-
Phần II
6.
Vài ngày sau, vào một buổi tối Trình Lỗi gửi cho tôi ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Tưởng Nam Nam.
Trong ảnh, cô ấy cầm hoa, đứng sau chiếc xe Panamera, cười rạng rỡ.
[Bạn trai tặng hoa cát tường, mong ước tình yêu vĩnh cửu]
Tôi thực sự hạn hán lời.
Cô ấy đang muốn thể hiện cái gì đây?
Rõ ràng đó là hoa hồng Bulgaria, ý nghĩ là mối tình đầu.
Biển số xe Panamera là 0607, ngày sinh nhật của tôi.
Không ai biết rõ chủ xe hơn tôi.
Đường Tiêu, anh ấy đã theo đuổi tôi hơn nửa năm nay. Ngày nào cũng tặng tôi một bó hoa hồng Bulgaria, nhưng tôi không hề dao động và luôn từ chối anh ấy. Lòng tôi bình chân như vại.
Để thể hiện rõ thái độ của mình, đích thân tôi đã ra lệnh không ai trong công ty được phép nhận dùm hoa từ Đường Tiêu, cũng như không được phép mang hoa hồng Bulgaria vào trong công ty.
Trong vòng bạn bè của Tưởng Nam Nam, người đàn ông đẹp trai-giàu có-lãng mạn này đã nghiễm nhiên trở thành bạn trai "vĩnh cửu" của cô ấy.
Ngày hôm sau đi làm, cô ấy thậm chí còn mang bó hoa lên công ty và cắm ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Các đồng nghiệp xung quanh nhướng mày nhìn cô ấy.
Tuy Tưởng Nam Nam không hiểu tại sao mọi người lại làm như vậy, nhưng cô ấy vẫn không ngừng khoe khoang.
"Bạn trai tôi tặng cho tôi đó. Bó hoa này vừa đắt lại vừa khó đặt mua. Thậm chí còn được bọc trong giấy gói dát vàng nữa".
"Cài này... Diêu tổng không cho phép mang loại hoa này vào trong công ty".
Tưởng Nam Nam trợn mắt.
"Diêu tổng? Cô ấy lớn tuổi rồi, không có ai theo đuổi nên mới ghen tỵ với đám thanh niên chúng tôi yêu đương. Tại sao mọi người lại gọi là Diêu tổng thay vì là chị Diêu? Cô ấy tới tuổi trung niên rồi sao? Hơn nữa, khi tôi mới vào công ty, cô ấy nói là rất thích tôi".
Nhìn thấy tôi, "bà cô lớn tuổi" tình cờ đi ngang qua, đám đông liền giải tán.
Chỉ còn Tưởng Nam Nam vẫn đang cầm bó hoa lẩm bẩm.
"Bạn trai tôi là đàn anh hồi cấp 3 của tôi. Tôi với anh ấy đã quen biết 10 năm qua. Gia đình anh ấy sở hữu công ty cực lớn".
Tuy không ai lắng nghe, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cản màn trình diễn của cô ấy.
"Ngay cả CEO công ty mình cũng phải cung kính và cúi đầu 90 độ khi gặp anh ấy! Sau này chúng tôi kết hôn, tôi không cần phải ra ngoài làm việc, cũng không cần phải quan tâm đến những quy định ngu ngốc trong công ty này nữa".
Đường Tiêu ơi là Đường Tiêu. Anh biết trong miệng người khác anh oai phong cỡ nào không?
"Vậy tại sao cô vẫn chưa kết hôn? Có phải là do anh ta không thèm lưu thông tin liên lạc của cô có đúng không?"
Khi đi ngang qua cô ấy, tôi nói đùa khiến mặt Tưởng Nam Nam đỏ bừng lên.
"Cô suốt ngày mặc đồ giả mà sao cứ kiếm chuyện với tôi thế?"
"Đúng rồi, đúng rồi. Tôi không xứng để kiếm chuyện với cô. Vậy thì khi nào rảnh tôi mời bạn trai cô đến công ty nhé"
Tôi mỉm cười nói tiếng.
"Tôi muốn nhìn thấy cảnh CEO công ty mình cúi đầu 90 độ chào anh ta".
Sau đó bó hoa của Tưởng Nam Nam thu hút côn trùng đến và bị dì lao công vứt đi.
Cô ấy đến phòng tạp vụ và yêu cầu họ đền tiền cho bó hoa kia.
Mọi người trong toàn bộ toà nhà đều biết đến sự vô liêm sỉ của cô ấy.
7.
Những ngày tiếp theo, xe của Đường Tiêu vẫn đậu dưới công ty tôi đúng giờ tan làm.
Trên ghế hành khách có một bó hoa hồng Bulgaria. Khi đợi mãi mà không thấy tôi xuống, anh ấy ném bó hoa vào thùng rác bên đường.
Tôi đứng trên lầu quan sát ngày qua ngày, nhưng chưa bao giờ chịu xuống gặp anh ấy.
Cũng trong giai đoạn này, đối tác quan trọng của Trình Lỗi lại là công ty của gia đình Đường Tiêu.
Đây có phải là một sự trùng hợp không?
Tôi không hề tin!
Trình Lỗi hết lần này đến lần khác mời anh ấy đến bàn chuyện hợp tác. Từ đó Đường Tiêu thoải mái ra vào công ty tôi.
Còn tôi, CEO, phải chạy quanh công ty hết chỗ này đến chỗ khác, cố gắng tránh mặt anh ấy.
"Đàn anh, buổi trưa để em mời cơm anh".
Ngược lại với tôi, Tưởng Nam Nam lại thích xuất hiện trước mặt anh, tỏ ra hiếu khách.
"Lần trước em đã trưng bó hoa kia được 2 tuần".
Sau khi nghe xong những lời này, khuôn mặt bình tĩnh của Đường Tiêu cuối cùng cũng có chút biểu cảm.
