Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Thời Niệm hoàn toàn không thể liên lạc được với Cố Thành.
Từ đêm hôm đó, người đàn ông này giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thể nào tìm được.
Lúc Cố Đình nằm viện, trừ bảo mẫu đến chăm sóc thì không còn ai khác, Thời Niệm đến thăm cô ta vài lần, thân thể phục hồi khá tốt, chỉ là tinh thần lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Lần cuối cùng Thời Niệm đến thăm Cố Đình thì gặp được bí thư Trương.
Thời Niệm duỗi tay ngăn hắn lại: "Cố Thành đâu?'
Bí thư Trương cứng người, ánh mắt hơi lóe. Lắc đầu, nói với Thời Niệm:
"Bác sĩ Thời, tôi cũng không biết Cố tổng đi đâu, hắn không nói với tôi."
Thời Niệm: "Thật không biết?"
Bí thư Trương: "....Thật không biết."
Thời Niệm cắn môi, đè xuống hỏa khí trong lòng, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Không liên lạc được?
Đầu óc cô bị úng nước mới có thể tin hắn!
Không muốn thấy cô thì cứ việc nói thẳng, cả ngày trốn trốn tránh tránh, còn được gọi là đàn ông hay không!
Không nói gì đã chạy mất hút.
Hỗn đản!!!
____
Lúc sắp nghỉ tết, thành phố A đổ tuyết, tuyết trắng như lông ngỗng che khuất đôi uyên ương được tạc khắc ở hoa viên bệnh viện.
Không biết ai còn đem cả áo khoác ra mặc cho chúng, lại còn là chiếc áo bông màu đỏ vui mừng, bị chụp lại gửi vào nhóm chat.
Mọi người đều vui vẻ, người nào cũng gửi sticker cười ha ha.
Vì sắp đến Tết nên giao diện của WeChat cũng đổi thành màu đỏ thẫm vui mừng.
Chủ nhiệm Trần gửi vào nhóm chat một bao lì xì lớn, mọi người đều sôi nổi tranh giành, lại nói những lời cát tường chúc mừng năm mới, các loại sticker ùn ùn không dứt, thậm chí còn bắt đầu đem ra so sánh với nhau.
Sau đó có người hỏi về chuyện sắp xếp kỳ nghỉ.
Có người ở lại bệnh viện trực ban, có người về nhà ăn tết, có người cùng gia đình ra ngoài chơi....
Thời Niệm lướt qua tin nhắn trên WeChat, không ấn mở bao lì xì, nhìn cuộc trò chuyện náo nhiệt trong nhóm.
Tâm tình đột nhiên trùng xuống.
Năm nay được nghỉ từ 29 năm trước đến tận mùng năm năm sau, vừa đủ bày ngày nghỉ lễ.
Lần trước được nghỉ tận bảy ngày là lần nghỉ bệnh, còn bình thường, gần như rất hiếm khi có thể nghỉ một lúc bảy ngày, đúng là kỳ nghỉ dài hiếm thấy.
Vốn dĩ đã lên kế hoạch về nhà hai ngày, sau đó cùng Cố Thành ra ngoài chơi, bây giờ cũng chẳng còn tâm tình nào mà đi nữa.
Bên ngoài lại đổ tuyết, Thời Niệm ngồi bên cửa kính, nhìn bông tuyết bên ngoài, ngẩn người.
Di động trên bàn cơm vang lên hai tiếng.
Thời Niệm cúi đầu, nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Thời Hằng: [Chị, năm nay có về ăn tết không?]
Thời Niệm: [Về chứ.]
Thời Hằng: [Vui vẻ.jpg]
Thời Hằng: [Hai ngày trước ở Chu gia có tuyết rơi, hai ngày nay thì không còn nữa, nhưng vẫn rất lạnh, chị về thì nhớ mang nhiều quần áo, phòng có máy sưởi nhưng ngoài tiểu khu lạnh lắm.]
Thời Niệm cười cười, cầm di động chụp một bức ảnh khung cảnh ngoài cửa sổ, gửi qua.
Thời Hằng: [Oa, chỗ chị chắc tuyết rơi dày lắm, đắp được cả người tuyết luôn ấy.]
Thời Niệm: [Ừ, hẳn là thế.]
Dù sao nhiều năm rồi cô cũng không đắp người tuyết, đối với chuyện này cũng không mấy hứng thú.
Chừng hai phút sau, Tiểu Hằng mới nhắn lại, lần này là tin nhắn thoại, Thời Niệm hạ thấp âm lượng, đặt bên tai nghe.
Thời Hằng: "Chị, năm nay chị về một mình sao? Hay là cùng, cùng về với bạn trai chị?"
