Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75 - Chương 75: Ngươi có biết không (2)
Ngụy Trung sợ hãi mở to mắt trừng trừng nhìn Lan ma ma, ông ta cho rằng... cho rằng Cố thái phi lấy tấm kim bài miễn xá đó ra là để xin hoàng thượng ân chuẩn miễn xá cho bà, lại không ngờ rằng...
Sắc mặt Khánh Đế khẽ biến, tựa như không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa: “Cái gì?”
Lòng Lan ma ma khẽ run lên một cái, nhưng lại lặp lại một lần nữa khẳng định: “Thái phi nương nương thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn cho Vô Ưu công chúa làm con thừa tự dưới gối Hoài vương.”
Nghe thấy Lan ma ma lặp lại khẳng định một lần nữa, những người có sức thừa nhận kém ở đại điện không khống chế được mà hít mạnh một hơi.
Đại đa số mọi người ở đây đều biến sắc nhìn Lan ma ma đang dâng bản tấu nói ra những lời kinh thiên động địa, khóe mắt lại cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Khánh Đế.
Cố Lăng kinh hãi há hốc mồm, trong đầu lại là một khoảng trống rỗng. Liêu Thanh Vân bên cạnh hắn cũng ngây người ra.
Thi Tề âm thầm hít một ngụm khí lạnh, không thể tin được mà chớp chớp mắt. Lúc này, nếu như có người nói với ông ta trên Kim Loan đại điện có quỷ thì ông ta chắc chắn sẽ tin. Chẳng phải bây giờ, ông ta cũng đang nhìn một con quỷ không sợ chết hay sao?
Khánh Đế rủ mắt: “Nếu như thái phi lo lắng Hoài vương không có con cháu, trẫm có thể tứ hôn cho Hoài vương.”
“Hồi hoàng thượng, thái y từng nói qua Hoài vương gia thân thể yếu ớt, rất khó có con nối dõi thừa kế huyết thống. Nương nương lo lắng vương gia không có con cháu kế tục hương hỏa, lại vô cùng sủng ái Vô Ưu công chúa ở Nhân Lãnh Cung, cho nên đặc biệt đến đây thỉnh cầu, mong hoàng thượng ân chuẩn, nô tì thay nương nương kính xin hoàng thượng ân điển.”
“Thái phi có biết Vô Ưu công chúa là người có tội?”
Lan ma ma hít sâu một hơi, trịnh trọng khấu bái rồi ngẩng đầu lên nói: “Trừ việc thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn qua làm con thừa tự cho Hoài vương, thái phi nương nương còn để nô tỳ cầu xin hoàng thượng ân chuẩn, xin hoàng thượng miễn xá cho Vô Ưu công chúa ra khỏi Nhân Lãnh Cung.”
Sắc mặt Khánh Đế trầm xuống, vô thức tỏa ra khí thế mạnh mẽ cùng với ánh mắt lạnh lẽo vô tình khiến bầu không khí trong điện đặc sệt, khiến người khác có cảm giác bị người ta bóp chặt lấy cổ họng.
Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy tình hình ngày hôm nay thay đổi đến mức bọn họ không hiểu gì nữa rồi. Suốt năm năm, không có một ai mở miệng cầu xin ân điển cho Vô Ưu công chúa. Nhưng hôm nay, một thái phi sống ở lãnh cung đến bản thân mình còn không được tự do lại to gan dám cầu xin ân điển trước mặt văn võ bá quan triều thần, miễn xá cho Vô Ưu công chúa.
Trong lòng Lan ma ma không phải là không sợ, nhưng bà biết rằng cho dù có sợ đi nữa thì cũng phải đối mặt.
Ánh mắt Khánh Đế đen đặc sâu thẳm, gắt gao nhìn chằm chằm Lan ma ma: “Một thái phi thân còn ở lãnh cung, bà ta có đức hạnh, có tài năng gì mà dám mở miệng cầu xin ân điển với trẫm?”
Ánh mắt của Cố Lăng đảo qua đảo lại giữa Lan ma ma và Khánh Đế, tim hồi hộp nhảy vọt lên đến cổ họng, hai tay nắm chặt từ đầu đến cuối cũng chưa từng thả lỏng. Cô mẫu vì sao phải làm như vậy chứ?
