Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Editor: Buingan1209
Phó Liễu Phó Quế khẩn trương đứng trong nội thất, đôi mắt trông mong nhìn Từ Thuận Hòa đang cầm dao bạc trích máu từ cổ họng của công tử, làm công tử chảy mồ hôi. Từ Thuận Hòa dùng dao bạc cắt ở cổ họng Phó Dư Sâm tám nhát, lúc này mới bảo Phó Liễu bưng chén thuốc trên bàn con tới:
- Trước hết súc miệng đã!
Nhìn công tử khạc ra máu theo nước thuốc, tay Phó Liễu bưng chén cũng run lên. Phó Dư Sâm lại nằm trên tháp, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Trên mặt Từ Thuận Hòa mang nụ cười ấm áp, xoay người nhìn Phó Liễu:
- Về cơ bản thân thể Đoàn luyện đại nhân vốn đã suy nhược rất sâu, dùng thuốc và kim châm cứu cùng trị liệu mới có tác dụng, may mà Từ mỗ vừa lúc ở biện kinh đấy!
Gương mặt Phó Liễu Phó Quế cảm động đến rơi nước mắt khom lưng hành lễ:
- Đa tạ Từ đại phu!
Thật không nghĩ tới cha Từ cô nương y thuật lại lợi hại như vậy! Không chỉ cảm tạ Từ đại phu, trong lòng Phó Liễu Phó Quế đồng thời cũng cảm kích Từ Xán Xán: Không biết Từ cô nương làm sao làm được, lúc Từ đại phu thi châm xong công tử còn chưa tỉnh, Từ cô nương đi vào một lúc công tử đã tỉnh ngay, cái này chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu? Nhìn vẻ mặt Phó Liễu Phó Quế có vẻ hơi kích động, Từ Thuận Hòa giống như thấy được đống vàng đang vẫy gọi ông, trên mặt cười càng thêm thân thiết:
- Bệnh của công tử còn rất nặng, Từ mỗ lại kê thêm thuốc uống, phải trị liệu sáu ngày mới khỏi hẳn được!
Ông xoay người nhìn gương mặt mặc dù bệnh tật nhưng vẫn tinh xảo của Phó Dư Sâm, cười nói:
- Căn cứ vào tình huống của Đoàn luyện đại nhân, Từ mỗ có một kiến nghị nho nhỏ! Nam nhân ấy mà, cần phải giải quyết nhu cầu,
Từ Thuận Hòa cười cực kỳ hèn mọn:
- Không bằng chờ Đoàn luyện đại nhân khỏi triệt để rồi, hãy chọn mấy người mỹ tỳ ở bên hầu hạ, chỉ cần không chìm đắm quá là được, Đoàn luyện đại nhân sẽ thần thanh khí sảng mỗi ngày…
Phó Dư Sâm nhắm mắt dưỡng thần: “...”
Phó Liễu Phó Quế luôn luôn trầm ổn cũng ngẩn ngưởi: Từ đại phu, ngài có thật là phụ thân của Từ cô nương không hả? Từ Thuận Hòa nghĩ đến mình sắp mua được cho Xán Xán một viên hồng ngọc lớn như quả anh đào làm đồ trang sức thì cảm thấy trong lòng hết sức thỏa mãn, dứt khoát dùng lửa nung dao bạc, sau đó lại dùng khăn lụa sạch chấm rượu xoa xoa, lúc này mới gói kỹ thu vào. Ông làm những việc này cũng là vì muốn cho bệnh nhân yên tâm mà thôi!
- Hãy tìm một người đi giúp ta nấu thuốc đi!
Từ Thuận Hòa đeo hòm thuốc muốn đi ra ngoài lại xoay người dặn dò một câu.
Đây là lần đầu tiên Từ Xán Xán ngủ trên giường cùng Từ Nghi Liên, vì thế mặc dù đêm qua không ngủ được mấy nhưng giờ nàng cũng chỉ nằm quan sát cảnh vật chung quanh. Từ Nghi Liên không hổ là đích nữ Từ phủ, tuy trong phòng không hoa lệ nhưng bằng trực giác Từ Xán Xán đoán bình sứ, đồ ngọc và các loại đá quý bày trên kia nhất định rất đáng giá. Nha hoàn ở bên ngoài đóng cửa giường ngủ lại, bên trong chỉ còn lại Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên. Màn giường của Từ Nghi Liên đều dùng tơ lụa tốt chế thành, rất đẹp, điều duy nhất làm Từ Xán Xán không hài lòng lắm là đệm giường của Từ Nghi Liên quá mỏng, bên trên trải chiếu trúc quá cứng rắn! Bản thân nàng ham an nhàn hưởng thụ, đệm giường nhất định phải dày mà mềm, bởi vì ngại chiếu trúc cứng rắn, nàng tình nguyện không dùng chiếu trúc vào mùa hạ! Từ Xán Xán nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng trong đầu lại hồi tưởng chuyện đêm qua. Nàng không khỏi tự hỏi: Lẽ nào trời sinh ta chính là hoa si sao? Vì sao không gặp Phó Dư Sâm thì sẽ không sao, nhưng khi vừa thấy Phó Dư Sâm thì lại phát tình? Thân thể thiếu ngủ cuối cùng cũng chiến thắng nàng, Từ Xán Xán uể oải tiến nhập mộng đẹp.
