-
Chương 138
“Sau này ta sẽ nói cho con biết, Vũ nhi! Việc con cần làm bây giờ, chính là an phận làm Hoàng hậu của hắn.” Hoa Mục chậm rãi nói.
“Được, người không muốn nói cho con biết hắn ta họ gì, vậy có thể nói cho con biết con họ gì không?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn Hoa Mục, trong đôi mắt thuần khiết thoáng hiện vẻ sắc lạnh.
Hoa Mục bị ánh mắt đó làm cho lo lắng, ông khẽ hỏi. “Vũ nhi, con đang nói linh tinh gì vậy?”
Hoa Trứ Vũ cười chua xót, nói linh tinh ư?
Thử hỏi, trên đời này có cha con nào giống hai người họ không? Từ nhỏ, nàng đã bị bắt luyện võ với Cô Nhi quân, bị bắt đi theo Huyên phu nhân học tập cầm kỳ thi họa, nàng luôn cố hết sức hoàn thành mọi việc một cách hoàn mỹ, nàng chỉ mong nhận được một lời khen động viên của ông, nhưng ông lại rất keo kiệt, dường như nàng có cố gắng đến đâu cũng không đạt được kỳ vọng trong lòng ông.
Đến khi biết mình được gả cho Cơ Phượng Ly, nàng đã rất vui sướng, không chỉ vì nàng hâm mộ Cơ Phượng Ly, mà còn vì nàng không cần sống như một nam nhân nữa. Nhưng nàng đâu có ngờ, ngày bước lên kiệu hoa cũng là ngày tai họa đổ xuống đầu.
“Ngươi có biết, cái đêm tưởng rằng Cẩm Sắc chịu nhục, lòng con khổ sở tới mức nào không? Người có biết khi con ở Bắc Triều từng bị bắt làm quân kỹ? Người có biết, một năm qua, đã bao lần con đã đặt chân tới quỷ môn quan?” Hoa Trứ Vũ cắn môi nói, những nhục nhã và cảnh tượng thập tử nhất sinh lần lượt hiện lại trước mắt nàng, ép nàng cảm thấy khó thở.
“Biết, ta bảo Cẩm Sắc để lại sợi dây chuyền cho con là để khi tới Bắc Triều con không phải chịu khổ, nhưng không ngờ...... mọi chuyện lại không nằm trong tầm khống chết. Thế nên, ta mới phái người đến Bắc Triều đón con về, nhưng không ngờ Tiêu Dận lại xuất hiện. Ta cũng biết một năm nay con chịu không ít khổ sở, nhưng đây là những việc con nhất định phải trải qua!” Trong đôi mắt nghiêm nghị của Hoa Mục thoáng hiện lên một tia sáng u ám, khiến người ta vừa nhìn đã phát run.
“Vì sao? Dựa vào cái gì?” Hoa Trứ Vũ gằn giọng hỏi.
Hoa Mục trầm mặc rất, cuối cùng mới mở miệng. “Có rất nhiều chuyện ta không thể nói với con vào lúc này! Nhưng cũng may, mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay ta. Sau này con đừng ám sát Hoàng Thượng nữa, thật ra hắn chưa từng làm hại con, cũng chưa từng làm hại đứa bé trong bụng con.”
“Không phải hắn?”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy lạnh lẽo, run giọng hỏi: “Chẳng lẽ! Là người?”
Hoa Mục thản nhiên gật đầu, chậm rãi nói: “Lần ở Phượng Tê cung, vừa nhìn đã nhận ra con có thai. Thế nên, cha đã hạ độc vào mứt táo của Đan Hoằng. Thuốc của Hoàng Thượng chỉ khiến con mất đi võ công, hoàn toàn không gây hại tới đứa bé.”
Sắc mặt Hoa Trứ Vũ tái nhợt, nàng vẫn còn nhớ, ngày nàng mất đứa bé, Vô Song từng nói hắn chỉ phế bỏ võ công của nàng, giữ nàng lại bên cạnh chứ không hề muốn làm hại tới đứa bé trong bụng nàng.
