Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
La ma ma và Bích Vân dẫn người dọn dẹp trong phòng kho, lại sai người đi thành Lạc Dương chọn mua đồ rồi sai người sửa sang lại, dẫn người bận rộn suốt cả buổi chiều, rốt cuộc thu dọn hết toàn bộ ngoại viện và nội viện.
Từ Xán Xán theo nguyên tắc "Mới đầu nhất định phải nghiêm, như thế mới có thể tạo thành quy củ", dẫn Chu Nhan, Bích Vân, Phó Dương và Hàn Thủy từ ngoại viện đến nội viện, nhìn hết một lượt.
Biệt trang hoa viên thật sự quá lớn, Từ Xán Xán quyết định chờ lúc rảnh rồi mới xem.
Nội viện là một tứ hợp viện lớn, hướng nam nhà giữa là nhà ba gian, đồng thời hai đầu nhà giữa phân biệt thành hai gian phòng ở, hơn nữa đông sương phòng và tây sương phòng, phòng cũng đủ ở.
Hành lang của các phòng nối lại với nhau, vườn hoa ở ngoài hành lang trồng đủ loại hoa ——vì trời lạnh, chỉ có vài cành hoa mai trước nhà chính nở ra, khí trời nhè nhẹ lại có mùi vị xa xưa.
Từ Xán Xán vào nhà chính, phát hiện nhà chính rộng rãi sáng sủa, vừa vào cửa đập vào mắt chính là tháp gỗ lim ngay giữa nhà, đệm giường hoa hồng đỏ mềm trải trêntháp, nệm ghế cũng là hoa hồng đỏ mềm.
Những chi tiết nhỏ khác, như lư hương bác sơn, kim đồng hồ báo giờ, bàn bát tiên, ghế dựa lớn và những chi tiết khác cũng làm Từ Xán Xán rất hài lòng, nàng lập tức thưởng năm mươi lượng bạc cho La ma ma, lại dặn Bích Vân cầm phong bì thưởng cho người quét dọn.
La ma ma cảm tạ vương phi ân điển, sau đó rất tự nhiên thối lui lẳng lặng đứng mộtbên.
Từ Xán Xán thấy bà biết điều, khen ngợi nhìn bà ta một cái, sau đó nói: "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ một lát, các ngươi lui ra hết đi!"
La ma ma dẫn các vị ma ma nha hoàn lui xuống.
Thấy trong phòng chỉ còn Bích Vân và Chu Nhan, Từ Xán Xán thế này mới tháo kiểu cách ngụy trang nửa ngày xuống, dựa vào đệm lớn lười biếng nằm trên tháp, cả người giống như không có xương.
Bích Vân thấy nàng như vậy, nhớ tới Từ Xán Xán một ngày chưa ăn hoa quả, liền hỏinói: "Vương phi, có muốn ăn hoa quả hay không?"
Từ Xán Xán vừa nghe, cảm thấy hứng thú, nháy mắt một cái: "Ở Lạc Dương có hoa quả gì?"
Chu Nhan thấy nàng vừa nghe nói hoa quả ánh mắt liền sáng lên, không khỏi khẽ cười: "Vương phi, lúc nô tỳ đi phòng bếp nội viện thì đã sai người đi thành Lạc Dương chọn mua không ít hoa quả, có quả táo, lê và quả cam."
Từ Xán Xán nghe chỉ có ba loại hoa quả này, không khỏi thở dài: "Ai, tại sao lại là quả táo, lê và quả cam!"
Chu Nhan mỉm cười giải thích: "Vương phi, quả táo có quả táo giòn; lê có lê Đãng Sơn, có hương lê; cho dù quả cam, cũng có quýt to và quýt nhỏ đó!"
Từ Xán Xán rốt cục bị thuyết phục, miễn cưỡng vẫy vẫy tay: "Bích Vân chuẩn bị hoa quả đi!"
Sau khi Bích Vân ra ngoài, Chu Nhan tới tháp ngồi xuống, tháo trang sức trên đầu Từ Xán Xán, bắt đầu mát xa đầu cho Từ Xán Xán.
