Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 489 - Chương 489: Hai nước khai chiến
Vùng ngoại ô cách cửa Kinh thành một dặm.
“Dừng...” Đệ Ngũ Hạo ghì ngựa đứng lại, ngước mắt nhìn người đang đứng đợi hắn trước mặt.
“Thiếu gia... Chiếu... Chiểu công tử?” Tiểu Lương Tử đeo túi đồ cưỡi ngựa đi sau lưng Đệ Ngũ Hạo, thấy hắn ta đột ngột dừng lại thì ngạc nhiên lên tiếng, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn liền biến sắc, đề phòng nhìn Đệ Ngũ Chiểu chằm chằm.
“Tiểu Lương Tử, không sao, ngươi lui ra đi.”
“... Vâng.” Tiểu Lương Tử muốn nói điều gì nhưng nghĩ lại thì nơi1này chính là Kinh thành, hơn nữa bệ hạ triệu kiến công tử, Chiếu công tử cho dù muốn hại công tử thì hắn ta cũng phải đắn đo suy nghĩ. Thế là Tiểu Lương Tử ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Ánh mắt Đệ Ngũ Chiểu liếc nhìn khuôn mặt Đệ Ngũ Hạo, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng: “Một năm nay không phải gia chủ vẫn luôn du sơn ngoạn thủy bên ngoài sao? Sao lại đến Kinh thành rồi? Đương nhiên, đến Kinh thành cũng chẳng sao, chỉ là đến thì cũng đến rồi,8vì sao lại nhanh chóng rời đi như thế? Thêm hai ngày nữa là ngày đại hôn của ta rồi, gia chủ ở Kinh thành sao có thể không uống chén rượu mừng đã đi, làm vậy khó tránh thất lễ quá rồi nhỉ?”
Đệ Ngũ Hạo mỉm cười: “Nói như vậy, quả là ta đã thất lễ rồi.” Đệ Ngũ Chiểu ngây người, đôi mắt chậm rãi híp lại phát ra ánh nhìn tàn ác khiến người ta không rét mà run.
Nếu A Chiếu đã nghĩ là ta nên uống chén rượu mừng này thì ta đi về2muộn thêm hai ngày nữa cũng được.”
Tiểu Lương Tử thất thổ trợn tròn mắt. Có phải thiếu gia uống nhầm thuốc không thể? Ngài ấy muốn ở lại uống rượu mừng của Chiếu công tử ư? Việc này há chẳng phải là để người trong Kinh thành cười nhạo ngài sao? Chiều công tử gọi ngài một tiếng gia chủ nhưng chẳng hề có chút cung kính tôn trọng nào cả.
Đệ Ngũ Chiểu lặng lẽ áp chế sự kinh ngạc trong lòng, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Gia chủ đã nể mặt như vậy, ta thật4sự rất vui mừng. Mời!” Nói xong, cũng không quan tâm đến Đệ Ngũ Hạo nữa, Đệ Ngũ Chiểu tự mình thúc ngựa chạy như bay, hoàn toàn chẳng quan tâm hắn có theo kịp mình hay không! Đệ Ngũ Hạo nhìn bóng lưng của Đệ Ngũ Chiểu, thầm lắc đầu thở dài một tiếng nhưng hắn không hề tức giận mà chỉ thản nhiên xoay ngựa đi theo.
“...” Tiểu Lương Tử mấp máy môi. Hắn còn tưởng... Thôi vậy, thiếu gia vẫn là một đống bùn nhão, hắn vĩnh viễn không hiểu được người đang nghĩ gì, người nguyện ý quay lại chịu nhục, hắn có thể làm sao được nữa? Dù sao thì Chiểu công tử cùng lắm cũng chỉ sỉ nhục thiếu gia mà thôi, hắn sẽ không thật sự giết thiếu gia, nếu không thì thiếu gia cũng chẳng sống đến ngày hôm nay.
Biên quan Ô Thành, tình thế nguy cấp, may mà dân chúng trong thành đã được di tản gần hết nên không còn tình cảnh dân chúng hoảng loạn nữa.
Tướng lĩnh thủ thành sải bước lên tường thành, nhìn binh mã khiêu chiến dưới tường thành, sắc mặt hắn nghiêm lại.
“Kẻ đến là ai?”