Anh ta dừng lại, nhướng mày, có chút chán nản nói.
"Cô không vứt nó đi à?"
"Tại sao anh lại muốn vứt chúng chứ? Những bông hoa đó đẹp làm sao, em rất thích chúng!".
Đường Tiêu xoa đồng hồ trên tay, hít một hơi rồi bỏ đi.
Tưởng Nam Nam đi theo anh ấy.
"Đàn anh, chúng ta đã nhiều năm không gặp. Lần trước gặp anh dưới lầu, anh chỉ nhờ em vứt bó hoa đi mà không hề hỏi thăm em. Hôm nay gặp mặt, anh có muốn thảo luận về chuyện hợp tác cũng như mối quan hệ của chúng ta..."
Cô ấy háo hức nhìn gương mặt điềm tĩnh của Đường Tiêu, người "bạn trai" trong vòng bạn bè của cô ấy.
Cùng lúc đó, tôi bước ra khỏi phòng hợp và đụng phải Đường Tiêu.
Mắt anh ấy sáng lên.
Tôi vội quay lưng đi, giả vờ như không nhìn thấy anh ấy, ngượng ngùng tán ngẫu với trợ lý bên cạnh.
"An An".
Đường Tiêu không hề thuận theo và bắt đầu gọi tên tôi.
Tôi hận chân mình không bước nhanh hơn được.
Anh ấy tức giận và hét lớn tên tôi trước mặt Tưởng Nam Nam.
"Diêu An, em đứng lại!"
Đàn ông ai cũng dở hơi!
Tôi dừng lại, quay người lại và mỉm cười.
Anh ấy ngày càng đến gần tôi hơn, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại.
"Đường tổng, anh muốn tìm Diêu tổng sao? Cô ấy vừa đi ngang qua, anh vẫn có thể đuổi kịp cô ấy trong thang máy đó".
Đường Tiêu im lặng, kiên định nhìn tôi, như thể đang tìm kiếm câu trả lời nào đó.
Một lúc sau, anh ấy "hợp tác" đi ngang qua tôi.
"Tôi biết rồi".
Khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm lại, ngay cả hàng mi cũng run rẩy, khiến người ta vô thức cảm thấy đau lòng cho anh.
Tưởng Nam Nam bị bỏ lại đằng sau, nhìn xung quanh như kẻ ngốc.
"Diêu tổng rốt cuộc là ai? Trong cô ấy như thế nào? Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
8.
Trưa hôm đó, Tưởng Nam Nam đã nhanh chóng xoá đi bài đăng gần nhất trong vòng bạn bè, sau đó đăng một bức ảnh selfie với sợi dây chuyền Van Cleef & Arpels.
[Bố tôi vất vả kiếm tiền nên tôi nói bố chỉ cần tặng tôi món quà rẻ thôi. Còn dư tiền thì tiết kiệm để đi quyên góp cho trẻ em ở làng tình thương]
Đột nhiên giả vờ là người tốt bụng quan tâm đến xã hội.
Xem ra lần này cô ấy cũng đã có thông tin liên lạc của Đường Tiêu.
Thực tế, không phải là tôi coi thường Đường Tiêu.
Ngược lại, tôi cảm thấy mình không xứng với anh ấy.
Trong thân tâm tôi biết rõ điều đó.
Tưởng Nam Nam đã nói rất nhiều điều không đáng để nghe, nhưng chỉ có một câu đến giờ tôi vẫn còn nhớ.
"Mày còn không xứng để làm chó theo đuôi Đường Tiêu nữa là".
Cô ấy vừa nói vừa giẫm lên mặt tôi thời trung học.
Đường Tiêu là đàn anh của tôi, ngoài ra anh ấy còn có một thân phận khác trong lòng tôi.
Bố anh ấy là một nhà từ thiện nổi tiếng ở địa phương. Nhân anh Đường Tiêu, ông ấy đã quyên góp tiền cho nhiều trẻ em nghèo có cơ hội đến trường.
Tôi là một trong số người được tài trợ và cũng là người học giỏi nhất.
Đường Tiêu lớn hơn tôi 2 tuổi. Trong kỳ nghỉ hè lên năm 2 trung học, anh ấy được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh đúng theo ước mơ của anh ấy.
Anh ấy từng là tia sáng duy nhất trong thế giới của tôi.
Sau khi anh đi, ánh sáng cũng biến mất. Cuộc đời tôi trở nên giông bão và tối tăm, tĩnh mịch.
Tưởng Nam Nam bắt đầu ức hiếp tôi một cách điên cuồng và vô lý.
Lần đầu tiên cô ấy đánh tôi, cô ấy đã dùng gót chân đạp vào mắt tôi cho đến khi chúng bầm tím và sưng tấy.
Cuối cũng cô ấy cũng hài lòng.
"Một con đ.y.ế.m. có đôi mắt đào hoa dám đi quyến rũ Đường Tiêu. Tao đập cho sưng lên để xem mày còn quyến rũ được ai!"
Trên thực tế, vài ngày trước tôi cũng đã hỏi cô ấy tại sao luôn nhắm đến tôi dù chúng tôi chỉ mới quen biết nhau không bao lâu.
Cô ấy nói rằng mình không thích những người có đôi mắt đào hoa quyến rũ đàn ông.
Sau khi đánh vào mắt tôi, cô ấy đá vào bụng tôi và dùng cành cây đánh vào bắp chân tôi.
Đánh tôi cho đến khi chán, cô ấy giẫm lên đầu tôi và nói từ nay về sau, tôi sẽ nằm dưới chân cô ấy đến hết đời.
Tưởng Nam Nam lúc đó năm đó mới 16 tuổi, cô ấy dám chắc biết được tương lai sẽ ra sao?
