ngon thật hay ngon giả mà có thể khiến cậu bị bùng hẹn đây.
Sáng sớm ngày ra Lý Thắng đến trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng, dù đã đến rất sớm nhưng cậu vẫn phải xếp tít phía sau, chờ khi tới lượt vào tiệm chỉ còn đúng món cá hương nhồi thịt.
Tuy Lý Lượng không thích ăn cá hương nhồi thịt Phùng Thịnh làm, đến Phùng Thịnh cũng không muốn ăn nhưng Lục Trĩ ăn cảm thấy không tệ chút nào, sau đó thực đơn liền được chỉnh sửa, ghi chú rõ ràng món cá hương nhồi thịt do Phùng Thịnh làm.
Lý Thắng: “Món bà chủ tiệm chính tay làm đều bán hết rồi ư?”
Tôn Y: “Đúng vậy, hiện tại chỉ có cá hương nhồi thịt do học trò của bà chủ nhỏ làm, ăn không kém cạnh chút nào, anh có thể thử một lần.”
Lý Thắng: “Được, vậy cho tôi một phần cá hương nhồi thịt đi.”
Cậu cất công dậy sớm đến xếp hàng nên không thể mang cái bụng rỗng trở về được, nhìn quanh trong tiệm cũng có nhiều người đang ăn cá hương nhồi thịt mà.
Lý Thắng cầm điện thoại nhắn tin ngay cho bạn cùng phòng của Chu Siêu.
[Tao đang ở Mỹ thực trong trí nhớ he.]
[A a a a a, mày chờ tao.]
[???]
[Mày gọi thêm một phần cơm đi, tao ăn ít lắm, thêm một chén là được ròi.]
[Món bà chủ ở đây làm bán hết rồi, chỉ còn món cá hương nhồi thịt do học trò bà chủ tiệm làm thôi. Tao mới gọi một phần, không biết ăn ra sao, sáng nay tao đến xếp hàng sớm vì mày đó, để xem đồ ăn ở đây ngon tới mức nào mà mày bùng hẹn ván game với tao liên tục.]
[Bây giờ tao ra cửa đây, mày phải chờ tao, bà chủ nhỏ để học trò nấu thì chắc chắn tay nghề cũng rất ngon.]
Phùng Thịnh ở trong bếp hơi khẩn trương, tuy trước có nấu nhưng là tương nấm hương thịt bò, nguyên liệu chế biến sẵn bởi bà chủ nhỏ nên chỉ việc cho vào đảo nấu thôi, cá hương nhồi thịt thì khác.
Lục Trĩ cổ vũ: “Chị đã ăn cá hương nhồi thịt em làm rồi, rất ngon, hôm qua Tôn Y ăn rất nhiều đấy thôi.”
Trình độ hiện tại của Phùng Thịnh đã làm tốt rồi, nhưng tiền đề là vẫn muốn được Lục Trĩ chỉ tay thêm.
Phùng Thịnh: “Bà chủ nhỏ à, lỡ khách hàng ăn không thích thì sao đây?”
Lục Trĩ: “Chị thấy ngon lắm, chị tin em, huống hồ ngày thường em vẫn luôn giúp chị một tay còn gì.”
Cuối cùng Phùng Thịnh cũng bắt tay vào làm món cá hương nhồi thịt, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đủ, trực tiếp bắc bếp nấu, khi chín thì thêm gia vị riêng vang lên tiếng xèo xèo. Lục Trĩ đứng một bên cười cười xong mới bắt đầu lo việc của mình.
Tôn Y bưng cá hương nhồi thịt Phùng Thịnh làm ra ngoài, đặt trước mặt Lý Thắng: “Cá hương nhồi thịt và cơm của anh ạ.”
Lý Thắng ngửi mùi cảm thấy thơm quá đi, cậu cầm đũa khoáy một miếng cá lên ăn, chua chua ngọt ngọt, thịt cá mềm thấm đẫm gia vị, quả thực rất ngon.
Lý Thắng: “Ngon ngon ngon, quá ngon rồi, đây là phần cá hương nhồi thịt ngon nhất tôi từng ăn đấy!”
