Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-18
Chương 11: Choáng váng
Thiến Hề sau khi xem qua chuyện luyện tập, khiếp sợ cực đỉnh.
Những màn ca múa này đều là do con gái dạy cả sao? Tính tình, tài nghệ con gái, người làm mẹ là biết rõ nhất, sao Vũ nhi lại có vũ đạo, ca khúc cổ quái, kỳ lạ vậy chứ? Thật kỳ lạ quá.
Ngày thứ mười một, vũ đài đã dựng xong, Diệp Vũ bảo họ luyện tập trên vũ đài một lần, thử xem vũ đài có ổn không.
Lãnh Tiêu Tương nhìn họ luyện vũ trên đài, cuối cùng biết, Diệp đại tiểu thư không phải nói khoác mà có bản lĩnh thật sự.
Hai điệu nhảy này, hai ca khúc này, hương vị của nó cho thấy cũng chưa bao giờ được nghe đến, nhìn cả toàn bộ nước Sở cũng tin chắc rằng không thấy bao giờ.
Vất vả nhiều ngày, cuối cùng cũng có chút thành quả, Diệp Vũ thở dài nhẹ nhõm cả người.
May mà những chuyên gia múa nam nữ này đều phối hợp rất nhịp nhàng, dù có vất vả mệt nhọc, song họ cũng kiên trì luyện vũ, không một câu oán hận.
Trước mắt họ nhìn tiêu chuẩn đặt ra, so với kỳ vọng của nàng vẫn còn chút khoảng cách, nhưng hoàn toàn có thể rẩy nước lên trên mặt bàn rồi.
Mà họ đối với những động tác múa của nàng, đã ngạc nhiên ngay từ đầu, không hiểu, sau đó luyện tập mãi cũng thành quen, dần dần làm cho họ biến thành ngạc nhiên. Nhưng nàng dạy động tác múa điệu “Tiêu Tương Vũ” kia, mười người lại vẫn bị chấn kinh một trận.
Vì để cho màn biểu diễn chỉ một lần mà trở nên nổi tiếng, cần phải chuẩn bị rất nhiều này nọ, có thể nói là ngàn đầu, vạn chữ, cũng may là mấy năm nay nàng chạy ngược xuôi theo Hạ Phong, việc trong việc ngoài, đã học được rất nhiều, kế hoạch biểu diễn lần này, nàng cũng vì bản thân, cũng được tính là có tài lẻ riêng.
Nhìn thấy họ nhảy trông cũng rất giống, nàng cũng không biết mệt, mà ngược lại cảm thấy nhiệt tình tăng thêm mười phần.
Lãnh Tiêu Tương đi tới, “Vũ Nhi, vừa rồi trang phục tơ lụa người ta đã mang đến rồi, trang phục múa cũng làm xong rồi, cháu đi nhìn một cái xem nào, giả sử được, ngày mai có thể hoàn thành rồi”
Đối với việc biểu diễn ca múa mà nói, trang phục múa cũng quan trọng không kém, không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.
“Hiện giờ con phải đi” Diệp Vũ muốn đi nhanh nhìn chiến bào này.
“Ăn tối xong đã, cứ ăn xong rồi hẵng đi cũng được”
“Không cần, con sẽ về nhanh lắm”
“Ta cử thêm người cùng con đi nhé”
“Không cần, con tự khác đi thôi”
Diệp Vũ không quen cho nha đầu đi theo, nhất là cái loại nha đầu ngốc nghếch kiểu này.
Cửa hàng may mặc ở ngay tại phố bên, đã đến rất nhanh. Ông chủ rất nhiệt tình đón nàng vào, bảo tiểu nhị lấy trang phục múa cho nàng kiểm tra.
Mấy ngày trước nàng vẽ ra ba kiểu trang phục múa, còn chọn loại vải tơ lụa, để ông chủ cắt may theo kiểu dáng y thế.
Nàng xem kỹ từng cái, trang phục múa của Lăng Vô Hương dẫn đầu chưa được. “Ông chủ Chương à, cái này không được”
“Làm sao mà không được chứ?” Ông chủ Chương hỏi lại, “Đây là dựa theo kiểu dáng vẽ của cô mà thiết kế đó chứ”
“Chân váy rộng thùng thình quá, lại quá dài” Nàng giận bảo, “Chân váy này vừa nhìn thì đã thấy rộng rồi, mặc sao được? Ông không phải là không biết Lăng Vô Hương rất nhỏ hay sao? Cứ dựa theo người nhỏ thế để làm”
“Diệp cô nương, giả sử dựa theo dáng người nhỏ mà làm, vậy chiếc váy này không phải dán sát vào người hay sao?”
“Ông đừng tự cho là mình thông mình, ta muốn chính là dán sát vào người, chiều dài cũng không được dài quá, hiểu chưa?” Diệp Vũ nói mạnh, “Đây không phải là điều ta muốn, ông phải làm lại”
“Cái này…Được được được, ta sẽ làm bé lại” Ông chủ Chương bất đắc dĩ lắc đầu, hạ giọng thì thầm, “Đến lúc đó mà không mặc nổi thì cũng đừng có trách ta đó”
Nàng cũng lười giải thích, “Hai chiếc này được rồi, mai đưa tới lầu Tiêu Tương, còn váy này khi nào làm xong đây/”
Ông ta đáp, “Từ buổi sáng nay trở đi sẽ xong”
Ngày kia cũng chính là ngày biểu diễn, hy vọng cũng không cần sửa sang lại gì nữa. Nàng dặn dò hai câu rồi cáo từ.
Các Quần Phương ở đằng trước, không bằng đi nhìn một cái để khảo sát tình hình.
Nàng vào cửa hàng quần áo, mua thêm một bộ nam, thay xong quần áo thì tiến thẳng tới các Quần Phương.
Vừa vào đại đường, có hai cô gái giọng nói ngọt ngào, môi hồng răng trắng đang ngồi xuống trước một cái bàn, giở trò trên người nàng, mồm miệng lải nhải khen ngợi liên hồi.
Còn một cô thì lấy chén rót rượu, đưa cho nàng uống. Không thể chối được thịnh tình, nàng uống một ngụm, tán gẫu với các nàng, hỏi bóng gió về tình hình ở đây.
Không hiểu sao lại thế, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, hôn mê, trước mắt càng ngày càng thấy mơ hồ…
Hai cô nương này đỡ lấy nàng đi, hướng vào bên trong, nàng định đẩy các nàng ấy ra, nhưng mà chân tay nàng cứ mềm nhũn, càng ngày càng chẳng có sức lực, càng ngày càng thấy choáng váng…
Chương 12: Hôn lên ngực…
Không biết mê man bao lâu, lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát hiện ra bản thân đang nằm trên chiếc giường.
Đây là một gian phòng tối om, trên bàn có ngọn đèn mở ảo tản ra bóng người.
Các Quần Phương trói nàng lại ư?
Nàng đứng dậy ngay, nhằm vào cửa phòng đẩy, có người đẩy cửa tiến vào, nàng ngồi cứng ngắc trên giường, tim đập bình bịch loạn lên.
Người tới là một người đàn ông cao ngất khổng lồ, mặc một áo choàng màu tối, trên mặt che một tấm vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thâm.
Không dám lấy mặt thật ra, tất trong lòng có quỷ rồi.
Nàng cố ép sự e ngại trong lòng, hỏi, “Huynh đài làm ta hôn mê choáng váng, có gì xin chỉ giáo cho?”
Người đàn ông che mặt ngồi xuống trước bàn, ánh đèn chiếu lên miếng vải đen trên mặt hắn toát ra vài phần đáng sợ.
“Ngươi là con gái cả của Diệp đại tướng quân sao?” Tiếng nói của hắn bị miếng vải đen ngăn trở, có vẻ nặng nề, rầu rĩ.
“Đúng thì thế nào, mà không đúng thì thế nào”
“Không có gì cả” Giọng hắn lạnh như băng.
“Anh sẽ không thả ta ra chứ?” Diệp Vũ âm thầm suy nghĩ, đến tột cùng hắn là loại người như thế nào?
Hắn ngoắc tay ý bảo nàng qua, nàng đi tới, áp chế sự bối rối và e ngại lại. Vừa mới đến trước bàn, hắn ra chiêu thần tốc, giữ chặt cổ nàng, nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, lưng đổ mồ hôi, cố gắng trấn định, “Anh định giết tôi sao?”
Hắn đáp lãnh khốc, “Đúng”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, “Anh sẽ không giết tôi đâu”
Đôi mắt đen bóng của người đàn ông che mặt co rút kịch liệt lại, “Diệp đại tiểu thư can đảm thận trọng, có khí phách, có đảm lược”
“Quá khen” Nàng thản nhiên nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, “Ta không bao giờ còn là Diệp đại tiểu thư nữa”
“Ngươi cùng mẹ ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu, chính xác không còn là Diệp đại tiểu thư nữa” Hắn có hứng trí nói, “Ta nghe nói Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt trần, song lại nhát gan yếu đuối, hoá ra lời đồn không thực chút nào”
“Ta đã nói rồi, ta rốt cục là Diệp đại tiểu thư bị mê hoặc. Gặp lại cố nhân, tính tình cùng tâm tình cũng có thay đổi chút” Bị một gã đàn ông không biết tên bóp chặt cổ họng, tánh mạng an nguy, nàng vừa ứng phó với hắn vừa nghĩ cách tự cứu.
“Phải thế không?”
Tiếng nói hắn vừa dứt thì tay kia của hắn đã nhanh chóng vung lại, vạt áo bên hông nàng bung ra, rơi trên mặt đất, áo choàng nam tử cứ thế mở rộng ra, hắn buông tay bóp cổ nàng ra, cởi hết áo choàng của nàng, áo trong áo ngoài đều bị hắn cởi ra hết, trên người nàng chỉ còn lại mỗi quần áo lót.
Các động tác liên tiếp, trôi chảy lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy vậy, thần tốc tới mức nàng cũng chẳng kịp có phản ứng gì cả.
Vừa cảm giác được cơn lạnh xâm nhập, nàng đã bị hắn tóm chặt vào lòng.
Người đàn ông che mặt ôm nhanh nàng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
“Mặt không đổi sắc, quả nhiên là có đảm lược” ứăn không phải tán dương nàng mà hình như là trêu chọc nàng vậy.
Diệp Vũ không phải không e ngại, chỉ là hiểu được giấu kín tâm tư thôi.
Cởi hết áo của nàng, hắn đến tột cùng là muốn gì?
Nhìn qua tấm vải đen, tiếng nói người đàn ông này không thể nghe rõ được, nàng cũng không thể phán đoán ra được trước kia có tiếp xúc với hắn lần nào không. Hắn khôi ngô cao to, chân tay nhanh nhẹn, là loại người nào chứ?
“Chắc anh không phải là kẻ cướp hoa đó chứ?” Nàng cười gượng hỏi.
“Ngươi nói đúng, ta chính là kẻ hái hoa tặc đó” Hắn thổi hơi bên tai nàng, cố ý làm cho nàng sốt ruột vậy, “Ta rất ngạc nhiên vì sao bản tính một người lại có thể thay đổi lớn đến vậy”
Nàng vẫn không nhúc nhích, âm thầm cân nhắc, chả lẽ hắn cảm thấy hứng thú với Diệp đại tiểu thư sao?
Người đàn ông che mặt đưa tay ra nắm lấy bộ ngực của nàng, úp lên trên khối no đủ của nàng, từ từ xoa nắn nhẹ nhàng…
Tuy chỉ cách nhau quần áo lót nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ và sự nhục nhã trong lòng bàn tay hắn.
Trong lòng nàng bốc hoả, lửa giận bỗng chốc bốc lên cao…
Hắn càng ngày càng dùng sức, tựa như vuốt ve chà đạp bộ ngực của nàng giống đống bùn nhão ẩm ướt vậy.
Diệp Vũ thấy ánh mắt hắn kiên định như ngọc thạch, trong đó dấy lên hai ngọn lửa.
Khí huyết dâng cao, nàng nhấc đùi phải lên, nhằm vào thân dưới của hắn mà đạp. Hắn dường như cũng đã sớm chuẩn bị, né qua một bên tránh sự công kích của nàng; cùng lúc đó tay vung lên, một tiếng đinh đang vang lên, nến tắt, cả phòng chìm vào trong bóng tối.
Nàng vẫn còn chưa thích ứng thì đột nhiên đã tối đen, bị hắn đẩy ngã, nằm ngửa trên mặt bàn thở hồng hộc,
“Anh định thế nào?” Nàng cất tiếng nói run rẩy có chút nghẹn.
