Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 14: Biết yêu lần nữa
*Cạch
Cánh cửa bậc mở ra thì đúng lúc anh nhìn thấy hai người bạn thân của mình.
Tác Thổ Lai nhìn anh lom lom, vẻ mặt cau có chỉ tay vào đồng hồ của mình: "Cậu đến trễ năm phút đồng hồ rồi."
vietwriter.vn
Từ Lục Ngạn ngồi xuống đối diện hai người, đùng đẩy lỗi qua Bạch Nhĩ Khang: "Thật ra mình đến đây lâu rồi, nhưng do khách nữ của Nhĩ Khang lên cơn mê trai muốn gạ gẫm mình, mình vì xử lý nên mới trễ thôi."
Bạch Nhĩ Khang uống cạn ly rượu thứ hai của mình, cười một cách bỡn cợt nói với anh: "Vì cậu đẹp trai nên hầu như cô gái nào thấy cũng bị câu hồn, hay là như thế này đi mỗi ngày cậu đều đến đây để khách của mình đông hơn đi, nói không chừng doanh thu tháng này sẽ tăng lên gấp bội."
Nhắc đến tiền hai mắt của Bạch Nhĩ Khang sáng rực như trăng đêm rằm, hai tay xoa xoa đầy khoái chí, có điều cách này của hắn làm cho Từ Lục Ngạn không mấy vui, cái nhìn lạnh nhạt dán chặt vào Bạch Nhĩ Khang: "Cậu nghĩ cậu đang nhờ vả Thổ Lai sao?"
Tự nhiên bị kéo vào Tác Thổ Lau tròn mắt nhìn: "Gì mà có mình trong đó nữa."
Bạch Nhĩ Khang cười cười: "Cần gì khó chịu lên quá vậy, mình chỉ nói đùa thôi mà. Một lão đại như cậu đến gặp còn khó huống hồ gì thuê cậu thu hút khách giúp mình."
"Biết vậy thì tốt, mà cho dù mình rảnh rỗi cũng không chấp nhận lời đề nghị của cậu." Từ Lục Ngạn cầm ly rượu lên, lắc lư điêu luyện, chất lỏng óng ánh trong ly lọt vào mắt anh, anh thích thú nhâm nhi đôi chút, lúc đó hình ảnh cô gái hung hăng dữ tợn lại hiện ra trong đầu mình, một nụ cười ngất ngây lộ ra.
Tác Thổ Lai và Bạch Nhĩ Khang không tin vào mắt mình, cả hai đồng loạt dụi dụi con mắt, vậy mà sự thật là người bạn thân mặt lạnh của mình đang cười, chứ không phải do hai người nhìn nhầm.
vietwriter.vn
Bạch Nhĩ Khang được dịp châm chọc anh: "Vừa rồi nghĩ về em gái nào sao? Cười tươi thế chứ lị."
Bị phát hiện Từ Lục Ngạn vẫn tỏ ra điềm tĩnh, đó là một trong những cử chỉ anh khiến người ta tò mò, muốn bắt được ý nghĩ của anh e là không dễ. Thấy anh cười thì đã sao, họ cũng không biết là anh nghĩ về ai, song anh không che giấu bạn mình lên tiếng nói: "Đúng là đang nghĩ về một cô gái."
"Ồ!" Tác Thổ Lai cười phá lên, nói: "Thì ra Lục Ngạn của chúng ta biết yêu lần nữa rồi. Nói xem là cô gái nào xui xẻo...à không... may mắn nào lại lọt được vào mắt xanh của cậu vậy?"
Từ Lục Ngạn đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, lười nhác tựa lưng ra sau, hai tay giang ngang hai bên gác lên thân ghế, bộ mặt khó đoán nhìn chằm chằm hai người bạn: "Đó là bí mật, sau này mình sẽ nói cho hai cậu biết."
"Nhỏ mọn thật đó, có mồi ngon mà không giới thiệu cho bạn bè biết gì cả." Bạch Nhĩ Khang lại châm ngòi vào tính khí hay nóng giận của anh.
Quả nhiên Từ Lục Ngạn thật sự giận lên, chấn chỉnh Bạch Nhĩ Khang: "Cô ấy là của riêng mình, không phải là mồi, càng không phải là của chung."