Người ngồi bên cạnh bật cười: “Chắc cậu chưa ăn cá hương nhồi thịt bà chủ nhỏ làm rồi, nhưng tay nghề Phùng Thịnh cũng không tồi, tôi rất thích, nếu cậu ấy cố gắng trau dồi chắc chắn món ăn sẽ ngày càng lên tầm.”
Bạn cùng phòng của Chu Siêu cuối cùng cũng đuổi tới, vừa vào cửa liền thấy trên bàn trống trơn, dư lại đĩa trống, cá hương nhồi thịt đâu, cơm đâu, tại sao một miếng cũng không để phần cho cậu hã??
Bạn cùng phòng của Chu Siêu: “Mày quá đáng lắm nhá!”
Lý Thắng: “Mai bọn mềnh qua đây ăn đê, tao phải thưởng thức cá hương nhồi thịt bà chủ nhỏ làm và mấy món khác nữa.”
Hôm sau…..
Mấy người bạn game phát hiện bạn cùng phòng Chu Siêu lại lỡ hẹn đánh trận với bọn họ, chưa kịp phẫn nộ liền phát hiện Lý Thắng cũng cho bọn họ ra đê.
[???]
[Sao Lý Thắng lại lỡ hẹn hả, không phải nó cũng đến Mỹ thực trong trí nhớ đó chứ?]
[Đau lòng, nó đến đó thật rồi.]
[Đừng đùa nữa, đến tiệm đó xem đi.]
Ông nội Chu đã trở thành khách quen của tiệm, hôm ăn ở tiệm, hôm đóng gói mang về ăn cùng bà nội Chu. Ông còn thường xuyên so đo với ông nội Phùng trước cửa tiệm, lần nào cũng kiêu ngạo vô cùng, đến sớm một chút đã kiêu ngạo vểnh lên rồi.
Cái này thì có gì đáng kiêu ngạo chứ???
Ông nội Phùng tất nhiên không biết sự kiêu ngạo này là bởi ông nội Chu cảm thấy Lục Trĩ sắp trở thành cháu dâu tương lai nhà mình rồi.
Hôm nay ông nội Chu ăn trong tiệm rồi về, ông đến chỗ ở của Chu Thành An, vừa vào cửa liền cười ha hả, nói: “Rốt cuộc khi nào cháu mới cưới vợ, nếu cháu cưới vợ ta chắc chắn sẽ đối tốt với cháu dâu. Không cần tiểu thư dòng dõi gì, chỉ cần người cháu thích là được.”
Chu Thành An bất đức dĩ: “Ông nội!”
Ông nội Chu: “Ông biết thừa, người ta chướng mắt cháu chứ gì, cũng đúng thôi.”
Bà chủ nhỏ Mỹ thực trong trí nhớ một lòng vì sự nghiệp, chướng mắt Chu Thành An là điều bình thường. Xinh đẹp, biết kiếm tiền, sự nghiệp rộng mở thì sao lại muốn ở bên thằng đích tôn nhà ông chứ, ông nội Chu càng nghĩ càng cảm thấy rất đúng.
Ông nội Chu nhìn Chu Thành An một lúc lâu: “Không sao cả, mặt cháu vẫn còn tác dụng.”
Chu Thành An: “…….”
Ông nội Chu nghĩ nghĩ cảm thấy hợp lý, tuy khả năng bà chủ nhỏ tiệm Mỹ thực trong trí nhớ chướng mắt Chu Thành An rất cao nhưng nó có thể dùng gương mặt đó thử liều một lần nha.
Lúc ông nội Chu ra về vừa lúc Lục Trĩ về nhà, cô nhìn thấy ông nội Chu thì chần chừ một chút, Chu Thành An nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau.
Lục Trĩ: “Cháu chào ông nội Chu ạ.”
Hai mắt ông nội Chu vui vẻ híp lại: “Tốt tốt tốt, tặng cháu bao lì xì mau nhận nè.”
Ông nội Chu nhất quyết muốn cho Lục Trĩ bao lì xì, tuy không còn là con nít nhưng vẫn rất thích hợp, cuối cùng Chu Thành An là người đứng ra khuyên ông nội nhà mình.
