-
Chương 54
Trong lòng Hoa Trứ Vũ chấn động, không phải nàng chưa từng nhìn thấy đàn ông khóc. Ở trên chiến trường, có người khóc vì bị thương, có người khóc vì cái chết của những huynh đệ thân thiết, ở đâu, cũng không thiếu những người đàn ông khóc.
Nhưng nàng không tưởng tượng được, người đàn ông giống như Tiêu Dận cũng biết rơi lệ.
Hắn khí phách, hắn lạnh lùng, hắn vô tình, nhưng, hắn cũng biết khóc, không những thế còn là vì nàng mà khóc!
Hoa Trứ Vũ sững sờ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn thật lòng thích nàng, điều này khiến nàng cảm thấy lúng túng.
Sau khi Tiêu Dận khóc, cũng trở nên tỉnh táo một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt vẫn mê ly như trước, nhưng có phần trong suốt hơn, hàng lông mi rậm rạp bết chặt vì nhiễm nước.
Hắn vỗ xuống bên cạnh mình, nở nụ cười nói: “Nha đầu, lại đây ngồi đi!” Hơi rượu vẫn còn váng vất, nói chuyện vẫn có phần mơ hồ không rõ.
Hoa Trứ Vũ nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại, nên chậm rãi đi qua đó ngồi xuống tấm thảm, cũng không ngại sẽ làm bẩn giá y.
Tiêu Dận nhìn nàng cười đầy uể oải, đôi mắt của hắn rất đẹp, đôi mắt như đang chiếu thẳng vào lòng nàng.
“Nha đầu, muội cũng thích ta, đúng không?” Hắn khẽ hỏi, yếu ớt mỉm cười nhìn nàng.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, lần này Tiêu Dận đã uống quá nhiều, nàng có nên nói “Ta là muội muội ngươi” hay không, có câu này làm bia chắn, cũng có thể giảm bớt sự nặng nề lúc này. Kỳ thật, cho tới bây giờ, chưa bao giờ nàng thừa nhận mình là em gái hắn, tất cả chỉ là bất đắc dĩ.
Tiêu Dận nghĩ chắc Hoa Trứ Vũ cũng thích hắn, nên không cần đợi nàng trả lời, thân hình cao lớn nghiêng ngả, lấy chân Hoa Trứ Vũ làm chỗ gối đầu, thoải mái tựa vào đùi nàng.
Hoa Trứ Vũ dở khóc dở cười, nàng hung dữ đẩy vai hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn hét lên: “Tiêu Dận, đi xuống mau!”
“Ca ca, ngoan nào….. Muội chưa từng gọi ta là ca ca…..” Hắn cũng không để ý tới Hoa Trứ Vũ, chỉ lên án cách xưng hô của nàng, khẽ lẩm bẩm trong miệng, thanh âm càng lúc càng thấp, nhưng một câu cuối cùng, Hoa Trứ Vũ lại nghe rất rành mạch.
“Thật ra, ta thà cả đời này đừng nghe muội gọi ta là ca ca, gọi là Tiêu Dận được rồi.”
Câu cuối cùng của hắn, chính là câu này.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ run lên, nàng lay hắn, mới phát hiện ra, hắn rất thoải mái gối lên đùi nàng, còn lăn ra ngủ.
Ánh nắng sớm chiếu qua tầng tầng lớp lớp màn che, xua tan những u ám bên trong, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú cương nghị của hắn. Đôi mày kiếm, lông mi rậm dài, càng nhìn càng thấy đẹp. Tướng ngủ của hắn, hết sức an bình, không còn vẻ khí phách, lạnh lùng như bình thường, chỉ có vẻ cao quý và hiền hòa, ngây thơ như một đứa trẻ.
Hoa Trứ Vũ nhìn Tiêu Dận, trong lòng cảm thấy rối loạn, nàng cũng không thể nói rõ, cảm giác của nàng đối với hắn là gì.
Hận? Chắc chắn là có, nhất là khi hắn ném nàng vào trong hồng trại, phế bỏ tay nàng.
Phẫn nộ? Cũng có, đó là lúc bị hắn hạ cổ độc, lúc phải chịu cổ trùng tra tấn.
Buồn bực? Hình như cũng có một chút.
Nhưng cũng phải thừa nhận, cảm giác của nàng đối với hắn vẫn có một chút khác biệt. Còn là ở điểm nào, nàng cũng không rõ lắm, có lẽ là khâm phục, có lẽ cũng có thưởng thức, cũng có thể có vài phần yêu mến.
Cho nên, nàng phải rời xa hắn.
Nếu không, đợi đến khi hắn biết nàng không phải là muội muội của hắn, nàng đừng hòng trốn khỏi Bắc Triều nữa.
Hoa Trứ Vũ đợi Tiêu Dận ngủ say, mới cẩn thận rút chân ra ngoài, không dám động mạnh tới hắn, sợ hắn tỉnh giấc, nàng còn tiện tay đặt một chiếc gối êm ái dưới đầu hắn.
Tiêu Dận càu nhàu xoay người về phía khác, sau đó lại ngủ rất sâu.
Hoa Trứ Vũ chỉnh lại mái tóc, vuốt phẳng lại quần áo, trên váy có lưu lại một vệt son, nhưng cũng may giá y màu đỏ, nên rất khó nhận ra. Nàng đội mũ phượng lên, thả rèm che bằng ngọc xuống, chậm rãi đi ra ngoài.
Bạch Mã phu nhân và hai hỷ nương nữa luôn đứng đợi bên ngoài, bộ dạng vừa rồi của Tiêu Dận, các bà đều nhìn thấy, nhưng cũng không có ai dám nhiều chuyện, chỉ dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Hoa Trứ Vũ.
Bạch Mã phu nhân bình tĩnh đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, khẽ nói: “Đội ngũ đón dâu đã đến, công chúa mau lên kiệu thôi.”
