- Tác giả
- Dịch bởi Tố Nhi
- Thể loại
- Huyền Huyễn
- Truyện Ma
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- Full
- Nguồn
- Dịch bởi Tố Nhi
- Lượt đọc
- 2,607
- Cập nhật
Hôm nay là đêm giáng sinh nhưng tôi lại không có ai bầu bạn. Mở app order thức ăn lên thấy tràn ngập bao lì xì giảm giá, đây có lẽ là an ủi duy nhất của tôi
Hửm, tiệm này?
Tôi kéo đến một cửa hàng kỳ quái gọi là “Quán ăn nụ cười”, lượng bán trong tháng không cao chỉ có mấy chục đơn nhưng khuyến mãi lớn đến hết hồn. Mua 30 giảm 29, mua 60 giảm 58, dường như là tặng không luôn.
Menu không có ảnh minh họa chả trách lượng mua lại thấp như vậy. Tôi do dự một hồi rốt cuộc chống không lại sự cám dỗ của giảm giá nên đã tùy tiện đặt một phần cơm hấp.
Chưa đầy nửa tiếng sau cửa nhà đã có người gõ. Tôi mở cửa, không thấy bóng dáng người giao hàng đâu chỉ thấy trên mặt đất một hộp cơm trơ trọi, dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang ánh lên màu trắng bệch
Bây giờ người giao hàng đều bất lịch sự như vậy sao? Tôi lẩm bẩm cầm lấy hộp cơm đi vào bàn ăn. Trong hộp cơm một màu đen sì, nước sền sệt và cơm nhão hòa lẫn với nhau, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn thấy được hình dáng của hạt cơm, tổng thể tỏa ra một mùi tanh thoang thoảng.
“Mẹ nó, đồ ăn kiểu này ai ăn được chứ!” Tôi có cảm giác như bị lừa bưng hộp cơm đi tới bên cạnh thùng rác, một giây trước khi sắp buông tay đột nhiên tôi do dự.
Mùi tanh kỳ quái kia cứ quanh quẩn trong mũi tôi xua đi không được nhưng ngửi cái mùi này một lúc lại cảm thấy thoang thoảng một mùi thơm ngọt. Mùi hương kỳ lạ này tựa như một con rắn mạnh mẽ xông vào mũi của tôi, chui luôn cả vào trong tim tôi.
“Hay là nếm thử một miếng đi?” Nghĩ vậy tôi múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng
Những thứ nhão nhoét này vậy mà ăn lại ngon ngoài dự định, so với mùi tanh bên ngoài hoàn toàn khác biệt. Nước thịt và cơm nhão ngọt mềm hòa vào nhau toát ra một mùi vị tươi mới mang đến cảm giác thỏa mãn kì lạ nơi đầu lưỡi, mặc dù đã nuốt xuống nhưng dư vị vẫn quanh quẩn giữa răng, môi. Tôi chép chép miệng, dục vọng trong tôi gần như muốn thét lên.. “Mình phải ăn thêm một miếng nữa!”
Xem ra họ đã dùng một loại nguyên liệu đặc biệt, mùi vị thơm ngon độc nhất vô nhị này dường như bắt nguồn từ chính mùi tanh kia. Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời. Tôi nhịn không được ăn một muỗng rồi lại một muỗng chưa đầy một lát đã ăn hơn nửa hộp. Cảm giác hạnh phúc này rất lâu rồi tôi không cảm nhận được, tựa như sau bao nhiêu năm xa nhà cuối cùng cũng quay về nơi trong kí ức ăn đồ mẹ nấu một lần nữa.
“Ngày mai mình phải đặt tiếp quán ăn này!” Nghĩ thế tôi tiếp tục ăn bỗng nhiên tôi cắn phải một thứ mềm dẻo. Là xương sườn chưa ninh nhừ sao? Xem ra đầu bếp nhà hàng này nấu vẫn chưa hoàn hảo lắm. Tôi mang theo tiếc nuối phun khối thịt kia ra khỏi miệng.
Là một ngón tay vẫn còn dính dấu răng của tôi ở trên!
Tôi bị dọa giật mình, cảm giác vui vẻ đồ ăn ngon mang đến trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Đây là chuyện gì? Đầu bếp không cẩn thận bị thương sao?
