Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Mau bắt lấy đứa nhóc kia lại!
Diệu Diệu vui vẻ ngồi cạnh Chúc cô nương, xe ngựa bắt đầu di chuyển bất ngờ, theo quán tính bị ngã vào người Chúc cô nương.
Đúng lúc này, Chúc cô nương đỡ cô dậy, ngữ điệu mềm nhẹ hỏi: "Có phải xe ngựa đi quá nhanh không?"
Diệu Diệu ngược lại có chút ngại ngùng, xoay xoay ngón tay, khuôn mặt đỏ bừng: "Không phải đâu ạ, xe đi rất chậm a."
Chúc cô nương mỉm cười, ánh mắt lướt qua cô rồi lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn xe theo xe ngựa di chuyển mà bay bay, khung cảnh náo nhiệt của đường phố trên đường lúc ẩn lúc hiện qua tấm rèm.
Diệu Diệu vụиɠ ŧяộʍ nhìn sang, thấy Chúc cô nương hình như có tâm sự, xoay ngón tay vài vòng, không biết nên nói gì.
Sau yến tiệc, Diệu Diệu và Chúc cô nương gặp mặt, coi như là đã quen biết. Lão phu nhân nói không cần đợi đến lần sau, Diệu Diệu hôm nay cứ đi theo Chúc cô nương đến nhà làm khách đi. Xe ngựa đã chạy được một nửa mà Diệu Diệu vẫn chưa biết nên mở miệng nói gì với Chúc cô nương.
Cô rối rắm nắm lấy góc áo, nghĩ liệu Chúc tỷ tỷ có thích cún con không rồi lại ảo não nghĩ mình thật ngốc, học hỏi không được nhiều, ngay cả cái để nói với Chúc tỷ tỷ cũng không có.
Diệu Diệu nghĩ nửa ngày, mới nói: "Tỷ tỷ làm thơ thật hay!"
Chúc cô nương thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ về, cười nhạt nói: "Muội còn nhỏ mà cũng biết thơ sao?"
Diệu Diệu nghiêm túc: "Muội nghe xong thấy rất bay bổng, tỷ chắc chắn là thiên tài thơ phú."
Chúc cô nương nghe xong bèn bật cười. Nàng viết thơ cũng không phải kinh diễm tuyệt luân gì, thế mà vào miệng tiểu cô nương lại là "Thiên tài" .
Chúc cô nương ôn hoà nói: "Muội đang học ở Thanh Tùng sao? Học đến chỗ nào rồi?"
"Muội đang học 《 Luận Ngữ 》 ."
Chúc cô nương thuận miệng hỏi cô vài câu trong sách. Cũng may Diệu Diệu ngày thường học hành nghiêm túc, không giống Lục Việt mải chơi, thành thành thật thật nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời.
Xe ngựa chạy đến Chúc phủ, hai người vẫn còn nói chuyện vui vẻ.
Diệu Diệu mới quen đại tỷ tỷ mà đã đến nhà làm khách nên không có mang theo thứ gì đi làm quà, vừa vào cửa còn hơi ngại ngùng. Cũng may Chúc cô nương không để ý cái này, tự mình dẫn cô đến chỗ mình ở, lại sai người bưng trà bánh lên.
Diệu Diệu từng đến nhà bạn bè chơi, bọn họ vẫn còn là trẻ con nên phòng ở đều bày trí khá giống nhau. Phòng của Chúc cô nương thì khắp nơi đều là sách, có thi văn, có kinh nghĩa, có lư hương chạm khắc bông sen nổi, bên trong còn toả ra một làn khói nhẹ bay bay mờ ảo, trên bàn gần cửa sổ có một cái khăn thêu hoa chưa xong, bàn trang điểm bày gọn gàng các loại mỹ phẩm và trang sức.
Hai mắt Diệu Diệu dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng ở đĩa điểm tâm nhưng vẫn giữ dáng ngồi nhu thuận, không dám nhìn lung tung.
Chúc cô nương nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không biết muội thích ăn cái gì."
"Không sao đâu ạ." Diệu Diệu vội nói: "Muội cái gì cũng ăn, không kiêng gì hết!"
Chúc cô nương lấy ra một quyển sách: "Ta đọc truyện cho muội nghe được không?"
Diệu Diệu sao có thể thốt ra lời từ chối chứ, lập tức gật đầu thật mạnh.