Từ Nghi Liên không quá quen ngủ cùng người khác, lúc Từ Xán Xán đã ngủ, nàng mở mắt mà không buồn ngủ. Một lúc lâu sau, nàng dứt khoát ngồi dậy, để một chiếc đệm sau lưng, nghĩ tâm sự của mình. Nàng nghe mẫu thân nói, hôm nay cha đang muốn nịnh bợ thừa tướng Mã Minh Vũ, muốn nàng lấy con vợ kế của Mã Minh Vũ là Mã Dĩnh Thành. Nghĩ đến mình đường đường là đích trưởng nữ của quan lớn mà lại phải gả cho một đứa con vợ kế, cho dù là con vợ kế của phủ Thừa tướng cũng là sỉ nhục đối với nàng. Từ Nghi Liên nhìn về phía Từ Xán Xán đang ngủ trên giường. Từ Xán Xán ngủ rất say, nhưng không ngáy giống bà tử hầu hạ Từ Nghi Liên, mà là hô hấp đều đặn. Cửa giường đóng kín, bên trong cũng hơi tối, nhưng vẻ đẹp của Từ Xán Xán cho dù trong không gian mờ tối cũng sáng sủa nổi bật —— mặt nàng tuyết trắng trong suốt, bởi vì ngủ say nên hơi hiện lên phấn hồng, mày như núi xa lông mi dày đậm, đôi môi đỏ bừng nở nang hơi chu lên... Nghe nói khi còn bé Từ Xán Xán rất mỹ lệ, cười cực kỳ trong sáng, Nhị thúc mới đặt tên cho nàng là “Xán Xán“. Hiện tại xem ra, Từ Xán Xán đích xác không cô phụ tên của nàng. Tay Từ Nghi Liên xoa mặt mình, cảm giác thô ráp khô ráo ma sát lòng bàn tay của nàng. Từ Nghi Liên tự an ủi mình: Ta... ít nhất... Còn có chỗ mạnh hơn Từ Xán Xán, ta đầu thai tốt hơn Từ Xán Xán! Còn có, ta thông minh hơn nàng! Ta có giáo dưỡng hơn nàng...
Cách thời gian đi học chỉ có hai khắc, Bích Vân vội vàng đi vào đánh thức Từ Xán Xán. Từ Xán Xán buồn ngủ mông lung ngồi xuống, vươn cánh tay lướt qua Từ Nghi Liên tiếp nhận chén trà Bích Vân đưa tới, uống sạch trà đặc bên trong. Từ Nghi Liên cũng ngồi dậy, nàng nhìn thấy trong chén trà đầy lá trà, kinh ngạc nói:
- Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại uống trà đặc thế?
Từ Xán Xán đưa chén trà cho Bích Vân, lười biếng duỗi người:
- Buổi chiều còn có hai tiết khóa, tỷ phải tỉnh táo chút!
Từ Nghi Liên nhìn Từ Xán Xán vẫn còn buồn ngủ, lần đầu tiên nghĩ Từ Xán Xán cũng thật không dễ dàng. Từ Xán Xán chỉ dùng một khắc đồng hồ để hoàn thành việc mặc y phục chải đầu rửa mặt súc miệng. Nàng tạm biệt qua loa rồi dẫn Bích Vân đến Thanh Tâm viện đi học. Học xong, Từ Xán Xán đến nhà chính cáo biệt đại nương lại ngoài ý muốn phát hiện đại bá đã ở đây. Từ Đình Hòa mỉm cười nhìn Từ Xán Xán, có vẻ tâm tình rất tốt:
- Xán Xán, giáo tập đều nói cháu rất nỗ lực, công khóa cũng tốt, ta rất vui!
Từ Xán Xán vội vàng khiêm tốn một phen. Nàng đang muốn cáo từ, Từ Đình Hòa đã mở miệng nói với Từ Hàn thị:
- Phu nhân, mấy hôm nay Xán Xán đã rất cố gắng, ta muốn thưởng cho nàng chút!
Từ Hàn thị mỉm cười nhìn trượng phu, cổ vũ trượng phu nói xong. Từ Đình Hòa vuốt vuốt chòm râu không dài lắm, dáng vẻ tươi cười:
- Cuộc thi vào Quốc Tử Giám đã kết thúc, bảo Nghi Bằng đi với các nàng đến Hàn viên giải sầu chút đi!
