-
Chương 1
Nước sơn móng tay lấp lánh dưới ánh nến, giống như đang cười nhạo cánh tay nàng, ngay cả một ly rượu nhỏ cũng không cầm được..
Là thuốc mê? Hay nhuyễn cân tán? Hay là một loại thuốc độc khác?
Vừa rồi, nàng còn còn tán thưởng trong lòng, rượu hợp cẩn này thật thơm ngọt mát lạnh, thuần hơn so với Thiêu Đao Tử nàng thường hay uống, đây chắc là loại rượu chuyên dành cho nữ nhân. Lại không ngờ tới, đây chính là một ly rượu độc.
Mới về kinh thành được mấy ngày, mới được an nhàn mấy ngày? Sự cảnh giác của nàng đã giảm sút nghiêm trọng như vậy sao! Chỉ là, có tân nương nào có thể nghĩ ra trong rượu hợp cẩn có độc đây?
Khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước vẫn còn che ở trên đầu, nàng cũng muốn nhìn xem Cơ Phượng Ly có trúng độc hay không, nhưng ngoài màu đỏ thẫm trước mắt, nàng không nhìn thấy gì hết. Mà lúc này, đến cả sức để xốc tấm khăn voan mỏng này lên cũng không có.
Sức lực cả người bị rút đi, nàng không đứng nổi nữa, xuôi xuống bên cạnh giường, từ từ nằm bệt trên mặt đất.
Nếu là trước đây, một ly rượu độc, dù có độc tới cỡ nào, nàng cũng sẽ không bao giờ khinh địch để bị hạ độc như vậy. Chỉ là, bây giờ, nội lực mất hết, không khác gì những người bình thường.
Từ sau khi trở về kinh thành, phụ thân đã phong bế nội lực của nàng lại, sợ nàng ra ngoài gây chuyện. Thật ra, trong lòng nàng cũng rõ, phụ thân sợ nàng không muốn gả cho Cơ Phượng Ly, kháng chỉ đào hôn trốn đi.
Phụ thân không biết, trong lòng nàng, cũng có phần hâm mộ vị Tả tưởng trẻ tuổi này.
Bởi vì Cơ Phượng Ly hoàn toàn khác với những công tử thế gia khác, chỉ biết dựa vào sự che chở của gia tộc để được làm quan trong triều. Hắn là một nho sinh nghèo, thứ hắn dựa vào chính là bản thân mình.
“Người đâu!” Giọng nói của Cơ Phượng Ly vang lên phía trên đỉnh đầu, vẫn là chất giọng nhàn nhạt như gió nam ấm áp, nhưng lúc này Hoa Trứ Vũ lại nghe ra một sự sắc sảo trong đó.
Thật hiển nhiên, Cơ Phượng Ly không hề trúng độc!
Hoa Trứ Vũ nở nụ cười, lúm đồng tiền ở trên mặt chậm rãi lan ra, cuối cùng ngưng kết lại, hóa thành một mảnh sương lạnh.
Nàng sớm nên nghĩ ra, Cơ Phượng Ly là loại người như thế nào, quyền lực của hắn trong Thiên triều dưới một người trên vạn người. Trên đời này có ai có thể hạ độc được hắn, trừ khi, Cơ Phượng Ly tự hạ độc chính mình.
Có hai thị nữ cẩn thận đi tới, thu dọn những mảnh ngọc lưu ly vỡ nát bên dưới. Có một mảnh nhỏ đâm phải đầu gối của nàng, nhưng hai thị nữ kia không phát hiện ra.
Cảm giác sắc nhọn đau đớn ở đầu gối như đang nhắc nhở nàng, tất cả những chuyện này không phải là mơ.
“Vì sao?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi. Vì sao hắn phải làm như vậy với nàng? Kể cả là muốn hủy bỏ hôn ước cũng không đến nỗi hạ độc nàng chứ?
Nàng không nghĩ ra!
Đây là người trong lòng số một của các thiếu nữ Vũ Đô sao?
Không nghe thấy tiếng trả lời của hắn, chỉ cảm thấy được đôi mắt sáng quắc nhìn về phía nàng, sắc bén mà âm trầm.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ dâng lên một cảm giác chấn động, người có ánh mắt sắc bén như vậy, sự tồn tại của hắn, khiến người khác không thể coi thường.
