Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 10: Ta thật đẹp!
Ánh bạc lóe sáng, ngay khi Dung Sở chỉ mới cảm nhận được có vật gì đó đâm vào da thịt, Thái Sử Lan đã nháy mắt thu lại Gai Nhân Gian vào ống tay áo.
Tuy đang trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng vẫn không quên đem "bao tiết khố" giựt lại, nhét vào trong áo choàng, rút bàn tay đang bị nắm ra, thuận tiện chà chà ngón tay lên áo Dung Sở, rồi mới quay người rời đi.
Vừa quay đầu liền chạm phải sắc mặt vô cùng lo lắng của hai huynh đệ Thai Bách, hai người nhìn nhìn Dung Sở, cảm thấy bộ dáng Tấn quốc công dường như có điều gì đó không đúng, lại không dám mở miệng hỏi, liền quay đầu nhìn sang Thái Sử Lan. Thái Sử Lan cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, thản nhiên mở miệng:
- Ài, chưa thấy người đẹp bao giờ hay sao mà kinh hãi đến mức đấy?
....
Huynh đệ Thai Bách lảo đảo một cái....
Thái Sử Lan đi được vài bước, quay đầu nhìn lại đã thấy Dung Sở khôi phục bình thường, đang trả lời mấy câu hỏi thăm ân cần của huynh đệ Thai thị, quả nhiên là đã quên mất lời nói cùng hành động của nàng ban nãy.
Lúc này, Thái Sử Lan âm thầm kinh hãi. Nàng nhớ rõ, khi Thai Thế Trúc bị Quên Lãng ảnh hưởng, phải một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó tư duy cũng rất chậm chạp. Hơn nữa, Thai Thế Trúc còn không phải là bị gai đâm trực tiếp vào da thịt. Mà người trước mắt này, sau khi trúng chiêu lại chỉ mê mang vài giây, sau đó nói năng lưu loát như không có gì xảy ra. Nếu không phải nàng nhanh chân chuồn mất, có khi còn bị hắn phát hiện ra điểm bất thường luôn rồi. Năng lực phản ứng quả nhiên đáng sợ!
Thái Sử Lan lập tức đem Dung Sở liệt vào danh sách "Tạm thời tận lực lảng tránh".
Thai Thế Trúc đã chạy đi rất xa. Lúc này, mấy nữ nhân liên quan đến chuyện giết Thai Thế Lan nhìn thấy nàng, lập tức tránh như tránh quỷ. Thái Sử Lan cũng không tính toán chuyện lúc trước, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hiện tại cũng không thể nào sử dụng Gai Nhân Gian nữa. Hơn nữa "Thai Thế Lan" vẫn "còn sống". Tìm bằng chứng buộc tội Thai Thế Trúc cũng chẳng để làm gì.
Bên kia Dung Sở và huynh đệ Thai thị vừa đi vừa nói chuyện, sau đó trở về đại sảnh. Thái Sử Lan để ý hắn từ lúc xảy ra chuyện cũng chưa hề liếc mắt nhìn mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, sau khi trúng Quên Lãng sẽ mất đi kí ức.
Nhưng mà, nàng không hề biết rằng, lúc Dung Sở sau khi xoay lưng rời đi, bỗng nhiên xòe hai lòng bàn tay, chăm chú nhìn vào. Trên lòng bàn tay trắng nõn như ngọc...chấm nhỏ như kim, đỏ tươi như máu. Hắn lập tức nhếch môi, giảo hoạt tựa hồ ly.
......
Dung Sở dời đi, Thai Bách cũng vội vã theo bồi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thai Thế Trúc một cái. Thai Thế Trúc đứng im bất động, mặt mũi xám ngoét, tự biết bản thân hôm nay hành động kì quái, nếu muốn giải thích rõ ràng, chắc chắn phải hao tâm tổn trí một phen.
Liền sau đó, sắc mặt nàng ta lại đổi. Phía đối diện, Thái Sử Lan từ tay áo lấy ra một cái trâm vàng đính ngọc lưu ly bát bảo. Thai Thế Trúc liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là trang sức mà nàng đã lét lút nhét vào ống tay áo Thai Thế Đào để vu oan. Giờ phút này nhìn Thái Sử Lan cầm nó trên tay, nàng lập tức hiểu ra, kế hoạch của nàng vậy mà bị nhìn thấu.