Thời Niệm ngẩn người, không trả lời lại.
"Thời Niệm," đang suy nghĩ xem nên trả lời Tiểu Hằng thế nào thì đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Tời Niệm ngẩng đầu: "Dương Cầm?"
Bạn cùng phòng cũ của cô, Dương Cầm, hai người lâu lắm rồi chưa gặp nhau, sao tự nhiên hôm nay lại tới tìm cô?
Thời Niệm dương mắt, nhìn một vòng, nhà ăn còn rất nhiều vị trí trống, Dương Cầm lại cố ý đến đây, phỏng chừng là có việc tìm cô.
Trả lời Thời Hằng một chữ [Ừ.], Thời Niệm tắt điện thoại, nhìn Dương Cầm:
"Cô có việc gì sao?"
"Không có chuyện gì lớn," Dương Cầm thuận thế ngồi xuống bên người Thời Niệm, "Muốn tâm sự một chút thôi."
Thời Niệm kỳ quái nhìn Dương Cầm, không nói gì.
Cô không cảm thấy mình và Dương Cầm có chuyện gì cần nói với nhau, trước kia khi hai người còn là bạn cùng phòng đã không thể nói chuyện, hiện tại đã hơn nửa năm, bỗng nhiên lại chạy tới tìm cô nói chuyện phiếm?
Nói cái gì?
Thời Niệm chậm rì rì múc muỗng canh, trong lòng tính toán nên mở miệng nói thế nào với Dương Cầm.
Cô không có tâm tình nói chuyện phiếm với cô ta.
"Tôi chia tay rồi."
Muỗng canh sắp đưa tới miệng, khó khăn lắm mới dừng lại dược, Thời Niệm chớp chớp mắt, nuốt nuốt nước miếng.
"....À."
"Hắn lừa tôi, thật ra hắn chẳng kinh doanh gì cả, cha mẹ hắn cũng không phải phó giáo sư đại học, hắn ở bên tôi chẳng qua vì tôi có công việc tốt, thu nhập cao, có thể diện mà thôi, chứ không phải thực sự thích tôi," Dương Cầm cười khổ, "Thật ra tôi đã sớm phát hiện, lúc hai chúng tôi ở bên nhau, kể cả lúc ra ngoài ăn cơm hay đi dạo, đa phần đều là tôi trả tiền, tôi chỉ là vì...."
Thời Niệm cắn môi, nhìn Dương Cầm đang liến thoắng không ngừng, lên tiếng ngắt lời cô ta:
"Vậy thì sao?"
Cô ta chia tay, tới tìm cô làm gì? Cũng không thể tìm cô để xả hết oán giận thế được.
Thời Niệm nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là vào làm, cô không định ngồi nghe nốt, thời gian này về văn phòng nghỉ ngơi còn hơn.
Đột nhiên bị cô ngắt lời, Dương Cầm nghẹn họng, nhìn Thời Niệm:
"Tôi tới để nói với cô một chuyện."
Thời Niệm nghĩ nghĩ, nhìn Dương Cầm, vô cùng nghiêm túc nói:
"Tôi cảm thấy tôi không có hứng thú nghe."
Chuyện của Dương Cầm và bạn trai cô ta, à không, là bạn trai cũ, cô thật sự không có nửa điểm hứng thú.
"...."
Biểu tình bài xích của Thời Niệm quá mức rõ ràng khiến sắc mặt Dương Cầm trở nên khó coi, lập tức đứng dật, nhìn Thời Niệm:
"Tôi muốn nói với cô, tay hắn tối hôm đó không phải do lũ lưu manh đánh gãy, là do bị một người đàn ông khác bẻ."
"Hắn nói lúc sau hai người đi cùng nhau."
"Hắn vì sợ hãi nên mới không dám nói."
Một người đàn ông khác?
Cố Thành?
Không biết vì lí do gì mà Thời Niệm hoàn toàn không bất ngờ.
"Tôi nói với cô chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói...."
"Vậy hắn có nói cho cô," Thời Niệm nhìn Dương Cầm, "Vì sao mà hắn bị đánh gãy tay không?"
Dương Cầm im lặng.
Thời Niệm đứng dậy thu dọn đồ đạc, thuận tiện vứt hết rác trên bàn vào thùng rác, lúc rời đi còn nhìn Dương Cầm:
"Hắn dám nói với cô người kia là bạn trai tôi, buổi tối khi tôi tan ca đêm, hắn ở trước cổng bệnh gặp được tôi, cô cảm thấy tại sao hắn lại bị đánh gãy tay?"
Dương Cầm lập tức cảm thấy trên mặt bỏng rát.
Thời Niệm nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.