Hoa Trứ Vũ khẽ cười gật đầu đồng ý, hai hỷ nương nâng đỡ cánh tay nàng, đi dọc theo hành lang, mãi đến khi đi tới trước cửa cung, ngồi lên kiệu hoa.
Liên hôn giữa Bắc Triều và Đông Yến là một sự kiện vô cùng trọng đại, nhất là chú rể lại là Thụy Vương Đông Yến Đấu Thiên Kim, chính là Đông tài thần đó! Hôn sự này hết sức xa hoa, không chỉ có sính lễ toàn những đồ trân quý, đến cả xe ngựa, kiệu hoa đón dâu đều nạm vàng dát bạc, cực kỳ xa xỉ.
Do đó, trên đường kiệu hoa đi qua Thượng Kinh, ở ven đường chen chúc toàn người là người, một tầng người lại một tầng người bon chen nhau, ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy việc trọng đại này.
Trong lúc mọi người đang bon chen lẫn nhau, có một hỷ nương rời khỏi kiệu hoa, nhoáng lên một cái, thân ảnh nàng đã hòa vào trong dòng người náo nhiệt.
Hỷ nương này chính là Hoa Trứ Vũ, dựa theo kế hoạch, nàng sẽ nhân lúc không có ai chú ý, lén chuồn ra ngoài.
Dựa theo phong tục Bắc Triều, bên trong kiệu hoa, phải có thêm hai hỷ nương, coi như thị nữ hồi môn của nàng. Nàng chỉ cần đóng giả làm một trong hai người thị nữ, thì có thể tạm thời che mắt được Đấu Thiên Kim, vì hắn chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của nàng, còn nàng lại nghĩ, cũng có thể chuyện này sẽ che giấu được rất lâu.
Trước khi sự việc bại lộ, sẽ không có ai truy bắt nàng.
Sau khi sự việc bại lộ, những hỷ nương này chỉ cần nói là bị nàng uy hiếp, cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội.
Hoa Trứ Vũ đứng yên trên đường cái, xung quanh là những người không ngừng tiến về phía trước, chỉ có mình nàng lạc lõng trong không khí sầm uất chốn Thượng Kinh.
Nàng áy náy nhìn về phía Đấu Thiên Kim mặc trang phục tân lang ngồi trên ngựa.
Nếu nói hai lần kết hôn trước, người chịu thương tổn là nàng, thì lần kết hôn này, nàng còn phải xin lỗi Đấu Thiên Kim.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy hắn cũng không quá xa xỉ, huênh hoang, bởi vì trong ngày trọng đại của mình, ai cũng mặc hỷ phục màu đỏ thẫm. Đấu Thiên Kim cũng vậy, giống như trời sinh ra hắn đã rất hợp với những màu sắc tươi sáng như vậy, bộ hỷ phục màu đỏ càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của hắn. Hắn hân hoan nở nụ cười dưới ánh mặt trời. Từ từ giục ngựa bước đi trong đám người đông đúc.
Đây cũng là một người đàn ông ưu tú, nhưng hắn chưa từng gặp qua nàng, mãi đến khi thân phận công chúa của nàng truyền ra ngoài, hắn đến cầu thân cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng lần ở lễ hội đó, nàng chỉ là một người con gái không rõ lai lịch bên người Tiêu Dận, vậy mà hắn lại tặng tuyết liên cho nàng.
Hoa Trứ Vũ không thể không nghi ngờ, động cơ hắn cưới nàng hoàn toàn không đơn thuần.
Cho nên, tuy trong lòng có phần áy náy, nhưng nàng vẫn quyết định phải lợi dụng hắn.
Hoa Trứ Vũ đi theo đám người náo nhiệt ra khỏi kinh thành, Bạch Mã phu nhân đã sớm chuẩn bị ngựa cho nàng, sau khi Hoa Trứ Vũ nhận được các thứ cần thiết, liền lên ngựa rời khỏi Bắc Triều.
Lúc Tiêu Dận tỉnh lại, cảm thấy trên vai đau nhức, hắn nheo mắt nhìn xung quanh, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn đứng bật dậy, nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc gối mềm mại, mà căn phòng này, chính là phòng của nàng, trên bàn còn có rất nhiều son phấn, mà bên dưới chân hắn, còn có mấy hộp phấn bị rơi vỡ.
Trí nhớ cuồn cuộn tràn về, hắn day day thái dương, cảm thấy rất đau đầu. Đêm qua, hắn ngắm trăng uống rượu, không biết đã uống bao nhiêu, mãi đến lúc tờ mờ sáng, thì Hồi Tuyết đoạt lấy chén rượu trong tay hắn.
Hắn không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu, tửu lượng của trước giờ rất cao, rất ít khi say, nhưng đêm qua hắn lại say be bét.
Thì ra, có những lúc, thứ làm say lòng người không phải là là rượu, mà là tâm trạng của kẻ uống rượu. Đêm qua tâm trạng của hắn không tốt, rượu không say mà người tự say.
Hắn ôm chiếc gối trong tay mà ngẩn người, hắn nhớ loáng thoáng, cổ hắn nằm lên một khối mềm mại đầy hương thơm, giống như là cơ thể của nàng, hắn chỉ vừa mới nằm xuống, liền đang ngủ rất thoải mái, mơ một giấc mơ ngọt ngào mà hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, sau khi thức dậy, mộng vỡ thành không. Mà nàng, cũng không còn bên cạnh hắn nữa.
Tiêu Dận đấu tranh tư tưởng đầy khó nhọc, rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
“Điện hạ! Ngài tỉnh rồi!” Các thân vệ vẫn đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Dận đã tỉnh lại, Hồi Tuyết vội bưng lên cho hắn một chén trà xanh.
Tiêu Dận nhận lấy chén, uống một hơi cạn sạch, làm như không có việc gì hỏi: “Công chúa đâu?”