Lúc này, mấy vị thiếu gia tiểu thư các phòng khác đều có mặt, mà xa xa, kế phu nhân Thai gia cũng dẫn theo một đoàn người vội vàng chạy tới. Thai Thế Trúc thấy có viện binh, phe mình thế mạnh người đông, nhẹ nhàng thở ra, đang định mở miệng...
Thái Sử Lan cầm lên cây trâm quý giá, nhìn nhìn, sắc mặt không đổi, đột nhiên buông tay. Trâm vàng rơi xuống đất, kêu lên leng keng. Thái Sử Lan nâng giày, chậm rãi giẫm lên, di tròn gót chân.
Bốn bề không một tiếng động, hơn mười ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm lòng bàn chân Thái Sử Lan. Gót chân nàng dứt khoát mà thong thả chuyển động, ngọc lưu ly dưới giày phát ra tiếng "lạch cạch", vỡ vụn, bay ra một ít bột phấn xanh biếc cùng trắng bạc, rơi vãi trên nền đất.
Sắc mặt những người xung quanh cũng một màu trắng bệch. Vẻ mặt Thai Thế Trúc thì lại càng không cần phải nói, vô cùng đặc sắc. Trâm cài này là do Phù Lục Hiên chế tạo. Phù Lục Hiên là tiệm trang sức đặc biệt chỉ chuyên cung cấp trang sức cho hoàng thất, tất cả trang sức của phi tần hậu cung lẫn thân quyến vương công quí tộc đều được chế tạo từ đây, không tùy tiện bán hàng cho khách lạ, là biểu tượng thân phận của khuê tú kinh thành. Ai có được trong tay một món trang sức của Phù Lục Hiên, cũng có thể đem ra khoe mấy năm. Bởi vậy, cái trâm này với nàng mà nói cũng là vật phẩm trân quý, nếu không phải vì để lật đổ tỷ đệ Thai thị, nàng làm sao nỡ lấy ra.
Nàng dùng đến cái trâm này, cũng chưa từng nghĩ tới việc không thể mang về. Thật không ngờ, chỉ một động tác của đối phương, lại khiến nàng thất bại thảm hại.
Mọi người sau khi trải qua một đêm kinh hãi, lúc này lực chú ý lại hoàn toàn dồn vào động tác của Thái Sử Lan, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cây trâm đã bị nan nghiền nát. Chỉ có Thai Thế Đào là nhìn chằm chằm vào đôi giày của Thái Sử Lan.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Vừa rồi tỷ tỷ bảo hắn tạm ra gian ngoài, sau đó thay quần áo đi ra. Lúc ấy, lòng hắn như có lửa đốt nên không nghĩ được gì, giờ phút này nhớ lại, y phục ban đầu tỷ tỷ mặc, hình như là nam trang?
Thái Sử Lan lấy y phục của Thai Thế Lan đặt trên giường thay vào, lại không có cách nào đổi giày. Lúc ấy, nàng nhìn thấy ánh mắt quái lạ của Thai Thế Đào, cũng không mấy để ý. Dù sao nàng cũng không định làm thế thân lâu dài, nên chẳng việc gì phải giấu giếm nọ kia.
Hồi lâu sau, Thái Sử Lan nhấc chân lên. Trên mặt đất, bột phấn ngọc lưu ly cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau, hiện tại, cái trâm vàng quý giá này, thần tiên có đến cũng đành bó tay. Thái Sử Lan mặt không chút biểu tình, giống như chỉ là tiện chân giẫm chết một con kiến hôi, bước qua đống bùn, nghênh ngang rời đi. Không nói một lời, khinh cuồng ngạo nghễ. Để lại một đám "huynh đệ tỷ muội" phía sau đang trợn mắt há mồm, hít sặc gió đêm.
....
Thái Sử Lan cảm thấy có một "đệ đệ" giống như Thai Thế Đào đôi lúc cũng không phải không tốt, giống như lúc này chẳng hạn...
- Tỷ tỷ! Đệ dìu tỷ tới am ni cô! - Thai Thế Đào vừa thoát được một kiếp, lập tức lấy lại khí thế, tâm tình nhảy nhót, ân cần đi lên, chỉ Thái Sử Lan hướng đi về phía am ni cô.
Rất tốt, tránh được việc nàng ngay cả "am ni cô mình ở" cũng không biết ở đâu mà để lộ dấu vết. Đến lúc đấy, chỉ có nước đâm đầu vào đậu phụ!
- Nơi đó là hậu trạch, đệ tới làm cái gì. - Thái Sử Lan một câu liền đuổi hắn trở về, ở đây còn cần "đệ đệ" này ở lại.