Lan ma ma chậm rãi mở bản tấu ra, bên trong bỗng nhiên lộ ra một tấm kim bài miễn xá.
“Nương nương lấy tấm kim bài miễn xá mà tiên đế đã ban cho này, xin hoàng thượng miễn xá Vô Ưu công chúa, đưa nàng ra khỏi cung.”
Đại điện im lặng đến mức đã không cách nào có thể hình dung được nữa. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều câm như hến, đừng nói đến không dám hít thở mạnh, ngay cả hô hấp theo bản năng cũng ngưng lại, cả người toát mồ hôi.
“Nương nương nói, tấm kim bài miễn xá này là do thái tổ hoàng đế tạo ra. Nước Đại Nguyên lập ra hơn hai trăm năm nay, đã từng trước sau miễn xá cho hai vị hoàng tử, tiên đế đem tấm kim bài này truyền cho nương nương, là hi vọng sẽ sớm có một ngày nương nương và Hoài vương gia mẫu tử đoàn tụ. Nhưng nương nương nói, mười tám năm nay, người một lòng hướng Phật, hiểu thấu đạo Phật, đã không còn thích hợp để bước vào hồng trần thế tục nữa. Tuy nhiên lại không nỡ cắt đứt với Hoài vương gia, vì thế nương nương khẩn cầu hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người, để Vô Ưu công chúa thay người chăm sóc Hoài vương.”
Lời của Lan ma ma vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Khánh Đế. Tuy là vượt quá sức tưởng tượng, nhưng nghĩ kĩ lại, yêu cầu của Cố thái phi cũng là hợp tình hợp lí, chỉ là... vì sao nhất định phải là trong lúc mấu chốt này? Lại vì sao cứ nhất định phải là Vô Ưu công chúa?
Khánh Đế lúc này đang nghĩ gì, không một ai biết. Bầu không khí trong đại điện chợt căng thẳng lên.
Cố Lăng hít sâu một hơi, đứng dậy bước ra khỏi hàng, quỳ xuống bên cạnh Lan ma ma nói: “Tiểu thần xin hoàng thượng đáp ứng mong muốn của Cố thái phi. Thái phi ở lâu trong cung, thấu hiểu đạo Phật, đã thoát ly hồng trần, đây là vướng bận cuối cùng của một người làm mẫu thân như người với con trai của chính mình, cho nên mới có mong muốn như vậy. Thần khẩn xin hoàng thượng khai ân đáp ứng nguyện vọng của Cố thái phi.”
Bầu không khí yên lặng đáng sợ trong đại điện bị phá vỡ, quần thần dường như bắt đầu có chút ồn ào, nhưng cũng không ai dám vội vàng lên tiếng, mãi cho đến khi…
Liêu đại nhân bước ra khỏi hàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thái phi nương nương có tấm kim bài miễn xá mà tiên đế ban cho, nhưng lại không có lòng xuất cung. Nghĩ lại quả thực đúng như lời thái phi nói, bà một lòng hướng Phật, đã thoát ly hồng trần, Hoài vương gia là vướng bận cuối cùng của Cố thái phi, cho nên mới có nguyện vọng như vậy. Thần khẩn cầu hoàng thượng ân chuẩn mong muốn của thái phi.”
Sau khi Liêu đại nhân lên tiếng, quần thần ai nấy đều liếc nhìn nhau.
Lẽ nào hoàng thượng thực ra cũng có lòng muốn miễn xá cho Vô Ưu công chúa? Chẳng qua chỉ là vì bị ép buộc bởi những lời đã từng nói mà lại không thể phá hủy uy nghi của mình nên dùng tới cách này để đưa công chúa ra ngoài chăng? Nếu không thì sao Liêu đại nhân lại lên tiếng cầu xin chứ?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Khánh Đế không biết là đang nghĩ gì, trên mặt tuy vẫn là biểu cảm vô tình như cũ, nhưng khí thế trên người cũng nhạt đi vài phần.
Sự biến hóa kì diệu này vừa mới thể hiện ra, những quần thần đó lại nghĩ đến trận tàn sát hai ngày trước, tất cả mọi người đều hiểu rõ rồi.