Dưới ánh nến, Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt của Hoa Mục, gương mặt vô cùng khắc nghiệt, không hề có nét hiền hòa, lạnh lùng đến cực điểm. Đây là phụ thân nàng kính trọng từ nhỏ, nhưng bây giờ lại khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, xa lạ khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
“Vì sao? Đó là đứa bé của con, nó chảy cùng dòng máu với người, vì sao? Vì sao lại làm như vậy?” Đau tới chết lặng, nàng vẫn mấp máy cố chấp hỏi vì sao.
Hoa Mục chậm rãi đứng dậy, thở dài: “Vũ nhi, có lẽ bây giờ con đang rất hận ta, nhưng sẽ có một ngày con hiểu ra tất cả! Ta đi trước, Hoàng Thượng sắp tỉnh rồi, đêm nay là đêm động phòng của con, phụ thân không quấy rầy nữa.”
Động phòng?
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhớ ra mình đang ở trong tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song, mà hôm nay cũng là ngày hắn thành thân.
Trên hương án là hai cây nến long phượng to bằng cánh tay. Trên giường là lớp màn che đỏ thẫm. Màu đỏ của sự hoan hỉ, nhưng nàng chỉ cảm thấy thê lương.
“Khiến người thất vọng rồi, con sẽ không làm hoàng hậu của hắn, cũng sẽ không động phòng với hắn.” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói xong bước ra ngoài cửa.
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, có làn gió lạnh cuốn về phía nàng. Nàng nhanh nhẹn xoay người, dùng tay chống đỡ một chưởng của Hoa Mục. Hai bên va chạm, lực đạo khiến cơ thể chấn động, Hoa Trứ Vũ có thểnhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Hoa Mục.
“Vũ nhi, con định chống lại ta sao, đừng quên, võ công của con là do ta dạy, con nghĩ mình có thể thắng ta sao?” Hoa Mục chậm rãi nói.
Hoa Trứ Vũ bật cười, đúng vậy, võ công của nàng là do ông dạy, ngay cả khi nàng bái người khác làm sư phụ, nhưng lại luyện tập trong tầm mắt ông, mỗi chiêu thức của nàng, ông đều rất quen thuộc. Nàng hoàn toàn không đánh lại được ông, mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ muốn đánh lại ông.
“Nhưng dù con không thắng được người, cũng sẽ không làm quân cờ trong tay người! Càng không làm một con tốt qua sông rồi vứt bỏ!” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói.
“Con à, ta chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ con. Trong ván cờ này, con không phải quân cờ mà này bàn cờ, ván cờ này vì con mà tồn tại.” Giọng nói của Hoa Mục truyền đến bên tai nàng.
Lời nói của Hoa Mục khiến Hoa Trứ Vũ như lạc vào sương mù, nhưng nàng không dám tin lời ông nói. Nàng tự biết mình không phải đối thủ của Hoa Mục, mà dù có đánh thắng ông cũng không thể đánh lại đám cấm vệ quân đang vây kín ngoài kia. Tối nay, nếu muốn rời khỏi hoàng cung một cách thuận lợi, e là chỉ còn một con đường.
Nàng vừa giao chiến với Hoa Mục vừa lặng lẽ di chuyển về phía giường, nàng muốn bắt Hoàng Phủ Vô Song làm con tin. Vừa tránh được một chiêu của Hoa Mục, nàng đột nhiên xốc tấm màn màu đỏ thẫm lên.
Vậy mà trong nháy mắt, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng. Hoa Trứ Vũ cả kinh, vừa rồi nàng vẫn còn cảm nhận được hơi thở của Hoàng Phủ Vô Song, cảm nhận hắn còn đang hôn mê chưa tỉnh! Thì ra là hắn cố ý ngụy trang. Độc trong người hắn đã được Hoa Mục loại bỏ.
Trong điện có tiếng Hoa Mục thản nhiên truyền tới. “Vi thần cáo lui.”
Tiếng bước chân dần khuất xa, tẩm điện cũng trở nên yên tĩnh, Hoa Trứ Vũ dùng lực đẩy, nhưng cánh tay bên hôm như khảm chặt vào da thịt nàng. Hơi thở nóng rực phả vào gáy nàng, giọng nói ma mị của Hoàng Phủ Vô Song luẩn quẩn bên tai nàng. “Tiểu Bảo nhi, nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi tẩm điện của ta sao? Dù nàng có thể trốn thoát thì ta vẫn có cách đem nàng về. Ta từng nói rồi, nàng là của ta, sớm muộn gì cũng là của ta!”