Tôi cố nén cơn buồn nôn, ném ngón tay kia xuống cố gắng không suy nghĩ về chuyện này nữa. Nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác run sợ, bất an.
“Lần sau không đặt của quán này nữa.”
****************
Lại đến giờ ăn cơm. Tôi mở app đặt thức ăn, đập vào mắt là Quán ăn nụ cười hôm qua đã đặt. Ngón tay kia hiện ra trong đầu khiến tôi rùng mình một cái vội kéo qua. Mặc dù trong đầu không ngừng nhớ đến mùi vị thơm ngon tối qua nhưng do dự thật lâu tôi vẫn đặt một phần gà hầm vàng bình thường tôi thích ăn nhất.
Người giao hàng muộn hai phút, nhiệt tình nhận lỗi với tôi còn đưa tôi một chai Cocacola.
“So với ngày hôm qua lịch sự hơn nhiều” Tôi vừa nghĩ vừa cắn một miếng thịt gà. Khoan đã, mùi vị này….không đúng lắm.
Ngày xưa tôi thích ăn nhất là món này nhưng hôm nay ăn lại không có cảm giác gì, tôi cẩn thận nếm thử, mùi vị dường như không hề có sự khác biệt so với trước kia nhưng tôi lại nuốt không trôi. Mùi vị hộp cơm tối qua không ngừng hiện ra, so với nó đồ ăn bây giờ càng nhạt như nước ốc
Không được, mình không ăn được! Mình muốn ăn của tiệm hôm qua! Tôi cầm điện thoại di động lên nhanh chóng đặt đơn, sau đó đi qua đi lại trước cửa lo lắng đợi chờ.
Có người gõ cửa! Tôi không kịp đợi phóng ra mở cửa, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của người giao hàng, chỉ có một hộp cơm an tĩnh nằm trên mặt đất lạnh buốt.
Mặc kệ! Tôi mở hộp cơm ra bắt đầu ăn từng muỗng từng muỗng. Khi ăn gần hết, tôi cứ nhìn chằm chằm hộp cơm ngây ngẩn cả người.
Một cái lỗ tai nằm nổi bật trong màn nước đen sì.
Không sai, là lỗ tai người
Lý trí nói cho tôi biết hiện tại tôi hẳn phải cảm thấy buồn nôn. Nhưng tôi mặt vẫn không biến sắc dùng đũa gắp nó lên ném đi, sau đó tiếp tục ăn cho xong phần thức ăn còn lại.
Tôi vậy là sao đây?
Sau khi ăn no, nhìn cái lỗ tai trong thùng rác, tôi bất chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh bốc lên sau đầu. Vừa rồi, đó còn là tôi sao? Loại ham muốn đối với đồ ăn kia dường như đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi. Còn nữa, ngón tay vẫn còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng lỗ tai… Quán ăn nụ cười này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi mở app order xem xét bình luận về tiệm này. Chỉ có mấy cái bình luận, đại đa số đều là nặc danh, không ngoài dự tính đều tán thưởng mùi vị của tiệm này mà kì lạ là chỉ cho một sao. Chỉ có duy nhất một tài khoản không nặc danh đánh giá, nội dung lại khiến cho người ta giật mình: “Sao tiệm lại ngừng kinh doanh hai ngày, không có cơm của tiệm tôi muốn chết luôn rồi!” Nhìn thời gian thì đã là một năm trước.
Tôi dựa theo thông tin trên app gọi điện tới, sau một hồi máy bận thì xuất hiện giọng nói tự động “số điện thoại không đúng”
Tôi cúi người cầm lên lỗ tai người kia cẩn thận quan sát: Vành tai đỏ ửng, dường như chỗ đứt vẫn còn vết máu, trên tai còn có thể lờ mờ nhìn thấy lông tơ. Có lẽ mới bị cắt không lâu, cũng không có xử lý gì đã trực tiếp ném vào trong hộp cơm.
Sự tình quá quỷ dị! Cuối cùng tôi không thể ngồi yên được nữa bèn mặc quần áo đi ra ngoài. Tôi muốn đi tới tiệm kia nhìn xem thế nào.
******************
Nhưng không ngờ là địa chỉ chỗ thông tin nhà hàng lại là một vựa ve chai, bốn phía hoang vu, ánh đèn gần nhất cũng cách xa hơn một cây số.