Nàng xoa bóp trong chốc lát, nhớ tới một chuyện, vội thấp giọng nói: "Vương phi, Lương ma ma là muội muội bà vú của vương gia, Tử Tương là nãi tỷ tỷ của vương gia, chờ vương gia trở về..."
Từ Xán Xán lúc này đang nhắm mắt lại, nhưng lông mi dài có chút rung rung, chứng minh nàng đang tự hỏi vấn đề này.
một lát sau, Từ Xán Xán mới nói: "Bà vú chết nhiều năm như vậy, nhưng Lương ma ma và Tử Tương lại đang dùng bạc của lão nhân gia bà, cho dù vương gia, chắc cũngkhông muốn nhìn các nàng như vậy."
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng đầu óc Từ Xán Xán lại đang cấp tốc suy nghĩ, muốn tìm ra một biện pháp không làm Phó Dư Sâm tức giận.
Chu Nhan đợi nửa ngày, không nghe Từ Xán Xán trả lời, nhìn qua, thì ra Từ Xán Xánđã ngủ say.
Nhìn dung nhan điềm tĩnh của Từ Xán Xán lúc ngủ, Chu Nhan không khỏi mỉm cười, đứng dậy cầm chăn mỏng đắp lên người nàng.
Sau khi trời tối, Phó Dư Sâm xử lý công sự xong, được Phó Liễu và Từ Nhã Chính hộ tống ra quân doanh, cưỡi ngựa chạy về biệt trang.
Mới vừa đi không bao xa, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, cùng lúc đó giọng Ngọc Minh xa xa truyền đến: "Phó soái, đợi chút thuộc hạ —— "
Nhìn Ngọc Minh mặt dày mày dạn không nên đi theo đến biệt trang, Phó Dư Sâm lười nhiều lời với hắn, nên cũng dẫn theo hắn cùng nhau đi về.
Thấy vương gia vào biệt trang, Từ Nhã Chính dẫn binh lính rời khỏi.
Vào biệt trang, Phó Dư Sâm để Phó Xuân mang Ngọc Minh đi ngoại viện thư phòng còn bản thân thì đến nội viện.
Ngọc Minh ở sau cây cột sau hắn, nửa thân mình ló ra: "Phó soái, chớ quên bảo vương phi chuẩn bị tiệc rượu cho thuộc hạ!"
Phó Dư Sâm khóe miệng co rút, cố gắng nhịn xuống xúc động xoay người đánh hắn, sải chân dài rời đi.
Phó Liễu muốn đi gặp phụ mẫu, bởi vậy đưa Phó Dư Sâm đến ngoài cửa, thì mang theo thị vệ dừng bước.
Thính Vũ đốt đèn lồng chiếu sáng, Quan Tuyết theo sát Phó Dư Sâm, ba người đi tới cửa.
Lúc này trong bụi rậm đột nhiên nhảy ra một người, "Phù phù" một tiếng quỳ gối ngoài cửa, dập đầu, lớn tiếng khóc cáo: "Cầu vương gia làm chủ cho nô tài!"
Phó Dư Sâm dừng bước.
Thính Vũ bước lên chiếu rõ mặt đối phương, bẩm báo nói: "Vương gia, là Phó Nam."thì ra là nãi ca ca Phó Nam của vương gia!
Đúng lúc này, trong bụi rậm lại một người đi ra, chắp tay hành lễ với Phó Dư Sâm: "Thuộc hạ tham kiến vương gia!" Dứt lời, đứng ở một bên.
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, không nói gì.
Phó Nam quỳ gối tiến lên mấy bước, nhào lên ôm hai chân Phó Dư Sâm, lớn tiếng khóc: "Vương gia, mẫu thân ta trên trời có linh thiêng, nếu nhìn thấy huynh muội ta bị người ta sát hại thì sẽ rất đau khổ! Vương phi nàng rất ngoan độc..."
