-
Chương 82
Trước mắt có chút mơ hồ, nàng chỉ phát hiện ra có một người xuất hiện ngay ở phía trên đầu mình, cho dù cả người bủn rủn vô lực nhưng nàng vẫn lập tức đứng dậy, cố gắng nhìn rõ đối phương, cả người sẵn sàng chiến đầu. Sau khi mắt nhìn rõ hơn nàng mới nhận ra đó là thân ảnh thủ hạ tâm phúc của Triệu Vũ Quốc, còn tên của hắn cụ thể là gì nàng không nhớ, chẳng qua biết mình không thể trụ nổi được nữa, nói một câu với người kia:
- Là ta!
Rồi cả người nàng lại té xuống mặt đất lần nữa. Người đàn ông này chính là Chung Hạo, một trong Thập Nhị Hổ của Triệu Vũ Quốc. Hắn vì muốn tiếp ứng cho Triệu Vũ Quốc mà vẫn đứng chờ đợi ở đây, mới vừ rồi hắn mới đi ra ngoài nhận được tin nhắn từ chim bồ câu, biết được Triệu Vũ Quốc sẽ nhanh chóng tới đây nên hắn vội vàng làm một cái ký hiệu nhận được ở ngoài đường, lại không nghĩ gặp được một vị công tử bị thương, quần áo tả tơi, mà công tử này chỉ nói một câu “Là ta” rồi té xuống mặt đất. Chung Hạo sờ sờ cằm nghĩ: “Nhìn bộ dáng mình thiện lương nên không cảnh giác nữa sao?”
Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại càng thấy bộ dáng công tử trên mặt đất kia trông quen quen, gần giống như bộ dáng mà lúc trước Triệu Vũ Quốc cứu về. Thủy Nhan nằm một hồi lâu thấy Chung Hạo không có động tĩnh gì thì trong lòng nàng thầm mắng tên này không có mắt, bất quá một khắc sau nàng mới biết mình mặc trang phục nam nhân thì hắn nhận ra thế nào được. Bất đắc dĩ nàng đành dùng cái tên Triệu Vũ Quốc đặt cho mình.
- Chủ nhân ngươi gọi ta là Thủy Nhan!
Nàng lạnh lùng nói với Chung Hạo đang nghi ngờ ở phía xa.
- A…a…a… Cô nương là Thủy Nhan?
- Ừ.
Chung Hạo nghe vậy vội vàng ngồi xuống nhìn thương thế của nàng, những chỗ khác không sao, chỉ có vết thương ở bụng nàng đang không ngừng rỉ máu có vẻ không ổn. Hắn định đỡ nàng dậy nhưng tay đưa đến giữa không trung lại dừng lại:
- Cái này… Thủy cô nương, xin đắc tội…
Hai mắt Thủy Nhan nhìn hắn, ra lệnh:
- Đỡ ta lên…
- Được….
Đừng nhìn Chung Hạo vai u thịt bắp, dùng mãnh ở trên chiến trường mà tưởng hổ báo, hắn chỉ cần gặp phải thiếu nữ sẽ xấu hổ giống như thiếu niên mới lớn vậy, nhất là đối với cô gái khiến hắn kỉnh nể này. Lần thứ nhất hắn thấy có gái này đã hấp hối nhưng vẫn quật cường sống sót. Lần thứ hai là ở Biệt Uyển, khi đó đám nam nhân dũng mãnh thấy một nữ tử kiều nhược lại có thể đoạt được bát đũa trên tay lão đại, hai chuyện đó đến nay hắn vẫn còn khắc cốt ghi tâm. Thế cho nên khi nghe Thủy Nhan ra lệnh thì hắn không thấy chút nào khó chịu, ngược lại còn cảm thấy nàng nên nói thế. Không chỉ có vậy, hắn còn phát được trên người Thủy Nhan có một lại khí tức giống như trên người lão đại vậy, đó chính là khí phách trời sinh, người bình thường sẽ không thể phát hiện ra những nếu đã sống lâu năm cùng lão đại thì sẽ cảm nhận được khí phách này toát ra mỗi khi giết địch. Ngoài trừ lão đại và Thủy Nhan ra hắn còn cảm nhận được một người nữa cũng có loại khí phách này chính là Tuyết Hồn Tướng Quân của Tấn quốc. Chung Hạo đỡ Thủy Nhan dậy, thấy sắc mặt của nàng không đổi, vẫn thản nhiên như thường không hề làm ra vẻ kiêu căng.