Bạch Nhĩ Khang cười xuýt xoa, tiếp tục rót rượu, chuyển đề tài: "Thôi đừng nhắc đến phụ nữ nữa, nói sang chuyện khác thiết thực hơn đi."
Tác Thổ Lai nhìn sang anh bạn Nhĩ Khang, yêu cầu: "Mình đến đây nãy giờ mà vẫn chưa thấy em gái nào vào phục vụ hết vậy, hay là cậu định giấu riêng cho mình?"
Mãi mê nói chuyện cho nên Bạch Nhĩ Khang quên mất việc đó, đến khi Tác Thổ Lai nhắc nhở mới sực nhớ ra, vỗ tay lên vai hắn mấy cái: "Đợi một lát sẽ có em gái vào phục vụ ngay."
Bạch Nhĩ Khang đứng dậy mở cửa, chỉ cần búng tay ra hiệu một cái liền có ba cô em xinh mơn mởn đi vào, mỗi người đều có một nét hấp dẫn riêng của mình. Hai cô gái lập tức lại ngồi cạnh Thổ Lai và Bạch Nhĩ Khang, mỗi người một em. Còn một cô gái nữa không biết điều bén mảng đến ngồi gần Từ Lục Ngạn, õng ẹo cầm lấy ly rượu vừa rồi của anh đưa đến trước mặt anh, nở một nụ cười tà mị: "Từ lão đại hiếm khi mới đến đây vui chơi, hay là uống cùng em một ly được không?"
Từ Lục Ngạn nhìn xuống hai ngọn đồi của cô ta, phải nói là nó lộ ra gần như toàn bộ, dĩ nhiên anh không có phản ứng, cơ thể anh có phản ứng khi và chỉ khi người đó là cô may ra mới có cảm giác ham muốn. Còn đối với những cô gái này một chút ham muốn cũng không có. Mãi vẫn không thấy anh trả lời cô ta liền cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng nhích gần thật gần với anh, đến khi hai quả đồi kia dường như đã chạm vào người anh thì Từ Lục Ngạn như mới thoát khỏi suy nghĩ, lạnh như tiền nói: "Cút ngay cho tôi."
Bạch Nhĩ Khang chau mày: "Cô ra ngoài đi."
Khí thế lạnh lẽo của anh làm cô ta sợ hãi được sự cho phép của ông chủ liền nhanh chân rời khỏi phòng.
Tác Thổ Lai chật lưỡi than van: "Cậu đó thật vô tâm mà, người đẹp như vậy lại không muốn hưởng thụ mà lạnh lùng với đến nỗi khiến người ta muốn khóc rồi."
Đối với hạng phụ nữ lẳng lơ như vậy một chút thích đối với anh cũng không có đâu. Vẻ mặt chán chường của Từ Lục Ngạn bày ra, cứ vậy mà ngồi đó uống rượu, cứ uống rồi uống đến khi nào thấy không thể uống nữa mới chịu ngưng.
Tác Thổ Lai hôn chụt lên má em gái đang hầu hạ mình, ánh mắt mùi mẫn nói: "Ngồi đây đợi anh một lát, anh đi đây rồi sẽ quay lại với em ngay."
Cô gái kia thích chí lộ vẻ e thẹn: "Vâng ạ, em chờ mà."
Tác Thổ Lai mở cửa ra ngoài, đi đến phòng vệ sinh nam lại xui khiến va phải một cô gái.
Mỹ Tiểu Yên ngã một cái bịch xuống sàn nhà, gương mặt nhăn nhó khó chịu, không quên mắng chửi thậm tệ: "Tên khốn nào có mắt để trưng bày hả, lại đụng phải tôi."
Vốn định đi luôn mà chợt nhiên nghe thấy tiếng chửi mắng từ cô gái này, điều đó khiến Tác Thổ Lai giận hồng hộc, cho dù có mắc tiểu tiện cũng nhịn ở lại đối kháng với người này, cậu chỉ chỉ trỏ trỏ: "Này cô nói ai có mắt để trưng bày vậy? Tôi thấy có có mắt như mù thì đúng hơn, va phải tôi trước còn không nói xin lỗi mà ở đó trách móc người khác."
Bị đối phương trách cứ lại, là một người thù dai như Mỹ Tiểu Yên nên hẳn là cô sẽ không bỏ qua, chống tay cố gắng đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn dính trên quần áo, vài giây sau mới quay người lại. Khoảnh khắc giao hữu này bốn mắt nhìn nhau.