“Hồi tướng quân, là tướng quân Sở Nghị tiên phong của nước Sở.” “Sở Nghị? Nước Sở lại có thêm một vị hoàng tộc làm tướng lĩnh?” “Đúng vậy, Sở Nghị là con thứ của Tỉnh vương nước Sở. Nghe đồn trong chiến tranh với nước Chu, hắn đã lập được rất nhiều công lao, Sở Để đích thân phong cho hắn danh hiệu dũng tướng tiên phong.”
“Chẳng phải hoàng tộc đều quần áo lượt là sao, sao hoàng tộc nước Sở này lại toàn là tướng tài anh dũng thiện chiến thế?” Một tướng lĩnh thủ thành khác căm giận nói. Các tướng sĩ mặt mũi nghiêm nghị nghe thấy lời này thì trong lòng đều cảm khái giống vậy. Có lẽ chính vì từ trước đến nay, nước Sở không thiếu dũng tướng nên khi đại thương nguyên khí sau khi mới kết thúc đại chiến với nước Chu, bọn chúng vẫn dám chữa kiếm nhằm đánh nước Đại Nguyên của bọn họ.
“Nghe nói chỉ vỏn vẹn hai tháng mà nước Sở đã chiêu gọi được ba mươi vạn binh, hơn nữa, triều đình không hề sử dụng biện pháp mạnh tay. Lệnh chiêu binh vừa ban ra, thanh niên trai tráng tất cả mọi nhà đều hăng hái đầu quân, nói thật, chỉ riêng điều này thôi đã hoàn toàn có thể thấy rõ được sự hiếu chiến và cường hãn từ sâu trong xương tủy người nước Sở rồi. Ta không thể không nói ta phục.”
“Đại Lôi, trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng tình thế cấp bách thế này mà người còn khen ngợi uy phong của nước Sở, giảm sút chí khí của nước Đại Nguyên ta, ngươi nói như vậy khiến ta cảm thấy rất tức giận.”
Phó tướng tên Đại Lôi cũng là một người nóng tính, hắn không phục hét lên: “Ta không phải khen uy phong nước Sở làm nhụt chí quân ta mà là đang nói sự thật, nhắc nhở mọi người hiểu rõ sự thật, nâng cao cảnh giác, đừng nghĩ quân địch đánh chúng ta là tân binh mà lơ là khinh địch.”
“Được rồi, các ngươi đừng không phục nữa, tướng quân nói không sai, các ngươi nói đủ rồi đấy.” Một tên phó tướng khác dáng vẻ hơi lùn lên tiếng khuyên nhủ. Tên phó tướng tranh cãi với Đại Lôi hừ một tiếng nhưng không nói tiếp nữa.
Tướng quân thủ thành nhíu mày nhìn xuống dưới tường thành, mặc dù hắn không lên tiếng về cuộc tranh cãi của hai tên phó tướng nhưng trong lòng hắn thật ra cũng rất đồng ý với lời của Đại Lôi. Binh sĩ nước Sở quả thực không thể xem thường được. Nếu là nước Đại Nguyên họ hạ lệnh chiêu binh thì đừng nói chiêu dụ được ba mươi vạn đại quân trong vòng hai tháng, cho dù là chiêu dụ mười vạn binh lực sợ rằng cũng không đủ. Hai tháng chiêu dụ được ba mươi vạn binh? E rằng nữ đế bệ hạ vừa ngồi lên long ỷ đã bị lung lay rồi.
“Tướng quân, bọn họ đã khiêu chiến đủ lâu rồi, nếu chúng ta vẫn không xuất thành nghênh chiến thì e rằng bọn họ sẽ công thành.” Đại Lôi lo lắng nói.
Những người khác nhìn đầu người lúc nhúc ngày càng đến gần, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
“Mộc nguyên soái đã có lệnh từ trước, không được tự ý nghênh chiến.”
“Nhưng bây giờ quân lính đã đến dưới thành rồi, không nghênh chiến thì bọn chúng sẽ công thành, đến lúc đó mới ra tay thì đã muộn rồi.” Đánh mà không cần phải lo lắng về sau chiếm ưu thế hơn là thủ mà phải lo lắng về sau nhiều.
“Việc này...” Tướng quân thủ thành đương nhiên cũng hiểu lợi hại trong đó, bất giác cảm thấy rất khó xử. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa chợt truyền đến. Mọi người quay người nhìn vào thành, nhìn thấy kỵ binh chạy như bay đến, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.