“Đấu Thiên Kim đã đưa công chúa đi được hai canh giờ rồi, bây giờ chắc đội ngũ đón dâu của Đông Yến đã ra khỏi thành hơn trăm dặm.” Lưu Phong trầm giọng đáp.
Tiêu Dận nghe vậy, trước mắt cảm thấy hoảng hốt, cảm giác như có một thanh loan đao sắc bén, đâm mạnh một nhát vào lồng ngực trống rỗng. Vì tịch mịch mà trống rỗng, vì buồn bã nên mới trống rỗng.
Khoảng trống kia càng lúc càng rộng, dường như muốn nuốt trọn cả con người hắn.
Hắn để chén trà trong tay xuống, thản nhiên ra lệnh: “Lưu Phong, chuẩn bị ngựa!”
Lưu Phong lên tiếng trả lời, sau đó dặn thuộc hạ đi tới chuồng ngựa dắt ngựa tới. Tiêu Dận cũng không buồn thay quần áo, vội bước nhanh ra khỏi phủ, nhảy lên ngựa huýt một tiếng, Hải Đông Thanh vẫy vẫy cánh đậu trên vai hắn, hắn kéo lấy dây cương, thúc ngựa rời đi.
Ra ngoài kinh thành chính là thảo nguyên mênh mông bát ngát, hôm nay thời tiết rất đẹp, đưa tầm mắt có thể nhìn được rất xa. Tiêu Dận giục ngựa đi dọc theo hướng của đội ngũ đón dâu. Hải Đông Thanh bay lượn qua những đám mây trên đầu hắn.
Đại Hắc Mã chạy rất nhanh, tiếng gió vù vù, làm tấm áo choàng màu đen phía sau tung bay phần phật. Một người một ngựa, giống như mũi tên đã rời khỏi cung xé gió bay trên thảo nguyên.
Hắn không biết, hắn muốn theo đuổi thứ gì? Nếu đuổi kịp thì phải làm thế nào? Nhưng bây giờ, ngoài việc đuổi theo, hắn thật sự không biết phải làm gì, chẳng lẽ cứ đắm chìm trong rượu mãi hay sao?
Đội ngũ đón dâu xuất phát sớm hơn hắn nửa ngày, nhưng lộ trình vẫn không thể bằng một người một ngựa được, trước lúc trời tối, Tiêu Dận cũng đã đuổi theo tới được chỗ đội ngũ.
Hắn ghìm chặt thân ngựa, nhìn đội ngũ đang quanh co mà đi.
Một người một ngựa, lẳng lặng đứng ở trên sườn núi cao.
Người con gái hắn yêu, cuối cùng lại trở thành thê tử của người khác.
Cảm giác cô độc nặng nề giống như hoàng hôn, đồng loạt ép về phía hắn. Mà hắn, cũng không còn chút sức lực nào, để đuổi theo đội ngũ đón dâu kia nữa. Đuổi theo sao, gặp mặt thì sao, cuối cùng nàng vẫn là vợ của kẻ khác.
Gió đêm thê lương, tà dương tịch mịch.
Ánh chiều tà kéo dài chiếc bóng của hắn trên mặt đất, rất dài rất dài, tay áo tung bay trong gió, rối loạn như tâm trạng của hắn hiện tại.
Nam Triều.
Màn đêm Vũ Đô, đèn đuốc huy hoàng, sênh ca ngập tràn.
Túy Tiên phường trên đường An Bình chính là tửu lâu kiêm nhạc phường giàu có nhất nổi danh nhất Vũ Đô, không chỉ có rượu và những món ăn nổi tiếng Vũ Đô, mà còn có những đoàn hát hí khúc với đào kép đặc trưng chốn kinh thành.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi này lại trở thành nơi xa hoa nhất Vũ Đô.
Đêm hôm nay, những ánh đèn rực rỡ vừa mới thắp lên, trên sân khấu lầu một, tấm màn che từ từ kéo ra, có bóng một người mặc váy lụa lê hoàng thướt tha bước lên sân khấu, cất lên giọng nói uyển chuyển. “Vãn trang tàn, ô vân triền, khinh quân khởi phấn diện, loạn vãn khởi vân hoàn. Tương giản thiếp niêm, bả trang hạp án, khai sách phong bì tư tư khán, điên lai đảo khứ bất hại tâm phiền.”
Giọng của Hoa đán kia rất hay, dáng người lại lung linh, nội dung nói về một người con gái trong khuê phòng, nhận được lá thư của tình lang, trong lòng vừa vui mừng vừa e lệ.
Hoa đán hát một đoạn, rồi uyển chuyển lui xuống, người tiếp theo lên sân khấu, là một công tử áo trắng.
Dưới ánh đèn lưu ly chói mắt, nổi bật làn da trắng như tuyết của hắn, khuôn mặt đẹp như vẽ, một mái tóc đen thật dài đổ xuống, trên khuôn mặt ngọc ngà, là một đôi mắt phượng tuyệt mỹ. Hắn chậm rãi bước từng bước lên sân khấu, thản nhiên nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới, dưới sân khấu, cho dù là ai, ngồi ở góc nào, đều cảm giác không thể thoát khỏi tầm mắt hắn.
Cả người hắn như không hề nhiễm bụi trần, sáng như mặt trăng rơi xuống chín tầng trời, lại giống như một viên cổ ngọc chạm trổ tinh tế.
Trên đài sớm đã có người bày sẵn đàn Dao cầm, hắn chậm rãi đi đến trước Dao cầm, khoanh chân ngồi trên chiếu, bắt đầu đánh đàn.
Vươn ra những ngón tay vừa nhỏ vừa dài, sáng bóng giống như bạch ngọc, hắn nhẹ nhàng mân mê, tiếng đàn trong suốt, một khúc ‘xuân quang hảo’ theo những ngón tay hắn phát ra ngoài.
Tiếng đàn hết sức êm ái, mọi người nghe thấy, trước mắt như hiện ra những đóa hoa quỳnh nở rộ, múi hương phiêu theo làn gió, hoa tươi, hoa đẹp, hoa thơm mát, đều được tái hiện trong tiếng đàn.
