Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
Thấy Sở Ngọc kinh ngạc, Hoa Thác cười lạnh một tiếng, nhớ lúc vừa rồi nhìn thấy Quan Thương Hải, hắn còn kinh ngạc hơn nàng.
Lúc Quan Thương Hải mở cửa bước ra, hắn mới phát hiện trên tay đối phương cầm một chiếc cần câu. Đó chính là vật đã chặn đòn tấn công của hắn, đồng thời đỡ lấy chiếc khay ban nãy.
Bước ra ngoài, Quan Thương Hải cho thị nữ lui, rồi quay sang Hoa Thác: “Không rõ vì sao, vị khách này lại xuất thủ muốn giết thị nữ của ta?”
Giống Sở Ngọc, Hoa Thác không hiểu vì sao, vị cao thủ tuyệt đỉnh này của Nam triều lại tới Bắc Ngụy, thậm chí còn trở thành hàng xóm của Sở Ngọc. Cũng xem như hắn và Quan Thương Hải có biết nhau. Lúc trước Hoa Thác tưởng lầm người này là thuộc hạ của Dung Chỉ, liền ra lệnh cho hắn đi cứu Dung Chỉ, kết quả là bị giáo huấn ngược trở lại.
Sau đó nghe Sở Ngọc kể lại, hắn mới biết thực ra Quan Thương Hải có thù với Dung Chỉ.
Hoa Thác vốn đã chuẩn bị tinh thần, nếu gặp Dung Chỉ, hoặc là gặp người bị Dung Chỉ lừa dối giống như mình thì nên làm thế nào. Nhưng sự xuất hiện của Quan Thương Hải nằm ngoài dự liệu, cho nên lúc nhìn thấy người này, hắn cứ đứng ngây ra không biết phản ứng thế nào.
Người này hắn có biết, lại là kẻ thù của kẻ thù, không biết phải ứng xử thế nào, Hoa Thác đành hỏi tại sao đối phương lại ở đây. Sau khi biết mục đích của Quan Thương Hải, hắn lập tức đưa đến gặp Sở Ngọc, thậm chí quên mất việc hỏi thăm về chiếc xe ngựa bí ẩn.
Ngỡ ngàng một lúc, Sở Ngọc thốt lên câu hỏi thứ hai: “Huynh đã mãn tang phụ thân chưa?” Ngày đó bên dòng suối, thấy cung cách nói năng của Quan Thương Hải với Tiêu Biệt, cảm giác như hắn quyết định để tang cha đến năm, sáu, bảy hay tám năm cũng hoàn toàn có thể.
Quan Thương Hải cười cười: “Giữ đạo hiếu chẳng qua là cái cớ dùng để ngăn cản Lưu Bị thôi!” Hắn định cư ở Giang Lăng, không muốn phải di chuyển, bèn lấy cớ để tang cha, coi như tấm lá chắn để đối phó với với những người tới cửa quấy rầy. Dù người khác có đủ kiên nhẫn và thành tâm tìm đến lều cỏ ba lần, hắn cũng không muốn làm một tiên sinh “ngọa long” trị quốc bình thiên hạ. (*)
(*) Giai thoại “Lưu Bị tam cố thảo lư” (Lưu Bị 3 lần đến lều cỏ): Gia Cát Lượng là ẩn sĩ ở Long Trung. Tư Mã Huy và Từ Thứ tiến cử ông với Lưu Bị. Thời đó bậc danh sĩ Kinh Châu lan truyền một câu: “Phục Long, Phụng Sồ ai có được một trong hai người ấy sẽ có thiên hạ!”. Sau khi Từ Thứ đến với Tào Tháo, Lưu Bị tìm đến Long Trung để thỉnh cầu ông ra giúp nhưng hai lần đầu không gặp mãi đến lần thứ ba mới gặp được nên mới có câu “Lưu Bị tam cố thảo lư”. Lưu Bị được Lượng nói kế sách định quốc an bang vô cùng kính phục, muốn mời Gia Cát Lượng xuống núi mưu tính đại sự. Gia Cát Lượng thấy Lưu Bị thật lòng cầu xin nên ông chấp nhận làm quân sư cho Lưu Bị, năm đó Gia Cát Lượng mới có 27 tuổi chính thức bước vào vũ đài chính trị.