Cánh tay nam nhân thon dài chậm rãi dò xét tới đây, đầu ngón tay chạm vào một góc khăn voan đỏ thẫm, hình như muốn vén khăn voan lên, một luồng Long Diên Hương nhàn nhàn từ ống tay áo bay tới, như có như không.
Nhưng mà ngón tay đặt trên khăn voan đỏ bỗng nhiên dừng lại, rồi đột ngột lui về.
Hắn không có ý định vén khăn voan của nàng, có lẽ, hắn không muốn nhìn thấy nàng!
“Cần gì phải hỏi chứ? Chén ngọc lưu ly kia cũng không hề hỏi, vì sao cô lại vứt bỏ nó!” Giọng nói điềm tĩnh như nước, lại mát lạnh như gió mùa xuân, thổi những chiếc lá đỏ rơi xuống đất.
Đương nhiên chén ngọc lưu ly không hỏi, bởi vì nó là đồ vật.
Chẳng lẽ, trong mắt hắn, nàng giống như chén ngọc lưu ly? Cho dù có bị rơi tới tan xương nát thịt, cũng không cần hỏi vì sao. Cũng có thể, ở trong mắt hắn, nàng còn không bằng một chén ngọc lưu ly kia?
Lông mi Hoa Trứ Vũ khẽ run, trên môi ngưng lại một nụ cười lạnh lùng.
Không còn ai nói gì nữa, yên tĩnh tới đáng sợ, thì một tiếng động dè dặt từ bên ngoài truyến tới.
“Tướng gia……” Một thị nữ đứng ngoài cửa thấp giọng bẩm báo nói, “Thường công công trong cung đến tuyên chỉ.”
“Bày hương án, tiếp chỉ ngay tại đây!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.
Bọn thị nữ vội vàng mang hương án vào trong tân phòng.
Chỉ một lát sau, mành rèm được vén lên lên, một tiếng bước chân phức tạp đi tới, tiếng thái giám lớn tuổi chói tai truyền tới: “Hoa Trứ Vũ tiếp chỉ —”
Hai thị nữ đỡ nàng quỳ gối trước hương án, Thường công công kia bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.
Có thế nào thì Hoa Trứ Vũ cũng không thể ngờ tới, thánh chỉ này lại ban cho nàng. Bảo sao Cơ Phượng Ly cho bày hương án ở đây, sáng nay lúc bái đường xong, hắn đã vội vàng rời đi, nghe nói phải vào trong cung. Tất nhiên hắn biết thánh chỉ này là dành cho nàng, nói không chừng, thánh chỉ này còn do hắn mời tới.
Ý tứ thánh chỉ rất đơn giản, phong Hoa Trứ Vũ nàng làm Mộ Vân công chúa, gả đến Bắc Triều hòa thân.
Hòa thân!
Nếu như nàng không nhớ nhầm, người phải đi Bắc Triều hòa thân là thiên kim của Ôn Thái Phó – Ôn Uyển.
Từ khi Nam Triều đại thắng Tây Lương, thế lực của Nam Triều càng càng hùng mạnh. Đông Yến cùng Bắc Triều đều phái sứ giả đến thiết lập quan hệ.
Mấy ngày trước, Hiền Vương Bắc Triều đã thay mặt thái tử của họ tới cầu thân, người gả qua bên đó sẽ trở thành Thái Tử phi.
Nhưng mà không có ai nguyện ý đi hòa thân. Nguyên nhân không có gì khác, trong bốn nước, khí hậu Bắc Triều khắc nghiệt nhất, người Nam Triều sống ở đó không hợp. Tiền triều từng có một cô công chúa tới Bắc Triều hòa thân, vì không thích ứng được với khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt ở đó, chưa đầy vài năm đã bị phong hàn, tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn.
Hoàng thượng chỉ có một cô công chúa là Hoàng Phủ Yên, từ nhỏ đã được nuông chiều sủng ái, đương nhiên không nỡ gả công chúa bảo bối của mình tới tái ngoại chịu khổ, vì thế, đã đồng ý chọn ra một trong các vị thiên kim của quan đại thần.