_____
Chạng vạng ngày 29, Thời Niệm về đến nhà, trong tiểu khu đã treo đèn lồng đỏ rực, còn có mấy bảo an đang treo đồ trang trí xung quanh tiểu khu.
Thời Niệm chào hỏi xong thì lên lầu, thấy cô về một mình, Thời Hằng hơi sửng sốt, không nhịn được, duỗi dài cổ ngó sau lưng cô.
Thời Niệm buồn cười, ấn đầu nó về, cười nói:
"Đừng nhìn nữa, chị về một mình."
Thời Hằng không kịp phản ứng, buột miệng thốt ra: "Chia tay rồi?"
Thời Niệm sửng sốt ba giây, không để ý gật đầu, "Cứ coi là thế đi."
Trạng thái hiện tại cũng không khác chia tay là bao.
"À."
Thời Hằng liếm liếm môi, nhất thời không biết nói gì, nó còn tưởng năm nay chị hắn sẽ dẫn bạn trai cùng về.
"Em đây là cái biểu tình gì thế?" Thời Niệm đổi quần áo xong, nhìn Thời Hằng vẫn còn đang rối rắm, bật cười, "Chị còn không bận tâm, trẻ nít như em để ý làm gì, mau đi làm bài tập đi."
Thời Niệm nói xong thì vào bếp, lật lật đống đồ ăn trong tủ lạnh.
Một ngày trước, bảo mẫu trong nhà đã nghỉ tết, chỉ có mẹ cô và Thời Hằng ở nhà, đồ tết đều chưa kịp chuẩn bị.
"Hạt dưa, đường, đậu phộng, nho khô, thịt khô, cá," Thời Niệm cầm giấy note ghé vào tủ lạnh ghi những thứ cần mua, "Thịt viên, thịt tẩm bột chiên giòn, ngũ vị hương...."
Thời Hằng đỡ vách thường, chậm rãi đi tới, nhìn Thời Niệm viết một đống thứ bên trên, nói:
"Có phải là hơi nhiều rồi không?"
Cả nhà chỉ có ba người, họ hàng thân thích cũng không nhiều lắm, sau khi cha nó qua đời thì rất ít khi qua lại, ăn tết hầu như chỉ có người trong nhà, mua nhiều quá lãng phí.
"Không nhiều đâu," Thời Niệm nhìn lại một lần, "Đều là thứ nên mua."
Bên ngoài lạnh buốt, Thời Niệm đội mũ đi xuống lần, vừa đến lầu dưới đã nghi được tiếng Thời Hằng lớn tiếng nói từ cầu thang phía trên:
"Chị, đừng mua nhiều quá!!!"
Không thì mình chị không xách nổi đâu.
Thời Niệm: "....."
Ra đến cổng lớn, khí lạnh trực tiếp ập vào mặt, Thời Niệm run cả người, kéo thấp mũ xuống, giậm chân một cái, thở một hơi vào lòng bàn tay.
Đột nhiên, dừng lại.
Nhìn chằm chằm chiếc Bentley màu đen dừng bên ngoài tiểu khu trong chốc lát rồi thu hồi tầm mắt.
Trung tâm thương mại ngay gần tiểu khu, đi mấy bước là tới.
Đây cũng là trung tâm lớn nhất trong khu vực, vừa gần trường học, vừa gần bệnh viện, nên vô cùng đông đúc.
Thời Niệm đẩy xe, miễn miễn cưỡng cưỡng đi xuyên qua đám người nhốn nháo, thỉnh thoảng duỗi tay ra lấy đồ trên kệ.
Phía sau đột nhiên bị người đụng phải, suýt chút nữa thì cả người cả xe đều văng đi.
"Cẩn thận!"
Thời Niệm lập tức quay đầu, lúc nhìn rõ người tới là ai thì ánh mắt tối lại.
"Cẩn thận," một người qua đường tốt bụng đỡ Thời Niệm, giúp cô lất lại xe đẩy, "Người đi sắm tết đông lắm, cô cẩn thận một chút."
Áp xuống cảm giác mất mát nồng đậm trong lòng, Thời Niệm miễn cưỡng cười cười, gật đầu.
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Nhắm mắt lại , cố bình ổn vài giây, Thời Niệm thở dài, quả nhiên là cô nghĩ nhiều.
Nhanh chóng chọn xong đồ, Thời Niệm không trì hoãn thêm nữa, đến quầy thu ngân xếp hàng tính tiền, đến khi chuẩn bị đến lượt mình mới nhớ ra quên mua nước tương.