“Mộc nguyên soái đến rồi.”
Ngay sau đó.
“Hả, không đúng, đó không phải là Mộc nguyên soái.” Một người tinh mắt lên tiếng.
Đám người nhìn kĩ lại, trông rõ khuôn mặt đang dần trở nên rõ ràng hơn thì đều cảm thấy ngạc nhiên. Người dẫn đầu quả thật không phải là Mộc Vũ mà là Bình Duệ. Giữa năm trăm kỵ binh mặc giáp đen sau lưng hắn, chiếc áo bào màu trắng sáng trên người hắn quả thật rất bắt mắt.
Cánh cổng thành đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Quân nước Sở đợi từ sáng sớm đến khi mặt trời lên cao mới đợi được quân nước Đại Nguyên ra nghênh chiến, phút chốc trở nên phấn chấn.
Chỉ có điều, mặc dù cổng thành đã mở ra rồi nhưng lại chỉ có một người một ngựa đi ra.
Sở Nghị liếc mắt nhìn người nọ, đột nhiên híp mắt ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng trên tường thành, ánh mắt dán chặt vào người thanh niên rõ ràng cầm đầu nhưng không hề mặc giáp bạc.
“Không ngờ nước Đại Nguyên cũng có người can đảm như thế, chúng ta còn tưởng kể từ khi cúi đầu tôn xưng một người phụ nữ là vua, đàn ông nước Đại Nguyên đều quên dưới hàng mình còn treo một cái “gây” rồi chứ.” Người lên tiếng là một người đàn ông lưng hùm eo gấu, khuôn mặt mọc đầy râu quai nón, trên tay cầm hai cây thiết chùy. Nhìn người A Tinh nhỏ gầy như văn nhân thư sinh, không mặc áo giáp bạc mà chỉ mặc quần áo đen đơn giản, hắn biểu thị ý khen ngợi.
Mặc dù hắn đang khen ngợi những lời này nghe thể nào cũng có chút dung tục chối tai.
Ánh mắt Sở Nghị nhìn chằm chằm vào Bình Duệ đang đứng trên thành.
“Các ngươi muốn một chọi một hay tất cả cùng lên?” Trường thương trong tay A Tinh khiêu khích chỉ thẳng về phía đám người. “Tên tiểu tử này thật to gan. Tướng quân, ta đi vạn cổ hắn.”Người đàn ông cường tráng ban nãy nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Nghị thu hồi ánh mắt nhìn Bình Duệ. Hắn nhìn A Tinh, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Lui xuống, hai người các ngươi lên, giết không cần nói.”
“Vâng.” Hai người đàn ông trung niên đứng hai bên trái phải Sở Nghị nhận lệnh.
Người đàn ông cường tráng kia phẫn nộ bất bình. Nhưng khi nhìn thấy Sở Nghị cho hai người này xuất trận thì hai mắt trợn tròn, trong lòng bất giác cảm thấy nghi hoặc. Rốt cuộc tên tiểu tử kia có bản lĩnh gì mà lại khiến tướng quân phái hai cao thủ giỏi nhất bên người ra như thế?
Hai tên hộ vệ này không phải là người thường, họ là hộ vệ tướng quân bên người được Sở Nghị mang theo từ Tĩnh Vương Phủ. Từ hai mươi năm trước, bọn họ đã cưỡi ngựa theo Tĩnh vương chinh chiến nơi sa trường.
Cùng lúc này, tất cả thành trấn biên quan nơi nước Đại Nguyên và nước Sở giao chiến đều bị công kích, hơn nữa, phương thức công đánh lại vô cùng khác thường. Quân Sở không hề trắng trợn tàn sát dân chúng nước Đại Nguyên, thậm chí cũng không cướp bóc lương thực tiễn tài. Bọn chúng chẳng hề hăng chiến mà chỉ quấy rối tạo nên sự hoảng loạn rồi đi.
Đứng trước cách thức tấn công đến bất ngờ đi bất ngờ của nước Sở, Mộc Vũ đã chuẩn bị xong xuôi từ trước nhưng không thể ứng phó nổi, nhất thời luống ca luống cuống, khổ sở vô cùng. Khi chưa có được chính sách phòng ngự tốt nhất để chống lại chiến lược công kích của nước Sở, hắn chỉ có thể vừa hỏa tốc truyền báo chiến lược công kích mà nước Sở sử dụng về kinh thành, mặt khác tăng cường phòng vệ biên quan. Mà ở phía Ô Thành bên này, A Tinh lấy một chọi hai. Mặc dù hắn thành công giết chết một người, bẻ gãy cánh tay trái của người kia, nhưng chính hắn cũng khó tránh khỏi cái chết.