Hoàng thượng khí thế mạnh mẽ, uy quyền quả thực làm cho người khác sợ hãi, vô tình lại mang trên mình cái danh bạo ngược!
Nếu như lần này ông miễn xá cho Vô Ưu công chúa, đối với triều đình và hậu cung đang rối ren thì đều có thể có được một sự an ủi. Hơn nữa, đưa Vô Ưu công chúa cho Hoài vương gia, vậy Vô Ưu công chúa sẽ không còn là công chúa nữa, mà là Vô Ưu quận chúa. Nếu mà nói như vậy thì hoàng thượng cũng không có làm trái lại khẩu dụ năm xưa của mình.
Thế là, Dư đại nhân của Viện Giám sát quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Đại nhân Đại Lý Tông Chính Tự quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Hộ quốc công quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Điện Các Đại học sĩ quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Thi Tề có chút kinh ngạc nhìn những người lên tiếng cầu xin trong đại điện, ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Khánh Đế một cái. Trong lòng chợt trầm mặc một lát, cũng quỳ xuống nói: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Thi Tề vừa quỳ xuống, các quần thần vẫn còn đang chần chừ chưa quyết định đều quỳ rạp xuống, đồng thanh hô: Hoàng thượng khai ân.
Phi tần và hoàng tử, công chúa ngồi trên ghế, cũng bắt đầu ồn ào.
Ninh phi, Đan phi, Lương quý nhân cũng đều quỳ xuống, chỉ có mỗi Mai phi vẫn ngồi trên ghế ngơ ngẩn mất hồn, dường như không thấy được hiện thực trước mắt này.
Tam công chúa, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều quỳ xuống: “Xin phụ hoàng khai ân!”
Lan ma ma nhìn tình huống vượt ra khỏi dự liệu của bà, trong lòng rất kinh ngạc nhưng cũng biết lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Bà nâng cao kim bài miễn xá lên, khẩn cầu nói: “Xin hoàng thượng khai ân.”
Khí thế đè ép người khác trên người Khánh Đế thu lại không ít, ông nhàn nhạt lên tiếng: “Thi Tề.”
“Nô tài có mặt!”
“Ngươi đến Nhân Lãnh Cung một chuyến, truyền Vô Ưu công chúa vào đại điện.”
“Nô tài tuân chỉ!”
Sắc mặt Khánh Đế khẽ biến, tựa như không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa: “Cái gì?”
Lòng Lan ma ma khẽ run lên một cái, nhưng lại lặp lại một lần nữa khẳng định: “Thái phi nương nương thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn cho Vô Ưu công chúa làm con thừa tự dưới gối Hoài vương.”
Nghe thấy Lan ma ma lặp lại khẳng định một lần nữa, những người có sức thừa nhận kém ở đại điện không khống chế được mà hít mạnh một hơi.
Đại đa số mọi người ở đây đều biến sắc nhìn Lan ma ma đang dâng bản tấu nói ra những lời kinh thiên động địa, khóe mắt lại cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Khánh Đế.
Cố Lăng kinh hãi há hốc mồm, trong đầu lại là một khoảng trống rỗng. Liêu Thanh Vân bên cạnh hắn cũng ngây người ra.
Thi Tề âm thầm hít một ngụm khí lạnh, không thể tin được mà chớp chớp mắt. Lúc này, nếu như có người nói với ông ta trên Kim Loan đại điện có quỷ thì ông ta chắc chắn sẽ tin. Chẳng phải bây giờ, ông ta cũng đang nhìn một con quỷ không sợ chết hay sao?
Khánh Đế rủ mắt: “Nếu như thái phi lo lắng Hoài vương không có con cháu, trẫm có thể tứ hôn cho Hoài vương.”
“Hồi hoàng thượng, thái y từng nói qua Hoài vương gia thân thể yếu ớt, rất khó có con nối dõi thừa kế huyết thống. Nương nương lo lắng vương gia không có con cháu kế tục hương hỏa, lại vô cùng sủng ái Vô Ưu công chúa ở Nhân Lãnh Cung, cho nên đặc biệt đến đây thỉnh cầu, mong hoàng thượng ân chuẩn, nô tì thay nương nương kính xin hoàng thượng ân điển.”
“Thái phi có biết Vô Ưu công chúa là người có tội?”