Phía trước chỉ còn hai người, sau lưng là cả đội ngũ dạ dằng dặc, Thời Niệm đẩy xe sang bên cạnh, thương lượng với nhân viên thu ngân:
"Xin chào, tôi quên lấy chai nước tương, bây giờ tôi quay lại lấy, đồ của tôi có thể để ở đây không?"
Nhân viên thu ngân nhìn xe đẩy của cô, gật đầu, "Được, vậy cô nhanh lên."
"Được được, tôi đi ngay."
Thời Niệm nói xong liền đẩy xe về phía trước, sau đó xoay người tới quầy thực phẩm lấy nước tương, chờ đến lúc cô thở hổn hển chạy về.
Xe đẩy đã không thấy đâu nữa.
"Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút," Thời Niệm ngớ người, "Xe đẩy mới để đây đâu mất rồi?"
Nhân viên quầy thu ngân không dừng tay, nhanh chóng quét mã tính tiền, thuận miệng nói:
"À, tiên sinh nhà cô thanh toán rồi cầm đồ đi rồi."
Tiên sinh....nhà cô?
Đứng hình ba giây.
Thời Niệm hít sâu, đặt lại nước tương lên kệ bên cạnh, chạy ra ngoài.
Người người đi lại tới lui trong trung tâm, ai cũng thở ra một luồng khói trắng.
Thời Niệm đứng ở cửa trung tâm nhìn một vòng, không thấy được bóng người quen thuộc.
Cắn chặt răng, Thời Niệm trèo lên sư tử đá bên ngoài, nhìn chung quanh một vòng, lớn tiếng gọi:
"Cố Thành!!!"
"Anh mau ra đây cho em!!!"
"Anh có lăn ra đây ngay không thì bảo!!!"
"Hô ____"
Một trận gió lạnh thổi qua, tiếng ồn ào trên phố nhanh chóng an tĩnh lại.
"...."
Yên lặng nhảy xuống, thuận tiện kéo thấp mũ, chậm rì rì rời đi.
Không biết từ khi nào mà trời đã có mấy bông tuyết bay bay, rất nhỏ, dừng trong lòng bàn tay liền hóa thành nước.
Thời Niệm ngửa đầu, nhìn trong chốc lát liền lên dâu, lúc dựa vào thang máy lại có chút hối hận.
Vừa rồi, cô nên quay lại siêu thị mua đồ mới phải.
"Đinh ___"
Cửa thang máy mở ra, Thời Niệm bước ra ngoài.
Thời Hằng hé cửa, đang chuyển đồ đạc vào bên trong, lúc nhìn thấy cô, đầu cũng không ngẩng, chỉ nói một câu:
"Chị, chị về rồi à? Chị mua gì mà nhiều thế."
Giây tiếp theo, nó ngẩng đầu, đã thông thấy ai nữa.
"Chị!"
"Chị!"
"Chị!"
Thời Hằng: Vừa rồi nó không nhìn lầm chứ, chị nó mới bước ra từ thang máy mà.
Tuyết càng ngày càng lớn, lúc Thời Niệm chạy đến hồ nước giữa vườn hoa của tiểu khu thì mũ đã phủ trắng tuyết.
"Cố Thành," Thời Niệm hít sâu một hơi, "Em đếm đến ba, nếu anh không xuất hiện thì hai chúng ta liền," dừng một chút, "Thật sự chia tay."
Thời Niệm nhắm hai mắt lại.
"Một."
Bên ngoài rất lạnh, lạnh đến mức môi cô cũng trắng bệch, có bông tuyết bay lên mặt, đậu trên lông mi, lấp lánh trong suốt.
"Hai ưʍ....ô ô...."
Chữ "hai" còn chưa nói hết, hông đã bị nắm chặt.
Giây tiếp theo, bờ môi ấm áp phủ lên, mùi đàn hương quen thuộc bao bọc thân thể.
Thời Niệm nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, cắn chặt khớp hàm, không chịu hé miệng.
Thấy được cảm xúc của cô, người đàn ông có chút bất mãn, bàn tay to ấn trên ót cô, dùng sức hôn môi, mãi cho đến khi cô buông lỏng, răng môi quấn quýt, có chút ngang ngược.
Sau một lúc lâu,
Thời Niệm mở mắt ra, bờ môi hơi nhợt nhạt giờ đã trở nên hồng hào phấn nộn, cô giận dỗi.
"Ai cho anh hôn em? Không thấy em còn đang tức giận sao?"
Cố Thành cúi đầu, trán chống lên trán cô, trong mắt hàm chứa ý cười:
"Như vậy em sẽ không giận nữa."
"Anh cút đi!" Thời Niệm nắm hắn, cố gắng ép mình không được cong khóe miệng, đẩy gương mặt đang thò qua của người đàn ông, "Đừng hôn em!"