Truyện mà Chúc cô nương đọc không giống mấy thể loại mà cô hay nghe, truyện kể về các tài tử giai nhân, là kiểu mà cô nương khuê các thích đọc. Ngữ điệu của nàng vừa nhẹ nhàng ôn nhu lại chậm rãi, không trầm thấp như phụ thân, Diệu Diệu hai tay chống cằm, si mê ngắm nhìn.
Chúc tỷ tỷ thật ôn nhu a!
Kiểu ôn nhu này không có giống với mẫu thân, Chúc tỷ tỷ nhất cử nhất động đều thập phần tao nhã, cảm giác khá giống với Đường Nguyệt Xu. Diệu Diệu ngày thường thích nhất Xu Xu tỷ tỷ, ở trong học viện tỷ ấy là người thông minh nhất, ngày nào cũng được phu tử khen ngợi. Chỉ là mỗi lần gặp Lục Việt, Đường Nguyệt Xu sẽ trở nên rất hung dữ, ngay cả Diệu Diệu cũng hơi sợ sợ.
Thoại bản có hơi dài, lúc nha hoàn đến Chúc cô nương mới đọc được một phần ba. Tài tử cùng giai nhân có tình cảm với nhau nhưng một người là thư sinh nghèo, còn một người là tiểu thư gia thế hiển hách, giai nhân bị người trong nhà ép gả cho một vị công tử môn đăng hộ đối khác.
Sắc trời không còn sớm, Diệu Diệu chưa nghe xong câu truyện, còn có chút luyến tiếc: "Sau này bọn họ có đến được với nhau không ạ?"
Chúc cô nương khép sách lại, lắc lắc đầu, nói: "Lần sau muội đến nhà ta, ta lại đọc cho muội nghe tiếp."
Diệu Diệu mở tròn ánh mắt, có chút động lòng, lại muốn biết kết cục, bèn nói: "Lần tới... Lần tới có thể kể truyện khác không ạ!"
Chúc cô nương cười nói: "Lần tới rồi nói sau."
Diệu Diệu thất hồn lạc phách, nhảy xuống ghế, lại tha thiết nói: "Vậy lần tới muội có thể mang theo Đại Hoàng tới không?"
Chúc cô nương cũng từng nghe qua danh tiếng của cô, lúc này ôn hòa đồng ý: "Có thể."
Diệu Diệu hào hứng đứng lên, hẹn nàng một dịp khác gặp nhau rồi tung tăng đi tìm lão phu nhân.
Thấy mọi người đã đi hết, Chúc phu nhân mới bước vào.
"Cũng không biết là thế nào mà Nguyên lão phu nhân bỗng nhiên muốn cháu gái mình làm thân với con, hai người tuổi tác cách nhau khá nhiều, muốn nói chuyện cũng không biết nói gì." Chúc phu nhân dừng một lúc, nói: "Chỉ là cũng không phải chuyện gì xấu, con không có làm gì sai đấy chứ?"
Chúc cô nương lãnh đạm lên tiếng, tùy tay cầm quyển sách bên cạnh lên, cũng không ngẩng đầu.
"Ta nói sai cái gì sao?" Chúc phu nhân mặt nóng giáp mông lạnh, sắc mặt có chút khó coi: "Dạo gần đây sao con kỳ quái quá vậy?"
Chúc cô nương rầu rĩ nói: "Không trách người, là tại con thôi."
Chúc phu nhân mở miệng, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại không nói gì.
...
Chạng vạng, Nguyên Định Dã trở về nhà.
Hắn theo thói quen nhìn trong viện một vòng, chỉ thấy mấy con chó nhỏ đang đuổi nhau, còn hai chú chó lớn thì nằm trong ổ, còn Diệu Diệu thì không thấy đâu.
Hắn khẽ nhíu mày, sực nhớ ra Diệu Diệu hôm nay ra ngoài dự tiệc, bèn nhanh chân đi về phòng Diệu Diệu.
Cửa phòng mở to, trong phòng lộn xộn, nơi nơi đều là sách vở vứt lung tung. Diệu Diệu cong mông, nửa thân trên vùi trong cái hòm, cô cầm lấy một quyển sách, lật lật hai trang, thấy không phải cái mình muốn, lập tức ném ra bên ngoài.
Trong hòm đều là truyện mà Diệu Diệu hay nghe trước khi ngủ, tích lũy dần dần đã đầy ắp cả hòm.