Từ Hàn thị vội tạ ơn trượng phu:
- Cũng là lão gia nghĩ chu đáo!
- Bảo cả Nghi Liên Nghi Đồng các nàng cũng đi chơi cùng đi!
Từ Đình Hòa chỉ vào ba tỷ muội Xán Xán ngồi trên ghế cao phía Đông nói. Từ Xán Xán thấy lúc trước Từ Nghi Đồng hơi khác thường, nghĩ thế nên muốn đứng dậy bịa ra lý do từ chối. Ai biết Từ Nghi Đồng một mực dò xét Từ Xán Xán, thấy nàng tựa hồ muốn đứng dậy, lập tức đứng lên nói trước:
- Cám ơn phụ thân mẫu thân thương cảm! Tỷ muội chúng con đều sẽ ngoan ngoãn đi theo mẫu thân ạ!
Từ Xán Xán liếc mắt nhìn nàng ta, không đứng lên nói nữa. Mặc kệ Từ Nghi Đồng muốn giở trò gì, nàng sẽ ý ứng đối là được rồi! Trên mặt Từ Hàn thị tươi cười nhưng trong mắt băng lãnh liếc nhìn Từ Nghi Đồng: Đúng là do tiểu phụ sinh ra, quả thực không lên được mặt bàn, lúc này là lúc cần ngươi xuất đầu sao? Bà hàm súc cười cười hỏi Từ Xán Xán:
- Ở nhà mới đã quen chưa?
Trước mặt đại bá và đại nương, Từ Xán Xán luôn luôn hiểu chuyện lễ độ, bèn đứng dậy biểu đạt lòng biết ơn đối với sự quan tâm của đại nương, có thể ở cùng một chỗ với phụ mẫu đệ đệ là cuộc sống hạnh phúc ấm áp mà Từ phủ hướng tới. Từ Hàn thị nhìn Từ Xán Xán nói có trật tự, không khỏi khẽ vuốt cằm: Tiêu tốn ngân lượng mời ba vị giáo tập này quả thật là có chút thủ đoạn, khi Xán Xán vừa tới Từ phủ chỉ có xinh đẹp nhưng tính cách lại trầm mặc không chín chắn, làm sao có được phong thái ngày hôm nay? Trong lòng bà tự khen mình sáng suốt, quyết định chờ Từ Xán Xán vào cung rồi, sẽ lưu lại hai vị dạy cung lễ Trương ma ma và dạy văn học Hồ đại gia để dạy Nghi Liên, Nghi Liên cũng nên làm mai rồi! Về phần dạy nữ nghi Âu Dương đại gia, cho đi cũng được, khuê nữ của nàng cũng không cần phải học thủ đoạn dụ dỗ này! Lúc này Từ Đình Hòa hình như nhớ ra cái gì đó, nhân tiện nói:
- Xán Xán lưu lại, Nghi Liên Nghi Đồng các con đi xuống trước nghỉ ngơi đi!
Trong phòng chỉ còn lại Từ Đình Hòa Từ Hàn thị và Từ Xán Xán. Từ Hàn thị nhìn Từ Xán Xán, ôn thanh nói:
- Ngày mai Tôn công công trong cung muốn tới phủ chúng ta xem mặt cháu. Đêm nay cháu ngủ sớm chút, như vậy khí sắc sẽ khá hơn, trang dung y phục và trâm cài đều phải phối hợp hết sức cẩn thận nhé!
Sắc mặt Từ Xán Xán tái nhợt, đứng dậy đáp “Vâng“. Từ Đình Hòa nói bổ sung:
- Tôn công công là tâm phúc bên cạnh Thánh thượng, cháu có khả năng làm hắn vừa ý, đại bá của cháu cũng đỡ mất rất nhiều công sức!
Nhân lúc Thái tử và Phó Đoàn luyện bệnh tình nguy kịch, Mã Thừa tướng yết kiến Vĩnh Yên đế, nêu ý kiến khuyên bảo Vĩnh Yên đế là những tú nữ được chọn đều được quan viên địa phương đưa vào kinh thành rồi, vậy nên sớm lâm hạnh những tú nữ này để phòng bất cứ tình huống nào. Lời của hắn ý bảo là nếu Thái tử và Đoàn luyện đều đi, Vĩnh Yên đế phải kịp thời tuyên những tú nữ dễ sinh đẻ tiến cung, sớm cày cấy để thu hoạch con nối dòng. Mặc dù Vĩnh Yên đế đau buồn, nhưng lý trí vẫn còn, hiểu được phải làm tốt công tác chuẩn bị, chính ông còn phải ở trong cung coi chừng Thái tử, vì vậy hạ chỉ lệnh cho hai thái giám thân tín là Hoàng Lang và Tôn Hoài Vũ thay ông đi trước gặp mặt, lại ghi nhớ tên để tương lai còn tiện truyền gọi. Từ Xán Xán cúi đầu cảm tạ ông ta. Từ Đình Hòa lại nói:
- Cháu cũng phải không chịu thua kém mới được, các tú nữ khác đều là lẻ loi hiu quạnh ở trong hội quán các châu, các nàng làm sao so được với cháu?