- Cách đây khoảng nửa dặm là quân doanh của chúng ta, ta dẫn cô nương qua đó dưỡng thương!
- Ừ!
Nhưng khi hắn đỡ Thủy Nhan đi được nửa được lại thấy hối hận bởi vì hắn nhận một nhiệm vụ gian khổ đã rời khỏi Biệt Uyển nhiều ngày rồi, không thể xác định được cô nương tên Thủy Nhan này là bạn hay thù, thế thì làm sao hắn có thể dễ dàng đưa nàng đến quân doanh như vậy. Thủy Nhan cảm nhận được sự do dự khác thương trong mắt Chung Hạo, đoán ngay ra lo lắng của hắn, nói:
- Ta chỉ cần xử lý tốt vết thương, người cho ta thức ăn và nước uống, không cần phải đến quân doanh.
Thấy Thủy Nhan thẳng thắn vô tư khiến Chung Hạo cảm thấy mình thật hẹp hòi, gương mặt bất giác đỏ lên:
- A… Thật ra thì ta không có cái ý đó.
Vốn hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Thủy Nhan nên biết điều ngậm miệng lại.
- Hành tung của các ngươi càng ít người biết càng tốt.
Thủy Nhan bình tĩnh nói.
- Rõ!
Chung Hạo gật đầu, cũng không thể nói ra những lời ở trong lòng, cảm giác thật khác thường. Trong quan trường, mỗi lần muốn nói chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận để tránh phiền toái, muốn nói thẳng ý mình ra cũng không được, phải nói quanh co lòng vòng để họ đoán, nói chung lại là rất phiền! Hiện tại khi hắn nói chuyện với cô gái này khiến hắn có cảm giác rất chân thật, giống như lúc hắn lãnh binh đánh giặc trên chiến trường vậy, không cần dáng vẻ, không cần nói chuyện vòng vo mọi thứ đều thẳng thắn, nói hết sức đơn giản. Cảm giác đó quả thật dễ chịu. Nếu Thủy Nhan đã nói không cần đến quân doanh thì hắn sẽ an bài cho nàng ở một nơi gần với quân doanh.
- Thủy cô nương, cô…
- Ta tên Tuyết Dao.
Thủy Nhan đã nhớ lại ở trong mộng, sâu trong tiềm thức của mình, đã có rất nhiều lần có người gọi là Tuyết Dao, hiện tại nàng đã không cần phải dùng cái tên mà Triệu Vũ Quốc đặt cho nàng nữa. Vẻ mặt Chung Hạo mê man, muốn hỏi nàng nói thế là ý gì, bất quá thất mình hỏi nhiều sẽ bất tiện nên chỉ gật đầu:
- Tuyết cô nương, nàng ở đây nghỉ ngơi trước đợi ta gọi Trương đại phu đến đây.
Tuyết Dao gật đầu, đối việc việc Trương đại phu ở chỗ này thì nàng không lấy gì làm ngạc nhiên, ngược lại nàng thấy đó là điều đương nhiên, nàng đã sớm đoán được Trương đại phu này không phải người thường, một nhiệm vụ trọng đại như thế này chắc chắn sẽ không thể thiếu Trương đại phu. Nhìn theo bóng lưng Chung Hạo, nàng tán thưởng gật đầu:
- Thủ hạ của hắn quả thực không ai là kẻ bất tài!