“Cậu nói quán ăn? Không có đâu” Bác bảo vệ trả lời câu hỏi của tôi “tôi ở đây năm năm rồi, xung quanh hoang vắng như vậy ai lại mở quán cơm chỗ này chứ. Cậu nhìn đằng kia xem có một cái bệnh viện đấy, nói không chừng gần đó có tiệm cơm, nhưng cũng cách đây ba cây số lận.”
Địa chỉ là giả, điện thoại không đúng. Quán ăn nụ cười này khiến cho tôi hoàn toàn hồ đồ luôn rồi.
Về đến nhà, sau mấy tiếng đi lại dường như đã khiến tôi thấy đói. Nhìn trên bàn phần gà hầm vàng chưa ăn xong, trong lòng tôi tràn ngập một cảm giác chán ghét. Không thèm do dự, tôi lên Quán ăn nụ cười đặt đơn.
“Người giao hàng đã tiếp nhận đơn, đang đến nhà hàng”
Nhìn thấy tin nhắn này tôi chợt nghĩ ra: “Đúng rồi! Người giao hàng chắc chắn biết tiệm ở đâu!”
Nhưng hai lần trước người giao hàng này luôn luôn không lộ diện, gõ cửa xong, bỏ thức ăn xuống là đi ngay căn bản là gặp không được anh ta. Có cách rồi, lần này tôi mở cửa ngồi chờ anh ta trong hành lang!
Bất tri bất giác nửa giờ trôi qua, gió lạnh đêm đông thổi đến lỗ tai tôi đỏ ửng, khiến tôi không ngừng xoa xoa hai tai.
Lạnh quá. Không được rồi, tiếp tục như vậy mình sẽ cảm lạnh mất. Mình phải trở về phòng uống ly nước nóng thôi. Nghĩ như vậy, tôi vào phòng bếp rót một ly nước nóng, vừa uống một ngụm, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Tôi không thèm để ý tới ly nước buông xuống, hai bước đi tới cửa, lại chỉ thấy được hộp cơm trên mặt đất.
Không thể nào đi nhanh như vậy được? Hành lang cũng dài đến mười mấy mét, tôi nghe được tiếng đập cửa chưa đến một giây đã đến cửa, sao vẫn không thể gặp anh ta?
Một loại dự cảm bất an xông lên đầu tôi. Tôi lấy điện thoại ra, dựa theo thông tin liên hệ trong app gọi điện cho người giao hàng.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng......Sorry, The number......”
Nghe được giọng nói quen thuộc tôi cau mày cúp điện thoại. Người giao hàng này sao mà cũng...... Đương lúc tôi đang suy nghĩ, bụng lại không tự chủ kêu lên. Tôi bưng hộp cơm lên, từ từ mở ra.
Lần này lượng thức ăn ít hơn so với lần trước nhưng lớp trên cùng lại có nửa bàn tay bao trùm. Khớp xương nhỏ nhắn xinh xắn, màu da trắng nõn, chắc hẳn là một bàn tay của con gái.
Tôi run rẩy dùng đũa đẩy bàn tay qua một bên ăn mấy miếng cơm.
Nhưng cơm ít quá! Bụng tôi vẫn đói như cũ, tôi mở mấy bịch bánh quy ra miễn cưỡng nhai mấy cái nhưng làm thế nào cũng nuối không trôi. Cơn đói bùng cháy trong bụng tôi, tôi đỏ mắt đem hết tất cả đồ ăn có thể tìm được nhét vào miệng nhưng một giây sau đều phun ra toàn bộ.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Tôi đói quá. Chút cơm ấy căn bản ăn không đủ.
Đột nhiên, ánh mắt của tôi chú ý tới một nửa bàn tay đang tỏa ra mùi tanh kỳ lạ kia.
Thơm quá. Thì ra mùi vị của thịt so với cơm ngon hơn nhiều như vậy.
***************
Sau khi nhét đầy bụng tôi ngồi trên giường, nhìn một đống xương trong hộp cơm sắc mặt tái xanh. Vừa rồi tôi làm cái gì thế này? Chuyện như vậy… chuyện như vậy sao có thể….
Không thể tiếp tục như vậy được nữa! Tôi mở app ra lần nữa, phân tích mấy dấu vết để lại.