Công tử áo trắng đang đánh đàn, đúng là Hoa Trứ Vũ.
Nàng mới tới Vũ Đô ba ngày trước, trên người đã hết sạch bạc, lại không có chỗ đặt chân, nên mới tới Túy Tiên phường làm nhạc công.
Dọc trên đường đi, nàng chỉ có thể sống bằng cách này.
Nàng đến từ Bắc Triều, mà tiền của Bắc Triều không dùng được ở Nam Triều, nên nàng không nhận lấy. Còn những châu báu Tiêu Dận đưa cho nàng, nàng càng không dám mang theo, bởi vì cũng không thể sử dụng được, nàng cũng không định tiết lộ manh mối để Tiêu Dận tìm ra nàng.
Mà nàng, cũng không hề liên lạc với những thuộc hạ cũ, những chuyện kế tiếp, chỉ cần một mình nàng cũng có thể làm được, nàng không muốn liên lụy tới các huynh đệ.
Vũ Đô, đã không còn nhà của nàng nữa, nhà của nàng đã trở thành một đống vụn nát. Nghe nói sau khi phụ thân bị xử trảm, bà nội đã đuổi hết người làm trong phủ đi, châm một mồi lửa, thiêu cháy mình trong đó.
Nhà của nàng, đã hoàn toàn bị phá hủy.
Hoa Trứ Vũ vừa đánh đàn vừa suy nghĩ, sau tối nay, nàng sẽ rời khỏi chỗ này. Trong lòng nàng đã có kế hoạch, phải tìm cách đột nhập vào trong cung, còn phải tìm ra chân tướng vì sao quân Hoa gia bị xử trảm.
Khúc nhạc đang lên tới cao trào, khách nhân trong Túy Tiên phường say sưa chìm đắm, thì bị một tiếng động vô duyên cắt ngang.
“Khúc nhạc không tệ, vẻ bề ngoài cũng không tệ, nhưng tệ nhất là ngươi không nên đánh đàn ở trong này!” Giọng nói có phần uể oải, rất khó nghe, mà lời hắn nói càng khiến người ta thêm chán ghét.
Hoa Trứ Vũ nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện đang chậm chạp bước lên sân khấu.
Đó là một thiếu niên, nhìn qua cũng bằng tầm tuổi Hoa Trứ Vũ, nhưng, con trai mười bảy, mười tám tuổi, thì vẫn chỉ gọi là thiếu niên. Nhất là giọng nói của hắn, rõ ràng còn chưa phát dục hết.
Vẻ bề ngoài của hắn cũng không tệ, có thể dùng mấy câu như “Rạng rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng”**, hàng mi đen mà dài, ánh mắt đen nhánh mà sáng ngời, xinh đẹp giống như thiện tài đồng tử dưới trướng quan âm bồ tát, giống như người trời. Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu, nếu để ý kỹ hơn, sẽ phát hiện trên bộ mặt hiền hòa kia, sát khi giữa hai chân mày rất nặng, toàn thân có một loại khí chất không giận mà uy nghiêm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
**hai câu thơ trích từ bài Lạc thần phú của Tào Thực
Người này có bề ngoài là một thiên thần, nội tâm chính là một ác ma.
Thiếu niên như vậy, khẳng định là hậu duệ một gia tộc lớn, thường dân không thể có loại sát tinh lớn như vậy.
Thiếu niên kia đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, vươn tay về phía chiếc đàn đặt trên bàn, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh vang dội, trên dao cầm đã hiện ra những vết rạn nứt.
Xem ra, thiếu niên này cũng có vài phần năng lực, Hoa Trứ Vũ chậm rãi đứng dậy, quay người muốn rời đi.
Mặc kệ là hắn vô tình hay cố ý, nàng cũng rảnh rỗi để ý tới hắn.
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, “Còn dám trốn! Để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu?!”
Hắn trầm mặt xuống, năm ngón tay chúm lại, tạo thành chiêu “Hắc hổ thâu tâm” chộp tới trước ngực Hoa Trứ Vũ.
Võ công của hắn tuy không cao, nhưng hắn ra tay rất độc ác, không giống với những tên lưu manh chuyên gây sự bên ngoài.
Hoa Trứ Vũ nghiêng người, tránh khỏi chiêu “Hắc hổ thâu tâm” kia, lại không ngờ tên thiếu niên tập kích không thành, lập tức biến quyền thành chưởng, chém về phía cổ Hoa Trứ Vũ. Trúng một chưởng này, nếu nhẹ, sẽ khiến người ta choáng váng, còn nặng hơn có thể làm chết người.
Hoa Trứ Vũ trầm mặt xuống, nàng không nghĩ tới, thiếu niên này lại độc ác như vậy! Nàng mới tới Vũ Đô, cũng chưa từng đắc tội với hắn, không biết vì sao hắn phải làm như vậy.
Không rảnh để nghĩ tiếp, Hoa Trứ Vũ liền cúi đầu, thoát khỏi chưởng lực của hắn, liên tục lui về phía sau.
Hai chiêu đều bị Hoa Trứ Vũ tránh được, sắc mắt thiếu niên trở nên u ám, trong mắt bừng lên hai ngọn lửa phẫn nộ, gương mặt tiên đồng lạnh như băng, vẻ rét lạnh kia, giống như muốn ăn sống nuốt tươi người khác vậy.
Những người khách kia vừa thấy, đều hiểu người này là một người không dễ trêu vào, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không dám ở xem thêm nữa, ai cũng sợ hãi đứng dậy, chạy khỏi Túy Tiên phường, tránh bị liên lụy không đâu.
Sau khi khách nhân bỏ chạy hết, có thêm mấy người không biết ở đâu xông ra. Có hai người trong đó đóng chặt cửa Túy Tiên phường lại, còn những người khác đi lên sân khẩu, vây quanh Hoa Trứ Vũ.