“Làm chuyện mà hái hoa tặc phải làm”
Hai chân hắn đè lên chân nàng, giữ chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu, cúi xuống hôn, còn tay kia thì nhẹ nhàng chạm lên trán, mắt, mi, mũi, môi, cằm, rồi tiếp tục đi xuống, vuốt ve chiếc cổ trơn mềm non mịn và xương quai xanh tinh xảo…
Trong phòng rất tối, Diệp Vũ cảm thấy trước mặt chỉ có một bóng đen, tâm ý hoảng loạn, cả giận nói, “Nam tử hán đại trượng phu mà bắt nạt một cô gái, tính gì là anh hùng hảo hán chứ?”
Gã đàn ông có chút buồn cười , “Diệp đại tiểu thư cuối cùng cũng hoảng rồi, thú vị, thú vị thật”
“Anh có ý đồ gì, sao không đi thẳng vào vấn đề hả?”
“Ý đồ của ta là…” Hắn khẽ hôn lên khoé môi nàng, hơi thở nóng phủ lên trên mặt nàng. Hoá ra là vướng miếng vải đen của hắn, thật giận là tối quá, căn bản nhìn không thấy.
Nàng ngẩng đầu lập tức áp lên môi hắn, chuẩn bị cho hắn hiểu được sự lợi hại của phụ nữ thế kỷ thứ hai mươi mốt thế nào.
Hắn rõ ràng cứng ngắc, giây sau thì có phản ứng lại, hung hăng phản kích, đem hôn sâu lên trên môi nàng.
Sự gắn bó chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn quít, hơi thở cực nóng cứ lần lượt thay đổi, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng cuồng dã.
Chỉ một lát sau, trong lúc ngọn lửa giữa hai người bốc lên, nàng đánh mất quyền chủ động, lại mất cả đất đai, bị từng bước ép sát của hắn mà cố chống đỡ lại.
Việc này không nên để chậm trễ, nàng hung hăng cắn mạnh xuống,.
Đầu lưỡi bị htương, cơn đau kịch liệt đánh úp lại, hắn ngẩng phắt đầu lên, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.
Thừa cơ hội này, Diệp Vũ vung tay đánh vào bóng đen đó, hy vọng vào đúng giữa hai má của hắn. Nhưng mà hắn phản ứng rất nhanh, một tay cầm cổ tay nàng, một tay lại nắm lấy vú phải của nàng, vô cùng tà ác thô bạo.
Nàng đau nhức khó chịu, tay kia cố gỡ tay hắn ra, “Người tốt nhất là giết ta đi, nếu có một ngày, ta sẽ báo thù ngày hôm nay”
“Ta đợi” Hắn cắn răng nói.
“Bỏ móng vuốt của ngươi ra!” Nàng cương quyết kêu gào.
Hắn lỏng tay, bỏ lực mạnh, nàng mượn sức hắn lỏng tay, đứng bật dậy, bất ngờ cúi xuống cắn mạnh xuống cánh tay hắn, dùng hết sức lực cắn, tốt nhất là cắn được một miếng thịt thật to ra.
Kỳ quái là hắn vẫn không động đậy mặc kệ nàng cắn, không rên tiếng nào, hình như không biết đau vậy.
Cho đến khi hết sức Diệp Vũ mới nhả ra, trong lòng lại thấy kỳ lạ, vì sao hắn không ngăn mình lại? Vì sao hắn lại ngoan ngoãn để cho mình cắn chứ?
Ngay sau đó thì sau gáy nàng đau đớn, nàng liền hôn mê.
Lúc tỉnh lại thì đã ở trong tẩm phòng của lầu Tiêu Tương rồi,
Diệp Vũ nghĩ mãi không ra, vì sao hái hoa tặc kia không “hái hoa”, ngược lại còn đưa nàng trở về nữa?
Nghĩ thế nào cũng không có đáp án, nàng đơn giản không muốn nghĩ nữa, ngẫm lại sau này khuếch trương kế hoạch mới là chuyện đúng nhất.
Hai điệu nhảy đã luyện thành thạo, hai bài hát cũng tập luyện rất được, mắt thấy tất cả đang từng bước từng bước hoàn thành, nàng yên tâm hẳn.
Trước một ngày biểu diễn, nàng cùng Lăng Vô Hương đi mua son. Ở cổ đại không có lông mi giả, kẹp mắt, bộ trang điểm mắt, không thể làm cho mắt có hiệu quả long lanh, chỉ đành dùng lá vàng, son trộn với nhau để tăng cường hiệu quả.
Mua xong son, đang định đi ra cửa hàng, Diệp Vũ thấy một người đang bước nhanh trên đường đi qua.
Người đó…là …Tấn vương, Sở Minh Hiên.
Sở Minh Hiên là Tứ hoàng đệ của Sở Hoàng, hai mươi tám tuổi, phong lưu phóng khoáng, thong dong tới mức không kìm chế nổi, đối quốc gia đại sự, chính sự triều đình thì không có tâm tư gì, chỉ suốt ngày chung tình với chuyện trai gái, thơ từ ca phú, trong phủ thê thiếp thành đàn, còn nuôi không ít ca cơ, vũ kỹ, cùng hắn uống rượu mua vui.
Lúc đi đến gần thoáng nhìn, nàng chỉ biết, Tấn Vương có một thân hình hoàn mỹ cao lớn, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến mê người.
Diệp đại tiểu thư thích hắn cái gì chứ? Nhưng mà tình yêu từ trước tới giờ đều mù quáng, có nhiều khi chẳng có lý do gì cả.
Đột nhiên nàng như ma xui quỷ khiến chạy vội đuổi theo Tấn vương, cho dù nàng có ý dang tay ngăn lại. thì cũng đã không khống chế được rồi,
Ý nghĩ kia mạnh mẽ quá, bắt nàng không thể bỏ được.
Nhưng mà khoảng cách quá xa, còn Tấn vương thì lại đi quá nhanh, đuổi theo tới một con phố thì bỗng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.
Diệp Vũ cảm thấy một loại bi thương tuyệt vọng này dâng lên mãnh liệt, nhưng đây không phải là cảm giác của nàng, mà là cảm thụ và tâm tình của Diệp đại tiểu thư.
Rất quỷ dị.
Bỗng nàng thấy một người làm cho nàng thấy khiếp sợ vô cùng.
Người đó chậm rãi đi tới, mặc trên người áo choàng màu trắng thêu tinh xảo, váy dài phất phơ trong gió, làm cho con người ta có cảm giác ung dung, thong dong. Mặt hắn như ngọc sáng, mày rậm anh tuấn, đôi đồng tử tối đen như mực, tuấn thì rất tuấn tú, cử chỉ trầm tĩnh, giống như là thần tiên từ trên tiên giời hạ phàm xuống vậy, quanh thân lộ ra một luồng tiên khí quanh quẩn.
Đôi mắt nàng kích động rưng rưng, định nói một câu, “Hạ Phong à, anh cũng ở đây sao?”
Cổ họng như có gì đó chẹn lại, nói không nên lời.
Nhưng mà một phần trí nhớ khác có nói cho nàng biết, nam tử đi tới phía nàng không phải là Hạ Phong, là Thẩm Chiêu, hữu tướng đương triều.
Vì sao Hạ Phong ở thế kỷ hai mươi mốt lại giống như Thẩm Chiêu ở thời không nước Sở chứ?
Thẩm Chiêu là người đi qua bên cạnh nàng đó, nàng nhìn mãi không chớp theo bóng hắn, nước mắt nóng trào ra, muốn gọi hắn lại, mà không dám.
Bỗng nhiên hắn ngừng bước, xoay người đi tới trước mặt nàng hỏi, “Cô là…con gái cả của Diệp tướng quân, Diệp cô nương”
“Vâng….” Diệp Vũ lau những giọt nước mắt rơi xuống.
“Cô làm sao vậy? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, chậm rãi, ôn nhu như thế, làm cho con người ta nghe cảm thấy rất thoải mái.
Nàng lắc đầu, tâm tình rối loạn, cả người bất động.
Nhìn kỹ thật ra thì hắn và Hạ Phong có vẻ khá giống nhau. Nói lại, hắn trông tuấn tú hiền lành hơn, còn người mà nàng thầm mến là Hạ Phong một ngôi sao.nổi tiếng nhiều năm trong nước, gương mặt trông cứng cáp sắc sảo hơn.
Nhìn lệ rơi đầy trên mặt nàng, tự dưng Thẩm Chiêu cảm thấy kỳ lạ, song tâm sự con gái, tốt hơn là không nên hỏi nhiều vì thế mới nói, “Diệp tướng quân đóng quân hàng năm bên ngoài, đã lâu không về phủ, cô nếu có gặp chuyện gì thì đến phủ Thẩm tìm ta”
Nàng gật đầu, vội vàng lấy khăn lau nước mắt. Chỉ là một lát sau, hắn đã đi trước rồi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Trong kinh thành xa lạ mà gặp được một người có khuôn mặt tương tự giống Hạ Phong, là ông trời thương xót đến an ủi nàng đó ư?
***
Tấm biển lớn treo trước lầu Tiêu Tương đã được mấy ngày, thấy ai cùng dừng chân bàn tán rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, tấm biển quảng cáo tuyên truyền màu đỏ kia đã đạt được hiệu quả.
Đêm nay ngày hai mươi sáu, màn đêm vừa buông xuống, còn có khá nhiều khách đi vào lầu Tiêu tương đèn đuốc sáng trưng. Trước buổi biểu diễn ca múa nhạc sắp bắt đầu, trên đại đường đã hết chỗ ngồi, lại đành phải xếp thêm khá nhiều chiếc ghế di động nữa.
Nhìn toàn cảnh náo nhiệt này, Lãnh Tiêu Tương cười toe toét, trong lúc lo chu đáo cho khách khứa, lại tìm cách chấn an khách kêu gào.
Canh giờ đã tới, mọi chuyện đã sẵn sàng, Diệp Vũ gật đầu ra hiệu, tất cả mọi đèn đuốc trong đại đường đều tắt, chỉ để lại bốn ngọn đèn trên vũ đài chiếu sáng.
Lâm Trí Viễn dẫn năm nhạc công đã sớm lên bên trái vũ đài, tiểu nhị thả bọc tơ tằm màu trắng chuyển lên trên đài, Lăng Vô Hương cùng năm vũ nam đi lên, ngồi ở trên ghế, đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Giai điệu “Thanh Hoa từ” bắt đầu vang lên sống động, khúc nhạc rơi vào cảnh đẹp, phụ múa bắt đầu, lấy kỹ thuật nhảy hấp dẫn khác người thu hút ánh mắt mọi người.
Vũ nam khoẻ khắn, áo vét tơ tằm, mặc quần bó, trong tay họ cầm quạt, nhìn nhảy trông cực đơn giản mà lại múa không dễ, hai tay xoè ra làm các động tác; lúc thì ngồi, lúc thì đứng, lúc thì xoè quạt, lúc lại thu quạt, lúc thì xoay người, lúc lại xoay cổ, đem loại cổ điển và hiện đại kết hợp với nhau, vừa mềm vừa cứng, lại có lực mạnh của nam tử, lại có ý vị mềm mại của nữ tử, đã đạt tới trình độ dung hợp tối cao.
Đúng vậy đây bài bài múa quạt “Thanh Hoa từ”
Diệp Vũ nhìn cảnh múa mở màn trên vũ đài thấy mọi người thốt lên xuýt xoa, rất thích điệu nhảy này, đã nghiên cứu lại nhớ kỹ điệu nhảy này.
Mọi ánh mắt của khách đều đổ dồn nhìn, quên cả uống rượu.
Họ không ngờ, nam tử lại có dáng người và chân tay mềm mại đến thế; họ cũng chưa bao giờ được nhìn thấy một kiểu vũ đạo có tiết tấu thanh thoát tao nhã như vậy, chân và tay múa rất nhanh, quạt thì lại vận dụng linh hoạt, cả thân hình chữ S đều múa làm cho họ ngạc nhiên mãi không thôi. Xuất sắc nhất là Lăng Vô Hương
Nàng ấy mặc bộ đồ múa giống thế, mặt nạ con bướm long lanh hoa lệ, lấp lánh, làm cho người ta có cảm giác rất thần bí.
Khách xem cứ đoán mãi dung mạo của nàng ta, nghĩ đến khuôn mặt đẹp nhất.
Kể từ đó, loại tâm lý này cứ càng ngày càng trào lên mãnh liệt. Màn múa đã xong, cả đai đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng mọi tiếng kêu gào liên tiếp.
Đối với họ mà nói, điệu nhảy này rất kỳ lạ, cổ quái nhưng lại cũng tuyệt đẹp, ý nhị.
