Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
“San San, em sao vậy?” Giang Trục Thủy khẽ vỗ nhẹ bả vai của cô.
“A” San San lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn hai người, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi ở trong lòng, bước lùi lại, mồ hôi tự nhiên túa ra trên mặt.
Mặt nạ con bướm, mặt nạ con bướm, mặt nạ con bướm..
Cô nhớ tới ngày đó tại khách sạn Hawai, trông thấy mặt nạ con bướm xinh đẹp…làm sao lại như vậy được….
“San San , em không thoải mái sao?”
“… Vâng, đầu có chút choáng váng!”
“Anh đưa em trở về.”
“ Không cần, hai người không phải đang muốn tìm kiếm âm thanh kia sao? Anh cùng Tư Tư cứ tiếp tục tìm đi, em tự mình về được rồi!”
Cô giống như chạy trốn đi, ngồi trên taxi, hai tay cô không ngừng run rẩy. Trong đầu không ngừng nghĩ về hình dáng mặt nạ con bướm đó..
Không, sẽ không, không phải là anh!
Cô run run nghĩ, mặc kệ có đúng là anh hay không, tất cả mọi thứ đều đã là quá khứ, hiện tại anh đã mất trí nhớ, anh không phải là Luật Hạo Thiên của ngày xưa. Mọi chuyện trong quá khứ xảy ra không còn liên quan tới anh ấy nữa.
……………………
“ Trục Thủy, cô ấy làm sao vậy?” Lâm Tư Tư hỏi: “Ngày hôm nay sao lại có biểu hiện khó hiểu như thế?”
“Cô ấy không có việc gì. Chắc không thoải mái?” Giang Trục Thủy có chút suy nghĩ rồi nói: “ Được rồi, chúng ta đến trước kiểm tra chút, khu trung tâm này không có tầng ngầm, chúng ta phải tìm phòng có tầng ngầm lại có vách cầu bên trong.”
“Vâng.”
Hai người ngồi trên xe , anh lại hỏi: “Em còn nhớ hay không, lúc em rời khỏi chỗ đó, bao lâu thì đến nhà?”
“ Em không nhớ rõ, cảm giác khoảng hơn nửa tiếng đến một nơi nào đó? Bọn họ đem em đẩy xuống xe, ngay lúc cha em đang ở bên ngoài.”
Giang Trục Thủy gật đầu: “ Vậy chắc là ở vùng ngoại thành, nhưng mà chỗ vui chơi không thể cách quá xa thành phố, cần phải có hai điểm cùng trên một đường, khiến ta không thể nghĩ ra..”
Một lát sau, Lâm Tư Tư hỏi: “ Anh nghĩ đến cái gì sao?”
“ Chờ một chút….. một chút” Anh bỗng nhiên sáng mắt lên nhớ tới Dao Trì tiên cảnh.
Vị trí nơi đó đúng là thích hợp, có đủ thứ trò chơi, lại có rất nhiều phòng , lần trước cùng San San suy tính chuyện Nghiêm Tu Nhân đã đi qua nơi đó. Lầu hai thì có phòng đánh cầu, nghe nói cũng có một tầng hầm bí mật nữa!
Anh có chút hơi kích động, Lâm Tư Tư nói qua, những người đưa cô đi ra chính là khi dùng thang máy, trước đi lên sau đó mói xuống, là vì che đậy tai mắt. Bọn chúng dừng lại ở trung tâm, rất có thể là lầu hai hoặc có lẽ là lầu ba.
Nếu như vậy thì địa điểm này rất đáng ngờ!
“Anh muốn kiểm tra một việc, anh sẽ đưa em về trước!”
Giang Trục Thủy đưa Tư Tư trở về nhà, buổi tối anh tự lái xe một mình đi tới Dao Trì quyết đinh tìm hiểu một số việc xem thực hư như thế nào….
————————-
Đêm khuya.
San San mơ màng ngủ, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt chưa trôi đi.
Bỗng cảm thấy một cảm giác một bàn tay ôn nhu khẽ vuốt trên khuôn mặt, cô cả kinh vội vàng ngồi dậy, thấy Luật Hạo Thiên cùng đôi mắt nhìn sâu xa.
“ Đằng Hải…” Cô khe khẽ kêu, đôi mắt cảm thấy mờ đi như bị một tầng nước bao phủ, thống khổ rồi lại vui sướng nhìn anh: “ Anh rốt cục đã trở về!”
Cô vươn tay ra ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi lã chã trên lưng anh, lắp bắp nói: “ Em cứ nghĩ anh sẽ không trở về nữa.”
Thân thể anh hơi cương lên một chút, sau đó lại mềm lại cười nói: “ Thế nào lại như vây? Anh không nỡ rời xa em!”
“ Anh không nên hồi phục ký ức!” Cô giống như một đức trẻ làm nũng mà đưa ra yêu cầu.
“ …Được, anh không hồi phục là được.”
“ Anh không nên gạt em.”
“ Sẽ không.”