Liếc nhìn Hoa Thác vẫn đang cười nhạt, Sở Ngọc hơi hơi bất lực, nhưng vẫn hỏi điều mà nàng băn khoăn nhất: “Vậy… Thương Hải huynh, xin hỏi, vì sao huynh lại rời Giang Lăng, đến Bắc Ngụy?” Thậm chí còn trùng hợp trở thành hàng xóm sát bên nhà nàng, lại còn thường xuyên giao du với kẻ có thân phận mờ ám là Dung Chỉ?
Nếu nói là trùng hợp, thì sao lại khéo đến thế?
Quan Thương Hải mỉm cười thản nhiên đáp: “Cô đã đến tìm, thì ta cũng không cần giấu diếm. Ta trở thành hàng xóm của cô, là vì ý đồ riêng. Năm đó phụ thân ta đã từng nhận ơn huệ của người khác, hứa sẽ đáp trả. Khi ông ấy mất, ta phải gánh món nợ này. Bây giờ, theo yêu cầu của Hà Tập, ta vì giết cô nên mới đến đây!”
Đến để giết cô.
Hoàn Viễn đứng bên cạnh, nghe thấy mấy chữ này thì trong đầu trống rỗng. Cho đến khi hắn khôi phục được nhận thức, thì thấy mình đã đứng chắn trước mặt Sở Ngọc.
Nghe Quan Thương Hải nói dứt lời, Sở Ngọc cũng vô cùng kích động. Nhưng khi Hoàn Viễn đứng chắn giữa nàng và Quan Thương Hải, thì nàng bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
Hoàn Viễn không thể ngăn cản Quan Thương Hải, nàng biết rõ điều đó. Nhưng trong lúc lâm nguy, có người không chút chần chừ đứng ra bảo vệ ình, nàng liền vô thức cảm thấy được an toàn.
Tầm mắt bị thân hình Hoàn Viễn cản trở, Sở Ngọc tỉnh táo suy nghĩ lại. Một lát sau, nàng mỉm cười, vỗ vỗ vai Hoàn Viễn, thấp giọng: “Không sao, huynh ấy không định giết ta đâu!”
Nếu Quan Thương Hải muốn giết nàng, thì không một ai trong Sở viên ngăn cản được. Nếu muốn giết thì đã sớm ra tay trong mấy tháng qua, cần gì phải đợi tới bây giờ?
Nàng nghiêng người, lần thứ hai nhìn về phía Quan Thương Hải: “Có thể nhờ Thương Hải huynh giải thích giúp vài điều khó hiểu được không? Vì sao huynh không giết ta, còn tiếp tục làm hàng xóm của ta? Mà người ngồi trên xe ngựa thường xuyên ra vào phủ, là ai vậy?”
Dừng một chút, nàng bổ sung thêm: “Có phải là Dung Chỉ không?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt quan trọng nhất.
Quan Thương Hải chỉ cười. Rất lâu sau, hắn mới cất tiếng: “Cô đã từng nhìn thấy diện mạo người đó?”
Sở Ngọc khẽ gật đầu, nhưng nhớ ra đối phương không nhìn thấy, nên mở miệng nói phải.
Quan Thương Hải lại khẽ cười có chút khó lường. Lúc này, trông nụ cười của hắn rất giống Dung Chỉ: “Ta không giết cô là có nguyên do. Đó là việc riêng của ta, không tiện nói ra. Chỉ cần biết, bây giờ ta không có ý làm hại cô nữa là được. Về phần người thường hay ra vào phủ của ta, nếu ta nói không phải, e rằng cô cũng không tin. Nếu cô thật sự muốn biết thân phận người đó, ngày mai đến nhà ta, ta sẽ bố trí cho cô chứng kiến!”
Tính đến lúc này, chiếc xe ngựa đã hai ngày không ghé qua. Ngày mai sẽ là ngày khách đến theo thường lệ.
Ngày hôm sau, Sở Ngọc mặc trang phục thị nữ, đứng sau lưng Quan Thương Hải, không khỏi bật cười.
Bọn họ đang ở trong gian sảnh. Quan Thương Hải nằm dựa thoải mái trên chiếc ghế dài, tay cầm cần câu, miệng chấn chỉnh Hoa Thác từng li từng tí một: “Khép chân lại, cúi đầu! Ngươi phải đạt yêu cầu mới cho đứng đây xem mặt người kia. Nếu không chỉ liếc mắt một cái, người kia sẽ phát hiện ra ngay!”