Cả quân nước Sở và những người trên thành cao đều nhìn cảnh tượng chém giết đơn giản nhưng kinh hãi lòng người bên dưới, lại nhìn sự chết chóc và thảm bại kia, lòng người hai phe đều dậy sóng. Đương nhiên, bọn họ dậy sóng không phải vì cảnh chết chóc tàn khốc, tất cả những người đang đứng dưới trời xanh mây trắng lúc này đều là binh tướng, bọn họ đã quá hiểu về chiến trường rồi.
Đã lên chiến trường, cái chết và thắng bại là kết quả không thể tránh và nhất định phải có.
Từ trận giao thủ này nhận định được điều sâu xa.
Kẻ đến không tốt đẹp, kẻ tốt đẹp không đến. Đây chính là nhận định của Bình Duệ và Sở Nghị về đối phương. Nhìn A Tinh tử trận, tướng quân thủ thành nước Đại Nguyên đứng xem đều đau đớn nhắm mắt. Một giây sau mở mắt ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đã trở nên bình tĩnh, sau đó, bọn họ tâm huyết coi thường cái chết.
“Bình đại nhân, thuộc hạ xin đánh.”
“Bình đại nhân, cho ta lên đi.”
Bình Duệ hơi giơ tay lên ngăn tiếng nói của bọn họ, sau đó nhìn tướng lĩnh cầm đầu của quân địch không lên tiếng. Sở Nghị hít một hơi sâu, giơ tay ôm quyền với Bình Duệ đứng trên tường thành, cất giọng nói: “Tại hạ Sở Nghị, quý danh của các hạ là gì?” Mặc dù cuối cùng cũng đã giết chết tướng địch nhưng cánh tay phải trái đắc lực của hắn một chết một tàn phế. Người này dùng sức một người chặt đứt cánh tay đắc lực của hắn, giết một nghìn tên địch cũng tự tổn hại tám trăm quân của mình, nhẫn tâm dùng người, quả là hiếm thấy.
“Thì ra là tiểu vương gia Sở Nghị - Tứ bá nước Sở, Bình Duệ ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ngươi chính là Bình Duệ?” Kẻ đóng vai trò quan trọng nhất ủng hộ nữ để đăng cơ, sự phản bội của người này chính là nhân tố rất lớn khiến Nguyên Hạo Thiên thất bại. Bây giờ, hắn chính là kẻ có quyền thế nhất nước Đại Nguyên, nhiều đến mức... khiến người đó tín nhiệm. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Quả là một đối thủ khó nhằn, ngay cả thân phận đứng đầu tư bá Kinh thành trước đây của Sở Nghị mà hắn ta cũng biết. “Tốt lắm, bản tướng quân hi vọng lần sau sẽ được giao thủ thật sự với các hạ.” Khóe môi Bình Duệ nhếch lên: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách giao thủ với ta, chuyển lời đến Sở Chiến vương, Bình mỗ đợi hắn đến.”
Sở Nghị ghìm chặt dây cương nhưng rất nhanh chóng khống chế sự tức giận, phất tay thật mạnh: “Lui quân về doanh.”
“Vâng.”
Binh tướng lui về, Sở Nghi lại nhìn về phía Bình Duệ, ánh mắt thâm trầm và lạnh lùng: “Bản tướng quân hôm khác sẽ đến.” Cho dù là kể khích tướng hay là cố ý lăng nhục cũng chẳng sao, Sở Nghị hắn đã ghi nhớ rồi.
“Bình tướng quân, cứ để bọn chúng đi vậy sao?” Một tên phó tướng chần chờ hỏi. “Báo Bình tướng quân, tất cả thành trấn biên quân giáp ranh với nước Sở đều bị quân Sở tập kích.”
Bình Duệ nhìn chằm chằm vào quân Sở đang rút đi dưới chân thành, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Tất cả đều bị công kích, Sở Tuyệt không hổ là Sở Tuyệt, dùng cách đánh bất ngờ như thế này.