Quả nhiên, nàng mới đi được không xa, liền thấy Thai Lâm vội vàng chạy tới. Hiện tại, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, kể cả bọn tỷ muội Thai Thế Trúc cũng đã phát giác "Thai Thế Lan" này có chút kì lạ. Ngay lúc này, liền nghe thấy Thai Thế Đào lớn giọng cãi nhau với một đám người.
- Tóc của nàng đột nhiên ngắn?
- Là Thế Trúc tỷ tỷ dẫn người tới cắt!
- Giọng nói không giống?
- Thế Trúc tỷ tỷ bắt Thế Lan tỷ tỷ ăn ớt cay!
- Biểu hiện khác biệt?
- Thế Trúc tỷ tỷ bắt nạt Thế Lan tỷ tỷ, tỷ ấy đương nhiên phải phản kháng. Các người khi nãy đều thấy rồi, tỷ ấy còn có ý đồ vu oan bọn ta!
Thai Thế Đào la lớn, gộp cả đám người Thai Thế Trúc lại mà mắng "Nói bậy! Làm loạn! Vô liêm sỉ!", đủ loại âm thanh chê trách trộn lẫn vào nhau. Ánh lửa lập lòe chiếu xuống, có người mặt mũi hung dữ, có người thở ra hổn hển, có người thật sự không liên quan, có người nét mặt nghi ngờ.... Còn Thái Sử Lan....đã sớm đi xa.
......
Thái Sử Lan đứng trước cửa am ni cô, đảo mắt nhìn quanh, nhíu mày.
Nơi này rách nát, cũ kĩ, thật sự là chỗ ở của Thai Thế Lan? Thai phủ nơi nơi hào hoa xa xỉ, lại khắc nghiệt với một vị tiểu thư như vậy?
Thái Sử Lan đẩy cửa bước vào. Trong phòng chỉ có một cái giường nhỏ, một bộ bàn ghế cùng một tủ gỗ, so với ni cô chính phái còn đơn giản hơn.
Theo như dự tính, nàng sẽ ở trong này nghỉ ngơi vài hôm, chờ cho sự tình bình ổn, hộ vệ lơi lỏng, nàng liền lập tức bỏ đi. Bởi vì vali của nàng tương đối chói mắt nên không tiện mang theo bên người, chỉ có thể giấu trong một cái miếu thổ địa ở ngoài thành An Châu. Đợi đến lúc nàng chạy thoát, xách theo hành lí rời khỏi An Châu, vậy là có thể ngao du thiên hạ rồi.
Thái Sử Lan cũng không người có dã tâm gì, nàng sẽ không giống mấy nhân vật xuyên không trong truyện, ý chí mạnh mẽ, muốn khuynh đảo thiên hạ, hoặc dùng kiến thức khoa học kỹ thuật hiện đại thúc đẩy lực lượng sản xuất cổ đại và dòng chảy lịch sử, nhưng là nàng có cái tật xấu, chính là không thích cúi đầu dưới chân kẻ khác. Vì vậy, nàng không thể ở lại cái phủ đệ uy nghiêm này được, nghĩ đến chuyện gặp ai cũng phải hành lễ, động một tí lại phải thỉnh an, thật không thể chịu được!
Đem chăn trên giường gạt qua một bên, Thái Sử Lan vừa đảo đệm một cái, lại nghe tiếng "kịch" từ gối phát ra. Nàng đưa tay lần sờ, phát hiện đáy gối có một khe hở, Thái Sử Lan lập tức ôm lấy gối, ném mạnh xuống đất. Cái gối lập tức chia năm xẻ bảy, rơi ra một cái hộp nhỏ. Nắp hộp bằng vàng, châu ngọc khảm quanh, mười phần đẹp đẽ cùng quý giá, thật không phù hợp với cái "am ni cô" rách nát này.