Còn chưa hết giận đâu.
Từ đêm hôm đó, người đàn ông này giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không thể nào tìm được.
Lúc Cố Đình nằm viện, trừ bảo mẫu đến chăm sóc thì không còn ai khác, Thời Niệm đến thăm cô ta vài lần, thân thể phục hồi khá tốt, chỉ là tinh thần lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trước kia.
Lần cuối cùng Thời Niệm đến thăm Cố Đình thì gặp được bí thư Trương.
Thời Niệm duỗi tay ngăn hắn lại: "Cố Thành đâu?'
Bí thư Trương cứng người, ánh mắt hơi lóe. Lắc đầu, nói với Thời Niệm:
"Bác sĩ Thời, tôi cũng không biết Cố tổng đi đâu, hắn không nói với tôi."
Thời Niệm: "Thật không biết?"
Bí thư Trương: "....Thật không biết."
Thời Niệm cắn môi, đè xuống hỏa khí trong lòng, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Không liên lạc được?
Đầu óc cô bị úng nước mới có thể tin hắn!
Không muốn thấy cô thì cứ việc nói thẳng, cả ngày trốn trốn tránh tránh, còn được gọi là đàn ông hay không!
Không nói gì đã chạy mất hút.
Hỗn đản!!!
____
Lúc sắp nghỉ tết, thành phố A đổ tuyết, tuyết trắng như lông ngỗng che khuất đôi uyên ương được tạc khắc ở hoa viên bệnh viện.
Không biết ai còn đem cả áo khoác ra mặc cho chúng, lại còn là chiếc áo bông màu đỏ vui mừng, bị chụp lại gửi vào nhóm chat.
Mọi người đều vui vẻ, người nào cũng gửi sticker cười ha ha.
Vì sắp đến Tết nên giao diện của WeChat cũng đổi thành màu đỏ thẫm vui mừng.
Chủ nhiệm Trần gửi vào nhóm chat một bao lì xì lớn, mọi người đều sôi nổi tranh giành, lại nói những lời cát tường chúc mừng năm mới, các loại sticker ùn ùn không dứt, thậm chí còn bắt đầu đem ra so sánh với nhau.
Sau đó có người hỏi về chuyện sắp xếp kỳ nghỉ.
Có người ở lại bệnh viện trực ban, có người về nhà ăn tết, có người cùng gia đình ra ngoài chơi....
Thời Niệm lướt qua tin nhắn trên WeChat, không ấn mở bao lì xì, nhìn cuộc trò chuyện náo nhiệt trong nhóm.
Tâm tình đột nhiên trùng xuống.
Năm nay được nghỉ từ 29 năm trước đến tận mùng năm năm sau, vừa đủ bày ngày nghỉ lễ.
Lần trước được nghỉ tận bảy ngày là lần nghỉ bệnh, còn bình thường, gần như rất hiếm khi có thể nghỉ một lúc bảy ngày, đúng là kỳ nghỉ dài hiếm thấy.
Vốn dĩ đã lên kế hoạch về nhà hai ngày, sau đó cùng Cố Thành ra ngoài chơi, bây giờ cũng chẳng còn tâm tình nào mà đi nữa.
Bên ngoài lại đổ tuyết, Thời Niệm ngồi bên cửa kính, nhìn bông tuyết bên ngoài, ngẩn người.
Di động trên bàn cơm vang lên hai tiếng.
Thời Niệm cúi đầu, nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Thời Hằng: [Chị, năm nay có về ăn tết không?]
Thời Niệm: [Về chứ.]
Thời Hằng: [Vui vẻ.jpg]
Thời Hằng: [Hai ngày trước ở Chu gia có tuyết rơi, hai ngày nay thì không còn nữa, nhưng vẫn rất lạnh, chị về thì nhớ mang nhiều quần áo, phòng có máy sưởi nhưng ngoài tiểu khu lạnh lắm.]
Thời Niệm cười cười, cầm di động chụp một bức ảnh khung cảnh ngoài cửa sổ, gửi qua.
Thời Hằng: [Oa, chỗ chị chắc tuyết rơi dày lắm, đắp được cả người tuyết luôn ấy.]
Thời Niệm: [Ừ, hẳn là thế.]
Dù sao nhiều năm rồi cô cũng không đắp người tuyết, đối với chuyện này cũng không mấy hứng thú.
Chừng hai phút sau, Tiểu Hằng mới nhắn lại, lần này là tin nhắn thoại, Thời Niệm hạ thấp âm lượng, đặt bên tai nghe.
Thời Hằng: "Chị, năm nay chị về một mình sao? Hay là cùng, cùng về với bạn trai chị?"
Thời Niệm ngẩn người, không trả lời lại.