Nguyên Định Dã bị một quyển sách quăng trúng người, hắn cúi xuống vòng qua eo Diệu Diệu, nhẹ nhàng bế người lên.
"Ai nha!" Hai chân chợt lơ lửng, Diệu Diệu duỗi chân, chui vào lòng phụ thân. Lúc ngẩng đầu, thấy người trước mặt là phụ thân, nhất thời mắt sáng lên: "Phụ thân, người tới đúng lúc quá!"
"Con đang tìm cái gì vậy?"
"Con vừa nãy được nghe kể truyện nhưng mà mới nghe được một nửa, bây giờ về tìm thử mà mãi không thấy." Diệu Diệu buồn rầu nói: "Có phải trong hòm của con không có cuốn truyện đấy không?"
Nguyên Định Dã mỗi tối đều kể truyện cho cô nghe trước khi đi ngủ, chỉ cần bên ngoài có truyện mạo hiểm gì mới đều sẽ mua ngay về. Hắn nghe vậy hỏi: "Câu truyện như thế nào?"
Diệu Diệu bèn kể lại cho hắn nghe.
Thoại bản về tài tử và giai nhân cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong truyện mà cô hay nghe.
Nguyên Định Dã trầm mặc một lát, nói sang chuyện khác: "Hôm nay phòng bếp làm món gà nướng đấy, con chưa đói sao?"
Diệu Diệu quả nhiên bị dời lực chú ý: "Phụ thân, sao người biết hôm nay ăn gà nướng? Có phải người vừa đi ăn vụng không!"
Nguyên Định Dã: "..."
Hắn vỗ một cái vào mông nhỏ rồi bế tiểu cô nương ra ngoài.
Tham gia yến tiệc về, Diệu Diệu quả thực thay đổi không ít. Gà nướng trên bàn, Nguyên lão phu nhân xé cái đùi to nhất cho cô, vậy mà Diệu Diệu lại không trực tiếp cầm lấy như trước mà ôn hòa lịch sự nhờ phụ thân xé thành miếng nhỏ cho mình. Chọc cả nhà há hốc mồm kinh ngạc.
Lão phu nhân đã dạy cô không ít lễ nghi, Diệu Diệu đều học nhưng cái này thì lại không giống thế, có lẽ hồi nhỏ bị bỏ đói quá nhiều nên bây giờ mới khó sửa.
Lão tướng quân lo lắng hỏi: "Hôm nay xảy ra cái gì thế? Khẩu vị Diệu Diệu bị sao à?"
"Không phải đâu, gia gia." Diệu Diệu nhỏ nhẹ trả lời: "Cháu muốn ăn lịch sự một chút."
Bằng không lần tới gặp Chúc tỷ tỷ, Chúc tỷ tỷ là tiên nữ giáng trần, cô mà ăn khó coi thì sẽ mất hết mặt mũi với tiên nữ.
Nguyên Định Dã cảm thấy có chút không đúng, lại không biết nói thế nào, bèn gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát: "Ăn nhiều một chút."
Diệu Diệu đương nhiên không khách khí.
Ăn thì phải lịch sự nhưng không thể ăn ít đi.
Ba người lớn nhìn cô vẫn ăn đến no căng bụng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hôm sau.
Tới giờ nghỉ trưa của học viện, lúc ba tiểu hài tử ăn trưa, Lục Việt cũng bị phát hoảng.
"Diệu Diệu muội muội, muội ăn cơm thì cứ ăn cơm đi, làm cái gì mà tự nhiên trở nên như vậy... Như vậy... Giống như Đường Nguyệt Xu ?" Lục Việt nói.
Đường Nguyệt Xu vừa định phụ họa, lại cảm thấy không đúng, bèn sửa miệng hỏi: "Lục Việt, ý ngươi là tướng ăn của ta xấu hả?"
Diệu Diệu nhã nhặn lau miệng, nói: "Về sau muội sẽ học theo Xu Xu tỷ tỷ."
Lục Việt sắc mặt khẽ biến: "Này... Này không tốt lắm đâu?"
Đường Nguyệt Xu hiểu ra: "Diệu Diệu muội muội, muội muốn học Chúc cô nương sao?"
Lục Việt: "Cái gì mà Chúc cô nương? Chúc cô nương nào?"
Diệu Diệu bèn kể lại chuyện hôm qua cho cậu nghe, thuận tiện nói luôn câu truyện mình chưa nghe hết.