“ Đằng Hải…” Cô ôm lấy tay áo anh thật chặt, giống như muốn hòa mình vào cơ thể anh: “ Mặc kệ xảy ra chuyện gì… chuyện cũ hãy cứ để nó qua đi, em sẽ không để ý, chúng ta từ bây giờ trở đi chỉ còn em và anh là Đằng Hải sống vui vẻ như vậy được không?”
Anh nhẹ nhàng nâng cơ thể đang mang thai của cô lên. Sau đó dùng ngón tay lau đi nước mắt ngay khóe mắt, trong mắt mang theo nghi hoặc: “ San San, em hôm nay sao vây?”
Cô bình tĩnh một chút, nhìn anh hỏi: “ Chuyện của lão gia bên kia làm xong chưa
“ Đúng vây, làm xong rồi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “ Đằng Hải, chúng ta rời khỏi đây, đi tìm một chỗ thật yên bình xa nơi này sống được không?”
“ Vì sao? Ở nơi này không tốt sao? Em, cha cùng em gái em đều ở đây.”
“ Không! Em chỉ muốn cùng anh, chỉ hai người chúng ta.”
Cơ thể nhỏ nhắn của cô như một đám lửa thiêu cháy toàn bộ thần kinh của anh, anh không ức chế được mà mạnh mẽ hôn cô, mà cô cũng ngoài ý muốn hôn đáp trả lại.
Anh có chút kích động, sự nhiệt tình của cô, phá đi ý chí của anh, hai tay như ma chưởng mà vuốt ve cơ thể cô, dùng miệng mà cởi đi cúc áo ngủ của cô.
“ Đằng Hải…” Cô rúc vào lồng ngực nóng bỏng của anh, hai cánh tay mềm mại sờ khắp nơi nói mê man: “ Có thể đáp ứng em hay không, mặc kệ anh về sau có khôi phục lại trí nhớ, mặc kệ lúc trước anh là người như thế nào, anh cũng không cần làm chuyện xấu, hại người được không?”
Anh sửng sốt một chút, lập tức dưới thân chuyển động chậm rãi làm cho cô mê man, anh chớp đôi mắt, con ngươi đen sâu kín nói: “ Anh không làm chuyện xấu, anh chỉ là lấy lại những gì thuộc về mình, anh cũng không hại người, anh chỉ trả thù những thương tổn mà người của anh chịu.”
Nhìn cô ngủ say, run run thấm ướt lông mi, anh đau lòng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Cả đời này, điều lầm lỗi duy nhất mà anh làm chính là thương tổn đến cô.
Ngày đó anh ở trong phòng hỏi thăm cha nuôi cô, anh chỉ biết, đời này, nếu còn muốn tiếp tục có được cô, cũng chỉ có thể làm Đằng Hải mà thôi!
“A” San San lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn hai người, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi ở trong lòng, bước lùi lại, mồ hôi tự nhiên túa ra trên mặt.
Mặt nạ con bướm, mặt nạ con bướm, mặt nạ con bướm..
Cô nhớ tới ngày đó tại khách sạn Hawai, trông thấy mặt nạ con bướm xinh đẹp…làm sao lại như vậy được….
“San San , em không thoải mái sao?”
“… Vâng, đầu có chút choáng váng!”
“Anh đưa em trở về.”
“ Không cần, hai người không phải đang muốn tìm kiếm âm thanh kia sao? Anh cùng Tư Tư cứ tiếp tục tìm đi, em tự mình về được rồi!”
Cô giống như chạy trốn đi, ngồi trên taxi, hai tay cô không ngừng run rẩy. Trong đầu không ngừng nghĩ về hình dáng mặt nạ con bướm đó..
Không, sẽ không, không phải là anh!
Cô run run nghĩ, mặc kệ có đúng là anh hay không, tất cả mọi thứ đều đã là quá khứ, hiện tại anh đã mất trí nhớ, anh không phải là Luật Hạo Thiên của ngày xưa. Mọi chuyện trong quá khứ xảy ra không còn liên quan tới anh ấy nữa.
……………………
“ Trục Thủy, cô ấy làm sao vậy?” Lâm Tư Tư hỏi: “Ngày hôm nay sao lại có biểu hiện khó hiểu như thế?”
“Cô ấy không có việc gì. Chắc không thoải mái?” Giang Trục Thủy có chút suy nghĩ rồi nói: “ Được rồi, chúng ta đến trước kiểm tra chút, khu trung tâm này không có tầng ngầm, chúng ta phải tìm phòng có tầng ngầm lại có vách cầu bên trong.”
“Vâng.”
Hai người ngồi trên xe , anh lại hỏi: “Em còn nhớ hay không, lúc em rời khỏi chỗ đó, bao lâu thì đến nhà?”
“ Em không nhớ rõ, cảm giác khoảng hơn nửa tiếng đến một nơi nào đó? Bọn họ đem em đẩy xuống xe, ngay lúc cha em đang ở bên ngoài.”
Giang Trục Thủy gật đầu: “ Vậy chắc là ở vùng ngoại thành, nhưng mà chỗ vui chơi không thể cách quá xa thành phố, cần phải có hai điểm cùng trên một đường, khiến ta không thể nghĩ ra..”
Một lát sau, Lâm Tư Tư hỏi: “ Anh nghĩ đến cái gì sao?”