Năm đó tôi cũng mới 16 tuổi. (Ủa
bữa mị search năm 2 trung học là 14 tuổi mà ta
)
Nhưng tôi hiểu được không ai có thể bảo vệ tôi mãi, tôi phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy bây giờ tôi đã đủ mạnh mẽ, nhưng đứng trước tình cảm của Đường Tiêu. Tôi vẫn rụt rè như đà điểu.
Tôi còn nhớ ngày Đường Tiêu đi Bắc Kinh năm đó, tôi đã trốn vào đám đông bên ngoài nhà ga và bí mật theo dõi anh ấy.
Anh thoáng nhìn thấy tôi, như thế anh vẫn luôn chờ tôi đến tiễn mình.
Đám đông ồn ào, người thanh niên gầy gò dùng hết sức để hét lên, nói rằng anh ấy đợi tôi ở Bắc Kinh, hãy đến tìm anh ấy.
Đôi mắt anh ấy tràn đầy hy vọng và khát khao.
Nhưng khi tôi đạt được điểm cao nhất huyện và đủ tư cách sánh vai với anh ấy, tôi đã quyết định từ bỏ Bắc Kinh và chọn học tại Thượng Hải.
Tôi cảm thấy mình không xứng.
Không xứng để anh mến mộ, không xứng đứng bên cạnh anh. Loại mặc cảm này đã khắc sâu vào xương máu của tôi.
Dù có bao nhiêu của cải hay có danh phận CEO, làm sao có thể rửa sạch những uất ức mà tôi đã trải qua?
Sâu trong tim gan tôi, tôi vẫn mặc cảm như ngày nào.
9.
Ngày hôm sau, trong lúc đợi thang máy, tôi nghe các nhân viên bên phòng Kinh doanh đang bàn tán về Tưởng Nam Nam.
Có rất nhiều lời đồn thổi. Có người nói rằng cô ấy mượn 200 tệ và không chịu trả, có người nói cô ấy không chịu trả tiền cơm, có người nói cô phù phiếm đến mức mua những thỏi son từ hãng nổi tiếng mặc dù chúng đã hết hạn sử dụng.
Lên lầu, tôi gặp trực diện "trung tâm bàn tán".
Gần đây tôi thường xuyên bàn chuyện với Trình Lỗi. Văn phòng của tôi vốn ở tầng cao hơn, nhưng để thuận tiện làm việc với ban Kinh doanh, tôi tạm thời bố trí bàn làm việc đối diện với Tưởng Nam Nam.
"Này, Diêu Khả Khả"
Cô ấy ngăn tôi lại bằng biệt danh tự đặt cho tôi.
"Cái túi cô đặt trên bàn làm việc, tối qua tôi mang nó theo đi gặp khách hàng".
Cô ấy không phải đang xin phép, mà là thông báo.
Tôi không bình luận gì cả.
Tưởng Nam Nam cười khô khan và tỏ vẻ khen ngợi.
"Tay nghề khá tốt đó. Khách hàng thậm chí còn hỏi tôi đặt mua phiên bản giới hạn này ở đâu, cô ấy còn không nhận ra đây là hàng giả nữa".
Tôi sẽ gửi lời khen ngợi này cho Trình Lỗi.
Nếu như Trình Lỗi biết được chiếc túi mà cô ấy xếp hàng 3 tiếng đồng hồ từ sáng sớm để mua khi đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, lại bị cho là hàng giả. Chắc cô ấy tức điên lên mất.
Tôi ngồi xuống bàn làm việc của mình và nói.
"Sao cô lại tuỳ ý sử dụng đồ của tôi?"
"Có sao đâu, chúng ta đều là đồng nghiệp của nhau. Cũng đâu có hại gì".
"Tôi sợ cô đụng trúng thứ không nên đụng. Sau này đừng tái phạm nữa".
Cô ấy tặc lưỡi trợn mắt nhìn tôi.
Tưởng Nam Nam thật sự không cần người khác gây khó dễ gì. Tự cô ta cũng đắc tội với người khác.
"À nhân tiện, tối nay tôi có hẹn ăn tối với Đường Tiêu".
Đột nhiên cô ấy nhắc đến tên Đường Tiêu, giọng điệu đầy khoa trương.
Tôi ồ lên một cách bình tĩnh.
Như sợ tôi không biết, cô ấy còn nhấn mạnh thêm.
"Ngay cả chị Lỗi cũng không thể xử lí công việc với anh Đường nữa. Dù sao công ty mình cũng đang hợp tác với công ty gia đình anh ấy. Mọi người đối xử với tôi rất khác so với người ta. Chúng tôi cũng đã yêu nhau được 10 năm rồi".
Thành thật mà nói, tôi cũng rất ngạc nhiên.
Ngày xưa Đường Tiêu lạnh lùng biết bao nhiêu, nhưng lúc theo đuổi tôi lại hạ mình hết mức để lấy lòng tôi.
Tại sao anh ấy lại đột nhiên lấy thông tin liên lạc của Tưởng Nam Nam và bằng lòng ăn tối với cô ấy?
Cô ấy không ngừng luyên thuyên.
"Đường Tiêu muốn đích thân lái chiếc Porsche đến đón tôi. Cô nghĩ nếu chị Lỗi biết chuyện này không khéo còn đưa tôi đến bên anh ấy nhanh hơn sao?"
Ảo tượng đẹp đẽ của Tưởng Nam Nam khiến tôi muốn bật cười.
Nhưng im lặng quá lâu sẽ bị cho là bất lịch sự, cuối cùng tôi lên tiếng.
"Không phải bó hoa lần trước là quà từ anh Đường sao?"
"Đó chẳng là gì hết. Chiếc vòng cổ cỏ bốn lá này cũng là quà của anh ấy tặng tôi".
Cô ấy thản nhiên đưa tay chạm vào mặt dây chuyền Van Cleef & Arpels.
Tôi giả vờ bối rối.