Hoa Trứ Vũ đã thôi giãy dụa, nàng nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của Hoàng Phủ Vô Song, trong đôi mắt hắn như có hai ngọn lửa thiêu đốt. Hắn dùng ngón tay chạy dọc trên gương mặt Hoa Trứ Vũ, cuối cùng dừng lại trên môi nàng. Hắn khẽ giãn đôi mày đang cau chặt lại, trên môi xuất hiện nụ cười vui sướng.
“Hoàng Phủ Vô Song, ngươi buông ta ra, chúng ta nói chuyện!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười nói.
Hoàng Phủ Vô Song bá đạo giữ chặt vòng eo của nàng, hai người tiếp xúc da thịt, trong không gian yên tĩnh còn nghe thấy nhịp tim của nhau. Hắn mím chặt môi, vẫn là gương mặt thuần khiết ấy.
“Ta sẽ không buông, Tiểu Bảo Nhi, ta vĩnh viễn không bao giờ buông tay! Khi ta biết nàng là nữ nhân, ta đã biết nàng chính là Hoa Trứ Vũ, cũng chính là hoàng hậu của trẫm.” Vừa nói, cánh tay hắn càng gấp gáp. Bờ môi lưu luyến chạy thẳng một đường trên cổ Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ giơ tay định bóp cổ hắn. Hoàng Phủ Vô Song đã kịp giữ tay nàng lại, trong đôi mắt xinh đẹp là vẻ không cam lòng. “Tiểu Bảo Nhi, chúng ta là Đế hậu danh chính ngôn thuận, vì sao lại cự tuyệt ta!”
“Hoàng Phủ Vô Song, đừng quên, người ngươi lấy về là Nhiếp Y Nhân, không phải là Hoa Trứ Vũ. Cho dù là Nhiếp Y Nhân, ngươi cũng chưa từng bái đường thành thân với nàng.” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười nói.
“Vậy thì sao, ta lập tức ban thánh chỉ, tuyên bố nàng là hoàng hậu của ta!” Hoàng Phủ Vô Song lấy thân mình áp đảo Hoa Trứ Vũ xuống giường, đôi mắt đen dâu thẳm mang theo vẻ thâm tình chăm chú nàng.
“Tiểu Bảo Nhi, đừng cự tuyệt ta nữa, được không?” Hắn cúi đầu nói, giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc.
“Ngươi đừng có mơ!” Hoa Trứ Vũ đột ngột đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra.
“Nàng cự tuyệt ta, có phải vì nàng còn thương nhớ Cơ Phượng Ly? Hắn đã chết rồi, là tự tay nàng giết hắn!”
Thì ra, Hoàng Phủ Vô Song đã sớm biết đứa bé trong bụng nàng là của Cơ Phượng Ly.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất đau, đúng vậy, hắn đã chết, đứa bé cũng đã chết, chỉ có mình nàng còn sống. Nàng nhếch môi cười mỉa mai, nếu đã như vậy, nàng sống trên đời này còn ý nghĩa gì.
“Xoạt”, bộ quần áo trên người bị xé rách, những mảnh vải nhỏ bay lên. Mái tóc càng thêm rối loạn.
Hoa Trứ Vũ bỗng mở to hai mắt, giơ chân đá vào ngực Hoàng Phủ Vô Song. “Hoàng Phủ Vô Song! Ngươi...... muốn làm gì?”
Hoàng Phủ Vô Song đột ngột bị đá trúng vết thương trước ngực, từng giọt máu tươi thấm qua áo trông rất ghê người. Gương mặt tuấn mỹ cũng tái nhợt đi trong nháy mắt, đôi mắt màu đen nheo lại, buồn bã nói: “Tất nhiên là thay quần áo cho nàng nghỉ ngơi, Tiểu Bảo Nhi, chẳng lẽ nàng muốn mặc bộ đồ múa này sao? Nàng yên tâm, nếu nàng không đồng ý, ta tuyệt đối không động đến nàng!”
Hắn cũng có kiêu ngạo của hắn, nếu nàng không muốn, hắn cũng không cưỡng ép nàng.