Cả sáu người biểu hiện đều như nhau, không ngoài dự đoán, màn mở đầu đã thành công.
Diệp Vũ bố trí cho một cô gái xinh đẹp ra giới thiệu chương trình, nàng ấy lên đài nói, còn họ ở sau thì thay trang phục, sau đó lại tiếp tục màn ca múa biểu diễn, mời khách uống rượu, phần sau lại càng thêm phấn khích hơn.
Dựa theo sự bố trí trước đó, Lăng Vô Hương đổi trang phục rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, chính là thời gian để cho khách tiêu tiền.
Thời giờ cũng tới nhanh, một số khách nóng lòng sốt ruột đợi không nổi, thúc giục kêu to. Cô nương xinh đẹp kia tên là Ngọc Lan, lên đài nói, “Xin mời cô gái thần bí xinh đẹp tài hoa hơn người của chúng ta hát một bài êm tai vì các vị”
Cả đại đường an tĩnh trở lại, Lăng Vô Hương chân thành đi lên đài, ngồi xuống trước đàn tranh, ngón tay ngọc miết lên dây đàn, cất giọng hát.
Lâm Trí Viễn cùng đám nhạc công đệm đàn cho nàng, nhạc điệu đầy đủ, giai điệu tuyệt đẹp, tiếng ca thánh thót như chim oanh, thanh lệ mà không cứng nhắc, tràn ngập vẻ ưu tư tự nhiên, tựa như mưa phùn mêng mông trong ngõ nhỏ ngày mưa có một cô gái mềm mại uyển chuyển hàm xúc đang đi đến.
Nàng mặc quần áo lụa thêu màu xanh, trên mặt vẫn đội mặt nạ con bướm, cả mái tóc cũng dùng chỉ tơ màu xanh buộc lên, nhìn mềm mại tựa như dùng lời “Nước trong ra phù dung, hoa văn trang sức tự nhiên”, điềm đạm hát bài “Thanh hoa từ”
Một khúc đã hát xong, dư âm còn vang mãi.
Mọi người vẫn chìm đắm trong từng lời ca cảnh đẹp, mãi cho đến lúc nàng đứng lên cảm tạ, mọi người mới bắt đầu vỗ tay hét lên chói tai.
Tuy khúc giống nhau, nhưng mới vừa rồi dẫn đầu múa với vừa đàn vừa hát lại có phong cách khác nhau, dĩ nhiên đã cảm động lòng người. Đây đều là những nam tử thích tìm hoa hỏi liễu, tâm địa phong lưu, lại càng tăng thêm hứng thú hơn với Lăng Vô Hương.
Uống xong một vò rượu, ăn xong đĩa điểm tâm, bạc trắng dần dần đầy thùng, cả đại đường đều là không khí bốc lửa, đạt tới đỉnh cao nhất. Đã hai ba năm nay, lầu Tiêu Tương còn chưa xuất hiện rầm rộ như vậy, Lãnh Tiêu Tương kích động tới mức nước mắt trào ra.
Buổi biểu diễn ca múa diễn ra rất tốt đẹp, đêm nay sau màn ca múa là đại tiệc.
Các loại nhạc khí cùng tấu lên, tiết tấu trữ tình lại mạnh mẽ cứ quẩn quanh trong đại đường, có ba cô gái đứng bên cánh gà cùng cất tiếng ca. Cùng lúc đó, có năm vũ nam mặc quần áo màu trắng toả ra từ năm hướng tiến lên vũ dài, trong tay cầm chiếc ô màu trắng, bắt đầu múa, nhảy thong thả tại chỗ, vũ điệu mềm mại mà sống động; Lăng Vô Hương cùng bốn vũ nữ nhảy ở giữa dáng mềm mại duyên dáng đáng yêu vô cùng.
Các nàng mặc quần áo màu đỏ, tóc đen bới cao buộc dải lụa mềm, múa chậm rãi, mang theo chút mạnh nhẹ cùng sống động, dùng kiểu múa cột ở phương tây kết hợp nhảy thành điệu múa mềm mại.
Lăng Vô Hương vẫn đeo mặt nạ con bướm trân trâu, trông rất thần bí.
Diệp Vũ thiết kế tỷ mỷ bộ đồ múa cho Lăng Vô Hương, mặc bên trong là bộ tơ tằm màu đỏ bó sát người, váy ngắn, bên ngoài là lớp quần áo dài đồng màu tới mắt cá chân, khiến cho hai chân nàng như ẩn như hiện, trêu chọc lòng người.
Cứ thế nàng cởi từng chiếc từng chiếc một cho tới cởi đến chiếc thứ năm. Da thịt lộ lộ ra từng tảng.
Đoạn múa này xen vào chút cảnh da thịt hở hang kèm theo động tác múa cơ bản, vũ nam thì bất động còn nam nhân dưới đài huyết mạch sôi trào sùng sục, kêu la điên cuồng, giọng hét chói tai, âm thanh hỗn loạn, buổi biểu diễn đêm nay đã được đẩy đến cao trào.
Nàng trở về vị trí cũ, quay lưng lại phía mọi người, giai điệu chậm rãi ngừng lại, hai vũ nữ kéo nhẹ ống tay áo mỏng của nàng ra, giật mạnh, chiếc áo mỏng từ trên người nàng rớt xuống.
Dưới đài một trận tiếng kêu la mãnh liệt bộc phát, như sấm rền thác đổ, tất cả mọi người đều đứng lên, bị kích động đến hết mức.
Khúc nhạc đã biến tấu, giai điệu nhanh hơn, nàng nhảy theo từng tiếng nhạc, bước nhảy sôi động vô cùng.
Đoạn này, Diệp Vũ thiết kế một đoạn ngắn cũng đủ để cho đàn ông cổ đại máu mũi phun trào vì điệu múa phong tình.
Hai tay, bả vai, vòng eo, thân dưới, đùi thon, toàn thân Lăng Vô Hương đều chuyển động, mềm mại như không có xương vậy, lại tựa như tràn ngập sức mạnh, ánh mắt quyến rũ mọi người, nhảy điệu vũ câu hồn đoạt phách, làm cho con người ta lâm vào miên man bất định.
Đây là cảnh trần truồng mà theo cảm quan của đàn ông đã chọn.
Tuy chỉ có mười động tác ngắn ngủi thôi, nhưng hiệu quả thì đã rõ.
Đại đường giống như một cái chảo nóng hầm hập vậy, lại giống như một đống lửa tàn sát bừa bãi để lại đám cháy lớn, có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.
Lúc chấm dứt, dưới sự bảo hộ của vệ sĩ, Lăng Vô Hương nhanh chóng lui về hậu viện. Đoạn múa này đã khiến toàn trường xôn xao mãi, không ai kiềm chế nổi cả.
****
Rất nhiều khách đã yêu cầu mãnh liệt cô gái thần bí ra nhảy một lần nữa, cứ kêu gào không dứt, Lãnh Tiêu Tương lại nói buổi ca múa đêm nay tạm dừng lúc này, đêm mai lại tiếp tục. Họ không từ bỏ ý đồ, bà đành phải bảo cô gái nhảy liên tục hai điệu vũ, cả người rã rời rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Khuyên can mãi, họ mới dừng náo loạn.
Còn có một số ít khách vung tiền lên như rác, muốn cô gái thần bí kia tiếp rượu, thậm chí còn vung ra mười vạn lượng bạc để chuộc thân cho nàng nữa. Buồn cười hơn nữa là, có một số ít khách cứ đơn phương canh tranh, nhảy ra đấu mồm, suýt nữa thì đã dùng nắm đấm rồi.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai, nhìn cảnh đại đường lộn xộn và sắc mặt xấu xí của đám đàn ông, bỗng hoài nghi bản thân mình có phải đã hỗ trợ ngược rồi không? Mong muốn đạt hiệu quả đã được như ý, lầu Tiêu Tương cùng Lăng Vô Hương một đêm bùng nổ, sáng sớm hôm sau, lầu Tiêu Tương đã phấn khích vì buổi biểu diễn và cô gái thần bí đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong thành Kim Lăng. Quan trọng tiếp chính là làm sao duy trì được, đề phòng nhà khác bắt chước.
Diệp Vũ đã đoán được trước, chắc chắn có nhiều khách muốn Lăng Vô Hương tiếp rượu, hầu đêm. Nếu bị cự tuyệt, chỉ sợ đám quan to và khách quý cùng với số gia tài bạc triệu sẽ không bỏ qua, bởi vậy chỉ đành phải đưa ra một giá cao nhất để quy định, một vạn lượng bạc, là giá cao nhất, hơn nữa chỉ là tiếp rượu mà thôi.
Lãnh Tiêu Tương tinh thông cách kinh doanh, tin chắc bà ấy sẽ xử lý rất ổn.
Đang định về phòng, Lãnh Tiêu Tương mặt mũi cười tươi đi tới, cứ như một đoá hoa nở sáng lạn trên mặt bà vậy, “Vũ nhi, theo ta đi, có khách quý muốn gặp cháu”
“Cháu không muốn gặp” Diệp Vũ lạnh nhạt cự tuyệt, “Dì Lãnh à, cháu đã nói là không cần lộ mặt ra rồi sao?”
“Vị khách quý này khác hẳn, là người mà ta không dám đắc tội. Họ hỏi màn ca múa này là do ai thiết kế, ta không thể không nói ra được” Lãnh Tiêu Tương kéo tay nàng, dỗ dành, “Ngoan nào, vị khách quý kia không phải là người không đứng đắn đâu, nói không chừng cháu còn biết người ta nữa đó”
“Không phải là quý nhân quan to hay sao? Cháu không gặp!” Diệp Vũ đáp cứng cỏi, kiên quyết không muốn nhức đầu để ý tới lão già thối không óc này làm gì.
“Họ là người có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng này đó” Lăng Tiêu Tương nói thần bí, “Gặp cũng không sao, nói không chừng cháu và mẹ cháu còn có thể trở về phủ tướng quân được nữa đó”
Trong lòng Diệp Vũ bối rối, nói vậy vị khách quý kia thật cao quý thế sao?
Cùng Lãnh Tiêu Tương đi vào tận trong lầu 3, phòng rất rộng, lịch sự tao nhã, Diệp Vũ thấy có hai đại hán đứng ở cửa, càng kiên định đoán được trong lòng. Cửa phòng mở ra, nhưng nhìn thấy ba nam tử ngồi ở bàn tròn, Lãnh Tiêu Tương cười làm lành khiêm tốn, giới thiệu, “Vị cô nương này chính là người mà ba vị muốn tìm đó”
Nàng nhận ra được, trong ba nam tử, nàng biết hai người, tướng Thẩm Chiêu, Tấn vương Sở Minh Hiên.
Thẩm Chiêu nhấc tay lên, ngón tay gõ gõ, Lãnh Tiêu Tương hiểu ý, nháy mắt với nàng rồi rời đi.
Không ngờ được biển quảng cáo bên ngoài lầu Tiêu Tương này cũng hấp dẫn ba vị nam tử có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng tới xem xét.
Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên cùng mặc đồ trắng, đầu đội mũ ngọc, tuấn tú, có thể nói là phong tư lỗi lạc, lãng tử. Còn một nam tử khác tuổi cũng khá cao, mặc áo màu sậm, tướng mạo không giống họ lắm, gương mặt cứng rắn, ánh mắt sắc bén, thân hình cao lớn khoẻ mạnh, quanh người lộ ra luồng khí lạnh thấu xương, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Liếc mắt một cái có thể nhìn ra người đàn ông này không phải là nhân vật tầm thường.
Lúc nàng tiến vào, họ không quay đầu cũng không nhìn nàng.
Bảo nàng ngồi xuống, Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên không hẹn mà cùng nhìn nàng chằm chằm kinh ngạc, giật mình không nhỏ.
“Các ngươi biết nàng ấy sao?” Vị nam tử lạnh lùng kia ngạc nhiên hỏi,
“Biết” Cả Hữu tướng và Tấn vương không hẹn mà cùng đáp.
“Ta thật ra tò mò ghê” Hắn buông một câu, môi tà nhìn bên phải, “Họ tên cô nương, sao không báo ra?”
“Diệp Vũ Sắc” Nàng mỉm cười đáp, “Gọi công tử thế nào đây? Sở công tử chăng?”
“Thú vị, thú vị lắm” Hắn trầm giọng cười khẽ, “Cô nương thông minh, lại có một linh cảm tuyệt vời, nhưng mà tên của cô…Sao mà lại cảm thấy có chút quen thế, hình như đã nghe qua ở đâu rồi vậy”
Công chúa An dương không phải đã nói đó sao? Không cho nàng mang họ Diệp, thì nàng sao có thể mang họ Diệp chứ? Vì thế cho thêm một từ nữa, biến thành Diệp Vũ Sắc. Hơn nữa, tên mới cũng là vì chuẩn bị sau này thành danh nổi tiếng.