"Nhưng đây không phải là bố cô tặng..."
Trong phút chốc, môi Tưởng Nam Nam cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch và đỏ bừng.
Cười c.h.ế.t. mất.
Có vẻ như cô ấy tự đăng bài vạch lưng mình rồi.
"Cái đó... cái đó... là quà khác nữa. Tôi có rất nhiều trang sức từ các hãng nổi tiếng. Cô suốt ngày mua hàng giả, làm sao có thể phân biệt được!"
Nói xong, Tưởng Nam Nam bỏ chạy.
10.
Buổi chiều, sau khi giải quyết xong công việc với phòng Kinh doanh, tôi quay lại bàn làm việc của mình.
Trước khi họp, tôi tình cờ đang kiểm kê hàng hoá của công ty. Một số trang sức được tôi đặt lên bàn làm việc của mình đối diện với bàn của Tưởng Nam Nam. Tôi chưa kịp mang vào kho cất mà chỉ để lại tấm biển "Tài sản của công ty" bên cạnh chúng.
Khi tôi quay lại, tim tôi dường như thắt lại.
Tuy đã lường trước được nhưng tôi không khỏi lo lắng.
Món đồ đắt tiền nhất trong đống trang sức kia, chiếc vòng cổ sapphire trị giá 180.000 NDT (Khoảng 6 tỷ 143 triệu đồng) đã biến mất cùng với hộp đựng của nó.
Tôi đã đoán được ai đã lấy nó.
Suy cho cùng, được gặp đàn anh lâu năm không gặp, cô ấy không thể ngăn bản thân mình trở nên lộng lẫy hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nam Nam sắc mặt tái nhợt đến công ty.
"Tối hôm qua khi cô rời công ty, cô có thấy chiếc vòng cổ Sapphire ở đây không?"
Tôi sắp xếp lại bàn làm việc thì thấy cô ấy và hỏi.
Đúng như dự đoán, trán cô ấy xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
"Tại sao cô lại hỏi tôi?"
Giọng cô ấy rất nhẹ và yếu.
"Tôi tưởng cô biết".
Tưởng Nam Nam đột nhiên nhảy cẫng lên, chỉ vào tôi, đôi mắt mở to.
"Đừng có mà vu khống! Diêu Khả Khả, cô không làm nổi việc công ty giao cho thì cũng đừng nghĩ đến việc đổ lỗi cho người khác! Cô đã làm mất nó thì phải tự mình đền tiền chứ!"
Tôi còn chưa kịp nói gì, Tưởng Nam Nam đã xù lông lên trước.
Thỉnh thoảng cô ấy lại mỉm cười gượng gạo, như thể đang khích lệ bản thân.
"Cô xong rồi, thực tập sinh. Cô có đủ khả năng đền bù không? Cô biết chiếc vòng cổ đó đắt tiền như thế nào không?"
"Đúng vậy....
Tôi hít một hơi, bình tĩnh đứng dậy.
"Nên tôi chỉ có thể đến phòng bảo vệ để xem video giám sát".
"Giám ....sát? Ở đây có camera giám sát?"
Qua lớp váy mỏng, tôi có thể thấy lưng cô ấy ướt đẫm mồ hôi.
Khi đi ngang qua cô ấy, tôi còn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và làn da nhợt nhạt.
Có lẽ đêm qua không phải là bữa ăn tối với nam thần, mà là một đêm hoạt động liên tục không chợp mắt.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cánh tay tôi, khẽ run lên.
"Đừng đi".
Tưởng Nam Nam yếu ớt lên tiếng. Lần này, cô ấy sử dụng giọng điệu van xin.
"Đồ đắt tiền như vậy, tôi không có đủ khả năng chi trả".
"Đừng... Diêu Khả Khả, đừng đi..."
Cô ấy bắt kịp tôi và nói.
"Không phải chỉ là một chiếc vòng cổ thôi sao? Cô không nói thì tôi cũng không để ý là nó mất. Nên sẽ không ai quan tâm nó ở đâu đâu. Đừng lo, tôi cũng sẽ không báo cáo cô đâu. Đừng làm lớn chuyện..."
Tôi dừng lại và nhìn cô ấy với khuôn mặt vô cảm.
Cô ấy suy sụp như bó hoa hồng Bulgaria héo úa, tuyệt vọng và xấu xí.
Tôi cũng đã cảm thấy như vậy khi chân cô ấy giẫm lên mặt tôi.
Tại sao cô ấy lại quên mất những gì mình đã làm với tôi?
Chán nản, tôi đẩy cô ấy ra và nhẹ nhàng nói.
"Không thể tin cô có thể nói được những lời này. Trong kho đều có ghi chép. Chúng ta phải tìm ra được người cuối cùng cầm chiếc vòng cổ đó là ai".
Khi đẩy cô ấy, tôi nhận ra cô ấy mảnh khảnh và yếu đuối đến mức gió thổi cũng ngã.
Tưởng Nam Nam không ngăn cản tôi nữa.
Cô ấy dường như hồn bay phách lạc, không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Mãi đến khi tôi đã đi được hơn 10 bước, cô ấy mới đột nhiên hét lên từ phía sau.
"Đứng lại".
Cô ấy điên cuồng gầm lên với tôi với vẻ mặt hung dữ, trông không khác gì một con thú hoang.
"Dừng lại! Đứng lại đó! Đừng đi! Tôi đã nói cô không được đi!"
Văn phòng ồn ào trở nên im lặng trong giây lát, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển sau khi phát điên của Tưởng Nam Nam.
Một số nhân viên dáo dác nhìn xung quanh, một số thì cúi đầu xuống. Tất cả đều chìm vào im lặng.
Tôi quay lại và hỏi.
"Tại sao cô không cho tôi đi?"
Tới lượt tôi lên tiếng chất vấn cô ấy.
"Bởi vì cô đã trộm nó à?"