"Cái này có gì mà bay với bổng? Hát kịch bên ngoài toàn mấy kiểu này, ta đều không thích nghe." Lục Việt nói: "Đã không có Tôn Ngộ Không, ngay cả Nhị Lang Thần cũng không nốt!"
Diễn kịch trong đầu cậu chia ra làm mấy loại, kiểu tài tử giai nhân là xếp cuối cùng, lúc nào đến Lục Việt đều che lỗ tai lại.
Diệu Diệu mở to hai mắt: "Hát kịch ở sân khấu có sao?" Cô chỉ đi theo Lục Việt nghe đại náo thiên cung, Na Tra nháo hải, còn có kết nghĩa vườn đào, nghe đi nghe lại mấy lần, còn tưởng chỉ có mấy cái này thôi!
Lục Việt gãi gãi đầu: "Vậy, vậy muội đi cùng ta nghe diễn đi?"
"Sân khấu hát kịch có phải lúc nào cũng có đâu, không biết phải đợi tới khi nào." Đường Nguyệt Xu bèn nói: "Đi ra ngoài mua sách về không phải nhanh hơn sao?"
"Đúng đúng đúng, đi mua sách là hợp lý!"
Diệu Diệu lục trong túi sách của mình, may quá, bên trong vẫn còn chút tiền, đây là tiền tiêu vặt của Diệu Diệu, lúc này dư dả mua một quyển sách.
Đợi đến khi tan học, ba người bèn cùng nhau đến hiệu sách.
Người tới mua sách chủ yếu là các thư sinh, trẻ con như bọn họ thì rất hiếm thấy, ba người vừa bước vào nhất thời thu hút không ít ánh mắt.
Ở đây đều là sách mà Diệu Diệu chưa từng thấy, xung quanh thì đều là các thư sinh ôn nhuận nho nhã, Diệu Diệu đi đứng dè dặt cẩn trọng, không dám chạy loạn, giống như một chú cún bị lạc đường, càng đi càng mơ hồ.
Cô ngay cả sách vở cũng không biết!
Lục Việt và Đường Nguyệt Xu cũng thấy khó: "Diệu Diệu muội muội, muội muốn tìm sách tên gì?"
Diệu Diệu lắc lắc đầu: "Muội không biết."
Vậy đành phải đi xung quanh tìm thôi.
Ba người cẩn thận lật từng quyển, rất nhiều thoại bản Diệu Diệu chưa từng thấy bao giờ, cố gắng cầm nhẹ nhàng, sợ làm hỏng mất, tìm hồi lâu cuối cùng cũng thấy quyển mình cần.
Mua sách xong, ba người mới tạm biệt nhau để về nhau, Diệu Diệu nhìn theo hai xe ngựa rời đi, vừa định trèo lên xe nhà mình thì bỗng nhiên có một thân ảnh màu xanh chạy ra từ hiệu sách.
Cậu ta chạy rất nhanh, lúc đi qua còn đụng trúng Diệu Diệu. Diệu Diệu kinh hô "A" một tiếng, mông nhỏ ngã bệt xuống đất .
Diệu Diệu ngồi dưới đất, mông phát đau lên, hơn nửa ngày mới định thần lại. Mà người đụng vào cô thì đã bay nhanh đi mất tiêu, cái gì cũng không thèm nói, Diệu Diệu đến cả bộ dáng cậu ta ra sao cũng không biết.
Xa phu vội vàng nhảy xuống, đỡ cô dậy: "Tiểu thư, người không sao chứ!"
Bỗng có người chạy ra từ hiệu sách, hô to: "Có kẻ trộm sách! Mau bắt lấy đứa nhóc kia lại!"
Cái gì?
Diệu Diệu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có bốn người của hiệu sách hung thần ác sát vọt ra, chắn trước mặt Diệu Diệu: "Có phải ngươi trộm sách không?"
Diệu Diệu ngơ ngác: "Cái gì, cái gì cơ?"
Xa phu cả giận nói: "Lão gia nhà chúng ta chính là Nguyên tướng quân, tiểu thư sao có thể trộm sách của ngươi!"
Vừa nghe đến Nguyên tướng quân, sắc mặt tiểu nhị nhất thời lộ vẻ chần chờ. Người ở kinh thành, ai mà không biết đến Nguyên tướng quân?
"Nhưng người vừa rồi trộm sách là một đứa trẻ, cũng mặc thân xiêm y giống thế này ..."
Xiêm y?
Diệu Diệu mờ mịt cúi đầu.