Thẩm Chiêu ghé sát lỗ tai hắn hạ giọng thì thầm.
Sở công tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hoá ra là con gái cả của Diệp tướng quân ha. Sao ngươi lại ở nơi thanh lâu thế này? Màn ca múa này là do ngươi thiết kế sao?”
Diệp Vũ cười khẽ, “Vì sao ta ở đây, Sở công tử có thể hỏi công chúa An Dương, hoặc hỏi người trong phủ tướng quân chút, tin chắc ngài sẽ rõ cả. Còn về màn ca múa này, đúng thật là ta thiết kế”
Thú vị hơn là nghe được câu cuối cùng, họ đều toát lên vẻ khiếp sợ, hơn nữa Tấn vương ngồi trong tối cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
“Không ngờ con gái cả của Diệp tướng quân lại tài hoa hơn người như vậy, làm kinh hãi thế tục” Sở Công tử cười nói, ánh mắt loé lên tia sắc bén.
“Sở Công tử khen sai rồi”
“Người có bản lãnh dựng màn múa này, thật không thua gì kẻ đứng đầu trong cung, thậm chí còn hơn chút” Sở công tử nhìn về phía hai người, “Các ngươi nghĩ thế nào?”
“Nghe đồn Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt thế, cầm kỳ thi hoạ không gì không tinh thông, không ngờ lại còn có tài ngịê bậc này, làm cho người ta phải mở to mắt mà nhìn” Thẩm Chiêu cười nhẹ như mây bay gió thoảng.
“Đêm nay chính xác là đã được mở mắt, phóng mắt nhìn toàn bộ nước Sở này, tin chắc không tìm được tài nữ nào giống như Diệp cô nương đây” Sở Minh Hiên ca ngợi.
“”Thật không dám nhận” Diệp Vũ khiêm tốn nói.
Lúc trước Tấn cương Sở Minh Hiên cự tuyệt tình ý của Diệp đại tiểu thư, đến mức mà nàng thương tâm muốn chết. Còn giờ đôi mắt hắn lại nhìn về cô gái với cặp mắt khác hẳn xưa sao?
Bỗng cái loại cảm xúc si mê, tuyệt vọng phức tạp chợt từ trong một góc bí mật trên người thoát ra, nhồi vào trong lòng và trong óc nàng – nàng thống khổ nhìn hắn, một đôi mắt sáng rưng rưng lệ.
Diệp Vũ không thể khống chế nổi luồng cảm xúc kia, cố sức rời mắt đi nhưng vẫn không nổi. Làm sao bây giờ đây?
Thẩm Chiêu hỏi, “Diệp cô nương nghĩ thế sao ra được màn ca múa làm cho người ta có cảm giác mới mẻ đó chứ?”:
Nàng vẫn nhìn Tấn vương, âm thầm cấu lên cánh tay mình, “TRên đời này, con người là thông minh nhất, có ý nghĩ nhất, không gì mà không nghĩ ra được chứ?”
Cuối cùng nàng lấy suy nghĩ mạnh mẽ để ngăn luồng cảm xúc kia,. Nhìn về phía Thẩm Chiêu, cười mệt mỏi.
“Màn ca múa này, nói vậy ngươi cũng không biết ba người chúng ta có thể vinh hạnh tận mắt nhìn thấy tài nghệ của Diệp cô nương sao?” Sở công tử cười hỏi, giọng điệu như ra lệnh, không cho từ chối.
“Thật xin lỗi, ta không bán nghệ” Diệp Vũ thản nhiên từ chối.
“Vậy ngươi bán mình sao?” Sở Minh Hiên cười trêu tức.
“Ta không bán nghệ lại càng không bán thân, bán ý tưởng” Nàng chỉ vào đầu, bỗng nhớ ra đây là cổ đại, tiện nói luôn, “Ý của ta là, bán trí tuệ”
“Bán trí tuệ ư? Cách nói này thật thú vị, rất khác, chẳng giống người thường chút nào” Hắn gật đầu cười, trong mắt hình như có chút khâm phục.
“Đây là sự kiên trì của ta, xin mời ba vị công tử rộng lượng cho” Nàng nói tạ lỗi.
“To gan!” Sở công tử đột nhiên đập bàn, trên mặt hiện lên sự giận tái người.
Thẩm Chiêu đánh mắt sang Sở công tử ý bảo đừng có giận, cũng nháy mắt với nàng, khuyên nhủ, “Diệp cô nương, cô cũng biết thân phận của Sở công tử, cần gì phải tránh xa ngàn dặm vậy chứ? Chỉ có ba ngừơi chúng ta, cũng không phải ở đại đường gì”
Diệp Vũ cải biến chủ ý, “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, Ba vị công tử, xin mời thưởng thức một lần”
Vẻ giận dữ của Sở công tử chưa tan, bưng ly rượu Bạch Ngọc lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Minh Hiên cũng đã uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút suy nghĩ.
Nha hoàn mang đàn tỳ bà tới, nàng ngồi trên chiếc ghế đôn, tay ôm đàn tỳ bà, ngón tay ngọc khẽ gẩy khúc thứ nhất vang lên.
Giai điệu nhẹ nhàng, tiết tấu mãnh liệt, hoàn toàn không giống khúc nhạc cổ điển. Nàng nhìn về phía Sở công tử lạnh lùng, Thẩm Chiêu hiền hoà, Sở Minh Hiên tiêu sái, trong lòng cười lạnh. Khúc nhạc dạo qua, nàng cất giọng hát lên,
Chờ đợi vì tam thế gia thần
Nói ta thức tỉnh tại đây một thế hệ
Tổ tiên vì ta khởi tên
Nhất định ta đem văn võ toàn tài
Âm phù phân chia của ta thế giới
Tả khởi bồng đồ ăn
Hữu đến dao đài
Theo ta sinh ra bắt đầu liền giàu có tứ hải
Ta là mình lên ngôi hoàng đế
Có được cao nhất quyền lực
Quyết định xung đột vũ trang
Quyết định hưu sinh dưỡng tức
Quyết định quan lớn hậu tước
Quyết định chung thân nô dịch
Ta nghe được
Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Cười lý xuân thu bao nhiêu lệ
Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Nghe lầm cũng khi ta nghe đối
Ta diễn tấu màu đỏ giai điệu
Chứng minh giờ phút này đăng cơ vì đế
Ta viết hạ màu đỏ giai điệu
Định niên hiệu vì “Vạn trung không một ”
Nghe người ta giễu cợt ta Đồng Ngôn vô kỵ
Tả mắt nhân nghĩa mắt phải sắc bén
Theo ta quyết định bắt đầu liền chinh phục thiên địa
Bài hát này là bài “Hoàng đế”, cực kỳ hợp với tình hình.
Hát đến một nửa, họ nghe lời ca đã hiểu, Sở công tử sắc mặt càng ngày càng lo lắng, sắc mặt hai người khác cũng thay đổi.
Có lẽ, họ lý giải nàng hát lên khúc này có ý: châm chọc khiêu khích.
Một khúc hát xong, Sở công tử lại tức giận, đập bàn nói, “Làm càn!”
Diệp Vũ cũng biết, hát bài này chẳng khác gì tự tìm phiền phức, thậm chí là tự tìm đường chết, nhưng nàng cũng tin Thẩm Chiêu là người tốt, cũng không để cho hoàng đế Sở quốc chém một thiếu nữ đâu.
“Nếu có chút mạo phạm, kinh xin ba vị công tử thứ lỗi cho” Nàng buông tì bà, cười khẽ, “Chỉ cảm khái nhất thời mà thôi”
“Diệp cô nương lại làm ta khiếp sợ lần nữa, không những tài nghệ trác tuyệt, mà còn cả gan làm loạn” Sở Minh Hiên cười nói, còn khâm phục hơn lúc nãy.
“Diệp cô nương có can đảm, Thẩm mỗ bái phục” Thẩm Chiêu lại cười nói.
Diệp Vũ thấy, Sở công tử nháy mắt với họ, họ lại tiếp tục uống tiếp rồi kiếm cớ rời đi.
Trơ mắt nhìn họ ra ngoài, trong lòng nàng không yên, lại không muốn bỏ qua, dung mạo Thẩm Chiêu gần giống Hạ Phong đã đi rồi, đi rồi….
_____
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Sở công tử đứng bên cạnh nàng, chẳng giận hỏi, “Nàng đang nhìn Thẩm Chiêu hay là nhìn TẤn Vương thế?”
Diệp Vũ hoàn hồn, cúi đầu xuống, lòng thầm tính toán.
HẮn khá giống nam tử thần bí che mặt kia, giống vẻ khôi ngô tráng kiện, nhưng nàng cảm thấy hai người không phải là một.
“Nàng hẳn là biết thân phận của ta”
“Tiểu nữ tử có chút tài mọn, bệ hạ đại giá quang lâm, thật vinh hạnh” Nàng nói đàng hoàng.
Sở công tử cũng chính là hoàng đế Sở quốc, Sở Minh Phong.
Mười năm trước, hắn đăng cơ làm hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn nhẫn lạnh khốc cùng trí tuệ tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế hai huynh đệ, liên luỵ hơn mười văn võ trọng thần, bị lưu đày, xét nhà, diệt môn, liên luỵ hơn một ngàn người, tạo thành thảm án nổi tiếng khắp bốn phương. Để giảm bớt không khí khẩn trương của triều đình, hắn đại xá thiên hạ, đề bạt hơn hai mươi quan viên có tài, đã nhanh chóng đạt được hiệu quả, dần dần trở nên vững chãi, rõ ràng.
Lúc đả bại đối thủ, ngồi trên ngôi đế, trong lúc ổn định triều đình, Thẩm Chiêu là tâm phúc cực trung thành và là cánh tay đắc lực của hắn.
Mà năm ấy, Thẩm Chiêu mới vừa trong hai mươi, còn Sở Minh Phong hai mươi sáu.
Sở Minh Phong nâng cằm nàng lên, mắt nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi đã đoán được, hẳn cũng có thể đoán được mục đích trẫm tới nơi này”
Nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt nhu hoà, “Tiểu nữ nữ ngu độn, xin bệ hạ minh xét”
“Thẩm Chiêu nói đúng, lá gan ngươi cũng không nhỏ” Hắn cố ý tăng giọng điệu, “Ai cho ngươi lá gan lớn vậy/”
“Tiểu nữ tử xưa nay đã vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm thiên uy, mong bệ hạ thứ tội cho” Nàng nói cẩn thận.
“Ngôn hành và khúc ca kia của ngươi, đã mạo phạm thiên uy rồi, TRẫm nên khiển trách ngươi thế nào đây?” Hắn bóp chặt cằm nàng.
Diệp Vũ trầm mặc chống đỡ, nhìn thẳng vào con ngươi đen hơi tối sầm của hắn.
Hắn không biết là đang châm chọc hay tán thưởng nữa, “TRẫm chưa từng bao giờ gặp được một nữ tử gan lớn như ngươi vậy”
Nàng nói bình tĩnh, “Bệ hạ tán thưởng. Bệ hạ muốn làm gì tiểu nữ tử không thể kháng cự nổi, nhưng bệ hạ là minh quân nhân hậu, tin rằng bệ hạ không làm khó một thiếu nữ”
“Ngươi tuy là thiếu nữ thật nhưng cũng là một nữ tử lợi hại nhất” Sở Minh Phong cười rộ lên, ngón tay đang bóp cổ nàng chậm rãi vuốt ve, “Đáng tiếc, Trẫm chẳng phải là minh quân nhân hậu gì, bản lãnh lớn nhất của trẫm là bắt nạt thiếu nữ”
“Bệ hạ có hứng thú với người An Dương công chúa ghét cay ghét đắng sao?”
“Nàng là nàng, trẫm là trẫm, không thể nói là một được”
Hắn thô bạo vạch vạt áo nàng ra, bất giác trên vai toả ra mùi thơm ngát tự nhiên của cơ thể, nửa bộ ngực sữa lộ ra, cần cổ yêu kiều mê người phập phồng, khiến người ta muốn âu yếm thật nhanh.
Cả người trắng nõn nà như thế, người đời chỉ muốn có.
Thiến Hề sau khi xem qua chuyện luyện tập, khiếp sợ cực đỉnh.