Vài ngày sau, vào một buổi tối Trình Lỗi gửi cho tôi ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Tưởng Nam Nam.
Trong ảnh, cô ấy cầm hoa, đứng sau chiếc xe Panamera, cười rạng rỡ.
[Bạn trai tặng hoa cát tường, mong ước tình yêu vĩnh cửu]
Tôi thực sự hạn hán lời.
Cô ấy đang muốn thể hiện cái gì đây?
Rõ ràng đó là hoa hồng Bulgaria, ý nghĩ là mối tình đầu.
Biển số xe Panamera là 0607, ngày sinh nhật của tôi.
Không ai biết rõ chủ xe hơn tôi.
Đường Tiêu, anh ấy đã theo đuổi tôi hơn nửa năm nay. Ngày nào cũng tặng tôi một bó hoa hồng Bulgaria, nhưng tôi không hề dao động và luôn từ chối anh ấy. Lòng tôi bình chân như vại.
Để thể hiện rõ thái độ của mình, đích thân tôi đã ra lệnh không ai trong công ty được phép nhận dùm hoa từ Đường Tiêu, cũng như không được phép mang hoa hồng Bulgaria vào trong công ty.
Trong vòng bạn bè của Tưởng Nam Nam, người đàn ông đẹp trai-giàu có-lãng mạn này đã nghiễm nhiên trở thành bạn trai "vĩnh cửu" của cô ấy.
Ngày hôm sau đi làm, cô ấy thậm chí còn mang bó hoa lên công ty và cắm ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
Các đồng nghiệp xung quanh nhướng mày nhìn cô ấy.
Tuy Tưởng Nam Nam không hiểu tại sao mọi người lại làm như vậy, nhưng cô ấy vẫn không ngừng khoe khoang.
"Bạn trai tôi tặng cho tôi đó. Bó hoa này vừa đắt lại vừa khó đặt mua. Thậm chí còn được bọc trong giấy gói dát vàng nữa".
"Cài này... Diêu tổng không cho phép mang loại hoa này vào trong công ty".
Tưởng Nam Nam trợn mắt.
"Diêu tổng? Cô ấy lớn tuổi rồi, không có ai theo đuổi nên mới ghen tỵ với đám thanh niên chúng tôi yêu đương. Tại sao mọi người lại gọi là Diêu tổng thay vì là chị Diêu? Cô ấy tới tuổi trung niên rồi sao? Hơn nữa, khi tôi mới vào công ty, cô ấy nói là rất thích tôi".
Nhìn thấy tôi, "bà cô lớn tuổi" tình cờ đi ngang qua, đám đông liền giải tán.
Chỉ còn Tưởng Nam Nam vẫn đang cầm bó hoa lẩm bẩm.
"Bạn trai tôi là đàn anh hồi cấp 3 của tôi. Tôi với anh ấy đã quen biết 10 năm qua. Gia đình anh ấy sở hữu công ty cực lớn".
Tuy không ai lắng nghe, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cản màn trình diễn của cô ấy.
"Ngay cả CEO công ty mình cũng phải cung kính và cúi đầu 90 độ khi gặp anh ấy! Sau này chúng tôi kết hôn, tôi không cần phải ra ngoài làm việc, cũng không cần phải quan tâm đến những quy định ngu ngốc trong công ty này nữa".
Đường Tiêu ơi là Đường Tiêu. Anh biết trong miệng người khác anh oai phong cỡ nào không?
"Vậy tại sao cô vẫn chưa kết hôn? Có phải là do anh ta không thèm lưu thông tin liên lạc của cô có đúng không?"
Khi đi ngang qua cô ấy, tôi nói đùa khiến mặt Tưởng Nam Nam đỏ bừng lên.
"Cô suốt ngày mặc đồ giả mà sao cứ kiếm chuyện với tôi thế?"
"Đúng rồi, đúng rồi. Tôi không xứng để kiếm chuyện với cô. Vậy thì khi nào rảnh tôi mời bạn trai cô đến công ty nhé"
Tôi mỉm cười nói tiếng.
"Tôi muốn nhìn thấy cảnh CEO công ty mình cúi đầu 90 độ chào anh ta".
Sau đó bó hoa của Tưởng Nam Nam thu hút côn trùng đến và bị dì lao công vứt đi.
Cô ấy đến phòng tạp vụ và yêu cầu họ đền tiền cho bó hoa kia.
Mọi người trong toàn bộ toà nhà đều biết đến sự vô liêm sỉ của cô ấy.
7.
Những ngày tiếp theo, xe của Đường Tiêu vẫn đậu dưới công ty tôi đúng giờ tan làm.
Trên ghế hành khách có một bó hoa hồng Bulgaria. Khi đợi mãi mà không thấy tôi xuống, anh ấy ném bó hoa vào thùng rác bên đường.
Tôi đứng trên lầu quan sát ngày qua ngày, nhưng chưa bao giờ chịu xuống gặp anh ấy.
Cũng trong giai đoạn này, đối tác quan trọng của Trình Lỗi lại là công ty của gia đình Đường Tiêu.
Đây có phải là một sự trùng hợp không?
Tôi không hề tin!
Trình Lỗi hết lần này đến lần khác mời anh ấy đến bàn chuyện hợp tác. Từ đó Đường Tiêu thoải mái ra vào công ty tôi.
Còn tôi, CEO, phải chạy quanh công ty hết chỗ này đến chỗ khác, cố gắng tránh mặt anh ấy.
"Đàn anh, buổi trưa để em mời cơm anh".
Ngược lại với tôi, Tưởng Nam Nam lại thích xuất hiện trước mặt anh, tỏ ra hiếu khách.
"Lần trước em đã trưng bó hoa kia được 2 tuần".
Sau khi nghe xong những lời này, khuôn mặt bình tĩnh của Đường Tiêu cuối cùng cũng có chút biểu cảm.