Nhìn thái độ này, xem ra là muốn đóng cửa đánh người.
Nhưng nàng không tưởng tượng được, người đàn ông giống như Tiêu Dận cũng biết rơi lệ.
Hắn khí phách, hắn lạnh lùng, hắn vô tình, nhưng, hắn cũng biết khóc, không những thế còn là vì nàng mà khóc!
Hoa Trứ Vũ sững sờ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn thật lòng thích nàng, điều này khiến nàng cảm thấy lúng túng.
Sau khi Tiêu Dận khóc, cũng trở nên tỉnh táo một chút, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt vẫn mê ly như trước, nhưng có phần trong suốt hơn, hàng lông mi rậm rạp bết chặt vì nhiễm nước.
Hắn vỗ xuống bên cạnh mình, nở nụ cười nói: “Nha đầu, lại đây ngồi đi!” Hơi rượu vẫn còn váng vất, nói chuyện vẫn có phần mơ hồ không rõ.
Hoa Trứ Vũ nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại, nên chậm rãi đi qua đó ngồi xuống tấm thảm, cũng không ngại sẽ làm bẩn giá y.
Tiêu Dận nhìn nàng cười đầy uể oải, đôi mắt của hắn rất đẹp, đôi mắt như đang chiếu thẳng vào lòng nàng.
“Nha đầu, muội cũng thích ta, đúng không?” Hắn khẽ hỏi, yếu ớt mỉm cười nhìn nàng.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, lần này Tiêu Dận đã uống quá nhiều, nàng có nên nói “Ta là muội muội ngươi” hay không, có câu này làm bia chắn, cũng có thể giảm bớt sự nặng nề lúc này. Kỳ thật, cho tới bây giờ, chưa bao giờ nàng thừa nhận mình là em gái hắn, tất cả chỉ là bất đắc dĩ.
Tiêu Dận nghĩ chắc Hoa Trứ Vũ cũng thích hắn, nên không cần đợi nàng trả lời, thân hình cao lớn nghiêng ngả, lấy chân Hoa Trứ Vũ làm chỗ gối đầu, thoải mái tựa vào đùi nàng.
Hoa Trứ Vũ dở khóc dở cười, nàng hung dữ đẩy vai hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn hét lên: “Tiêu Dận, đi xuống mau!”
“Ca ca, ngoan nào….. Muội chưa từng gọi ta là ca ca…..” Hắn cũng không để ý tới Hoa Trứ Vũ, chỉ lên án cách xưng hô của nàng, khẽ lẩm bẩm trong miệng, thanh âm càng lúc càng thấp, nhưng một câu cuối cùng, Hoa Trứ Vũ lại nghe rất rành mạch.
“Thật ra, ta thà cả đời này đừng nghe muội gọi ta là ca ca, gọi là Tiêu Dận được rồi.”
Câu cuối cùng của hắn, chính là câu này.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ run lên, nàng lay hắn, mới phát hiện ra, hắn rất thoải mái gối lên đùi nàng, còn lăn ra ngủ.
Ánh nắng sớm chiếu qua tầng tầng lớp lớp màn che, xua tan những u ám bên trong, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú cương nghị của hắn. Đôi mày kiếm, lông mi rậm dài, càng nhìn càng thấy đẹp. Tướng ngủ của hắn, hết sức an bình, không còn vẻ khí phách, lạnh lùng như bình thường, chỉ có vẻ cao quý và hiền hòa, ngây thơ như một đứa trẻ.
Hoa Trứ Vũ nhìn Tiêu Dận, trong lòng cảm thấy rối loạn, nàng cũng không thể nói rõ, cảm giác của nàng đối với hắn là gì.
Hận? Chắc chắn là có, nhất là khi hắn ném nàng vào trong hồng trại, phế bỏ tay nàng.
Phẫn nộ? Cũng có, đó là lúc bị hắn hạ cổ độc, lúc phải chịu cổ trùng tra tấn.
Buồn bực? Hình như cũng có một chút.
Nhưng cũng phải thừa nhận, cảm giác của nàng đối với hắn vẫn có một chút khác biệt. Còn là ở điểm nào, nàng cũng không rõ lắm, có lẽ là khâm phục, có lẽ cũng có thưởng thức, cũng có thể có vài phần yêu mến.
Cho nên, nàng phải rời xa hắn.
Nếu không, đợi đến khi hắn biết nàng không phải là muội muội của hắn, nàng đừng hòng trốn khỏi Bắc Triều nữa.
Hoa Trứ Vũ đợi Tiêu Dận ngủ say, mới cẩn thận rút chân ra ngoài, không dám động mạnh tới hắn, sợ hắn tỉnh giấc, nàng còn tiện tay đặt một chiếc gối êm ái dưới đầu hắn.
Tiêu Dận càu nhàu xoay người về phía khác, sau đó lại ngủ rất sâu.
Hoa Trứ Vũ chỉnh lại mái tóc, vuốt phẳng lại quần áo, trên váy có lưu lại một vệt son, nhưng cũng may giá y màu đỏ, nên rất khó nhận ra. Nàng đội mũ phượng lên, thả rèm che bằng ngọc xuống, chậm rãi đi ra ngoài.
Bạch Mã phu nhân và hai hỷ nương nữa luôn đứng đợi bên ngoài, bộ dạng vừa rồi của Tiêu Dận, các bà đều nhìn thấy, nhưng cũng không có ai dám nhiều chuyện, chỉ dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Hoa Trứ Vũ.
Bạch Mã phu nhân bình tĩnh đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, khẽ nói: “Đội ngũ đón dâu đã đến, công chúa mau lên kiệu thôi.”
Hoa Trứ Vũ khẽ cười gật đầu đồng ý, hai hỷ nương nâng đỡ cánh tay nàng, đi dọc theo hành lang, mãi đến khi đi tới trước cửa cung, ngồi lên kiệu hoa.