Cô vừa về từ học viện, vẫn còn đang học đồng phục.
Đúng lúc này, Chúc cô nương đỡ cô dậy, ngữ điệu mềm nhẹ hỏi: "Có phải xe ngựa đi quá nhanh không?"
Diệu Diệu ngược lại có chút ngại ngùng, xoay xoay ngón tay, khuôn mặt đỏ bừng: "Không phải đâu ạ, xe đi rất chậm a."
Chúc cô nương mỉm cười, ánh mắt lướt qua cô rồi lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn xe theo xe ngựa di chuyển mà bay bay, khung cảnh náo nhiệt của đường phố trên đường lúc ẩn lúc hiện qua tấm rèm.
Diệu Diệu vụиɠ ŧяộʍ nhìn sang, thấy Chúc cô nương hình như có tâm sự, xoay ngón tay vài vòng, không biết nên nói gì.
Sau yến tiệc, Diệu Diệu và Chúc cô nương gặp mặt, coi như là đã quen biết. Lão phu nhân nói không cần đợi đến lần sau, Diệu Diệu hôm nay cứ đi theo Chúc cô nương đến nhà làm khách đi. Xe ngựa đã chạy được một nửa mà Diệu Diệu vẫn chưa biết nên mở miệng nói gì với Chúc cô nương.
Cô rối rắm nắm lấy góc áo, nghĩ liệu Chúc tỷ tỷ có thích cún con không rồi lại ảo não nghĩ mình thật ngốc, học hỏi không được nhiều, ngay cả cái để nói với Chúc tỷ tỷ cũng không có.
Diệu Diệu nghĩ nửa ngày, mới nói: "Tỷ tỷ làm thơ thật hay!"
Chúc cô nương thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ về, cười nhạt nói: "Muội còn nhỏ mà cũng biết thơ sao?"
Diệu Diệu nghiêm túc: "Muội nghe xong thấy rất bay bổng, tỷ chắc chắn là thiên tài thơ phú."
Chúc cô nương nghe xong bèn bật cười. Nàng viết thơ cũng không phải kinh diễm tuyệt luân gì, thế mà vào miệng tiểu cô nương lại là "Thiên tài" .
Chúc cô nương ôn hoà nói: "Muội đang học ở Thanh Tùng sao? Học đến chỗ nào rồi?"
"Muội đang học 《 Luận Ngữ 》 ."
Chúc cô nương thuận miệng hỏi cô vài câu trong sách. Cũng may Diệu Diệu ngày thường học hành nghiêm túc, không giống Lục Việt mải chơi, thành thành thật thật nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời.
Xe ngựa chạy đến Chúc phủ, hai người vẫn còn nói chuyện vui vẻ.
Diệu Diệu mới quen đại tỷ tỷ mà đã đến nhà làm khách nên không có mang theo thứ gì đi làm quà, vừa vào cửa còn hơi ngại ngùng. Cũng may Chúc cô nương không để ý cái này, tự mình dẫn cô đến chỗ mình ở, lại sai người bưng trà bánh lên.
Diệu Diệu từng đến nhà bạn bè chơi, bọn họ vẫn còn là trẻ con nên phòng ở đều bày trí khá giống nhau. Phòng của Chúc cô nương thì khắp nơi đều là sách, có thi văn, có kinh nghĩa, có lư hương chạm khắc bông sen nổi, bên trong còn toả ra một làn khói nhẹ bay bay mờ ảo, trên bàn gần cửa sổ có một cái khăn thêu hoa chưa xong, bàn trang điểm bày gọn gàng các loại mỹ phẩm và trang sức.
Hai mắt Diệu Diệu dạo quanh một vòng, cuối cùng dừng ở đĩa điểm tâm nhưng vẫn giữ dáng ngồi nhu thuận, không dám nhìn lung tung.
Chúc cô nương nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không biết muội thích ăn cái gì."
"Không sao đâu ạ." Diệu Diệu vội nói: "Muội cái gì cũng ăn, không kiêng gì hết!"
Chúc cô nương lấy ra một quyển sách: "Ta đọc truyện cho muội nghe được không?"
Diệu Diệu sao có thể thốt ra lời từ chối chứ, lập tức gật đầu thật mạnh.