Anh ta dừng lại, nhướng mày, có chút chán nản nói.
"Cô không vứt nó đi à?"
"Tại sao anh lại muốn vứt chúng chứ? Những bông hoa đó đẹp làm sao, em rất thích chúng!".
Đường Tiêu xoa đồng hồ trên tay, hít một hơi rồi bỏ đi.
Tưởng Nam Nam đi theo anh ấy.
"Đàn anh, chúng ta đã nhiều năm không gặp. Lần trước gặp anh dưới lầu, anh chỉ nhờ em vứt bó hoa đi mà không hề hỏi thăm em. Hôm nay gặp mặt, anh có muốn thảo luận về chuyện hợp tác cũng như mối quan hệ của chúng ta..."
Cô ấy háo hức nhìn gương mặt điềm tĩnh của Đường Tiêu, người "bạn trai" trong vòng bạn bè của cô ấy.
Cùng lúc đó, tôi bước ra khỏi phòng hợp và đụng phải Đường Tiêu.
Mắt anh ấy sáng lên.
Tôi vội quay lưng đi, giả vờ như không nhìn thấy anh ấy, ngượng ngùng tán ngẫu với trợ lý bên cạnh.
"An An".
Đường Tiêu không hề thuận theo và bắt đầu gọi tên tôi.
Tôi hận chân mình không bước nhanh hơn được.
Anh ấy tức giận và hét lớn tên tôi trước mặt Tưởng Nam Nam.
"Diêu An, em đứng lại!"
Đàn ông ai cũng dở hơi!
Tôi dừng lại, quay người lại và mỉm cười.
Anh ấy ngày càng đến gần tôi hơn, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại.
"Đường tổng, anh muốn tìm Diêu tổng sao? Cô ấy vừa đi ngang qua, anh vẫn có thể đuổi kịp cô ấy trong thang máy đó".
Đường Tiêu im lặng, kiên định nhìn tôi, như thể đang tìm kiếm câu trả lời nào đó.
Một lúc sau, anh ấy "hợp tác" đi ngang qua tôi.
"Tôi biết rồi".
Khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm lại, ngay cả hàng mi cũng run rẩy, khiến người ta vô thức cảm thấy đau lòng cho anh.
Tưởng Nam Nam bị bỏ lại đằng sau, nhìn xung quanh như kẻ ngốc.
"Diêu tổng rốt cuộc là ai? Trong cô ấy như thế nào? Cô ấy bao nhiêu tuổi?"
8.
Trưa hôm đó, Tưởng Nam Nam đã nhanh chóng xoá đi bài đăng gần nhất trong vòng bạn bè, sau đó đăng một bức ảnh selfie với sợi dây chuyền Van Cleef & Arpels.
[Bố tôi vất vả kiếm tiền nên tôi nói bố chỉ cần tặng tôi món quà rẻ thôi. Còn dư tiền thì tiết kiệm để đi quyên góp cho trẻ em ở làng tình thương]
Đột nhiên giả vờ là người tốt bụng quan tâm đến xã hội.
Xem ra lần này cô ấy cũng đã có thông tin liên lạc của Đường Tiêu.
Thực tế, không phải là tôi coi thường Đường Tiêu.
Ngược lại, tôi cảm thấy mình không xứng với anh ấy.
Trong thân tâm tôi biết rõ điều đó.
Tưởng Nam Nam đã nói rất nhiều điều không đáng để nghe, nhưng chỉ có một câu đến giờ tôi vẫn còn nhớ.
"Mày còn không xứng để làm chó theo đuôi Đường Tiêu nữa là".
Cô ấy vừa nói vừa giẫm lên mặt tôi thời trung học.
Đường Tiêu là đàn anh của tôi, ngoài ra anh ấy còn có một thân phận khác trong lòng tôi.
Bố anh ấy là một nhà từ thiện nổi tiếng ở địa phương. Nhân anh Đường Tiêu, ông ấy đã quyên góp tiền cho nhiều trẻ em nghèo có cơ hội đến trường.
Tôi là một trong số người được tài trợ và cũng là người học giỏi nhất.
Đường Tiêu lớn hơn tôi 2 tuổi. Trong kỳ nghỉ hè lên năm 2 trung học, anh ấy được nhận vào một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh đúng theo ước mơ của anh ấy.
Anh ấy từng là tia sáng duy nhất trong thế giới của tôi.
Sau khi anh đi, ánh sáng cũng biến mất. Cuộc đời tôi trở nên giông bão và tối tăm, tĩnh mịch.
Tưởng Nam Nam bắt đầu ức hiếp tôi một cách điên cuồng và vô lý.
Lần đầu tiên cô ấy đánh tôi, cô ấy đã dùng gót chân đạp vào mắt tôi cho đến khi chúng bầm tím và sưng tấy.
Cuối cũng cô ấy cũng hài lòng.
"Một con đ.y.ế.m. có đôi mắt đào hoa dám đi quyến rũ Đường Tiêu. Tao đập cho sưng lên để xem mày còn quyến rũ được ai!"
Trên thực tế, vài ngày trước tôi cũng đã hỏi cô ấy tại sao luôn nhắm đến tôi dù chúng tôi chỉ mới quen biết nhau không bao lâu.
Cô ấy nói rằng mình không thích những người có đôi mắt đào hoa quyến rũ đàn ông.
Sau khi đánh vào mắt tôi, cô ấy đá vào bụng tôi và dùng cành cây đánh vào bắp chân tôi.
Đánh tôi cho đến khi chán, cô ấy giẫm lên đầu tôi và nói từ nay về sau, tôi sẽ nằm dưới chân cô ấy đến hết đời.
Tưởng Nam Nam lúc đó năm đó mới 16 tuổi, cô ấy dám chắc biết được tương lai sẽ ra sao?