“Dừng...” Đệ Ngũ Hạo ghì ngựa đứng lại, ngước mắt nhìn người đang đứng đợi hắn trước mặt.
“Thiếu gia... Chiếu... Chiểu công tử?” Tiểu Lương Tử đeo túi đồ cưỡi ngựa đi sau lưng Đệ Ngũ Hạo, thấy hắn ta đột ngột dừng lại thì ngạc nhiên lên tiếng, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn liền biến sắc, đề phòng nhìn Đệ Ngũ Chiểu chằm chằm.
“Tiểu Lương Tử, không sao, ngươi lui ra đi.”
“... Vâng.” Tiểu Lương Tử muốn nói điều gì nhưng nghĩ lại thì nơi1này chính là Kinh thành, hơn nữa bệ hạ triệu kiến công tử, Chiếu công tử cho dù muốn hại công tử thì hắn ta cũng phải đắn đo suy nghĩ. Thế là Tiểu Lương Tử ngoan ngoãn không lên tiếng nữa.
Ánh mắt Đệ Ngũ Chiểu liếc nhìn khuôn mặt Đệ Ngũ Hạo, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng: “Một năm nay không phải gia chủ vẫn luôn du sơn ngoạn thủy bên ngoài sao? Sao lại đến Kinh thành rồi? Đương nhiên, đến Kinh thành cũng chẳng sao, chỉ là đến thì cũng đến rồi,8vì sao lại nhanh chóng rời đi như thế? Thêm hai ngày nữa là ngày đại hôn của ta rồi, gia chủ ở Kinh thành sao có thể không uống chén rượu mừng đã đi, làm vậy khó tránh thất lễ quá rồi nhỉ?”
Đệ Ngũ Hạo mỉm cười: “Nói như vậy, quả là ta đã thất lễ rồi.” Đệ Ngũ Chiểu ngây người, đôi mắt chậm rãi híp lại phát ra ánh nhìn tàn ác khiến người ta không rét mà run.
Nếu A Chiếu đã nghĩ là ta nên uống chén rượu mừng này thì ta đi về2muộn thêm hai ngày nữa cũng được.”
Tiểu Lương Tử thất thổ trợn tròn mắt. Có phải thiếu gia uống nhầm thuốc không thể? Ngài ấy muốn ở lại uống rượu mừng của Chiếu công tử ư? Việc này há chẳng phải là để người trong Kinh thành cười nhạo ngài sao? Chiều công tử gọi ngài một tiếng gia chủ nhưng chẳng hề có chút cung kính tôn trọng nào cả.
Đệ Ngũ Chiểu lặng lẽ áp chế sự kinh ngạc trong lòng, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Gia chủ đã nể mặt như vậy, ta thật4sự rất vui mừng. Mời!” Nói xong, cũng không quan tâm đến Đệ Ngũ Hạo nữa, Đệ Ngũ Chiểu tự mình thúc ngựa chạy như bay, hoàn toàn chẳng quan tâm hắn có theo kịp mình hay không! Đệ Ngũ Hạo nhìn bóng lưng của Đệ Ngũ Chiểu, thầm lắc đầu thở dài một tiếng nhưng hắn không hề tức giận mà chỉ thản nhiên xoay ngựa đi theo.
“...” Tiểu Lương Tử mấp máy môi. Hắn còn tưởng... Thôi vậy, thiếu gia vẫn là một đống bùn nhão, hắn vĩnh viễn không hiểu được người đang nghĩ gì, người nguyện ý quay lại chịu nhục, hắn có thể làm sao được nữa? Dù sao thì Chiểu công tử cùng lắm cũng chỉ sỉ nhục thiếu gia mà thôi, hắn sẽ không thật sự giết thiếu gia, nếu không thì thiếu gia cũng chẳng sống đến ngày hôm nay.
Biên quan Ô Thành, tình thế nguy cấp, may mà dân chúng trong thành đã được di tản gần hết nên không còn tình cảnh dân chúng hoảng loạn nữa.
Tướng lĩnh thủ thành sải bước lên tường thành, nhìn binh mã khiêu chiến dưới tường thành, sắc mặt hắn nghiêm lại.
“Kẻ đến là ai?”