Lan ma ma hít sâu một hơi, trịnh trọng khấu bái rồi ngẩng đầu lên nói: “Trừ việc thỉnh cầu hoàng thượng ân chuẩn qua làm con thừa tự cho Hoài vương, thái phi nương nương còn để nô tỳ cầu xin hoàng thượng ân chuẩn, xin hoàng thượng miễn xá cho Vô Ưu công chúa ra khỏi Nhân Lãnh Cung.”
Sắc mặt Khánh Đế trầm xuống, vô thức tỏa ra khí thế mạnh mẽ cùng với ánh mắt lạnh lẽo vô tình khiến bầu không khí trong điện đặc sệt, khiến người khác có cảm giác bị người ta bóp chặt lấy cổ họng.
Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy tình hình ngày hôm nay thay đổi đến mức bọn họ không hiểu gì nữa rồi. Suốt năm năm, không có một ai mở miệng cầu xin ân điển cho Vô Ưu công chúa. Nhưng hôm nay, một thái phi sống ở lãnh cung đến bản thân mình còn không được tự do lại to gan dám cầu xin ân điển trước mặt văn võ bá quan triều thần, miễn xá cho Vô Ưu công chúa.
Trong lòng Lan ma ma không phải là không sợ, nhưng bà biết rằng cho dù có sợ đi nữa thì cũng phải đối mặt.
Ánh mắt Khánh Đế đen đặc sâu thẳm, gắt gao nhìn chằm chằm Lan ma ma: “Một thái phi thân còn ở lãnh cung, bà ta có đức hạnh, có tài năng gì mà dám mở miệng cầu xin ân điển với trẫm?”
Ánh mắt của Cố Lăng đảo qua đảo lại giữa Lan ma ma và Khánh Đế, tim hồi hộp nhảy vọt lên đến cổ họng, hai tay nắm chặt từ đầu đến cuối cũng chưa từng thả lỏng. Cô mẫu vì sao phải làm như vậy chứ?
Lan ma ma chậm rãi mở bản tấu ra, bên trong bỗng nhiên lộ ra một tấm kim bài miễn xá.
“Nương nương lấy tấm kim bài miễn xá mà tiên đế đã ban cho này, xin hoàng thượng miễn xá Vô Ưu công chúa, đưa nàng ra khỏi cung.”
Đại điện im lặng đến mức đã không cách nào có thể hình dung được nữa. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều câm như hến, đừng nói đến không dám hít thở mạnh, ngay cả hô hấp theo bản năng cũng ngưng lại, cả người toát mồ hôi.
“Nương nương nói, tấm kim bài miễn xá này là do thái tổ hoàng đế tạo ra. Nước Đại Nguyên lập ra hơn hai trăm năm nay, đã từng trước sau miễn xá cho hai vị hoàng tử, tiên đế đem tấm kim bài này truyền cho nương nương, là hi vọng sẽ sớm có một ngày nương nương và Hoài vương gia mẫu tử đoàn tụ. Nhưng nương nương nói, mười tám năm nay, người một lòng hướng Phật, hiểu thấu đạo Phật, đã không còn thích hợp để bước vào hồng trần thế tục nữa. Tuy nhiên lại không nỡ cắt đứt với Hoài vương gia, vì thế nương nương khẩn cầu hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người, để Vô Ưu công chúa thay người chăm sóc Hoài vương.”
Lời của Lan ma ma vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Khánh Đế. Tuy là vượt quá sức tưởng tượng, nhưng nghĩ kĩ lại, yêu cầu của Cố thái phi cũng là hợp tình hợp lí, chỉ là... vì sao nhất định phải là trong lúc mấu chốt này? Lại vì sao cứ nhất định phải là Vô Ưu công chúa?
Khánh Đế lúc này đang nghĩ gì, không một ai biết. Bầu không khí trong đại điện chợt căng thẳng lên.
Cố Lăng hít sâu một hơi, đứng dậy bước ra khỏi hàng, quỳ xuống bên cạnh Lan ma ma nói: “Tiểu thần xin hoàng thượng đáp ứng mong muốn của Cố thái phi. Thái phi ở lâu trong cung, thấu hiểu đạo Phật, đã thoát ly hồng trần, đây là vướng bận cuối cùng của một người làm mẫu thân như người với con trai của chính mình, cho nên mới có mong muốn như vậy. Thần khẩn xin hoàng thượng khai ân đáp ứng nguyện vọng của Cố thái phi.”