Hộp không đậy kín, vừa rơi xuống đát liền bung nắp, một tờ giấy từ trong rơi ra. Thái Sử Lan cầm lên, hóa ra chỉ là mấy bài ca thơ chép tay của thiếu nữ khuê phòng. Từ trước đến nay Thái Sử Lan vốn là người thích tò mò mấy chuyện linh tinh nên cũng chỉ xem lướt qua, đang tính quăng đi thì phát hiện còn có mấy mẩu vụn, góc dưới dường như có ấn ký. Nàng nghĩ nghĩ, vươn tay đặt tay lên đống giấy. Trang giấy chậm rãi phục hồi, trước mắt nàng chính là một tờ giấy viết thư đầy nếp gấp. Trên giấy có ấn ký màu vàng đậm, hình dáng kì lạ, vảy rồng, thân ngựa, có mào, cả người ánh lửa quấn quanh. Thái Tử Lan cảm thấy rất giống một loài thượng cổ dị thú mà cuốn cổ tịch "Sơn Hải Kinh" có nói đến. Chẳng lẽ nơi này cũng có Sơn Hải Kinh?
Nhưng vấn đề khó hiểu cũng không phải chuyện này, mà là tự nhiên nàng cảm thấy đã từng nhìn thấy vật này ở đâu đó, hơn nữa là mới gần đây. Nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc là thấy qua ở đâu, nàng xuyên đến nơi này chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, một đường trốn chạy truy đuổi, làm sao có thể gặp qua hoa văn kỳ lạ này?
Mà thôi, không nhớ thì kệ xác nó, đau đầu. Lật qua lật lại tờ giấy …ừm, không phải là thơ tình thiếu nữ gì cả mà là một phong thư. Phong thư không có tên người nhận, người gửi, nội dung cũng không đầy đủ trọn vẹn, chỉ nhìn ra vài câu ít ỏi: "...Khanh hôm nay ủy khuất, vì ta mà không ngại bước chân vào chốn cung đình rộng lớn, Đến ngày ta thu xếp ổn thỏa, nhất định đền đáp tình ý này gấp trăm nghìn lần...Đừng lo, ta sẽ dặn dò tổng quản trong cung miễn triệu thị tẩm..."
Thái Sử Lan nhướng mày. Chẳng lẽ việc Thai Thế Lan tiến cung không có đơn giản như bề ngoài, mà nàng ta là nội ứng của người khác? Xem ra đối phương là tình nhân của nàng ta, nếu không dựa vào cái gì mà nói "đền đáp tình ý". Còn viết cái gì mà "dặn dò tổng quản miễn triệu thị tẩm"? Nhưng lời này cũng có thể nói sao, hoàng cung là nơi nào? Từ trước tới nay đều là nơi vào được không ra được. Nhưng nghe khẩu khí người này, giống như đã sớm sắp xếp ổn thỏa để Thai Thế Lan tương lai có thể thuận lợi xuất cung. Hắn dựa vào đâu mà nói như vậy?
Có thể dặn dò người trong cung miễn triệu Thai Thế Lan thị tẩm, người này địa vị chỉ sợ không thấp, cận thần thiên tử?
Trên người Thai Thế Lan, đến cùng còn ẩn chứa những bí mật gì nữa?
Thái Sử Lan đem tờ thư gấp lại, vốn định cất lại vào hộp, bỗng nhiên đổi ý, đem bỏ vào trong "túi tiết khố".
Nàng tiếp tục lục lọi mấy thứ còn lại, có mấy bản nháp của Thai Thế Lan ghi lại ân oán của nàng cùng mấy "tỷ muội" khác, ghi lại chuyện lúc trước nàng thay Thai Thế Trúc biểu diễn tài nghệ, giúp nàng thành công thu hút lang quân như ý, còn ghi rằng, lúc trước người trong cung đến An Châu tuyển phi, vốn là nhìn trúng Thai Thế Trúc, không biết tại sao sau khi Thai Thế Trúc bảo nàng ra ngoài dâng hương một chuyến, người được chọn liền biến thành nàng, ngoài ra còn có nhiều chuyện linh tinh khác.
Giọng điệu Thai Thế Lan tràn đầy oán giận cùng nghi hoặc, nhưng lại không đề cập tới việc ở trước mặt Thai Thế Trúc chất vấn hoặc tra tìm chân tướng. Thái Sử Lan ngẫm nghĩ, nữ nhân này quả nhiên yếu đuối, biết rõ sự tình có điểm dối trá, vậy mà lại không có đủ dũng khí đi đối chất hoặc trả thù. Làm người, khôn ngoan nhưng nhu nhược, sẽ không thể nào sống yên trong cái xã hội đấu đá không ngừng này
Bận rộn tới nửa đêm, Thái Sử Lan cũng cảm thấy mệt mỏi, nghe được trong phủ đã yên tính mới nằm xuống. Nàng cũng không tin rằng đám người Thai Thế Trúc lúc này sẽ tiếp tục ra tay, tốt xấu gì chắc cũng phải đợi đến sáng mai.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nàng đột nhiên cảm giác có người tới gần...