Những người bình luận này cũng gặp phải chuyện giống như tôi sao? Nghĩ vậy tôi xem xét bình luận lặp đi lặp lại của một nick không nặc danh kia, ID là kate.
Chết tiệt, bên trong app không có cách nào tương tác với người dùng khác, bực mình thật! Làm sao liên hệ với anh ta đây. Đúng rồi!
Tôi đem tên nick này lên Weibo tìm, tìm ra rất nhiều tài khoản cùng tên. Loại trừ đi từng cái một.
Tìm một lúc lâu, thời điểm khi tôi sắp từ bỏ thì một tài khoản Kate lọt vào tầm mắt của tôi. Anh ta cùng thành phố với tôi, nhìn mấy nơi đã checkin qua hình như sống rất gần nơi tôi ở. Tài khoản này có vẻ đã rất lâu không online, bài đăng mới nhất là một năm trước, nói là mình tìm được một quán ăn rất ngon kèm theo là một hộp cơm quen thuộc. Chính là anh ta! Tôi đã tìm được rồi!
Tôi không đợi được inbox hỏi thăm chuyện của anh ta và Quán ăn nụ cười. Rất nhanh sau đó tôi nhận được câu trả lời nhưng nội dung lại làm cho tôi phải ớn lạnh.
“Xin lỗi, chủ tài khoản này đã qua đời, tôi là vợ của anh ấy, hôm nay trùng hợp online tài khoản của anh ấy xem sao. Chuyện anh hỏi khả năng là không có cách nào trả lời cho anh rồi.”
“Không sao, mong cô nén buồn. Tiện đây có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cái chết của anh ấy được không? Có phải là vì ngộ độc thức ăn? Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, xin nhờ cậy cô!” Tôi cũng không muốn chạm vào vết thương của người ta nhưng vẫn cắn răng đánh ra đoạn tin nhắn này.
“Không có gì, đều đã qua cả rồi. Nhưng không có liên quan đến thức ăn, anh ấy qua đời một năm trước, tự mình hại mình, chảy máu quá nhiều không cấp cứu kịp”.
“Tự mình hại mình?” Chuyện này so với tưởng tượng của tôi không giống nhau lắm. Tôi vội vàng hỏi thăm tiếp nhưng đối phương không trả lời nữa chắc là off rồi.
Xem ra chỉ còn một cách cuối cùng.
Tôi hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng, gọi đến phòng chăm sóc khách hàng của app.
“Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách?”
“Tôi muốn khiếu nại một cửa tiệm, Quán ăn nụ cười. Nguyên liệu nấu ăn của tiệm đó có vấn đề. Tôi do dự một chút vẫn là không nói thẳng vào việc ăn phải bộ phận cơ thể người. Dù sao tôi cũng vừa gặm xong nửa cái tay, cũng có chút chột dạ.
“Xin lỗi, trong hệ thống của chúng tôi không tra được cửa tiệm mà quý khách nói. Có phải quý khách nhớ nhầm tên cửa hàng rồi không?”
“Không thể nào!” Tôi rống lên tựa như muốn mượn dịp này phát tiết nỗi bất an trong lòng “tôi không có nhớ nhầm tên cửa tiệm!”
“Xin quý khách đợi một chút, đừng sốt ruột, có thể là kho số liệu của chúng tôi xảy ra vấn đề. Như vậy đi, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại khi có tin tức sẽ liên lạc lại với quý khách, được không?”
“Được” Tôi mất hết cả hứng cúp điện thoại. Nghĩ đến số điện thoại không đúng lúc trước, cái gọi là kiểm tra của bên kia tôi cũng không hi vọng lắm.
***************
Hôm nay, tôi lại ăn thức ăn của Quán ăn nụ cười một lần nữa.
Lần này đưa tới đã là nguyên một bàn tay. Tôi kiên trì ăn hết toàn bộ, nội tâm lại không mảy may gợn sóng chút nào. Mấy ngày nay, tôi đã thử qua tất cả đồ ăn tôi có thể tìm được nhưng toàn bộ đều không thể nuốt được, nếu miễn cưỡng ăn hết cũng sẽ phun ra toàn bộ sau đó.
Ngoại trừ cửa tiệm này, tôi không thể chịu được bất kì đồ ăn nào khác.