Hôm nay, theo lời Quan Thương Hải, Sở Ngọc đến đây chờ gặp người ngồi trong xe. Hoa Thác cũng miễn cưỡng tới, không ngờ Quan Thương Hải bố trí cho bọn họ đóng vai thị nữ và gia nhân sai vặt, đứng hai bên để có thể dễ dàng quan sát.
Đối với yêu cầu này, Sở Ngọc vui vẻ nhận lời. Nàng làm công chúa lâu như vậy, nhưng chưa từng làm thị nữ. Bây giờ thử qua cảm giác làm thị nữ cũng hay, hoặc đóng giả vai gì cũng được! Nhưng Hoa Thác thì không tình nguyện chút nào. Dù đã bỏ kiếm xuống, mặc đồ người hầu giống Sở Ngọc nhưng ngạo khí trên người hắn lại quá nghênh ngang chói mắt.
Cũng là đứng, nhưng cả người hắn thẳng tắp như kiếm. Dù không làm gì, nhưng trên người hắn vẫn như có kiếm khí, và đang bị Quan Thương Hải soi mói. Vẻ mặt Hoa Thác là cố nén giận. Nhiều lần hắn muốn phát tác, nhưng cần câu của Quan Thương Hải như là có mắt. Hắn chỉ cần hơi nhúc nhích, liền bị chiếc cần câu kia bay tới đập lên các khớp ngón tay đau điếng, khiến hắn tỉnh táo nhận ra sự chênh lệch khổng lồ giữa hai người. Quan Thương Hải không gây thương tổn gì cho hắn, nhưng Hoa Thác hiểu rõ, là bởi vì đối phương đã cố gắng nhẹ tay hết mức.
Tài nghệ không bằng, chỉ có thể mặc cho người nhào nặn.
Sở Ngọc không rõ vị khách kia cần được đối đãi trân trọng, hay là Quan Thương Hải thừa dịp đùa bỡn Hoa Thác, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, nàng không cần bận tâm. Bất chợt nàng nhớ ra, đã từng nhìn thấy cảnh tượng giống thế này. Khoảng một năm trước, lúc Hoa Thác giúp Dung Chỉ xử lý Liễu Sắc, hắn cũng dạy dỗ giống như thế. Khi đó chỉ cần Liễu Sắc hơi buông lỏng, hắn liền giáo huấn không khách khí, nhưng nay thì chính hắn lại là đối tượng bị giáo huấn.
Trùng hợp là, lúc trước Hoa Thác dùng gậy trúc, thì nay Quan Thương Hải cũng dùng cần câu bằng trúc.
Thật đúng là “phong thủy luân phiên chuyển”, Sở Ngọc nghĩ muốn bật cười, nhưng không hiểu vì sao lại không cười nổi.
Quan Thương Hải đùa bỡn Hoa Thác một hồi, bỗng nhiên đặt cần câu xuống, vỗ vỗ tay vịn bên cạnh. Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng bánh xe và vó ngựa.
Đến rồi!
Sở Ngọc rùng mình, liếc nhìn Hoa Thác, bắt gặp hắn hoàn toàn quên dáng vẻ khúm núm cúi đầu mà Quan Thương Hải vừa dạy dỗ. Ánh mắt hắn lạnh lẽo băng giá, nhìn về phía cửa chằm chằm không chớp mắt.
Rất nhanh, cửa bị kéo ra, hai thị vệ xuất hiện. Sau khi bọn họ mở cửa, người trên xe ngựa chậm rãi bước xuống.
Sở Ngọc không giống Hoa Thác. Nàng cung kính cúi đầu, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm về phía cửa. Hộ vệ vây xung quanh người kia nên không nhìn rõ, dù sốt ruột nhưng nàng vẫn lặng yên chờ đợi.
Nhóm thị vệ vây xung quanh, hộ tống người kia đến tận ngưỡng cửa mới hạ lỏng cảnh giác. Tất cả tản ra ngoài đứng chờ, còn người đó chậm rãi bước một mình vào trong, rốt cuộc cũng lộ diện trước mặt Sở Ngọc.
Quá gần, quá rõ ràng.
Sở Ngọc chỉ cần liếc nhanh một cái, rồi lập tức cúi đầu, không cần nhìn thêm nữa.