Từ Xán Xán đáp “Nhờ có đại bá chiếu cố” xong thì cáo lui.
Khi trời chập tối, Phó Dư Sâm tỉnh lại. Phó Liễu bưng chén thuốc đang muốn mớm thuốc, Tiết Anh đã tiến vào:
- Công tử, Quốc công gia đã vào thành rồi ạ!
Phó Dư Sâm dựa vào gối mềm, nghe vậy mắt phượng sâu thẳm như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu lại nhắm hai mắt lại. Với chàng mà nói, phụ thân là một tồn tại phức tạp, cho tới bây giờ, chàng đã mười tám tuổi nhưng vẫn không nhìn thấu phụ thân. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề gấp gáp, cơ hồ là đồng thời, Phó Vân Chương xông vào, phó phu nhân mang theo mấy nha hoàn bà tử chạy chậm theo phía sau ông cũng vào sân. Phó Dư Sâm mở mắt nhìn phụ thân đứng trước tháp. Phó Vân Chương nhìn con trai mấy tháng không gặp nay trở nên tái nhợt gầy gò, mắt đã ươn ướt. Ông ngồi xuống bên cạnh tháp, cầm tay trái Phó Dư Sâm đặt ngoài áo ngủ bằng gấm, cố sức cầm, lại duỗi tay xoa thân thể Phó Dư Sâm. Ông sờ thấy một tầng mồ hôi —— Phó Dư Sâm vừa uống thuốc xong đổ rất nhiều mồ hôi! Lúc này Phó phu nhân cũng đi đến. Bà ta nhìn thấy tay Phó Vân Chương xoa thân thể Phó Dư Sâm, lập tức cười đi lên trước:
- Quốc công gia, ngài một đường phong trần, còn chưa kịp rửa tay đâu!
Nghe vậy tay Phó Vân Chương như bị cắn một cái, cấp tốc rút ra, đôi mắt trông mong nhìn Phó Dư Sâm:
- A sâm, con có muốn gì không?
Phó Dư Sâm không nói gì. Phó Liễu bước lên phía trước hành lễ:
- Bẩm Quốc công gia, công tử vừa được đại phu dùng dao trích cổ họng, giờ còn chưa thể nói chuyện ạ!
Thê tử còn ở một bên, Phó Vân Chương cũng không nói thêm gì nữa, kéo tay Phó Dư Sâm cầm một lát, lúc này mới nói:
- Cha đi tắm thay y phục, lát nữa còn phải tiến cung gặp vua...
Cho tới bây giờ Phó phu nhân ở trước mặt trượng phu cũng sẽ không tận lực biểu hiện quan tâm thân thiết, mà là nhàn nhạt bảo trì khoảng cách, thấy thế thản nhiên nói:
- Quốc công gia, thời gian không còn sớm nữa!
Phó Vân Chương đáp ứng một tiếng xong đứng dậy cùng bà ta đi ra ngoài. Bị Thánh thượng tuyên trở về từ nơi đóng quân, kỳ thực Phó Vân Chương hẳn là phải tiến cung trước, chỉ là bởi vì lo lắng Phó Dư Sâm, vội vã về Quốc công phủ trước. Hai phu phụ chuẩn bị cùng nhau tiến cung, Phó Vân Chương đi gặp Vĩnh Yên đế, Phó phu nhân đi gặp Thư Hoàng hậu.
Thường Liễu vội vàng ngừng xe ngựa trước cửa nhà. Trước tiên Từ Xán Xán không vội xuống xe ngay, mà là cách cửa sổ hỏi Thường Liễu:
- Thường nhị ca, cha ta về nhà chưa?
Thường Liễu quay đầu lại cười nói:
- Mấy ngày nay sư phụ sợ là không về được, ta đã đến Quốc công phủ rồi nhưng không thể đi vào, cũng không thể nhìn thấy sư phụ!
Từ Xán Xán vội vàng hỏi một câu:
- Người bệnh nhân kia hôm nay ra sao rồi?
- Đã không sao nữa rồi.
Thường Liễu hạ giọng,
- Sư phụ muốn kiếm nhiều bạc thêm chút, bởi vậy mới kéo dài đợt trị liệu của hắn!
Từ Xán Xán:... Cha thực sự là... yêu tiền hơn mệnh mà.
Phu phụ Định Quốc Công Phó Vân Chương còn chưa ra khỏi cung hồi phủ, cửa cung đã mở rộng truyền tới từng tiếng từng tiếng chuông tang báo Hoàng thái tử băng hà.