Hàn Thủy bước lên từng bước, trầm giọng nói: "Bẩm vương gia, Tử Tương dùng cái chết uy hiếp vương phi, Lương ma ma lơ là không nghe theo lệnh của vương gia cho nên vương phi mới tiến hành trừng phạt."
Phó Dư Sâm mắt phượng híp lại, nhìn khuôn mặt Hàn Thủy thanh tú trong ánh sáng đèn lồng mờ nhạt, đôi môi đỏ bừng nhếch lên.
Phó Dương dẫn người đi Vị Ương lâu ở Lạc Dương mua hộp thức ăn trở về, Chu Nhan và Bích Vân dọn bàn tiệc lên bàn bát tiên, thế này mới đi gọi Từ Xán Xán đang ngủ.
Từ Xán Xán còn đang ngủ thì Phó Dư Sâm bước vào.
Nhìn thấy trên bàn bát tiên bày rượu và thức ăn phong phú, Phó Dư Sâm bảo Chu Nhan và Bích Vân: "Chọn bốn món bỏ vào hộp, thêm rượu và món chính, đưa cho Ngọc tướng quân nghỉ ở thư phòng!"
Cho Chu Nhan và Bích Vân ra ngoài, Phó Dư Sâm ngồi trên tháp, đưa tay vuốt ve Từ Xán Xán đang ngủ.
Bên góc tháp đặt một cái chao đèn đỏ thẫm, ngọn đèn màu đỏ chiếu lên mặt nàng, tăng thêm vài phần ôn nhu và yên tĩnh.
Phó Dư Sâm vuốt khuôn mặt ấm áp của nàng, chỉ cảm thấy xúc tua non mềm.
hắn cúi đầu hôn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán bị Phó Dư Sâm cắn tỉnh.
Nàng che miệng lại nhìn mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi, than thở nói: "Chàng là cẩu à?!"
Phó Dư Sâm thấy nàng nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, liền hôn lại.
Rốt cục Từ Xán Xán được kiểu phục vụ đặc biệt trên giường của Phó Dư Sâm làm tỉnh dậy.
Nàng vùi vào lòng Phó Dư Sâm một lúc lâu rồi mới tỉnh lại, nói đơn giản sự tình ban ngày một lần, sau đó trông mong nhìn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm lại hôn lên môi nàng một cái, thế này mới nói: "Nàng có biết mình sai ở đâu không?"
Từ Xán Xán chớp chớp mắt to, đần độn nhìn hắn.
Phó Dư Sâm thấy môi nàng bị mình cắn sưng đỏ bừng, trong lòng không khỏi rung động, giọng nói khàn khàn: "Đối với người can đảm dám mạo phạm nàng, nếu nàng muốn tạo uy tín thì không thể nhân nhượng. Giống như hôm nay, Tử Tương và Lương ma ma mạo phạm nàng như vậy, sao lại chỉ có thể đánh?"
Từ Xán Xán thấy hắn dạy mình, mắt to không hề chớp mắt nhìn hắn, chăm chú nghe Phó Dư Sâm nói.
Phó Dư Sâm thấy khuôn mặt nàng phấn nộn hiện sắc hồng, rất muốn cắn một cái thử xem, vội vàng chấm dứt nói: "Ta đã hành quyết Tử Tương và Lương ma ma!"
Dứt lời, ôm lấy Từ Xán Xán cắn một cái.
Mặt Từ Xán Xán bị hắn cắn đau, vội giãy dụa đẩy Phó Dư Sâm ra, nói: "Giết các nàng? Như vậy thích hợp sao?" Dù sao cũng là hai mạng người!
Phó Dư Sâm không nói gì, ôm Từ Xán Xán đặt trên đùi, ôm nàng một lúc lâu không nóigì.
Lúc này hắn cũng rất mâu thuẫn.
Phó Dư Sâm nghĩ muốn bọc Từ Xán Xán dưới sự bảo vệ nghiêm mật của hắn, khôngtiếp xúc thế gian hiểm ác, nhưng lại lo lắng nàng không đối phó được với những người và việc xung quanh...