Liên hôn giữa Bắc Triều và Đông Yến là một sự kiện vô cùng trọng đại, nhất là chú rể lại là Thụy Vương Đông Yến Đấu Thiên Kim, chính là Đông tài thần đó! Hôn sự này hết sức xa hoa, không chỉ có sính lễ toàn những đồ trân quý, đến cả xe ngựa, kiệu hoa đón dâu đều nạm vàng dát bạc, cực kỳ xa xỉ.
Do đó, trên đường kiệu hoa đi qua Thượng Kinh, ở ven đường chen chúc toàn người là người, một tầng người lại một tầng người bon chen nhau, ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy việc trọng đại này.
Trong lúc mọi người đang bon chen lẫn nhau, có một hỷ nương rời khỏi kiệu hoa, nhoáng lên một cái, thân ảnh nàng đã hòa vào trong dòng người náo nhiệt.
Hỷ nương này chính là Hoa Trứ Vũ, dựa theo kế hoạch, nàng sẽ nhân lúc không có ai chú ý, lén chuồn ra ngoài.
Dựa theo phong tục Bắc Triều, bên trong kiệu hoa, phải có thêm hai hỷ nương, coi như thị nữ hồi môn của nàng. Nàng chỉ cần đóng giả làm một trong hai người thị nữ, thì có thể tạm thời che mắt được Đấu Thiên Kim, vì hắn chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của nàng, còn nàng lại nghĩ, cũng có thể chuyện này sẽ che giấu được rất lâu.
Trước khi sự việc bại lộ, sẽ không có ai truy bắt nàng.
Sau khi sự việc bại lộ, những hỷ nương này chỉ cần nói là bị nàng uy hiếp, cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội.
Hoa Trứ Vũ đứng yên trên đường cái, xung quanh là những người không ngừng tiến về phía trước, chỉ có mình nàng lạc lõng trong không khí sầm uất chốn Thượng Kinh.
Nàng áy náy nhìn về phía Đấu Thiên Kim mặc trang phục tân lang ngồi trên ngựa.
Nếu nói hai lần kết hôn trước, người chịu thương tổn là nàng, thì lần kết hôn này, nàng còn phải xin lỗi Đấu Thiên Kim.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy hắn cũng không quá xa xỉ, huênh hoang, bởi vì trong ngày trọng đại của mình, ai cũng mặc hỷ phục màu đỏ thẫm. Đấu Thiên Kim cũng vậy, giống như trời sinh ra hắn đã rất hợp với những màu sắc tươi sáng như vậy, bộ hỷ phục màu đỏ càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của hắn. Hắn hân hoan nở nụ cười dưới ánh mặt trời. Từ từ giục ngựa bước đi trong đám người đông đúc.
Đây cũng là một người đàn ông ưu tú, nhưng hắn chưa từng gặp qua nàng, mãi đến khi thân phận công chúa của nàng truyền ra ngoài, hắn đến cầu thân cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng lần ở lễ hội đó, nàng chỉ là một người con gái không rõ lai lịch bên người Tiêu Dận, vậy mà hắn lại tặng tuyết liên cho nàng.
Hoa Trứ Vũ không thể không nghi ngờ, động cơ hắn cưới nàng hoàn toàn không đơn thuần.
Cho nên, tuy trong lòng có phần áy náy, nhưng nàng vẫn quyết định phải lợi dụng hắn.
Hoa Trứ Vũ đi theo đám người náo nhiệt ra khỏi kinh thành, Bạch Mã phu nhân đã sớm chuẩn bị ngựa cho nàng, sau khi Hoa Trứ Vũ nhận được các thứ cần thiết, liền lên ngựa rời khỏi Bắc Triều.
Lúc Tiêu Dận tỉnh lại, cảm thấy trên vai đau nhức, hắn nheo mắt nhìn xung quanh, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn đứng bật dậy, nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc gối mềm mại, mà căn phòng này, chính là phòng của nàng, trên bàn còn có rất nhiều son phấn, mà bên dưới chân hắn, còn có mấy hộp phấn bị rơi vỡ.
Trí nhớ cuồn cuộn tràn về, hắn day day thái dương, cảm thấy rất đau đầu. Đêm qua, hắn ngắm trăng uống rượu, không biết đã uống bao nhiêu, mãi đến lúc tờ mờ sáng, thì Hồi Tuyết đoạt lấy chén rượu trong tay hắn.
Hắn không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu, tửu lượng của trước giờ rất cao, rất ít khi say, nhưng đêm qua hắn lại say be bét.
Thì ra, có những lúc, thứ làm say lòng người không phải là là rượu, mà là tâm trạng của kẻ uống rượu. Đêm qua tâm trạng của hắn không tốt, rượu không say mà người tự say.
Hắn ôm chiếc gối trong tay mà ngẩn người, hắn nhớ loáng thoáng, cổ hắn nằm lên một khối mềm mại đầy hương thơm, giống như là cơ thể của nàng, hắn chỉ vừa mới nằm xuống, liền đang ngủ rất thoải mái, mơ một giấc mơ ngọt ngào mà hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, sau khi thức dậy, mộng vỡ thành không. Mà nàng, cũng không còn bên cạnh hắn nữa.
Tiêu Dận đấu tranh tư tưởng đầy khó nhọc, rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
“Điện hạ! Ngài tỉnh rồi!” Các thân vệ vẫn đang đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Tiêu Dận đã tỉnh lại, Hồi Tuyết vội bưng lên cho hắn một chén trà xanh.
Tiêu Dận nhận lấy chén, uống một hơi cạn sạch, làm như không có việc gì hỏi: “Công chúa đâu?”
“Đấu Thiên Kim đã đưa công chúa đi được hai canh giờ rồi, bây giờ chắc đội ngũ đón dâu của Đông Yến đã ra khỏi thành hơn trăm dặm.” Lưu Phong trầm giọng đáp.