“Được, người không muốn nói cho con biết hắn ta họ gì, vậy có thể nói cho con biết con họ gì không?” Hoa Trứ Vũ ngước mắt nhìn Hoa Mục, trong đôi mắt thuần khiết thoáng hiện vẻ sắc lạnh.
Hoa Mục bị ánh mắt đó làm cho lo lắng, ông khẽ hỏi. “Vũ nhi, con đang nói linh tinh gì vậy?”
Hoa Trứ Vũ cười chua xót, nói linh tinh ư?
Thử hỏi, trên đời này có cha con nào giống hai người họ không? Từ nhỏ, nàng đã bị bắt luyện võ với Cô Nhi quân, bị bắt đi theo Huyên phu nhân học tập cầm kỳ thi họa, nàng luôn cố hết sức hoàn thành mọi việc một cách hoàn mỹ, nàng chỉ mong nhận được một lời khen động viên của ông, nhưng ông lại rất keo kiệt, dường như nàng có cố gắng đến đâu cũng không đạt được kỳ vọng trong lòng ông.
Đến khi biết mình được gả cho Cơ Phượng Ly, nàng đã rất vui sướng, không chỉ vì nàng hâm mộ Cơ Phượng Ly, mà còn vì nàng không cần sống như một nam nhân nữa. Nhưng nàng đâu có ngờ, ngày bước lên kiệu hoa cũng là ngày tai họa đổ xuống đầu.
“Ngươi có biết, cái đêm tưởng rằng Cẩm Sắc chịu nhục, lòng con khổ sở tới mức nào không? Người có biết khi con ở Bắc Triều từng bị bắt làm quân kỹ? Người có biết, một năm qua, đã bao lần con đã đặt chân tới quỷ môn quan?” Hoa Trứ Vũ cắn môi nói, những nhục nhã và cảnh tượng thập tử nhất sinh lần lượt hiện lại trước mắt nàng, ép nàng cảm thấy khó thở.
“Biết, ta bảo Cẩm Sắc để lại sợi dây chuyền cho con là để khi tới Bắc Triều con không phải chịu khổ, nhưng không ngờ...... mọi chuyện lại không nằm trong tầm khống chết. Thế nên, ta mới phái người đến Bắc Triều đón con về, nhưng không ngờ Tiêu Dận lại xuất hiện. Ta cũng biết một năm nay con chịu không ít khổ sở, nhưng đây là những việc con nhất định phải trải qua!” Trong đôi mắt nghiêm nghị của Hoa Mục thoáng hiện lên một tia sáng u ám, khiến người ta vừa nhìn đã phát run.
“Vì sao? Dựa vào cái gì?” Hoa Trứ Vũ gằn giọng hỏi.
Hoa Mục trầm mặc rất, cuối cùng mới mở miệng. “Có rất nhiều chuyện ta không thể nói với con vào lúc này! Nhưng cũng may, mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay ta. Sau này con đừng ám sát Hoàng Thượng nữa, thật ra hắn chưa từng làm hại con, cũng chưa từng làm hại đứa bé trong bụng con.”
“Không phải hắn?”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy lạnh lẽo, run giọng hỏi: “Chẳng lẽ! Là người?”
Hoa Mục thản nhiên gật đầu, chậm rãi nói: “Lần ở Phượng Tê cung, vừa nhìn đã nhận ra con có thai. Thế nên, cha đã hạ độc vào mứt táo của Đan Hoằng. Thuốc của Hoàng Thượng chỉ khiến con mất đi võ công, hoàn toàn không gây hại tới đứa bé.”
Sắc mặt Hoa Trứ Vũ tái nhợt, nàng vẫn còn nhớ, ngày nàng mất đứa bé, Vô Song từng nói hắn chỉ phế bỏ võ công của nàng, giữ nàng lại bên cạnh chứ không hề muốn làm hại tới đứa bé trong bụng nàng.
Dưới ánh nến, Hoa Trứ Vũ có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt của Hoa Mục, gương mặt vô cùng khắc nghiệt, không hề có nét hiền hòa, lạnh lùng đến cực điểm. Đây là phụ thân nàng kính trọng từ nhỏ, nhưng bây giờ lại khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, xa lạ khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
“Vì sao? Đó là đứa bé của con, nó chảy cùng dòng máu với người, vì sao? Vì sao lại làm như vậy?” Đau tới chết lặng, nàng vẫn mấp máy cố chấp hỏi vì sao.