Bây giờ Từ Xán Xán tự biết bảo vệ bản thân, hắn lại có cảm giác mất mát, lo lắng Từ Xán Xán thoát khỏi tay hắn...
Từ Xán Xán mới từ phòng tắm đi ra, lập tức bị Phó Dư Sâm nhấn đặt trên giường.
Nàng vừa giãy dụa vừa nói: "Phó Dư Sâm, tóc của thiếp còn ướt lắm... không... khôngđược... lại giọt nước..."
Phó Dư Sâm dùng miệng ngăn chặn miệng nàng, giọng Từ Xán Xán biến mất.
hắn khống chế được Từ Xán Xán, trắng trợn xông vào nhưng lại làm Từ Xán Xán có cảm giác đặc biệt thoải mái, nàng rất nhanh đến cao trào.
Phó Dư Sâm cảm thấy bên trong Từ Xán Xán còn đang dồn dập co rút, lập tức khôngkhống chế được, suy sụp nằm trên người Từ Xán Xán.
một lát sau, Từ Xán Xán lại cảm giác vật của Phó Dư Sâm đang chôn ở trong cơ thể mình biến hóa, không khỏi nóng nảy: "Phó Dư Sâm, thiếp mệt mỏi!"
Phó Dư Sâm đưa tay nắm bầu ngực trắng nõn nở nang của nàng, khom lưng cắn ở nụ hoa một cái.
Từ Xán Xán hét lên một tiếng, sau đó không còn âm thanh.
thật lâu sau, Phó Dư Sâm vẫn nằm trên người Từ Xán Xán không chịu đứng lên.
Từ Xán Xán đưa tay vuốt lưng hắn, thấp giọng nói: "Uy, Phó Dư Sâm, không phải lực tự chủ của chàng rất mạnh hay sao?"
Phó Dư Sâm: "..." Hình như là cái dạng này...
một ngày này, Phó Dư Sâm dẫn Ngọc Minh đi đón anh Hòa, Từ Xán Xán đang ngồi ở phòng sinh hoạt luyện chữ, ma ma gác của đến bẩm báo với Bích Vân, nói mẫu thân tri phủ Lạc Dương Tề lão phu nhân đến viếng thăm.
Từ Xán Xán theo nguyên tắc "Mới đầu nhất định phải nghiêm, như thế mới có thể tạo thành quy củ", dẫn Chu Nhan, Bích Vân, Phó Dương và Hàn Thủy từ ngoại viện đến nội viện, nhìn hết một lượt.
Biệt trang hoa viên thật sự quá lớn, Từ Xán Xán quyết định chờ lúc rảnh rồi mới xem.
Nội viện là một tứ hợp viện lớn, hướng nam nhà giữa là nhà ba gian, đồng thời hai đầu nhà giữa phân biệt thành hai gian phòng ở, hơn nữa đông sương phòng và tây sương phòng, phòng cũng đủ ở.
Hành lang của các phòng nối lại với nhau, vườn hoa ở ngoài hành lang trồng đủ loại hoa ——vì trời lạnh, chỉ có vài cành hoa mai trước nhà chính nở ra, khí trời nhè nhẹ lại có mùi vị xa xưa.
Từ Xán Xán vào nhà chính, phát hiện nhà chính rộng rãi sáng sủa, vừa vào cửa đập vào mắt chính là tháp gỗ lim ngay giữa nhà, đệm giường hoa hồng đỏ mềm trải trêntháp, nệm ghế cũng là hoa hồng đỏ mềm.
Những chi tiết nhỏ khác, như lư hương bác sơn, kim đồng hồ báo giờ, bàn bát tiên, ghế dựa lớn và những chi tiết khác cũng làm Từ Xán Xán rất hài lòng, nàng lập tức thưởng năm mươi lượng bạc cho La ma ma, lại dặn Bích Vân cầm phong bì thưởng cho người quét dọn.
La ma ma cảm tạ vương phi ân điển, sau đó rất tự nhiên thối lui lẳng lặng đứng mộtbên.
Từ Xán Xán thấy bà biết điều, khen ngợi nhìn bà ta một cái, sau đó nói: "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ một lát, các ngươi lui ra hết đi!"