Lục Trĩ: “Ông nội Chu ạ, nếu ông không bận thì ở lại ăn bữa cơm ạ, cháu chuẩn bị làm cơm tối xong sẽ mang qua ạ.”
Ông nội Chu: “Không bận, ông không bận đâu, bà chủ nhỏ cháu định làm món gì thế?”
Lục Trĩ nghĩ nghĩ: “Đậu cô ve xào ô mai ạ.”
Ông nội Chu cười vui vẻ: “Không phải món trong thực đơn ở tiệm cháu đúng chứ?” Lát nữa ông phải nhớ để đăng lên vòng bạn bè mới được, cho lão già họ Phùng kia thấy mà thèm.
Lục Trĩ về nhà nấu cơm, ông nội Chu và Chu Thành An cũng quay vào nhà.
Ông nội Chu: “Không ngờ nha, khuôn mặt này của cháu vẫn còn tác dụng, chờ mấy hôm nữa ông nội mua mặt nạ cho cháu bảo dưỡng.”
Chu Thành An bất đắc dĩ sờ sờ mặt mình, anh nghiêm túc nói: “Bà chủ nhỏ chắc chắn không phải vì khuôn mặt mới nấu thêm phần cơm tối cho cháu đâu.”
Ông nội Chu: “Ờ ờ ờ.”
Nói gì kệ, ông nội Chu không nghe, dù sao thì ông cảm thấy Lục Trĩ coi trọng thằng đích tôn nhà mình ở điểm nào nhất thì đó chính là khuôn mặt.
Lục Trĩ ở trong bếp cắt thịt ba chỉ thành miếng nhỏ rồi xào chín, âm thanh xèo xèo vang lên, cô cho gia vị vào đảo đều sau đó mới xử lý đậu cô ve bên cạnh. Đậu cô ve được xào chuyển màu thì đổ nước ô mai vào rồi đậy kín nắp nồi.
Mùi thơm của đậu bay lượn trong phòng bếp, nước ô mai bếp trong thấm vào đậu.
Lục Trĩ thong thả làm thêm phần nước ô mai để uống riêng, cô đổ vào cốc thuỷ tinh uống một ngụm, vị mơ chua trong nước ô mai uống rất sảng khoái, thích hợp xào cùng đậu cô ve.
Đợi lúc lâu Lục Trĩ đảo đậu cô ve trong nồi chín tới rồi cho ra đĩa, mang sang đưa cho Chu Thành An bên cạnh xong mới quay về nhà ăn cơm.
Ông nội Chu ngồi trước bàn ăn: “Hoá ra là tiện nấu cơm thì nấu thêm cho cháu một phần à.”
Ông nội Chu cầm đũa bắt đầu ăn, ăn miếng đậu có mùi thơm và chua riêng của nước ô mai, kèm theo mỳ sợi bên trong đĩa quá mức ngon. Bây giờ ông nội Chu thật sự không rảnh để nói chuyện với Chu Thành An.
Đậu cô ve xào có cả thịt ba chỉ xào ăn rất ngon, dai dai sần sật, miếng thịt được cắt mỏng vừa thấm gia vị vừa dễ ăn.
Chỉ chốc lát đã xong đĩa đậu cô ve xào ô mai, uống thêm cốc nước ô mai riêng bên cạnh, quá mức sảng khoái!
Ông nội Chu: “Ông thấy ăn không đủ, cháu ăn ít thôi.”
Tiếng sau ông nội Chu ăn uống no đủ, ngồi nghỉ ngơi xuôi bụng xong mới về nhà, trước khi đi còn nói: “Thành An à, ông nội quên không chụp đĩa đậu cô ve xào ô mai để đăng lên vòng bạn bè rồi!”
Bạn game Lý Thắng của bạn cùng phòng Chu Siêu tức giận cực kỳ, đã hẹn cùng nhau làm vài ván game, kết quả lại lỡ hẹn. Nếu lý do là bận hẹn hò thì còn tạm, đằng này lỡ hẹn vì xếp hàng đi ăn, vì bữa cơm mà lỡ hẹn ván game!
Lý Thắng chờ đợi ván game tuần sau, kết quả sao, vẫn bị ra đê vì bữa ăn, à lần này là canh món rong biển mở bán.