Truyện mà Chúc cô nương đọc không giống mấy thể loại mà cô hay nghe, truyện kể về các tài tử giai nhân, là kiểu mà cô nương khuê các thích đọc. Ngữ điệu của nàng vừa nhẹ nhàng ôn nhu lại chậm rãi, không trầm thấp như phụ thân, Diệu Diệu hai tay chống cằm, si mê ngắm nhìn.
Chúc tỷ tỷ thật ôn nhu a!
Kiểu ôn nhu này không có giống với mẫu thân, Chúc tỷ tỷ nhất cử nhất động đều thập phần tao nhã, cảm giác khá giống với Đường Nguyệt Xu. Diệu Diệu ngày thường thích nhất Xu Xu tỷ tỷ, ở trong học viện tỷ ấy là người thông minh nhất, ngày nào cũng được phu tử khen ngợi. Chỉ là mỗi lần gặp Lục Việt, Đường Nguyệt Xu sẽ trở nên rất hung dữ, ngay cả Diệu Diệu cũng hơi sợ sợ.
Thoại bản có hơi dài, lúc nha hoàn đến Chúc cô nương mới đọc được một phần ba. Tài tử cùng giai nhân có tình cảm với nhau nhưng một người là thư sinh nghèo, còn một người là tiểu thư gia thế hiển hách, giai nhân bị người trong nhà ép gả cho một vị công tử môn đăng hộ đối khác.
Sắc trời không còn sớm, Diệu Diệu chưa nghe xong câu truyện, còn có chút luyến tiếc: "Sau này bọn họ có đến được với nhau không ạ?"
Chúc cô nương khép sách lại, lắc lắc đầu, nói: "Lần sau muội đến nhà ta, ta lại đọc cho muội nghe tiếp."
Diệu Diệu mở tròn ánh mắt, có chút động lòng, lại muốn biết kết cục, bèn nói: "Lần tới... Lần tới có thể kể truyện khác không ạ!"
Chúc cô nương cười nói: "Lần tới rồi nói sau."
Diệu Diệu thất hồn lạc phách, nhảy xuống ghế, lại tha thiết nói: "Vậy lần tới muội có thể mang theo Đại Hoàng tới không?"
Chúc cô nương cũng từng nghe qua danh tiếng của cô, lúc này ôn hòa đồng ý: "Có thể."
Diệu Diệu hào hứng đứng lên, hẹn nàng một dịp khác gặp nhau rồi tung tăng đi tìm lão phu nhân.
Thấy mọi người đã đi hết, Chúc phu nhân mới bước vào.
"Cũng không biết là thế nào mà Nguyên lão phu nhân bỗng nhiên muốn cháu gái mình làm thân với con, hai người tuổi tác cách nhau khá nhiều, muốn nói chuyện cũng không biết nói gì." Chúc phu nhân dừng một lúc, nói: "Chỉ là cũng không phải chuyện gì xấu, con không có làm gì sai đấy chứ?"
Chúc cô nương lãnh đạm lên tiếng, tùy tay cầm quyển sách bên cạnh lên, cũng không ngẩng đầu.
"Ta nói sai cái gì sao?" Chúc phu nhân mặt nóng giáp mông lạnh, sắc mặt có chút khó coi: "Dạo gần đây sao con kỳ quái quá vậy?"
Chúc cô nương rầu rĩ nói: "Không trách người, là tại con thôi."
Chúc phu nhân mở miệng, nghĩ nghĩ, cuối cùng lại không nói gì.
...
Chạng vạng, Nguyên Định Dã trở về nhà.
Hắn theo thói quen nhìn trong viện một vòng, chỉ thấy mấy con chó nhỏ đang đuổi nhau, còn hai chú chó lớn thì nằm trong ổ, còn Diệu Diệu thì không thấy đâu.
Hắn khẽ nhíu mày, sực nhớ ra Diệu Diệu hôm nay ra ngoài dự tiệc, bèn nhanh chân đi về phòng Diệu Diệu.
Cửa phòng mở to, trong phòng lộn xộn, nơi nơi đều là sách vở vứt lung tung. Diệu Diệu cong mông, nửa thân trên vùi trong cái hòm, cô cầm lấy một quyển sách, lật lật hai trang, thấy không phải cái mình muốn, lập tức ném ra bên ngoài.
Trong hòm đều là truyện mà Diệu Diệu hay nghe trước khi ngủ, tích lũy dần dần đã đầy ắp cả hòm.
Nguyên Định Dã bị một quyển sách quăng trúng người, hắn cúi xuống vòng qua eo Diệu Diệu, nhẹ nhàng bế người lên.