“Hồi tướng quân, là tướng quân Sở Nghị tiên phong của nước Sở.” “Sở Nghị? Nước Sở lại có thêm một vị hoàng tộc làm tướng lĩnh?” “Đúng vậy, Sở Nghị là con thứ của Tỉnh vương nước Sở. Nghe đồn trong chiến tranh với nước Chu, hắn đã lập được rất nhiều công lao, Sở Để đích thân phong cho hắn danh hiệu dũng tướng tiên phong.”
“Chẳng phải hoàng tộc đều quần áo lượt là sao, sao hoàng tộc nước Sở này lại toàn là tướng tài anh dũng thiện chiến thế?” Một tướng lĩnh thủ thành khác căm giận nói. Các tướng sĩ mặt mũi nghiêm nghị nghe thấy lời này thì trong lòng đều cảm khái giống vậy. Có lẽ chính vì từ trước đến nay, nước Sở không thiếu dũng tướng nên khi đại thương nguyên khí sau khi mới kết thúc đại chiến với nước Chu, bọn chúng vẫn dám chữa kiếm nhằm đánh nước Đại Nguyên của bọn họ.
“Nghe nói chỉ vỏn vẹn hai tháng mà nước Sở đã chiêu gọi được ba mươi vạn binh, hơn nữa, triều đình không hề sử dụng biện pháp mạnh tay. Lệnh chiêu binh vừa ban ra, thanh niên trai tráng tất cả mọi nhà đều hăng hái đầu quân, nói thật, chỉ riêng điều này thôi đã hoàn toàn có thể thấy rõ được sự hiếu chiến và cường hãn từ sâu trong xương tủy người nước Sở rồi. Ta không thể không nói ta phục.”
“Đại Lôi, trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng tình thế cấp bách thế này mà người còn khen ngợi uy phong của nước Sở, giảm sút chí khí của nước Đại Nguyên ta, ngươi nói như vậy khiến ta cảm thấy rất tức giận.”
Phó tướng tên Đại Lôi cũng là một người nóng tính, hắn không phục hét lên: “Ta không phải khen uy phong nước Sở làm nhụt chí quân ta mà là đang nói sự thật, nhắc nhở mọi người hiểu rõ sự thật, nâng cao cảnh giác, đừng nghĩ quân địch đánh chúng ta là tân binh mà lơ là khinh địch.”
“Được rồi, các ngươi đừng không phục nữa, tướng quân nói không sai, các ngươi nói đủ rồi đấy.” Một tên phó tướng khác dáng vẻ hơi lùn lên tiếng khuyên nhủ. Tên phó tướng tranh cãi với Đại Lôi hừ một tiếng nhưng không nói tiếp nữa.
Tướng quân thủ thành nhíu mày nhìn xuống dưới tường thành, mặc dù hắn không lên tiếng về cuộc tranh cãi của hai tên phó tướng nhưng trong lòng hắn thật ra cũng rất đồng ý với lời của Đại Lôi. Binh sĩ nước Sở quả thực không thể xem thường được. Nếu là nước Đại Nguyên họ hạ lệnh chiêu binh thì đừng nói chiêu dụ được ba mươi vạn đại quân trong vòng hai tháng, cho dù là chiêu dụ mười vạn binh lực sợ rằng cũng không đủ. Hai tháng chiêu dụ được ba mươi vạn binh? E rằng nữ đế bệ hạ vừa ngồi lên long ỷ đã bị lung lay rồi.
“Tướng quân, bọn họ đã khiêu chiến đủ lâu rồi, nếu chúng ta vẫn không xuất thành nghênh chiến thì e rằng bọn họ sẽ công thành.” Đại Lôi lo lắng nói.
Những người khác nhìn đầu người lúc nhúc ngày càng đến gần, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
“Mộc nguyên soái đã có lệnh từ trước, không được tự ý nghênh chiến.”
“Nhưng bây giờ quân lính đã đến dưới thành rồi, không nghênh chiến thì bọn chúng sẽ công thành, đến lúc đó mới ra tay thì đã muộn rồi.” Đánh mà không cần phải lo lắng về sau chiếm ưu thế hơn là thủ mà phải lo lắng về sau nhiều.
“Việc này...” Tướng quân thủ thành đương nhiên cũng hiểu lợi hại trong đó, bất giác cảm thấy rất khó xử. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa chợt truyền đến. Mọi người quay người nhìn vào thành, nhìn thấy kỵ binh chạy như bay đến, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.
“Mộc nguyên soái đến rồi.”
Ngay sau đó.