Tiêu Dận nghe vậy, trước mắt cảm thấy hoảng hốt, cảm giác như có một thanh loan đao sắc bén, đâm mạnh một nhát vào lồng ngực trống rỗng. Vì tịch mịch mà trống rỗng, vì buồn bã nên mới trống rỗng.
Khoảng trống kia càng lúc càng rộng, dường như muốn nuốt trọn cả con người hắn.
Hắn để chén trà trong tay xuống, thản nhiên ra lệnh: “Lưu Phong, chuẩn bị ngựa!”
Lưu Phong lên tiếng trả lời, sau đó dặn thuộc hạ đi tới chuồng ngựa dắt ngựa tới. Tiêu Dận cũng không buồn thay quần áo, vội bước nhanh ra khỏi phủ, nhảy lên ngựa huýt một tiếng, Hải Đông Thanh vẫy vẫy cánh đậu trên vai hắn, hắn kéo lấy dây cương, thúc ngựa rời đi.
Ra ngoài kinh thành chính là thảo nguyên mênh mông bát ngát, hôm nay thời tiết rất đẹp, đưa tầm mắt có thể nhìn được rất xa. Tiêu Dận giục ngựa đi dọc theo hướng của đội ngũ đón dâu. Hải Đông Thanh bay lượn qua những đám mây trên đầu hắn.
Đại Hắc Mã chạy rất nhanh, tiếng gió vù vù, làm tấm áo choàng màu đen phía sau tung bay phần phật. Một người một ngựa, giống như mũi tên đã rời khỏi cung xé gió bay trên thảo nguyên.
Hắn không biết, hắn muốn theo đuổi thứ gì? Nếu đuổi kịp thì phải làm thế nào? Nhưng bây giờ, ngoài việc đuổi theo, hắn thật sự không biết phải làm gì, chẳng lẽ cứ đắm chìm trong rượu mãi hay sao?
Đội ngũ đón dâu xuất phát sớm hơn hắn nửa ngày, nhưng lộ trình vẫn không thể bằng một người một ngựa được, trước lúc trời tối, Tiêu Dận cũng đã đuổi theo tới được chỗ đội ngũ.
Hắn ghìm chặt thân ngựa, nhìn đội ngũ đang quanh co mà đi.
Một người một ngựa, lẳng lặng đứng ở trên sườn núi cao.
Người con gái hắn yêu, cuối cùng lại trở thành thê tử của người khác.
Cảm giác cô độc nặng nề giống như hoàng hôn, đồng loạt ép về phía hắn. Mà hắn, cũng không còn chút sức lực nào, để đuổi theo đội ngũ đón dâu kia nữa. Đuổi theo sao, gặp mặt thì sao, cuối cùng nàng vẫn là vợ của kẻ khác.
Gió đêm thê lương, tà dương tịch mịch.
Ánh chiều tà kéo dài chiếc bóng của hắn trên mặt đất, rất dài rất dài, tay áo tung bay trong gió, rối loạn như tâm trạng của hắn hiện tại.
Nam Triều.
Màn đêm Vũ Đô, đèn đuốc huy hoàng, sênh ca ngập tràn.
Túy Tiên phường trên đường An Bình chính là tửu lâu kiêm nhạc phường giàu có nhất nổi danh nhất Vũ Đô, không chỉ có rượu và những món ăn nổi tiếng Vũ Đô, mà còn có những đoàn hát hí khúc với đào kép đặc trưng chốn kinh thành.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi này lại trở thành nơi xa hoa nhất Vũ Đô.
Đêm hôm nay, những ánh đèn rực rỡ vừa mới thắp lên, trên sân khấu lầu một, tấm màn che từ từ kéo ra, có bóng một người mặc váy lụa lê hoàng thướt tha bước lên sân khấu, cất lên giọng nói uyển chuyển. “Vãn trang tàn, ô vân triền, khinh quân khởi phấn diện, loạn vãn khởi vân hoàn. Tương giản thiếp niêm, bả trang hạp án, khai sách phong bì tư tư khán, điên lai đảo khứ bất hại tâm phiền.”
Giọng của Hoa đán kia rất hay, dáng người lại lung linh, nội dung nói về một người con gái trong khuê phòng, nhận được lá thư của tình lang, trong lòng vừa vui mừng vừa e lệ.
Hoa đán hát một đoạn, rồi uyển chuyển lui xuống, người tiếp theo lên sân khấu, là một công tử áo trắng.
Dưới ánh đèn lưu ly chói mắt, nổi bật làn da trắng như tuyết của hắn, khuôn mặt đẹp như vẽ, một mái tóc đen thật dài đổ xuống, trên khuôn mặt ngọc ngà, là một đôi mắt phượng tuyệt mỹ. Hắn chậm rãi bước từng bước lên sân khấu, thản nhiên nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới, dưới sân khấu, cho dù là ai, ngồi ở góc nào, đều cảm giác không thể thoát khỏi tầm mắt hắn.
Cả người hắn như không hề nhiễm bụi trần, sáng như mặt trăng rơi xuống chín tầng trời, lại giống như một viên cổ ngọc chạm trổ tinh tế.
Trên đài sớm đã có người bày sẵn đàn Dao cầm, hắn chậm rãi đi đến trước Dao cầm, khoanh chân ngồi trên chiếu, bắt đầu đánh đàn.
Vươn ra những ngón tay vừa nhỏ vừa dài, sáng bóng giống như bạch ngọc, hắn nhẹ nhàng mân mê, tiếng đàn trong suốt, một khúc ‘xuân quang hảo’ theo những ngón tay hắn phát ra ngoài.
Tiếng đàn hết sức êm ái, mọi người nghe thấy, trước mắt như hiện ra những đóa hoa quỳnh nở rộ, múi hương phiêu theo làn gió, hoa tươi, hoa đẹp, hoa thơm mát, đều được tái hiện trong tiếng đàn.
Công tử áo trắng đang đánh đàn, đúng là Hoa Trứ Vũ.