Những màn ca múa này đều là do con gái dạy cả sao? Tính tình, tài nghệ con gái, người làm mẹ là biết rõ nhất, sao Vũ nhi lại có vũ đạo, ca khúc cổ quái, kỳ lạ vậy chứ? Thật kỳ lạ quá.
Ngày thứ mười một, vũ đài đã dựng xong, Diệp Vũ bảo họ luyện tập trên vũ đài một lần, thử xem vũ đài có ổn không.
Lãnh Tiêu Tương nhìn họ luyện vũ trên đài, cuối cùng biết, Diệp đại tiểu thư không phải nói khoác mà có bản lĩnh thật sự.
Hai điệu nhảy này, hai ca khúc này, hương vị của nó cho thấy cũng chưa bao giờ được nghe đến, nhìn cả toàn bộ nước Sở cũng tin chắc rằng không thấy bao giờ.
Vất vả nhiều ngày, cuối cùng cũng có chút thành quả, Diệp Vũ thở dài nhẹ nhõm cả người.
May mà những chuyên gia múa nam nữ này đều phối hợp rất nhịp nhàng, dù có vất vả mệt nhọc, song họ cũng kiên trì luyện vũ, không một câu oán hận.
Trước mắt họ nhìn tiêu chuẩn đặt ra, so với kỳ vọng của nàng vẫn còn chút khoảng cách, nhưng hoàn toàn có thể rẩy nước lên trên mặt bàn rồi.
Mà họ đối với những động tác múa của nàng, đã ngạc nhiên ngay từ đầu, không hiểu, sau đó luyện tập mãi cũng thành quen, dần dần làm cho họ biến thành ngạc nhiên. Nhưng nàng dạy động tác múa điệu “Tiêu Tương Vũ” kia, mười người lại vẫn bị chấn kinh một trận.
Vì để cho màn biểu diễn chỉ một lần mà trở nên nổi tiếng, cần phải chuẩn bị rất nhiều này nọ, có thể nói là ngàn đầu, vạn chữ, cũng may là mấy năm nay nàng chạy ngược xuôi theo Hạ Phong, việc trong việc ngoài, đã học được rất nhiều, kế hoạch biểu diễn lần này, nàng cũng vì bản thân, cũng được tính là có tài lẻ riêng.
Nhìn thấy họ nhảy trông cũng rất giống, nàng cũng không biết mệt, mà ngược lại cảm thấy nhiệt tình tăng thêm mười phần.
Lãnh Tiêu Tương đi tới, “Vũ Nhi, vừa rồi trang phục tơ lụa người ta đã mang đến rồi, trang phục múa cũng làm xong rồi, cháu đi nhìn một cái xem nào, giả sử được, ngày mai có thể hoàn thành rồi”
Đối với việc biểu diễn ca múa mà nói, trang phục múa cũng quan trọng không kém, không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.
“Hiện giờ con phải đi” Diệp Vũ muốn đi nhanh nhìn chiến bào này.
“Ăn tối xong đã, cứ ăn xong rồi hẵng đi cũng được”
“Không cần, con sẽ về nhanh lắm”
“Ta cử thêm người cùng con đi nhé”
“Không cần, con tự khác đi thôi”
Diệp Vũ không quen cho nha đầu đi theo, nhất là cái loại nha đầu ngốc nghếch kiểu này.
Cửa hàng may mặc ở ngay tại phố bên, đã đến rất nhanh. Ông chủ rất nhiệt tình đón nàng vào, bảo tiểu nhị lấy trang phục múa cho nàng kiểm tra.
Mấy ngày trước nàng vẽ ra ba kiểu trang phục múa, còn chọn loại vải tơ lụa, để ông chủ cắt may theo kiểu dáng y thế.
Nàng xem kỹ từng cái, trang phục múa của Lăng Vô Hương dẫn đầu chưa được. “Ông chủ Chương à, cái này không được”
“Làm sao mà không được chứ?” Ông chủ Chương hỏi lại, “Đây là dựa theo kiểu dáng vẽ của cô mà thiết kế đó chứ”
“Chân váy rộng thùng thình quá, lại quá dài” Nàng giận bảo, “Chân váy này vừa nhìn thì đã thấy rộng rồi, mặc sao được? Ông không phải là không biết Lăng Vô Hương rất nhỏ hay sao? Cứ dựa theo người nhỏ thế để làm”
“Diệp cô nương, giả sử dựa theo dáng người nhỏ mà làm, vậy chiếc váy này không phải dán sát vào người hay sao?”
“Ông đừng tự cho là mình thông mình, ta muốn chính là dán sát vào người, chiều dài cũng không được dài quá, hiểu chưa?” Diệp Vũ nói mạnh, “Đây không phải là điều ta muốn, ông phải làm lại”
“Cái này…Được được được, ta sẽ làm bé lại” Ông chủ Chương bất đắc dĩ lắc đầu, hạ giọng thì thầm, “Đến lúc đó mà không mặc nổi thì cũng đừng có trách ta đó”
Nàng cũng lười giải thích, “Hai chiếc này được rồi, mai đưa tới lầu Tiêu Tương, còn váy này khi nào làm xong đây/”
Ông ta đáp, “Từ buổi sáng nay trở đi sẽ xong”
Ngày kia cũng chính là ngày biểu diễn, hy vọng cũng không cần sửa sang lại gì nữa. Nàng dặn dò hai câu rồi cáo từ.
Các Quần Phương ở đằng trước, không bằng đi nhìn một cái để khảo sát tình hình.
Nàng vào cửa hàng quần áo, mua thêm một bộ nam, thay xong quần áo thì tiến thẳng tới các Quần Phương.
Vừa vào đại đường, có hai cô gái giọng nói ngọt ngào, môi hồng răng trắng đang ngồi xuống trước một cái bàn, giở trò trên người nàng, mồm miệng lải nhải khen ngợi liên hồi.
Còn một cô thì lấy chén rót rượu, đưa cho nàng uống. Không thể chối được thịnh tình, nàng uống một ngụm, tán gẫu với các nàng, hỏi bóng gió về tình hình ở đây.
Không hiểu sao lại thế, nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, hôn mê, trước mắt càng ngày càng thấy mơ hồ…
Hai cô nương này đỡ lấy nàng đi, hướng vào bên trong, nàng định đẩy các nàng ấy ra, nhưng mà chân tay nàng cứ mềm nhũn, càng ngày càng chẳng có sức lực, càng ngày càng thấy choáng váng…
Chương 12: Hôn lên ngực…
Không biết mê man bao lâu, lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát hiện ra bản thân đang nằm trên chiếc giường.
Đây là một gian phòng tối om, trên bàn có ngọn đèn mở ảo tản ra bóng người.
Các Quần Phương trói nàng lại ư?
Nàng đứng dậy ngay, nhằm vào cửa phòng đẩy, có người đẩy cửa tiến vào, nàng ngồi cứng ngắc trên giường, tim đập bình bịch loạn lên.
Người tới là một người đàn ông cao ngất khổng lồ, mặc một áo choàng màu tối, trên mặt che một tấm vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thâm.
Không dám lấy mặt thật ra, tất trong lòng có quỷ rồi.
Nàng cố ép sự e ngại trong lòng, hỏi, “Huynh đài làm ta hôn mê choáng váng, có gì xin chỉ giáo cho?”
Người đàn ông che mặt ngồi xuống trước bàn, ánh đèn chiếu lên miếng vải đen trên mặt hắn toát ra vài phần đáng sợ.
“Ngươi là con gái cả của Diệp đại tướng quân sao?” Tiếng nói của hắn bị miếng vải đen ngăn trở, có vẻ nặng nề, rầu rĩ.
“Đúng thì thế nào, mà không đúng thì thế nào”
“Không có gì cả” Giọng hắn lạnh như băng.
“Anh sẽ không thả ta ra chứ?” Diệp Vũ âm thầm suy nghĩ, đến tột cùng hắn là loại người như thế nào?
Hắn ngoắc tay ý bảo nàng qua, nàng đi tới, áp chế sự bối rối và e ngại lại. Vừa mới đến trước bàn, hắn ra chiêu thần tốc, giữ chặt cổ nàng, nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, lưng đổ mồ hôi, cố gắng trấn định, “Anh định giết tôi sao?”
Hắn đáp lãnh khốc, “Đúng”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, “Anh sẽ không giết tôi đâu”
Đôi mắt đen bóng của người đàn ông che mặt co rút kịch liệt lại, “Diệp đại tiểu thư can đảm thận trọng, có khí phách, có đảm lược”
“Quá khen” Nàng thản nhiên nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, “Ta không bao giờ còn là Diệp đại tiểu thư nữa”
“Ngươi cùng mẹ ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu, chính xác không còn là Diệp đại tiểu thư nữa” Hắn có hứng trí nói, “Ta nghe nói Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt trần, song lại nhát gan yếu đuối, hoá ra lời đồn không thực chút nào”
“Ta đã nói rồi, ta rốt cục là Diệp đại tiểu thư bị mê hoặc. Gặp lại cố nhân, tính tình cùng tâm tình cũng có thay đổi chút” Bị một gã đàn ông không biết tên bóp chặt cổ họng, tánh mạng an nguy, nàng vừa ứng phó với hắn vừa nghĩ cách tự cứu.
“Phải thế không?”
Tiếng nói hắn vừa dứt thì tay kia của hắn đã nhanh chóng vung lại, vạt áo bên hông nàng bung ra, rơi trên mặt đất, áo choàng nam tử cứ thế mở rộng ra, hắn buông tay bóp cổ nàng ra, cởi hết áo choàng của nàng, áo trong áo ngoài đều bị hắn cởi ra hết, trên người nàng chỉ còn lại mỗi quần áo lót.
Các động tác liên tiếp, trôi chảy lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy vậy, thần tốc tới mức nàng cũng chẳng kịp có phản ứng gì cả.
Vừa cảm giác được cơn lạnh xâm nhập, nàng đã bị hắn tóm chặt vào lòng.
Người đàn ông che mặt ôm nhanh nàng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
“Mặt không đổi sắc, quả nhiên là có đảm lược” ứăn không phải tán dương nàng mà hình như là trêu chọc nàng vậy.
Diệp Vũ không phải không e ngại, chỉ là hiểu được giấu kín tâm tư thôi.
Cởi hết áo của nàng, hắn đến tột cùng là muốn gì?
Nhìn qua tấm vải đen, tiếng nói người đàn ông này không thể nghe rõ được, nàng cũng không thể phán đoán ra được trước kia có tiếp xúc với hắn lần nào không. Hắn khôi ngô cao to, chân tay nhanh nhẹn, là loại người nào chứ?
“Chắc anh không phải là kẻ cướp hoa đó chứ?” Nàng cười gượng hỏi.
“Ngươi nói đúng, ta chính là kẻ hái hoa tặc đó” Hắn thổi hơi bên tai nàng, cố ý làm cho nàng sốt ruột vậy, “Ta rất ngạc nhiên vì sao bản tính một người lại có thể thay đổi lớn đến vậy”
Nàng vẫn không nhúc nhích, âm thầm cân nhắc, chả lẽ hắn cảm thấy hứng thú với Diệp đại tiểu thư sao?
Người đàn ông che mặt đưa tay ra nắm lấy bộ ngực của nàng, úp lên trên khối no đủ của nàng, từ từ xoa nắn nhẹ nhàng…
Chương 13: Hôn lên môi nàng
Tuy chỉ cách nhau quần áo lót nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ và sự nhục nhã trong lòng bàn tay hắn.
Trong lòng nàng bốc hoả, lửa giận bỗng chốc bốc lên cao…
Hắn càng ngày càng dùng sức, tựa như vuốt ve chà đạp bộ ngực của nàng giống đống bùn nhão ẩm ướt vậy.
Diệp Vũ thấy ánh mắt hắn kiên định như ngọc thạch, trong đó dấy lên hai ngọn lửa.
Khí huyết dâng cao, nàng nhấc đùi phải lên, nhằm vào thân dưới của hắn mà đạp. Hắn dường như cũng đã sớm chuẩn bị, né qua một bên tránh sự công kích của nàng; cùng lúc đó tay vung lên, một tiếng đinh đang vang lên, nến tắt, cả phòng chìm vào trong bóng tối.
Nàng vẫn còn chưa thích ứng thì đột nhiên đã tối đen, bị hắn đẩy ngã, nằm ngửa trên mặt bàn thở hồng hộc,
“Anh định thế nào?” Nàng cất tiếng nói run rẩy có chút nghẹn.