La ma ma dẫn các vị ma ma nha hoàn lui xuống.
Thấy trong phòng chỉ còn Bích Vân và Chu Nhan, Từ Xán Xán thế này mới tháo kiểu cách ngụy trang nửa ngày xuống, dựa vào đệm lớn lười biếng nằm trên tháp, cả người giống như không có xương.
Bích Vân thấy nàng như vậy, nhớ tới Từ Xán Xán một ngày chưa ăn hoa quả, liền hỏinói: "Vương phi, có muốn ăn hoa quả hay không?"
Từ Xán Xán vừa nghe, cảm thấy hứng thú, nháy mắt một cái: "Ở Lạc Dương có hoa quả gì?"
Chu Nhan thấy nàng vừa nghe nói hoa quả ánh mắt liền sáng lên, không khỏi khẽ cười: "Vương phi, lúc nô tỳ đi phòng bếp nội viện thì đã sai người đi thành Lạc Dương chọn mua không ít hoa quả, có quả táo, lê và quả cam."
Từ Xán Xán nghe chỉ có ba loại hoa quả này, không khỏi thở dài: "Ai, tại sao lại là quả táo, lê và quả cam!"
Chu Nhan mỉm cười giải thích: "Vương phi, quả táo có quả táo giòn; lê có lê Đãng Sơn, có hương lê; cho dù quả cam, cũng có quýt to và quýt nhỏ đó!"
Từ Xán Xán rốt cục bị thuyết phục, miễn cưỡng vẫy vẫy tay: "Bích Vân chuẩn bị hoa quả đi!"
Sau khi Bích Vân ra ngoài, Chu Nhan tới tháp ngồi xuống, tháo trang sức trên đầu Từ Xán Xán, bắt đầu mát xa đầu cho Từ Xán Xán.
Nàng xoa bóp trong chốc lát, nhớ tới một chuyện, vội thấp giọng nói: "Vương phi, Lương ma ma là muội muội bà vú của vương gia, Tử Tương là nãi tỷ tỷ của vương gia, chờ vương gia trở về..."
Từ Xán Xán lúc này đang nhắm mắt lại, nhưng lông mi dài có chút rung rung, chứng minh nàng đang tự hỏi vấn đề này.
một lát sau, Từ Xán Xán mới nói: "Bà vú chết nhiều năm như vậy, nhưng Lương ma ma và Tử Tương lại đang dùng bạc của lão nhân gia bà, cho dù vương gia, chắc cũngkhông muốn nhìn các nàng như vậy."
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng đầu óc Từ Xán Xán lại đang cấp tốc suy nghĩ, muốn tìm ra một biện pháp không làm Phó Dư Sâm tức giận.
Chu Nhan đợi nửa ngày, không nghe Từ Xán Xán trả lời, nhìn qua, thì ra Từ Xán Xánđã ngủ say.
Nhìn dung nhan điềm tĩnh của Từ Xán Xán lúc ngủ, Chu Nhan không khỏi mỉm cười, đứng dậy cầm chăn mỏng đắp lên người nàng.
Sau khi trời tối, Phó Dư Sâm xử lý công sự xong, được Phó Liễu và Từ Nhã Chính hộ tống ra quân doanh, cưỡi ngựa chạy về biệt trang.
Mới vừa đi không bao xa, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, cùng lúc đó giọng Ngọc Minh xa xa truyền đến: "Phó soái, đợi chút thuộc hạ —— "
Nhìn Ngọc Minh mặt dày mày dạn không nên đi theo đến biệt trang, Phó Dư Sâm lười nhiều lời với hắn, nên cũng dẫn theo hắn cùng nhau đi về.
Thấy vương gia vào biệt trang, Từ Nhã Chính dẫn binh lính rời khỏi.
Vào biệt trang, Phó Dư Sâm để Phó Xuân mang Ngọc Minh đi ngoại viện thư phòng còn bản thân thì đến nội viện.