Người đó…
Không phải Dung Chỉ.
Lúc Quan Thương Hải mở cửa bước ra, hắn mới phát hiện trên tay đối phương cầm một chiếc cần câu. Đó chính là vật đã chặn đòn tấn công của hắn, đồng thời đỡ lấy chiếc khay ban nãy.
Bước ra ngoài, Quan Thương Hải cho thị nữ lui, rồi quay sang Hoa Thác: “Không rõ vì sao, vị khách này lại xuất thủ muốn giết thị nữ của ta?”
Giống Sở Ngọc, Hoa Thác không hiểu vì sao, vị cao thủ tuyệt đỉnh này của Nam triều lại tới Bắc Ngụy, thậm chí còn trở thành hàng xóm của Sở Ngọc. Cũng xem như hắn và Quan Thương Hải có biết nhau. Lúc trước Hoa Thác tưởng lầm người này là thuộc hạ của Dung Chỉ, liền ra lệnh cho hắn đi cứu Dung Chỉ, kết quả là bị giáo huấn ngược trở lại.
Sau đó nghe Sở Ngọc kể lại, hắn mới biết thực ra Quan Thương Hải có thù với Dung Chỉ.
Hoa Thác vốn đã chuẩn bị tinh thần, nếu gặp Dung Chỉ, hoặc là gặp người bị Dung Chỉ lừa dối giống như mình thì nên làm thế nào. Nhưng sự xuất hiện của Quan Thương Hải nằm ngoài dự liệu, cho nên lúc nhìn thấy người này, hắn cứ đứng ngây ra không biết phản ứng thế nào.
Người này hắn có biết, lại là kẻ thù của kẻ thù, không biết phải ứng xử thế nào, Hoa Thác đành hỏi tại sao đối phương lại ở đây. Sau khi biết mục đích của Quan Thương Hải, hắn lập tức đưa đến gặp Sở Ngọc, thậm chí quên mất việc hỏi thăm về chiếc xe ngựa bí ẩn.
Ngỡ ngàng một lúc, Sở Ngọc thốt lên câu hỏi thứ hai: “Huynh đã mãn tang phụ thân chưa?” Ngày đó bên dòng suối, thấy cung cách nói năng của Quan Thương Hải với Tiêu Biệt, cảm giác như hắn quyết định để tang cha đến năm, sáu, bảy hay tám năm cũng hoàn toàn có thể.
Quan Thương Hải cười cười: “Giữ đạo hiếu chẳng qua là cái cớ dùng để ngăn cản Lưu Bị thôi!” Hắn định cư ở Giang Lăng, không muốn phải di chuyển, bèn lấy cớ để tang cha, coi như tấm lá chắn để đối phó với với những người tới cửa quấy rầy. Dù người khác có đủ kiên nhẫn và thành tâm tìm đến lều cỏ ba lần, hắn cũng không muốn làm một tiên sinh “ngọa long” trị quốc bình thiên hạ. (*)
(*) Giai thoại “Lưu Bị tam cố thảo lư” (Lưu Bị 3 lần đến lều cỏ): Gia Cát Lượng là ẩn sĩ ở Long Trung. Tư Mã Huy và Từ Thứ tiến cử ông với Lưu Bị. Thời đó bậc danh sĩ Kinh Châu lan truyền một câu: “Phục Long, Phụng Sồ ai có được một trong hai người ấy sẽ có thiên hạ!”. Sau khi Từ Thứ đến với Tào Tháo, Lưu Bị tìm đến Long Trung để thỉnh cầu ông ra giúp nhưng hai lần đầu không gặp mãi đến lần thứ ba mới gặp được nên mới có câu “Lưu Bị tam cố thảo lư”. Lưu Bị được Lượng nói kế sách định quốc an bang vô cùng kính phục, muốn mời Gia Cát Lượng xuống núi mưu tính đại sự. Gia Cát Lượng thấy Lưu Bị thật lòng cầu xin nên ông chấp nhận làm quân sư cho Lưu Bị, năm đó Gia Cát Lượng mới có 27 tuổi chính thức bước vào vũ đài chính trị.