Năm đó tôi cũng mới 16 tuổi. (Ủa
Nhưng tôi hiểu được không ai có thể bảo vệ tôi mãi, tôi phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy bây giờ tôi đã đủ mạnh mẽ, nhưng đứng trước tình cảm của Đường Tiêu. Tôi vẫn rụt rè như đà điểu.
Tôi còn nhớ ngày Đường Tiêu đi Bắc Kinh năm đó, tôi đã trốn vào đám đông bên ngoài nhà ga và bí mật theo dõi anh ấy.
Anh thoáng nhìn thấy tôi, như thế anh vẫn luôn chờ tôi đến tiễn mình.
Đám đông ồn ào, người thanh niên gầy gò dùng hết sức để hét lên, nói rằng anh ấy đợi tôi ở Bắc Kinh, hãy đến tìm anh ấy.
Đôi mắt anh ấy tràn đầy hy vọng và khát khao.
Nhưng khi tôi đạt được điểm cao nhất huyện và đủ tư cách sánh vai với anh ấy, tôi đã quyết định từ bỏ Bắc Kinh và chọn học tại Thượng Hải.
Tôi cảm thấy mình không xứng.
Không xứng để anh mến mộ, không xứng đứng bên cạnh anh. Loại mặc cảm này đã khắc sâu vào xương máu của tôi.
Dù có bao nhiêu của cải hay có danh phận CEO, làm sao có thể rửa sạch những uất ức mà tôi đã trải qua?
Sâu trong tim gan tôi, tôi vẫn mặc cảm như ngày nào.
9.
Ngày hôm sau, trong lúc đợi thang máy, tôi nghe các nhân viên bên phòng Kinh doanh đang bàn tán về Tưởng Nam Nam.
Có rất nhiều lời đồn thổi. Có người nói rằng cô ấy mượn 200 tệ và không chịu trả, có người nói cô ấy không chịu trả tiền cơm, có người nói cô phù phiếm đến mức mua những thỏi son từ hãng nổi tiếng mặc dù chúng đã hết hạn sử dụng.
Lên lầu, tôi gặp trực diện "trung tâm bàn tán".
Gần đây tôi thường xuyên bàn chuyện với Trình Lỗi. Văn phòng của tôi vốn ở tầng cao hơn, nhưng để thuận tiện làm việc với ban Kinh doanh, tôi tạm thời bố trí bàn làm việc đối diện với Tưởng Nam Nam.
"Này, Diêu Khả Khả"
Cô ấy ngăn tôi lại bằng biệt danh tự đặt cho tôi.
"Cái túi cô đặt trên bàn làm việc, tối qua tôi mang nó theo đi gặp khách hàng".
Cô ấy không phải đang xin phép, mà là thông báo.
Tôi không bình luận gì cả.
Tưởng Nam Nam cười khô khan và tỏ vẻ khen ngợi.
"Tay nghề khá tốt đó. Khách hàng thậm chí còn hỏi tôi đặt mua phiên bản giới hạn này ở đâu, cô ấy còn không nhận ra đây là hàng giả nữa".
Tôi sẽ gửi lời khen ngợi này cho Trình Lỗi.
Nếu như Trình Lỗi biết được chiếc túi mà cô ấy xếp hàng 3 tiếng đồng hồ từ sáng sớm để mua khi đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, lại bị cho là hàng giả. Chắc cô ấy tức điên lên mất.
Tôi ngồi xuống bàn làm việc của mình và nói.
"Sao cô lại tuỳ ý sử dụng đồ của tôi?"
"Có sao đâu, chúng ta đều là đồng nghiệp của nhau. Cũng đâu có hại gì".
"Tôi sợ cô đụng trúng thứ không nên đụng. Sau này đừng tái phạm nữa".
Cô ấy tặc lưỡi trợn mắt nhìn tôi.
Tưởng Nam Nam thật sự không cần người khác gây khó dễ gì. Tự cô ta cũng đắc tội với người khác.
"À nhân tiện, tối nay tôi có hẹn ăn tối với Đường Tiêu".
Đột nhiên cô ấy nhắc đến tên Đường Tiêu, giọng điệu đầy khoa trương.
Tôi ồ lên một cách bình tĩnh.
Như sợ tôi không biết, cô ấy còn nhấn mạnh thêm.
"Ngay cả chị Lỗi cũng không thể xử lí công việc với anh Đường nữa. Dù sao công ty mình cũng đang hợp tác với công ty gia đình anh ấy. Mọi người đối xử với tôi rất khác so với người ta. Chúng tôi cũng đã yêu nhau được 10 năm rồi".
Thành thật mà nói, tôi cũng rất ngạc nhiên.
Ngày xưa Đường Tiêu lạnh lùng biết bao nhiêu, nhưng lúc theo đuổi tôi lại hạ mình hết mức để lấy lòng tôi.
Tại sao anh ấy lại đột nhiên lấy thông tin liên lạc của Tưởng Nam Nam và bằng lòng ăn tối với cô ấy?
Cô ấy không ngừng luyên thuyên.
"Đường Tiêu muốn đích thân lái chiếc Porsche đến đón tôi. Cô nghĩ nếu chị Lỗi biết chuyện này không khéo còn đưa tôi đến bên anh ấy nhanh hơn sao?"
Ảo tượng đẹp đẽ của Tưởng Nam Nam khiến tôi muốn bật cười.
Nhưng im lặng quá lâu sẽ bị cho là bất lịch sự, cuối cùng tôi lên tiếng.
"Không phải bó hoa lần trước là quà từ anh Đường sao?"
"Đó chẳng là gì hết. Chiếc vòng cổ cỏ bốn lá này cũng là quà của anh ấy tặng tôi".
Cô ấy thản nhiên đưa tay chạm vào mặt dây chuyền Van Cleef & Arpels.
Tôi giả vờ bối rối.
"Nhưng đây không phải là bố cô tặng..."