"Thời Niệm," đang suy nghĩ xem nên trả lời Tiểu Hằng thế nào thì đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Tời Niệm ngẩng đầu: "Dương Cầm?"
Bạn cùng phòng cũ của cô, Dương Cầm, hai người lâu lắm rồi chưa gặp nhau, sao tự nhiên hôm nay lại tới tìm cô?
Thời Niệm dương mắt, nhìn một vòng, nhà ăn còn rất nhiều vị trí trống, Dương Cầm lại cố ý đến đây, phỏng chừng là có việc tìm cô.
Trả lời Thời Hằng một chữ [Ừ.], Thời Niệm tắt điện thoại, nhìn Dương Cầm:
"Cô có việc gì sao?"
"Không có chuyện gì lớn," Dương Cầm thuận thế ngồi xuống bên người Thời Niệm, "Muốn tâm sự một chút thôi."
Thời Niệm kỳ quái nhìn Dương Cầm, không nói gì.
Cô không cảm thấy mình và Dương Cầm có chuyện gì cần nói với nhau, trước kia khi hai người còn là bạn cùng phòng đã không thể nói chuyện, hiện tại đã hơn nửa năm, bỗng nhiên lại chạy tới tìm cô nói chuyện phiếm?
Nói cái gì?
Thời Niệm chậm rì rì múc muỗng canh, trong lòng tính toán nên mở miệng nói thế nào với Dương Cầm.
Cô không có tâm tình nói chuyện phiếm với cô ta.
"Tôi chia tay rồi."
Muỗng canh sắp đưa tới miệng, khó khăn lắm mới dừng lại dược, Thời Niệm chớp chớp mắt, nuốt nuốt nước miếng.
"....À."
"Hắn lừa tôi, thật ra hắn chẳng kinh doanh gì cả, cha mẹ hắn cũng không phải phó giáo sư đại học, hắn ở bên tôi chẳng qua vì tôi có công việc tốt, thu nhập cao, có thể diện mà thôi, chứ không phải thực sự thích tôi," Dương Cầm cười khổ, "Thật ra tôi đã sớm phát hiện, lúc hai chúng tôi ở bên nhau, kể cả lúc ra ngoài ăn cơm hay đi dạo, đa phần đều là tôi trả tiền, tôi chỉ là vì...."
Thời Niệm cắn môi, nhìn Dương Cầm đang liến thoắng không ngừng, lên tiếng ngắt lời cô ta:
"Vậy thì sao?"
Cô ta chia tay, tới tìm cô làm gì? Cũng không thể tìm cô để xả hết oán giận thế được.
Thời Niệm nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là vào làm, cô không định ngồi nghe nốt, thời gian này về văn phòng nghỉ ngơi còn hơn.
Đột nhiên bị cô ngắt lời, Dương Cầm nghẹn họng, nhìn Thời Niệm:
"Tôi tới để nói với cô một chuyện."
Thời Niệm nghĩ nghĩ, nhìn Dương Cầm, vô cùng nghiêm túc nói:
"Tôi cảm thấy tôi không có hứng thú nghe."
Chuyện của Dương Cầm và bạn trai cô ta, à không, là bạn trai cũ, cô thật sự không có nửa điểm hứng thú.
"...."
Biểu tình bài xích của Thời Niệm quá mức rõ ràng khiến sắc mặt Dương Cầm trở nên khó coi, lập tức đứng dật, nhìn Thời Niệm:
"Tôi muốn nói với cô, tay hắn tối hôm đó không phải do lũ lưu manh đánh gãy, là do bị một người đàn ông khác bẻ."
"Hắn nói lúc sau hai người đi cùng nhau."
"Hắn vì sợ hãi nên mới không dám nói."
Một người đàn ông khác?
Cố Thành?
Không biết vì lí do gì mà Thời Niệm hoàn toàn không bất ngờ.
"Tôi nói với cô chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói...."
"Vậy hắn có nói cho cô," Thời Niệm nhìn Dương Cầm, "Vì sao mà hắn bị đánh gãy tay không?"
Dương Cầm im lặng.
Thời Niệm đứng dậy thu dọn đồ đạc, thuận tiện vứt hết rác trên bàn vào thùng rác, lúc rời đi còn nhìn Dương Cầm:
"Hắn dám nói với cô người kia là bạn trai tôi, buổi tối khi tôi tan ca đêm, hắn ở trước cổng bệnh gặp được tôi, cô cảm thấy tại sao hắn lại bị đánh gãy tay?"
Dương Cầm lập tức cảm thấy trên mặt bỏng rát.
Thời Niệm nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.