Tuy đang trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng vẫn không quên đem "bao tiết khố" giựt lại, nhét vào trong áo choàng, rút bàn tay đang bị nắm ra, thuận tiện chà chà ngón tay lên áo Dung Sở, rồi mới quay người rời đi.
Vừa quay đầu liền chạm phải sắc mặt vô cùng lo lắng của hai huynh đệ Thai Bách, hai người nhìn nhìn Dung Sở, cảm thấy bộ dáng Tấn quốc công dường như có điều gì đó không đúng, lại không dám mở miệng hỏi, liền quay đầu nhìn sang Thái Sử Lan. Thái Sử Lan cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, thản nhiên mở miệng:
- Ài, chưa thấy người đẹp bao giờ hay sao mà kinh hãi đến mức đấy?
....
Huynh đệ Thai Bách lảo đảo một cái....
Thái Sử Lan đi được vài bước, quay đầu nhìn lại đã thấy Dung Sở khôi phục bình thường, đang trả lời mấy câu hỏi thăm ân cần của huynh đệ Thai thị, quả nhiên là đã quên mất lời nói cùng hành động của nàng ban nãy.
Lúc này, Thái Sử Lan âm thầm kinh hãi. Nàng nhớ rõ, khi Thai Thế Trúc bị Quên Lãng ảnh hưởng, phải một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó tư duy cũng rất chậm chạp. Hơn nữa, Thai Thế Trúc còn không phải là bị gai đâm trực tiếp vào da thịt. Mà người trước mắt này, sau khi trúng chiêu lại chỉ mê mang vài giây, sau đó nói năng lưu loát như không có gì xảy ra. Nếu không phải nàng nhanh chân chuồn mất, có khi còn bị hắn phát hiện ra điểm bất thường luôn rồi. Năng lực phản ứng quả nhiên đáng sợ!
Thái Sử Lan lập tức đem Dung Sở liệt vào danh sách "Tạm thời tận lực lảng tránh".
Thai Thế Trúc đã chạy đi rất xa. Lúc này, mấy nữ nhân liên quan đến chuyện giết Thai Thế Lan nhìn thấy nàng, lập tức tránh như tránh quỷ. Thái Sử Lan cũng không tính toán chuyện lúc trước, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hiện tại cũng không thể nào sử dụng Gai Nhân Gian nữa. Hơn nữa "Thai Thế Lan" vẫn "còn sống". Tìm bằng chứng buộc tội Thai Thế Trúc cũng chẳng để làm gì.
Bên kia Dung Sở và huynh đệ Thai thị vừa đi vừa nói chuyện, sau đó trở về đại sảnh. Thái Sử Lan để ý hắn từ lúc xảy ra chuyện cũng chưa hề liếc mắt nhìn mình, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, sau khi trúng Quên Lãng sẽ mất đi kí ức.
Nhưng mà, nàng không hề biết rằng, lúc Dung Sở sau khi xoay lưng rời đi, bỗng nhiên xòe hai lòng bàn tay, chăm chú nhìn vào. Trên lòng bàn tay trắng nõn như ngọc...chấm nhỏ như kim, đỏ tươi như máu. Hắn lập tức nhếch môi, giảo hoạt tựa hồ ly.
......
Dung Sở dời đi, Thai Bách cũng vội vã theo bồi, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thai Thế Trúc một cái. Thai Thế Trúc đứng im bất động, mặt mũi xám ngoét, tự biết bản thân hôm nay hành động kì quái, nếu muốn giải thích rõ ràng, chắc chắn phải hao tâm tổn trí một phen.
Liền sau đó, sắc mặt nàng ta lại đổi. Phía đối diện, Thái Sử Lan từ tay áo lấy ra một cái trâm vàng đính ngọc lưu ly bát bảo. Thai Thế Trúc liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là trang sức mà nàng đã lét lút nhét vào ống tay áo Thai Thế Đào để vu oan. Giờ phút này nhìn Thái Sử Lan cầm nó trên tay, nàng lập tức hiểu ra, kế hoạch của nàng vậy mà bị nhìn thấu.
Lúc này, mấy vị thiếu gia tiểu thư các phòng khác đều có mặt, mà xa xa, kế phu nhân Thai gia cũng dẫn theo một đoàn người vội vàng chạy tới. Thai Thế Trúc thấy có viện binh, phe mình thế mạnh người đông, nhẹ nhàng thở ra, đang định mở miệng...