Sau khi ăn no tôi âm thầm mang túi rác xuống lầu. Bên trong là tất cả xương tôi đã ăn, tôi cúi đầu, tìm chỗ ít người vứt đi giống như một tên trộm. Xử lý xong xương, tôi thở dài một hơi rồi quay về. Trong thang máy tôi gặp một nhân viên giao hàng. Anh ta mang theo mấy hộp thức ăn, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trong điện thoại liên tục phát ra giọng nói từ wechat.
Người giao hàng? Tôi đột nhiên thông suốt, kéo tay người giao hàng nọ.
“Các anh đi giao hàng có phải là đều biết nhau hết không?”
‘Hửm, chúng tôi có công ty vận chuyển…”
“Vậy shipper tên Tống Nhiên anh có biết không?” Tống Nhiên chính là người luôn tiếp nhận đơn của Quán ăn nụ cười nhưng tôi chưa bao giờ được gặp.
“Biết thì biết nhưng mà…” Sắc mặt của người giao hàng có chút kì lạ, ánh mắt khác thường nhìn tôi chằm chằm.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Lúc này tôi kích động sắp khóc nói: “Anh ta ở đâu? Dẫn tôi đi tìm anh ta đi”
“Tống Nhiên đã chết một năm trước rồi. Trên đường đi giao hàng vội quá vượt đèn đỏ bị xe tải đụng, tắt thở tại chỗ”.
Người giao hàng đang gấp nên nói xong câu này liền đi ra khỏi thang máy giao thức ăn, để lại tôi đứng sững sờ một chỗ.
Cơn ớn lạnh chậm rãi xâm chiếm lấy tôi. Kate chết, Tống Nhiên cũng chết, mà đều chết vào một năm trước. Tất cả manh mối có liên quan đến Quán ăn nụ cười đều đã đứt đoạn.
Mà kinh khủng nhất chính là nếu như Tống Nhiên đã qua đời một năm vậy người giao đồ ăn cho tôi hàng ngày là ai? Hoặc là nói rốt cuộc có phải là người hay không?
****************
Lớp trường lớp đại học đi công tác qua thành phố của tôi nhất định đòi phải họp mặt các bạn cũ ở các thành phố khác. Tôi mặc dù ngàn lần không muốn nhưng bị thuyết phục cuối cùng vẫn bị lôi kéo đến bàn rượu.
Lớp trưởng đặt trước một nhà hàng khá sang trọng, các loại thức ăn rực rỡ muôn màu bày đầy một bàn. Nhưng nhìn sơn hào hải vị trước mắt tôi làm cách nào cũng không ăn được bèn từ chối liên tục, cuối cùng đã khiến lớp trưởng bực bội.
“Cậu sao vậy? Xem thường tôi à? Bốn năm đại học tôi từng bạc đãi cậu chưa?” Lớp trưởng đã uống ít rượu, mặt đỏ tới mang tai, vỗ bàn nói.
Nhìn dáng vẻ khó xử của mọi người tôi cắn răng ăn mấy miếng lớn thức ăn. Lúc này lớp trưởng mới đổi giận thành vui, cầm ly rượu ôn lại chuyện xưa với mọi người.
Tôi ngồi trong góc, bụng đau nhói, mấy miếng thức ăn vừa ăn xong vọt ra tới yết hầu. Rốt cục, tôi nhịn không được, ọe một tiếng nôn tại chỗ.
“Xin lỗi, hôm nay cơ thể mình không được khỏe, mình đi trước đây.” Tôi bụm miệng lảo đảo đi ra cửa, bắt một chiếc taxi tôi nói với bác tài tên tiểu khu của mình
Vẫn còn đang ở trên xe nhưng tôi đã không đợi được mở app đặt đồ ăn ra đánh địa chỉ nhà chuẩn bị gọi thức ăn.
Nhưng Quán ăn nụ cười đâu rồi? Tại sao lại không thấy nữa?
Tôi bị dọa toàn thân run rẩy, không để ý bụng đói lo lắng refesh app từng lần một Nếu không tìm thấy Quán ăn nụ cười tôi không biết sau này phải ăn cái gì nữa
Nhưng cho đến khi tôi về đến cửa nhà Quán ăn nụ cười vẫn không xuất hiện.
Nó đã biến mất trong điện thoại của tôi.
(Còn tiếp)
**********************