_____
Chạng vạng ngày 29, Thời Niệm về đến nhà, trong tiểu khu đã treo đèn lồng đỏ rực, còn có mấy bảo an đang treo đồ trang trí xung quanh tiểu khu.
Thời Niệm chào hỏi xong thì lên lầu, thấy cô về một mình, Thời Hằng hơi sửng sốt, không nhịn được, duỗi dài cổ ngó sau lưng cô.
Thời Niệm buồn cười, ấn đầu nó về, cười nói:
"Đừng nhìn nữa, chị về một mình."
Thời Hằng không kịp phản ứng, buột miệng thốt ra: "Chia tay rồi?"
Thời Niệm sửng sốt ba giây, không để ý gật đầu, "Cứ coi là thế đi."
Trạng thái hiện tại cũng không khác chia tay là bao.
"À."
Thời Hằng liếm liếm môi, nhất thời không biết nói gì, nó còn tưởng năm nay chị hắn sẽ dẫn bạn trai cùng về.
"Em đây là cái biểu tình gì thế?" Thời Niệm đổi quần áo xong, nhìn Thời Hằng vẫn còn đang rối rắm, bật cười, "Chị còn không bận tâm, trẻ nít như em để ý làm gì, mau đi làm bài tập đi."
Thời Niệm nói xong thì vào bếp, lật lật đống đồ ăn trong tủ lạnh.
Một ngày trước, bảo mẫu trong nhà đã nghỉ tết, chỉ có mẹ cô và Thời Hằng ở nhà, đồ tết đều chưa kịp chuẩn bị.
"Hạt dưa, đường, đậu phộng, nho khô, thịt khô, cá," Thời Niệm cầm giấy note ghé vào tủ lạnh ghi những thứ cần mua, "Thịt viên, thịt tẩm bột chiên giòn, ngũ vị hương...."
Thời Hằng đỡ vách thường, chậm rãi đi tới, nhìn Thời Niệm viết một đống thứ bên trên, nói:
"Có phải là hơi nhiều rồi không?"
Cả nhà chỉ có ba người, họ hàng thân thích cũng không nhiều lắm, sau khi cha nó qua đời thì rất ít khi qua lại, ăn tết hầu như chỉ có người trong nhà, mua nhiều quá lãng phí.
"Không nhiều đâu," Thời Niệm nhìn lại một lần, "Đều là thứ nên mua."
Bên ngoài lạnh buốt, Thời Niệm đội mũ đi xuống lần, vừa đến lầu dưới đã nghi được tiếng Thời Hằng lớn tiếng nói từ cầu thang phía trên:
"Chị, đừng mua nhiều quá!!!"
Không thì mình chị không xách nổi đâu.
Thời Niệm: "....."
Ra đến cổng lớn, khí lạnh trực tiếp ập vào mặt, Thời Niệm run cả người, kéo thấp mũ xuống, giậm chân một cái, thở một hơi vào lòng bàn tay.
Đột nhiên, dừng lại.
Nhìn chằm chằm chiếc Bentley màu đen dừng bên ngoài tiểu khu trong chốc lát rồi thu hồi tầm mắt.
Trung tâm thương mại ngay gần tiểu khu, đi mấy bước là tới.
Đây cũng là trung tâm lớn nhất trong khu vực, vừa gần trường học, vừa gần bệnh viện, nên vô cùng đông đúc.
Thời Niệm đẩy xe, miễn miễn cưỡng cưỡng đi xuyên qua đám người nhốn nháo, thỉnh thoảng duỗi tay ra lấy đồ trên kệ.
Phía sau đột nhiên bị người đụng phải, suýt chút nữa thì cả người cả xe đều văng đi.
"Cẩn thận!"
Thời Niệm lập tức quay đầu, lúc nhìn rõ người tới là ai thì ánh mắt tối lại.
"Cẩn thận," một người qua đường tốt bụng đỡ Thời Niệm, giúp cô lất lại xe đẩy, "Người đi sắm tết đông lắm, cô cẩn thận một chút."
Áp xuống cảm giác mất mát nồng đậm trong lòng, Thời Niệm miễn cưỡng cười cười, gật đầu.
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Nhắm mắt lại , cố bình ổn vài giây, Thời Niệm thở dài, quả nhiên là cô nghĩ nhiều.
Nhanh chóng chọn xong đồ, Thời Niệm không trì hoãn thêm nữa, đến quầy thu ngân xếp hàng tính tiền, đến khi chuẩn bị đến lượt mình mới nhớ ra quên mua nước tương.
Phía trước chỉ còn hai người, sau lưng là cả đội ngũ dạ dằng dặc, Thời Niệm đẩy xe sang bên cạnh, thương lượng với nhân viên thu ngân:
"Xin chào, tôi quên lấy chai nước tương, bây giờ tôi quay lại lấy, đồ của tôi có thể để ở đây không?"