Sứ giả Bắc Triều đem danh sách những vị thiên kim có tiếng tăm lừng lẫy ở Vũ Đô, viết thành một quyển sách, mang lên lưng ngựa gửi lại cho Bắc Triều, cuối cùng, thái tử Bắc Triều tuyển chọn thiên kim Ôn Thái Phó – Ôn Uyển.
Tuy Ôn Uyển không muốn, nhưng thánh mệnh không thể không tuân.
Nghe nói, Lễ bộ đã phái hai trăm tinh binh, sáng sớm mai sẽ đi cùng với sứ giả Bắc Triều, hộ tống Ôn Uyển về Bắc Triều. Mà hiện tại, hoàng thượng lại đột ngột hạ chỉ, bảo nàng đến Bắc Triều hòa thân.
Lão hoàng đế hình như đã quên, nàng vừa mới tuân theo ý chỉ của ông ta gả ra ngoài, nhưng mà, trong thánh chỉ của hắn một chữ cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ gọi nàng là Hoa tiểu thư.
Hoa tiểu thư?
Lật tay úp mây làm mưa, một tay che trời chính là như vậy sao.
Vì ông ta là hoàng đế!
Thánh chỉ tuyên đọc xong, Thường công công nâng cao thánh chỉ trong tay, kiêu căng nói: “Mời Hoa tiểu thư tiếp chỉ!”
Hoa Trứ Vũ quỳ không hề động đậy, cũng không nói gì!
Trong phòng im lặng như tờ.
“Mời Hoa tiểu thư tiếp chỉ!”
Thường công công cao giọng nhắc lại.
Nếu có thể, Hoa Trứ Vũ cũng sẽ không cử động. Nhưng cho dù nàng không muốn, hai thị nữ vẫn mạnh mẽ nâng nàng dậy, cầm lấy tay nàng, tiếp nhận thánh chỉ màu vàng kia.
Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy “Người là dao thớt, ta là thịt cá” thật bất lực. Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác nhục nhã khi rơi vào sự sắp đặt của người khác.
“Chậm đã!” Nàng từ từ mở miệng.
Giọng nói không cao, giọng điệu cũng rất đạm bạc, nhưng mà, ai cũng có thể nghe ra, trong giọng nói bình tĩnh này mang theo sát khí lạnh như băng
Là thuốc mê? Hay nhuyễn cân tán? Hay là một loại thuốc độc khác?
Vừa rồi, nàng còn còn tán thưởng trong lòng, rượu hợp cẩn này thật thơm ngọt mát lạnh, thuần hơn so với Thiêu Đao Tử nàng thường hay uống, đây chắc là loại rượu chuyên dành cho nữ nhân. Lại không ngờ tới, đây chính là một ly rượu độc.
Mới về kinh thành được mấy ngày, mới được an nhàn mấy ngày? Sự cảnh giác của nàng đã giảm sút nghiêm trọng như vậy sao! Chỉ là, có tân nương nào có thể nghĩ ra trong rượu hợp cẩn có độc đây?
Khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước vẫn còn che ở trên đầu, nàng cũng muốn nhìn xem Cơ Phượng Ly có trúng độc hay không, nhưng ngoài màu đỏ thẫm trước mắt, nàng không nhìn thấy gì hết. Mà lúc này, đến cả sức để xốc tấm khăn voan mỏng này lên cũng không có.
Sức lực cả người bị rút đi, nàng không đứng nổi nữa, xuôi xuống bên cạnh giường, từ từ nằm bệt trên mặt đất.
Nếu là trước đây, một ly rượu độc, dù có độc tới cỡ nào, nàng cũng sẽ không bao giờ khinh địch để bị hạ độc như vậy. Chỉ là, bây giờ, nội lực mất hết, không khác gì những người bình thường.
Từ sau khi trở về kinh thành, phụ thân đã phong bế nội lực của nàng lại, sợ nàng ra ngoài gây chuyện. Thật ra, trong lòng nàng cũng rõ, phụ thân sợ nàng không muốn gả cho Cơ Phượng Ly, kháng chỉ đào hôn trốn đi.
Phụ thân không biết, trong lòng nàng, cũng có phần hâm mộ vị Tả tưởng trẻ tuổi này.