Trong phút chốc, môi Tưởng Nam Nam cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch và đỏ bừng.
Cười c.h.ế.t. mất.
Có vẻ như cô ấy tự đăng bài vạch lưng mình rồi.
"Cái đó... cái đó... là quà khác nữa. Tôi có rất nhiều trang sức từ các hãng nổi tiếng. Cô suốt ngày mua hàng giả, làm sao có thể phân biệt được!"
Nói xong, Tưởng Nam Nam bỏ chạy.
10.
Buổi chiều, sau khi giải quyết xong công việc với phòng Kinh doanh, tôi quay lại bàn làm việc của mình.
Trước khi họp, tôi tình cờ đang kiểm kê hàng hoá của công ty. Một số trang sức được tôi đặt lên bàn làm việc của mình đối diện với bàn của Tưởng Nam Nam. Tôi chưa kịp mang vào kho cất mà chỉ để lại tấm biển "Tài sản của công ty" bên cạnh chúng.
Khi tôi quay lại, tim tôi dường như thắt lại.
Tuy đã lường trước được nhưng tôi không khỏi lo lắng.
Món đồ đắt tiền nhất trong đống trang sức kia, chiếc vòng cổ sapphire trị giá 180.000 NDT (Khoảng 6 tỷ 143 triệu đồng) đã biến mất cùng với hộp đựng của nó.
Tôi đã đoán được ai đã lấy nó.
Suy cho cùng, được gặp đàn anh lâu năm không gặp, cô ấy không thể ngăn bản thân mình trở nên lộng lẫy hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nam Nam sắc mặt tái nhợt đến công ty.
"Tối hôm qua khi cô rời công ty, cô có thấy chiếc vòng cổ Sapphire ở đây không?"
Tôi sắp xếp lại bàn làm việc thì thấy cô ấy và hỏi.
Đúng như dự đoán, trán cô ấy xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
"Tại sao cô lại hỏi tôi?"
Giọng cô ấy rất nhẹ và yếu.
"Tôi tưởng cô biết".
Tưởng Nam Nam đột nhiên nhảy cẫng lên, chỉ vào tôi, đôi mắt mở to.
"Đừng có mà vu khống! Diêu Khả Khả, cô không làm nổi việc công ty giao cho thì cũng đừng nghĩ đến việc đổ lỗi cho người khác! Cô đã làm mất nó thì phải tự mình đền tiền chứ!"
Tôi còn chưa kịp nói gì, Tưởng Nam Nam đã xù lông lên trước.
Thỉnh thoảng cô ấy lại mỉm cười gượng gạo, như thể đang khích lệ bản thân.
"Cô xong rồi, thực tập sinh. Cô có đủ khả năng đền bù không? Cô biết chiếc vòng cổ đó đắt tiền như thế nào không?"
"Đúng vậy....
Tôi hít một hơi, bình tĩnh đứng dậy.
"Nên tôi chỉ có thể đến phòng bảo vệ để xem video giám sát".
"Giám ....sát? Ở đây có camera giám sát?"
Qua lớp váy mỏng, tôi có thể thấy lưng cô ấy ướt đẫm mồ hôi.
Khi đi ngang qua cô ấy, tôi còn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và làn da nhợt nhạt.
Có lẽ đêm qua không phải là bữa ăn tối với nam thần, mà là một đêm hoạt động liên tục không chợp mắt.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cánh tay tôi, khẽ run lên.
"Đừng đi".
Tưởng Nam Nam yếu ớt lên tiếng. Lần này, cô ấy sử dụng giọng điệu van xin.
"Đồ đắt tiền như vậy, tôi không có đủ khả năng chi trả".
"Đừng... Diêu Khả Khả, đừng đi..."
Cô ấy bắt kịp tôi và nói.
"Không phải chỉ là một chiếc vòng cổ thôi sao? Cô không nói thì tôi cũng không để ý là nó mất. Nên sẽ không ai quan tâm nó ở đâu đâu. Đừng lo, tôi cũng sẽ không báo cáo cô đâu. Đừng làm lớn chuyện..."
Tôi dừng lại và nhìn cô ấy với khuôn mặt vô cảm.
Cô ấy suy sụp như bó hoa hồng Bulgaria héo úa, tuyệt vọng và xấu xí.
Tôi cũng đã cảm thấy như vậy khi chân cô ấy giẫm lên mặt tôi.
Tại sao cô ấy lại quên mất những gì mình đã làm với tôi?
Chán nản, tôi đẩy cô ấy ra và nhẹ nhàng nói.
"Không thể tin cô có thể nói được những lời này. Trong kho đều có ghi chép. Chúng ta phải tìm ra được người cuối cùng cầm chiếc vòng cổ đó là ai".
Khi đẩy cô ấy, tôi nhận ra cô ấy mảnh khảnh và yếu đuối đến mức gió thổi cũng ngã.
Tưởng Nam Nam không ngăn cản tôi nữa.
Cô ấy dường như hồn bay phách lạc, không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Mãi đến khi tôi đã đi được hơn 10 bước, cô ấy mới đột nhiên hét lên từ phía sau.
"Đứng lại".
Cô ấy điên cuồng gầm lên với tôi với vẻ mặt hung dữ, trông không khác gì một con thú hoang.
"Dừng lại! Đứng lại đó! Đừng đi! Tôi đã nói cô không được đi!"
Văn phòng ồn ào trở nên im lặng trong giây lát, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển sau khi phát điên của Tưởng Nam Nam.
Một số nhân viên dáo dác nhìn xung quanh, một số thì cúi đầu xuống. Tất cả đều chìm vào im lặng.
Tôi quay lại và hỏi.
"Tại sao cô không cho tôi đi?"
Tới lượt tôi lên tiếng chất vấn cô ấy.
"Bởi vì cô đã trộm nó à?"
Bình luận facebook