Phó Liễu Phó Quế khẩn trương đứng trong nội thất, đôi mắt trông mong nhìn Từ Thuận Hòa đang cầm dao bạc trích máu từ cổ họng của công tử, làm công tử chảy mồ hôi. Từ Thuận Hòa dùng dao bạc cắt ở cổ họng Phó Dư Sâm tám nhát, lúc này mới bảo Phó Liễu bưng chén thuốc trên bàn con tới:
- Trước hết súc miệng đã!
Nhìn công tử khạc ra máu theo nước thuốc, tay Phó Liễu bưng chén cũng run lên. Phó Dư Sâm lại nằm trên tháp, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Trên mặt Từ Thuận Hòa mang nụ cười ấm áp, xoay người nhìn Phó Liễu:
- Về cơ bản thân thể Đoàn luyện đại nhân vốn đã suy nhược rất sâu, dùng thuốc và kim châm cứu cùng trị liệu mới có tác dụng, may mà Từ mỗ vừa lúc ở biện kinh đấy!
Gương mặt Phó Liễu Phó Quế cảm động đến rơi nước mắt khom lưng hành lễ:
- Đa tạ Từ đại phu!
Thật không nghĩ tới cha Từ cô nương y thuật lại lợi hại như vậy! Không chỉ cảm tạ Từ đại phu, trong lòng Phó Liễu Phó Quế đồng thời cũng cảm kích Từ Xán Xán: Không biết Từ cô nương làm sao làm được, lúc Từ đại phu thi châm xong công tử còn chưa tỉnh, Từ cô nương đi vào một lúc công tử đã tỉnh ngay, cái này chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu? Nhìn vẻ mặt Phó Liễu Phó Quế có vẻ hơi kích động, Từ Thuận Hòa giống như thấy được đống vàng đang vẫy gọi ông, trên mặt cười càng thêm thân thiết:
- Bệnh của công tử còn rất nặng, Từ mỗ lại kê thêm thuốc uống, phải trị liệu sáu ngày mới khỏi hẳn được!
Ông xoay người nhìn gương mặt mặc dù bệnh tật nhưng vẫn tinh xảo của Phó Dư Sâm, cười nói:
- Căn cứ vào tình huống của Đoàn luyện đại nhân, Từ mỗ có một kiến nghị nho nhỏ! Nam nhân ấy mà, cần phải giải quyết nhu cầu,
Từ Thuận Hòa cười cực kỳ hèn mọn:
- Không bằng chờ Đoàn luyện đại nhân khỏi triệt để rồi, hãy chọn mấy người mỹ tỳ ở bên hầu hạ, chỉ cần không chìm đắm quá là được, Đoàn luyện đại nhân sẽ thần thanh khí sảng mỗi ngày…
Phó Dư Sâm nhắm mắt dưỡng thần: “...”
Phó Liễu Phó Quế luôn luôn trầm ổn cũng ngẩn ngưởi: Từ đại phu, ngài có thật là phụ thân của Từ cô nương không hả? Từ Thuận Hòa nghĩ đến mình sắp mua được cho Xán Xán một viên hồng ngọc lớn như quả anh đào làm đồ trang sức thì cảm thấy trong lòng hết sức thỏa mãn, dứt khoát dùng lửa nung dao bạc, sau đó lại dùng khăn lụa sạch chấm rượu xoa xoa, lúc này mới gói kỹ thu vào. Ông làm những việc này cũng là vì muốn cho bệnh nhân yên tâm mà thôi!
- Hãy tìm một người đi giúp ta nấu thuốc đi!
Từ Thuận Hòa đeo hòm thuốc muốn đi ra ngoài lại xoay người dặn dò một câu.
Đây là lần đầu tiên Từ Xán Xán ngủ trên giường cùng Từ Nghi Liên, vì thế mặc dù đêm qua không ngủ được mấy nhưng giờ nàng cũng chỉ nằm quan sát cảnh vật chung quanh. Từ Nghi Liên không hổ là đích nữ Từ phủ, tuy trong phòng không hoa lệ nhưng bằng trực giác Từ Xán Xán đoán bình sứ, đồ ngọc và các loại đá quý bày trên kia nhất định rất đáng giá. Nha hoàn ở bên ngoài đóng cửa giường ngủ lại, bên trong chỉ còn lại Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên. Màn giường của Từ Nghi Liên đều dùng tơ lụa tốt chế thành, rất đẹp, điều duy nhất làm Từ Xán Xán không hài lòng lắm là đệm giường của Từ Nghi Liên quá mỏng, bên trên trải chiếu trúc quá cứng rắn! Bản thân nàng ham an nhàn hưởng thụ, đệm giường nhất định phải dày mà mềm, bởi vì ngại chiếu trúc cứng rắn, nàng tình nguyện không dùng chiếu trúc vào mùa hạ! Từ Xán Xán nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng trong đầu lại hồi tưởng chuyện đêm qua. Nàng không khỏi tự hỏi: Lẽ nào trời sinh ta chính là hoa si sao? Vì sao không gặp Phó Dư Sâm thì sẽ không sao, nhưng khi vừa thấy Phó Dư Sâm thì lại phát tình? Thân thể thiếu ngủ cuối cùng cũng chiến thắng nàng, Từ Xán Xán uể oải tiến nhập mộng đẹp.