“Hả, không đúng, đó không phải là Mộc nguyên soái.” Một người tinh mắt lên tiếng.
Đám người nhìn kĩ lại, trông rõ khuôn mặt đang dần trở nên rõ ràng hơn thì đều cảm thấy ngạc nhiên. Người dẫn đầu quả thật không phải là Mộc Vũ mà là Bình Duệ. Giữa năm trăm kỵ binh mặc giáp đen sau lưng hắn, chiếc áo bào màu trắng sáng trên người hắn quả thật rất bắt mắt.
Cánh cổng thành đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Quân nước Sở đợi từ sáng sớm đến khi mặt trời lên cao mới đợi được quân nước Đại Nguyên ra nghênh chiến, phút chốc trở nên phấn chấn.
Chỉ có điều, mặc dù cổng thành đã mở ra rồi nhưng lại chỉ có một người một ngựa đi ra.
Sở Nghị liếc mắt nhìn người nọ, đột nhiên híp mắt ngẩng đầu nhìn đám người đang đứng trên tường thành, ánh mắt dán chặt vào người thanh niên rõ ràng cầm đầu nhưng không hề mặc giáp bạc.
“Không ngờ nước Đại Nguyên cũng có người can đảm như thế, chúng ta còn tưởng kể từ khi cúi đầu tôn xưng một người phụ nữ là vua, đàn ông nước Đại Nguyên đều quên dưới hàng mình còn treo một cái “gây” rồi chứ.” Người lên tiếng là một người đàn ông lưng hùm eo gấu, khuôn mặt mọc đầy râu quai nón, trên tay cầm hai cây thiết chùy. Nhìn người A Tinh nhỏ gầy như văn nhân thư sinh, không mặc áo giáp bạc mà chỉ mặc quần áo đen đơn giản, hắn biểu thị ý khen ngợi.
Mặc dù hắn đang khen ngợi những lời này nghe thể nào cũng có chút dung tục chối tai.
Ánh mắt Sở Nghị nhìn chằm chằm vào Bình Duệ đang đứng trên thành.
“Các ngươi muốn một chọi một hay tất cả cùng lên?” Trường thương trong tay A Tinh khiêu khích chỉ thẳng về phía đám người. “Tên tiểu tử này thật to gan. Tướng quân, ta đi vạn cổ hắn.”Người đàn ông cường tráng ban nãy nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Nghị thu hồi ánh mắt nhìn Bình Duệ. Hắn nhìn A Tinh, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Lui xuống, hai người các ngươi lên, giết không cần nói.”
“Vâng.” Hai người đàn ông trung niên đứng hai bên trái phải Sở Nghị nhận lệnh.
Người đàn ông cường tráng kia phẫn nộ bất bình. Nhưng khi nhìn thấy Sở Nghị cho hai người này xuất trận thì hai mắt trợn tròn, trong lòng bất giác cảm thấy nghi hoặc. Rốt cuộc tên tiểu tử kia có bản lĩnh gì mà lại khiến tướng quân phái hai cao thủ giỏi nhất bên người ra như thế?
Hai tên hộ vệ này không phải là người thường, họ là hộ vệ tướng quân bên người được Sở Nghị mang theo từ Tĩnh Vương Phủ. Từ hai mươi năm trước, bọn họ đã cưỡi ngựa theo Tĩnh vương chinh chiến nơi sa trường.
Cùng lúc này, tất cả thành trấn biên quan nơi nước Đại Nguyên và nước Sở giao chiến đều bị công kích, hơn nữa, phương thức công đánh lại vô cùng khác thường. Quân Sở không hề trắng trợn tàn sát dân chúng nước Đại Nguyên, thậm chí cũng không cướp bóc lương thực tiễn tài. Bọn chúng chẳng hề hăng chiến mà chỉ quấy rối tạo nên sự hoảng loạn rồi đi.
Đứng trước cách thức tấn công đến bất ngờ đi bất ngờ của nước Sở, Mộc Vũ đã chuẩn bị xong xuôi từ trước nhưng không thể ứng phó nổi, nhất thời luống ca luống cuống, khổ sở vô cùng. Khi chưa có được chính sách phòng ngự tốt nhất để chống lại chiến lược công kích của nước Sở, hắn chỉ có thể vừa hỏa tốc truyền báo chiến lược công kích mà nước Sở sử dụng về kinh thành, mặt khác tăng cường phòng vệ biên quan. Mà ở phía Ô Thành bên này, A Tinh lấy một chọi hai. Mặc dù hắn thành công giết chết một người, bẻ gãy cánh tay trái của người kia, nhưng chính hắn cũng khó tránh khỏi cái chết.