Chung Hạo an bài cho nàng ở một nơi cách quân doanh không xa, cũng không sợ bị nàng phát hiện ra quân doanh. Ở nơi đó một là dễ chiếu cố, quan sát nàng, mặt khác hắn có thẻ nhanh chóng xác định vị trí của nàng để đưa Trương đại phu đi đến chưa trị cho nàng, hai là có thể từ Trương đại phu hỏi thăm nơi đó. Một lát sau, Trương đại phu đi theo Chung Hạo chạy đến, hiện tại Thủy Nhan chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, cho dù nắng chiếu khắp nơi cũng không cảm thấy ấm, nàng thầm nghĩ trong lòng không ổn, khi thấy Trương đại phu đến nàng cũng không chào hỏi, chỉ miễn cưỡng cười nói:
- Lần này lại phiền ngươi rồi.
Nói xong nàng bất tỉnh luôn. Trương đại phu không nói gì nữa, lập tức bắt mạch:
- Nàng còn biết phiền toái ta…
Khi Thủy Nhan tỉnh lại thì lúc này trời vẫn sáng, chẳng qua lúc này nàng không ngủ trên bãi đất nữa mà đang nằm ngủ trong một cái túp lều đơn giản, Chung Hạo vào phòng vừa thì nàng vừa khéo tỉnh lại, vội vàng cười nói:
- Lão Trương nói không sai, chỉ sau ba ngày là cô nương sẽ tỉnh lại.
Thủy Nhan chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người mệt mỏi rã rời, hơn nữa cũng không có chút khí lực nào cả, lúc nhìn vào y phục lại nhíu mày. Chung Hạo thấy thế khoát tay:
- Không phải là ta đổi lại cho cô nương mà là Trương phu nhân đổi cho.
- Phu nhân?
- À, nơi này là quân doanh nên Trương phu nhân cũng là đại phu.
Trong lòng Thủy Nhan thở dài, xem ra Trương đại phu lấy lý do để chữa thương cho nàng nên Chung Hạo mới bỏ hết băn khoăn đưa nàng vào trong quân doanh, nàng khẽ giãn chân mày, nằm xuống. Chung Hạo thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, hắn vừa rồi thấy anh mắt nàng có chút lạnh lẽo, trong lòng buồn bực: “Thật đúng là kỳ quái, một tiểu nữ tử sao lại có loại khí chất này chứ?”
- Là ta!
Rồi cả người nàng lại té xuống mặt đất lần nữa. Người đàn ông này chính là Chung Hạo, một trong Thập Nhị Hổ của Triệu Vũ Quốc. Hắn vì muốn tiếp ứng cho Triệu Vũ Quốc mà vẫn đứng chờ đợi ở đây, mới vừ rồi hắn mới đi ra ngoài nhận được tin nhắn từ chim bồ câu, biết được Triệu Vũ Quốc sẽ nhanh chóng tới đây nên hắn vội vàng làm một cái ký hiệu nhận được ở ngoài đường, lại không nghĩ gặp được một vị công tử bị thương, quần áo tả tơi, mà công tử này chỉ nói một câu “Là ta” rồi té xuống mặt đất. Chung Hạo sờ sờ cằm nghĩ: “Nhìn bộ dáng mình thiện lương nên không cảnh giác nữa sao?”
Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại càng thấy bộ dáng công tử trên mặt đất kia trông quen quen, gần giống như bộ dáng mà lúc trước Triệu Vũ Quốc cứu về. Thủy Nhan nằm một hồi lâu thấy Chung Hạo không có động tĩnh gì thì trong lòng nàng thầm mắng tên này không có mắt, bất quá một khắc sau nàng mới biết mình mặc trang phục nam nhân thì hắn nhận ra thế nào được. Bất đắc dĩ nàng đành dùng cái tên Triệu Vũ Quốc đặt cho mình.
- Chủ nhân ngươi gọi ta là Thủy Nhan!
Nàng lạnh lùng nói với Chung Hạo đang nghi ngờ ở phía xa.
- A…a…a… Cô nương là Thủy Nhan?