"Ai nha!" Hai chân chợt lơ lửng, Diệu Diệu duỗi chân, chui vào lòng phụ thân. Lúc ngẩng đầu, thấy người trước mặt là phụ thân, nhất thời mắt sáng lên: "Phụ thân, người tới đúng lúc quá!"
"Con đang tìm cái gì vậy?"
"Con vừa nãy được nghe kể truyện nhưng mà mới nghe được một nửa, bây giờ về tìm thử mà mãi không thấy." Diệu Diệu buồn rầu nói: "Có phải trong hòm của con không có cuốn truyện đấy không?"
Nguyên Định Dã mỗi tối đều kể truyện cho cô nghe trước khi đi ngủ, chỉ cần bên ngoài có truyện mạo hiểm gì mới đều sẽ mua ngay về. Hắn nghe vậy hỏi: "Câu truyện như thế nào?"
Diệu Diệu bèn kể lại cho hắn nghe.
Thoại bản về tài tử và giai nhân cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong truyện mà cô hay nghe.
Nguyên Định Dã trầm mặc một lát, nói sang chuyện khác: "Hôm nay phòng bếp làm món gà nướng đấy, con chưa đói sao?"
Diệu Diệu quả nhiên bị dời lực chú ý: "Phụ thân, sao người biết hôm nay ăn gà nướng? Có phải người vừa đi ăn vụng không!"
Nguyên Định Dã: "..."
Hắn vỗ một cái vào mông nhỏ rồi bế tiểu cô nương ra ngoài.
Tham gia yến tiệc về, Diệu Diệu quả thực thay đổi không ít. Gà nướng trên bàn, Nguyên lão phu nhân xé cái đùi to nhất cho cô, vậy mà Diệu Diệu lại không trực tiếp cầm lấy như trước mà ôn hòa lịch sự nhờ phụ thân xé thành miếng nhỏ cho mình. Chọc cả nhà há hốc mồm kinh ngạc.
Lão phu nhân đã dạy cô không ít lễ nghi, Diệu Diệu đều học nhưng cái này thì lại không giống thế, có lẽ hồi nhỏ bị bỏ đói quá nhiều nên bây giờ mới khó sửa.
Lão tướng quân lo lắng hỏi: "Hôm nay xảy ra cái gì thế? Khẩu vị Diệu Diệu bị sao à?"
"Không phải đâu, gia gia." Diệu Diệu nhỏ nhẹ trả lời: "Cháu muốn ăn lịch sự một chút."
Bằng không lần tới gặp Chúc tỷ tỷ, Chúc tỷ tỷ là tiên nữ giáng trần, cô mà ăn khó coi thì sẽ mất hết mặt mũi với tiên nữ.
Nguyên Định Dã cảm thấy có chút không đúng, lại không biết nói thế nào, bèn gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát: "Ăn nhiều một chút."
Diệu Diệu đương nhiên không khách khí.
Ăn thì phải lịch sự nhưng không thể ăn ít đi.
Ba người lớn nhìn cô vẫn ăn đến no căng bụng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hôm sau.
Tới giờ nghỉ trưa của học viện, lúc ba tiểu hài tử ăn trưa, Lục Việt cũng bị phát hoảng.
"Diệu Diệu muội muội, muội ăn cơm thì cứ ăn cơm đi, làm cái gì mà tự nhiên trở nên như vậy... Như vậy... Giống như Đường Nguyệt Xu ?" Lục Việt nói.
Đường Nguyệt Xu vừa định phụ họa, lại cảm thấy không đúng, bèn sửa miệng hỏi: "Lục Việt, ý ngươi là tướng ăn của ta xấu hả?"
Diệu Diệu nhã nhặn lau miệng, nói: "Về sau muội sẽ học theo Xu Xu tỷ tỷ."
Lục Việt sắc mặt khẽ biến: "Này... Này không tốt lắm đâu?"
Đường Nguyệt Xu hiểu ra: "Diệu Diệu muội muội, muội muốn học Chúc cô nương sao?"
Lục Việt: "Cái gì mà Chúc cô nương? Chúc cô nương nào?"
Diệu Diệu bèn kể lại chuyện hôm qua cho cậu nghe, thuận tiện nói luôn câu truyện mình chưa nghe hết.
"Cái này có gì mà bay với bổng? Hát kịch bên ngoài toàn mấy kiểu này, ta đều không thích nghe." Lục Việt nói: "Đã không có Tôn Ngộ Không, ngay cả Nhị Lang Thần cũng không nốt!"