Đẹp trai quá!
Xinh gái quá!
Hai dòng suy nghĩ mang ý nghĩa giống nhau giữa hai người, đó là đánh giá khi cả hai nhìn nhau. Có điều chuyện nào ra chuyện đó, đã là người lỗi thì cho dù có đẹp cũng không thể tha thứ.
Mỹ Tiểu Yên chỉ tay thẳng vào mặt cậu, mỉa móc: "Chính anh là người có lỗi anh phải xin lỗi tôi."
Tác Thổ Lai cười rộ lên: "Bằng chứng gì cô nói tôi có lỗi?"
Tất nhiên Mỹ Tiểu Yên có lý lẽ riêng của mình, là một nữ chủ tịch tài ba chẳng lẽ lại thua một kẻ vô danh tiểu tốt này ư?
Mỹ Tiểu Yên vênh mặt, làm thêm hành động hất mái tóc dài thượt óng ả của mình, lời nói ngạo nghễ vang lên: "Bằng chứng rất chân thật, vừa rồi tôi là người ngã điều đó cho thấy anh là người va vào tôi trước."
"Lý do gì đây chứ?" Tác Thổ Lai nhún vai, đôi mắt chao đảo buồn cười: "Tôi chưa thấy ai vô lý như cô, là do cô thân thủ yếu kém nên mới ngã, lại lấy đó làm lý do tôi va cô trước, nực cười."
"Anh..." Mỹ Tiểu Yên bị cậu chọc cho tức điên, cứng miệng tay chỉ chỉ, Tác Thổ Lai chụp lấy ngón tay hất ra lại vô tình làm Mỹ Tiểu Yên mất thăng bằng ngã ra đằng sau. Tác Thổ Lai to mắt nhìn, theo quán tính đưa tay với lấy cơ thể của cô nàng.
*Bịch
Và rồi giây phút sau đó là tình cảnh nam đè lên nữ, chẳng những vậy môi còn chạm môi. Mỹ Tiểu Yên thất kinh hồi lâu, nhận ra mình đã mất nụ hôn thì cũng đã muộn.
----còn---
*Cạch
Cánh cửa bậc mở ra thì đúng lúc anh nhìn thấy hai người bạn thân của mình.
Tác Thổ Lai nhìn anh lom lom, vẻ mặt cau có chỉ tay vào đồng hồ của mình: "Cậu đến trễ năm phút đồng hồ rồi."
vietwriter.vn
Từ Lục Ngạn ngồi xuống đối diện hai người, đùng đẩy lỗi qua Bạch Nhĩ Khang: "Thật ra mình đến đây lâu rồi, nhưng do khách nữ của Nhĩ Khang lên cơn mê trai muốn gạ gẫm mình, mình vì xử lý nên mới trễ thôi."
Bạch Nhĩ Khang uống cạn ly rượu thứ hai của mình, cười một cách bỡn cợt nói với anh: "Vì cậu đẹp trai nên hầu như cô gái nào thấy cũng bị câu hồn, hay là như thế này đi mỗi ngày cậu đều đến đây để khách của mình đông hơn đi, nói không chừng doanh thu tháng này sẽ tăng lên gấp bội."
Nhắc đến tiền hai mắt của Bạch Nhĩ Khang sáng rực như trăng đêm rằm, hai tay xoa xoa đầy khoái chí, có điều cách này của hắn làm cho Từ Lục Ngạn không mấy vui, cái nhìn lạnh nhạt dán chặt vào Bạch Nhĩ Khang: "Cậu nghĩ cậu đang nhờ vả Thổ Lai sao?"
Tự nhiên bị kéo vào Tác Thổ Lau tròn mắt nhìn: "Gì mà có mình trong đó nữa."
Bạch Nhĩ Khang cười cười: "Cần gì khó chịu lên quá vậy, mình chỉ nói đùa thôi mà. Một lão đại như cậu đến gặp còn khó huống hồ gì thuê cậu thu hút khách giúp mình."
"Biết vậy thì tốt, mà cho dù mình rảnh rỗi cũng không chấp nhận lời đề nghị của cậu." Từ Lục Ngạn cầm ly rượu lên, lắc lư điêu luyện, chất lỏng óng ánh trong ly lọt vào mắt anh, anh thích thú nhâm nhi đôi chút, lúc đó hình ảnh cô gái hung hăng dữ tợn lại hiện ra trong đầu mình, một nụ cười ngất ngây lộ ra.