Liếc nhìn Hoa Thác vẫn đang cười nhạt, Sở Ngọc hơi hơi bất lực, nhưng vẫn hỏi điều mà nàng băn khoăn nhất: “Vậy… Thương Hải huynh, xin hỏi, vì sao huynh lại rời Giang Lăng, đến Bắc Ngụy?” Thậm chí còn trùng hợp trở thành hàng xóm sát bên nhà nàng, lại còn thường xuyên giao du với kẻ có thân phận mờ ám là Dung Chỉ?
Nếu nói là trùng hợp, thì sao lại khéo đến thế?
Quan Thương Hải mỉm cười thản nhiên đáp: “Cô đã đến tìm, thì ta cũng không cần giấu diếm. Ta trở thành hàng xóm của cô, là vì ý đồ riêng. Năm đó phụ thân ta đã từng nhận ơn huệ của người khác, hứa sẽ đáp trả. Khi ông ấy mất, ta phải gánh món nợ này. Bây giờ, theo yêu cầu của Hà Tập, ta vì giết cô nên mới đến đây!”
Đến để giết cô.
Hoàn Viễn đứng bên cạnh, nghe thấy mấy chữ này thì trong đầu trống rỗng. Cho đến khi hắn khôi phục được nhận thức, thì thấy mình đã đứng chắn trước mặt Sở Ngọc.
Nghe Quan Thương Hải nói dứt lời, Sở Ngọc cũng vô cùng kích động. Nhưng khi Hoàn Viễn đứng chắn giữa nàng và Quan Thương Hải, thì nàng bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
Hoàn Viễn không thể ngăn cản Quan Thương Hải, nàng biết rõ điều đó. Nhưng trong lúc lâm nguy, có người không chút chần chừ đứng ra bảo vệ ình, nàng liền vô thức cảm thấy được an toàn.
Tầm mắt bị thân hình Hoàn Viễn cản trở, Sở Ngọc tỉnh táo suy nghĩ lại. Một lát sau, nàng mỉm cười, vỗ vỗ vai Hoàn Viễn, thấp giọng: “Không sao, huynh ấy không định giết ta đâu!”
Nếu Quan Thương Hải muốn giết nàng, thì không một ai trong Sở viên ngăn cản được. Nếu muốn giết thì đã sớm ra tay trong mấy tháng qua, cần gì phải đợi tới bây giờ?
Nàng nghiêng người, lần thứ hai nhìn về phía Quan Thương Hải: “Có thể nhờ Thương Hải huynh giải thích giúp vài điều khó hiểu được không? Vì sao huynh không giết ta, còn tiếp tục làm hàng xóm của ta? Mà người ngồi trên xe ngựa thường xuyên ra vào phủ, là ai vậy?”
Dừng một chút, nàng bổ sung thêm: “Có phải là Dung Chỉ không?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt quan trọng nhất.
Quan Thương Hải chỉ cười. Rất lâu sau, hắn mới cất tiếng: “Cô đã từng nhìn thấy diện mạo người đó?”
Sở Ngọc khẽ gật đầu, nhưng nhớ ra đối phương không nhìn thấy, nên mở miệng nói phải.
Quan Thương Hải lại khẽ cười có chút khó lường. Lúc này, trông nụ cười của hắn rất giống Dung Chỉ: “Ta không giết cô là có nguyên do. Đó là việc riêng của ta, không tiện nói ra. Chỉ cần biết, bây giờ ta không có ý làm hại cô nữa là được. Về phần người thường hay ra vào phủ của ta, nếu ta nói không phải, e rằng cô cũng không tin. Nếu cô thật sự muốn biết thân phận người đó, ngày mai đến nhà ta, ta sẽ bố trí cho cô chứng kiến!”
Tính đến lúc này, chiếc xe ngựa đã hai ngày không ghé qua. Ngày mai sẽ là ngày khách đến theo thường lệ.
Ngày hôm sau, Sở Ngọc mặc trang phục thị nữ, đứng sau lưng Quan Thương Hải, không khỏi bật cười.
Bọn họ đang ở trong gian sảnh. Quan Thương Hải nằm dựa thoải mái trên chiếc ghế dài, tay cầm cần câu, miệng chấn chỉnh Hoa Thác từng li từng tí một: “Khép chân lại, cúi đầu! Ngươi phải đạt yêu cầu mới cho đứng đây xem mặt người kia. Nếu không chỉ liếc mắt một cái, người kia sẽ phát hiện ra ngay!”