Lý Thắng: “???”
Vì rong biển mà ván game bị ra đê ư?
Đồ ăn ở Mỹ thực trong trí nhớ rất ngon sao, đây là lần thứ mấy cậu bị cho ra đê rồi, nghĩ tới nghĩ lui Lý Thắng cảm thấy bản thân đang bị lừa, cậu quyết định đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn thử xem, ngon thật hay ngon giả mà có thể khiến cậu bị bùng hẹn đây.
Sáng sớm ngày ra Lý Thắng đến trước cửa Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng, dù đã đến rất sớm nhưng cậu vẫn phải xếp tít phía sau, chờ khi tới lượt vào tiệm chỉ còn đúng món cá hương nhồi thịt.
Tuy Lý Lượng không thích ăn cá hương nhồi thịt Phùng Thịnh làm, đến Phùng Thịnh cũng không muốn ăn nhưng Lục Trĩ ăn cảm thấy không tệ chút nào, sau đó thực đơn liền được chỉnh sửa, ghi chú rõ ràng món cá hương nhồi thịt do Phùng Thịnh làm.
Lý Thắng: “Món bà chủ tiệm chính tay làm đều bán hết rồi ư?”
Tôn Y: “Đúng vậy, hiện tại chỉ có cá hương nhồi thịt do học trò của bà chủ nhỏ làm, ăn không kém cạnh chút nào, anh có thể thử một lần.”
Lý Thắng: “Được, vậy cho tôi một phần cá hương nhồi thịt đi.”
Cậu cất công dậy sớm đến xếp hàng nên không thể mang cái bụng rỗng trở về được, nhìn quanh trong tiệm cũng có nhiều người đang ăn cá hương nhồi thịt mà.
Lý Thắng cầm điện thoại nhắn tin ngay cho bạn cùng phòng của Chu Siêu.
[Tao đang ở Mỹ thực trong trí nhớ he.]
[A a a a a, mày chờ tao.]
[???]
[Mày gọi thêm một phần cơm đi, tao ăn ít lắm, thêm một chén là được ròi.]
[Món bà chủ ở đây làm bán hết rồi, chỉ còn món cá hương nhồi thịt do học trò bà chủ tiệm làm thôi. Tao mới gọi một phần, không biết ăn ra sao, sáng nay tao đến xếp hàng sớm vì mày đó, để xem đồ ăn ở đây ngon tới mức nào mà mày bùng hẹn ván game với tao liên tục.]
[Bây giờ tao ra cửa đây, mày phải chờ tao, bà chủ nhỏ để học trò nấu thì chắc chắn tay nghề cũng rất ngon.]
Phùng Thịnh ở trong bếp hơi khẩn trương, tuy trước có nấu nhưng là tương nấm hương thịt bò, nguyên liệu chế biến sẵn bởi bà chủ nhỏ nên chỉ việc cho vào đảo nấu thôi, cá hương nhồi thịt thì khác.
Lục Trĩ cổ vũ: “Chị đã ăn cá hương nhồi thịt em làm rồi, rất ngon, hôm qua Tôn Y ăn rất nhiều đấy thôi.”
Trình độ hiện tại của Phùng Thịnh đã làm tốt rồi, nhưng tiền đề là vẫn muốn được Lục Trĩ chỉ tay thêm.
Phùng Thịnh: “Bà chủ nhỏ à, lỡ khách hàng ăn không thích thì sao đây?”
Lục Trĩ: “Chị thấy ngon lắm, chị tin em, huống hồ ngày thường em vẫn luôn giúp chị một tay còn gì.”
Cuối cùng Phùng Thịnh cũng bắt tay vào làm món cá hương nhồi thịt, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đủ, trực tiếp bắc bếp nấu, khi chín thì thêm gia vị riêng vang lên tiếng xèo xèo. Lục Trĩ đứng một bên cười cười xong mới bắt đầu lo việc của mình.
Tôn Y bưng cá hương nhồi thịt Phùng Thịnh làm ra ngoài, đặt trước mặt Lý Thắng: “Cá hương nhồi thịt và cơm của anh ạ.”
