Ba năm sau khi tôi chết, công ty của ba mẹ tôi phá sản. Cách để vực dậy lại sản nghiệp tốt nhất bây giờ là liên hôn, lúc này bọn họ mới nhớ tới tôi. Anh trai đến nông thôn tìm tôi, bà ngoại khóc nói: “ Con bé đã ch.ết rồi, sau này cậu đứng tới nữa.”
Anh trai không tin cười lạnh: "Đùa gì vậy, tôi ch.ết rồi, nó cũng sẽ không ch.ết.” “Trần Nguyệt Nguyệt, còn không mau cút ra đây cho tao. " “Ba mẹ đã tìm cho mày một mối hôn sự tốt, con gà đất như mày lập tức sẽ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.”
Bà ngoại tức giận muốn dùng gậy đánh hắn. “Cả nhà các người đều là sói mắt trắng, Nguyệt Nguyệt trên trời có linh nhất định sẽ nguyền rủa các người chết không tử tế.”
Anh trai tôi còn muốn phỉ nhổ hai câu, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy di ảnh của tôi trong nhà chính.