Hoa Mục chậm rãi đứng dậy, thở dài: “Vũ nhi, có lẽ bây giờ con đang rất hận ta, nhưng sẽ có một ngày con hiểu ra tất cả! Ta đi trước, Hoàng Thượng sắp tỉnh rồi, đêm nay là đêm động phòng của con, phụ thân không quấy rầy nữa.”
Động phòng?
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nhớ ra mình đang ở trong tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song, mà hôm nay cũng là ngày hắn thành thân.
Trên hương án là hai cây nến long phượng to bằng cánh tay. Trên giường là lớp màn che đỏ thẫm. Màu đỏ của sự hoan hỉ, nhưng nàng chỉ cảm thấy thê lương.
“Khiến người thất vọng rồi, con sẽ không làm hoàng hậu của hắn, cũng sẽ không động phòng với hắn.” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói xong bước ra ngoài cửa.
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, có làn gió lạnh cuốn về phía nàng. Nàng nhanh nhẹn xoay người, dùng tay chống đỡ một chưởng của Hoa Mục. Hai bên va chạm, lực đạo khiến cơ thể chấn động, Hoa Trứ Vũ có thểnhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Hoa Mục.
“Vũ nhi, con định chống lại ta sao, đừng quên, võ công của con là do ta dạy, con nghĩ mình có thể thắng ta sao?” Hoa Mục chậm rãi nói.
Hoa Trứ Vũ bật cười, đúng vậy, võ công của nàng là do ông dạy, ngay cả khi nàng bái người khác làm sư phụ, nhưng lại luyện tập trong tầm mắt ông, mỗi chiêu thức của nàng, ông đều rất quen thuộc. Nàng hoàn toàn không đánh lại được ông, mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ muốn đánh lại ông.
“Nhưng dù con không thắng được người, cũng sẽ không làm quân cờ trong tay người! Càng không làm một con tốt qua sông rồi vứt bỏ!” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng nói.
“Con à, ta chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ con. Trong ván cờ này, con không phải quân cờ mà này bàn cờ, ván cờ này vì con mà tồn tại.” Giọng nói của Hoa Mục truyền đến bên tai nàng.
Lời nói của Hoa Mục khiến Hoa Trứ Vũ như lạc vào sương mù, nhưng nàng không dám tin lời ông nói. Nàng tự biết mình không phải đối thủ của Hoa Mục, mà dù có đánh thắng ông cũng không thể đánh lại đám cấm vệ quân đang vây kín ngoài kia. Tối nay, nếu muốn rời khỏi hoàng cung một cách thuận lợi, e là chỉ còn một con đường.
Nàng vừa giao chiến với Hoa Mục vừa lặng lẽ di chuyển về phía giường, nàng muốn bắt Hoàng Phủ Vô Song làm con tin. Vừa tránh được một chiêu của Hoa Mục, nàng đột nhiên xốc tấm màn màu đỏ thẫm lên.
Vậy mà trong nháy mắt, một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng. Hoa Trứ Vũ cả kinh, vừa rồi nàng vẫn còn cảm nhận được hơi thở của Hoàng Phủ Vô Song, cảm nhận hắn còn đang hôn mê chưa tỉnh! Thì ra là hắn cố ý ngụy trang. Độc trong người hắn đã được Hoa Mục loại bỏ.
Trong điện có tiếng Hoa Mục thản nhiên truyền tới. “Vi thần cáo lui.”
Tiếng bước chân dần khuất xa, tẩm điện cũng trở nên yên tĩnh, Hoa Trứ Vũ dùng lực đẩy, nhưng cánh tay bên hôm như khảm chặt vào da thịt nàng. Hơi thở nóng rực phả vào gáy nàng, giọng nói ma mị của Hoàng Phủ Vô Song luẩn quẩn bên tai nàng. “Tiểu Bảo nhi, nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi tẩm điện của ta sao? Dù nàng có thể trốn thoát thì ta vẫn có cách đem nàng về. Ta từng nói rồi, nàng là của ta, sớm muộn gì cũng là của ta!”