Tác Thổ Lai và Bạch Nhĩ Khang không tin vào mắt mình, cả hai đồng loạt dụi dụi con mắt, vậy mà sự thật là người bạn thân mặt lạnh của mình đang cười, chứ không phải do hai người nhìn nhầm.
vietwriter.vn
Bạch Nhĩ Khang được dịp châm chọc anh: "Vừa rồi nghĩ về em gái nào sao? Cười tươi thế chứ lị."
Bị phát hiện Từ Lục Ngạn vẫn tỏ ra điềm tĩnh, đó là một trong những cử chỉ anh khiến người ta tò mò, muốn bắt được ý nghĩ của anh e là không dễ. Thấy anh cười thì đã sao, họ cũng không biết là anh nghĩ về ai, song anh không che giấu bạn mình lên tiếng nói: "Đúng là đang nghĩ về một cô gái."
"Ồ!" Tác Thổ Lai cười phá lên, nói: "Thì ra Lục Ngạn của chúng ta biết yêu lần nữa rồi. Nói xem là cô gái nào xui xẻo...à không... may mắn nào lại lọt được vào mắt xanh của cậu vậy?"
Từ Lục Ngạn đặt nhẹ ly rượu xuống bàn, lười nhác tựa lưng ra sau, hai tay giang ngang hai bên gác lên thân ghế, bộ mặt khó đoán nhìn chằm chằm hai người bạn: "Đó là bí mật, sau này mình sẽ nói cho hai cậu biết."
"Nhỏ mọn thật đó, có mồi ngon mà không giới thiệu cho bạn bè biết gì cả." Bạch Nhĩ Khang lại châm ngòi vào tính khí hay nóng giận của anh.
Quả nhiên Từ Lục Ngạn thật sự giận lên, chấn chỉnh Bạch Nhĩ Khang: "Cô ấy là của riêng mình, không phải là mồi, càng không phải là của chung."
Bạch Nhĩ Khang cười xuýt xoa, tiếp tục rót rượu, chuyển đề tài: "Thôi đừng nhắc đến phụ nữ nữa, nói sang chuyện khác thiết thực hơn đi."
Tác Thổ Lai nhìn sang anh bạn Nhĩ Khang, yêu cầu: "Mình đến đây nãy giờ mà vẫn chưa thấy em gái nào vào phục vụ hết vậy, hay là cậu định giấu riêng cho mình?"
Mãi mê nói chuyện cho nên Bạch Nhĩ Khang quên mất việc đó, đến khi Tác Thổ Lai nhắc nhở mới sực nhớ ra, vỗ tay lên vai hắn mấy cái: "Đợi một lát sẽ có em gái vào phục vụ ngay."
Bạch Nhĩ Khang đứng dậy mở cửa, chỉ cần búng tay ra hiệu một cái liền có ba cô em xinh mơn mởn đi vào, mỗi người đều có một nét hấp dẫn riêng của mình. Hai cô gái lập tức lại ngồi cạnh Thổ Lai và Bạch Nhĩ Khang, mỗi người một em. Còn một cô gái nữa không biết điều bén mảng đến ngồi gần Từ Lục Ngạn, õng ẹo cầm lấy ly rượu vừa rồi của anh đưa đến trước mặt anh, nở một nụ cười tà mị: "Từ lão đại hiếm khi mới đến đây vui chơi, hay là uống cùng em một ly được không?"
Từ Lục Ngạn nhìn xuống hai ngọn đồi của cô ta, phải nói là nó lộ ra gần như toàn bộ, dĩ nhiên anh không có phản ứng, cơ thể anh có phản ứng khi và chỉ khi người đó là cô may ra mới có cảm giác ham muốn. Còn đối với những cô gái này một chút ham muốn cũng không có. Mãi vẫn không thấy anh trả lời cô ta liền cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng nhích gần thật gần với anh, đến khi hai quả đồi kia dường như đã chạm vào người anh thì Từ Lục Ngạn như mới thoát khỏi suy nghĩ, lạnh như tiền nói: "Cút ngay cho tôi."
Bạch Nhĩ Khang chau mày: "Cô ra ngoài đi."