Diễn kịch trong đầu cậu chia ra làm mấy loại, kiểu tài tử giai nhân là xếp cuối cùng, lúc nào đến Lục Việt đều che lỗ tai lại.
Diệu Diệu mở to hai mắt: "Hát kịch ở sân khấu có sao?" Cô chỉ đi theo Lục Việt nghe đại náo thiên cung, Na Tra nháo hải, còn có kết nghĩa vườn đào, nghe đi nghe lại mấy lần, còn tưởng chỉ có mấy cái này thôi!
Lục Việt gãi gãi đầu: "Vậy, vậy muội đi cùng ta nghe diễn đi?"
"Sân khấu hát kịch có phải lúc nào cũng có đâu, không biết phải đợi tới khi nào." Đường Nguyệt Xu bèn nói: "Đi ra ngoài mua sách về không phải nhanh hơn sao?"
"Đúng đúng đúng, đi mua sách là hợp lý!"
Diệu Diệu lục trong túi sách của mình, may quá, bên trong vẫn còn chút tiền, đây là tiền tiêu vặt của Diệu Diệu, lúc này dư dả mua một quyển sách.
Đợi đến khi tan học, ba người bèn cùng nhau đến hiệu sách.
Người tới mua sách chủ yếu là các thư sinh, trẻ con như bọn họ thì rất hiếm thấy, ba người vừa bước vào nhất thời thu hút không ít ánh mắt.
Ở đây đều là sách mà Diệu Diệu chưa từng thấy, xung quanh thì đều là các thư sinh ôn nhuận nho nhã, Diệu Diệu đi đứng dè dặt cẩn trọng, không dám chạy loạn, giống như một chú cún bị lạc đường, càng đi càng mơ hồ.
Cô ngay cả sách vở cũng không biết!
Lục Việt và Đường Nguyệt Xu cũng thấy khó: "Diệu Diệu muội muội, muội muốn tìm sách tên gì?"
Diệu Diệu lắc lắc đầu: "Muội không biết."
Vậy đành phải đi xung quanh tìm thôi.
Ba người cẩn thận lật từng quyển, rất nhiều thoại bản Diệu Diệu chưa từng thấy bao giờ, cố gắng cầm nhẹ nhàng, sợ làm hỏng mất, tìm hồi lâu cuối cùng cũng thấy quyển mình cần.
Mua sách xong, ba người mới tạm biệt nhau để về nhau, Diệu Diệu nhìn theo hai xe ngựa rời đi, vừa định trèo lên xe nhà mình thì bỗng nhiên có một thân ảnh màu xanh chạy ra từ hiệu sách.
Cậu ta chạy rất nhanh, lúc đi qua còn đụng trúng Diệu Diệu. Diệu Diệu kinh hô "A" một tiếng, mông nhỏ ngã bệt xuống đất .
Diệu Diệu ngồi dưới đất, mông phát đau lên, hơn nửa ngày mới định thần lại. Mà người đụng vào cô thì đã bay nhanh đi mất tiêu, cái gì cũng không thèm nói, Diệu Diệu đến cả bộ dáng cậu ta ra sao cũng không biết.
Xa phu vội vàng nhảy xuống, đỡ cô dậy: "Tiểu thư, người không sao chứ!"
Bỗng có người chạy ra từ hiệu sách, hô to: "Có kẻ trộm sách! Mau bắt lấy đứa nhóc kia lại!"
Cái gì?
Diệu Diệu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã có bốn người của hiệu sách hung thần ác sát vọt ra, chắn trước mặt Diệu Diệu: "Có phải ngươi trộm sách không?"
Diệu Diệu ngơ ngác: "Cái gì, cái gì cơ?"
Xa phu cả giận nói: "Lão gia nhà chúng ta chính là Nguyên tướng quân, tiểu thư sao có thể trộm sách của ngươi!"
Vừa nghe đến Nguyên tướng quân, sắc mặt tiểu nhị nhất thời lộ vẻ chần chờ. Người ở kinh thành, ai mà không biết đến Nguyên tướng quân?
"Nhưng người vừa rồi trộm sách là một đứa trẻ, cũng mặc thân xiêm y giống thế này ..."
Xiêm y?
Diệu Diệu mờ mịt cúi đầu.
Cô vừa về từ học viện, vẫn còn đang học đồng phục.