Từ Nghi Liên không quá quen ngủ cùng người khác, lúc Từ Xán Xán đã ngủ, nàng mở mắt mà không buồn ngủ. Một lúc lâu sau, nàng dứt khoát ngồi dậy, để một chiếc đệm sau lưng, nghĩ tâm sự của mình. Nàng nghe mẫu thân nói, hôm nay cha đang muốn nịnh bợ thừa tướng Mã Minh Vũ, muốn nàng lấy con vợ kế của Mã Minh Vũ là Mã Dĩnh Thành. Nghĩ đến mình đường đường là đích trưởng nữ của quan lớn mà lại phải gả cho một đứa con vợ kế, cho dù là con vợ kế của phủ Thừa tướng cũng là sỉ nhục đối với nàng. Từ Nghi Liên nhìn về phía Từ Xán Xán đang ngủ trên giường. Từ Xán Xán ngủ rất say, nhưng không ngáy giống bà tử hầu hạ Từ Nghi Liên, mà là hô hấp đều đặn. Cửa giường đóng kín, bên trong cũng hơi tối, nhưng vẻ đẹp của Từ Xán Xán cho dù trong không gian mờ tối cũng sáng sủa nổi bật —— mặt nàng tuyết trắng trong suốt, bởi vì ngủ say nên hơi hiện lên phấn hồng, mày như núi xa lông mi dày đậm, đôi môi đỏ bừng nở nang hơi chu lên... Nghe nói khi còn bé Từ Xán Xán rất mỹ lệ, cười cực kỳ trong sáng, Nhị thúc mới đặt tên cho nàng là “Xán Xán“. Hiện tại xem ra, Từ Xán Xán đích xác không cô phụ tên của nàng. Tay Từ Nghi Liên xoa mặt mình, cảm giác thô ráp khô ráo ma sát lòng bàn tay của nàng. Từ Nghi Liên tự an ủi mình: Ta... ít nhất... Còn có chỗ mạnh hơn Từ Xán Xán, ta đầu thai tốt hơn Từ Xán Xán! Còn có, ta thông minh hơn nàng! Ta có giáo dưỡng hơn nàng...
Cách thời gian đi học chỉ có hai khắc, Bích Vân vội vàng đi vào đánh thức Từ Xán Xán. Từ Xán Xán buồn ngủ mông lung ngồi xuống, vươn cánh tay lướt qua Từ Nghi Liên tiếp nhận chén trà Bích Vân đưa tới, uống sạch trà đặc bên trong. Từ Nghi Liên cũng ngồi dậy, nàng nhìn thấy trong chén trà đầy lá trà, kinh ngạc nói:
- Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại uống trà đặc thế?
Từ Xán Xán đưa chén trà cho Bích Vân, lười biếng duỗi người:
- Buổi chiều còn có hai tiết khóa, tỷ phải tỉnh táo chút!
Từ Nghi Liên nhìn Từ Xán Xán vẫn còn buồn ngủ, lần đầu tiên nghĩ Từ Xán Xán cũng thật không dễ dàng. Từ Xán Xán chỉ dùng một khắc đồng hồ để hoàn thành việc mặc y phục chải đầu rửa mặt súc miệng. Nàng tạm biệt qua loa rồi dẫn Bích Vân đến Thanh Tâm viện đi học. Học xong, Từ Xán Xán đến nhà chính cáo biệt đại nương lại ngoài ý muốn phát hiện đại bá đã ở đây. Từ Đình Hòa mỉm cười nhìn Từ Xán Xán, có vẻ tâm tình rất tốt:
- Xán Xán, giáo tập đều nói cháu rất nỗ lực, công khóa cũng tốt, ta rất vui!
Từ Xán Xán vội vàng khiêm tốn một phen. Nàng đang muốn cáo từ, Từ Đình Hòa đã mở miệng nói với Từ Hàn thị:
- Phu nhân, mấy hôm nay Xán Xán đã rất cố gắng, ta muốn thưởng cho nàng chút!
Từ Hàn thị mỉm cười nhìn trượng phu, cổ vũ trượng phu nói xong. Từ Đình Hòa vuốt vuốt chòm râu không dài lắm, dáng vẻ tươi cười:
- Cuộc thi vào Quốc Tử Giám đã kết thúc, bảo Nghi Bằng đi với các nàng đến Hàn viên giải sầu chút đi!