Nàng mới tới Vũ Đô ba ngày trước, trên người đã hết sạch bạc, lại không có chỗ đặt chân, nên mới tới Túy Tiên phường làm nhạc công.
Dọc trên đường đi, nàng chỉ có thể sống bằng cách này.
Nàng đến từ Bắc Triều, mà tiền của Bắc Triều không dùng được ở Nam Triều, nên nàng không nhận lấy. Còn những châu báu Tiêu Dận đưa cho nàng, nàng càng không dám mang theo, bởi vì cũng không thể sử dụng được, nàng cũng không định tiết lộ manh mối để Tiêu Dận tìm ra nàng.
Mà nàng, cũng không hề liên lạc với những thuộc hạ cũ, những chuyện kế tiếp, chỉ cần một mình nàng cũng có thể làm được, nàng không muốn liên lụy tới các huynh đệ.
Vũ Đô, đã không còn nhà của nàng nữa, nhà của nàng đã trở thành một đống vụn nát. Nghe nói sau khi phụ thân bị xử trảm, bà nội đã đuổi hết người làm trong phủ đi, châm một mồi lửa, thiêu cháy mình trong đó.
Nhà của nàng, đã hoàn toàn bị phá hủy.
Hoa Trứ Vũ vừa đánh đàn vừa suy nghĩ, sau tối nay, nàng sẽ rời khỏi chỗ này. Trong lòng nàng đã có kế hoạch, phải tìm cách đột nhập vào trong cung, còn phải tìm ra chân tướng vì sao quân Hoa gia bị xử trảm.
Khúc nhạc đang lên tới cao trào, khách nhân trong Túy Tiên phường say sưa chìm đắm, thì bị một tiếng động vô duyên cắt ngang.
“Khúc nhạc không tệ, vẻ bề ngoài cũng không tệ, nhưng tệ nhất là ngươi không nên đánh đàn ở trong này!” Giọng nói có phần uể oải, rất khó nghe, mà lời hắn nói càng khiến người ta thêm chán ghét.
Hoa Trứ Vũ nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện đang chậm chạp bước lên sân khấu.
Đó là một thiếu niên, nhìn qua cũng bằng tầm tuổi Hoa Trứ Vũ, nhưng, con trai mười bảy, mười tám tuổi, thì vẫn chỉ gọi là thiếu niên. Nhất là giọng nói của hắn, rõ ràng còn chưa phát dục hết.
Vẻ bề ngoài của hắn cũng không tệ, có thể dùng mấy câu như “Rạng rỡ thu cúc, tươi rạng xuân tùng”**, hàng mi đen mà dài, ánh mắt đen nhánh mà sáng ngời, xinh đẹp giống như thiện tài đồng tử dưới trướng quan âm bồ tát, giống như người trời. Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu, nếu để ý kỹ hơn, sẽ phát hiện trên bộ mặt hiền hòa kia, sát khi giữa hai chân mày rất nặng, toàn thân có một loại khí chất không giận mà uy nghiêm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
**hai câu thơ trích từ bài Lạc thần phú của Tào Thực
Người này có bề ngoài là một thiên thần, nội tâm chính là một ác ma.
Thiếu niên như vậy, khẳng định là hậu duệ một gia tộc lớn, thường dân không thể có loại sát tinh lớn như vậy.
Thiếu niên kia đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, vươn tay về phía chiếc đàn đặt trên bàn, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh vang dội, trên dao cầm đã hiện ra những vết rạn nứt.
Xem ra, thiếu niên này cũng có vài phần năng lực, Hoa Trứ Vũ chậm rãi đứng dậy, quay người muốn rời đi.
Mặc kệ là hắn vô tình hay cố ý, nàng cũng rảnh rỗi để ý tới hắn.
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, “Còn dám trốn! Để ta xem ngươi có thể chạy đi đâu?!”
Hắn trầm mặt xuống, năm ngón tay chúm lại, tạo thành chiêu “Hắc hổ thâu tâm” chộp tới trước ngực Hoa Trứ Vũ.
Võ công của hắn tuy không cao, nhưng hắn ra tay rất độc ác, không giống với những tên lưu manh chuyên gây sự bên ngoài.
Hoa Trứ Vũ nghiêng người, tránh khỏi chiêu “Hắc hổ thâu tâm” kia, lại không ngờ tên thiếu niên tập kích không thành, lập tức biến quyền thành chưởng, chém về phía cổ Hoa Trứ Vũ. Trúng một chưởng này, nếu nhẹ, sẽ khiến người ta choáng váng, còn nặng hơn có thể làm chết người.
Hoa Trứ Vũ trầm mặt xuống, nàng không nghĩ tới, thiếu niên này lại độc ác như vậy! Nàng mới tới Vũ Đô, cũng chưa từng đắc tội với hắn, không biết vì sao hắn phải làm như vậy.
Không rảnh để nghĩ tiếp, Hoa Trứ Vũ liền cúi đầu, thoát khỏi chưởng lực của hắn, liên tục lui về phía sau.
Hai chiêu đều bị Hoa Trứ Vũ tránh được, sắc mắt thiếu niên trở nên u ám, trong mắt bừng lên hai ngọn lửa phẫn nộ, gương mặt tiên đồng lạnh như băng, vẻ rét lạnh kia, giống như muốn ăn sống nuốt tươi người khác vậy.
Những người khách kia vừa thấy, đều hiểu người này là một người không dễ trêu vào, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không dám ở xem thêm nữa, ai cũng sợ hãi đứng dậy, chạy khỏi Túy Tiên phường, tránh bị liên lụy không đâu.
Sau khi khách nhân bỏ chạy hết, có thêm mấy người không biết ở đâu xông ra. Có hai người trong đó đóng chặt cửa Túy Tiên phường lại, còn những người khác đi lên sân khẩu, vây quanh Hoa Trứ Vũ.
Nhìn thái độ này, xem ra là muốn đóng cửa đánh người.