Bầu không khí yên lặng đáng sợ trong đại điện bị phá vỡ, quần thần dường như bắt đầu có chút ồn ào, nhưng cũng không ai dám vội vàng lên tiếng, mãi cho đến khi…
Liêu đại nhân bước ra khỏi hàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, thái phi nương nương có tấm kim bài miễn xá mà tiên đế ban cho, nhưng lại không có lòng xuất cung. Nghĩ lại quả thực đúng như lời thái phi nói, bà một lòng hướng Phật, đã thoát ly hồng trần, Hoài vương gia là vướng bận cuối cùng của Cố thái phi, cho nên mới có nguyện vọng như vậy. Thần khẩn cầu hoàng thượng ân chuẩn mong muốn của thái phi.”
Sau khi Liêu đại nhân lên tiếng, quần thần ai nấy đều liếc nhìn nhau.
Lẽ nào hoàng thượng thực ra cũng có lòng muốn miễn xá cho Vô Ưu công chúa? Chẳng qua chỉ là vì bị ép buộc bởi những lời đã từng nói mà lại không thể phá hủy uy nghi của mình nên dùng tới cách này để đưa công chúa ra ngoài chăng? Nếu không thì sao Liêu đại nhân lại lên tiếng cầu xin chứ?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Khánh Đế không biết là đang nghĩ gì, trên mặt tuy vẫn là biểu cảm vô tình như cũ, nhưng khí thế trên người cũng nhạt đi vài phần.
Sự biến hóa kì diệu này vừa mới thể hiện ra, những quần thần đó lại nghĩ đến trận tàn sát hai ngày trước, tất cả mọi người đều hiểu rõ rồi.
Hoàng thượng khí thế mạnh mẽ, uy quyền quả thực làm cho người khác sợ hãi, vô tình lại mang trên mình cái danh bạo ngược!
Nếu như lần này ông miễn xá cho Vô Ưu công chúa, đối với triều đình và hậu cung đang rối ren thì đều có thể có được một sự an ủi. Hơn nữa, đưa Vô Ưu công chúa cho Hoài vương gia, vậy Vô Ưu công chúa sẽ không còn là công chúa nữa, mà là Vô Ưu quận chúa. Nếu mà nói như vậy thì hoàng thượng cũng không có làm trái lại khẩu dụ năm xưa của mình.
Thế là, Dư đại nhân của Viện Giám sát quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Đại nhân Đại Lý Tông Chính Tự quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Hộ quốc công quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Điện Các Đại học sĩ quỳ xuống: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Thi Tề có chút kinh ngạc nhìn những người lên tiếng cầu xin trong đại điện, ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Khánh Đế một cái. Trong lòng chợt trầm mặc một lát, cũng quỳ xuống nói: “Xin hoàng thượng khai ân!”
Thi Tề vừa quỳ xuống, các quần thần vẫn còn đang chần chừ chưa quyết định đều quỳ rạp xuống, đồng thanh hô: Hoàng thượng khai ân.
Phi tần và hoàng tử, công chúa ngồi trên ghế, cũng bắt đầu ồn ào.
Ninh phi, Đan phi, Lương quý nhân cũng đều quỳ xuống, chỉ có mỗi Mai phi vẫn ngồi trên ghế ngơ ngẩn mất hồn, dường như không thấy được hiện thực trước mắt này.
Tam công chúa, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đều quỳ xuống: “Xin phụ hoàng khai ân!”
Lan ma ma nhìn tình huống vượt ra khỏi dự liệu của bà, trong lòng rất kinh ngạc nhưng cũng biết lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Bà nâng cao kim bài miễn xá lên, khẩn cầu nói: “Xin hoàng thượng khai ân.”
Khí thế đè ép người khác trên người Khánh Đế thu lại không ít, ông nhàn nhạt lên tiếng: “Thi Tề.”
“Nô tài có mặt!”
“Ngươi đến Nhân Lãnh Cung một chuyến, truyền Vô Ưu công chúa vào đại điện.”
“Nô tài tuân chỉ!”