Nhân viên thu ngân nhìn xe đẩy của cô, gật đầu, "Được, vậy cô nhanh lên."
"Được được, tôi đi ngay."
Thời Niệm nói xong liền đẩy xe về phía trước, sau đó xoay người tới quầy thực phẩm lấy nước tương, chờ đến lúc cô thở hổn hển chạy về.
Xe đẩy đã không thấy đâu nữa.
"Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút," Thời Niệm ngớ người, "Xe đẩy mới để đây đâu mất rồi?"
Nhân viên quầy thu ngân không dừng tay, nhanh chóng quét mã tính tiền, thuận miệng nói:
"À, tiên sinh nhà cô thanh toán rồi cầm đồ đi rồi."
Tiên sinh....nhà cô?
Đứng hình ba giây.
Thời Niệm hít sâu, đặt lại nước tương lên kệ bên cạnh, chạy ra ngoài.
Người người đi lại tới lui trong trung tâm, ai cũng thở ra một luồng khói trắng.
Thời Niệm đứng ở cửa trung tâm nhìn một vòng, không thấy được bóng người quen thuộc.
Cắn chặt răng, Thời Niệm trèo lên sư tử đá bên ngoài, nhìn chung quanh một vòng, lớn tiếng gọi:
"Cố Thành!!!"
"Anh mau ra đây cho em!!!"
"Anh có lăn ra đây ngay không thì bảo!!!"
"Hô ____"
Một trận gió lạnh thổi qua, tiếng ồn ào trên phố nhanh chóng an tĩnh lại.
"...."
Yên lặng nhảy xuống, thuận tiện kéo thấp mũ, chậm rì rì rời đi.
Không biết từ khi nào mà trời đã có mấy bông tuyết bay bay, rất nhỏ, dừng trong lòng bàn tay liền hóa thành nước.
Thời Niệm ngửa đầu, nhìn trong chốc lát liền lên dâu, lúc dựa vào thang máy lại có chút hối hận.
Vừa rồi, cô nên quay lại siêu thị mua đồ mới phải.
"Đinh ___"
Cửa thang máy mở ra, Thời Niệm bước ra ngoài.
Thời Hằng hé cửa, đang chuyển đồ đạc vào bên trong, lúc nhìn thấy cô, đầu cũng không ngẩng, chỉ nói một câu:
"Chị, chị về rồi à? Chị mua gì mà nhiều thế."
Giây tiếp theo, nó ngẩng đầu, đã thông thấy ai nữa.
"Chị!"
"Chị!"
"Chị!"
Thời Hằng: Vừa rồi nó không nhìn lầm chứ, chị nó mới bước ra từ thang máy mà.
Tuyết càng ngày càng lớn, lúc Thời Niệm chạy đến hồ nước giữa vườn hoa của tiểu khu thì mũ đã phủ trắng tuyết.
"Cố Thành," Thời Niệm hít sâu một hơi, "Em đếm đến ba, nếu anh không xuất hiện thì hai chúng ta liền," dừng một chút, "Thật sự chia tay."
Thời Niệm nhắm hai mắt lại.
"Một."
Bên ngoài rất lạnh, lạnh đến mức môi cô cũng trắng bệch, có bông tuyết bay lên mặt, đậu trên lông mi, lấp lánh trong suốt.
"Hai ưʍ....ô ô...."
Chữ "hai" còn chưa nói hết, hông đã bị nắm chặt.
Giây tiếp theo, bờ môi ấm áp phủ lên, mùi đàn hương quen thuộc bao bọc thân thể.
Thời Niệm nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy, cắn chặt khớp hàm, không chịu hé miệng.
Thấy được cảm xúc của cô, người đàn ông có chút bất mãn, bàn tay to ấn trên ót cô, dùng sức hôn môi, mãi cho đến khi cô buông lỏng, răng môi quấn quýt, có chút ngang ngược.
Sau một lúc lâu,
Thời Niệm mở mắt ra, bờ môi hơi nhợt nhạt giờ đã trở nên hồng hào phấn nộn, cô giận dỗi.
"Ai cho anh hôn em? Không thấy em còn đang tức giận sao?"
Cố Thành cúi đầu, trán chống lên trán cô, trong mắt hàm chứa ý cười:
"Như vậy em sẽ không giận nữa."
"Anh cút đi!" Thời Niệm nắm hắn, cố gắng ép mình không được cong khóe miệng, đẩy gương mặt đang thò qua của người đàn ông, "Đừng hôn em!"
Còn chưa hết giận đâu.