“Làm chuyện mà hái hoa tặc phải làm”
Hai chân hắn đè lên chân nàng, giữ chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu, cúi xuống hôn, còn tay kia thì nhẹ nhàng chạm lên trán, mắt, mi, mũi, môi, cằm, rồi tiếp tục đi xuống, vuốt ve chiếc cổ trơn mềm non mịn và xương quai xanh tinh xảo…
Trong phòng rất tối, Diệp Vũ cảm thấy trước mặt chỉ có một bóng đen, tâm ý hoảng loạn, cả giận nói, “Nam tử hán đại trượng phu mà bắt nạt một cô gái, tính gì là anh hùng hảo hán chứ?”
Gã đàn ông có chút buồn cười , “Diệp đại tiểu thư cuối cùng cũng hoảng rồi, thú vị, thú vị thật”
“Anh có ý đồ gì, sao không đi thẳng vào vấn đề hả?”
“Ý đồ của ta là…” Hắn khẽ hôn lên khoé môi nàng, hơi thở nóng phủ lên trên mặt nàng. Hoá ra là vướng miếng vải đen của hắn, thật giận là tối quá, căn bản nhìn không thấy.
Nàng ngẩng đầu lập tức áp lên môi hắn, chuẩn bị cho hắn hiểu được sự lợi hại của phụ nữ thế kỷ thứ hai mươi mốt thế nào.
Hắn rõ ràng cứng ngắc, giây sau thì có phản ứng lại, hung hăng phản kích, đem hôn sâu lên trên môi nàng.
Sự gắn bó chạm vào nhau, đầu lưỡi quấn quít, hơi thở cực nóng cứ lần lượt thay đổi, càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng cuồng dã.
Chỉ một lát sau, trong lúc ngọn lửa giữa hai người bốc lên, nàng đánh mất quyền chủ động, lại mất cả đất đai, bị từng bước ép sát của hắn mà cố chống đỡ lại.
Việc này không nên để chậm trễ, nàng hung hăng cắn mạnh xuống,.
Đầu lưỡi bị htương, cơn đau kịch liệt đánh úp lại, hắn ngẩng phắt đầu lên, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.
Thừa cơ hội này, Diệp Vũ vung tay đánh vào bóng đen đó, hy vọng vào đúng giữa hai má của hắn. Nhưng mà hắn phản ứng rất nhanh, một tay cầm cổ tay nàng, một tay lại nắm lấy vú phải của nàng, vô cùng tà ác thô bạo.
Nàng đau nhức khó chịu, tay kia cố gỡ tay hắn ra, “Người tốt nhất là giết ta đi, nếu có một ngày, ta sẽ báo thù ngày hôm nay”
“Ta đợi” Hắn cắn răng nói.
“Bỏ móng vuốt của ngươi ra!” Nàng cương quyết kêu gào.
Hắn lỏng tay, bỏ lực mạnh, nàng mượn sức hắn lỏng tay, đứng bật dậy, bất ngờ cúi xuống cắn mạnh xuống cánh tay hắn, dùng hết sức lực cắn, tốt nhất là cắn được một miếng thịt thật to ra.
Kỳ quái là hắn vẫn không động đậy mặc kệ nàng cắn, không rên tiếng nào, hình như không biết đau vậy.
Cho đến khi hết sức Diệp Vũ mới nhả ra, trong lòng lại thấy kỳ lạ, vì sao hắn không ngăn mình lại? Vì sao hắn lại ngoan ngoãn để cho mình cắn chứ?
Ngay sau đó thì sau gáy nàng đau đớn, nàng liền hôn mê.
Chương 14: Ma xui quỷ khiến
Lúc tỉnh lại thì đã ở trong tẩm phòng của lầu Tiêu Tương rồi,
Diệp Vũ nghĩ mãi không ra, vì sao hái hoa tặc kia không “hái hoa”, ngược lại còn đưa nàng trở về nữa?
Nghĩ thế nào cũng không có đáp án, nàng đơn giản không muốn nghĩ nữa, ngẫm lại sau này khuếch trương kế hoạch mới là chuyện đúng nhất.
Hai điệu nhảy đã luyện thành thạo, hai bài hát cũng tập luyện rất được, mắt thấy tất cả đang từng bước từng bước hoàn thành, nàng yên tâm hẳn.
Trước một ngày biểu diễn, nàng cùng Lăng Vô Hương đi mua son. Ở cổ đại không có lông mi giả, kẹp mắt, bộ trang điểm mắt, không thể làm cho mắt có hiệu quả long lanh, chỉ đành dùng lá vàng, son trộn với nhau để tăng cường hiệu quả.
Mua xong son, đang định đi ra cửa hàng, Diệp Vũ thấy một người đang bước nhanh trên đường đi qua.
Người đó…là …Tấn vương, Sở Minh Hiên.
Sở Minh Hiên là Tứ hoàng đệ của Sở Hoàng, hai mươi tám tuổi, phong lưu phóng khoáng, thong dong tới mức không kìm chế nổi, đối quốc gia đại sự, chính sự triều đình thì không có tâm tư gì, chỉ suốt ngày chung tình với chuyện trai gái, thơ từ ca phú, trong phủ thê thiếp thành đàn, còn nuôi không ít ca cơ, vũ kỹ, cùng hắn uống rượu mua vui.
Lúc đi đến gần thoáng nhìn, nàng chỉ biết, Tấn Vương có một thân hình hoàn mỹ cao lớn, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến mê người.
Diệp đại tiểu thư thích hắn cái gì chứ? Nhưng mà tình yêu từ trước tới giờ đều mù quáng, có nhiều khi chẳng có lý do gì cả.
Đột nhiên nàng như ma xui quỷ khiến chạy vội đuổi theo Tấn vương, cho dù nàng có ý dang tay ngăn lại. thì cũng đã không khống chế được rồi,
Ý nghĩ kia mạnh mẽ quá, bắt nàng không thể bỏ được.
Nhưng mà khoảng cách quá xa, còn Tấn vương thì lại đi quá nhanh, đuổi theo tới một con phố thì bỗng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa.
Diệp Vũ cảm thấy một loại bi thương tuyệt vọng này dâng lên mãnh liệt, nhưng đây không phải là cảm giác của nàng, mà là cảm thụ và tâm tình của Diệp đại tiểu thư.
Rất quỷ dị.
Bỗng nàng thấy một người làm cho nàng thấy khiếp sợ vô cùng.
Người đó chậm rãi đi tới, mặc trên người áo choàng màu trắng thêu tinh xảo, váy dài phất phơ trong gió, làm cho con người ta có cảm giác ung dung, thong dong. Mặt hắn như ngọc sáng, mày rậm anh tuấn, đôi đồng tử tối đen như mực, tuấn thì rất tuấn tú, cử chỉ trầm tĩnh, giống như là thần tiên từ trên tiên giời hạ phàm xuống vậy, quanh thân lộ ra một luồng tiên khí quanh quẩn.
Đôi mắt nàng kích động rưng rưng, định nói một câu, “Hạ Phong à, anh cũng ở đây sao?”
Cổ họng như có gì đó chẹn lại, nói không nên lời.
Nhưng mà một phần trí nhớ khác có nói cho nàng biết, nam tử đi tới phía nàng không phải là Hạ Phong, là Thẩm Chiêu, hữu tướng đương triều.
Vì sao Hạ Phong ở thế kỷ hai mươi mốt lại giống như Thẩm Chiêu ở thời không nước Sở chứ?
Thẩm Chiêu là người đi qua bên cạnh nàng đó, nàng nhìn mãi không chớp theo bóng hắn, nước mắt nóng trào ra, muốn gọi hắn lại, mà không dám.
Bỗng nhiên hắn ngừng bước, xoay người đi tới trước mặt nàng hỏi, “Cô là…con gái cả của Diệp tướng quân, Diệp cô nương”
“Vâng….” Diệp Vũ lau những giọt nước mắt rơi xuống.
“Cô làm sao vậy? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”Giọng điệu hắn nhẹ nhàng, chậm rãi, ôn nhu như thế, làm cho con người ta nghe cảm thấy rất thoải mái.
Nàng lắc đầu, tâm tình rối loạn, cả người bất động.
Nhìn kỹ thật ra thì hắn và Hạ Phong có vẻ khá giống nhau. Nói lại, hắn trông tuấn tú hiền lành hơn, còn người mà nàng thầm mến là Hạ Phong một ngôi sao.nổi tiếng nhiều năm trong nước, gương mặt trông cứng cáp sắc sảo hơn.
Nhìn lệ rơi đầy trên mặt nàng, tự dưng Thẩm Chiêu cảm thấy kỳ lạ, song tâm sự con gái, tốt hơn là không nên hỏi nhiều vì thế mới nói, “Diệp tướng quân đóng quân hàng năm bên ngoài, đã lâu không về phủ, cô nếu có gặp chuyện gì thì đến phủ Thẩm tìm ta”
Nàng gật đầu, vội vàng lấy khăn lau nước mắt. Chỉ là một lát sau, hắn đã đi trước rồi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Trong kinh thành xa lạ mà gặp được một người có khuôn mặt tương tự giống Hạ Phong, là ông trời thương xót đến an ủi nàng đó ư?
***
Tấm biển lớn treo trước lầu Tiêu Tương đã được mấy ngày, thấy ai cùng dừng chân bàn tán rất nhiều.
Không ngoài dự đoán, tấm biển quảng cáo tuyên truyền màu đỏ kia đã đạt được hiệu quả.
Đêm nay ngày hai mươi sáu, màn đêm vừa buông xuống, còn có khá nhiều khách đi vào lầu Tiêu tương đèn đuốc sáng trưng. Trước buổi biểu diễn ca múa nhạc sắp bắt đầu, trên đại đường đã hết chỗ ngồi, lại đành phải xếp thêm khá nhiều chiếc ghế di động nữa.
Nhìn toàn cảnh náo nhiệt này, Lãnh Tiêu Tương cười toe toét, trong lúc lo chu đáo cho khách khứa, lại tìm cách chấn an khách kêu gào.
Canh giờ đã tới, mọi chuyện đã sẵn sàng, Diệp Vũ gật đầu ra hiệu, tất cả mọi đèn đuốc trong đại đường đều tắt, chỉ để lại bốn ngọn đèn trên vũ đài chiếu sáng.
Lâm Trí Viễn dẫn năm nhạc công đã sớm lên bên trái vũ đài, tiểu nhị thả bọc tơ tằm màu trắng chuyển lên trên đài, Lăng Vô Hương cùng năm vũ nam đi lên, ngồi ở trên ghế, đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
Giai điệu “Thanh Hoa từ” bắt đầu vang lên sống động, khúc nhạc rơi vào cảnh đẹp, phụ múa bắt đầu, lấy kỹ thuật nhảy hấp dẫn khác người thu hút ánh mắt mọi người.
Vũ nam khoẻ khắn, áo vét tơ tằm, mặc quần bó, trong tay họ cầm quạt, nhìn nhảy trông cực đơn giản mà lại múa không dễ, hai tay xoè ra làm các động tác; lúc thì ngồi, lúc thì đứng, lúc thì xoè quạt, lúc lại thu quạt, lúc thì xoay người, lúc lại xoay cổ, đem loại cổ điển và hiện đại kết hợp với nhau, vừa mềm vừa cứng, lại có lực mạnh của nam tử, lại có ý vị mềm mại của nữ tử, đã đạt tới trình độ dung hợp tối cao.
Đúng vậy đây bài bài múa quạt “Thanh Hoa từ”
Diệp Vũ nhìn cảnh múa mở màn trên vũ đài thấy mọi người thốt lên xuýt xoa, rất thích điệu nhảy này, đã nghiên cứu lại nhớ kỹ điệu nhảy này.
Mọi ánh mắt của khách đều đổ dồn nhìn, quên cả uống rượu.
Họ không ngờ, nam tử lại có dáng người và chân tay mềm mại đến thế; họ cũng chưa bao giờ được nhìn thấy một kiểu vũ đạo có tiết tấu thanh thoát tao nhã như vậy, chân và tay múa rất nhanh, quạt thì lại vận dụng linh hoạt, cả thân hình chữ S đều múa làm cho họ ngạc nhiên mãi không thôi. Xuất sắc nhất là Lăng Vô Hương
Nàng ấy mặc bộ đồ múa giống thế, mặt nạ con bướm long lanh hoa lệ, lấp lánh, làm cho người ta có cảm giác rất thần bí.
Khách xem cứ đoán mãi dung mạo của nàng ta, nghĩ đến khuôn mặt đẹp nhất.
Kể từ đó, loại tâm lý này cứ càng ngày càng trào lên mãnh liệt. Màn múa đã xong, cả đai đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng mọi tiếng kêu gào liên tiếp.
Đối với họ mà nói, điệu nhảy này rất kỳ lạ, cổ quái nhưng lại cũng tuyệt đẹp, ý nhị.