Thái Sử Lan cầm lên cây trâm quý giá, nhìn nhìn, sắc mặt không đổi, đột nhiên buông tay. Trâm vàng rơi xuống đất, kêu lên leng keng. Thái Sử Lan nâng giày, chậm rãi giẫm lên, di tròn gót chân.
Bốn bề không một tiếng động, hơn mười ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm lòng bàn chân Thái Sử Lan. Gót chân nàng dứt khoát mà thong thả chuyển động, ngọc lưu ly dưới giày phát ra tiếng "lạch cạch", vỡ vụn, bay ra một ít bột phấn xanh biếc cùng trắng bạc, rơi vãi trên nền đất.
Sắc mặt những người xung quanh cũng một màu trắng bệch. Vẻ mặt Thai Thế Trúc thì lại càng không cần phải nói, vô cùng đặc sắc. Trâm cài này là do Phù Lục Hiên chế tạo. Phù Lục Hiên là tiệm trang sức đặc biệt chỉ chuyên cung cấp trang sức cho hoàng thất, tất cả trang sức của phi tần hậu cung lẫn thân quyến vương công quí tộc đều được chế tạo từ đây, không tùy tiện bán hàng cho khách lạ, là biểu tượng thân phận của khuê tú kinh thành. Ai có được trong tay một món trang sức của Phù Lục Hiên, cũng có thể đem ra khoe mấy năm. Bởi vậy, cái trâm này với nàng mà nói cũng là vật phẩm trân quý, nếu không phải vì để lật đổ tỷ đệ Thai thị, nàng làm sao nỡ lấy ra.
Nàng dùng đến cái trâm này, cũng chưa từng nghĩ tới việc không thể mang về. Thật không ngờ, chỉ một động tác của đối phương, lại khiến nàng thất bại thảm hại.
Mọi người sau khi trải qua một đêm kinh hãi, lúc này lực chú ý lại hoàn toàn dồn vào động tác của Thái Sử Lan, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cây trâm đã bị nan nghiền nát. Chỉ có Thai Thế Đào là nhìn chằm chằm vào đôi giày của Thái Sử Lan.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. Vừa rồi tỷ tỷ bảo hắn tạm ra gian ngoài, sau đó thay quần áo đi ra. Lúc ấy, lòng hắn như có lửa đốt nên không nghĩ được gì, giờ phút này nhớ lại, y phục ban đầu tỷ tỷ mặc, hình như là nam trang?
Thái Sử Lan lấy y phục của Thai Thế Lan đặt trên giường thay vào, lại không có cách nào đổi giày. Lúc ấy, nàng nhìn thấy ánh mắt quái lạ của Thai Thế Đào, cũng không mấy để ý. Dù sao nàng cũng không định làm thế thân lâu dài, nên chẳng việc gì phải giấu giếm nọ kia.
Hồi lâu sau, Thái Sử Lan nhấc chân lên. Trên mặt đất, bột phấn ngọc lưu ly cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau, hiện tại, cái trâm vàng quý giá này, thần tiên có đến cũng đành bó tay. Thái Sử Lan mặt không chút biểu tình, giống như chỉ là tiện chân giẫm chết một con kiến hôi, bước qua đống bùn, nghênh ngang rời đi. Không nói một lời, khinh cuồng ngạo nghễ. Để lại một đám "huynh đệ tỷ muội" phía sau đang trợn mắt há mồm, hít sặc gió đêm.
....
Thái Sử Lan cảm thấy có một "đệ đệ" giống như Thai Thế Đào đôi lúc cũng không phải không tốt, giống như lúc này chẳng hạn...
- Tỷ tỷ! Đệ dìu tỷ tới am ni cô! - Thai Thế Đào vừa thoát được một kiếp, lập tức lấy lại khí thế, tâm tình nhảy nhót, ân cần đi lên, chỉ Thái Sử Lan hướng đi về phía am ni cô.
Rất tốt, tránh được việc nàng ngay cả "am ni cô mình ở" cũng không biết ở đâu mà để lộ dấu vết. Đến lúc đấy, chỉ có nước đâm đầu vào đậu phụ!
- Nơi đó là hậu trạch, đệ tới làm cái gì. - Thái Sử Lan một câu liền đuổi hắn trở về, ở đây còn cần "đệ đệ" này ở lại.