Lý Thắng ngửi mùi cảm thấy thơm quá đi, cậu cầm đũa khoáy một miếng cá lên ăn, chua chua ngọt ngọt, thịt cá mềm thấm đẫm gia vị, quả thực rất ngon.
Lý Thắng: “Ngon ngon ngon, quá ngon rồi, đây là phần cá hương nhồi thịt ngon nhất tôi từng ăn đấy!”
Người ngồi bên cạnh bật cười: “Chắc cậu chưa ăn cá hương nhồi thịt bà chủ nhỏ làm rồi, nhưng tay nghề Phùng Thịnh cũng không tồi, tôi rất thích, nếu cậu ấy cố gắng trau dồi chắc chắn món ăn sẽ ngày càng lên tầm.”
Bạn cùng phòng của Chu Siêu cuối cùng cũng đuổi tới, vừa vào cửa liền thấy trên bàn trống trơn, dư lại đĩa trống, cá hương nhồi thịt đâu, cơm đâu, tại sao một miếng cũng không để phần cho cậu hã??
Bạn cùng phòng của Chu Siêu: “Mày quá đáng lắm nhá!”
Lý Thắng: “Mai bọn mềnh qua đây ăn đê, tao phải thưởng thức cá hương nhồi thịt bà chủ nhỏ làm và mấy món khác nữa.”
Hôm sau…..
Mấy người bạn game phát hiện bạn cùng phòng Chu Siêu lại lỡ hẹn đánh trận với bọn họ, chưa kịp phẫn nộ liền phát hiện Lý Thắng cũng cho bọn họ ra đê.
[???]
[Sao Lý Thắng lại lỡ hẹn hả, không phải nó cũng đến Mỹ thực trong trí nhớ đó chứ?]
[Đau lòng, nó đến đó thật rồi.]
[Đừng đùa nữa, đến tiệm đó xem đi.]
Ông nội Chu đã trở thành khách quen của tiệm, hôm ăn ở tiệm, hôm đóng gói mang về ăn cùng bà nội Chu. Ông còn thường xuyên so đo với ông nội Phùng trước cửa tiệm, lần nào cũng kiêu ngạo vô cùng, đến sớm một chút đã kiêu ngạo vểnh lên rồi.
Cái này thì có gì đáng kiêu ngạo chứ???
Ông nội Phùng tất nhiên không biết sự kiêu ngạo này là bởi ông nội Chu cảm thấy Lục Trĩ sắp trở thành cháu dâu tương lai nhà mình rồi.
Hôm nay ông nội Chu ăn trong tiệm rồi về, ông đến chỗ ở của Chu Thành An, vừa vào cửa liền cười ha hả, nói: “Rốt cuộc khi nào cháu mới cưới vợ, nếu cháu cưới vợ ta chắc chắn sẽ đối tốt với cháu dâu. Không cần tiểu thư dòng dõi gì, chỉ cần người cháu thích là được.”
Chu Thành An bất đức dĩ: “Ông nội!”
Ông nội Chu: “Ông biết thừa, người ta chướng mắt cháu chứ gì, cũng đúng thôi.”
Bà chủ nhỏ Mỹ thực trong trí nhớ một lòng vì sự nghiệp, chướng mắt Chu Thành An là điều bình thường. Xinh đẹp, biết kiếm tiền, sự nghiệp rộng mở thì sao lại muốn ở bên thằng đích tôn nhà ông chứ, ông nội Chu càng nghĩ càng cảm thấy rất đúng.
Ông nội Chu nhìn Chu Thành An một lúc lâu: “Không sao cả, mặt cháu vẫn còn tác dụng.”
Chu Thành An: “…….”
Ông nội Chu nghĩ nghĩ cảm thấy hợp lý, tuy khả năng bà chủ nhỏ tiệm Mỹ thực trong trí nhớ chướng mắt Chu Thành An rất cao nhưng nó có thể dùng gương mặt đó thử liều một lần nha.
Lúc ông nội Chu ra về vừa lúc Lục Trĩ về nhà, cô nhìn thấy ông nội Chu thì chần chừ một chút, Chu Thành An nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau.