Ngọc Minh ở sau cây cột sau hắn, nửa thân mình ló ra: "Phó soái, chớ quên bảo vương phi chuẩn bị tiệc rượu cho thuộc hạ!"
Phó Dư Sâm khóe miệng co rút, cố gắng nhịn xuống xúc động xoay người đánh hắn, sải chân dài rời đi.
Phó Liễu muốn đi gặp phụ mẫu, bởi vậy đưa Phó Dư Sâm đến ngoài cửa, thì mang theo thị vệ dừng bước.
Thính Vũ đốt đèn lồng chiếu sáng, Quan Tuyết theo sát Phó Dư Sâm, ba người đi tới cửa.
Lúc này trong bụi rậm đột nhiên nhảy ra một người, "Phù phù" một tiếng quỳ gối ngoài cửa, dập đầu, lớn tiếng khóc cáo: "Cầu vương gia làm chủ cho nô tài!"
Phó Dư Sâm dừng bước.
Thính Vũ bước lên chiếu rõ mặt đối phương, bẩm báo nói: "Vương gia, là Phó Nam."thì ra là nãi ca ca Phó Nam của vương gia!
Đúng lúc này, trong bụi rậm lại một người đi ra, chắp tay hành lễ với Phó Dư Sâm: "Thuộc hạ tham kiến vương gia!" Dứt lời, đứng ở một bên.
Phó Dư Sâm rũ mắt xuống, không nói gì.
Phó Nam quỳ gối tiến lên mấy bước, nhào lên ôm hai chân Phó Dư Sâm, lớn tiếng khóc: "Vương gia, mẫu thân ta trên trời có linh thiêng, nếu nhìn thấy huynh muội ta bị người ta sát hại thì sẽ rất đau khổ! Vương phi nàng rất ngoan độc..."
Hàn Thủy bước lên từng bước, trầm giọng nói: "Bẩm vương gia, Tử Tương dùng cái chết uy hiếp vương phi, Lương ma ma lơ là không nghe theo lệnh của vương gia cho nên vương phi mới tiến hành trừng phạt."
Phó Dư Sâm mắt phượng híp lại, nhìn khuôn mặt Hàn Thủy thanh tú trong ánh sáng đèn lồng mờ nhạt, đôi môi đỏ bừng nhếch lên.
Phó Dương dẫn người đi Vị Ương lâu ở Lạc Dương mua hộp thức ăn trở về, Chu Nhan và Bích Vân dọn bàn tiệc lên bàn bát tiên, thế này mới đi gọi Từ Xán Xán đang ngủ.
Từ Xán Xán còn đang ngủ thì Phó Dư Sâm bước vào.
Nhìn thấy trên bàn bát tiên bày rượu và thức ăn phong phú, Phó Dư Sâm bảo Chu Nhan và Bích Vân: "Chọn bốn món bỏ vào hộp, thêm rượu và món chính, đưa cho Ngọc tướng quân nghỉ ở thư phòng!"
Cho Chu Nhan và Bích Vân ra ngoài, Phó Dư Sâm ngồi trên tháp, đưa tay vuốt ve Từ Xán Xán đang ngủ.
Bên góc tháp đặt một cái chao đèn đỏ thẫm, ngọn đèn màu đỏ chiếu lên mặt nàng, tăng thêm vài phần ôn nhu và yên tĩnh.
Phó Dư Sâm vuốt khuôn mặt ấm áp của nàng, chỉ cảm thấy xúc tua non mềm.
hắn cúi đầu hôn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán bị Phó Dư Sâm cắn tỉnh.
Nàng che miệng lại nhìn mặt Phó Dư Sâm không chút thay đổi, than thở nói: "Chàng là cẩu à?!"
Phó Dư Sâm thấy nàng nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, liền hôn lại.
Rốt cục Từ Xán Xán được kiểu phục vụ đặc biệt trên giường của Phó Dư Sâm làm tỉnh dậy.
Nàng vùi vào lòng Phó Dư Sâm một lúc lâu rồi mới tỉnh lại, nói đơn giản sự tình ban ngày một lần, sau đó trông mong nhìn Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm lại hôn lên môi nàng một cái, thế này mới nói: "Nàng có biết mình sai ở đâu không?"