Khí thế lạnh lẽo của anh làm cô ta sợ hãi được sự cho phép của ông chủ liền nhanh chân rời khỏi phòng.
Tác Thổ Lai chật lưỡi than van: "Cậu đó thật vô tâm mà, người đẹp như vậy lại không muốn hưởng thụ mà lạnh lùng với đến nỗi khiến người ta muốn khóc rồi."
Đối với hạng phụ nữ lẳng lơ như vậy một chút thích đối với anh cũng không có đâu. Vẻ mặt chán chường của Từ Lục Ngạn bày ra, cứ vậy mà ngồi đó uống rượu, cứ uống rồi uống đến khi nào thấy không thể uống nữa mới chịu ngưng.
Tác Thổ Lai hôn chụt lên má em gái đang hầu hạ mình, ánh mắt mùi mẫn nói: "Ngồi đây đợi anh một lát, anh đi đây rồi sẽ quay lại với em ngay."
Cô gái kia thích chí lộ vẻ e thẹn: "Vâng ạ, em chờ mà."
Tác Thổ Lai mở cửa ra ngoài, đi đến phòng vệ sinh nam lại xui khiến va phải một cô gái.
Mỹ Tiểu Yên ngã một cái bịch xuống sàn nhà, gương mặt nhăn nhó khó chịu, không quên mắng chửi thậm tệ: "Tên khốn nào có mắt để trưng bày hả, lại đụng phải tôi."
Vốn định đi luôn mà chợt nhiên nghe thấy tiếng chửi mắng từ cô gái này, điều đó khiến Tác Thổ Lai giận hồng hộc, cho dù có mắc tiểu tiện cũng nhịn ở lại đối kháng với người này, cậu chỉ chỉ trỏ trỏ: "Này cô nói ai có mắt để trưng bày vậy? Tôi thấy có có mắt như mù thì đúng hơn, va phải tôi trước còn không nói xin lỗi mà ở đó trách móc người khác."
Bị đối phương trách cứ lại, là một người thù dai như Mỹ Tiểu Yên nên hẳn là cô sẽ không bỏ qua, chống tay cố gắng đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn dính trên quần áo, vài giây sau mới quay người lại. Khoảnh khắc giao hữu này bốn mắt nhìn nhau.
Đẹp trai quá!
Xinh gái quá!
Hai dòng suy nghĩ mang ý nghĩa giống nhau giữa hai người, đó là đánh giá khi cả hai nhìn nhau. Có điều chuyện nào ra chuyện đó, đã là người lỗi thì cho dù có đẹp cũng không thể tha thứ.
Mỹ Tiểu Yên chỉ tay thẳng vào mặt cậu, mỉa móc: "Chính anh là người có lỗi anh phải xin lỗi tôi."
Tác Thổ Lai cười rộ lên: "Bằng chứng gì cô nói tôi có lỗi?"
Tất nhiên Mỹ Tiểu Yên có lý lẽ riêng của mình, là một nữ chủ tịch tài ba chẳng lẽ lại thua một kẻ vô danh tiểu tốt này ư?
Mỹ Tiểu Yên vênh mặt, làm thêm hành động hất mái tóc dài thượt óng ả của mình, lời nói ngạo nghễ vang lên: "Bằng chứng rất chân thật, vừa rồi tôi là người ngã điều đó cho thấy anh là người va vào tôi trước."
"Lý do gì đây chứ?" Tác Thổ Lai nhún vai, đôi mắt chao đảo buồn cười: "Tôi chưa thấy ai vô lý như cô, là do cô thân thủ yếu kém nên mới ngã, lại lấy đó làm lý do tôi va cô trước, nực cười."
"Anh..." Mỹ Tiểu Yên bị cậu chọc cho tức điên, cứng miệng tay chỉ chỉ, Tác Thổ Lai chụp lấy ngón tay hất ra lại vô tình làm Mỹ Tiểu Yên mất thăng bằng ngã ra đằng sau. Tác Thổ Lai to mắt nhìn, theo quán tính đưa tay với lấy cơ thể của cô nàng.
*Bịch
Và rồi giây phút sau đó là tình cảnh nam đè lên nữ, chẳng những vậy môi còn chạm môi. Mỹ Tiểu Yên thất kinh hồi lâu, nhận ra mình đã mất nụ hôn thì cũng đã muộn.
----còn---