Bởi vì Cơ Phượng Ly hoàn toàn khác với những công tử thế gia khác, chỉ biết dựa vào sự che chở của gia tộc để được làm quan trong triều. Hắn là một nho sinh nghèo, thứ hắn dựa vào chính là bản thân mình.
“Người đâu!” Giọng nói của Cơ Phượng Ly vang lên phía trên đỉnh đầu, vẫn là chất giọng nhàn nhạt như gió nam ấm áp, nhưng lúc này Hoa Trứ Vũ lại nghe ra một sự sắc sảo trong đó.
Thật hiển nhiên, Cơ Phượng Ly không hề trúng độc!
Hoa Trứ Vũ nở nụ cười, lúm đồng tiền ở trên mặt chậm rãi lan ra, cuối cùng ngưng kết lại, hóa thành một mảnh sương lạnh.
Nàng sớm nên nghĩ ra, Cơ Phượng Ly là loại người như thế nào, quyền lực của hắn trong Thiên triều dưới một người trên vạn người. Trên đời này có ai có thể hạ độc được hắn, trừ khi, Cơ Phượng Ly tự hạ độc chính mình.
Có hai thị nữ cẩn thận đi tới, thu dọn những mảnh ngọc lưu ly vỡ nát bên dưới. Có một mảnh nhỏ đâm phải đầu gối của nàng, nhưng hai thị nữ kia không phát hiện ra.
Cảm giác sắc nhọn đau đớn ở đầu gối như đang nhắc nhở nàng, tất cả những chuyện này không phải là mơ.
“Vì sao?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi. Vì sao hắn phải làm như vậy với nàng? Kể cả là muốn hủy bỏ hôn ước cũng không đến nỗi hạ độc nàng chứ?
Nàng không nghĩ ra!
Đây là người trong lòng số một của các thiếu nữ Vũ Đô sao?
Không nghe thấy tiếng trả lời của hắn, chỉ cảm thấy được đôi mắt sáng quắc nhìn về phía nàng, sắc bén mà âm trầm.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ dâng lên một cảm giác chấn động, người có ánh mắt sắc bén như vậy, sự tồn tại của hắn, khiến người khác không thể coi thường.
Cánh tay nam nhân thon dài chậm rãi dò xét tới đây, đầu ngón tay chạm vào một góc khăn voan đỏ thẫm, hình như muốn vén khăn voan lên, một luồng Long Diên Hương nhàn nhàn từ ống tay áo bay tới, như có như không.
Nhưng mà ngón tay đặt trên khăn voan đỏ bỗng nhiên dừng lại, rồi đột ngột lui về.
Hắn không có ý định vén khăn voan của nàng, có lẽ, hắn không muốn nhìn thấy nàng!
“Cần gì phải hỏi chứ? Chén ngọc lưu ly kia cũng không hề hỏi, vì sao cô lại vứt bỏ nó!” Giọng nói điềm tĩnh như nước, lại mát lạnh như gió mùa xuân, thổi những chiếc lá đỏ rơi xuống đất.
Đương nhiên chén ngọc lưu ly không hỏi, bởi vì nó là đồ vật.
Chẳng lẽ, trong mắt hắn, nàng giống như chén ngọc lưu ly? Cho dù có bị rơi tới tan xương nát thịt, cũng không cần hỏi vì sao. Cũng có thể, ở trong mắt hắn, nàng còn không bằng một chén ngọc lưu ly kia?
Lông mi Hoa Trứ Vũ khẽ run, trên môi ngưng lại một nụ cười lạnh lùng.
Không còn ai nói gì nữa, yên tĩnh tới đáng sợ, thì một tiếng động dè dặt từ bên ngoài truyến tới.
“Tướng gia……” Một thị nữ đứng ngoài cửa thấp giọng bẩm báo nói, “Thường công công trong cung đến tuyên chỉ.”
“Bày hương án, tiếp chỉ ngay tại đây!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói.
Bọn thị nữ vội vàng mang hương án vào trong tân phòng.
Chỉ một lát sau, mành rèm được vén lên lên, một tiếng bước chân phức tạp đi tới, tiếng thái giám lớn tuổi chói tai truyền tới: “Hoa Trứ Vũ tiếp chỉ —”
Hai thị nữ đỡ nàng quỳ gối trước hương án, Thường công công kia bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ.