Hôm nay, theo lời Quan Thương Hải, Sở Ngọc đến đây chờ gặp người ngồi trong xe. Hoa Thác cũng miễn cưỡng tới, không ngờ Quan Thương Hải bố trí cho bọn họ đóng vai thị nữ và gia nhân sai vặt, đứng hai bên để có thể dễ dàng quan sát.
Đối với yêu cầu này, Sở Ngọc vui vẻ nhận lời. Nàng làm công chúa lâu như vậy, nhưng chưa từng làm thị nữ. Bây giờ thử qua cảm giác làm thị nữ cũng hay, hoặc đóng giả vai gì cũng được! Nhưng Hoa Thác thì không tình nguyện chút nào. Dù đã bỏ kiếm xuống, mặc đồ người hầu giống Sở Ngọc nhưng ngạo khí trên người hắn lại quá nghênh ngang chói mắt.
Cũng là đứng, nhưng cả người hắn thẳng tắp như kiếm. Dù không làm gì, nhưng trên người hắn vẫn như có kiếm khí, và đang bị Quan Thương Hải soi mói. Vẻ mặt Hoa Thác là cố nén giận. Nhiều lần hắn muốn phát tác, nhưng cần câu của Quan Thương Hải như là có mắt. Hắn chỉ cần hơi nhúc nhích, liền bị chiếc cần câu kia bay tới đập lên các khớp ngón tay đau điếng, khiến hắn tỉnh táo nhận ra sự chênh lệch khổng lồ giữa hai người. Quan Thương Hải không gây thương tổn gì cho hắn, nhưng Hoa Thác hiểu rõ, là bởi vì đối phương đã cố gắng nhẹ tay hết mức.
Tài nghệ không bằng, chỉ có thể mặc cho người nhào nặn.
Sở Ngọc không rõ vị khách kia cần được đối đãi trân trọng, hay là Quan Thương Hải thừa dịp đùa bỡn Hoa Thác, nhưng dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, nàng không cần bận tâm. Bất chợt nàng nhớ ra, đã từng nhìn thấy cảnh tượng giống thế này. Khoảng một năm trước, lúc Hoa Thác giúp Dung Chỉ xử lý Liễu Sắc, hắn cũng dạy dỗ giống như thế. Khi đó chỉ cần Liễu Sắc hơi buông lỏng, hắn liền giáo huấn không khách khí, nhưng nay thì chính hắn lại là đối tượng bị giáo huấn.
Trùng hợp là, lúc trước Hoa Thác dùng gậy trúc, thì nay Quan Thương Hải cũng dùng cần câu bằng trúc.
Thật đúng là “phong thủy luân phiên chuyển”, Sở Ngọc nghĩ muốn bật cười, nhưng không hiểu vì sao lại không cười nổi.
Quan Thương Hải đùa bỡn Hoa Thác một hồi, bỗng nhiên đặt cần câu xuống, vỗ vỗ tay vịn bên cạnh. Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng bánh xe và vó ngựa.
Đến rồi!
Sở Ngọc rùng mình, liếc nhìn Hoa Thác, bắt gặp hắn hoàn toàn quên dáng vẻ khúm núm cúi đầu mà Quan Thương Hải vừa dạy dỗ. Ánh mắt hắn lạnh lẽo băng giá, nhìn về phía cửa chằm chằm không chớp mắt.
Rất nhanh, cửa bị kéo ra, hai thị vệ xuất hiện. Sau khi bọn họ mở cửa, người trên xe ngựa chậm rãi bước xuống.
Sở Ngọc không giống Hoa Thác. Nàng cung kính cúi đầu, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm về phía cửa. Hộ vệ vây xung quanh người kia nên không nhìn rõ, dù sốt ruột nhưng nàng vẫn lặng yên chờ đợi.
Nhóm thị vệ vây xung quanh, hộ tống người kia đến tận ngưỡng cửa mới hạ lỏng cảnh giác. Tất cả tản ra ngoài đứng chờ, còn người đó chậm rãi bước một mình vào trong, rốt cuộc cũng lộ diện trước mặt Sở Ngọc.
Quá gần, quá rõ ràng.
Sở Ngọc chỉ cần liếc nhanh một cái, rồi lập tức cúi đầu, không cần nhìn thêm nữa.
Người đó…
Không phải Dung Chỉ.