Từ Hàn thị vội tạ ơn trượng phu:
- Cũng là lão gia nghĩ chu đáo!
- Bảo cả Nghi Liên Nghi Đồng các nàng cũng đi chơi cùng đi!
Từ Đình Hòa chỉ vào ba tỷ muội Xán Xán ngồi trên ghế cao phía Đông nói. Từ Xán Xán thấy lúc trước Từ Nghi Đồng hơi khác thường, nghĩ thế nên muốn đứng dậy bịa ra lý do từ chối. Ai biết Từ Nghi Đồng một mực dò xét Từ Xán Xán, thấy nàng tựa hồ muốn đứng dậy, lập tức đứng lên nói trước:
- Cám ơn phụ thân mẫu thân thương cảm! Tỷ muội chúng con đều sẽ ngoan ngoãn đi theo mẫu thân ạ!
Từ Xán Xán liếc mắt nhìn nàng ta, không đứng lên nói nữa. Mặc kệ Từ Nghi Đồng muốn giở trò gì, nàng sẽ ý ứng đối là được rồi! Trên mặt Từ Hàn thị tươi cười nhưng trong mắt băng lãnh liếc nhìn Từ Nghi Đồng: Đúng là do tiểu phụ sinh ra, quả thực không lên được mặt bàn, lúc này là lúc cần ngươi xuất đầu sao? Bà hàm súc cười cười hỏi Từ Xán Xán:
- Ở nhà mới đã quen chưa?
Trước mặt đại bá và đại nương, Từ Xán Xán luôn luôn hiểu chuyện lễ độ, bèn đứng dậy biểu đạt lòng biết ơn đối với sự quan tâm của đại nương, có thể ở cùng một chỗ với phụ mẫu đệ đệ là cuộc sống hạnh phúc ấm áp mà Từ phủ hướng tới. Từ Hàn thị nhìn Từ Xán Xán nói có trật tự, không khỏi khẽ vuốt cằm: Tiêu tốn ngân lượng mời ba vị giáo tập này quả thật là có chút thủ đoạn, khi Xán Xán vừa tới Từ phủ chỉ có xinh đẹp nhưng tính cách lại trầm mặc không chín chắn, làm sao có được phong thái ngày hôm nay? Trong lòng bà tự khen mình sáng suốt, quyết định chờ Từ Xán Xán vào cung rồi, sẽ lưu lại hai vị dạy cung lễ Trương ma ma và dạy văn học Hồ đại gia để dạy Nghi Liên, Nghi Liên cũng nên làm mai rồi! Về phần dạy nữ nghi Âu Dương đại gia, cho đi cũng được, khuê nữ của nàng cũng không cần phải học thủ đoạn dụ dỗ này! Lúc này Từ Đình Hòa hình như nhớ ra cái gì đó, nhân tiện nói:
- Xán Xán lưu lại, Nghi Liên Nghi Đồng các con đi xuống trước nghỉ ngơi đi!
Trong phòng chỉ còn lại Từ Đình Hòa Từ Hàn thị và Từ Xán Xán. Từ Hàn thị nhìn Từ Xán Xán, ôn thanh nói:
- Ngày mai Tôn công công trong cung muốn tới phủ chúng ta xem mặt cháu. Đêm nay cháu ngủ sớm chút, như vậy khí sắc sẽ khá hơn, trang dung y phục và trâm cài đều phải phối hợp hết sức cẩn thận nhé!
Sắc mặt Từ Xán Xán tái nhợt, đứng dậy đáp “Vâng“. Từ Đình Hòa nói bổ sung:
- Tôn công công là tâm phúc bên cạnh Thánh thượng, cháu có khả năng làm hắn vừa ý, đại bá của cháu cũng đỡ mất rất nhiều công sức!
Nhân lúc Thái tử và Phó Đoàn luyện bệnh tình nguy kịch, Mã Thừa tướng yết kiến Vĩnh Yên đế, nêu ý kiến khuyên bảo Vĩnh Yên đế là những tú nữ được chọn đều được quan viên địa phương đưa vào kinh thành rồi, vậy nên sớm lâm hạnh những tú nữ này để phòng bất cứ tình huống nào. Lời của hắn ý bảo là nếu Thái tử và Đoàn luyện đều đi, Vĩnh Yên đế phải kịp thời tuyên những tú nữ dễ sinh đẻ tiến cung, sớm cày cấy để thu hoạch con nối dòng. Mặc dù Vĩnh Yên đế đau buồn, nhưng lý trí vẫn còn, hiểu được phải làm tốt công tác chuẩn bị, chính ông còn phải ở trong cung coi chừng Thái tử, vì vậy hạ chỉ lệnh cho hai thái giám thân tín là Hoàng Lang và Tôn Hoài Vũ thay ông đi trước gặp mặt, lại ghi nhớ tên để tương lai còn tiện truyền gọi. Từ Xán Xán cúi đầu cảm tạ ông ta. Từ Đình Hòa lại nói:
- Cháu cũng phải không chịu thua kém mới được, các tú nữ khác đều là lẻ loi hiu quạnh ở trong hội quán các châu, các nàng làm sao so được với cháu?