Quả nhiên, nàng mới đi được không xa, liền thấy Thai Lâm vội vàng chạy tới. Hiện tại, mọi việc đã giải quyết xong xuôi, kể cả bọn tỷ muội Thai Thế Trúc cũng đã phát giác "Thai Thế Lan" này có chút kì lạ. Ngay lúc này, liền nghe thấy Thai Thế Đào lớn giọng cãi nhau với một đám người.
- Tóc của nàng đột nhiên ngắn?
- Là Thế Trúc tỷ tỷ dẫn người tới cắt!
- Giọng nói không giống?
- Thế Trúc tỷ tỷ bắt Thế Lan tỷ tỷ ăn ớt cay!
- Biểu hiện khác biệt?
- Thế Trúc tỷ tỷ bắt nạt Thế Lan tỷ tỷ, tỷ ấy đương nhiên phải phản kháng. Các người khi nãy đều thấy rồi, tỷ ấy còn có ý đồ vu oan bọn ta!
Thai Thế Đào la lớn, gộp cả đám người Thai Thế Trúc lại mà mắng "Nói bậy! Làm loạn! Vô liêm sỉ!", đủ loại âm thanh chê trách trộn lẫn vào nhau. Ánh lửa lập lòe chiếu xuống, có người mặt mũi hung dữ, có người thở ra hổn hển, có người thật sự không liên quan, có người nét mặt nghi ngờ.... Còn Thái Sử Lan....đã sớm đi xa.
......
Thái Sử Lan đứng trước cửa am ni cô, đảo mắt nhìn quanh, nhíu mày.
Nơi này rách nát, cũ kĩ, thật sự là chỗ ở của Thai Thế Lan? Thai phủ nơi nơi hào hoa xa xỉ, lại khắc nghiệt với một vị tiểu thư như vậy?
Thái Sử Lan đẩy cửa bước vào. Trong phòng chỉ có một cái giường nhỏ, một bộ bàn ghế cùng một tủ gỗ, so với ni cô chính phái còn đơn giản hơn.
Theo như dự tính, nàng sẽ ở trong này nghỉ ngơi vài hôm, chờ cho sự tình bình ổn, hộ vệ lơi lỏng, nàng liền lập tức bỏ đi. Bởi vì vali của nàng tương đối chói mắt nên không tiện mang theo bên người, chỉ có thể giấu trong một cái miếu thổ địa ở ngoài thành An Châu. Đợi đến lúc nàng chạy thoát, xách theo hành lí rời khỏi An Châu, vậy là có thể ngao du thiên hạ rồi.
Thái Sử Lan cũng không người có dã tâm gì, nàng sẽ không giống mấy nhân vật xuyên không trong truyện, ý chí mạnh mẽ, muốn khuynh đảo thiên hạ, hoặc dùng kiến thức khoa học kỹ thuật hiện đại thúc đẩy lực lượng sản xuất cổ đại và dòng chảy lịch sử, nhưng là nàng có cái tật xấu, chính là không thích cúi đầu dưới chân kẻ khác. Vì vậy, nàng không thể ở lại cái phủ đệ uy nghiêm này được, nghĩ đến chuyện gặp ai cũng phải hành lễ, động một tí lại phải thỉnh an, thật không thể chịu được!
Đem chăn trên giường gạt qua một bên, Thái Sử Lan vừa đảo đệm một cái, lại nghe tiếng "kịch" từ gối phát ra. Nàng đưa tay lần sờ, phát hiện đáy gối có một khe hở, Thái Sử Lan lập tức ôm lấy gối, ném mạnh xuống đất. Cái gối lập tức chia năm xẻ bảy, rơi ra một cái hộp nhỏ. Nắp hộp bằng vàng, châu ngọc khảm quanh, mười phần đẹp đẽ cùng quý giá, thật không phù hợp với cái "am ni cô" rách nát này.
Hộp không đậy kín, vừa rơi xuống đát liền bung nắp, một tờ giấy từ trong rơi ra. Thái Sử Lan cầm lên, hóa ra chỉ là mấy bài ca thơ chép tay của thiếu nữ khuê phòng. Từ trước đến nay Thái Sử Lan vốn là người thích tò mò mấy chuyện linh tinh nên cũng chỉ xem lướt qua, đang tính quăng đi thì phát hiện còn có mấy mẩu vụn, góc dưới dường như có ấn ký. Nàng nghĩ nghĩ, vươn tay đặt tay lên đống giấy. Trang giấy chậm rãi phục hồi, trước mắt nàng chính là một tờ giấy viết thư đầy nếp gấp. Trên giấy có ấn ký màu vàng đậm, hình dáng kì lạ, vảy rồng, thân ngựa, có mào, cả người ánh lửa quấn quanh. Thái Tử Lan cảm thấy rất giống một loài thượng cổ dị thú mà cuốn cổ tịch "Sơn Hải Kinh" có nói đến. Chẳng lẽ nơi này cũng có Sơn Hải Kinh?