“ Chờ một chút….. một chút” Anh bỗng nhiên sáng mắt lên nhớ tới Dao Trì tiên cảnh.
Vị trí nơi đó đúng là thích hợp, có đủ thứ trò chơi, lại có rất nhiều phòng , lần trước cùng San San suy tính chuyện Nghiêm Tu Nhân đã đi qua nơi đó. Lầu hai thì có phòng đánh cầu, nghe nói cũng có một tầng hầm bí mật nữa!
Anh có chút hơi kích động, Lâm Tư Tư nói qua, những người đưa cô đi ra chính là khi dùng thang máy, trước đi lên sau đó mói xuống, là vì che đậy tai mắt. Bọn chúng dừng lại ở trung tâm, rất có thể là lầu hai hoặc có lẽ là lầu ba.
Nếu như vậy thì địa điểm này rất đáng ngờ!
“Anh muốn kiểm tra một việc, anh sẽ đưa em về trước!”
Giang Trục Thủy đưa Tư Tư trở về nhà, buổi tối anh tự lái xe một mình đi tới Dao Trì quyết đinh tìm hiểu một số việc xem thực hư như thế nào….
————————-
Đêm khuya.
San San mơ màng ngủ, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt chưa trôi đi.
Bỗng cảm thấy một cảm giác một bàn tay ôn nhu khẽ vuốt trên khuôn mặt, cô cả kinh vội vàng ngồi dậy, thấy Luật Hạo Thiên cùng đôi mắt nhìn sâu xa.
“ Đằng Hải…” Cô khe khẽ kêu, đôi mắt cảm thấy mờ đi như bị một tầng nước bao phủ, thống khổ rồi lại vui sướng nhìn anh: “ Anh rốt cục đã trở về!”
Cô vươn tay ra ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi lã chã trên lưng anh, lắp bắp nói: “ Em cứ nghĩ anh sẽ không trở về nữa.”
Thân thể anh hơi cương lên một chút, sau đó lại mềm lại cười nói: “ Thế nào lại như vây? Anh không nỡ rời xa em!”
“ Anh không nên hồi phục ký ức!” Cô giống như một đức trẻ làm nũng mà đưa ra yêu cầu.
“ …Được, anh không hồi phục là được.”
“ Anh không nên gạt em.”
“ Sẽ không.”
“ Đằng Hải…” Cô ôm lấy tay áo anh thật chặt, giống như muốn hòa mình vào cơ thể anh: “ Mặc kệ xảy ra chuyện gì… chuyện cũ hãy cứ để nó qua đi, em sẽ không để ý, chúng ta từ bây giờ trở đi chỉ còn em và anh là Đằng Hải sống vui vẻ như vậy được không?”
Anh nhẹ nhàng nâng cơ thể đang mang thai của cô lên. Sau đó dùng ngón tay lau đi nước mắt ngay khóe mắt, trong mắt mang theo nghi hoặc: “ San San, em hôm nay sao vây?”
Cô bình tĩnh một chút, nhìn anh hỏi: “ Chuyện của lão gia bên kia làm xong chưa
“ Đúng vây, làm xong rồi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “ Đằng Hải, chúng ta rời khỏi đây, đi tìm một chỗ thật yên bình xa nơi này sống được không?”
“ Vì sao? Ở nơi này không tốt sao? Em, cha cùng em gái em đều ở đây.”
“ Không! Em chỉ muốn cùng anh, chỉ hai người chúng ta.”
Cơ thể nhỏ nhắn của cô như một đám lửa thiêu cháy toàn bộ thần kinh của anh, anh không ức chế được mà mạnh mẽ hôn cô, mà cô cũng ngoài ý muốn hôn đáp trả lại.
Anh có chút kích động, sự nhiệt tình của cô, phá đi ý chí của anh, hai tay như ma chưởng mà vuốt ve cơ thể cô, dùng miệng mà cởi đi cúc áo ngủ của cô.
“ Đằng Hải…” Cô rúc vào lồng ngực nóng bỏng của anh, hai cánh tay mềm mại sờ khắp nơi nói mê man: “ Có thể đáp ứng em hay không, mặc kệ anh về sau có khôi phục lại trí nhớ, mặc kệ lúc trước anh là người như thế nào, anh cũng không cần làm chuyện xấu, hại người được không?”
Anh sửng sốt một chút, lập tức dưới thân chuyển động chậm rãi làm cho cô mê man, anh chớp đôi mắt, con ngươi đen sâu kín nói: “ Anh không làm chuyện xấu, anh chỉ là lấy lại những gì thuộc về mình, anh cũng không hại người, anh chỉ trả thù những thương tổn mà người của anh chịu.”
Nhìn cô ngủ say, run run thấm ướt lông mi, anh đau lòng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Cả đời này, điều lầm lỗi duy nhất mà anh làm chính là thương tổn đến cô.
Ngày đó anh ở trong phòng hỏi thăm cha nuôi cô, anh chỉ biết, đời này, nếu còn muốn tiếp tục có được cô, cũng chỉ có thể làm Đằng Hải mà thôi!