Cả sáu người biểu hiện đều như nhau, không ngoài dự đoán, màn mở đầu đã thành công.
Chương 15: Câu hồn đoạt phách
Diệp Vũ bố trí cho một cô gái xinh đẹp ra giới thiệu chương trình, nàng ấy lên đài nói, còn họ ở sau thì thay trang phục, sau đó lại tiếp tục màn ca múa biểu diễn, mời khách uống rượu, phần sau lại càng thêm phấn khích hơn.
Dựa theo sự bố trí trước đó, Lăng Vô Hương đổi trang phục rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, chính là thời gian để cho khách tiêu tiền.
Thời giờ cũng tới nhanh, một số khách nóng lòng sốt ruột đợi không nổi, thúc giục kêu to. Cô nương xinh đẹp kia tên là Ngọc Lan, lên đài nói, “Xin mời cô gái thần bí xinh đẹp tài hoa hơn người của chúng ta hát một bài êm tai vì các vị”
Cả đại đường an tĩnh trở lại, Lăng Vô Hương chân thành đi lên đài, ngồi xuống trước đàn tranh, ngón tay ngọc miết lên dây đàn, cất giọng hát.
Lâm Trí Viễn cùng đám nhạc công đệm đàn cho nàng, nhạc điệu đầy đủ, giai điệu tuyệt đẹp, tiếng ca thánh thót như chim oanh, thanh lệ mà không cứng nhắc, tràn ngập vẻ ưu tư tự nhiên, tựa như mưa phùn mêng mông trong ngõ nhỏ ngày mưa có một cô gái mềm mại uyển chuyển hàm xúc đang đi đến.
Nàng mặc quần áo lụa thêu màu xanh, trên mặt vẫn đội mặt nạ con bướm, cả mái tóc cũng dùng chỉ tơ màu xanh buộc lên, nhìn mềm mại tựa như dùng lời “Nước trong ra phù dung, hoa văn trang sức tự nhiên”, điềm đạm hát bài “Thanh hoa từ”
Một khúc đã hát xong, dư âm còn vang mãi.
Mọi người vẫn chìm đắm trong từng lời ca cảnh đẹp, mãi cho đến lúc nàng đứng lên cảm tạ, mọi người mới bắt đầu vỗ tay hét lên chói tai.
Tuy khúc giống nhau, nhưng mới vừa rồi dẫn đầu múa với vừa đàn vừa hát lại có phong cách khác nhau, dĩ nhiên đã cảm động lòng người. Đây đều là những nam tử thích tìm hoa hỏi liễu, tâm địa phong lưu, lại càng tăng thêm hứng thú hơn với Lăng Vô Hương.
Uống xong một vò rượu, ăn xong đĩa điểm tâm, bạc trắng dần dần đầy thùng, cả đại đường đều là không khí bốc lửa, đạt tới đỉnh cao nhất. Đã hai ba năm nay, lầu Tiêu Tương còn chưa xuất hiện rầm rộ như vậy, Lãnh Tiêu Tương kích động tới mức nước mắt trào ra.
Buổi biểu diễn ca múa diễn ra rất tốt đẹp, đêm nay sau màn ca múa là đại tiệc.
Các loại nhạc khí cùng tấu lên, tiết tấu trữ tình lại mạnh mẽ cứ quẩn quanh trong đại đường, có ba cô gái đứng bên cánh gà cùng cất tiếng ca. Cùng lúc đó, có năm vũ nam mặc quần áo màu trắng toả ra từ năm hướng tiến lên vũ dài, trong tay cầm chiếc ô màu trắng, bắt đầu múa, nhảy thong thả tại chỗ, vũ điệu mềm mại mà sống động; Lăng Vô Hương cùng bốn vũ nữ nhảy ở giữa dáng mềm mại duyên dáng đáng yêu vô cùng.
Các nàng mặc quần áo màu đỏ, tóc đen bới cao buộc dải lụa mềm, múa chậm rãi, mang theo chút mạnh nhẹ cùng sống động, dùng kiểu múa cột ở phương tây kết hợp nhảy thành điệu múa mềm mại.
Lăng Vô Hương vẫn đeo mặt nạ con bướm trân trâu, trông rất thần bí.
Diệp Vũ thiết kế tỷ mỷ bộ đồ múa cho Lăng Vô Hương, mặc bên trong là bộ tơ tằm màu đỏ bó sát người, váy ngắn, bên ngoài là lớp quần áo dài đồng màu tới mắt cá chân, khiến cho hai chân nàng như ẩn như hiện, trêu chọc lòng người.
Cứ thế nàng cởi từng chiếc từng chiếc một cho tới cởi đến chiếc thứ năm. Da thịt lộ lộ ra từng tảng.
Đoạn múa này xen vào chút cảnh da thịt hở hang kèm theo động tác múa cơ bản, vũ nam thì bất động còn nam nhân dưới đài huyết mạch sôi trào sùng sục, kêu la điên cuồng, giọng hét chói tai, âm thanh hỗn loạn, buổi biểu diễn đêm nay đã được đẩy đến cao trào.
Nàng trở về vị trí cũ, quay lưng lại phía mọi người, giai điệu chậm rãi ngừng lại, hai vũ nữ kéo nhẹ ống tay áo mỏng của nàng ra, giật mạnh, chiếc áo mỏng từ trên người nàng rớt xuống.
Dưới đài một trận tiếng kêu la mãnh liệt bộc phát, như sấm rền thác đổ, tất cả mọi người đều đứng lên, bị kích động đến hết mức.
Khúc nhạc đã biến tấu, giai điệu nhanh hơn, nàng nhảy theo từng tiếng nhạc, bước nhảy sôi động vô cùng.
Đoạn này, Diệp Vũ thiết kế một đoạn ngắn cũng đủ để cho đàn ông cổ đại máu mũi phun trào vì điệu múa phong tình.
Hai tay, bả vai, vòng eo, thân dưới, đùi thon, toàn thân Lăng Vô Hương đều chuyển động, mềm mại như không có xương vậy, lại tựa như tràn ngập sức mạnh, ánh mắt quyến rũ mọi người, nhảy điệu vũ câu hồn đoạt phách, làm cho con người ta lâm vào miên man bất định.
Đây là cảnh trần truồng mà theo cảm quan của đàn ông đã chọn.
Tuy chỉ có mười động tác ngắn ngủi thôi, nhưng hiệu quả thì đã rõ.
Đại đường giống như một cái chảo nóng hầm hập vậy, lại giống như một đống lửa tàn sát bừa bãi để lại đám cháy lớn, có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.
Lúc chấm dứt, dưới sự bảo hộ của vệ sĩ, Lăng Vô Hương nhanh chóng lui về hậu viện. Đoạn múa này đã khiến toàn trường xôn xao mãi, không ai kiềm chế nổi cả.
****
Rất nhiều khách đã yêu cầu mãnh liệt cô gái thần bí ra nhảy một lần nữa, cứ kêu gào không dứt, Lãnh Tiêu Tương lại nói buổi ca múa đêm nay tạm dừng lúc này, đêm mai lại tiếp tục. Họ không từ bỏ ý đồ, bà đành phải bảo cô gái nhảy liên tục hai điệu vũ, cả người rã rời rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Khuyên can mãi, họ mới dừng náo loạn.
Còn có một số ít khách vung tiền lên như rác, muốn cô gái thần bí kia tiếp rượu, thậm chí còn vung ra mười vạn lượng bạc để chuộc thân cho nàng nữa. Buồn cười hơn nữa là, có một số ít khách cứ đơn phương canh tranh, nhảy ra đấu mồm, suýt nữa thì đã dùng nắm đấm rồi.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai, nhìn cảnh đại đường lộn xộn và sắc mặt xấu xí của đám đàn ông, bỗng hoài nghi bản thân mình có phải đã hỗ trợ ngược rồi không? Mong muốn đạt hiệu quả đã được như ý, lầu Tiêu Tương cùng Lăng Vô Hương một đêm bùng nổ, sáng sớm hôm sau, lầu Tiêu Tương đã phấn khích vì buổi biểu diễn và cô gái thần bí đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong thành Kim Lăng. Quan trọng tiếp chính là làm sao duy trì được, đề phòng nhà khác bắt chước.
Diệp Vũ đã đoán được trước, chắc chắn có nhiều khách muốn Lăng Vô Hương tiếp rượu, hầu đêm. Nếu bị cự tuyệt, chỉ sợ đám quan to và khách quý cùng với số gia tài bạc triệu sẽ không bỏ qua, bởi vậy chỉ đành phải đưa ra một giá cao nhất để quy định, một vạn lượng bạc, là giá cao nhất, hơn nữa chỉ là tiếp rượu mà thôi.
Lãnh Tiêu Tương tinh thông cách kinh doanh, tin chắc bà ấy sẽ xử lý rất ổn.
Đang định về phòng, Lãnh Tiêu Tương mặt mũi cười tươi đi tới, cứ như một đoá hoa nở sáng lạn trên mặt bà vậy, “Vũ nhi, theo ta đi, có khách quý muốn gặp cháu”
“Cháu không muốn gặp” Diệp Vũ lạnh nhạt cự tuyệt, “Dì Lãnh à, cháu đã nói là không cần lộ mặt ra rồi sao?”
“Vị khách quý này khác hẳn, là người mà ta không dám đắc tội. Họ hỏi màn ca múa này là do ai thiết kế, ta không thể không nói ra được” Lãnh Tiêu Tương kéo tay nàng, dỗ dành, “Ngoan nào, vị khách quý kia không phải là người không đứng đắn đâu, nói không chừng cháu còn biết người ta nữa đó”
“Không phải là quý nhân quan to hay sao? Cháu không gặp!” Diệp Vũ đáp cứng cỏi, kiên quyết không muốn nhức đầu để ý tới lão già thối không óc này làm gì.
Chương 16: Khách quý đột kích
“Họ là người có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng này đó” Lăng Tiêu Tương nói thần bí, “Gặp cũng không sao, nói không chừng cháu và mẹ cháu còn có thể trở về phủ tướng quân được nữa đó”
Trong lòng Diệp Vũ bối rối, nói vậy vị khách quý kia thật cao quý thế sao?
Cùng Lãnh Tiêu Tương đi vào tận trong lầu 3, phòng rất rộng, lịch sự tao nhã, Diệp Vũ thấy có hai đại hán đứng ở cửa, càng kiên định đoán được trong lòng. Cửa phòng mở ra, nhưng nhìn thấy ba nam tử ngồi ở bàn tròn, Lãnh Tiêu Tương cười làm lành khiêm tốn, giới thiệu, “Vị cô nương này chính là người mà ba vị muốn tìm đó”
Nàng nhận ra được, trong ba nam tử, nàng biết hai người, tướng Thẩm Chiêu, Tấn vương Sở Minh Hiên.
Thẩm Chiêu nhấc tay lên, ngón tay gõ gõ, Lãnh Tiêu Tương hiểu ý, nháy mắt với nàng rồi rời đi.
Không ngờ được biển quảng cáo bên ngoài lầu Tiêu Tương này cũng hấp dẫn ba vị nam tử có quyền thế nhất trong thành Kim Lăng tới xem xét.
Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên cùng mặc đồ trắng, đầu đội mũ ngọc, tuấn tú, có thể nói là phong tư lỗi lạc, lãng tử. Còn một nam tử khác tuổi cũng khá cao, mặc áo màu sậm, tướng mạo không giống họ lắm, gương mặt cứng rắn, ánh mắt sắc bén, thân hình cao lớn khoẻ mạnh, quanh người lộ ra luồng khí lạnh thấu xương, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Liếc mắt một cái có thể nhìn ra người đàn ông này không phải là nhân vật tầm thường.
Lúc nàng tiến vào, họ không quay đầu cũng không nhìn nàng.
Bảo nàng ngồi xuống, Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên không hẹn mà cùng nhìn nàng chằm chằm kinh ngạc, giật mình không nhỏ.
“Các ngươi biết nàng ấy sao?” Vị nam tử lạnh lùng kia ngạc nhiên hỏi,
“Biết” Cả Hữu tướng và Tấn vương không hẹn mà cùng đáp.
“Ta thật ra tò mò ghê” Hắn buông một câu, môi tà nhìn bên phải, “Họ tên cô nương, sao không báo ra?”
“Diệp Vũ Sắc” Nàng mỉm cười đáp, “Gọi công tử thế nào đây? Sở công tử chăng?”