Lục Trĩ: “Cháu chào ông nội Chu ạ.”
Hai mắt ông nội Chu vui vẻ híp lại: “Tốt tốt tốt, tặng cháu bao lì xì mau nhận nè.”
Ông nội Chu nhất quyết muốn cho Lục Trĩ bao lì xì, tuy không còn là con nít nhưng vẫn rất thích hợp, cuối cùng Chu Thành An là người đứng ra khuyên ông nội nhà mình.
Lục Trĩ: “Ông nội Chu ạ, nếu ông không bận thì ở lại ăn bữa cơm ạ, cháu chuẩn bị làm cơm tối xong sẽ mang qua ạ.”
Ông nội Chu: “Không bận, ông không bận đâu, bà chủ nhỏ cháu định làm món gì thế?”
Lục Trĩ nghĩ nghĩ: “Đậu cô ve xào ô mai ạ.”
Ông nội Chu cười vui vẻ: “Không phải món trong thực đơn ở tiệm cháu đúng chứ?” Lát nữa ông phải nhớ để đăng lên vòng bạn bè mới được, cho lão già họ Phùng kia thấy mà thèm.
Lục Trĩ về nhà nấu cơm, ông nội Chu và Chu Thành An cũng quay vào nhà.
Ông nội Chu: “Không ngờ nha, khuôn mặt này của cháu vẫn còn tác dụng, chờ mấy hôm nữa ông nội mua mặt nạ cho cháu bảo dưỡng.”
Chu Thành An bất đắc dĩ sờ sờ mặt mình, anh nghiêm túc nói: “Bà chủ nhỏ chắc chắn không phải vì khuôn mặt mới nấu thêm phần cơm tối cho cháu đâu.”
Ông nội Chu: “Ờ ờ ờ.”
Nói gì kệ, ông nội Chu không nghe, dù sao thì ông cảm thấy Lục Trĩ coi trọng thằng đích tôn nhà mình ở điểm nào nhất thì đó chính là khuôn mặt.
Lục Trĩ ở trong bếp cắt thịt ba chỉ thành miếng nhỏ rồi xào chín, âm thanh xèo xèo vang lên, cô cho gia vị vào đảo đều sau đó mới xử lý đậu cô ve bên cạnh. Đậu cô ve được xào chuyển màu thì đổ nước ô mai vào rồi đậy kín nắp nồi.
Mùi thơm của đậu bay lượn trong phòng bếp, nước ô mai bếp trong thấm vào đậu.
Lục Trĩ thong thả làm thêm phần nước ô mai để uống riêng, cô đổ vào cốc thuỷ tinh uống một ngụm, vị mơ chua trong nước ô mai uống rất sảng khoái, thích hợp xào cùng đậu cô ve.
Đợi lúc lâu Lục Trĩ đảo đậu cô ve trong nồi chín tới rồi cho ra đĩa, mang sang đưa cho Chu Thành An bên cạnh xong mới quay về nhà ăn cơm.
Ông nội Chu ngồi trước bàn ăn: “Hoá ra là tiện nấu cơm thì nấu thêm cho cháu một phần à.”
Ông nội Chu cầm đũa bắt đầu ăn, ăn miếng đậu có mùi thơm và chua riêng của nước ô mai, kèm theo mỳ sợi bên trong đĩa quá mức ngon. Bây giờ ông nội Chu thật sự không rảnh để nói chuyện với Chu Thành An.
Đậu cô ve xào có cả thịt ba chỉ xào ăn rất ngon, dai dai sần sật, miếng thịt được cắt mỏng vừa thấm gia vị vừa dễ ăn.
Chỉ chốc lát đã xong đĩa đậu cô ve xào ô mai, uống thêm cốc nước ô mai riêng bên cạnh, quá mức sảng khoái!
Ông nội Chu: “Ông thấy ăn không đủ, cháu ăn ít thôi.”
Tiếng sau ông nội Chu ăn uống no đủ, ngồi nghỉ ngơi xuôi bụng xong mới về nhà, trước khi đi còn nói: “Thành An à, ông nội quên không chụp đĩa đậu cô ve xào ô mai để đăng lên vòng bạn bè rồi!”