Cả quân nước Sở và những người trên thành cao đều nhìn cảnh tượng chém giết đơn giản nhưng kinh hãi lòng người bên dưới, lại nhìn sự chết chóc và thảm bại kia, lòng người hai phe đều dậy sóng. Đương nhiên, bọn họ dậy sóng không phải vì cảnh chết chóc tàn khốc, tất cả những người đang đứng dưới trời xanh mây trắng lúc này đều là binh tướng, bọn họ đã quá hiểu về chiến trường rồi.
Đã lên chiến trường, cái chết và thắng bại là kết quả không thể tránh và nhất định phải có.
Từ trận giao thủ này nhận định được điều sâu xa.
Kẻ đến không tốt đẹp, kẻ tốt đẹp không đến. Đây chính là nhận định của Bình Duệ và Sở Nghị về đối phương. Nhìn A Tinh tử trận, tướng quân thủ thành nước Đại Nguyên đứng xem đều đau đớn nhắm mắt. Một giây sau mở mắt ra, ánh mắt tất cả mọi người đều đã trở nên bình tĩnh, sau đó, bọn họ tâm huyết coi thường cái chết.
“Bình đại nhân, thuộc hạ xin đánh.”
“Bình đại nhân, cho ta lên đi.”
Bình Duệ hơi giơ tay lên ngăn tiếng nói của bọn họ, sau đó nhìn tướng lĩnh cầm đầu của quân địch không lên tiếng. Sở Nghị hít một hơi sâu, giơ tay ôm quyền với Bình Duệ đứng trên tường thành, cất giọng nói: “Tại hạ Sở Nghị, quý danh của các hạ là gì?” Mặc dù cuối cùng cũng đã giết chết tướng địch nhưng cánh tay phải trái đắc lực của hắn một chết một tàn phế. Người này dùng sức một người chặt đứt cánh tay đắc lực của hắn, giết một nghìn tên địch cũng tự tổn hại tám trăm quân của mình, nhẫn tâm dùng người, quả là hiếm thấy.
“Thì ra là tiểu vương gia Sở Nghị - Tứ bá nước Sở, Bình Duệ ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ngươi chính là Bình Duệ?” Kẻ đóng vai trò quan trọng nhất ủng hộ nữ để đăng cơ, sự phản bội của người này chính là nhân tố rất lớn khiến Nguyên Hạo Thiên thất bại. Bây giờ, hắn chính là kẻ có quyền thế nhất nước Đại Nguyên, nhiều đến mức... khiến người đó tín nhiệm. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Quả là một đối thủ khó nhằn, ngay cả thân phận đứng đầu tư bá Kinh thành trước đây của Sở Nghị mà hắn ta cũng biết. “Tốt lắm, bản tướng quân hi vọng lần sau sẽ được giao thủ thật sự với các hạ.” Khóe môi Bình Duệ nhếch lên: “Ngươi vẫn chưa đủ tư cách giao thủ với ta, chuyển lời đến Sở Chiến vương, Bình mỗ đợi hắn đến.”
Sở Nghị ghìm chặt dây cương nhưng rất nhanh chóng khống chế sự tức giận, phất tay thật mạnh: “Lui quân về doanh.”
“Vâng.”
Binh tướng lui về, Sở Nghi lại nhìn về phía Bình Duệ, ánh mắt thâm trầm và lạnh lùng: “Bản tướng quân hôm khác sẽ đến.” Cho dù là kể khích tướng hay là cố ý lăng nhục cũng chẳng sao, Sở Nghị hắn đã ghi nhớ rồi.
“Bình tướng quân, cứ để bọn chúng đi vậy sao?” Một tên phó tướng chần chờ hỏi. “Báo Bình tướng quân, tất cả thành trấn biên quân giáp ranh với nước Sở đều bị quân Sở tập kích.”
Bình Duệ nhìn chằm chằm vào quân Sở đang rút đi dưới chân thành, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Tất cả đều bị công kích, Sở Tuyệt không hổ là Sở Tuyệt, dùng cách đánh bất ngờ như thế này.