- Ừ.
Chung Hạo nghe vậy vội vàng ngồi xuống nhìn thương thế của nàng, những chỗ khác không sao, chỉ có vết thương ở bụng nàng đang không ngừng rỉ máu có vẻ không ổn. Hắn định đỡ nàng dậy nhưng tay đưa đến giữa không trung lại dừng lại:
- Cái này… Thủy cô nương, xin đắc tội…
Hai mắt Thủy Nhan nhìn hắn, ra lệnh:
- Đỡ ta lên…
- Được….
Đừng nhìn Chung Hạo vai u thịt bắp, dùng mãnh ở trên chiến trường mà tưởng hổ báo, hắn chỉ cần gặp phải thiếu nữ sẽ xấu hổ giống như thiếu niên mới lớn vậy, nhất là đối với cô gái khiến hắn kỉnh nể này. Lần thứ nhất hắn thấy có gái này đã hấp hối nhưng vẫn quật cường sống sót. Lần thứ hai là ở Biệt Uyển, khi đó đám nam nhân dũng mãnh thấy một nữ tử kiều nhược lại có thể đoạt được bát đũa trên tay lão đại, hai chuyện đó đến nay hắn vẫn còn khắc cốt ghi tâm. Thế cho nên khi nghe Thủy Nhan ra lệnh thì hắn không thấy chút nào khó chịu, ngược lại còn cảm thấy nàng nên nói thế. Không chỉ có vậy, hắn còn phát được trên người Thủy Nhan có một lại khí tức giống như trên người lão đại vậy, đó chính là khí phách trời sinh, người bình thường sẽ không thể phát hiện ra những nếu đã sống lâu năm cùng lão đại thì sẽ cảm nhận được khí phách này toát ra mỗi khi giết địch. Ngoài trừ lão đại và Thủy Nhan ra hắn còn cảm nhận được một người nữa cũng có loại khí phách này chính là Tuyết Hồn Tướng Quân của Tấn quốc. Chung Hạo đỡ Thủy Nhan dậy, thấy sắc mặt của nàng không đổi, vẫn thản nhiên như thường không hề làm ra vẻ kiêu căng.
- Cách đây khoảng nửa dặm là quân doanh của chúng ta, ta dẫn cô nương qua đó dưỡng thương!
- Ừ!
Nhưng khi hắn đỡ Thủy Nhan đi được nửa được lại thấy hối hận bởi vì hắn nhận một nhiệm vụ gian khổ đã rời khỏi Biệt Uyển nhiều ngày rồi, không thể xác định được cô nương tên Thủy Nhan này là bạn hay thù, thế thì làm sao hắn có thể dễ dàng đưa nàng đến quân doanh như vậy. Thủy Nhan cảm nhận được sự do dự khác thương trong mắt Chung Hạo, đoán ngay ra lo lắng của hắn, nói:
- Ta chỉ cần xử lý tốt vết thương, người cho ta thức ăn và nước uống, không cần phải đến quân doanh.
Thấy Thủy Nhan thẳng thắn vô tư khiến Chung Hạo cảm thấy mình thật hẹp hòi, gương mặt bất giác đỏ lên:
- A… Thật ra thì ta không có cái ý đó.
Vốn hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại thấy được vẻ chế nhạo trong mắt Thủy Nhan nên biết điều ngậm miệng lại.
- Hành tung của các ngươi càng ít người biết càng tốt.
Thủy Nhan bình tĩnh nói.
- Rõ!
Chung Hạo gật đầu, cũng không thể nói ra những lời ở trong lòng, cảm giác thật khác thường. Trong quan trường, mỗi lần muốn nói chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận để tránh phiền toái, muốn nói thẳng ý mình ra cũng không được, phải nói quanh co lòng vòng để họ đoán, nói chung lại là rất phiền! Hiện tại khi hắn nói chuyện với cô gái này khiến hắn có cảm giác rất chân thật, giống như lúc hắn lãnh binh đánh giặc trên chiến trường vậy, không cần dáng vẻ, không cần nói chuyện vòng vo mọi thứ đều thẳng thắn, nói hết sức đơn giản. Cảm giác đó quả thật dễ chịu. Nếu Thủy Nhan đã nói không cần đến quân doanh thì hắn sẽ an bài cho nàng ở một nơi gần với quân doanh.