Từ Xán Xán chớp chớp mắt to, đần độn nhìn hắn.
Phó Dư Sâm thấy môi nàng bị mình cắn sưng đỏ bừng, trong lòng không khỏi rung động, giọng nói khàn khàn: "Đối với người can đảm dám mạo phạm nàng, nếu nàng muốn tạo uy tín thì không thể nhân nhượng. Giống như hôm nay, Tử Tương và Lương ma ma mạo phạm nàng như vậy, sao lại chỉ có thể đánh?"
Từ Xán Xán thấy hắn dạy mình, mắt to không hề chớp mắt nhìn hắn, chăm chú nghe Phó Dư Sâm nói.
Phó Dư Sâm thấy khuôn mặt nàng phấn nộn hiện sắc hồng, rất muốn cắn một cái thử xem, vội vàng chấm dứt nói: "Ta đã hành quyết Tử Tương và Lương ma ma!"
Dứt lời, ôm lấy Từ Xán Xán cắn một cái.
Mặt Từ Xán Xán bị hắn cắn đau, vội giãy dụa đẩy Phó Dư Sâm ra, nói: "Giết các nàng? Như vậy thích hợp sao?" Dù sao cũng là hai mạng người!
Phó Dư Sâm không nói gì, ôm Từ Xán Xán đặt trên đùi, ôm nàng một lúc lâu không nóigì.
Lúc này hắn cũng rất mâu thuẫn.
Phó Dư Sâm nghĩ muốn bọc Từ Xán Xán dưới sự bảo vệ nghiêm mật của hắn, khôngtiếp xúc thế gian hiểm ác, nhưng lại lo lắng nàng không đối phó được với những người và việc xung quanh...
Bây giờ Từ Xán Xán tự biết bảo vệ bản thân, hắn lại có cảm giác mất mát, lo lắng Từ Xán Xán thoát khỏi tay hắn...
Từ Xán Xán mới từ phòng tắm đi ra, lập tức bị Phó Dư Sâm nhấn đặt trên giường.
Nàng vừa giãy dụa vừa nói: "Phó Dư Sâm, tóc của thiếp còn ướt lắm... không... khôngđược... lại giọt nước..."
Phó Dư Sâm dùng miệng ngăn chặn miệng nàng, giọng Từ Xán Xán biến mất.
hắn khống chế được Từ Xán Xán, trắng trợn xông vào nhưng lại làm Từ Xán Xán có cảm giác đặc biệt thoải mái, nàng rất nhanh đến cao trào.
Phó Dư Sâm cảm thấy bên trong Từ Xán Xán còn đang dồn dập co rút, lập tức khôngkhống chế được, suy sụp nằm trên người Từ Xán Xán.
một lát sau, Từ Xán Xán lại cảm giác vật của Phó Dư Sâm đang chôn ở trong cơ thể mình biến hóa, không khỏi nóng nảy: "Phó Dư Sâm, thiếp mệt mỏi!"
Phó Dư Sâm đưa tay nắm bầu ngực trắng nõn nở nang của nàng, khom lưng cắn ở nụ hoa một cái.
Từ Xán Xán hét lên một tiếng, sau đó không còn âm thanh.
thật lâu sau, Phó Dư Sâm vẫn nằm trên người Từ Xán Xán không chịu đứng lên.
Từ Xán Xán đưa tay vuốt lưng hắn, thấp giọng nói: "Uy, Phó Dư Sâm, không phải lực tự chủ của chàng rất mạnh hay sao?"
Phó Dư Sâm: "..." Hình như là cái dạng này...
một ngày này, Phó Dư Sâm dẫn Ngọc Minh đi đón anh Hòa, Từ Xán Xán đang ngồi ở phòng sinh hoạt luyện chữ, ma ma gác của đến bẩm báo với Bích Vân, nói mẫu thân tri phủ Lạc Dương Tề lão phu nhân đến viếng thăm.