“Thú vị, thú vị lắm” Hắn trầm giọng cười khẽ, “Cô nương thông minh, lại có một linh cảm tuyệt vời, nhưng mà tên của cô…Sao mà lại cảm thấy có chút quen thế, hình như đã nghe qua ở đâu rồi vậy”
Công chúa An dương không phải đã nói đó sao? Không cho nàng mang họ Diệp, thì nàng sao có thể mang họ Diệp chứ? Vì thế cho thêm một từ nữa, biến thành Diệp Vũ Sắc. Hơn nữa, tên mới cũng là vì chuẩn bị sau này thành danh nổi tiếng.
Thẩm Chiêu ghé sát lỗ tai hắn hạ giọng thì thầm.
Sở công tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hoá ra là con gái cả của Diệp tướng quân ha. Sao ngươi lại ở nơi thanh lâu thế này? Màn ca múa này là do ngươi thiết kế sao?”
Diệp Vũ cười khẽ, “Vì sao ta ở đây, Sở công tử có thể hỏi công chúa An Dương, hoặc hỏi người trong phủ tướng quân chút, tin chắc ngài sẽ rõ cả. Còn về màn ca múa này, đúng thật là ta thiết kế”
Thú vị hơn là nghe được câu cuối cùng, họ đều toát lên vẻ khiếp sợ, hơn nữa Tấn vương ngồi trong tối cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
“Không ngờ con gái cả của Diệp tướng quân lại tài hoa hơn người như vậy, làm kinh hãi thế tục” Sở Công tử cười nói, ánh mắt loé lên tia sắc bén.
“Sở Công tử khen sai rồi”
“Người có bản lãnh dựng màn múa này, thật không thua gì kẻ đứng đầu trong cung, thậm chí còn hơn chút” Sở công tử nhìn về phía hai người, “Các ngươi nghĩ thế nào?”
“Nghe đồn Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt thế, cầm kỳ thi hoạ không gì không tinh thông, không ngờ lại còn có tài ngịê bậc này, làm cho người ta phải mở to mắt mà nhìn” Thẩm Chiêu cười nhẹ như mây bay gió thoảng.
“Đêm nay chính xác là đã được mở mắt, phóng mắt nhìn toàn bộ nước Sở này, tin chắc không tìm được tài nữ nào giống như Diệp cô nương đây” Sở Minh Hiên ca ngợi.
“”Thật không dám nhận” Diệp Vũ khiêm tốn nói.
Lúc trước Tấn cương Sở Minh Hiên cự tuyệt tình ý của Diệp đại tiểu thư, đến mức mà nàng thương tâm muốn chết. Còn giờ đôi mắt hắn lại nhìn về cô gái với cặp mắt khác hẳn xưa sao?
Chương 17: Không bán nghệ, lại càng không bán thân
Bỗng cái loại cảm xúc si mê, tuyệt vọng phức tạp chợt từ trong một góc bí mật trên người thoát ra, nhồi vào trong lòng và trong óc nàng – nàng thống khổ nhìn hắn, một đôi mắt sáng rưng rưng lệ.
Diệp Vũ không thể khống chế nổi luồng cảm xúc kia, cố sức rời mắt đi nhưng vẫn không nổi. Làm sao bây giờ đây?
Thẩm Chiêu hỏi, “Diệp cô nương nghĩ thế sao ra được màn ca múa làm cho người ta có cảm giác mới mẻ đó chứ?”:
Nàng vẫn nhìn Tấn vương, âm thầm cấu lên cánh tay mình, “TRên đời này, con người là thông minh nhất, có ý nghĩ nhất, không gì mà không nghĩ ra được chứ?”
Cuối cùng nàng lấy suy nghĩ mạnh mẽ để ngăn luồng cảm xúc kia,. Nhìn về phía Thẩm Chiêu, cười mệt mỏi.
“Màn ca múa này, nói vậy ngươi cũng không biết ba người chúng ta có thể vinh hạnh tận mắt nhìn thấy tài nghệ của Diệp cô nương sao?” Sở công tử cười hỏi, giọng điệu như ra lệnh, không cho từ chối.
“Thật xin lỗi, ta không bán nghệ” Diệp Vũ thản nhiên từ chối.
“Vậy ngươi bán mình sao?” Sở Minh Hiên cười trêu tức.
“Ta không bán nghệ lại càng không bán thân, bán ý tưởng” Nàng chỉ vào đầu, bỗng nhớ ra đây là cổ đại, tiện nói luôn, “Ý của ta là, bán trí tuệ”
“Bán trí tuệ ư? Cách nói này thật thú vị, rất khác, chẳng giống người thường chút nào” Hắn gật đầu cười, trong mắt hình như có chút khâm phục.
“Đây là sự kiên trì của ta, xin mời ba vị công tử rộng lượng cho” Nàng nói tạ lỗi.
“To gan!” Sở công tử đột nhiên đập bàn, trên mặt hiện lên sự giận tái người.
Thẩm Chiêu đánh mắt sang Sở công tử ý bảo đừng có giận, cũng nháy mắt với nàng, khuyên nhủ, “Diệp cô nương, cô cũng biết thân phận của Sở công tử, cần gì phải tránh xa ngàn dặm vậy chứ? Chỉ có ba ngừơi chúng ta, cũng không phải ở đại đường gì”
Diệp Vũ cải biến chủ ý, “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, Ba vị công tử, xin mời thưởng thức một lần”
Vẻ giận dữ của Sở công tử chưa tan, bưng ly rượu Bạch Ngọc lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Minh Hiên cũng đã uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút suy nghĩ.
Nha hoàn mang đàn tỳ bà tới, nàng ngồi trên chiếc ghế đôn, tay ôm đàn tỳ bà, ngón tay ngọc khẽ gẩy khúc thứ nhất vang lên.
Giai điệu nhẹ nhàng, tiết tấu mãnh liệt, hoàn toàn không giống khúc nhạc cổ điển. Nàng nhìn về phía Sở công tử lạnh lùng, Thẩm Chiêu hiền hoà, Sở Minh Hiên tiêu sái, trong lòng cười lạnh. Khúc nhạc dạo qua, nàng cất giọng hát lên,
Chờ đợi vì tam thế gia thần
Nói ta thức tỉnh tại đây một thế hệ
Tổ tiên vì ta khởi tên
Nhất định ta đem văn võ toàn tài
Âm phù phân chia của ta thế giới
Tả khởi bồng đồ ăn
Hữu đến dao đài
Theo ta sinh ra bắt đầu liền giàu có tứ hải
Ta là mình lên ngôi hoàng đế
Có được cao nhất quyền lực
Quyết định xung đột vũ trang
Quyết định hưu sinh dưỡng tức
Quyết định quan lớn hậu tước
Quyết định chung thân nô dịch
Ta nghe được
Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Cười lý xuân thu bao nhiêu lệ
Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Nghe lầm cũng khi ta nghe đối
Ta diễn tấu màu đỏ giai điệu
Chứng minh giờ phút này đăng cơ vì đế
Ta viết hạ màu đỏ giai điệu
Định niên hiệu vì “Vạn trung không một ”
Nghe người ta giễu cợt ta Đồng Ngôn vô kỵ
Tả mắt nhân nghĩa mắt phải sắc bén
Theo ta quyết định bắt đầu liền chinh phục thiên địa
Bài hát này là bài “Hoàng đế”, cực kỳ hợp với tình hình.
Hát đến một nửa, họ nghe lời ca đã hiểu, Sở công tử sắc mặt càng ngày càng lo lắng, sắc mặt hai người khác cũng thay đổi.
Có lẽ, họ lý giải nàng hát lên khúc này có ý: châm chọc khiêu khích.
Một khúc hát xong, Sở công tử lại tức giận, đập bàn nói, “Làm càn!”
Chương 18: Thô bạo vạch áo nàng
Diệp Vũ cũng biết, hát bài này chẳng khác gì tự tìm phiền phức, thậm chí là tự tìm đường chết, nhưng nàng cũng tin Thẩm Chiêu là người tốt, cũng không để cho hoàng đế Sở quốc chém một thiếu nữ đâu.
“Nếu có chút mạo phạm, kinh xin ba vị công tử thứ lỗi cho” Nàng buông tì bà, cười khẽ, “Chỉ cảm khái nhất thời mà thôi”
“Diệp cô nương lại làm ta khiếp sợ lần nữa, không những tài nghệ trác tuyệt, mà còn cả gan làm loạn” Sở Minh Hiên cười nói, còn khâm phục hơn lúc nãy.
“Diệp cô nương có can đảm, Thẩm mỗ bái phục” Thẩm Chiêu lại cười nói.
Diệp Vũ thấy, Sở công tử nháy mắt với họ, họ lại tiếp tục uống tiếp rồi kiếm cớ rời đi.
Trơ mắt nhìn họ ra ngoài, trong lòng nàng không yên, lại không muốn bỏ qua, dung mạo Thẩm Chiêu gần giống Hạ Phong đã đi rồi, đi rồi….
_____
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Sở công tử đứng bên cạnh nàng, chẳng giận hỏi, “Nàng đang nhìn Thẩm Chiêu hay là nhìn TẤn Vương thế?”
Diệp Vũ hoàn hồn, cúi đầu xuống, lòng thầm tính toán.
HẮn khá giống nam tử thần bí che mặt kia, giống vẻ khôi ngô tráng kiện, nhưng nàng cảm thấy hai người không phải là một.
“Nàng hẳn là biết thân phận của ta”
“Tiểu nữ tử có chút tài mọn, bệ hạ đại giá quang lâm, thật vinh hạnh” Nàng nói đàng hoàng.
Sở công tử cũng chính là hoàng đế Sở quốc, Sở Minh Phong.
Mười năm trước, hắn đăng cơ làm hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn nhẫn lạnh khốc cùng trí tuệ tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế hai huynh đệ, liên luỵ hơn mười văn võ trọng thần, bị lưu đày, xét nhà, diệt môn, liên luỵ hơn một ngàn người, tạo thành thảm án nổi tiếng khắp bốn phương. Để giảm bớt không khí khẩn trương của triều đình, hắn đại xá thiên hạ, đề bạt hơn hai mươi quan viên có tài, đã nhanh chóng đạt được hiệu quả, dần dần trở nên vững chãi, rõ ràng.
Lúc đả bại đối thủ, ngồi trên ngôi đế, trong lúc ổn định triều đình, Thẩm Chiêu là tâm phúc cực trung thành và là cánh tay đắc lực của hắn.
Mà năm ấy, Thẩm Chiêu mới vừa trong hai mươi, còn Sở Minh Phong hai mươi sáu.
Sở Minh Phong nâng cằm nàng lên, mắt nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi đã đoán được, hẳn cũng có thể đoán được mục đích trẫm tới nơi này”
Nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt nhu hoà, “Tiểu nữ nữ ngu độn, xin bệ hạ minh xét”
“Thẩm Chiêu nói đúng, lá gan ngươi cũng không nhỏ” Hắn cố ý tăng giọng điệu, “Ai cho ngươi lá gan lớn vậy/”
“Tiểu nữ tử xưa nay đã vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm thiên uy, mong bệ hạ thứ tội cho” Nàng nói cẩn thận.
“Ngôn hành và khúc ca kia của ngươi, đã mạo phạm thiên uy rồi, TRẫm nên khiển trách ngươi thế nào đây?” Hắn bóp chặt cằm nàng.
Diệp Vũ trầm mặc chống đỡ, nhìn thẳng vào con ngươi đen hơi tối sầm của hắn.
Hắn không biết là đang châm chọc hay tán thưởng nữa, “TRẫm chưa từng bao giờ gặp được một nữ tử gan lớn như ngươi vậy”
Nàng nói bình tĩnh, “Bệ hạ tán thưởng. Bệ hạ muốn làm gì tiểu nữ tử không thể kháng cự nổi, nhưng bệ hạ là minh quân nhân hậu, tin rằng bệ hạ không làm khó một thiếu nữ”
“Ngươi tuy là thiếu nữ thật nhưng cũng là một nữ tử lợi hại nhất” Sở Minh Phong cười rộ lên, ngón tay đang bóp cổ nàng chậm rãi vuốt ve, “Đáng tiếc, Trẫm chẳng phải là minh quân nhân hậu gì, bản lãnh lớn nhất của trẫm là bắt nạt thiếu nữ”
“Bệ hạ có hứng thú với người An Dương công chúa ghét cay ghét đắng sao?”
“Nàng là nàng, trẫm là trẫm, không thể nói là một được”
Hắn thô bạo vạch vạt áo nàng ra, bất giác trên vai toả ra mùi thơm ngát tự nhiên của cơ thể, nửa bộ ngực sữa lộ ra, cần cổ yêu kiều mê người phập phồng, khiến người ta muốn âu yếm thật nhanh.
Cả người trắng nõn nà như thế, người đời chỉ muốn có.