Có thế nào thì Hoa Trứ Vũ cũng không thể ngờ tới, thánh chỉ này lại ban cho nàng. Bảo sao Cơ Phượng Ly cho bày hương án ở đây, sáng nay lúc bái đường xong, hắn đã vội vàng rời đi, nghe nói phải vào trong cung. Tất nhiên hắn biết thánh chỉ này là dành cho nàng, nói không chừng, thánh chỉ này còn do hắn mời tới.
Ý tứ thánh chỉ rất đơn giản, phong Hoa Trứ Vũ nàng làm Mộ Vân công chúa, gả đến Bắc Triều hòa thân.
Hòa thân!
Nếu như nàng không nhớ nhầm, người phải đi Bắc Triều hòa thân là thiên kim của Ôn Thái Phó – Ôn Uyển.
Từ khi Nam Triều đại thắng Tây Lương, thế lực của Nam Triều càng càng hùng mạnh. Đông Yến cùng Bắc Triều đều phái sứ giả đến thiết lập quan hệ.
Mấy ngày trước, Hiền Vương Bắc Triều đã thay mặt thái tử của họ tới cầu thân, người gả qua bên đó sẽ trở thành Thái Tử phi.
Nhưng mà không có ai nguyện ý đi hòa thân. Nguyên nhân không có gì khác, trong bốn nước, khí hậu Bắc Triều khắc nghiệt nhất, người Nam Triều sống ở đó không hợp. Tiền triều từng có một cô công chúa tới Bắc Triều hòa thân, vì không thích ứng được với khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt ở đó, chưa đầy vài năm đã bị phong hàn, tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn.
Hoàng thượng chỉ có một cô công chúa là Hoàng Phủ Yên, từ nhỏ đã được nuông chiều sủng ái, đương nhiên không nỡ gả công chúa bảo bối của mình tới tái ngoại chịu khổ, vì thế, đã đồng ý chọn ra một trong các vị thiên kim của quan đại thần.
Sứ giả Bắc Triều đem danh sách những vị thiên kim có tiếng tăm lừng lẫy ở Vũ Đô, viết thành một quyển sách, mang lên lưng ngựa gửi lại cho Bắc Triều, cuối cùng, thái tử Bắc Triều tuyển chọn thiên kim Ôn Thái Phó – Ôn Uyển.
Tuy Ôn Uyển không muốn, nhưng thánh mệnh không thể không tuân.
Nghe nói, Lễ bộ đã phái hai trăm tinh binh, sáng sớm mai sẽ đi cùng với sứ giả Bắc Triều, hộ tống Ôn Uyển về Bắc Triều. Mà hiện tại, hoàng thượng lại đột ngột hạ chỉ, bảo nàng đến Bắc Triều hòa thân.
Lão hoàng đế hình như đã quên, nàng vừa mới tuân theo ý chỉ của ông ta gả ra ngoài, nhưng mà, trong thánh chỉ của hắn một chữ cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ gọi nàng là Hoa tiểu thư.
Hoa tiểu thư?
Lật tay úp mây làm mưa, một tay che trời chính là như vậy sao.
Vì ông ta là hoàng đế!
Thánh chỉ tuyên đọc xong, Thường công công nâng cao thánh chỉ trong tay, kiêu căng nói: “Mời Hoa tiểu thư tiếp chỉ!”
Hoa Trứ Vũ quỳ không hề động đậy, cũng không nói gì!
Trong phòng im lặng như tờ.
“Mời Hoa tiểu thư tiếp chỉ!”
Thường công công cao giọng nhắc lại.
Nếu có thể, Hoa Trứ Vũ cũng sẽ không cử động. Nhưng cho dù nàng không muốn, hai thị nữ vẫn mạnh mẽ nâng nàng dậy, cầm lấy tay nàng, tiếp nhận thánh chỉ màu vàng kia.
Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy “Người là dao thớt, ta là thịt cá” thật bất lực. Từ khi chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác nhục nhã khi rơi vào sự sắp đặt của người khác.
“Chậm đã!” Nàng từ từ mở miệng.
Giọng nói không cao, giọng điệu cũng rất đạm bạc, nhưng mà, ai cũng có thể nghe ra, trong giọng nói bình tĩnh này mang theo sát khí lạnh như băng