Từ Xán Xán đáp “Nhờ có đại bá chiếu cố” xong thì cáo lui.
Khi trời chập tối, Phó Dư Sâm tỉnh lại. Phó Liễu bưng chén thuốc đang muốn mớm thuốc, Tiết Anh đã tiến vào:
- Công tử, Quốc công gia đã vào thành rồi ạ!
Phó Dư Sâm dựa vào gối mềm, nghe vậy mắt phượng sâu thẳm như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu lại nhắm hai mắt lại. Với chàng mà nói, phụ thân là một tồn tại phức tạp, cho tới bây giờ, chàng đã mười tám tuổi nhưng vẫn không nhìn thấu phụ thân. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề gấp gáp, cơ hồ là đồng thời, Phó Vân Chương xông vào, phó phu nhân mang theo mấy nha hoàn bà tử chạy chậm theo phía sau ông cũng vào sân. Phó Dư Sâm mở mắt nhìn phụ thân đứng trước tháp. Phó Vân Chương nhìn con trai mấy tháng không gặp nay trở nên tái nhợt gầy gò, mắt đã ươn ướt. Ông ngồi xuống bên cạnh tháp, cầm tay trái Phó Dư Sâm đặt ngoài áo ngủ bằng gấm, cố sức cầm, lại duỗi tay xoa thân thể Phó Dư Sâm. Ông sờ thấy một tầng mồ hôi —— Phó Dư Sâm vừa uống thuốc xong đổ rất nhiều mồ hôi! Lúc này Phó phu nhân cũng đi đến. Bà ta nhìn thấy tay Phó Vân Chương xoa thân thể Phó Dư Sâm, lập tức cười đi lên trước:
- Quốc công gia, ngài một đường phong trần, còn chưa kịp rửa tay đâu!
Nghe vậy tay Phó Vân Chương như bị cắn một cái, cấp tốc rút ra, đôi mắt trông mong nhìn Phó Dư Sâm:
- A sâm, con có muốn gì không?
Phó Dư Sâm không nói gì. Phó Liễu bước lên phía trước hành lễ:
- Bẩm Quốc công gia, công tử vừa được đại phu dùng dao trích cổ họng, giờ còn chưa thể nói chuyện ạ!
Thê tử còn ở một bên, Phó Vân Chương cũng không nói thêm gì nữa, kéo tay Phó Dư Sâm cầm một lát, lúc này mới nói:
- Cha đi tắm thay y phục, lát nữa còn phải tiến cung gặp vua...
Cho tới bây giờ Phó phu nhân ở trước mặt trượng phu cũng sẽ không tận lực biểu hiện quan tâm thân thiết, mà là nhàn nhạt bảo trì khoảng cách, thấy thế thản nhiên nói:
- Quốc công gia, thời gian không còn sớm nữa!
Phó Vân Chương đáp ứng một tiếng xong đứng dậy cùng bà ta đi ra ngoài. Bị Thánh thượng tuyên trở về từ nơi đóng quân, kỳ thực Phó Vân Chương hẳn là phải tiến cung trước, chỉ là bởi vì lo lắng Phó Dư Sâm, vội vã về Quốc công phủ trước. Hai phu phụ chuẩn bị cùng nhau tiến cung, Phó Vân Chương đi gặp Vĩnh Yên đế, Phó phu nhân đi gặp Thư Hoàng hậu.
Thường Liễu vội vàng ngừng xe ngựa trước cửa nhà. Trước tiên Từ Xán Xán không vội xuống xe ngay, mà là cách cửa sổ hỏi Thường Liễu:
- Thường nhị ca, cha ta về nhà chưa?
Thường Liễu quay đầu lại cười nói:
- Mấy ngày nay sư phụ sợ là không về được, ta đã đến Quốc công phủ rồi nhưng không thể đi vào, cũng không thể nhìn thấy sư phụ!
Từ Xán Xán vội vàng hỏi một câu:
- Người bệnh nhân kia hôm nay ra sao rồi?
- Đã không sao nữa rồi.
Thường Liễu hạ giọng,
- Sư phụ muốn kiếm nhiều bạc thêm chút, bởi vậy mới kéo dài đợt trị liệu của hắn!
Từ Xán Xán:... Cha thực sự là... yêu tiền hơn mệnh mà.
Phu phụ Định Quốc Công Phó Vân Chương còn chưa ra khỏi cung hồi phủ, cửa cung đã mở rộng truyền tới từng tiếng từng tiếng chuông tang báo Hoàng thái tử băng hà.