Hoa Trứ Vũ đã thôi giãy dụa, nàng nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của Hoàng Phủ Vô Song, trong đôi mắt hắn như có hai ngọn lửa thiêu đốt. Hắn dùng ngón tay chạy dọc trên gương mặt Hoa Trứ Vũ, cuối cùng dừng lại trên môi nàng. Hắn khẽ giãn đôi mày đang cau chặt lại, trên môi xuất hiện nụ cười vui sướng.
“Hoàng Phủ Vô Song, ngươi buông ta ra, chúng ta nói chuyện!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười nói.
Hoàng Phủ Vô Song bá đạo giữ chặt vòng eo của nàng, hai người tiếp xúc da thịt, trong không gian yên tĩnh còn nghe thấy nhịp tim của nhau. Hắn mím chặt môi, vẫn là gương mặt thuần khiết ấy.
“Ta sẽ không buông, Tiểu Bảo Nhi, ta vĩnh viễn không bao giờ buông tay! Khi ta biết nàng là nữ nhân, ta đã biết nàng chính là Hoa Trứ Vũ, cũng chính là hoàng hậu của trẫm.” Vừa nói, cánh tay hắn càng gấp gáp. Bờ môi lưu luyến chạy thẳng một đường trên cổ Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ giơ tay định bóp cổ hắn. Hoàng Phủ Vô Song đã kịp giữ tay nàng lại, trong đôi mắt xinh đẹp là vẻ không cam lòng. “Tiểu Bảo Nhi, chúng ta là Đế hậu danh chính ngôn thuận, vì sao lại cự tuyệt ta!”
“Hoàng Phủ Vô Song, đừng quên, người ngươi lấy về là Nhiếp Y Nhân, không phải là Hoa Trứ Vũ. Cho dù là Nhiếp Y Nhân, ngươi cũng chưa từng bái đường thành thân với nàng.” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười nói.
“Vậy thì sao, ta lập tức ban thánh chỉ, tuyên bố nàng là hoàng hậu của ta!” Hoàng Phủ Vô Song lấy thân mình áp đảo Hoa Trứ Vũ xuống giường, đôi mắt đen dâu thẳm mang theo vẻ thâm tình chăm chú nàng.
“Tiểu Bảo Nhi, đừng cự tuyệt ta nữa, được không?” Hắn cúi đầu nói, giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc.
“Ngươi đừng có mơ!” Hoa Trứ Vũ đột ngột đẩy Hoàng Phủ Vô Song ra.
“Nàng cự tuyệt ta, có phải vì nàng còn thương nhớ Cơ Phượng Ly? Hắn đã chết rồi, là tự tay nàng giết hắn!”
Thì ra, Hoàng Phủ Vô Song đã sớm biết đứa bé trong bụng nàng là của Cơ Phượng Ly.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất đau, đúng vậy, hắn đã chết, đứa bé cũng đã chết, chỉ có mình nàng còn sống. Nàng nhếch môi cười mỉa mai, nếu đã như vậy, nàng sống trên đời này còn ý nghĩa gì.
“Xoạt”, bộ quần áo trên người bị xé rách, những mảnh vải nhỏ bay lên. Mái tóc càng thêm rối loạn.
Hoa Trứ Vũ bỗng mở to hai mắt, giơ chân đá vào ngực Hoàng Phủ Vô Song. “Hoàng Phủ Vô Song! Ngươi...... muốn làm gì?”
Hoàng Phủ Vô Song đột ngột bị đá trúng vết thương trước ngực, từng giọt máu tươi thấm qua áo trông rất ghê người. Gương mặt tuấn mỹ cũng tái nhợt đi trong nháy mắt, đôi mắt màu đen nheo lại, buồn bã nói: “Tất nhiên là thay quần áo cho nàng nghỉ ngơi, Tiểu Bảo Nhi, chẳng lẽ nàng muốn mặc bộ đồ múa này sao? Nàng yên tâm, nếu nàng không đồng ý, ta tuyệt đối không động đến nàng!”
Hắn cũng có kiêu ngạo của hắn, nếu nàng không muốn, hắn cũng không cưỡng ép nàng.