Nhưng vấn đề khó hiểu cũng không phải chuyện này, mà là tự nhiên nàng cảm thấy đã từng nhìn thấy vật này ở đâu đó, hơn nữa là mới gần đây. Nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc là thấy qua ở đâu, nàng xuyên đến nơi này chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, một đường trốn chạy truy đuổi, làm sao có thể gặp qua hoa văn kỳ lạ này?
Mà thôi, không nhớ thì kệ xác nó, đau đầu. Lật qua lật lại tờ giấy …ừm, không phải là thơ tình thiếu nữ gì cả mà là một phong thư. Phong thư không có tên người nhận, người gửi, nội dung cũng không đầy đủ trọn vẹn, chỉ nhìn ra vài câu ít ỏi: "...Khanh hôm nay ủy khuất, vì ta mà không ngại bước chân vào chốn cung đình rộng lớn, Đến ngày ta thu xếp ổn thỏa, nhất định đền đáp tình ý này gấp trăm nghìn lần...Đừng lo, ta sẽ dặn dò tổng quản trong cung miễn triệu thị tẩm..."
Thái Sử Lan nhướng mày. Chẳng lẽ việc Thai Thế Lan tiến cung không có đơn giản như bề ngoài, mà nàng ta là nội ứng của người khác? Xem ra đối phương là tình nhân của nàng ta, nếu không dựa vào cái gì mà nói "đền đáp tình ý". Còn viết cái gì mà "dặn dò tổng quản miễn triệu thị tẩm"? Nhưng lời này cũng có thể nói sao, hoàng cung là nơi nào? Từ trước tới nay đều là nơi vào được không ra được. Nhưng nghe khẩu khí người này, giống như đã sớm sắp xếp ổn thỏa để Thai Thế Lan tương lai có thể thuận lợi xuất cung. Hắn dựa vào đâu mà nói như vậy?
Có thể dặn dò người trong cung miễn triệu Thai Thế Lan thị tẩm, người này địa vị chỉ sợ không thấp, cận thần thiên tử?
Trên người Thai Thế Lan, đến cùng còn ẩn chứa những bí mật gì nữa?
Thái Sử Lan đem tờ thư gấp lại, vốn định cất lại vào hộp, bỗng nhiên đổi ý, đem bỏ vào trong "túi tiết khố".
Nàng tiếp tục lục lọi mấy thứ còn lại, có mấy bản nháp của Thai Thế Lan ghi lại ân oán của nàng cùng mấy "tỷ muội" khác, ghi lại chuyện lúc trước nàng thay Thai Thế Trúc biểu diễn tài nghệ, giúp nàng thành công thu hút lang quân như ý, còn ghi rằng, lúc trước người trong cung đến An Châu tuyển phi, vốn là nhìn trúng Thai Thế Trúc, không biết tại sao sau khi Thai Thế Trúc bảo nàng ra ngoài dâng hương một chuyến, người được chọn liền biến thành nàng, ngoài ra còn có nhiều chuyện linh tinh khác.
Giọng điệu Thai Thế Lan tràn đầy oán giận cùng nghi hoặc, nhưng lại không đề cập tới việc ở trước mặt Thai Thế Trúc chất vấn hoặc tra tìm chân tướng. Thái Sử Lan ngẫm nghĩ, nữ nhân này quả nhiên yếu đuối, biết rõ sự tình có điểm dối trá, vậy mà lại không có đủ dũng khí đi đối chất hoặc trả thù. Làm người, khôn ngoan nhưng nhu nhược, sẽ không thể nào sống yên trong cái xã hội đấu đá không ngừng này
Bận rộn tới nửa đêm, Thái Sử Lan cũng cảm thấy mệt mỏi, nghe được trong phủ đã yên tính mới nằm xuống. Nàng cũng không tin rằng đám người Thai Thế Trúc lúc này sẽ tiếp tục ra tay, tốt xấu gì chắc cũng phải đợi đến sáng mai.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, nàng đột nhiên cảm giác có người tới gần...