- Thủy cô nương, cô…
- Ta tên Tuyết Dao.
Thủy Nhan đã nhớ lại ở trong mộng, sâu trong tiềm thức của mình, đã có rất nhiều lần có người gọi là Tuyết Dao, hiện tại nàng đã không cần phải dùng cái tên mà Triệu Vũ Quốc đặt cho nàng nữa. Vẻ mặt Chung Hạo mê man, muốn hỏi nàng nói thế là ý gì, bất quá thất mình hỏi nhiều sẽ bất tiện nên chỉ gật đầu:
- Tuyết cô nương, nàng ở đây nghỉ ngơi trước đợi ta gọi Trương đại phu đến đây.
Tuyết Dao gật đầu, đối việc việc Trương đại phu ở chỗ này thì nàng không lấy gì làm ngạc nhiên, ngược lại nàng thấy đó là điều đương nhiên, nàng đã sớm đoán được Trương đại phu này không phải người thường, một nhiệm vụ trọng đại như thế này chắc chắn sẽ không thể thiếu Trương đại phu. Nhìn theo bóng lưng Chung Hạo, nàng tán thưởng gật đầu:
- Thủ hạ của hắn quả thực không ai là kẻ bất tài!
Chung Hạo an bài cho nàng ở một nơi cách quân doanh không xa, cũng không sợ bị nàng phát hiện ra quân doanh. Ở nơi đó một là dễ chiếu cố, quan sát nàng, mặt khác hắn có thẻ nhanh chóng xác định vị trí của nàng để đưa Trương đại phu đi đến chưa trị cho nàng, hai là có thể từ Trương đại phu hỏi thăm nơi đó. Một lát sau, Trương đại phu đi theo Chung Hạo chạy đến, hiện tại Thủy Nhan chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, cho dù nắng chiếu khắp nơi cũng không cảm thấy ấm, nàng thầm nghĩ trong lòng không ổn, khi thấy Trương đại phu đến nàng cũng không chào hỏi, chỉ miễn cưỡng cười nói:
- Lần này lại phiền ngươi rồi.
Nói xong nàng bất tỉnh luôn. Trương đại phu không nói gì nữa, lập tức bắt mạch:
- Nàng còn biết phiền toái ta…
Khi Thủy Nhan tỉnh lại thì lúc này trời vẫn sáng, chẳng qua lúc này nàng không ngủ trên bãi đất nữa mà đang nằm ngủ trong một cái túp lều đơn giản, Chung Hạo vào phòng vừa thì nàng vừa khéo tỉnh lại, vội vàng cười nói:
- Lão Trương nói không sai, chỉ sau ba ngày là cô nương sẽ tỉnh lại.
Thủy Nhan chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cả người mệt mỏi rã rời, hơn nữa cũng không có chút khí lực nào cả, lúc nhìn vào y phục lại nhíu mày. Chung Hạo thấy thế khoát tay:
- Không phải là ta đổi lại cho cô nương mà là Trương phu nhân đổi cho.
- Phu nhân?
- À, nơi này là quân doanh nên Trương phu nhân cũng là đại phu.
Trong lòng Thủy Nhan thở dài, xem ra Trương đại phu lấy lý do để chữa thương cho nàng nên Chung Hạo mới bỏ hết băn khoăn đưa nàng vào trong quân doanh, nàng khẽ giãn chân mày, nằm xuống. Chung Hạo thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, hắn vừa rồi thấy anh mắt nàng có chút lạnh lẽo, trong lòng buồn bực: “Thật đúng là kỳ quái, một tiểu nữ tử sao lại có loại khí chất này chứ?”